1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người Việt Nam xấu xí

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi Malchik, 07/03/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. luuthuy

    luuthuy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/06/2002
    Bài viết:
    2.109
    Đã được thích:
    1
    Tôi ko rõ ông ấy viết sách trước hay sau khi vào tù, còn thực tế là ông ấy đã nằm nhà đá khá lâu rồi. Lý do gì thì tôi ko rõ.
    Quyển sách này về sau được phép in ra trên TQ lục địa. Có thể mốc năm 90 là mốc ban nói.
    [red]Tức nước vỡ bờ[/red][/size=6]
  2. king_hung

    king_hung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/03/2003
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    Mọi người nếu ai chưa đọc người Trung Quốc xấu xí thì có thể download tại đây.(không có lời bình của các tác giả khác)
    http://www.ntu.edu.sg/home2002/023840208/NguoiTQxauxi.pdf
  3. king_hung

    king_hung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/03/2003
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    Mọi người nếu ai chưa đọc người Trung Quốc xấu xí thì có thể download tại đây.(không có lời bình của các tác giả khác)
    http://www.ntu.edu.sg/home2002/023840208/NguoiTQxauxi.pdf
  4. tranquiteofdarkness

    tranquiteofdarkness Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/11/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm mới vào thăm lại topic này, tôi cũng tìm được một bài viết tổng hợp từ chính những bậc tiền bối của chúng ta.... mời mọi người thưởng ngoạn...
    Đường xá nhà cửa luộm thuộm nhếch nhác
    Nói riêng về một sự ở... Nay trong kinh thành, con đường lục bộ cho đến đường các nha thự, chợ quán, tường hào, vườn hoa và các bến sông, chỗ nào cũng có uế khí, thậm chí có kê trước mặt công chúng mà đi tiểu đại. Các cầu dọc theo sông, không luận ngây đêm đàn ông đàn bà, cứ ra nơi ấy mà phóng uế, quen lấy làm thường... Ở phương Tây, phàm những người nào bỏ rác làm nhơ đường đều bị phạt cả vì việc ấy bất nhã mà có mối hại chung. Ta cũng là người như họ, lại không biết xấu hổ sao?
    Đến như gạch vở, ngói hư, cây nhành khô lá rụng, rác và tro than các nhà loại ra, người nước khác đều thu nhặt làm đồ vật hữu dụng. Mà người mình thì vứt ra cùng đường, ném xuống ao vũng, hoặc đổ ra ngoài hào quanh thành, chất đầy cả bến sông.
    ...Dinh thự các quan, tường vách xiêu đổ Ngoài đường thì bùn lầy, vườn tược thì rác bấn, trước sân thì cỏ mọc. Ngoài hào thì nơi lồi nơi hủng , các nhà trong thành hai bên đường gần nhà chỉ theo giới hạn mà quét dọn. Những đường bèn vách tường đó, mùi hơi hôi thối, người đi qua phải che mũi đi mau. Như thế thì lòng tu ố(1) ở đâu? Sao gọi là nước biết giữ lễ nghĩa?
    Nói năng thô tục
    Nước ta những nơi chợ búa thành phố, không luận đàn bà trẻ con, đến người có học biết chữ mà cũng mở miệng là nói lời thó bỉ. Tập thành thói quen, những tiếng tục tĩu , người nghe nhơ cả lỗ tai, mà người nói lại lấy làm khoái. Cho đến câu mắng bài chửi, đọc ra có cung có điệu, người nào mắng chửi cả ngày mà không trùng lặp, thì người ta xem như Tô Tấn, Trương Nghi (2) chiếm giải quán quân.
    Đến lúc diễn ra cái bộ dạng mắng chửi, tiếng như mõ rao, chân như múa hát lên tay xuống ngón, mặt như sơn đổ, tóc như tơ vò, nước miếng như bọt giải, tay cầm dát lia, chân đi cà xiểng, không khác gì người điên. Lại còn một điều xấu nữa, hễ có bất bình với ai thì phát thệ(3) và nguyện rủa chúc dữ(4) rất nặng. Thường hàng ngày cùng giao du với nhau, mà đến lúc bô nhau, chất chứa điều bất bình lâu, thì khí yêu(5) nhân đó mà sinh ra, người nọ bảo người kia "đầy miệng điều láo,''một ngày bán được ba gánh giả, đến đâu cũng dối, ba ngày không mua được một điều thực". Thật là không còn chút lễ nghĩa liêm sỉ nào! Cái phong tục kiêu bạc(6) đến thế là cùng. Thế giới chưa có nước nào như xứ mình.
    ------------------
    (1) tu ố: ghét điều xấu ở kẻ khác.
    (2) các nhà thuyết khách nổi tiếng đời Chiến quốc bên Trung quốc
    (3) phát thệ: thế bồi
    (4) chúc: khấn. Chúc dữ: ước cho mắc sự dữ
    (4) tinh thần gian tà bất chính
    (5) cũng tức là kịnh bạc vớ nghĩa cổ" kẻ không biết tự trọng
    (Nguyễn Trường Tộ (1828-1871 )Về việc cải cách phong tục, 1871).

