1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người tình tuyệt vời

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi lyenson, 16/08/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Có tiếng thì thầm lo lắng trong cử toạ và Ăngtoan trả lại ngọn nến cho người thư ký toà gần như hoảng hốt. Ăngtoan cảm thấy gần chắc chắn rằng nếu anh kết thúc cuộc thực nghiệm lúc này, Đức vua sẽ ân xá cho anh, nhưng anh còn phải làm một việc, một việc quan trọng anh muốn làm. Anhôlô Lôđôvixi đã bảo anh rằng trong trạng thái bị thôi miên đối tượng luôn nói sự thực về bất cứ vấn đề gì, dù sự thực ấy bao hàm một nguy cơ hệ trọng cho chính bản thân họ. Anh chưa có dịp thử điều quả quyết ấy nhưng anh chắc viên pháp sư kia không dối anh. Anh nói tiếp:
    - Linh mục Inhaxiô, ngài nói rõ sự thực đi. Đã có những lời đe doạ để cưỡng bức cô Catơrin Xagrơđô thề rằng tôi dùng tà thuật để chữa cho cô ấy khỏi bệnh phải không?
    Người linh mục trả lời không lưỡng lự:
    - Cô ta được báo rằng nếu không khai như thế sau khi thề thì cô ta sẽ bị buộc tội là?
    - Quỷ quái!
    Tiếng kêu khàn khàn của Hoàng tử Đôn Caclôt thốt ra làm lấp đoạn cuối câu nói và các chi tiết về sự sẽ buộc tội Catơrin lẫn vào tiếng ồn ào. Nhưng Ăngtoan đứng gần tu sĩ dòng Đôminích đủ để nghe rõ từng lời và anh chắc rằng Đức vua và giám mục cũng nghe rõ như anh. Hai mắt trố ra, mặt đỏ tía, Hoàng tử đứng vùng dậy, đánh đổ ghế và nhanh như chớp biến ra khỏi phòng.
    - Tâu Hoàng thượng, Người đã tin rằng tôi vô tội chưa? ?" Ăngtoan hỏi, anh dùng ý chí cố chế ngự chiến thắng cũng khó khăn như khi anh chế ngự nỗi lo âu, cơn thịnh nộ của mình, để tiếp tục nói năng điềm đạm và thật thản nhiên.
    Hoàng đến gật đầu chấp thuận rồi tuyên bố:
    - Ông vô tội, bác sĩ Xecvêtut. Chỉ thiếu chút nữa ta mắc phải một sự bất công nghiêm trọng.
    - Đức giám mục có đồng ý như thế không? ?" Ăngtoan lại quay về phía giám mục hỏi, giám mục cũng đành ấp úng nói:
    - Hoàn toàn đồng ý.
    - Vậy thì tôi sẽ làm cho linh mục Inhaxiô ra khỏi trạng thái bị thôi miên.
    Anh quay lại phía tu sĩ ra lệnh:
    - Tôi sẽ đếm thong thả, linh mục Inhaxiô ạ. Khi tôi đếm đến ba, ngài sẽ tỉnh dậy. Ngài có hiểu không?
    - Tôi hiểu, ?" tu sĩ trả lời rõ ràng.
    Và Ăngtoan bắt đầu:
    - Một? hai? ba!...
    Ngay lúc ấy, vị pháp quan ngẩng đầu lên, mở mắt ra và nhìn chung quanh một cách mơ hồ, rồi mắt ông trở lại tàn nhẫn, thân hình trở lại nhanh nhẹn:
    - Ông đã thất bại rồi! ?" Ông ta kêu lên một cách độc ác. ?" Vậy là ông đã chứng minh chính tội lỗi của ông.
    Vua nghiêm nghị nói:
    - Không đâu, linh mục Inhaxiô ạ. Bác sĩ Xecvêtut vừa chứng minh một cách xuất sắc rằng ông ta vô tội.
    - Tôi từ chối không?
    Linh mục Inhaxiô chồm lên, hai tay nắm chặt và đụng mạnh vào lưng ghế lởm chởm những hình chạm trổ phức tạp. Ai cũng trông rõ dòng máu đỏ thẫm chảy trên làn da xanh tái nhưng không ai, kể cả Ăngtoan lường trước được sự việc xảy ra lúc bấy giờ.
    Đờ đẫn, hoảng hốt, người tu sĩ nhìn bàn tay mình, mắt mở to vì vô cùng sợ hãi.
    - Bàn tay tôi! ?" ông ta run rẩy kêu lên. ?" Bàn tay tôi đã chết rồi sao? Nó không còn cảm giác nữa? Tôi không cảm thấy nó nữa!
    Đức vua thong thả kết luận:
    - Đây là bằng chứng cuối cùng và tất cả mọi người ở đây đều có thể xác nhận như thế. Bác sĩ Xecvêtut ông đi đi, ông được tự do.
    Ăngtôniô quỳ xuống và khẽ nói một cách nhiệt thành.
    - Xin cảm tạ Đức Hoàng đế?
    Nhưng anh cũng thầm cảm ơn ngôi sao tốt của anh đã làm cho anh quên khuấy đi không trả lại cảm giác cho bàn tay linh mục Inhaxiô trước khi đánh thức ông ta dậy.
    Chú thích phần 4:
    (1) Các dân tộc đều có thói quen bất nhã là dùng tên của một nước khác để gọi những bệnh họ coi là rất xấu và đáng hổ thẹn (Chú thích của tác phẩm).
    (2) Cầu tên Chúa.
    (3) Avê Maria: Kinh nguyện Thánh mẫu.
    Nguồn
  2. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Phần 5 - Cada Xăngta​
    Chương 1
    Tay áo xắn đến khuỷu, dao mổ trong tay, Ăngtoan cúi xuống tử thi một đứa trẻ nhỏ. Công việc diễn ra trong căn phòng tầng dưới nhà Vêdan, căn phòng ấy gần đây được chuyển thành giảng đường cơ thể học. Vua Philíp đệ nhị đã cho phép hai nhà cơ thể học hàng năm được mổ nhiều tử thi để giảng dạy cho ngành y học Tây Ban Nha, đặc ân này dành cho thầy thuốc riêng của Người nhưng được tăng lên hơn sau khi Ăngtoan nổi tiếng về vụ án ly kỳ của anh trước Toà án tôn giáo.
    Khoảng mười người tham dự đang đứng xúm quanh Ăngtoan sáng hôm nay. Đó là các thầy thuốc, triết gia, sinh viên, thêm người phụ việc của Vêdan là Đơ Ônít. Sự chăm chú kính cẩn khi họ theo dõi bài giảng của người thầy trẻ tuổi, lời nói và thái độ kính trọng của họ đối với anh cho phép xác nhận rằng tình hình đã thay đổi một cách rõ ràng kể từ ngày Ăngtoan ra khỏi ngục tối với hai tay bị xích để đến trước mặt vua và chiến thắng trong vụ án.
    Ăngtoan rạch nhanh một nhát từ trên xuống dưới bụng đứa bé. Một làn gió mùa xuân còn hơi buốt nhưng đã đượm hương thơm (ở độ cao này khí hậu chậm ấm hơn vùng bờ biển) lùa vào các cửa sổ mở.
    - Các ông hãy lưu ý, ?" anh nói và dùng mũi dao mổ chỉ, theo lời nói, ?" ở đây có một chỗ phồng lên có vẻ như không phải ở thành bụng mà từ sâu trong ổ bụng.
    - Một cái u chăng? ?" một người thầy thuốc hỏi.
    - Một u loại đặc biệt nên sự chẩn đoán thống nhất của bác sĩ Vêdan và của tôi chính xác. Trước khi xảy ra tai biến làm cho đứa bé chết, nó đã ở lâu trong vùng đầm lầy cạnh bờ biển thường có sốt rét cơn.
    Bác sĩ Vêdan và tôi xác định rằng ở đây cũng như ở nước Ý, nơi nào có bệnh sốt rét cơn hoành hành thì những người ở nơi đó hay bị to bụng, nhất là ở vùng lách.
    Anh vừa làm rất nhanh vừa giảng, mải mê trong công việc, anh không trông thấy Vêdan đi vào với một người khách giản dị, chiếc áo dài đen và chiếc mũ nồi dẹt bằng nhung biểu hiện rõ nghề nghiệp.
    - Các ông hãy quan sát các bắp thịt ở thành bụng và sẽ thấy chúng toả theo nhiều hướng khác nhau như những thanh nhỏ trong chiếc kẹp nướng chả. Bác sĩ Vêdan đã miêu tả chính xác như vậy trong cuốn Phabrica của ông.
    Rạch bắp thịt, Ăngtoan đê lộ rõ tấm màn sát trong bụng, có thể nói là lót bên trong của thành băng thịt ấy: Đây là màng bụng.
    - Bệnh ấy có phải do sốt rét cơn gây ra hay không ? ?" một thầy thuốc hỏi.
    - Nói theo một cách nào đó thì đúng như thế nhưng trong trường hợp này, chết không phải vì cái u.
    - Vậy thì vì sốt rét sao?
    - Về điều này tôi cũng vẫn phải trả lời là: ?okhông trực tiếp?. Trong khi đang chơi, đứa bé bị bạn đẩy mạnh. Nhưng sự va chạm chưa đủ làm cho chết. Đứa bé chết sau đó không lâu. Xin thử đoán xem tại sao?
    - Có lẽ do các chất dịch bị tích tụ?
    - Do một cơn sốt mạnh và đột ngột chăng?
    Ăngtoan thích thú với những cách tìm tòi như vậy. Nếu Vêdan và anh đã chẩn đoán đúng thì người thầy thuốc nào thờ ơ nhất cũng sẽ phải ngạc nhiên. Các công trình nghiên cứu y học đã khẳng định là: trong mỗi căn bệnh, mỗi trường hợp tử vong, đều có mối quan hệ trực tiếp giữa nguyên nhân và kết quả.
    - Đức trẻ này chết vì xuất huyết ?" anh nói.
    - Lạ thật! ?" một người tham dự lẩm bẩm. ?" Tại sao lại như thế được? không có máu, cũng không có vết thương lộ rõ.
    - Không có máu và không có vết thương lộ rõ, đúng thế. Vì cả hai thứ đó đều ở bên trong. Một người có thể chết vì xuất huyết kín, không biết rõ, chẳng hạn như bị kiếm đâm vào trúng phổi mà không trông thấy. Đứa bé này cũng thế, nó chết vì bị xuất huyết sau khi vỡ lá lách.
    Một thính giả nói:
    - Nhưng lách ít khi bị thương vì vùng lách được xương sườn che chở. Cuốn Phabrica của bác sĩ Vêdan đã giải thích như thế.
    - Hoàn toàn đúng như vậy, ?" Ăngtoan trả lời. ?" Nhưng một số những đặc điểm và điều phiền phức của bệnh sốt rét cơn là làm phồng to và tụ máu ở lách, khối lượng lách lớn ra đến mức sa xuống dưới xương sườn cụt, thấp hơn chỗ ***g ngực thường bảo vệ cho nó. Như vậy tất nhiên phần lách bị lộ như vậy dễ bị thương hơn.
    Biên nhận này hợp lý đến nỗi mọi người rì rầm với nhau tỏ vẻ tán thành. Ăngtoan lại cầm dao mổ. Anh cảm thấy như trở về giảng đường thân yêu ở Pađu với thời gian mà nhóm học sinh hăng hái và chăm chú theo dõi anh trình bày. Sự việc ấy đã cách đây một năm rồi sao? Và năm tháng trời trôi qua từ khi anh thắng giáo sĩ Inhaxiô Môlina rồi sao? Thật khó lòng tin được vì trong năm tháng này anh đã đốt cháy của giai đoạn thắng lợi và đang lên vùn vụt như diều gặp gió.
    Thầy thuốc của Hoàng hậu nổi danh gần như thầy của mình là Angdrê Vêdan và được khắp nơi đến mời. Nhưng trước hết anh giành thời gian cần thiết để chăm sóc sức khoẻ cho ông Girôlamô Beclacmi gần liệt giường từ khi tim ông bị suy thường xuyên. Tiền vàng đã chảy vào túi anh; các quà biếu sang trọng hay đơn sơ đã đưa đến tận tay anh, nhưng không gì mê hoặc được anh. Anh cũng hiểu như thầy của anh là Vêdan rằng ân huệ của vua chúa cũng như của quần chúng đều thoảng qua và thất thường. Trừ một số tiền nhỏ anh dành cho việc chi tiêu thông thường, từng đồng đuca, từng thứ quà tặng đều được trao hết cho Luxia và chuyển từ đôi tay xinh đẹp của cô vào két của nhà Mêđixi trong ngân hàng ở Pari của họ.
    Ăngtoan dần dần trở thành giàu có. Của cải đến với anh do anh đã vạch rõ sự phản bội của viên pháp quan ở Mađơrit, cùng do ông Vêdan luôn tiến cử anh với mọi người.
    Tuy vậy anh vẫn rất không hài lòng với danh vọng ấy và tiền của ấy, cả hai thứ đều đến với anh quá nhanh và quá sớm.
    Từ khi Vua cho phép anh mổ tử thi, anh mới thấy đôi chút lý thú trong cuộc sống. Nhất là khi có vấn đề cần đến tài năng của anh, có trường hợp để thử lại sự chính xác của lý thuyết của anh, ví dụ như trường hợp ngày hôm nay. Ngoài ra anh cảm thấy mình bỏ phí thời gian; dù bề ngoài hào nhoáng, nhưng anh sống ở Mađơrít một cuộc sống ngưng đọng về mặt trí tuệ. Ý nghĩ ấy làm cho anh vô cùng chán nản.
    Tiếng nói của anh đưa anh về với thực tại:
    - Bây giờ chúng ta sẽ mổ cả ổ bụng.
    Dao mổ của anh rạch vào màng bụng một vết ngắn đủ lùa một ngón tay vào. Các khán giả cúi xuống để xem cho rõ hơn. Vêdan và người khách đi cùng tiến lại gần bàn.
    Mở rộng vết mổ, Ăngtoan thông báo một cách hài lòng nhưng điềm đạm:
    - Có máu ở trong bụng.
    Trong khi anh nói, một dòng máu sẫm lẫn những mảnh bông vì cơ thể đã chết chảy ra từ chỗ vừa mổ. Anh thấm máu, vạch màng bụng để lộ các bộ phận bên trong. Một bàn tay anh đẩy các phủ tạng sang một bên và bàn tay kia anh nâng cao thành bụng để lá lách lộ rõ cho mọi người thông thấy:
    - Đây rồi! ?" Anh kêu lên một cách thắng lợi. ?" Đúng như chúng tôi đã dự đoán: lá lách to phình đã bị vỡ.
    - Quỷ quái! ?" Ông khách của Vêdan kêu lên. ?" Đúng như anh ta đã nói nhỉ!
    Bộ phận này đầy phè nửa bụng trái, màu xanh pha đỏ xám, bị rách một vết hình ngôi sao để chảy ra một chất như bột nhão và nhầy máu. Ở phần diện tích lộ ra ngoài, máu đã đông lại, hình như cơ thể muốn tự cầm máu bằng cách tự khép kín các huyết quản bị đứt hoặc nát ?" mà đúng là cơ thể muốn làm như vậy ?" nhưng không đạt được. Máu cứ tiếp tục chảy từ chỗ lách bị rách vào trong cơ thể.
    Ăngtoan nhanh chóng lôi lách ra đặt lên bàn để có thể quan sát một cách đầy đủ nhất.
    - Thưa các ông, hiếm có khi người ta phát hiện được cả nguyên nhân và kết quả của một căn bệnh. Nếu không phải nguyên nhân, chắc chắn là kết quả, cứ từ cái này ngược lại là đi đến cái kia. Muốn thực sự học ngành y phải học ở trên bàn giải phẫu.
    Anh đặt dao mổ xuống đi đến chỗ chiếc thau để ở góc phòng rửa tay trong khi những người tham dự quây lấy anh, người hỏi thêm, người khen ngợi sự chẩn đoán chính xác của anh. Phải đến mười lăm phút nhóm người đứng quanh anh mới tản đi.
    Đến lúc ấy người thầy thuốc trẻ mới nhìn thấy Vêdan và người khách, anh mỉm cười đến gần họ.
    - Bác sĩ Vêdan, tôi không biết thầy ở đây, nếu không tôi đã mời thầy làm phẫu tích này vì dù sao thì cách chuẩn đoán ấy chính là của thầy.
    Vêdan lịch sự nói:
    - Vô cùng hân hạnh. Cả thế giới đều biết tiếng các công trình của bác sĩ Giôn Caiơt.
    Người bác sĩ nước Anh trả lời bằng tiếng Ý rất thành thạo:
    - Nếu tôi không lầm thì một ngày kia thế giới sẽ biết tiếng các công trình của bác sĩ Ăngtôniô Xecvêtut.Cho phép tôi khen ngợi tác giả cuốn De Motu Sangguinem Pulmonale.
    Lời khen làm Ăngtoan đỏ mặt vì vui sướng.
