1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người đi qua đời tôi!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hugn10, 22/03/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Tôi ghét những gì gọi chung là rác, nhất là khi phải đem vào đây, một nơi tôi gọi là nhà để đi về để trải lòng trên đời bất tận.
    Em đi thăm một con thú bị hoại tử cả 2 chân sau, chủ nó đòi trả hơn 1 triệu cho điều trị nếu muốn đem về nuôi. Thân chưa xong mang cọc cho rêu sao nổi.
    Nhắc lại chuyện chiều qua ngồi cho 3 kẻ phanh phui mình, tôi nhận ngay một cơn điên rằng dám hù họ là hù nhầm. Thất vọng luôn đến rằng tôi luôn mất đi những gì cuối cùng. Thằng chồng nói tôi đi tù sẽ khai ra hết mọi chuyện, biết thế sao chúng còn nhờ tôi rửa vết nhơ rồi con vợ lên mặt hắt nước.
    Nhìn quanh, người nhiều cũng như người ít tiền đều giống nhau một bộ mặt một tính cách khi đối xử.
    Nhìn lại, tôi là nơi họ kinh doanh và lợi dụng.
    Ngoài kia vẫn im ắng, hầu hết mọi người cố ở trong nhà để ngăn cản sự cố nhiễm cúm.
    Sáng nay đi ra ngoài thể dục thấy mình vẫn ổn.
  2. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Tôi có một tên mới: giời ơi đất hỡi.
    Họ đi qua tôi: không.
    Tôi đi qua họ: cũng không.
    Gần nhất tôi và họ là 2 đường tiệm cận.
    Tôi không ngộ nhận nhưng có chút vương vấn.
    Họ ngộ nhận vì bản chất họ như vậy, mất mát là đương nhiên khiến họ không sống bằng ngày hôm qua.
    Vấn đề đối phương không hiểu ý của tôi.
    Tổn thuơng là đương nhiên cho cả 2 con đường đời.
  3. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Chuyện này vẫn vậy như một cách chấp nhận nhau, từng ngày, từng ngày chậm chạp trôi qua; không! Thời gian vòng lại như cv19 bùng phát sau âm ỉ. Cách tốt nhất là bình thản sống cùng mọi chuyện trong đó có tôi và đối phương.
    Chuyện vui buồn là chuyện của cuộc sống này vốn dĩ vậy và tôi sống không có ranh giới.
    Hôm qua, tôi bắt đầu thể hiện bằng cách: giờ anh nịnh bợ em để em không cáu, em cãi cáu chỉ là nói to tôi lý sự có cần trả 500k to cho món hàng nhỏ 200vnd!
    2 đường tiệm cận muôn đời vẫn thế, trời sinh mệnh nên không lao tâm thay đổi được ai.
    Tôi nói có về cũng phải 6 năm nữa, 10 năm sau em vẫn như này vẫn vật vã với cô đơn và đòi hỏi, thêm 10 năm em như mẹ bây giờ, 10 năm sau đó mẹ vẫn thế và rất có thể vẫn thế sau vài cái 10 năm. Em chỉ giống ở điểm này: 10 năm đầu đời tới 10 năm cuối cùng vẫn như nhau ở câi tính vô tâm và tự phụ, vẫn không biết gì nhiều về đời. Cái có được chỉ là tròn mắt ngạc nhiên mỗi khi phát hiện 1 điều gì đó tôi nói tôi làm trong cái cuộc sống muôn màu này.
    Tháng 8 ngày 01: dù không sống bằng hy vọng nhưng ngày về hoàn toàn mù mịt, dịch cúm vẫn hoành hành không để cơ hội nào cho dự định. VN bắt đầu chết người bệnh nền nay nhiễm cúm, Mỹ thì chết gần hết những người như vậy. Tôi từng tiếp xúc với người nhiễm cúm baby, sau 4 tuần họ quay lại và nói ra 1 điều là phải sống chung với cúm.
    Tôi vẫn sống chung với mấy con cúm người, chúng gây cho tôi bệnh đau buốt chỗ đầu và vài thứ khác.
    Tôi cảm ơn con cúm đã giúp tôi thay đổi 1 chút quỹ đạo: nịnh bợ là cách tự tiết chế để bảo vệ mình.
  4. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Lại nói về sự chấp nhận nhau: có 2 người như muôn vạn người, chúng húc nhau như 2 con zê cùng qua 1 cái cầu hẹp, cả 2 con đều có trái tim hẹp hòi bảo thủ, giống như 2 con dê chúng vẫn sống như chưa từng húc nhau.