    Tính ỷ lại (Phan Bội Châu - Cao đẳng quốc dân 1928)

    Tục ngữ có câu rằng Tháp đổ đã có Ngô xây - Việc gì vợ góa lo ngày lo đêm. Tháp đó là tháp của ta, ta không xây được hay sao? Nghểnh đầu nghểnh cổ trông ngóng, nếu Ngô không sang thì vạn tuế thiến thu chắc không bao giờ có tháp. Tháp đổ mặc tháp, khoanh tay đứng dòm, nghiễm nhiên một đống bù nhìn rồi hẳn. Hỏi vì cơn cớ làm sao? Thì chỉ vì ỷ lại.
    Câu tục ngữ ấy thật vẽ đúng tâm tình người nước ta. Nếu ai cũng lo gánh vác một phần trách nhiệm của mình thì có gánh gì không cất nổi. Nhưng tội tình thay, anh nào chị nào trong óc cũng chất đầy một khối ỷ lại. Anh Cột trông mong vào chú Kèo, cô Hường trông mong vào thím Lục, mà chú Kèo, thím Lục lại ỷ có anh Cột, cô Hường rồi. Rày lần mai lữa, kết cục không một người làm mà cũng không một người phụ trách nhiệm.

    Quá tin ở những điều viển vông (Phan Bội Châu ?" Cao đẳng quốc dân 1928)

    Mê tín sinh ra những việc nực cười. Ngày giờ nào cũng là trời bày định mà bảo rằng có ngày dữ ngày lành; núi sông nào cũng là đất tự nhiên mà bảo rằng có đất tốt đất xấu; vì nấu ăn mới có bếp mà bảo rằng có ông thần táo; vì che mưa gió mà có nhà mà bảo rằng có ông thần nhà; cho đến thần cửa thần đường, thần cầu tài, thần cầu tử, trăm việc gì cũng trông mong vào thần; kết quả thần chẳng thấy đâu, chỉ thấy những cửa nát nhà tan, của mòn người hết, tin thần bao nhiêu thì tai họa bấy nhiêu...
    Tư tưởng gia nô (Phan Bội Châu - Cao đẳng quốc dân 1928)
    Xem lịch sử nước ta tư xưa đến nay hơn ba nghìn năm, chỉ có gia nô mà không có quốc dân. Quyền vua có nặng, nặng không biết chừng nào; gia dĩ (1) quyền quan lại hứng đỡ quyền vua mà từng từng áp chế. Từ cửu phẩm kể lên cho đến nhất phẩm, chồng càng cao, ép càng nặng, đến dân là vô phẳng thân giá (2) lại còn gì.
    Thằng này là con ngựa thằng nọ là con trâu buộc cương vào thì cắm cổ cứ đi, gác ách vào thì cúi đầu cứ lủi . Gặp Đinh thì làm nô với Đinh, gặp Trần thì làm nô với Trần, gặp Lê Lý thì làm nô với Lê Lý.
    Phận con hầu thằng ở, được đôi miếng cơm thừa, canh thải, đã lấy làm hớn hở vênh vang; tối năm (3) đứng đầu ruộng mới được bát cơm ăn, suốt đêm ngồi bên bàn khung cửi mới được tấm áo mặc, mà mở miệng ra thì ?ocơm vua áo chúa"; đồng điền này, sông núi nọ mồ hôi lẫn nước mắt cày cấy mở mang, nhưng mà ?ochân đạp đất vua", lại giữ chặt một hoạt kê vô lý (4). Cái tư tưởng gia nô! Cái trí thức gia nô! Bệnh gia truyền làm nô đó không biết tự bao giờ để lại, bắt ta phải gông đầu khoá miệng, xiềng tay xiềng chân, chịu gánh gia nô cho già đời mãn kiếp.
    --------------------
    (1) thêm vào đó
    (2) giá trị con người
    (3) quanh năm
    (4) đại ý: Tự mình làm ra mà lại bảo là do ơn người khác, thật là câu chuyện buồn cười