    Anh nhớ đến bức thư đã nhận được múa hè trước của Valăngtanh Xim, người xuất bản ở Lôn đôn, và hỏi:
    - Cuốn ấy được xuất bản bằng tiếng Anh rồi sao?
    - Đã bốn tháng rồi, ?" Caiơt trả lời. ?" Và được tiếp nhận rất tốt. Tôi khẳng định với anh thế.
    - Lên phòng làm việc của tôi đi các bạn, ?" Vêdan đề nghị. ?" Chúng ta có nhiều vấn đề phải đề cập đến.
    Việc bác sĩ Giôn Caiơt từ Luôn đôn đến thăm là một sự kiện quan trọng trong đời Ăngtoan. Người Anh này đã học ở Pađu cùng thời với Vêdan và học cùng ở với nhau một ngôi nhà. Hiện nay Caiơt được coi là người thầy thuốc hạng nhất của nước Anh và là thầy dạy ở trường ?oGôngvin và Caiơt? ở Cambritgiơ. Vị trí của ông trong ngành y của nước Anh cũng như vị trí của Vêdan trong ngành y của nước Ý.
    Trong phòng làm việc của Vêdan, một căn phòng yên tĩnh và ở khuất vào phía trong, họ uống rượu nho, ăn bánh ngọt. Chủ nhà hỏi:
    - Anh nghĩ thế nào về buổi thuyết trình lúc nãy, Giôn?
    - Nghĩ như thế này: bác sĩ Ăngtoan đúng hệt như anh khi anh ở tuổi anh ấy, Ăngđrê ạ, ?" Giôn Caiơt nói và mỉm cười.
    Vêdan xoay chiếc chân cốc trong tay, tự lự nhìn thứ nước đỏ như ngọc lựu trong cốc. Ông thong thả nói:
    - Thật là điều tốt, anh đã đến Mađơrít và làm cho tôi nhớ lại rằng tôi đã có thể đạt được những gì. Nếu tôi có đủ can đảm để chống lại những kẻ muốn kìm hãm đà tiến của mình thì tôi đã thực hiện dược nhiều việc tốt đẹp.
    - Biết đâu đấy, Ăngđrê? Có thể do thời gian chưa đủ chín muồi. Cũng đến năm nay tôi mới được nữ hoàng Elidabet cho phép làm phẫu tích ở trường ?oGiônvin và Caiđơt?. Quay lại phía Ăngtoan, Giôn Caiơt hỏi:
    - Tập Điều trần của anh được đón tiếp ra sao, bác sĩ Xecvêtut?
    Ăngtoan mỉm cười cay đắng:
    - Tôi gần như ở trong tình trạng của bác sĩ Vêdan trước đây.
    - Sao lại thế? Trong vấn đề tuần hoàn máu qua phổi có cái gì có thể buộc là chống đối tôn giáo?
    - Nhưng tôi là em của Misen Xecvêtut, ?" Ăngtoan đột ngột nói.
    - Của Misen à?
    Caiơt nhìn anh chăm chú như vẻ không tin, nhưng rồi mặt ông rạng rỡ hẳn lên:
    - Thật hiển nhiên rồi! Tại sao tôi lại không nhận ra sự giống nhau nhỉ? Tôi rất biết anh của anh. Nhưng có gì liên quan giữa anh ấy và tác phẩm của anh?
    Ăngtoan kể lướt qua những khó khăn anh đã gặp nhưng bỏ qua không nhắc đến cuộc đấu tranh kỳ lạ của mình với giáo sĩ Phêlíp Xăngtôt.
    Khi anh kể xong, Caiơt khẽ nói:
    - Nhờ trời ở nước Anh chúng tôi gần như thoát khỏi quyền lực của tôn giáo trong lĩnh vực khoa học, Hoàng hậu đã rộng lượng cho phép sinh viên được tự do suy nghĩ và hành động.
    Ăngtoan nhìn ông với vẻ thèm muốn được như thế.
    Tự do suy nghĩ và hành động, anh lật đi lật lại những từ ấy trong tâm trí mình, chúng âm vang một cách diệu kỳ. Sự tự do như vậy đáng quý biết chừng nào! Còn xứ sở nào bằng xứ sở ở đó mọi người có quyền tư do suy nghĩ. Nói năng và viết lách cũng được tự do không lo sợ!
    - Cậu nghĩ thế nào, Ăngtoan? Cậu có thích nghiên cứu và giảng dạy ở một nhà trường như thế không? ?" Vêdan hỏi.
    Ăngtoan bừng tỉnh giấc mơ đẹp, anh mỉm cười:
    - Nếu được như thế thì thật là tuyệt vời! Tôi sẽ có thể tiến hành biết bao thí nghiệm đang ở trong tình trạng ước mơ ! Tôi sẽ có thể nghiên cứu biết bao nhiêu vấn đề! Còn ở đây? không, không nên nghĩ đến những điều ấy nữa.
    Bác sĩ Caiơt mỉm cười:
    - Vậy thì tại sao không đến nước Anh? Ghế giáo sư khoa ngoại và khoa cơ thể học ở trường ?oGiôngvin và Caiơt? hiện chưa có người đảm nhiệm. Chỉ cần anh nói một tiếng, bác sĩ Xecvêtut ạ, ghế ấy sẽ thuộc về anh.
    Ăngtoan không tin điều tai nghe và rất hồi hộp. Sống không sợ hãi, suy nghĩ không bị cưỡng ép, làm phẫu thuật, giảng dạy không phải bận tâm đến hậu quả của lời này hay lời khác, không phải bận tâm đến hậu quả của lời này hay lời khác, không phải tự bảo mình rằng mỗi cử chỉ, lời nói đều có nguy cơ bị một giáo sĩ đa nghi nào đó suy diễn sai và bẻ quẹo ý nghĩa: mọi ước mơ ấy đều được thực hiện ! Nhưng không? Không thể được rồi! Tình trạng ông Belacmi ngày một nặng thêm; nếu nghĩ đến việc xa rời ông ấy lúc này thì thật là xấu và hèn. Ăngtoan trả lời một cách vô cùng tiếc rẻ nhưng không lưỡng lự.
    - Bác sĩ Caiơt, việc ngài ngỏ ý làm tôi sung sướng và vinh dự không nói xiết. Nhưng tôi không thể nghĩ đến việc rời bỏ thân chủ của tôi là ông Belacmi trong lúc này.
    Caiơt phản đối:
    - Rời bỏ! Thật là một từ quá lớn ! Phải không? Tôi chắc rằng ông ấy sẽ hiểu? Bất cứ ai cũng hiểu?
    - Tình trạng ông ấy rất nặng. Trước đấy mấy tháng ông ấy bị một cơn nghiêm trọng, nếu không phải lỗi tại tôi thì ra cũng là vì tôi. Một cơn nữa sẽ khốc liệt cho ông ấy. Tôi hứa với ông ấy, với cháu gái ông ta tôi sẽ chăm sóc ông ấy.
    - Mình thú thực rằng, ?" Vêdan buồn rầu thú nhận, ?" mình chưa lường trước được trở ngại này. Mình chỉ muốn cậu được tiếp tục công trình trong sự an toàn, Tôniô ạ, nên cách đây mấy tháng mình viết thư cho bác sĩ Caiơt để nói về cậu với anh ấy.
    - Tôi rất biết ơn thầy về việc này, thưa thầy, vì tôi biết rằng tôi đã và hiện vẫn đang luôn bị sự đe doạ của các Pháp quan Toà giáo. Có lẽ điều này đối với ngài là một trở ngại chăng, bác sĩ Caiơt?
    - Trái lại! Tôi lại tôi lại muốn càng mời anh, ?" Caiơt nói. ?" Nhưng toà án Tôn giáo lôi thôi với anh vì lẽ gì?
    Ăngtôniô và Vêdan kể cho ông nghe về sự đụng độ ly kỳ với linh mục Inhaxiô. Bác sĩ Caiơt trả lời ngay:
    - Tôi đã đọc kỹ những gì nói về thôi miên trong các luận văn của Paraxen, nhưng tôi chưa hề nghĩ rằng nó có uy lực như thế.
    - Uy lực rất lớn! ?" Ăngtôniô trịnh trọng nói. ?" Có lẽ tôi sẽ không bao giờ dùng đến cách điều trị này nữa.
    Caiơt thuyết phục anh:
    - Anh xem, nếu anh ở tình trạng bị Toà án Tôn giáo truy nã đấy lại là một lý do nữa và là lý do nghiêm trọng để anh rời Tây Ban Nha đến nước Anh, nơi anh có thể làm việc bình yên suốt cuộc đời.
    Ăngtôniô buồn bã lắc đầu, khẽ nói:
    - Ông Belacmi có nói đến việc đi Pari. Tôi cho rằng bác sĩ Parê có thể làm cho tình trạng của ông ấy khá hơn. Nhưng cuộc hành trình này quá dài, và?
    - Ít ra thì ở đấy anh cũng được an toàn hơn.
    - Vâng, tôi biết như thế, thưa bác sĩ, và ở đấy tôi có thể tiếp tục nghiên cứu.
    - Học! Học mãi, ?" Vêdan nói một cách thích thú, ?" Trong khi mới ở lứa tuổi của anh ta, anh ta đã hiểu biết hơn nhiều bác sĩ trong cả cuộc đời họ. Nhưng này, Ăngtôniô, đừng để lỡ dịp này, khó mà hy vọng có đấy. Tại sao cậu không nói với ông Belacmi?
    Ăngtoan lắc đầu từ chối:
    - Vì ông ấy sẽ khuyên tôi đi mà tôi không muốn như thế. Ông Belacmi đã có lòng tốt giúp tôi trong lúc tôi chỉ có một mình và ốm nặng. Tôi không thể làm gì khác việc ở gần ông ấy trong khi tình trạng của ông ấy đòi hỏi sự chăm sóc của tôi.
    - Vậy thì chúng tôi tôn trọng lòng trung thành của ông, bác sĩ Xecvêtut ạ, ?" bác sĩ Caiơt nói. ?" Trong sáu tháng nữa tôi cũng ít hy vọng chỉ định được một người vào ghế đang trống này, và nhiều sự việc có thể xảy ra trong sáu tháng! Trong thời hạn này, xin cứ coi như ghế đó của anh, anh có thể đến nhận nó khi nào phù hợp với anh. Ta giao ước như thế nhé?
    - Xin giao ước như thế, ?" Ăngtôniô cảm động khẽ nói.
  3. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Chương 2
    Girôlamô Belacmi đang ngồi tựa vào đống gối khi Ăngtoan mang hộp dụng cụ và thuốc đến khám cho ông lần cuối trong ngày. Môi ông đã tái xám thể hiện rõ bệnh ứ huyết, ông rên rỉ, hơi thở ngắn và không đều đúng như những người tuần hoàn bị ứ trệ. Từ cơn suy tim khi Ăngtôniô bị bọn ăn mày hành hung, tình trạng sức khoẻ của ông chủ ngân hàng xấu hẳn đi.
    Ăngtôniô khám cho ông rất tỉ mỉ và buồn rầu nhận thấy mạch của ông đập không đều, hai mắt cá phù lên. Anh trích một ít máu cho ông mỗi tuần hai lần và làm giảm nhẹ được tình hình ấy được độ vài ngày.
    Anh cầm bát và dao trích đúng lúc Luxia vào phòng, anh mỉm cười nói:
    - Cô vào đúng lúc để giúp tôi đấy.
    Ông Belacmi mỉm cười nụ cười yếu ớt:
    - Nếu tôi không lầm thì trong trường hợp đúng như thế này ba người chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên.
    - Tôi không hề thích thú với việc trích huyết, ?" Luxia trịnh trọng nói. ?" Có nhiều khả năng máu sẽ chảy nhiều hơn mình muốn!
    Vừa làm việc Ăngtoan vừa hỏi:
    - Vua từ Hà Lan về rồi chứ? Việc xong chưa?
    - Sắp xong, nghe nói thế. Hoàng hậu nhận được một bức thư của Thái hậu yêu cầu can thiệp với Hoàng thượng để Hoàng thượng bớt nghiêm khắc đến mức tàn nhẫn với những người dị giáo Hà Lan.
    Lúc này máu chảy thong thả. Vừa nhìn máu đang lên dần trong bát anh vừa nghĩ rằng Catơrin đơ Međixi, Thái hậu nước Pháp đã hành động thật tinh vi để củng cố quyền lực của mình đối với cả hai phe thù địch khi bà cử một đạo quân gồm cả những người Gia tô giáo và Tân giáo chống cuộc tấn công của Havrơ. Vấn đề là phải giải phóng thành phố này khỏi sự chiếm đóng của người Anh, hiệp định Pháp ?" Anh vừa ký đã giải phóng nước Pháp khỏi sự đe doạ có quân đóng ở hải cảng Măngsơ và để cho bà có thể thanh thản chú ý đến công việc cai trị đất nước.
    Nhưng Hà Lan nổi dậy chống Tây Ban Nha có nguy cơ lôi cuốn Catơrin về một phía nào đó của chiến trận này. Bà muốn hết sức tránh mâu thuẫn, tránh cả sự cần thiết phải lựa chọn giữa những người Tân giáo và Gia tô giáo trong vương quốc của bà, và tất cả những gì làm giảm nhẹ bạo lực đang bùng nổ ở Hà Lan rốt cuộc xoay chuyển có lợi cho bà. Vì vậy chưa kể nhiều động cơ do tư lợi, có nhiều âm mưu diễn biến ra ở triều đình Tây Ban Nha.
    Ở bất cứ nơi nào có những âm mưu này đều có sự hành động của ác thần bản mệnh của giám mục thành Tôledơ và linh hồn tội lỗi của ông ta là vị Pháp quan ở Mađơrit. Lúc này hơn bao giờ hết, Ăngtoan phải giữ gìn từng lời nói và cử chỉ, nhưng với Luxia là cận thần tin cậy của Hoàng hậu như vậy anh khó có thể dính líu ít hay nhiều vào một sự đồng loã nào đó.
    Ăngtôniô đã trích huyết xong và xếp các dụng cụ lại. Ông Belacmi thở bớt nặng nề, nói bằng giọng yếu ớt:
    - Hôm nay tôi vẫn nghĩ đến khả năng đi Pari, anh Ăngtôniô ạ.
    - Nhưng chú có chịu đựng nổi cuộc hành trình này không?- Luxia hỏi ông vẻ lo âu.
    - Có lẽ được. Vả lại, chú cho là cần phải đi. Chú không muốn thấy cháu dính dáng tới mọi âm mưu ấy.
    - Cháu cũng chán lắm, ?" Luxia khẽ nói.- Nhưng Hoàng hậu vô cùng cần đến một tình bạn trung thực, một trái tim để bà có thể thổ lộ tâm tình. Ôi! Ở Phlôrăngxơ chúng mình sung sướng biết bao nhiêu!
    - Rõ ràng như thế, nếu chú thấy trước được thì chúng ta sẽ sử dụng đúng hơn, ?" người chủ ngân hàng thở dài. ?" Chúng ta sẽ không đến Tây Ban Nha.
    Ăngtoan an ủi ông và mỉm cười:
    - Ít ra Tây Ban Nha cũng làm cho tôi thành người giàu có, Tất nhiên là nhờ tài quản lý tài chính khéo léo của Luxia.
    - Công việc của tôi ở đây cũng phát đạt, ?" ông già thừa nhận.- Nhưng tôi vẫn muốn thấy chúng ta ở Pari hơn.
    Tim Ăngtoan đập nhanh. Phải chăng đây là sự đáp ứng lời cầu nguyện của anh? Nhưng anh không phải không biết rằng cuộc hành trình sẽ rất mệt nhọc và nhiệm vụ của anh là nghĩ đến sức khoẻ của ông trên hết dù anh vô cùng mong muốn đi khỏi Mađơrít.
    - Có lẽ chúng ta sẽ đi thong thả, mỗi ngày đi một chặng ngắn và khi nào ông cảm thấy mệt thì dừng lại ngay, ?" anh gợi ý.
    - Về phần anh, anh nghĩ thế nào về dự định này?
    - Tôi cực kỳ mong muốn đi Pari khi nào có thể lên đường mà không gây nguy hiểm cho ông.
    - Tốt lám! Tôi sẽ thanh toán mọi việc đang tiến hành ở đấy nội trong tháng này. Khi ổn định cả, chúng ta sẽ khởi hành!
    Luxia và Ăngtôniô xuống nhà ăn bữa tối. Cả hai người đều đăm chiêu, viễn cảnh sắp đến một thủ đô vui tươi nhất châu Âu cũng không làm cho lòng họ vui lên được. Họ lặng lẽ ăn. Cô gái bỗng đẩy đĩa ra và đột ngột hỏi:
    - Chú tôi có nguy cơ bị chết trong khi đi đường phải không? Và làm như vậy là để tôi an toàn đi khỏi Tây Ban Nha!
    - Có lẽ ông ấy nghĩ như thế, ?" Ăngtoan khẽ nói.
