1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người Việt Nam xấu xí

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi mumiy, 15/11/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. U18

    U18 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2003
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    0
    Tớ thấy tính xấu cố chấp, luôn luôn không theo thằng tàu, thời nào cũng vậy mới đúng chứ. Lịch sử chứng minh quá rõ ràng, không thì chúng ta đã thành cái quận hay huyện của nó từ xưa rồi .
  2. datvn

    datvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    2.981
    Đã được thích:
    1
    Tính xấu thì kể muôn thủa không hết! Vì chúng ta ở trong chăn,nên mới thấy chăn nhiều giận.
  3. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Tui phát hiện thêm một tính xấu nưfa, la? tính không chịu học nghiêm túc môn chính ta? tiếng Việt. Rận chứ không pha?i la? giận. Chọc ngoáy bác datvn hehe [​IMG]
  4. pollynguyen

    pollynguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Tôi không nói tính 888, tôi đang nói đến cái thói hay soi mói đời tư của người khác, không chỉ phụ nữ, nhiều đàn ông hay đàn bà trong số những người Việt hay tự cho mình cái quyền ít thì bình luận nhiều thì phán xét cuộc sống của người khác theo quan điểm của mình
  5. datvn

    datvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    2.981
    Đã được thích:
    1
    Ừ đúng vậy! đúng là tôi viết sai rồi!
  6. U18

    U18 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2003
    Bài viết:
    307
    Đã được thích:
    0
    chính xác, chẳng hạn cứ hay bình luận phán xét xem đời sống người khác có dân chủ hay không đấy.
  7. giasong

    giasong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2005
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    hihihi
    chính xác, thì trong cuộc đời của một "người (khác)", không bao giờ có chuyện chủ tớ, hay vua / dân, nên chữ quan niệm dân chủ mang vào đây nghe hơi bị áp đặt, đúng là muốn "tuyên truyền "
    "Dân chủ" hay không chỉ có thể được bàn đến trong một cộng đồng, một nhóm nhiều hơn một người. Dân chủ là lề lối sinh hoạt của một nhóm người trong đó ý kiến đa số được tôn trọng khi bàn về những vấn đề chung.
    Thói "soi bói đời tư của người khác" không phải là đặc tính của dân chủ.
    Thực ra, trong một xã hội "dân chủ", quyền lợi và đời sống cá nhân được tôn trọng hơn trong một xã hội độc quyền toàn trị.
    Bác U18 đang bị lẫn lộn giữa "đời tư" và "sinh hoạt xã hội" rồi. Đây là một đặc tính mà người cầm quyền trong xã hội độc tài đảng trị hay nhập nhằng để bỏ tù người ta vô cớ.
  8. pollynguyen

    pollynguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Thói hư tật xấu của người Việt: Thị hiếu tầm thường, Thời gian phí phạm
    Thị hiếu tầm thường
    (Nguyễn Văn Vĩnh, Nhời đàn bà, Đăng cổ tùng báo, 1907)
    Cái lý thú của nước Nam ta nhỏ mọn lắm. Kia cái đồng hồ từ tám mươi đời thì quấn vải tây điều, kết quả găng. Nọ núi non bộ khéo chắp tỉ mỉ trong trồng cây uốn con phượng. Cầu quán con con, thuyền bé lý tí. Câu đối về tranh hết tứ thời phong cảnh lại đến thiên lý giang sơn (1). Thi họa nhỏ nhen, thi chẳng ra thi, họa chẳng ra họa. Giang sơn treo cửa sổ, sơn thủy để đầu giương. Hoành phi câu đối thì chữ nghĩa đẹp phẩy mác hơn đẹp ý tình (2). Đồ chạm đồ cẩn thì tỷ mỳ con dơi già quả mướp non, người ngoại quốc mua cho cũng là thương công hơn trọng khéo. Ghế giường bàn tủ dáng dấp nặng nề. Nói tóm lại thì người Nam mình chưa cái gì là cái khéo. Mà càng bắt chước Tây bắt chước Tàu bao nhiêu càng xấu bấy nhiêu. Người mỗi ngày một hay, vi xảo (3) là thông ngôn ông tạo hoá. Ta mỗi ngày một đổ (4), vi xảo là cơn hứng chí điên cuồng. Học chẳng phải mà bắt chước cũng chẳng phải. Xảo nghệ muốn noi theo ngoại quốc, là phải noi lý tưởng (5) chớ không nên bất chước phù hoa. Kẻo mà khéo thêm ra chẳng thấy đâu, lại đang nghề nguyên
    lành hóa nghề lang lố (6) .
    (1) cảnh sắc bốn mùa và núi sông. ngàn dặm, các mô-tlp đã trớ thành sáo mòn.
    (2) "phẩy mác? là tên gọi hai nét dùng trọng chữ Hán, đây ý nói chỉ có cái đẹp bế ngoài.
    (3) trình độ kỹ thuật.
    (4) kém đi hỏng đi.
    (5) đây hiểu là quan niệm.
    (6) nghĩa như nhố nhăng.
    --------------------------------------------------------------------------------
    Thời gian phí phạm
    (Phan Khôi, Cái đồng hồ của người Việt Nam, Phụ nữ tân văn, 1931)
    Trong tiếng ta có một lời mà người ta hay dùng là cơm vua ngày trời, tỏ ra ý ăn hết chừng nào thì ăn, làm được chừng nào thì làm, không bị hạn chế và thôi thúc chi hết. Lại có thành ngữ "làm việc quan" là làm việc rồi (1)? Phải, phàm kẻ làm việc quan không bị hạn chế thôi thúc thì tội gì làm đúng đắn làm kịp thời vụ làm chi! Bởi vậy cho nên ngày xưa chúng ta không có đồng hồ.
    Chẳng những vì khoa học không ưa nên không làm được đồng hồ, mà chính vì cái quan niệm ?ocơm vua ngày trời? và ?olàm việc quan" ấy nó choán sẵn trong đầu rồi, không có sự cần nên không làm đồng hồ được.
    Có người đeo cái đồng hồ không chạy, máy ở trong đã hư hết, nhưng vì nó đẹp nên cũng đeo cho có với người ta.
    Ta chưa nhìn rõ cái giá trị thật của thời gian là thế nào.
    (1) làm qua loa cho xong. ?oRồi" ở đây như chữ ?orồi? trong ?oăn không ngồi rồi?.