    Học đòi làm dáng một cách sống sượng (Nguyễn Văn Vĩnh, Đăng cổ tùng báo, 1907)

    Cứ chiều đến, độ sáu bảy giờ, đứng ở góc hồ Hoàn Kiểm, trông kẻ đi qua người đi lại, thấy ngứa mắt quá. Nhăng trông mấy ông ăn mặc quần áo Tây. Gớm, sao mà khéo bắt chước, giả sử sự học hành, sự buôn bán mà cũng bắt chước được khéo thế thì hay quá! Ông cổ cồn trắng, cổ nút xanh, nút đỏ, đầu thì mũ cỏ, tay thì ba toong, giày thì bóng nhoáng, hai ngón tay thì khéo gẩy gẩy cái nách áo gi-lê. Ông ngồi xe thực khéo lấy dáng. Ngày xưa cái ô lục soạn , cái điếu thuốc lá bọt. Nay những cái ấy đã cho là đồ cũ rồi. Cái xe Nhật Bản bây giờ cũng bỏ. Bây giờ có xe cao su, êm hơn mà ngồi ưỡn ra bệ vệ hơn nhiều. Tay cần quyển sách hay là cái nhật trình (1), mắt giả lờ trông thì lại ra tuồng (2) nữa.
    Em (3) thực là người hiếu sự duy tân. Cách ăn mặc An Nam đội cái khăn bằng cái rế, búi tóc như quả bưu , áo lướt tha lướt tư ướt, giày lẹp cà lẹp kẹp, móng tay gãi đầu như người rũ chiếu thì cũng bẩn lắm thực. Em cũng muốn rằng người An Nam ăn mặc cho gọn gàng sạch sẽ diện mạo tinh nhanh, nhưng mà thấy những trò sài sơn (4) của các ông cũng ngứa mắt lắm.
    ---------------------------------
    (1) báo ra hàng ngày
    (2) trông có vẻ phường tuồng.
    (3) Bài này ký tên Đào Thị Loan là một trong những bút hiệu của Nguyễn Văn Vĩnh. Bởi in trong mục Nhời đàn bà, nên xưng "em?
    (4) Ăn diện.
    Cái hay của người không biết học (Nguyễn Trọng Thuật - Điều đình cái án quốc học, Nam Phong, 1931)
    Từ Lê Hồng Đức bắt đầu gieo cái mầm cẩu thả , rồi Mạc Trịnh lại càng tài bồi cho thành cái rừng cẩu thả. Cẩu thả nên toàn mô phỏng, mô phỏng thì không còn biết biến hóa nữa. Như người học vẽ tranh mà làm cách ***g phóng hay là can-ke thì thế nào cũng không đúng. Kỳ cạch mãi càng không đúng, bấy giờ khoanh tay lại lắc đầu lè lưỡi mà rằng "Bức vẽ mẫu là thiên tài trời đã định, mà mình là bất tài trời đã định"... Bấy giờ dẫu có ai hoán anh cho biết cũng không tin, có ai biệt sáng biệt lập (1) cái gì cũng không thèm ngó tới.
    ----------------------
    (1) sáng tạo.
    Óc sùng ngoại lại quá nặng (Nguyễn Trọng Thuật ?" Điều đình cái án quốc học, Nam Phong, 1931)
    Anh thợ vẽ cầm lấy cái bút là vẽ ngay phpng cảnh Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự; thày đồ tìm đến cái bút là tả ngay lịch sử Hán Cao Tổ Trương Lương Hàn Tín; anh phường tuồng ra trò là diễn ngay tấn Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi. Thổ sản thổ hoá mà hễ cái gì tồi thì cho một tiếng "nam? vào để giễu, như cái áo tơi gọi là áo cừu nam sột soạt, anh chàng dở người mà hay bàn thời thế họ gọi là Gia Cát nam. Cái gì tốt thì cho một tiếng "tàu" vào để khen, như măng khô gọi là măng tàu. Ấy cũng vì tư tưởng đã thiên di như thể, những nhà chế tạo nội hóa rất khốn khổ, đồ tốt không bán được phải thất nghiệt, mà những đồ thô bỉ tầm thường thì may còn ngoi ngóp sống để kiếm ăn với những người quê mùa nghèo khó.
  5. tranquiteofdarkness