    - Vậy thì tạo sao anh là thầy thuốc của ông ấy anh lại chấp nhận ý kiến ấy?
    - Cô tưởng rằng quyết định như vật là đơn giản và dễ dàng hay sao? ?" Ăngtoan nói nhỏ. ?" Tôi đã cân nhắc trong ý nghĩ mọi yếu tố của vấn đề này từ sáng hôm nay.
    - Tại sao lại đúng vào sáng hôm nay?
    - Bởi vì sáng hôm nay tôi đã được bác sĩ người Anh là Giôn Caiơt đến thăm và mời tôi nhận chức giáo sư khoa cơ thể học và ngoại khoa ở Cambritgiơ.
    - Có phải anh mong muốn điều đó hơn cả mọi thứ không, ?" Luxia run giọng hỏi.
    - Hơn hết mọi thứ trên đời, ?" Ăngtoan nói.
    - Nhưng với kiến thức, khả năng, tài năng của anh thì ở Mađơrít hay ở Pari anh vẫn có thể kiếm được nhiều tiền. ?" Luxia kêu lên.
    Anh bướng bỉnh lắc cái đầu tóc nâu rất đẹp.
    - Tôi cần gì! Có nhiều thứ quan trọng hơn của cải, Luxia ạ, ?" anh nói một cách giản dị. ?" Mà thực ra, vàng là thứ thực sự ít giá trị nhất trong thế giới này.
    Luxia im lặng một lúc rất lâu. Rồi anh thấy cô run lêm như hoảng sợ với ý nghĩ riêng của mình và cô to tiếng quyết định:
    - Tôi không thể để cho chú tôi hy sinh mình vì việc đưa tôi ra khỏi Tây Ban Nha.
    Ăngtoan nhẹ nhàng nói:
    - Cô đừng quên rằng ông ấy biết rất rõ mình không còn sống bao nhiêu lâu nữa.
    - Tại sao anh không chữa cho chú ấy khỏi? ?" Cô lại bừng bừng nổi nóng như khi trước. ?" Anh là thầy thuốc, phải không nào?
    Anh nhẹ nhàng trả lời:
    - Có nhiều điều, biết bao điều chúng ta chưa biết rõ hoặc gần như chưa biết gì cả. Và cũng vì vậy mà tôi muốn sang Anh, ở đấy tôi sẽ được tự do nghiên cứu.
    - Em rất tiếc, Tôniô ạ, tha lỗi cho em, ?" cô nói và đặt bàn tay mình lên tay anh. ?" Nhưng em cảm thấy cô đơn một cách đáng sợ quá, với chú đang ốm, còn anh thì quá xa xôi, quá mê mải?
    - Tôi xin nhận lỗi là ít chăm sóc cô, ?" anh thú nhận. ?" Nhưng tôi quá bận rộn.
    - Chắc là bận chữa bệnh cho các phu nhân trong triều? ?" Cô mỉm cười gượng gạo. ?" Em nghe một vài người nói về anh và bảo rằng anh rất cẩn thận và sốt sắng
    - Chưa bao giờ quá mức cần thiết để chữa bệnh cho họ, ?" anh phản đối.
    - Anh có chắc chắn điều anh vừa nói không? Em biết có mấy người mê anh đấy.
    - Thật điên rồ! Vậy thì họ có thể mê bất cứ người nào họ gặp?
    - Còn anh? Anh vẫn luôn say mê người tình tuyệt vời của anh chứ, bác sĩ Ăngtôniô Xecvêtut?
    - Hơn bao giờ hết.
    Lời thốt ra từ miệng anh nhiệt thành đến mức Luxia sững lại rồi cô hỏi một cách kiêu hãnh:
    - Tại sao lại hơn bao giờ hết?
    Anh kể lại giấc mơ của anh trong ngục tối. Nghe xong cô dịu lại.
    - Trước kia anh chưa bao giờ kể với em rằng em có một vị trí trong các giấc mơ của anh. ?" Cô nói một cách duyên dáng.
    Anh tinh quái trả lời:
    - Bởi vì lúc đầu cô tỏ ra rất mất cảm tình.
    - Và bây giờ?
    - Dù sao cũng không thế nữa, trong các giấc mơ, ?" Anh nói ra vẻ xã giao.
    Thấy cô đỏ mặt về câu nói trêu tức ấy, anh vội vàng nắm chặt tay cô ân hận nói:
    - Tha lỗi cho anh, Luxia. Em biết cho rằng anh yêu em lắm. Như một người em gái. Anh có thể nói với em những điều mà anh không tâm sự cả với Giăng.
    - Ví dụ? ?" cô hỏi và nhìn đi chỗ khác.
    - Ví dụ như nói về bức tranh, về hy vọng, tương lai, về hàng nghìn thứ. Và anh cũng không quên, không bao giờ quên rằng em đã mạo hiểm đi đến thăm anh trong ngục tối ở Cada Xăngta.
    - Làm thế nào khác thế được? Anh chẳng cần đến em làm gì?
    - Cầu chúa cho em không bao giờ phải cần đến anh như khi ấy, Luxia ạ. Nhưng khi nào sự ấy xảy ra, anh sẽ vì em mà đi đến tận cùng trời cuối đất. ?" Ăngtoan nói vô cùng chân thành.
    - Ồ, Tôniô, anh có biết rằng anh chưa bao giờ nói với em điều tốt đẹp như thế không? Cảm ơn, Tôniô.
    Chiếc miệng với những đường cong hoàn mỹ khẽ mỉm một nụ cười run run. Cô đứng lên, đến gần anh, hôn lên môi anh rồi ra khỏi phòng.
    Ăngtoan ngồi bất động một lúc lâu. Trời ơi! Đấy không phải lần đầu tiên Luxia hôn anh, nhưng chưa bao giờ cái hôn của cô có hương vị này. Một hương vị thơm tho, quen thuộc như? Ăngtoan cau mày, bối rối, rồi tim anh đập mạnh. Anh đã biết hương vị này rồi. Đó là hương vị những chiếc hôn của Cơlarít Xtơrôđi.
  4. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Chương 3
    Người hầu của Giăng nhấc chiếc áo khoác ở vai Ăngtoan ra và nói một cách cầu kỳ:
    - Ngài Xavarinô đang đợi ngài, thưa bác sĩ. Xin mời ngài vào xưởng vẽ.
    Ăngtoan không biết Giăng gọi anh đến vì lý do gì. Giăng ốm chăng, anh ta vốn khỏe như vâm cơ mà?
    Đến cửa xưởng vẽ, anh dừng lại. Giăng không chỉ một mình. Anh đang nói chuyện với phụ nữ mà anh chỉ trông thấy lưng, nhưng vai, gáy, đầu gợi cho anh cảm giác quen thuộc. Người ấy quay lại mỉm cười, anh thốt lên:
    - Cơlarít! Ồ! thật khó mà tin được!...
    - Sao lại khó tin, Tôniô! Vì chính em đây mà!
    Anh cầm hai tay cô trong tay mình và nhìn sâu vào cặp mắt quen thuộc. Dù anh vẫn thấy đấy là ánh mắt khôn ngoan từng trải khi xưa, nhưng anh không thể tin rằng Cơlarít ở đây.
    - Chúng mình dành cho cậu sự ngạc nhiên này đấy, Tôniô ạ. ?" Giăng vui vẻ nói.
    Rồi anh vỗ hai tay vào nhau.
    - Đem rượu nho đến đây. Cuộc gặp gỡ này phải có rượu tẩy trần chứ.
    - Cô đến Mađơrit làm gì thế, Cơlarit? ?" Ăngtoan hỏi.
    - Đơn giản thôi, Tôniô. Anhôlô cùng với đoàn của ông ta đi thăm nhiều thủ đô của châu Âu. Chúng tôi đã đi qua Bácxơlon và Tôlêdơ, và cũng mới đến Mađơrit.
    - Cô không biết rằng chúng tôi ở đây phải không?
    - Vâng. Nhưng em không ngạc nhiên khi gặp anh. Trước kia em đã bảo anh rằng chúng mình sẽ còn gặp nhau mà, anh Tôniô, anh có nhớ không?
    - Vậy thì chúng ta hãy cảm ơn số phận! ?" Anh thân mật nói. Nhưng không biết có phải chỉ số phận quyết định sắp xếp cuộc hành trình của Lôđôvixi Anhôlô đi theo anh. Vì quan hệ của anh với người pháp sư này đã luôn luôn hữu nghị.
    "Đúng rồi, ở trong xứ sở này thì mình thành người đa nghi rồi", anh nghĩ.
    - Chỉ chậm một tháng nữa là cô không gặp tôi, Cơlarit ạ, tôi sắp đi Pari.
    - Trời! ?" Giăng thốt lên. ?" Câu chuyện này là thế nào?
    - Chỉ do ông Belacmi tỏ ý muốn đi Pháp thôi. ?" Và Ăngtoan kể lại toàn bộ cuộc hội thoại của anh với Giôn Caiơt.
    - Mình biết rằng cậu ở Pari an toàn hơn. ?" Giăng thừa nhận, ?" nhưng ở đây cậu đang làm giàu được?
    - Honor y provecho non caben eu un lecho! (1) Ăngtoan khẽ đọc một câu châm ngôn người Tây Ban Nha ưa thích.
    Giăng cố mỉm cười:
    - Mình cũng sẽ đọc một câu châm ngôn xứng đáng với câu của cậu: "Giữ được thân còn hơn đầy túi". Vả lại, ở bên Anh, cậu sẽ giảng dạy, còn Mađơrit không dành cho cậu một chút tương lai nào theo hướng này!
    - Có cái gì không ổn với anh ở thành phố này? ?" Cơlarit hỏi.
    - Toà án tôn giáo, Cơlarit ạ. Và các pháp quan.
    - Nhưng họ không biết các thí nghiệm của anh ở Ý.
    - Cho đến bây giờ thì chưa.
    Mặt anh bỗng có vẻ nghiêm trọng gần như lo lắng:
    - Liệu Lôđôvixi có phản mình không?
    - Ồ ! Không đâu! Chắc chắn là không, Tôniô ạ. Đừng quên rằng khi ở Vơnidơ ông ta đã báo cho anh rằng lệnh bắt anh đã ký.
    Nhưng Ăngtoan vẫn nghi ngờ trong lòng. Dù sao thì Giăng cũng chắc chắn là đã trông thấy người pháp sư cùng đi với Batixta ở Vơnidơ và người pháp sư này không làm gì không có động cơ, dù động cơ ấy xấu xa, mờ ám và đen tối đến mấy đi nữa. Anh đổi đề tài và cố giấu nỗi lo âu.
    - Nói chuyện về Vơnidơ với chúng tôi đi, Cơlarit.
    - Nói gì về Vơnidơ với các anh nhỉ? Chúng tôi xa nó nhiều tháng rồi. A này, có lẽ các anh đã biết rằng tu viện trưởng tu viện dòng Đôminích ở Pađu bị bọn kẻ cướp đến hành hung và lấy một bức tranh quý? ?" Cô nói thêm và mỉm cười tinh quái.
    - Kinh khủng thật! ?" Giăng nhăn mặt tỏ vẻ thương hại. ?" Đã biết rõ bọn trộm chưa?
    - Tôi không nghe nói gì về vấn đề này, nhưng tu viện trưởng bị thương nặng lắm, trong một thời gian khá lâu không ai dám nói rằng ông ta có qua khỏi không.
    - Cậu thấy chưa, Tôniô! Mình vẫn bảo rằng đáng lẽ cậu phải giết chết hắn đi, ?" Giăng than thở.
    Ăngtôniô lắc đầu:
    - Mình không muốn tay dính máu! Cô có biết gì thêm về giáo sĩ Phêlíp Xăngtôt không, Cơlarit?
    - Chỉ biết rằng hắn đã khỏi. Nhưng hắn không phát hiện ra anh ở đây đâu, Tôniô ạ, hãy tin em. Không thể biết được đâu.
    Ăngtoan ngước cặp mắt thẫm lên:
    - Ông ta là người của toà án tôn giáo, nếu tôi không nhầm lẫn. Toà án tôn giáo vẫn rất có thế lực và không gì họ không thể làm được. Nhưng chỉ vài tuần lễ nữa là tôi sẽ an toàn ở bên Pháp.
    - Tôi à! ?" Giăng dõng dạc thốt lên. ?" Tôi à? Cậu phải nói là chúng tôi!
    - Nhưng cậu phải ở lại đây. Ở đây cậu hoàn toàn sung sướng, ?" Ăngtôniô phản đối.
    Giăng nhún vai:
    - Mình tiêu tiền của bố mình, Tôniô ạ. Và cậu hãy tin rằng mình cũng sẽ đến Pari. Mình cũng phải thú thực với cậu rằng mình chán vẽ những người đàn bà da nâu này rồi. Đấy là một trong những lý do làm cho mình nhảy lên vì vui sướng khi trông thấy Cơlarit.
    - Hai người làm thế nào mà gặp được nhau?
    Cơlarit giải thích:
    - Đến bất cứ một thành phố nào phải ở lại lâu, em cũng tìm cách gặp các nghệ sĩ ở đấy xem họ có cần người mẫu không. Người đầu tiên em nghe nói là Giăng.
    - Tạ ơn chúa! ?" Giăng lẩm bẩm. ?" Tôi cũng rất chán vẽ những người đàn bà mặc áo kín lên tới cằm rồi.
    Ăngtoan ngắt lời:
    - Theo mình biết thì có một vài người đẹp Tây Ban Nha cũng không đến nỗi khó tính như thế đâu!...
    - Ồ, Tôniô! Trước đây một năm anh có bao giờ nói như thế này đâu! ?" Cơlarit thốt lên.
    Ăngtoan giản dị trả lời:
    - Nhiều sự việc đã xảy ra trong một năm qua. Qua đó, tôi thấy có lẽ tôi nên ở lại Pađu làm giáo sĩ thì hơn.
    - Anh nghĩ xem nếu như vậy thì mọi người sẽ thiệt thòi những gì?
    Anh nhẹ nhàng phản đối:
    - Tôi có làm được cái gì đáng kể cho mọi người đâu. Nhất là trong một năm nay.
    - Nhưng sắp tới là Pari, Tôniô ạ. Sau Pari đến nước Anh. Đây chỉ là sự tạm nghỉ, mọi sự vẫn tiếp diễn.
    - À này, Lôđôvixi trình diễn một buổi ảo thuật trong cung chiều mai, cậu có đi không? ?" Giăng thông báo.
    - Không có trò?
    Ăngtôniô ngừng bặt. Không nên nói đến một số từ ở Mađơrit này.
    - Ồ. Không đâu! ?" Cơlarit nói. ?" Không có đâu. Chỉ có các trò nhanh tay. Chúng tôi đã diễn hầu như ở khắp nơi.
    - Nếu vậy tôi sẽ đến. ?" Ăngtoan hứa. ?" Khi tôi còn bé tôi luôn mơ ước sẽ trở thành nhà ảo thuật.
  5. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Lôđôvixi Anhôlô, nhà chiêm tinh, nhà ảo thuật và pháp sư phương Đông đã gợi được sự chú ý đáng kể. Ăngtoan nhận thấy ngay khi anh vào cung tối hôm ấy. Rất đông các quý tộc, các phu nhân trong cung đình, ăn mặt sang trọng đi đến phòng khách, nơi sẽ trình diễn, Ăngtôniô nhập với họ, anh cúi xuống hôn bàn tay một phu nhân xinh đẹp ở chỗ này, nhận lời chúc tụng của một nhà quý tộc ở chỗ kia. Tất cả giới quý tộc cung đình đều biết anh, trong đó có những người là bệnh nhân của anh, còn những người khác rất sốt sắng muốn tiếp xúc với người thầy thuốc mà Hoàng hậu đã độ lượng ban cho sự thân thiết của người.
    Gian phòng đã chìm trong bóng tối nhưng Ăngtoan vẫn phát hiện ra Luxia ngồi ở hàng đầu và anh đi về phía cô. Lúc ấy cô đang cười và nói chuyện với hầu tước Đơ Pooctalecta một thanh niên rất đẹp trai da nâu hồng chứng tỏ vừa đi qua một thời gian dưới ánh nắng mặt trời ở Tân thế giới.
    Cô đón anh bằng nụ cười thân thiết:
    - Tôniô! Anh đừng nói với tôi rằng cuộc biểu diễn này đã làm anh rời khỏi mấy cái cối, chày của anh nhé?
    Anh chạm môi lên đầu những ngón tay xinh đẹp cô chìa ra cho anh và khẽ nói một cách rất lịch thiệp:
    - Còn có gì thu hút được bằng sắc đẹp của cô, thưa cô! - Rồi anh chào hầu tước, nhà quý tộc nói:
    - Tôi nóng lòng đợi dịp để được nói chuyện với ông, bác sĩ ạ. Tôi chắc ông sẽ thích thú với mấy cách chữa bệnh người da đỏ hay dùng. Mà tôi lại biết khá rõ vấn đề này.
