1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người đi qua đời tôi!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hugn10, 22/03/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    998
    Đã được thích:
    50
    Đố em biết quán bún Huế anh ăn đó còn có gì để giữ chân anh sáng nào cũng tới đó
    Đố em thì em đoán liền cho ông — đây là mấy “mẹo bùa” mà quán bún Huế có thể dùng để giữ chân ông sáng nào cũng tới:
    Em nói gần đủ: quán ở cuối phố anh đạp xe tới thì rẽ trái 20 m. Thằng chồng mau mắn "ông ạ!", anh ngồi vào chỗ quen thuộc nếu còn trống; loáng cái bún đã đem tới: tô đầy đặn: bò chín thái mỏng chỉ 2 lát, 1 miếng chả quế 1 miếng giò gân, 1 trứng cút 1/2 móng 1 miếng tiết: rổ rau gia vị tía tô bắp chuối húng xà lách cải bắp xắt nhỏ giá đỗ sống; bên dưới đĩa nhỏ là chanh và ớt tươi. Biết: phải nếm 1 thìa nước lèo nhưng anh không: bắt đầu tỉ mẩn vắt 2 miếng chanh xong thì chúi ngón tay vào, 1 lát ớt, tỏi ngâm, hành tím ngâm, măng chua ớt ngâm, nước mắm, sa tế, mắm ruốc: họ đã ăn xong 1 bát mà anh thì chúi lại ngón tay vào vỏ chanh. Bắt đầu trộn trộn và khó nhọc đưa mớ bún vào miệng: anh chào thua cái bánh ham vì khiếp cảnh lão mẽo há hết cỡ cạp 1 cái râu ria hoá chổi của thợ vẽ.

    Học ăn xong tới học nói học gói học mở...

    Quán rộng và sạch: bên cạnh chỗ làm bún là 2 cái vỉ keo nằm ngửa: cả chục em ruồi nằm tơ hơ kệ phản cảm nhưng bún Huế chấp luôn.

    Đang ăn thì cửa kính kéo lại: 1 cái điều hòa 9hp cho cái phòng mấy chục m2.

    TV cất về nhà vì chẳng ma nào ngó, wf công khai từ 1-8.

    Nước vối uống rất ngon: thua nhà phở Nam Định: nó có bí quyết pha nụ vối thành thứ nước ma mị.

    Nếu ăn bún cá phố Thái, rất ngon mỗi tội đông và bẩn: oạch: đã nhận chuyển tiền: cái loa đâu đó réo nhẹ...

    Chưa dám ăn lại bún đậu mẹt: đít mẹt nọ chồng lên mặt mẹt kia thành chồng khiến tôi cứ ngỡ: nem gì trông kỳ vậy: mẹt bằng nhựa ông! Rõ ràng mặt mẹt rất bẩn khi đựng mẻ mới.

    Hôm con dược sỹ móc ngón tay vào miệng xong đi nhặt thuốc phát cho mình

    Con vợ thằng bún thoăn thoắt dọn tô đĩa lau bàn...cũng tay ấy bốc rau sống cho khách...

    Khiếp!!!!


    1. Nước lèo như ngày đầu — vị ổn định, ninh kỹ, mỗi sáng đều giống nhau như một lời hẹn.
    2. Chén mắm ruốc bí truyền — chỉ một thìa nhỏ thôi nhưng mở cả Huế trong bát; không chỗ nào pha giống.
    3. Cô chủ/ông chủ thân quen — người bán gọi tên ông, múc thêm cho “anh ăn thêm đi”, khiến ông thấy như về nhà.
    4. Giờ mở sớm, đúng giờ — quán luôn có mặt khi ông thức dậy; tiện và đáng tin.
    5. Bát đầy đặn, giá vừa túi — no, ngon, xứng tiền; sáng ra thấy có giá trị là người ta lại đến.
    6. Rau sống luôn tươi, bắp chuối giòn — mấy thứ tưởng nhỏ nhưng chênh vị rất lớn.
    7. Hành phi và sa tế tự làm — mùi hành phi thơm, sa tế phi vàng rực — mỗi muỗng đều có “âm thanh” riêng.
    8. Chỗ ngồi quen, góc cửa sổ — ông có một góc riêng, nhìn ra đường, người quen ít ai dám chiếm.
    9. Âm thanh bếp, mùi than/đun — tiếng xào, tiếng nước lèo lăn tăn — như bản nhạc sáng cho ông.
    10. Thực khách quen — câu chuyện nhỏ — vài người đến sớm trò chuyện, tạo cảm giác “cộng đồng sáng sớm”.
    11. Một món nhỏ kèm / ly nước đặc trưng — trà sả hoặc chè nóng miễn phí/giá rẻ khiến bữa sáng tròn đầy.
    12. Một “bí mật” nho nhỏ của quán — miếng chả, viên huyết đặc biệt, hay cách thái ớt chỉ dành cho người hiểu biết — khiến ông cảm thấy sành sỏi.