    Theo Thể thao Văn hóa
  9. pollynguyen

    pollynguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Thói hư tật xấu của người Việt: Dễ thỏa mãn, tầm nhìn hạn hẹp, không giữ chữ tín, ...
    Không lo xa, dễ thỏa mãn
    (Lương Dũ Thúc, Báo Nông cổ mìm đàm, 1902)
    Tôi luận rằng người nước Nam ta khi túng thiếu thì lo lắng thở than , trong lúc đói lo một hồi mà thôi, chớ no không lo nữ.
    (?) Người nước của chúng ta, bởi không từng trải ít thấy rộng ít nghe xa (?) hễ vừa mới động nở nòi ra một thí(1) thì là đổi tính đổi nết, làm bề làm thế(2), muốn nghỉ mà ăn chơi. Bới làm sao vậy? Bởi trong trăm người mới có một, thì là trong một xóm ở chừng một trăm, người ấy đã đặng trên mấy bợm(3) khác. Có bạc chục bạc trăm, cho vô cho ra, đã có người thiếu nợ mình rồi, cho nên hết muốn ráng sức nữa. Vì vậy nhiều khi nghèo nàn khổ sở lại? Đến lúc nghèo rồi lại than thở trách trời sinh mình sao mà vận xấu, mới cho khá rồi lại làm cho nghèo, tại trời không thương.
    (1) khá giả một tí.
    (2) làm dáng, khoe mẽ.
    (3) bợm đây không có nghĩa xấu mà chỉ nghĩa bọn khác, kẻ khác.
    Tầm nhìn hạn hẹp
    (Phan Bội Châu, Việt quốc sử khảo, 1908)
    Tục ngữ có câu rằng "cọp chết để da, người chết để tiếng". Xem câu nói đó thời danh vẫn nên quý. Nhưng tội tình thay! Óc ti ti như óc dơi, mắt ti ti như mắt muỗi, ngoài buồng the, bếp núc, vẫn không biết gì là nước non, trừ sọ bò đầu heo, vẫn không biết gì là rồng rắn. Huống chi vết xấu ở gia đình, thói hư ở xã hội, gắn sâu buộc chặt trải mấy nghìn năm, đoàn thanh niên cho đến phường tân tiến(1), đua tranh danh giá, chẳng cu-li thượng đẳng thời nô lệ quá ưu, miệng chưa ráo sữa đã lóc lẻm những thẻ bạc bài ngà, ức(2) chưa rời nôi mà ao ước những mề đay kim khánh. Ôi! Thế là vinh danh hay sao? Qúy hóa hay sao??
    (1) đoàn thanh niên đây chỉ thế hệ trẻ, còn phường tân tiến trong xã hội Việt Nam đấu thế kỷ XX là tớp người đi theo xu thế Âu hóa.
    (2) ngực.
    Không biết giữ chữ tín
    (Trần Chánh Chiếu, Lục tỉnh tân văn, 1908)
    Không giữ chữ tín thì anh lừa tôi, tôi lừa anh, trăm chuyện sẽ nát, tinh thần xã hội tan rã (?). Bất tín lớn nhất: một là dối trá.
    Nhiều người nước ta vụng trong đường mưu sinh(1) nhưng lại giỏi dối trá giả mạo. Hai là bội ước các quy chế, chương trình, mà lại làm ra vẻ tuân hành: Nói mười không giữ được hai ba; Ngay khi ký quy ước đã không cố ý thực hiện, cứ ký bừa, bất kể sau này ra sao. Cho nên quy ước chưa ráo mực mà như đã bỏ đi: Còn như ước miệng(1) thì chỉ là "nói láo mà chơi nghe láo chơi" (. ..). Những thói xấu ấy đầy rẫy mà cứ điềm nhiên không cho là quái gở.
    (1) kiếm sống
    (2) thỏa thuận miệng
    --------------------------------------------------------------------------------
    Cần cả những lời cảnh tỉnh của người nay!
    Lý Văn Sáu
    (Báo Thể thao & Văn hóa, số 117 - 10/ 2005)
    Tôi rất tán thành và hoan nghênh mục Người xưa cảnh tỉnh Thói hư tật xấu của người Việt trong con mắt các nhà trí thức đầu thế kỷ thừ 20. Dân tộc nào cũng có những đức tính tốt đi đôi với những thói hư, tật xấu mà nguồn gốc sâu xa là hoàn cảnh và quá trình ra đời và hình thành của dân tộc ấy. Ta nên góp sức làm cho cái tốt, cái hay ngày càng được củng cố và lưu truyền, làm cho cái xấu ngày càng giảm đi.
    Vì vậy tôi đề nghị mục này cần phải tiếp tục, đồng thời lấy ý kiến của người đương thời, dấy lên một cuộc tranh luận, trao đổi, so sánh, minh họa, nêu cả hai mặt tốt và xấu, làm đậm nét hơn cái hay, cái không hay. Có lẽ đó là sáng kiến và sự đóng góp vô cùng quý báu của Thể thao & Văn hóa.