    Hai mắt Ăngtoan sáng lên vì rất thích thú, anh nói:
    - Xin ông định trước nơi gặp, ngày và giờ. Tôi vẫn ước ao được gặp người biết phương thuốc của họ.
    - Sẽ rất nhanh thôi, bác sĩ ạ, tôi xin hứa với ông như thế.
    Nói xong hầu tước xin lỗi, chào Luxia và đến chỗ các bạn khác.
    - Tôi có thể ngồi bên cô được không, Luxia?
    - Có nên nói thực không nhỉ? ?" Cô thì thầm. ?" Em đã giữ chỗ này cho anh, hy vọng rằng anh sẽ đến.
    Ở đầu gian phòng khách lớn này vừa được dựng lên một cái bục che màn nhung đen, phía trước còn lộ rõ một khoảng sân khấu. Căn phòng bỗng im lặng, báo hiệu buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
    - Anh đã xem loại trình diễn này bao giờ chưa? ?" Luxia hỏi.
    - Chưa xem hẳn một buổi. Nhưng chính ông Anhôlô này đã dạy anh thôi miên.
    - Sao anh chưa bao giờ nói với em về việc ấy?
    - Vì mãi tối hôm qua anh mới biết ông ta cùng với đoàn tới Mađơrit.
    Phía sau màn sân khấu có tiếng lạch tạch như pháo nổ. Những luồng khói cuồn cuộn liên tiếp tuôn ra từ khe màn hé mở và một người đàn ông cao lớn mặc quần áo phương Đông từ đấy đi ra. Những tấm màn nhung mềm mại rơi xuống.
    Lôđôvixi Anhôlô gây ấn tượng mạnh với bộ áo đỏ rực thêu các cung hoàng đạo, đầu đội loại mũ nhọn của các nhà chiêm tinh và ảo thuật hay dùng, nhưng Tôniô thầm nhớ lại hình ảnh người pháp sư năm trước mặc áo lễ đội mũ giám mục trong buổi hành lễ giả, báng bổ Nhà thờ một cách kinh khủng. Mặt bí ẩn, trông nghiêng như chim ưng, hình dáng cao, mắt nhìn áp đảo, lướt qua cử toạ làm cho mọi người rì rầm một cách ngạc nhiên và hơi sợ hãi.
    - Xin kính chào các Bệ hạ.
    Ông ta cúi rất thấp trước chiếc lọng nhỏ dưới đó Vua và Hoàng hậu đang ngồi.
    - Kính chào các đức ông.
    - Kính chào các ông các bà.
    Giọng nói trầm trầm của ông ta vang khắp phòng khách.
    - Tối hôm nay tôi lấy làm hãnh diện được đem đến đây một số trò khéo tay mà có người gọi là ảo thuật để các ngài xem cho biết và giải trí. Những người giúp việc tôi và tôi sẽ biểu diễn làm vui các ngài. Những trò này dù có vẻ kỳ lạ, không thể tin được nhưng lại hoàn toàn giải thích được bằng những phương pháp tự nhiên.
    Ông ta mỉm cười tỏ vẻ ngầm ra hiệu:
    - Nếu các ngài khá tinh mắt nhận rõ những gì không định để các ngài thấy, các ngài sẽ hiểu rõ chúng tôi đã dùng cách thức như thế nào để tiến hành các trò ấy.
    Công chúng vui vẻ cười. Rõ ràng là có nhiều người không tin ông ta.
    - Tôi ngừng lời và chuyển sang hành động: Tiếng Ý ảo thuật là giuoco di bussolotti, "trò chơi có chuẩn bị"; tiếng Đức, nhà ảo thuật là Taschenpieler. Dù ở nước nào, gọi như thế nào cũng vẫn là trò ấy thôi.
    Ông ta nhấc miếng vải đen lên cao hơn mặt bàn độ ba tấc rồi vung ném ra phía sau:
    - Các dụng cụ đo lường! ?" Ông kêu lên giọng đắc chí.
    Luxia vô cùng ngạc nhiên. Ăngtôniô cúi về phía trước không tin đến một lúc, trên bàn lúc này có ba chiếc ống gỗ cao: đúng là các dụng cụ đo lường. Trước kia trò này thường dùng các cốc, chén và quả tròn.
    - Chúng tôi cũng có các quả tròn! ?" Nhà áo thuật nói to. Lần lượt khẽ nâng ba ống gỗ lên, ông ta chỉ ba quả bằng gỗ tròn nhẵn bóng ở phía dưới, để ngay trên mặt bàn.
    Cử toạ vỗ tay vang lên:
    - Đáng tiếc! Một câu châm ngôn cổ của Tây Ban Nha nói Quien mucho abarco poco aprieta (2). Đúng như thế! Hãy xem đây!
    Ông ta lại lần lượt nâng ba chiếc ống rồi lật hẳn lại: cả ba đều trống rỗng, các quả gỗ cũng không còn trên bàn "ai ôm đồm nhiều không giữ được chắc", nói như vậy rất đúng.
    - Ông ta làm thế nào vậy? ?" Luxia khẽ hỏi.
    Ăngtôniô nhớ đến những cuốn sách anh đọc được ở tủ sách của Lôđôvixi Anhôlô ở Vơnidơ.
    - Các quả tròn được giấu trong các túi áo rộng họ mặc. Những nhà ảo thuật xưa kia cố ý đeo tạp dề. Danh từ Đức Taschenpieler từ đấy mà ra, đúng nghĩa là "người làm trò bằng túi".
    Lúc này Lôđôvixi trình diễn một trong những tiết mục ưa thích hay là hầu hết các nhà ảo thuật đều ưa thích: Chiếc dây bị cắt. Ông ta cắt một sợi dây rồi ráp hai đầu dây liền lại như chưa bị cắt bao giờ. Rồi ông ta làm những trò khó hơn, cho những con vật nhỏ biến đi rồi lại hiện ra, rót từ một chiếc lọ ra rất nhiều chất lỏng khác nhau: sữa, rượu nho, mực; cắt đầu một khán giả (làm giống như thật) rồi lắp lại trước những cặp mắt hoảng sợ của các khán giả.
    Cơlarit ở đâu nhỉ? Ăngtoan ngạc nhiên chưa thấy cô tham gia phần nào trong buổi biểu diễn. Có lẽ nào cô chỉ đi với đoàn vì cô chấp thuận cho ông Lôđôvixi hưởng đặc ân. Ăngtoan có cảm tưởng ngược lại rằng cô là một thành viên tích cực của đoàn này qua câu chuyện trong xưởng vẽ của Giăng.
    - Thưa các ông các bà.
    Giọng của Lôđôvixi tỏ vẻ cực kì quan trọng:
    - Tiết mục sắp trình diễn ở đây sẽ ly kỳ đến nỗi tôi yêu cầu các ngài quan sát hết sức cẩn thận những gì diễn ra trước mắt. Tiết mục này chưa diễn ở nơi nào cả. Cũng chưa nhà ảo thuật nào diễn như vậy. Trong toàn thế giới không có đến mười hai người biết bí quyết của thứ quyền lực lạ lùng mà nhờ nó tôi sẽ tạo ra trước các ngài một bức tượng sống.
    Tiếng xì xào thích thú và nóng đợi nổi lên trong phòng khi Lôđôvixi biến sau bức màn dùng làm phông cho các trò vừa diễn. Trên cao vẫn khép kín nhưng phía dưới các tấn màn hở ra và trong khoảng trống tam giác ấy, một người đàn bà đẹp cực kì xuất hiện.
    - Cô Cơlarit! ?" Lôđôvixi gọi. ?" Cô Cơlarit hiện thân của sắc đẹp!
    Tiếng rì rầm khen ngợi thay thế tiếng rì rào phấn khích mấy phút trước. Cơlarit đứng đấy, các nếp áo dài Hy Lạp ôm sát những đường cong nhịp nhàng của cơ thể cô, cô giơ hai bàn tay lên và tay áo xẻ ở giữa dọc theo cánh tay hoàn hảo của cô để hở ra hai vai tròn trặn. Cô cầm những ngón tay Lôđôvixi giơ ra và duyên dáng tiến lên hàng thứ nhất.
    - Tôniô! ?" Luxia thì thầm. ?" Em đã trông thấy người đàn bà này ở chỗ nào rồi! Chắc chắn thế.
    - Lặng im!... ?" Anh nói nhỏ. ?" Hãy nghe ông ta giải thích.
    Nhà ảo thuật nói tiếp:
    - Các ngài đã trông rõ rồi đấy, cô Cơlarit đi, lại, thở, mỉm cười, không còn nghi ngờ gì là cô đang còn sống.
    - Ồ, em chắc chắn đã thấy người này ở nơi nào rồi. ?" Luxia lại nói, hai lông mày cau lại để cố nhớ.
    Lôđôvixi vẫn dài dòng:
    - Các ngài hãy nhìn gần lại đi, nhìn kỹ vào. Bằng một uy lực kỳ lạ, phép thôi miên, tôi sẽ biến con người đẹp đẽ da thịt tươi sống này thành một bức tượng đẹp không kém, nhưng bằng đá.
    Ông ta đưa hai bàn tay lướt qua mặt Cơlarit và nói những gì chỉ mình cô có thể nghe tiếng và các nét mặt đẹp thanh khiết của cô từ từ cứng lại như đá. Không một chút biến đổi cũng không một chuyển động nhẹ nào làm cho linh hoạt. Không có gì trong gương mặt bất động này bộc lộ sự sống. Lòng bàn tay Lôđôvixi lướt trên người cô gái, các bắp thịt hình như cứng lại như đá.
    - Thấy chưa! ?" Nhà ảo thuật kêu lên. - Một pho tượng Hy Lạp cổ.
  6. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Những tiếng vỗ tay thưa thớt chào đón kết quả này và nhà ảo thuật ngạc nhiên một cách khó chịu. Ăngtôniô hiểu ngay nguyên nhân của sự phản ứng yếu ớt này: mở đầu tiết mục Lôđôvixi đã báo rằng ông ta dùng phép thôi miên. Thôi miên đã là một câu chuyện cũ ở Mađơrit từ khi Ăngtoan chứng minh nó qua linh mục Inhaxiô Môlina làm cho mọi người xôn xao, cho nên tiết mục của Lôđôvixi mất tác dụng. Là người biểu diễn lành nghề, nhà ảo thuật đã nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta nói:
    - Các ngài hãy nhìn xem: cô ấy bằng đá thực sự.
    Hai người giúp việc đưa hai chiếc ghế tựa ra và quỳ lên trên để giữ cho vững. Lôđôvixi nâng cái cơ thể cứng đờ trên tay và đặt ngang trên hai lưng ghế, gáy dựa trên một chiếc và khoeo chân tựa trên một chiếc giống như chiếc cầu bắc trên không. Rồi dùng chiếc ghế thứ ba làm bậc. Ông ta đặt toàn bộ trọng lượng của cơ thể mình lên người cô gái đang nằm dài bất động. Rõ ràng là không ai có thể chỉ do rèn luyện ý chí mà giữ được sự bất động như thế. Lôđôvixi đã điềm tĩnh lại khi nghe tiếng vỗ tay như những làn sóng dâng lên và cảm thấy cử toạ như rung lên vì bị chinh phục hoàn toàn.
    - Tôniô!
    Trong khi mọi người vỗ tay, Luxia vẫn theo đuổi ý nghĩ của mình và khẽ nói với Ăngtoan:
    - Tôniô? em đã trông thấy cô này rồi. Đúng như vậy. Và bây giờ thì em chắc chắn là trông thấy ở Vơnidơ. Nhưng ở chỗ nào nhỉ?
    Trước khi Ăngtoan kịp trả lời câu hỏi, tiếng của Lôđôvixi lại vang lên:
    - Nhưng con người chuyển thành tượng vẫn sống. Tôi sẽ chứng minh để các ngài xem! Máu vẫn chảy trong tim và huyết quản của cô ta. Hãy trông đây!
    Ông ta rút trong nếp áo ra một con dao găm và giơ lên phía trên Cơlarit. Con dao bỗng cắm phập xuống người cô gái không có sức chống đỡ. Khán giả cùng thốt ra một tiếng kêu từ trong họng. Một người đàn bà hét lên lanh lảnh, mặt cau có phẫn nộ, Lôđôvixi đã cắm phập lưỡi dao vào ngực cô Cơlarit. Một dòng máu đỏ tía ra trong tiếng ồn ào khiếp sợ, phản đối, và những câu hỏi lo lắng. Rồi màn hạ xuống che kín cảnh ma quỷ ấy.
    Luxia sợ tái mặt như Ăngtôniô đã vội bảo cô:
    - Đừng sợ! Đây cũng là một thủ thuật như các trò khác. Trông kìa?
    Lôđôvixi tươi cười xuất hiện gần như ngay lập tức:
    - Xin đừng sợ cô ấy vẫn sống!
    Và Cơlarit rẽ màn bước ra, cô cũng tươi cười và đứng bên cạnh ông ta, rõ ràng không có vết thương nào cả. Trong khi họ cúi chào tiếng vỗ tay vang lên không dứt, Lôđôvixi nói to:
    - Xin cảm ơn các ngài. Buổi biểu diễn của chúng tôi đã kết thúc.
    - Tôniô! ?" ngay lúc ấy Luxia nói giọng gay gắt báo trước điềm không lành. ?" Tôniô! Bây giờ em đã nhớ ra em trông thấy cô ta ở đâu rồi, cô ta ngồi với anh trong một hiệu ăn bên hồ, hôm chú em và em đi Phlôrăngxơ.
    - Đúng đấy, Luxia ạ. Đúng ở chỗ ấy. ?" Ăngtoan điềm nhiên nói.
    - Vậy thì tại sao anh không nói với em chuyện ấy? Tại sao anh không nói rằng anh quen cô ta?
    Anh đưa mắt mải nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nghe thấy rồi anh nói:
    - Mãi đến hôm qua tôi mới biết cô ta ở Mađơrit. Cô ta là người mẫu của Giăng?
    - Ồ!
    Hai mắt Luxia mở to hết cỡ.
    - Cô ta là người mẫu à?
    - Phải.
    - Anh đã vẽ cô ta khoả thân bao giờ chưa?
    Ăngtoan đỏ mặt không duyên cớ và càng bực mình vì lộ vẻ bối rối. Dù sao thì nghiên cứu nghệ thuật có gì là xấu? Và nghiên cứu khoả thân chẳng là một phần trong việc rèn luyện của nguời nghệ sĩ là gì. Nhưng anh không chắc chắn Luxia có hiểu không. Càng không chắc cô có nghe anh trình bày rõ không.
    - Có hay không? ?" Cô gặng hỏi.
    - Có!
    Luxia càng mở to, thoáng có vẻ vì nể rất mới mẻ.
    - Cô ta có đẹp lắm không?
    - Em vừa thấy cô ta đấy, em nghĩ thế nào? ?" Ăngtoan mỉm cười và trả lời.
    - Cô ta rất đẹp. Em muốn gặp cô ta, Tôniô ạ!
    - Nhưng cô ta là người biểu diễn sân khấu. Hoàng hậu có thể không bằng lòng?
    - Hoàng hậu đã mời ông Lôđôvixi Anhôlô đến chiêu đãi. Không có lý do gì để em không được gặp cô Cơlarit. Trừ khi, ?" cô nói thêm giọng nghi ngờ và chua chát, ?" trừ khi anh không muốn cho em quen người mẫu của anh.
    Anh ấp úng:
    - Thật là ý nghĩ điên rồ!... Điều đó có làm phiền gì anh đâu? Anh không phản đối gì cả?
    - Vậy thì anh đi với em, ?" Cô nói một cách cấp thiết.
    Đằng sau những tấm màn, đoàn ảo thuật đang đóng gói đồ đạc.
    Ăngtoan nhận ra Ania, cô gái anh đã thử sức mạnh của thôi miên lần đầu tiên. Nhà ảo thuật không có ở đấy, nhưng Cơlarit vừa ra khỏi phòng thay áo. Khi trông thấy Ăngtoan và Luxia, cô tiến đến gần với nụ cười niềm nở trên môi.
    - Cô Luxia Belacmi, cô Cơlarit Xtơrôđi.
    Ăngtoan giới thiệu hơi lúng túng. Cơlarit liếc nhìn anh một cách tinh quái nhưng cô trả lời rất duyên dáng, đáng yêu.
    - Tôi muốn được gặp cô, cô Xtơrôđi, để nói với cô rằng cô đẹp và hấp dẫn lắm.
    - Và cô thì lại đẹp hơn tôi tưởng tượng nhiều.
    - Sao lại thế nhỉ? ?" Luxia bối rối hỏi.
    - Vâng! Tôi đã được nghe bác sĩ Ăngtôniô Xecvêtut và ông Giăng Xavarinô nói về cô.
    Đấy là một cuộc tấn công lịch sự bằng kiếm có bịt ở mũi nhọn giữa hai người đấu kiếm giỏi, người nọ vì nể tài năng của người kia nhưng luôn rình có dịp đâm trúng nhau. Ăngtoan cảm thấy cực kì khổ tâm nhưng không biết làm thế nào.