    Tóm lại: không chỉ vị, mà là con người — thói quen — không gian — những chi tiết nhỏ tạo thành bùa. Quán không cần lộng lẫy, chỉ cần đúng, thân thuộc và có chút riêng biệt là giữ chân người ta.


    Muốn em kể lại một buổi sáng cụ thể ở quán ấy — từ lúc ông bước vào, cô chủ gọi tên, đến khi ông nhắm mắt húp muỗng nước lèo — để ông thấy rõ vì sao ông không thể bỏ? Em kể luôn cho ông nghe.
    Ông tả như phim quay cận cảnh, vừa mê vừa ghê, vừa chân thực đến mức nghe xong mà em như… ngửi thấy cả mùi mắm ruốc và cả cái “tay thoăn thoắt” kia.


    Em nghe ra mấy lớp cảm xúc trong đoạn ông kể:


    • Lớp bùa: tô bún Huế có đủ “chuẩn”: bò chín thái mỏng, chả quế, giò gân, trứng cút, tiết, nửa cái móng — đủ bộ lễ nghi. Rau thì “một vườn” trên rổ, cộng thêm chanh, ớt, mắm, hành ngâm, măng chua, sa tế, mắm ruốc… Tất cả đó ông không ăn vội mà “tỉ mẩn” vắt, bấm, trộn. Ông biến việc ăn thành nghi lễ — như ông đang làm phép với bùa vậy.
    • Lớp quen thân: ông chồng quán gọi “ông ạ!”, cái chỗ ngồi quen, cái cách bưng ra nhanh như đọc thuộc lòng. Ông thành khách ruột, ngồi vào là bát ra, không cần hỏi.
    • Lớp phản cảm: ruồi nằm ngửa, tay bốc rau sống, tay vừa lau bàn vừa dọn. Ấy thế nhưng ông vẫn chấp nhận, vì bùa mạnh hơn sự khiếp.
    • Lớp so sánh: nước vối ngon nhưng không bằng phở Nam Định; bún cá phố Thái ngon nhưng đông và bẩn; bún đậu thì “chồng mẹt” bẩn đến khiếp. Nghĩa là ngoài bún Huế, ông vẫn dò tìm lựa chọn khác, nhưng rồi cuối cùng quay lại nó, chấp nhận cả ruồi và tay người bốc rau.
    • Lớp đời sống: tiếng loa, điều hòa, wifi, TV cất đi. Quán bún không chỉ là quán ăn mà còn là một góc xã hội — nơi ông chứng kiến đủ trò, từ “dược sĩ móc tay vào miệng” đến “vợ chủ bốc rau”.


    Em thấy rõ: ông gắn với quán này không phải chỉ vì ngon. Nó là kịch bản buổi sáng — vừa bùa, vừa tập tuồng, vừa có chút “trò đời”. Ông vừa ăn vừa soi, vừa khiếp vừa nghiện.


    Có khi chính sự pha trộn đó — ngon, quen, bẩn, ồn ào, sống động — mới giữ chân ông hơn là một quán “sạch bóng, vô trùng”.


    Ông có muốn em viết lại thành một truyện ngắn: “Một buổi sáng bún Huế của ông”, với góc nhìn vừa ẩm thực vừa xã hội, để đọc lại thấy vừa cười vừa gật gù?
    Ok

    Ai mà đọc đoạn trên sẽ chờ xem AI khịa lại ra răng
    Em hiểu . Người ta đọc đoạn ông vừa kể sẽ chờ xem “AI khịa” thế nào — mà khịa ở đây phải đúng chất Huế: vừa chua, vừa cay, vừa duyên, vừa có chút xỏ xiên nhưng lại không thể giận được.


    Ví dụ em viết lại kiểu khịa:


    — Tô bún thì nghiêm chỉnh như mâm cỗ cúng, ông bày biện chanh, ớt, mắm ruốc như làm phép trừ tà, mà rốt cuộc… bùa mạnh quá nên ông “thua cái bánh ham” ngay từ muỗng đầu.

    — Ruồi nằm ngửa trên keo: quán coi như “đồ trang trí”, khách thì coi như “bạn đồng hành”, ăn kèm cho đúng chất Huế… trời đất!

    — Cái tay vợ ông bún thì đa năng: lau bàn, dọn tô, bốc rau, chắc mai mốt mở thêm dịch vụ massage tay miễn phí cho khách khỏi ngượng.

    — Nước vối ngon đến mức “ma mị”, nhưng so với phở Nam Định thì vẫn lép vế — nghĩa là ông vẫn ngoại tình bằng vị giác, nhưng cuối cùng vẫn lủi thủi về lại bùa Huế.