    Theo Báo Thể thao & Văn hoá
    Được pollynguyen sửa chữa / chuyển vào 09:59 ngày 18/11/2005
  10. pollynguyen

    pollynguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2004
    Bài viết:
    217
    Đã được thích:
    0
    Thói hư tật xấu của người Việt: nhắm mắt bắt chước, ngại thay đổi, đổ tại trời
    1. Nhắm mắt bắt chước điều không hay của cổ nhân và ngại thay đổi
    (Dương Dũ Thúc, báo Nông cổ mìn đàm, 1902)
    Người nước chúng ta sự tính lợi hại xét hơn thua không rõ, cứ người sau thì làm theo những điều người trước hay làm. Bởi vậy cho nên cả nước giàu không đặng giàu nhiều, nghèo thì nghèo đến đỗi không áo không quần mà thay, rồi mỗi mỗi cứ đổ lỗi cho trời cho số, cho ngày sinh tháng đẻ. Cổ đạo (1) là những lẽ phải; có vua tôi, có cha con, có anh em, có vợ chồng, có bạn hữu; nếu người nay mà trái những điều đó mới mang tai(2). Chớ ví như đổi tục gian ra ngay, tục làm biếng ra siêng, đổi dối ra thiệt, tục nghịch ra thuận, tục ngu ra trí, tục hèn ra sang, tục dơ ra sạch, tục vụng ra khéo, tục trược(3) ra thanh, đổi như vậy thì là phải lắm.
    Xin hãy coi gương người dị quốc (4), hoặc phương Đông phương Tây, phương Nam cùng phương Bắc, người ta thường hay đổi hay sửa, ít bắc chước những điều tệ của người trước; bởi vậy nay người ta thanh lịch lắm. Nếu mà cứ theo tục sai không đổi thì quả là khờ và bị thiệt hại.
    (1) đạo lý cổ truyền
    (2) chịu những điều khốn khổ, có hại
    (3) trược tức là trọc, có nghĩa là đục, không trong sạch
    (4) người các nước khác
    --------------------------------------------------------------------------------
    2. Trí túc và Hiếu cổ
    (Quốc dân độc bản ?" tài liệu do Đông Kinh Nghĩa Thục soạn, 1907)
    Dân ta đại để bảo thủ mà không biết tiến thủ. Sở dĩ bảo thủ một là do trí túc, hai là do hiếu cổ (1). Thường thường cho rằng quê mùa chất phác là hay, lặng lẽ rút lui là cao thượng, không biết rằng như vậy là chỉ muốn ăn chơi lười biếng. Đó là tri túc làm trở ngại cho chí tiến thủ. Không biết rằng thế đạo (2) ngày một suy, mà lại than thở phong tục xưa không được phục hồi. Lòng hiếu cổ ấy trở ngại cho chí tiến thủ.
    (1) Trí túc: biết thế nào là đủ; hiếu cổ; ưa thích những gì đã có từ xưa.
    (2) đạo sống ở đời
    --------------------------------------------------------------------------------
    3. Cái gì cũng đổ tại trời
    (Quốc dân độc bản, 1907)
    Thuyết mệnh trời làm cho dân ta bị trở ngại. Nước yếu không quy trách nhiệm cho chính sự tồi tệ, quốc dân bất tài, mà lại nói vận số không phải do người quyết định. Lụt lội hạn hán không trách cứ là không có kế hoạch tiêu nước kịp thời, không phòng ngừa đói kém mà lại nói thiên tai không phải do người gây nên. Dịch bệnh lan tràn thì nói con người sống chết có số, đề phòng cũng vô ích. Cùng làm một nghề, kẻ thành người bại, cũng lại nói họ gặp may, ta gặp rủi. Than ôi! sao lại có cách nói tự hại mình đến thế?

    Theo Thể thao văn hoá
    Được pollynguyen sửa chữa / chuyển vào 09:57 ngày 18/11/2005
    Được pollynguyen sửa chữa / chuyển vào 09:58 ngày 18/11/2005

Chia sẻ trang này