    Luxia tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng nhưng giả tạo:
    - Tôi phải yêu cầu ông Giăng cho tôi xem vài bức ông ấy vẽ cô mới được.
    Mắt Cơlarit thoáng sáng lên một cách vui vẻ, cô không dễ bị lừa dối. Cô trả lời cũng nhẹ nhàng như thế:
    - Tôi e rằng cô sẽ không tán thành những bức tranh ấy. Hầu hết là những bức khoả thân?
    - Được nhiều người mời làm mẫu kiểu ấy chắc dễ chịu lắm nhỉ. Chắc anh thích những bức tranh ấy lắm phải không Ăngtôniô? ?" Cô giả bộ hồn nhiên hỏi. ?" Cô Xtơrôđi, cô có thể tưởng tượng được không, anh ấy đã thề trung thành với một hình ảnh như thế đấy!
    Cơlarit trả lời:
    - Tôi biết thần vệ nữ của Bôtixeli. Còn có bức hoạ nào hấp dẫn hơn bức hoạ ấy nữa.
    Mặt Luxia đỏ bừng, Ăngtoan thấy cô đã nổi giận dù cô ghìm lại. Anh khôn ngoan gợi ý:
    - Cô Cơlarit chắc đã mệt, Luxia ạ.
    - Xin thứ lỗi. Tôi nghe nói nghề làm mẫu vất vả lắm. Nhưng tôi chắc rằng cô sẽ rất được hoan nghênh ở Mađơrit này. Chúng tôi có thể chúc cô ngủ ngon chứ?
    - Xin chúc cô ngủ ngon, cô Belacmi, ?" Cơlarit điềm đạm nói. ?" Và chúc anh ngủ ngon, bác sĩ Xecvêtut.
    Rồi cô đi ra.
    Luxia lẩm bẩm:
    - Ôi, tôi ghét cô ta! Ghét cay ghét đắng! Đồ phụ nữ hư hỏng! Đồ hư hỏng đến ghê tởm.
    - Ồ, Luxia. ?" Ăngtoan phản đối cô, anh thực sự không bằng bòng. ?" Cơlarit không phải là?
    - Còn anh nữa! Anh nữa đấy! Anh có quyền gì mà nói đến bức Bôtixeli? Bức tranh ấy là của tôi, anh đừng quên!
    - Đúng thế rồi, tôi chỉ?
    - Không có cái gì thiêng liêng đối với anh cả, phải thế không? Anh ngốc lắm, anh?
    Giọng cô bỗng khản lại và cô chạy trốn.
    Ăngtoan đứng lại, bối rối sửng sốt, không thể biết rõ cái gì đã diễn ra trong chiếc đầu xinh đẹp ấy.
    - Vị tiểu thư đẹp mê hồn của anh bỏ anh một mình sao, Tôniô? ?" Cơlarit khẽ nói, cô đến bên anh mà anh không biết.
    - Phải, cô ấy vừa mắng tôi một trận mà tôi chẳng biết vì sao, rồi cô ấy đi mất? Tôi đang tự hỏi vì lý do gì đây!
    Cơlarit nhìn anh mỉm cười âu yếm:
    - Đơn giản lắm? cô ấy yêu anh, Tôniô ạ!
    - Cô ấy mà yêu tôi à? Cô đùa đấy chứ?
    - Ồ không đâu! Điều đó rõ rành rành. Cô ấy thật đẹp mê hồn, đầy sức sống và sôi nổi. Hai người là một đôi hoàn hảo đấy, Tôniô ạ.
    - Tôi không nghĩ đến hôn nhân, Cơlarit ạ. Cuộc sống của tôi đã quá nhiều việc rồi, ?" người thầy thuốc trẻ tuổi nói.
    - Ồ! Khi nào người đàn ông có ở cạnh mình một người vợ phù hợp, anh ta mới bắt đầu biết rõ mình có khả năng như thế nào? Nếu anh không cho rằng tôi coi quá quan trọng vị trí của người phụ nữ trong đời người đàn ông!
    - Không?Không đâu, Cơlarit! ?" Ăngtoan thì thầm một cách lúng túng. ?" Em biết rằng anh vĩnh viễn biết ơn em đã?
    - Đừng nói nữa! Cảm ơn, Tôniô rất yêu quý. Em sẽ ghi nhớ ý nghĩ quý báu ấy của anh. ?" Cô nói giọng run run. ?" Chúc anh ngủ ngon, Tôniô. Và lần này thì tạm biệt thực sự.
    Anh thất vọng nói:
    - Em không đến dự chiêu đãi à?
    - Không, em đến sẽ làm rối việc thêm. Hãy đi tìm Luxia của anh đi, Tôniô, làm lành với cô ấy đi!
    - Làm lành vì lý do gì?
    - Ồ, Tôniô? Đừng bao giờ hỏi tại sao, vì lý do gì mà phải làm lành với một người đàn bà. Cứ tiến hành một cách đơn giản. Người ta sẽ hiểu.
    Rồi Cơlarit đi khuất sau màn.
    Khi Ăngtoan đi ngang qua phòng tiến về phía bàn giải khát, anh nghe tiếng gọi mình, hầu tước Poóctalecta đang nói chuyện với ông Lôđôvixi Anhôlô ra hiệu cho anh đến chỗ họ:
    - Ông Anhôlô vừa nói với tôi rằng ông ấy quen ông ở Vơnidơ, bác sĩ ạ.
    - Thật vui mừng được gặp lại ông, bác sĩ Xecvêtut, - người pháp sư nói và đặt tay lên trán rồi lên môi. Hầu tước vừa cho tôi biết ông đã dùng thôi miên đạt kết quả ở Mađơrit này.
    Vị hầu tước trẻ nói thêm:
    - Chắc lý thú lắm, tôi rất tiếc lúc ấy đã vắng mặt ở Mađơrit.
    - Bây giờ tôi mới hiểu rằng thôi miên không phải điều mới lạ ở Mađơrit và lý do tôi không gợi được sự chú ý như đã lường trước, ?" Lôđôvixi ôn tồn nói.
    Ăngtoan biện bạch:
    - Tôi chỉ là người mới vỡ lòng? còn ông là bậc thầy, ông Anhôlô ạ.
    - Ai đã chế ngự được linh mục Inhaxiô Môlina thì không thể coi người đó như vỡ lòng được, ?" hầu tước nói. ?" Bác sĩ này, tôi tổ chức một bữa tiệc vào tôi mai mời ông Anhôlô và đoàn của ông. Ông có cho tôi vinh dự được đón tiếp ông không?
    Ăngtôniô không muốn tỏ ra thiếu lịch thiệp, nhưng anh không hề muốn dự một buổi tối bên cạnh Lôđôvixi vì biết rằng ông ta dễ nổi nóng đột ngột, dễ làm ầm ĩ và cãi cọ. Anh bỗng nhớ đến một buổi hẹn trước:
    - Tôi rất tiếc? thưa hầu tước, nhưng bác sĩ Vêdan và tôi tối mai có một buổi nói chuyện và thảo luận lên quan tới một số điểm về cơ thể học.
    - Xin tuỳ ý ông.
    Hầu tước nháy mắt và nhướng lông mày để tỏ ý ngầm.
    - Ông Anhôlô đã hứa trình bày một số tiết mục ảo thuật không diễn trước công chúng bình thường. Thôi, xin lỗi các vị nhé, hẹn đến mai, ông Anhôlô.
    Lôđôvixi Anhôlô cởi mở nói:
    - Tôi mong có dịp gặp ông, bác sĩ ạ, từ khi Cơlarit cho biết rằng ông ở Mađơrit.
    Bên cạnh họ không có ai nhưng Ăngtoan biết rõ rằng ở Mađơrit có nhiều lỗ tai luôn rình mò để thu lượm tin tức nhỏ nhất về anh rồi đi rót vào tai linh mục Inhaxiô Môlina. Anh nói:
    - Chung ta đến gốc kia đi, ở đấy nói chuyện thoải mái hơn.
    Anhôlô mỉm cười đi theo anh, ông ta ngồi chễm chệ rồi nói luôn không quanh co:
    - Cả Mađơrit còn nói đến vấn đề ông thực nghiệm vào linh mục Inhaxiô Môlina. Bản thân tôi cũng có sự vướng mắc với toà án tôn giáo, tôi biết rằng ông thận trọng, bác sĩ ạ. Vì có những vấn đề cần để trong bóng tối nên ông có muốn chúng ta thoả thuận một hiệp ước cùng im lặng về quá khứ của nhau không?
  7. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Không có gì khó chịu cho anh bằng việc thoả thuận một vấn đề nào đó với con người này, nhưng anh không cách nào từ chối được. Trong thâm tâm, anh chắc Giăng không nhầm. Lôđôvixi sẽ không hề áy náy khi phản bội anh. Hắn đã bán anh lần đầu cho giáo sĩ Phêlip Xăngtốt và Batixta Poocdia. Nếu lúc sau hắn báo cho anh biết sự nguy hiểm không phải do lương tâm cắn rứt mà do một nguyên nhân mờ ám nào chỉ mình hắn biết.
    - Có lẽ ông đang nghĩ xem tôi có dính dáng đến các khó khăn của ông ở Vơnidơ không chứ gì? ?" Người pháp sư nói tiếp, hình như ông ta đọc được ý nghĩ của anh. ?" Tôi cam đoan với ông rằng ông nghi ngờ không đúng, bác sĩ ạ. Tuy rằng tôi có hàng nghìn lý do đáng kể để không mến ông chút nào cả, ?" ông ta nói thêm, châm biếm rất kiểu cách.
    - Tôi không nghĩ như thế đâu, thưa ông, - Ăngtoan bị bất chợt ấp úng nói và nhận rõ lời đe doạ trá hình trong câu nói sau của người pháp sư.
    - Vậy ông bằng lòng rằng chúng ta hứa sẽ kín đáo cho nhau chứ?
    - Được, tôi bằng lòng.
    - Tốt. Bây giờ ông kể cho tôi nghe các thí nghiệm về thôi miên của ông đi, - Anhôlô nói như ra lệnh.
    Lôđôvixi Anhôlô có vẻ rất thích thú với trường hợp của cô Catơrin Xagrơđô, dù Ăngtoan không muốn kể tỉ mỉ, nhưng anh thấy người pháp sư vẫn tinh tế moi dần từng chi tiết. Ông ta nhắc lại.
    - Đúng thật là một trường hợp ly kỳ. Trong tương lai tôi sẽ tìm hiểu sâu thêm về vấn đề này. Nhưng đã khuya rồi, tôi làm ông mệt?
    Họ từ biệt nhau bằng những lời chào lịch thiệp rồi Anhôlô hoà vào đám đông.
    - Đợi mình với, - Giăng vừa nói vừa chạy lại chỗ Ăngtoan. ?" Chúng mình sẽ cùng đi.
    Rồi trong lúc đi xa cung điện, anh hỏi:
    - Lôđôvixi với cậu nói chuyện gì thế?
    - Tên khốn kiếp ấy đề nghị một thoả hiệp. Một thoả hiệp về im lặng.
    Giăng nghi ngờ ngay lập tức, anh nói:
    - Phải rồi, một hiệp ước cậu sẽ đơn phương tôn trọng. Cậu không tin lời tên đểu cáng ấy chứ, mình đoán thế?
    - Biết đâu đấy? Rõ ràng là cả hai đều có lợi nếu cùng im lặng.
    Người hầu của Giăng nhấc chiếc áo khoác ở vai Ăngtoan ra và nói một cách cầu kỳ:
    - Ngài Xavarinô đang đợi ngài, thưa bác sĩ. Xin mời ngài vào xưởng vẽ.
    Ăngtoan không biết Giăng gọi anh đến vì lý do gì. Giăng ốm chăng, anh ta vốn khỏe như vâm cơ mà?
    Đến cửa xưởng vẽ, anh dừng lại. Giăng không chỉ một mình. Anh đang nói chuyện với phụ nữ mà anh chỉ trông thấy lưng, nhưng vai, gáy, đầu gợi cho anh cảm giác quen thuộc. Người ấy quay lại mỉm cười, anh thốt lên:
    - Cơlarít! Ồ! thật khó mà tin được!...
    - Sao lại khó tin, Tôniô! Vì chính em đây mà!
    Anh cầm hai tay cô trong tay mình và nhìn sâu vào cặp mắt quen thuộc. Dù anh vẫn thấy đấy là ánh mắt khôn ngoan từng trải khi xưa, nhưng anh không thể tin rằng Cơlarít ở đây.
    - Chúng mình dành cho cậu sự ngạc nhiên này đấy, Tôniô ạ. ?" Giăng vui vẻ nói.
    Rồi anh vỗ hai tay vào nhau.
    - Đem rượu nho đến đây. Cuộc gặp gỡ này phải có rượu tẩy trần chứ.
    - Cô đến Mađơrit làm gì thế, Cơlarit? ?" Ăngtoan hỏi.
    - Đơn giản thôi, Tôniô. Anhôlô cùng với đoàn của ông ta đi thăm nhiều thủ đô của châu Âu. Chúng tôi đã đi qua Bácxơlon và Tôlêdơ, và cũng mới đến Mađơrit.
    - Cô không biết rằng chúng tôi ở đây phải không?
    - Vâng. Nhưng em không ngạc nhiên khi gặp anh. Trước kia em đã bảo anh rằng chúng mình sẽ còn gặp nhau mà, anh Tôniô, anh có nhớ không?
    - Vậy thì chúng ta hãy cảm ơn số phận! ?" Anh thân mật nói. Nhưng không biết có phải chỉ số phận quyết định sắp xếp cuộc hành trình của Lôđôvixi Anhôlô đi theo anh. Vì quan hệ của anh với người pháp sư này đã luôn luôn hữu nghị.
    "Đúng rồi, ở trong xứ sở này thì mình thành người đa nghi rồi", anh nghĩ.
    - Chỉ chậm một tháng nữa là cô không gặp tôi, Cơlarit ạ, tôi sắp đi Pari.
    - Trời! ?" Giăng thốt lên. ?" Câu chuyện này là thế nào?
    - Chỉ do ông Belacmi tỏ ý muốn đi Pháp thôi. ?" Và Ăngtoan kể lại toàn bộ cuộc hội thoại của anh với Giôn Caiơt.
    - Mình biết rằng cậu ở Pari an toàn hơn. ?" Giăng thừa nhận, ?" nhưng ở đây cậu đang làm giàu được?
    - Honor y provecho non caben eu un lecho! (1) Ăngtoan khẽ đọc một câu châm ngôn người Tây Ban Nha ưa thích.
    Giăng cố mỉm cười:
    - Mình cũng sẽ đọc một câu châm ngôn xứng đáng với câu của cậu: "Giữ được thân còn hơn đầy túi". Vả lại, ở bên Anh, cậu sẽ giảng dạy, còn Mađơrit không dành cho cậu một chút tương lai nào theo hướng này!
    - Có cái gì không ổn với anh ở thành phố này? ?" Cơlarit hỏi.
    - Toà án tôn giáo, Cơlarit ạ. Và các pháp quan.
    - Nhưng họ không biết các thí nghiệm của anh ở Ý.
    - Cho đến bây giờ thì chưa.
    Mặt anh bỗng có vẻ nghiêm trọng gần như lo lắng:
    - Liệu Lôđôvixi có phản mình không?
    - Ồ ! Không đâu! Chắc chắn là không, Tôniô ạ. Đừng quên rằng khi ở Vơnidơ ông ta đã báo cho anh rằng lệnh bắt anh đã ký.
    Nhưng Ăngtoan vẫn nghi ngờ trong lòng. Dù sao thì Giăng cũng chắc chắn là đã trông thấy người pháp sư cùng đi với Batixta ở Vơnidơ và người pháp sư này không làm gì không có động cơ, dù động cơ ấy xấu xa, mờ ám và đen tối đến mấy đi nữa. Anh đổi đề tài và cố giấu nỗi lo âu.
    - Nói chuyện về Vơnidơ với chúng tôi đi, Cơlarit.
    - Nói gì về Vơnidơ với các anh nhỉ? Chúng tôi xa nó nhiều tháng rồi. A này, có lẽ các anh đã biết rằng tu viện trưởng tu viện dòng Đôminích ở Pađu bị bọn kẻ cướp đến hành hung và lấy một bức tranh quý? ?" Cô nói thêm và mỉm cười tinh quái.
    - Kinh khủng thật! ?" Giăng nhăn mặt tỏ vẻ thương hại. ?" Đã biết rõ bọn trộm chưa?
    - Tôi không nghe nói gì về vấn đề này, nhưng tu viện trưởng bị thương nặng lắm, trong một thời gian khá lâu không ai dám nói rằng ông ta có qua khỏi không.
    - Cậu thấy chưa, Tôniô! Mình vẫn bảo rằng đáng lẽ cậu phải giết chết hắn đi, ?" Giăng than thở.
    Ăngtôniô lắc đầu:
    - Mình không muốn tay dính máu! Cô có biết gì thêm về giáo sĩ Phêlíp Xăngtôt không, Cơlarit?