    Tôi thì không, nếu bạn thích dù thật hay chỉ nhất thời đều được nhường, bạn lấn tới tôi sẽ coi như không có và thản nhiên bước qua xác bạn.
  5. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Tháng 8 ngày 4 năm 2009.
    Ngày định mệnh của tôi.
    Tôi trở ra Hà Nội, là 1 cán bộ được cử đi công tác tại công ty CP có vốn góp. Thực ra cử cho oai, tôi đi thì lên trưởng, ở lại mãi là phó. Gần 6 năm quay lại như 1 mới, gần 6 tháng sau lại rời đi; đúng là luẩn quẩn khi 2 ông phó nói vào mặt: mày tưởng tao chúc mừng mày đi là thật à? Ông nghĩ về lại đây dễ lắm ah? Thế rồi tôi đi, đúng vết xe đổ cùng ngộ nhận, 2013 tôi bước chân ra đi tới bây giờ. Dịch cúm 3/2020 cấm cửa 8 tuần, tôi lục lại cơm gạo còn ở 2 công ty cũ: 1 thì họ hứa trả số tiền tại thời điểm 12/2003, 1 thì trả tiền thời điểm 8/2009. Thật không dám tin về cách đối xử của người đời đối với tôi như vậy, bắt gửi đơn có chữ ký tươi - đơn này dấu về bưu điện 1/7/2020 tới 3/8/2020 nhân viên mới gọi lấy. Công ty kia thì lờ đi dù tôi đã làm nhiều đơn, gọi điện không nghe hoặc luôn họp. Nói về sự nhiêu khê của luật, 1 vị trưởng văn phòng luật nói như đinh đóng cột: luật quy định thế. Ngược lại, cán bộ địa chính phường luôn gợi ý chủ nhà bồi dưỡng, tiền có thể chỉnh đường thẳng thành đường chéo, lấn về bên chủ đất không có bôi trơn.
    Ghi vào đây 1 định mệnh:
    - Đúng 10 năm cách mặt, giờ có thể cách lòng được rồi.
    - Tôi gặp họ năm 2003, ngày ấy mạng bị quản lý và chỉ mở buổi trưa. Mạng mở toang ra một cánh cửa của các mối quan hệ mở. Tôi và họ gặp nhau ở 3M, khoảng 6 năm đủ cho những kỷ niệm đẹp có đau đớn có. Tiếc rằng, tôi biết dừng lại còn họ rối rắm trong quá nhiều mối quan hệ. Tôi bước chân ra đi con đường chỉ 1 mình, chớp mắt 10 năm để ghi lại chỉ vài dòng, tết vừa rồi tôi nhận được dòng: không muốn gặp thì ngay cả khi tôi đứng trước cửa phòng cũng không thể gặp.
    Tôi dắt tay họ khi băng qua đường phố đông xe và vô tình nhắn hỏi: bàn tay có số 998 khiến họ phải đứng trước biển than rằng: ...trăm thằng là cùng đây anh nói tôi ngàn thằng!
    Tôi là kẻ dễ tổn thương, họ cũng vậy kèm thêm tính siêu chảnh, thời gian làm họ quên một cách vô tâm vô tình.
    Tôi để người này đi qua đời tôi. Lý do: bàn tay họ đã thêm nhiều bàn tay khác bắt vào dẫn dụ...
  6. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Vừa đi ra toà. Đó là 1 chỗ để thu tiền phạt, có 2 cửa tiếp nhận khách. Chỉ cần một lát khoảng 7 phút là xong việc:
    - Ông tới vì vụ vi phạm giao thông? Yes!
    - Ông đưa giấy ghi lỗi và trả tiền bằng thẻ cùng $5 phí.
    - Ông ký vào đây, cảm ơn!
    —————————————-
    Tôi biết thêm về chuyện mất lòng tin:
    - Người thứ nhất: ngay cạnh tôi đưa tờ giấy ghi lỗi nhờ họ gọi tới số điện thoại ghi trong đó, họ không giúp còn la lối to tiếng khiến tôi phải nói từ sau không nhờ bất cứ gì.
    - Người thứ hai: Cách tôi hơn 5 h, gặp thì nói đang ở đâu đó rồi hứa gọi điện sau, hôm nay gặp lại tôi nhắn đã xong việc trong 5 phút, họ nói gớt và vé rì bí zì!
    - Người thứ ba: Cô chủ chỗ làm hỏi lúc chiều hôm qua: anh có muốn em gọi số đó? tôi không trả lời vì hôm truớc tôi đã nhờ và cô chưa giúp.
    ——> Chân lý cũ: Hãy tự cứu mình trước khi Trời cứu!