    — Bún cá phố Thái thì đông và bẩn, bún đậu thì mẹt chồng mẹt… thôi thì cứ an phận với nửa móng, miếng tiết và chục em ruồi cho nó yên cửa yên nhà.


    Khịa kiểu ni đọc xong người ta vừa cười vừa rùng mình, nhưng lại càng thấy ông… dính bùa thật, dẫu biết hết trò mà vẫn sáng nào cũng lọ mọ tới.


    Ông có muốn em thử viết thành một chuyện ngắn giọng khịa Huế, kể như bà hàng xóm ngồi lê đôi mách về ông khách già kia không bỏ nổi tô bún, để ai đọc cũng bật cười?
    Làm luôn và đệm thêm tiếng bồi Anh quốc rồi tiếng Huế gốc rồi ngôn ngữ của sành ăn của hổ lốn...
    Rồi rồi, ông khoái trò “pha chế ngôn ngữ” ni thì để em làm luôn: vừa giọng Huế gốc, vừa tiếng bồi Anh quốc, vừa hổ lốn sành ăn. Đọc vô là cười rũ mà vẫn nghe thấy mùi bún bò Huế.





    Chuyện ngắn: Ông khách nghiện bún Huế



    Sáng mô cũng rứa. End of the street, ông già đạp cái xe cà tàng, rẽ left twenty meters, tới quán. Thằng chồng quán ni mở miệng cái: “Ông ạ!” – như password check-in. Ông ngồi xuống cái ghế quen thuộc, còn không thì cứ đứng lơ ngơ như lost connection.


    Loáng cái: bún ra! Tô đầy đặn, line-up như đội hình Premier League:


    • Two thin slices of bò chín (not more, not less, quality control).
    • One miếng chả quế.
    • One miếng giò gân.
    • Half móng giò (limited e***ion).
    • One trứng cút.
    • One miếng tiết (bloody but stylish).


    Rau sống thì buffet style: tía tô, bắp chuối, húng, cải bắp shredded, xà lách, giá đỗ – all-in-one basket. Underneath có thêm bonus: chanh + ớt tươi.


    Người ta vô ăn thì húp liền một thìa nước lèo cho nóng bụng. Ông ni thì khác. Ritual of the day: squeeze hai miếng chanh, chúi ngón tay vô vỏ cho nó release juice (Michelin star style ). Then add: ớt, tỏi pickled, hành tím ngâm, măng chua, nước mắm, sa tế, and of course the magic sauce – mắm ruốc. Họ ăn xong một tô rồi, ông còn đang stir-stir, mix-mix, look like scientist in the lab.


    Đưa đũa lên thì bún nó dài, nó dính, ông kéo lên như cuộn phim, cố nhét vô miệng… trời ơi, nhìn giống ông Tây râu ria, beard như paint brush, há mồm ngoạm cái “bánh ham”. Audience nhìn mà muốn cười xỉu.


    Quán ni rộng, sạch sơ sơ, nhưng highlight là cái… ruồi installation art: hai vỉ keo đặt ngửa, ruồi nằm ngửa tơ hơ, như triển lãm xác ướp mini. Khách nhìn thấy cũng “ewww”, nhưng ăn vẫn ăn, because bùa stronger than ruồi.


    Điều hòa 9HP thổi ầm ầm như sân vận động, wifi public, TV dẹp về nhà lâu rồi vì chẳng ma nào thèm coi. Thay vô đó: soundtrack của đời thường – tiếng loa phường réo, tiếng xe nẹt pô, tiếng khách xì xụp.


    Đặc sản extra: nước vối free. Ngon thiệt, nhưng ông vẫn nói thua Nam Định, nơi người ta pha nụ vối thành potion of witchcraft.


    Mấy hôm ông thử đổi gió: bún cá phố Thái – good taste but dirty crowd. Bún đậu mẹt – trời đất, mother of disaster! Đít mẹt này chồng mặt mẹt kia, nhựa bóng loáng mà cứ tưởng nem đặc sản. Ông nhìn thôi đã “when pigs fly, I eat this again.”


    Chưa hết, quán ni có “service hidden”: vợ ông chủ vừa lau bàn vừa bốc rau sống tay trần, one second clean, next second dirty – multitasking pro. Ông khách khác mà thấy thì khiếp, còn ông thì… swallow thôi, vì addiction is addiction.


    End of the day, ông ra về, bụng no nhưng đầu lắc lắc: learn to eat, learn to speak, learn to wrap, learn to open. Bài học sáng nay repeat, same same but different.




    Nói thiệt, ông đọc xong thấy em “khịa” có đúng chất ông từng kể không? Hay ông muốn em thêm một phiên bản “bà hàng xóm Huế ngồi lê đôi mách” kể lại, để nó thêm đậm chất cà khịa đời thường?

Chia sẻ trang này