    - Chỉ biết rằng hắn đã khỏi. Nhưng hắn không phát hiện ra anh ở đây đâu, Tôniô ạ, hãy tin em. Không thể biết được đâu.
    Ăngtoan ngước cặp mắt thẫm lên:
    - Ông ta là người của toà án tôn giáo, nếu tôi không nhầm lẫn. Toà án tôn giáo vẫn rất có thế lực và không gì họ không thể làm được. Nhưng chỉ vài tuần lễ nữa là tôi sẽ an toàn ở bên Pháp.
    - Tôi à! ?" Giăng dõng dạc thốt lên. ?" Tôi à? Cậu phải nói là chúng tôi!
    - Nhưng cậu phải ở lại đây. Ở đây cậu hoàn toàn sung sướng, ?" Ăngtôniô phản đối.
    Giăng nhún vai:
    - Mình tiêu tiền của bố mình, Tôniô ạ. Và cậu hãy tin rằng mình cũng sẽ đến Pari. Mình cũng phải thú thực với cậu rằng mình chán vẽ những người đàn bà da nâu này rồi. Đấy là một trong những lý do làm cho mình nhảy lên vì vui sướng khi trông thấy Cơlarit.
    - Hai người làm thế nào mà gặp được nhau?
    Cơlarit giải thích:
    - Đến bất cứ một thành phố nào phải ở lại lâu, em cũng tìm cách gặp các nghệ sĩ ở đấy xem họ có cần người mẫu không. Người đầu tiên em nghe nói là Giăng.
    - Tạ ơn chúa! ?" Giăng lẩm bẩm. ?" Tôi cũng rất chán vẽ những người đàn bà mặc áo kín lên tới cằm rồi.
    Ăngtoan ngắt lời:
    - Theo mình biết thì có một vài người đẹp Tây Ban Nha cũng không đến nỗi khó tính như thế đâu!...
    - Ồ, Tôniô! Trước đây một năm anh có bao giờ nói như thế này đâu! ?" Cơlarit thốt lên.
    Ăngtoan giản dị trả lời:
    - Nhiều sự việc đã xảy ra trong một năm qua. Qua đó, tôi thấy có lẽ tôi nên ở lại Pađu làm giáo sĩ thì hơn.
    - Anh nghĩ xem nếu như vậy thì mọi người sẽ thiệt thòi những gì?
    Anh nhẹ nhàng phản đối:
    - Tôi có làm được cái gì đáng kể cho mọi người đâu. Nhất là trong một năm nay.
    - Nhưng sắp tới là Pari, Tôniô ạ. Sau Pari đến nước Anh. Đây chỉ là sự tạm nghỉ, mọi sự vẫn tiếp diễn.
    - À này, Lôđôvixi trình diễn một buổi ảo thuật trong cung chiều mai, cậu có đi không? ?" Giăng thông báo.
    - Không có trò?
    Ăngtôniô ngừng bặt. Không nên nói đến một số từ ở Mađơrit này.
    - Ồ. Không đâu! ?" Cơlarit nói. ?" Không có đâu. Chỉ có các trò nhanh tay. Chúng tôi đã diễn hầu như ở khắp nơi.
    - Nếu vậy tôi sẽ đến. ?" Ăngtoan hứa. ?" Khi tôi còn bé tôi luôn mơ ước sẽ trở thành nhà ảo thuật.
  8. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Lôđôvixi Anhôlô, nhà chiêm tinh, nhà ảo thuật và pháp sư phương Đông đã gợi được sự chú ý đáng kể. Ăngtoan nhận thấy ngay khi anh vào cung tối hôm ấy. Rất đông các quý tộc, các phu nhân trong cung đình, ăn mặt sang trọng đi đến phòng khách, nơi sẽ trình diễn, Ăngtôniô nhập với họ, anh cúi xuống hôn bàn tay một phu nhân xinh đẹp ở chỗ này, nhận lời chúc tụng của một nhà quý tộc ở chỗ kia. Tất cả giới quý tộc cung đình đều biết anh, trong đó có những người là bệnh nhân của anh, còn những người khác rất sốt sắng muốn tiếp xúc với người thầy thuốc mà Hoàng hậu đã độ lượng ban cho sự thân thiết của người.
    Gian phòng đã chìm trong bóng tối nhưng Ăngtoan vẫn phát hiện ra Luxia ngồi ở hàng đầu và anh đi về phía cô. Lúc ấy cô đang cười và nói chuyện với hầu tước Đơ Pooctalecta một thanh niên rất đẹp trai da nâu hồng chứng tỏ vừa đi qua một thời gian dưới ánh nắng mặt trời ở Tân thế giới.
    Cô đón anh bằng nụ cười thân thiết:
    - Tôniô! Anh đừng nói với tôi rằng cuộc biểu diễn này đã làm anh rời khỏi mấy cái cối, chày của anh nhé?
    Anh chạm môi lên đầu những ngón tay xinh đẹp cô chìa ra cho anh và khẽ nói một cách rất lịch thiệp:
    - Còn có gì thu hút được bằng sắc đẹp của cô, thưa cô! - Rồi anh chào hầu tước, nhà quý tộc nói:
    - Tôi nóng lòng đợi dịp để được nói chuyện với ông, bác sĩ ạ. Tôi chắc ông sẽ thích thú với mấy cách chữa bệnh người da đỏ hay dùng. Mà tôi lại biết khá rõ vấn đề này.
    Hai mắt Ăngtoan sáng lên vì rất thích thú, anh nói:
    - Xin ông định trước nơi gặp, ngày và giờ. Tôi vẫn ước ao được gặp người biết phương thuốc của họ.
    - Sẽ rất nhanh thôi, bác sĩ ạ, tôi xin hứa với ông như thế.
    Nói xong hầu tước xin lỗi, chào Luxia và đến chỗ các bạn khác.
    - Tôi có thể ngồi bên cô được không, Luxia?
    - Có nên nói thực không nhỉ? ?" Cô thì thầm. ?" Em đã giữ chỗ này cho anh, hy vọng rằng anh sẽ đến.
    Ở đầu gian phòng khách lớn này vừa được dựng lên một cái bục che màn nhung đen, phía trước còn lộ rõ một khoảng sân khấu. Căn phòng bỗng im lặng, báo hiệu buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
    - Anh đã xem loại trình diễn này bao giờ chưa? ?" Luxia hỏi.
    - Chưa xem hẳn một buổi. Nhưng chính ông Anhôlô này đã dạy anh thôi miên.
    - Sao anh chưa bao giờ nói với em về việc ấy?
    - Vì mãi tối hôm qua anh mới biết ông ta cùng với đoàn tới Mađơrit.
    Phía sau màn sân khấu có tiếng lạch tạch như pháo nổ. Những luồng khói cuồn cuộn liên tiếp tuôn ra từ khe màn hé mở và một người đàn ông cao lớn mặc quần áo phương Đông từ đấy đi ra. Những tấm màn nhung mềm mại rơi xuống.
    Lôđôvixi Anhôlô gây ấn tượng mạnh với bộ áo đỏ rực thêu các cung hoàng đạo, đầu đội loại mũ nhọn của các nhà chiêm tinh và ảo thuật hay dùng, nhưng Tôniô thầm nhớ lại hình ảnh người pháp sư năm trước mặc áo lễ đội mũ giám mục trong buổi hành lễ giả, báng bổ Nhà thờ một cách kinh khủng. Mặt bí ẩn, trông nghiêng như chim ưng, hình dáng cao, mắt nhìn áp đảo, lướt qua cử toạ làm cho mọi người rì rầm một cách ngạc nhiên và hơi sợ hãi.
    - Xin kính chào các Bệ hạ.
    Ông ta cúi rất thấp trước chiếc lọng nhỏ dưới đó Vua và Hoàng hậu đang ngồi.
    - Kính chào các đức ông.
    - Kính chào các ông các bà.
    Giọng nói trầm trầm của ông ta vang khắp phòng khách.
    - Tối hôm nay tôi lấy làm hãnh diện được đem đến đây một số trò khéo tay mà có người gọi là ảo thuật để các ngài xem cho biết và giải trí. Những người giúp việc tôi và tôi sẽ biểu diễn làm vui các ngài. Những trò này dù có vẻ kỳ lạ, không thể tin được nhưng lại hoàn toàn giải thích được bằng những phương pháp tự nhiên.
    Ông ta mỉm cười tỏ vẻ ngầm ra hiệu:
    - Nếu các ngài khá tinh mắt nhận rõ những gì không định để các ngài thấy, các ngài sẽ hiểu rõ chúng tôi đã dùng cách thức như thế nào để tiến hành các trò ấy.
    Công chúng vui vẻ cười. Rõ ràng là có nhiều người không tin ông ta.
    - Tôi ngừng lời và chuyển sang hành động: Tiếng Ý ảo thuật là giuoco di bussolotti, "trò chơi có chuẩn bị"; tiếng Đức, nhà ảo thuật là Taschenpieler. Dù ở nước nào, gọi như thế nào cũng vẫn là trò ấy thôi.
    Ông ta nhấc miếng vải đen lên cao hơn mặt bàn độ ba tấc rồi vung ném ra phía sau:
    - Các dụng cụ đo lường! ?" Ông kêu lên giọng đắc chí.
    Luxia vô cùng ngạc nhiên. Ăngtôniô cúi về phía trước không tin đến một lúc, trên bàn lúc này có ba chiếc ống gỗ cao: đúng là các dụng cụ đo lường. Trước kia trò này thường dùng các cốc, chén và quả tròn.
    - Chúng tôi cũng có các quả tròn! ?" Nhà áo thuật nói to. Lần lượt khẽ nâng ba ống gỗ lên, ông ta chỉ ba quả bằng gỗ tròn nhẵn bóng ở phía dưới, để ngay trên mặt bàn.
    Cử toạ vỗ tay vang lên:
    - Đáng tiếc! Một câu châm ngôn cổ của Tây Ban Nha nói Quien mucho abarco poco aprieta (2). Đúng như thế! Hãy xem đây!
    Ông ta lại lần lượt nâng ba chiếc ống rồi lật hẳn lại: cả ba đều trống rỗng, các quả gỗ cũng không còn trên bàn "ai ôm đồm nhiều không giữ được chắc", nói như vậy rất đúng.
    - Ông ta làm thế nào vậy? ?" Luxia khẽ hỏi.
    Ăngtôniô nhớ đến những cuốn sách anh đọc được ở tủ sách của Lôđôvixi Anhôlô ở Vơnidơ.
    - Các quả tròn được giấu trong các túi áo rộng họ mặc. Những nhà ảo thuật xưa kia cố ý đeo tạp dề. Danh từ Đức Taschenpieler từ đấy mà ra, đúng nghĩa là "người làm trò bằng túi".
    Lúc này Lôđôvixi trình diễn một trong những tiết mục ưa thích hay là hầu hết các nhà ảo thuật đều ưa thích: Chiếc dây bị cắt. Ông ta cắt một sợi dây rồi ráp hai đầu dây liền lại như chưa bị cắt bao giờ. Rồi ông ta làm những trò khó hơn, cho những con vật nhỏ biến đi rồi lại hiện ra, rót từ một chiếc lọ ra rất nhiều chất lỏng khác nhau: sữa, rượu nho, mực; cắt đầu một khán giả (làm giống như thật) rồi lắp lại trước những cặp mắt hoảng sợ của các khán giả.
    Cơlarit ở đâu nhỉ? Ăngtoan ngạc nhiên chưa thấy cô tham gia phần nào trong buổi biểu diễn. Có lẽ nào cô chỉ đi với đoàn vì cô chấp thuận cho ông Lôđôvixi hưởng đặc ân. Ăngtoan có cảm tưởng ngược lại rằng cô là một thành viên tích cực của đoàn này qua câu chuyện trong xưởng vẽ của Giăng.
    - Thưa các ông các bà.
    Giọng của Lôđôvixi tỏ vẻ cực kì quan trọng:
    - Tiết mục sắp trình diễn ở đây sẽ ly kỳ đến nỗi tôi yêu cầu các ngài quan sát hết sức cẩn thận những gì diễn ra trước mắt. Tiết mục này chưa diễn ở nơi nào cả. Cũng chưa nhà ảo thuật nào diễn như vậy. Trong toàn thế giới không có đến mười hai người biết bí quyết của thứ quyền lực lạ lùng mà nhờ nó tôi sẽ tạo ra trước các ngài một bức tượng sống.
  9. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Tiếng xì xào thích thú và nóng đợi nổi lên trong phòng khi Lôđôvixi biến sau bức màn dùng làm phông cho các trò vừa diễn. Trên cao vẫn khép kín nhưng phía dưới các tấn màn hở ra và trong khoảng trống tam giác ấy, một người đàn bà đẹp cực kì xuất hiện.
    - Cô Cơlarit! ?" Lôđôvixi gọi. ?" Cô Cơlarit hiện thân của sắc đẹp!
    Tiếng rì rầm khen ngợi thay thế tiếng rì rào phấn khích mấy phút trước. Cơlarit đứng đấy, các nếp áo dài Hy Lạp ôm sát những đường cong nhịp nhàng của cơ thể cô, cô giơ hai bàn tay lên và tay áo xẻ ở giữa dọc theo cánh tay hoàn hảo của cô để hở ra hai vai tròn trặn. Cô cầm những ngón tay Lôđôvixi giơ ra và duyên dáng tiến lên hàng thứ nhất.
    - Tôniô! ?" Luxia thì thầm. ?" Em đã trông thấy người đàn bà này ở chỗ nào rồi! Chắc chắn thế.
    - Lặng im!... ?" Anh nói nhỏ. ?" Hãy nghe ông ta giải thích.
    Nhà ảo thuật nói tiếp:
    - Các ngài đã trông rõ rồi đấy, cô Cơlarit đi, lại, thở, mỉm cười, không còn nghi ngờ gì là cô đang còn sống.
    - Ồ, em chắc chắn đã thấy người này ở nơi nào rồi. ?" Luxia lại nói, hai lông mày cau lại để cố nhớ.
    Lôđôvixi vẫn dài dòng:
    - Các ngài hãy nhìn gần lại đi, nhìn kỹ vào. Bằng một uy lực kỳ lạ, phép thôi miên, tôi sẽ biến con người đẹp đẽ da thịt tươi sống này thành một bức tượng đẹp không kém, nhưng bằng đá.
    Ông ta đưa hai bàn tay lướt qua mặt Cơlarit và nói những gì chỉ mình cô có thể nghe tiếng và các nét mặt đẹp thanh khiết của cô từ từ cứng lại như đá. Không một chút biến đổi cũng không một chuyển động nhẹ nào làm cho linh hoạt. Không có gì trong gương mặt bất động này bộc lộ sự sống. Lòng bàn tay Lôđôvixi lướt trên người cô gái, các bắp thịt hình như cứng lại như đá.
    - Thấy chưa! ?" Nhà ảo thuật kêu lên. - Một pho tượng Hy Lạp cổ.
    Những tiếng vỗ tay thưa thớt chào đón kết quả này và nhà ảo thuật ngạc nhiên một cách khó chịu. Ăngtôniô hiểu ngay nguyên nhân của sự phản ứng yếu ớt này: mở đầu tiết mục Lôđôvixi đã báo rằng ông ta dùng phép thôi miên. Thôi miên đã là một câu chuyện cũ ở Mađơrit từ khi Ăngtoan chứng minh nó qua linh mục Inhaxiô Môlina làm cho mọi người xôn xao, cho nên tiết mục của Lôđôvixi mất tác dụng. Là người biểu diễn lành nghề, nhà ảo thuật đã nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta nói:
    - Các ngài hãy nhìn xem: cô ấy bằng đá thực sự.
    Hai người giúp việc đưa hai chiếc ghế tựa ra và quỳ lên trên để giữ cho vững. Lôđôvixi nâng cái cơ thể cứng đờ trên tay và đặt ngang trên hai lưng ghế, gáy dựa trên một chiếc và khoeo chân tựa trên một chiếc giống như chiếc cầu bắc trên không. Rồi dùng chiếc ghế thứ ba làm bậc. Ông ta đặt toàn bộ trọng lượng của cơ thể mình lên người cô gái đang nằm dài bất động. Rõ ràng là không ai có thể chỉ do rèn luyện ý chí mà giữ được sự bất động như thế. Lôđôvixi đã điềm tĩnh lại khi nghe tiếng vỗ tay như những làn sóng dâng lên và cảm thấy cử toạ như rung lên vì bị chinh phục hoàn toàn.
    - Tôniô!
    Trong khi mọi người vỗ tay, Luxia vẫn theo đuổi ý nghĩ của mình và khẽ nói với Ăngtoan:
    - Tôniô? em đã trông thấy cô này rồi. Đúng như vậy. Và bây giờ thì em chắc chắn là trông thấy ở Vơnidơ. Nhưng ở chỗ nào nhỉ?