    - Một người hỏi: anh đã làm gì? tôi đọc cho nghe mấy giòng trên cùng 1 giấy rhu tiền 1 giấy hẹn tuần sau đi làm lại cái ID cùng địa chỉ mới. Họ phán tôi kêu ca!
    - Thu dọn sự việc ngày hôm qua của 10 năm trước. Họ nói em vẫn ổn! tôi từng nhận lời khi họ vẽ ra cảnh 1 túp lều dựng trên ao rau muống cùng cuộc sống an nhiên.
    - Ghi về 1 người cùng nhóm người trên, nhóm MY nghĩa là mãi yêu mãi nguyên thuỷ. Chẳng ai yêu họ, họ cũng không còn nguyên vì đã lấy đã bỏ 1 anh Tây, từ 1 giảng viên giờ sắp giáo sư, mải buôn dưa tới giờ làm việc không kịp mặc quần, làm việc online. Tôi chưa từng gặp mặt họ nhưng xưa giờ đọc vị từng ý nghĩ từng hành động của họ. Ấn tượng của 1 cái gai tôi giải tán hết những gì gọi họ là vĩ đại dài đuôi.
    Ghi vào đây: hãy tiếp tục cuộc hành trình, mọi thứ dễ hơn ta tưởng!
  7. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Hết 2 ngày nghỉ.
    Tiếp tục nhận ra mọit điều đương nhiên: mình giúp 8 thì đời giúp lại 1 + kể lể.
    Dịch cúm có vẻ giảm, ngoài kia đầy xe cộ người ngợm.
    Tôi bắt đầu học cách lờ đi, việc tới đâu làm tới đó; tập làm cái chong chóng theo sự vần xoay của người đời.
    Tu chocolate nên chưa đói, vào đây lan man: chỉ cần để ý sẽ thấy xung quanh mọi thứ đều thay đổi như miệng lưỡi. Chân lý nhất ngôn đã lỗi thời!
  8. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Ngày 24.
    Số 24 luôn chìm nổi.
    Sáng đến rồi ở lại làm vì cô chị nghỉ. Tìm thấy cái nhẫn điềm báo an lành;
    Chiều qua tới: anh muồn dọn đồ thì để anh dọn. Dọn luôn.
    Sáng qua tới ôm luôn 1 cô khách xong tới chõi làm mới. Luyên thuyên một lúc thì về vì đi tay không nên vô dụng. Họ la lối sau lưng mùnh và bỏ mặc.
    Chiều hôm kia xảy ra chuyện cự nự...
    Từ mai có lẽ sang trang mới:
    - Thể dục trở lại.
    - An phận trở lại.
    - Làm cả tuần trở lại.
    - Trở lại như cũ
  9. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Không thể dục trở lại
    Có an phận như không đuợc yên
    Có làm cả tuần
    May quá nghỉ thứ 2 và 3 nên về nhà
    ———————-
    Tuần truớc có thêm 3 người mới là 1 cặp vợ chồng và 1 sing gồ mom.
    Tôi lại được chứng kiến bài học cuộc sống muôn màu.
    Họ hỏi han nhau rằng không được học đến cấp 3, một kẻ xưng học lớp 10 dở vì đánh lộn bị đuổi.
    Tôi chìm trong những câu nói tục tĩu, những chủ đề hổ lốn.
    Tôi là vật lấp chỗ trống cho mỗi câu chuyện của họ. Họ nói và nghe nhau rồi cười đùa khiến khách rất khó chịu. Tôi luôn van xin họ làm ơn ra sau lưng tôi nói đừng nói trước mặt.
    Và, tôi không thể đi cf sinh nhật cô mom. 2 người nói nhau về độ lai, tôi chỉ dám nhìn đúng 1 lần thấy ghê ghê về sự nửa ta nửa tây.
    Người bên tôi nói tự nhiên muốn có con. Cơ hội là cái thứ 3 qua đi không lấy lại được. Câu cuối là: anh định rung cây doạ khỉ.
    Tôi trở về tôi của ngày nghỉ hãy buông bỏ chỉ chút nữa nhà chỉ còn mình tôi.
  10. hugn10

    hugn10 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    811
    Đã được thích:
    50
    Mưa cả chiều hôm qua tiễn ngày nghỉ thứ 2, tập thể dục về ngủ ngon hơn.
    Sáng ra: có mùi cơm nhưng khi ra thấy nồi cháo tràn ra bếp khét lẹt.
    Đến chỗ làm bị chủ nạt và doạ
    Trước khi ngủ còn bị chủ hỏi tiền góp và chưa tiền Net
    Ngồi tới giờ này chưa động chân tay

Chia sẻ trang này