    Trước khi Ăngtoan kịp trả lời câu hỏi, tiếng của Lôđôvixi lại vang lên:
    - Nhưng con người chuyển thành tượng vẫn sống. Tôi sẽ chứng minh để các ngài xem! Máu vẫn chảy trong tim và huyết quản của cô ta. Hãy trông đây!
    Ông ta rút trong nếp áo ra một con dao găm và giơ lên phía trên Cơlarit. Con dao bỗng cắm phập xuống người cô gái không có sức chống đỡ. Khán giả cùng thốt ra một tiếng kêu từ trong họng. Một người đàn bà hét lên lanh lảnh, mặt cau có phẫn nộ, Lôđôvixi đã cắm phập lưỡi dao vào ngực cô Cơlarit. Một dòng máu đỏ tía ra trong tiếng ồn ào khiếp sợ, phản đối, và những câu hỏi lo lắng. Rồi màn hạ xuống che kín cảnh ma quỷ ấy.
    Luxia sợ tái mặt như Ăngtôniô đã vội bảo cô:
    - Đừng sợ! Đây cũng là một thủ thuật như các trò khác. Trông kìa?
    Lôđôvixi tươi cười xuất hiện gần như ngay lập tức:
    - Xin đừng sợ cô ấy vẫn sống!
    Và Cơlarit rẽ màn bước ra, cô cũng tươi cười và đứng bên cạnh ông ta, rõ ràng không có vết thương nào cả. Trong khi họ cúi chào tiếng vỗ tay vang lên không dứt, Lôđôvixi nói to:
    - Xin cảm ơn các ngài. Buổi biểu diễn của chúng tôi đã kết thúc.
    - Tôniô! ?" ngay lúc ấy Luxia nói giọng gay gắt báo trước điềm không lành. ?" Tôniô! Bây giờ em đã nhớ ra em trông thấy cô ta ở đâu rồi, cô ta ngồi với anh trong một hiệu ăn bên hồ, hôm chú em và em đi Phlôrăngxơ.
    - Đúng đấy, Luxia ạ. Đúng ở chỗ ấy. ?" Ăngtoan điềm nhiên nói.
    - Vậy thì tại sao anh không nói với em chuyện ấy? Tại sao anh không nói rằng anh quen cô ta?
    Anh đưa mắt mải nhìn xung quanh để chắc chắn không ai nghe thấy rồi anh nói:
    - Mãi đến hôm qua tôi mới biết cô ta ở Mađơrit. Cô ta là người mẫu của Giăng?
    - Ồ!
    Hai mắt Luxia mở to hết cỡ.
    - Cô ta là người mẫu à?
    - Phải.
    - Anh đã vẽ cô ta khoả thân bao giờ chưa?
    Ăngtoan đỏ mặt không duyên cớ và càng bực mình vì lộ vẻ bối rối. Dù sao thì nghiên cứu nghệ thuật có gì là xấu? Và nghiên cứu khoả thân chẳng là một phần trong việc rèn luyện của nguời nghệ sĩ là gì. Nhưng anh không chắc chắn Luxia có hiểu không. Càng không chắc cô có nghe anh trình bày rõ không.
    - Có hay không? ?" Cô gặng hỏi.
    - Có!
    Luxia càng mở to, thoáng có vẻ vì nể rất mới mẻ.
    - Cô ta có đẹp lắm không?
    - Em vừa thấy cô ta đấy, em nghĩ thế nào? ?" Ăngtoan mỉm cười và trả lời.
    - Cô ta rất đẹp. Em muốn gặp cô ta, Tôniô ạ!
    - Nhưng cô ta là người biểu diễn sân khấu. Hoàng hậu có thể không bằng lòng?
    - Hoàng hậu đã mời ông Lôđôvixi Anhôlô đến chiêu đãi. Không có lý do gì để em không được gặp cô Cơlarit. Trừ khi, ?" cô nói thêm giọng nghi ngờ và chua chát, ?" trừ khi anh không muốn cho em quen người mẫu của anh.
    Anh ấp úng:
    - Thật là ý nghĩ điên rồ!... Điều đó có làm phiền gì anh đâu? Anh không phản đối gì cả?
    - Vậy thì anh đi với em, ?" Cô nói một cách cấp thiết.
    Đằng sau những tấm màn, đoàn ảo thuật đang đóng gói đồ đạc.
    Ăngtoan nhận ra Ania, cô gái anh đã thử sức mạnh của thôi miên lần đầu tiên. Nhà ảo thuật không có ở đấy, nhưng Cơlarit vừa ra khỏi phòng thay áo. Khi trông thấy Ăngtoan và Luxia, cô tiến đến gần với nụ cười niềm nở trên môi.
    - Cô Luxia Belacmi, cô Cơlarit Xtơrôđi.
    Ăngtoan giới thiệu hơi lúng túng. Cơlarit liếc nhìn anh một cách tinh quái nhưng cô trả lời rất duyên dáng, đáng yêu.
    - Tôi muốn được gặp cô, cô Xtơrôđi, để nói với cô rằng cô đẹp và hấp dẫn lắm.
    - Và cô thì lại đẹp hơn tôi tưởng tượng nhiều.
    - Sao lại thế nhỉ? ?" Luxia bối rối hỏi.
    - Vâng! Tôi đã được nghe bác sĩ Ăngtôniô Xecvêtut và ông Giăng Xavarinô nói về cô.
    Đấy là một cuộc tấn công lịch sự bằng kiếm có bịt ở mũi nhọn giữa hai người đấu kiếm giỏi, người nọ vì nể tài năng của người kia nhưng luôn rình có dịp đâm trúng nhau. Ăngtoan cảm thấy cực kì khổ tâm nhưng không biết làm thế nào.
    Luxia tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng nhưng giả tạo:
    - Tôi phải yêu cầu ông Giăng cho tôi xem vài bức ông ấy vẽ cô mới được.
    Mắt Cơlarit thoáng sáng lên một cách vui vẻ, cô không dễ bị lừa dối. Cô trả lời cũng nhẹ nhàng như thế:
    - Tôi e rằng cô sẽ không tán thành những bức tranh ấy. Hầu hết là những bức khoả thân?
    - Được nhiều người mời làm mẫu kiểu ấy chắc dễ chịu lắm nhỉ. Chắc anh thích những bức tranh ấy lắm phải không Ăngtôniô? ?" Cô giả bộ hồn nhiên hỏi. ?" Cô Xtơrôđi, cô có thể tưởng tượng được không, anh ấy đã thề trung thành với một hình ảnh như thế đấy!
    Cơlarit trả lời:
    - Tôi biết thần vệ nữ của Bôtixeli. Còn có bức hoạ nào hấp dẫn hơn bức hoạ ấy nữa.
    Mặt Luxia đỏ bừng, Ăngtoan thấy cô đã nổi giận dù cô ghìm lại. Anh khôn ngoan gợi ý:
    - Cô Cơlarit chắc đã mệt, Luxia ạ.
    - Xin thứ lỗi. Tôi nghe nói nghề làm mẫu vất vả lắm. Nhưng tôi chắc rằng cô sẽ rất được hoan nghênh ở Mađơrit này. Chúng tôi có thể chúc cô ngủ ngon chứ?
    - Xin chúc cô ngủ ngon, cô Belacmi, ?" Cơlarit điềm đạm nói. ?" Và chúc anh ngủ ngon, bác sĩ Xecvêtut.
    Rồi cô đi ra.
    Luxia lẩm bẩm:
    - Ôi, tôi ghét cô ta! Ghét cay ghét đắng! Đồ phụ nữ hư hỏng! Đồ hư hỏng đến ghê tởm.
    - Ồ, Luxia. ?" Ăngtoan phản đối cô, anh thực sự không bằng bòng. ?" Cơlarit không phải là?
    - Còn anh nữa! Anh nữa đấy! Anh có quyền gì mà nói đến bức Bôtixeli? Bức tranh ấy là của tôi, anh đừng quên!
    - Đúng thế rồi, tôi chỉ?
    - Không có cái gì thiêng liêng đối với anh cả, phải thế không? Anh ngốc lắm, anh?
    Giọng cô bỗng khản lại và cô chạy trốn.
    Ăngtoan đứng lại, bối rối sửng sốt, không thể biết rõ cái gì đã diễn ra trong chiếc đầu xinh đẹp ấy.
    - Vị tiểu thư đẹp mê hồn của anh bỏ anh một mình sao, Tôniô? ?" Cơlarit khẽ nói, cô đến bên anh mà anh không biết.
    - Phải, cô ấy vừa mắng tôi một trận mà tôi chẳng biết vì sao, rồi cô ấy đi mất? Tôi đang tự hỏi vì lý do gì đây!
    Cơlarit nhìn anh mỉm cười âu yếm:
    - Đơn giản lắm? cô ấy yêu anh, Tôniô ạ!
    - Cô ấy mà yêu tôi à? Cô đùa đấy chứ?
    - Ồ không đâu! Điều đó rõ rành rành. Cô ấy thật đẹp mê hồn, đầy sức sống và sôi nổi. Hai người là một đôi hoàn hảo đấy, Tôniô ạ.
    - Tôi không nghĩ đến hôn nhân, Cơlarit ạ. Cuộc sống của tôi đã quá nhiều việc rồi, ?" người thầy thuốc trẻ tuổi nói.
    - Ồ! Khi nào người đàn ông có ở cạnh mình một người vợ phù hợp, anh ta mới bắt đầu biết rõ mình có khả năng như thế nào? Nếu anh không cho rằng tôi coi quá quan trọng vị trí của người phụ nữ trong đời người đàn ông!
    - Không?Không đâu, Cơlarit! ?" Ăngtoan thì thầm một cách lúng túng. ?" Em biết rằng anh vĩnh viễn biết ơn em đã?
    - Đừng nói nữa! Cảm ơn, Tôniô rất yêu quý. Em sẽ ghi nhớ ý nghĩ quý báu ấy của anh. ?" Cô nói giọng run run. ?" Chúc anh ngủ ngon, Tôniô. Và lần này thì tạm biệt thực sự.
    Anh thất vọng nói:
    - Em không đến dự chiêu đãi à?
    - Không, em đến sẽ làm rối việc thêm. Hãy đi tìm Luxia của anh đi, Tôniô, làm lành với cô ấy đi!
    - Làm lành vì lý do gì?
    - Ồ, Tôniô? Đừng bao giờ hỏi tại sao, vì lý do gì mà phải làm lành với một người đàn bà. Cứ tiến hành một cách đơn giản. Người ta sẽ hiểu.
    Rồi Cơlarit đi khuất sau màn.
    Khi Ăngtoan đi ngang qua phòng tiến về phía bàn giải khát, anh nghe tiếng gọi mình, hầu tước Poóctalecta đang nói chuyện với ông Lôđôvixi Anhôlô ra hiệu cho anh đến chỗ họ:
    - Ông Anhôlô vừa nói với tôi rằng ông ấy quen ông ở Vơnidơ, bác sĩ ạ.
    - Thật vui mừng được gặp lại ông, bác sĩ Xecvêtut, - người pháp sư nói và đặt tay lên trán rồi lên môi. Hầu tước vừa cho tôi biết ông đã dùng thôi miên đạt kết quả ở Mađơrit này.
    Vị hầu tước trẻ nói thêm:
    - Chắc lý thú lắm, tôi rất tiếc lúc ấy đã vắng mặt ở Mađơrit.
    - Bây giờ tôi mới hiểu rằng thôi miên không phải điều mới lạ ở Mađơrit và lý do tôi không gợi được sự chú ý như đã lường trước, ?" Lôđôvixi ôn tồn nói.
    Ăngtoan biện bạch:
    - Tôi chỉ là người mới vỡ lòng? còn ông là bậc thầy, ông Anhôlô ạ.
    - Ai đã chế ngự được linh mục Inhaxiô Môlina thì không thể coi người đó như vỡ lòng được, ?" hầu tước nói. ?" Bác sĩ này, tôi tổ chức một bữa tiệc vào tôi mai mời ông Anhôlô và đoàn của ông. Ông có cho tôi vinh dự được đón tiếp ông không?
    Ăngtôniô không muốn tỏ ra thiếu lịch thiệp, nhưng anh không hề muốn dự một buổi tối bên cạnh Lôđôvixi vì biết rằng ông ta dễ nổi nóng đột ngột, dễ làm ầm ĩ và cãi cọ. Anh bỗng nhớ đến một buổi hẹn trước:
    - Tôi rất tiếc? thưa hầu tước, nhưng bác sĩ Vêdan và tôi tối mai có một buổi nói chuyện và thảo luận lên quan tới một số điểm về cơ thể học.
    - Xin tuỳ ý ông.
    Hầu tước nháy mắt và nhướng lông mày để tỏ ý ngầm.
    - Ông Anhôlô đã hứa trình bày một số tiết mục ảo thuật không diễn trước công chúng bình thường. Thôi, xin lỗi các vị nhé, hẹn đến mai, ông Anhôlô.
    Lôđôvixi Anhôlô cởi mở nói:
    - Tôi mong có dịp gặp ông, bác sĩ ạ, từ khi Cơlarit cho biết rằng ông ở Mađơrit.
    Bên cạnh họ không có ai nhưng Ăngtoan biết rõ rằng ở Mađơrit có nhiều lỗ tai luôn rình mò để thu lượm tin tức nhỏ nhất về anh rồi đi rót vào tai linh mục Inhaxiô Môlina. Anh nói:
    - Chung ta đến gốc kia đi, ở đấy nói chuyện thoải mái hơn.
    Anhôlô mỉm cười đi theo anh, ông ta ngồi chễm chệ rồi nói luôn không quanh co:
    - Cả Mađơrit còn nói đến vấn đề ông thực nghiệm vào linh mục Inhaxiô Môlina. Bản thân tôi cũng có sự vướng mắc với toà án tôn giáo, tôi biết rằng ông thận trọng, bác sĩ ạ. Vì có những vấn đề cần để trong bóng tối nên ông có muốn chúng ta thoả thuận một hiệp ước cùng im lặng về quá khứ của nhau không?
    Không có gì khó chịu cho anh bằng việc thoả thuận một vấn đề nào đó với con người này, nhưng anh không cách nào từ chối được. Trong thâm tâm, anh chắc Giăng không nhầm. Lôđôvixi sẽ không hề áy náy khi phản bội anh. Hắn đã bán anh lần đầu cho giáo sĩ Phêlip Xăngtốt và Batixta Poocdia. Nếu lúc sau hắn báo cho anh biết sự nguy hiểm không phải do lương tâm cắn rứt mà do một nguyên nhân mờ ám nào chỉ mình hắn biết.
    - Có lẽ ông đang nghĩ xem tôi có dính dáng đến các khó khăn của ông ở Vơnidơ không chứ gì? ?" Người pháp sư nói tiếp, hình như ông ta đọc được ý nghĩ của anh. ?" Tôi cam đoan với ông rằng ông nghi ngờ không đúng, bác sĩ ạ. Tuy rằng tôi có hàng nghìn lý do đáng kể để không mến ông chút nào cả, ?" ông ta nói thêm, châm biếm rất kiểu cách.
    - Tôi không nghĩ như thế đâu, thưa ông, - Ăngtoan bị bất chợt ấp úng nói và nhận rõ lời đe doạ trá hình trong câu nói sau của người pháp sư.
    - Vậy ông bằng lòng rằng chúng ta hứa sẽ kín đáo cho nhau chứ?
    - Được, tôi bằng lòng.
    - Tốt. Bây giờ ông kể cho tôi nghe các thí nghiệm về thôi miên của ông đi, - Anhôlô nói như ra lệnh.
    Lôđôvixi Anhôlô có vẻ rất thích thú với trường hợp của cô Catơrin Xagrơđô, dù Ăngtoan không muốn kể tỉ mỉ, nhưng anh thấy người pháp sư vẫn tinh tế moi dần từng chi tiết. Ông ta nhắc lại.
    - Đúng thật là một trường hợp ly kỳ. Trong tương lai tôi sẽ tìm hiểu sâu thêm về vấn đề này. Nhưng đã khuya rồi, tôi làm ông mệt?
    Họ từ biệt nhau bằng những lời chào lịch thiệp rồi Anhôlô hoà vào đám đông.
    - Đợi mình với, - Giăng vừa nói vừa chạy lại chỗ Ăngtoan. ?" Chúng mình sẽ cùng đi.
    Rồi trong lúc đi xa cung điện, anh hỏi:
    - Lôđôvixi với cậu nói chuyện gì thế?
    - Tên khốn kiếp ấy đề nghị một thoả hiệp. Một thoả hiệp về im lặng.
    Giăng nghi ngờ ngay lập tức, anh nói:
    - Phải rồi, một hiệp ước cậu sẽ đơn phương tôn trọng. Cậu không tin lời tên đểu cáng ấy chứ, mình đoán thế?
    - Biết đâu đấy? Rõ ràng là cả hai đều có lợi nếu cùng im lặng.
    - Chà! ?" Giăng lẩm bẩm. ?" Thật đúng tính chất của con cáo già ấy, nó ru ngủ cậu bằng một đề nghị tốt đẹp để rồi đi phản lại cậu với linh mục Inhaxiô.
    - Nhưng hắn không thể kể tội mình mà không tự buộc tội hắn. Vậy thì hắn có lợi ở chỗ nào?
    - Tin tưởng ở con rắn già ấy để tìm cách gỡ rối, và rồi gỡ rối một mình! Cẩn thận đấy, Tôniô, ?" Giăng khẩn khoản nói, anh vốn rất hay đề phòng. ?" Chiều mai cậu có đến dự tiệc ở nhà hầu tước Pooctalecta không?
    - Không. Thầy Vêdan và mình giảng ở trường Đại học.
    - Vậy thì mình đi một mình. ?" Giăng quyết định. ?" Trong thời buổi chúng ta đang sống này, mình cho rằng cần biết những gì diễn ra ở hậu trường. Hơn nữa, anh nói thêm. ?" Cũng cần có người để mắt đến thằng đểu Lôđôvixi này. Đó là điều khôn ngoan? Hãy nhớ là phải đề phòng, Tôniô ạ.
  10. lyenson

    lyenson Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2006
    Bài viết:
    3.005
    Đã được thích:
    0
    Chương 4
    Khi Luxia bước vào căn phòng Ăngtôniô đang bận nghiền một thứ thuốc ngủ cho ông Belacmi, hình như ánh sáng mặt trời cùng vào với cô: cô mặc và trang sức theo kiểu của Elidabet Đơ Valoa thay kiểu cổ truyền nghiêm nghị khô khan của Tây Ban Nha bằng màu sắc lịch sự, ánh sáng và vui tươi, những đặc điểm của vẻ đẹp và duyên dáng Pháp.
    Áo cô bằng thứ hàng dày màu trắng có kim tuyến, cổ áo chun trắng nõn và hẹp, hai tay áo trong vừa khít đính những hàng ngọc trai nhỏ. Tay áo ngoài phồng to, kiểu vừa xuất hiện ở Mađơrit nhưng rất thịnh hành ở triều đình Pháp, xẻ rộng và chun theo cách để lộ rõ một cách kín đáo các trang sức giàu có và sang trọng ở tay áo trong. Luxia trùm lên bộ tóc vàng rực chiếc khăn mỏng có gạch đỏ trông rất nổi. Mặt cô đánh phấn trắng như người Pháp ưa dùng, hai má xoa phấn hồng. Váy ngoài rất rộng, mỗi bên vén lên một chút để lộ thứ đăng ten quý ở váy trong.
    Ăngtoan để chày xuống, vịn hai tay lên bàn, ngắm cô và khen ngợi một cách thành thật:
    - Em đẹp vô cùng, Luxia ạ!
    - Không phải chỉ một mình anh nghĩ như vậy. ?" Cô trả lời vẻ ngạo mạn, nhưng anh thấy rõ cô vừa ý với lời khen đó.
    - Chắc thế rồi, kiểu áo mới đấy à?
    - Từ Pari đến hôm qua. ?" Cô kiêu hãnh nói và xoay chân quay một vòng tròn để cho váy xoè ra nhưng cánh của một bông hoa kỳ diệu. ?" Hoàng hậu nước Pháp gửi cho em đấy.
    Ăngtoan lại tiếp tục nghiền thật cẩn thận các vị để pha chế thuốc. Cô gái hình như đã quên trận cãi cọ hôm trước và anh biết ơn cô về việc ấy. Anh hỏi:
    - Tôi hôm nay lại có buổi chiêu đãi hay sao?
    - Có. Dạ tiệc ở nhà hầu tước Đơ Pooctalecta. Nghe đồn rằng ông bạn chiêm tinh học của anh sẽ biểu diễn một số tiết mục ảo thuật rất mạnh dạn.
    Ăngtoan cau mày. Lôđôvixi dám liều lĩnh biểu diễn buổi hành lễ đen ở đây chăng? Không. Chắc hắn cũng đủ lý trí để hiểu rằng ở đây thái độ của Toà án tôn giáo khác hẳn ở Vơnidơ, thành phố vui chơi kia. Tuy nhiên, cũng có thể là Lôđôvixi chưa nắm vững tình hình rồi lại bị chàng hầu tước kia thúc đẩy. Anh chàng này vừa ở Ấn Độ về, chắc đã quên uy lực đáng sợ của các pháp quan trong cuộc hành trình ấy. Vả lại anh ta đã chẳng thao thao kể lại rằng đối với những người thổ dân ở Tân thế giới thì các buổi lễ tà đạo và chè chén say sưa là chuyện thường là gì.
    - Ai đi cùng với cô?
    - Hầu tước cho xe đón. Hơn nữa là ở gần một bên thôi mà.
    Ăngtôniô buông rơi chày xuống cối, anh khẩn khoản:
    - Luxia? anh muốn em không đi dự dạ tiệc này!
    Cô nhìn anh ngạc nhiên:
    - Tại sao lại không hở anh?
    Anh tìm lời để nói nhưng rất khó khăn.
    - Vì nhà chiêm tinh học này. Anh thấy không biết em có nên xem một tiết mục của ông ta không?
    - Anh đã xem những tiết mục ấy rồi sao?
    - Rồi. Ở Vơnidơ.
    Cô hất đầu ra phía sau và ngỗ ngược nói:
    - Vậy thì tại sao tôi lại không xem được. Nhất là Cơlarit của anh lại ở đấy. Một người lịch sự như thế chắc không thể tham gia việc gì xấu.
    Ăngtoan cúi đầu và cắn môi. Tiếp tục vấn đề này sẽ lộ rõ anh đã có mặt ở buổi hành lễ đen ở Vơnidơ và anh mong hơn cả là sự kiện ấy là một trang đã kết thúc trong cuộc sống của anh. Anh cố nói thêm:
    - Ít ra anh cũng hứa với anh điều này: nếu Lôđôvixi biểu diễn cái gì em không nên xem thì em về đây ngay lập tức nhé.
    Cô tức giận nói:
    - Tôi không hứa điều gì như thế cả. Tôi có phải là trẻ con đâu?
    - Vậy thì em về ngay đây sau khi kết thúc vậy, ?" anh năn nỉ. ?" Anh sẽ đợi em ở tầng dưới.
    Cô nhìn anh ra vẻ không bằng lòng:
    - Tôniô, tôi không hiểu nổi anh! Dù sao thì tôi cũng đã quyết định sẽ về đây.
    - Anh sẽ đợi em, ?" anh hứa.
    Cuộc họp ở trường Đại học kết thúc sớm nên Ăngtoan ngồi trong phòng khách nhỏ của gia đình Belacmi thiu thiu ngủ để chờ Luxia.
    Các cửa sổ mở rộng vì trời oi ả như sắp có cơn giông bão. Khi Ăngtoan nghe tiếng chân bước hấp tấp trong phố, anh vùng dậy mở cửa và bước xuống bậc thềm vừa kịp để đỡ vào tay mình cô gái đang thở hổn hển. Hình như cô quá mệt vì đã chạy, chắc cô đã vấp ngã vì chiếc áo trắng có kim tuyến bị rách và bẩn. Anh bồng cô lên tay như một đứa trẻ, đem cô vào phòng khách nhỏ, trong khi cô khóc nức nở không hổ thẹn và bám chặt lấy anh.
    - Nào, Luxia, mọi việc đã tốt lành cả rồi. Hết rồi mà. Em đang an toàn bên anh.
    Anh an ủi cô giọng âu yếm và vững vàng, tiếng khóc thưa dần rồi ngừng hẳn. Cô nói:
    - Tôniô! Ơn chúa, anh đã bảo em về nhà!... Em sợ biết chừng nào!
    - Sợ ư? Ai đã dám làm phiền em, ?" anh nói giọng đe doạ.
    - Kh? không đâu, có lẽ họ cũng không thấy em đi ra.
    Cô đứng lên và lau nước mắt.
    - Họ đang quá chú ý đến? ôi, Tôniô!... kinh khủng quá!...kinh khủng quá!... Tại sao anh không nói với em điều đó?
    Vậy là Anhôlô đã dám biểu diễn trò quỷ quái châm biếm lễ hiến tế thần thánh!
    - Anh đã báo trước với em rồi, Luxia, ?" anh nhẹ nhàng nhắc cô.
    - Em không ngờ sẽ khủng khiếp đến thế.
    - Chuyện gì đã xảy ra vậy?
    - Có một tiết mục trang trí như bàn thờ. Ông ta mặc áo lễ. Lúc đầu em tưởng là một trò vui đùa, nhưng khi những người con trai và con gái khủng khiếp ấy ra. Ôi, Tôniô! Tôniô!...
    - Thôi đừng nói nữa! ?" Anh khẩn khoản.
    - Điều làm em kinh hoảng nhất là, ?" Cô nói rất nhỏ hình như hổ thẹn, ?" là em đã muốn ở lại, Tôniô ạ. Em muốn xem những cảnh đó.
    Cô giấu mặt vào ngực anh:
    - Tôniô, em thấp kém, xấu xa quá phải không, vì em đã có ý muốn như thế.
    - Không, ?" anh khẽ nói. ?" Chính anh cũng đã bị cám dỗ. Cái kinh khủng của sự việc ấy là sức mê hoặc của nó, giống như loài rắn.
    - Ôi! Vũng bùn đấy! Em không còn sạch sẽ nữa rồi. ?" Cô rền rĩ úp mặt vào hai bàn tay.
    - Em nghĩ thế vì em sống nền nếp và trong sạch, ?" anh nói. ?" Em không biết cảnh tượng gì đang chờ mình, chỉ có thế thôi.
    - Em nhớ lời đã hứa với anh và cảm thấy phải đi ngay lập tức, ngay lập tức. Nếu không em sẽ ở lại đến cùng, không tránh được.
    - Về phần anh, anh rất sung sướng vì em đã về. Luxia ạ. Bây giờ thì em đã an toàn, việc em cần làm hơn cả là đi ngủ.
    Anh bỗng ngẩng đầu lên. Từ sau khi bị bắt giam, anh luôn cảnh giác, anh nhận rõ trong đêm vắng một tiếng động bất thường theo gió vẳng vào cửa sổ mở. Đó là tạp âm của tiếng ngựa phi, tiếng kêu, tiếng khí giới chạm vào nhau và rõ ràng là từ phía nhà hầu tước Đơ Pooctalecta.
    - Tôniô? Cái gì thế? ?" Luxia khẽ hỏi, mặt trắng nhợt như chiếc cổ áo trắng của cô.
    - Không rõ.
    Họ ra ngồi ở đi văng bên cửa sổ mở gần sát bên nhau và người họ chạm vào nhau. Bàn tay nhỏ bé của Luxia luồn vào tay Ăngtoan, anh thân thiết nắm chặt lấy làm cho cô yên tâm. Tiếng động lan rộng hơn. Thỉnh thoảng có bóng người chạy luồn qua hàng cây dọc phố và có tiếng súng nổ đằng xa.
    Cô gái thì thầm:
    - Em sợ lắm, Tôniô. Anh có cho rằng đấy là bọn vệ binh của Toà án Tôn giáo không?...
    - Có thể lắm, ?" Tôniô trả lời và lắng tai nghe.
    - Như vậy có nghĩa là họ sẽ phát hiện được những gì đã xảy ra. ?" Cô lại nói gần như hốt hoảng.
    - Tạ ơn Chúa đã run rủi cho em vội vàng trở về! ?" Anh nói một cách sôi nổi. ?" Chỉ thêm vài phút nữa là sẽ quá chậm.
    Cô ngồi sát lại bên anh:
    - Tôniô, em sợ? sợ lắm!...
    Chính anh cũng đang run lên vì lo âu. Nếu biết rõ Luxia có mặt ở buổi dạ tiệc và tiết mục tiếp theo, Toà án tôn giáo có bắt cô không? Và Giăng cũng tham dự ở đấy nữa?
    - Nghe đây, Luxia? Nếu bất cứ ai hỏi chiều nay em đi đâu, em nghe rõ không, em hãy trả lời rằng đã dự tiệc ở nhà hầu tước, nhưng sau đó ra về ngay. Thời gian còn lại trong buổi ấy em ở nhà với anh, sau khi anh ở trường về.
    Cô cười như ngây dại và bứt rứt:
    - Một mình ở tầng dưới một ngôi nhà lớn, với một thanh niên đẹp trai, trong bóng tối, em sẽ bị mang tiếng!
    - Bị mang tiếng còn hơn bị tra khảo, ?" anh lẩm bẩm qua kẽ răng. ?" Bây giờ thì xin em đừng quên câu chuyện vừa chuẩn bị.
    Hai người ôm nhau ngồi trong bóng tối, họ tìm ở nhau điều làm dịu nỗi lo âu. Đầu Luxia ngả vào vai Ăngtoan, nghe cô thở sâu và đều đặn anh mới biết là cô đã ngủ. Anh nhẹ nhàng ngồi nhích ra, vòng tay đỡ cô tựa vào anh rồi anh cũng ngủ thiếp đi.
    Mấy giờ sau anh giật mình thức dậy với cảm giác rất rõ rệt là có ai thì thầm gọi tên mình. Luxia vẫn tựa vào vòng tay anh ngủ ngon lành. Anh khẽ lay cho cô thức dậy.
    - Tôniô!... Tôniô!... ?" có tiếng gọi khẽ.
    - Đúng Giăng rồi! Tạ ơn Chúa! ?" Ăngtoan nói và thở dài nhẹ nhõm.
    Rồi anh nói to:
    - Giăng, chúng tôi ở đây.
    Anh nghe tiếng chân bước lên bậc rồi Giăng đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, rón rén vào trong phòng. Trông thấy áo trắng của Luxia sáng mờ mờ trong phòng, anh ầm ừ một cách vui vẻ:
    - Ồ! Xin lỗi nhé, mình làm phiền các cậu?
    Luxia ngồi thẳng lên bực tức nói:
    - Anh ngốc vừa chứ! Tôi ngủ thiếp đi, có thế thôi. Đợi một chút tôi tìm cái gì thắp đèn.
    - Không, không, trời ơi! Cẩn thận đấy! Nhất là không đèn đóm gì cả! Bọn vệ binh của Toà án Tôn giáo đang ở khắp nơi, khắp các xó xỉnh, hang hốc, đuổi theo chúng tôi như đuổi thú săn.
    - Chúng đến nhà hầu tước Pooctalecta thật đấy à?
    - Chao ôi! ?" Giăng lầm bầm. ?" Nhưng Luxia ở đấy cơ mà. Làm thế nào mà biến được như thế, cô bé? Còn tôi thì đã hai giờ đồng hồ lẻn từ sân sau nhà này đến sân sau khác qua khắp Mađơrit.
    - Tôi đi rất sớm, trước khi vệ binh đến. ?" Luxia miễn cưỡng trả lời.
    Giăng lại ầm ừ, cố ghìm sự hoan hỉ lại. Việc xảy ra không hề làm anh mất vui tính.
    - Thật là hạnh phúc, Pooctalecta đã tỉnh táo tắt hết ngay ánh sáng. Vờ tưởng bọn phá rối là kẻ trộm, nên mình đã may mắn nện vỡ sọ hai ba tên vệ binh.
    - Còn Lôđôvixi và bọn hắn? ?" Ăngtoan hỏi.
    - Hắn đủ tài để gỡ rối! Mình chắc bọn hắn thoát hết.
    - Giăng, Luxia đã ở đây với mình tối nay. Cô ấy về rất sớm, đừng quên điều đó nhé. Về cùng lúc mình ở trường Đại học về.
    - Chà? mình nhớ lắm chứ, ?" Giăng nói và cười thầm. ?" Mà mình cũng ở đây kia mà. Và mình sẽ ở lại, vì đêm nay ngoài phố không yên ổn.
    Phải rất lâu Ăngtoan mới ngủ lại được. Luxia đã tiếp cận với tai hoạ và rất gần mà cô không hề ngờ tới. Kẻ nào báo cho Toà án tôn giáo biết buổi họp ở nhà hầu tước Pooctalecta rất có thể là kẻ đã dự buổi họp mặt ấy, và nếu vậy thì hắn có toàn bộ danh sách người dự.
    Nghĩ đến cái cơ thể cao và thon anh đã ôm trong tay có thể bị treo lên giá treo cổ, bị căng trên chiếc thang ghê gớm của hình phạt Pôtơrô hay tra tấn bằng nước, Ăngtoan rùng mình. Anh nhớ lại và thấy hiện ra trước mắt dáng đi khệnh khạng như vịt của những nguời ra khỏi ngục với các khớp xương sai lệch, tiếng cười điên dại của những kẻ khốn khổ đã bị mất trí vì quá đau đớn, sự lãnh đạm thụ động của những người mà tra khảo cũng không làm cho đau thêm được vì họ đã không còn tình cảm và cảm giác của con người.
    Ăngtoan âm thầm thề rằng anh sẽ tự tay giết chết Luxia còn hơn trông thấy cô rơi vào nanh vuốt Toà án tôn giáo.

Chia sẻ trang này