    tranquiteofdarkness Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/11/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Dân khí bạc nhược (Phan Chu Trinh ?" Thư gửi Chính phủ Pháp, 1906)
    Nước Nam độ bốn mươi năm nay, vận nước ngày một suy, suốt từ trên đến dưới chỉ biết chuyện lười biếng vui chơi. Pháp chế luật không còn có cái gì ra trò, nhân tài cũng tiêu diệt đi mất cả. Người trên thì lâu lâu được thăng trật(1), chẳng qua như sống lâu lên lão làng; người dưới thì đem của mua quan , thật là tiền bạc phá lề luật. (...). Suốt cả thành thị cho đến hương thôn, đứa gian giảo thì như ma như quỷ, lừa gạt bóc lột, cái gì mà chẳng dám làm; đứa hèn yếu thì như lợn như bò, giẫm cổ đè đầu, cũng không dám ho he một tiếng.
    ----------------
    (1) trật: cấp bậc phẩm hàm.
    Pháp luật đơn sơ (Quốc dân độc bản, tài liệu của Đông Kinh nghĩa thục, 1907)
    Dân trí càng mở mang thì pháp luật càng phải tinh tế. Luật lệ nước ta sơ sài hết sức. Những điều rõ ràng thì hoặc là phiền toái vô dụng, hoặc là khe khắt quá khó lòng giữ đúng (...) Những điều ta nói ta làm hàng ngày mà theo luật quy tội, thì sáng bị tội đồ, tội lưu, chiều bị tội phạt trượng. Đến những điều đáng phải theo cũng không thể theo được. Trên cũng như dưới đều mơ mơ màng màng, cơ hồ thành một nước không có pháp luật. Dân không giữ chữ tín, trong dân gian người ta làm khế ước với nhau, thường mực chưa khô đã bội ước. Quy tắc của trường học, kế hoạch của công sở phần lớn nằm trên giấy, treo lên cho vui mắt, đọc lên cho vui tai mà thôi. Trên dưới không tin nhau, mà mong giữ đúng pháp luật thì thật là khó thay! Đã không giữ được thì thay đổi đi là hơn.

    Làm ra vẻ yêu nước để mưu lợi riêng (Phan Bội Châu - Cao đẳng quốc dân, 1928)
    Chứng bệnh hay giả dối là chứng bệnh chung của người nước ta mà ở trong lại có một chứng đặc biệt là chứng ái quốc giả... Nào đám truy điệu, nào tiệc hoan nghênh, nào là kỷ niệm anh hùng, nào là sùng bái chí sĩ, chuông dồn trống giục, Nam hát Bắc hò, xem ở trong một đám lúc nhúc lao nhao, cũng đã có mấy phần người biết quyền nước đã mất thì tính mạng không còn, hồn nước có về thì giang sơn mới sống. Nếu những tấm lòng ái quốc đó mà thật thà chắc chắn thì giống Tiên Rồng chẳng hạnh phúc lắm sao? Nhưng tội tình thay, khốn khổ thay, người ưu thời mẫn thế chẳng bao nhiêu mà người rao danh thì đầy đường đầy ngõ.
    Giọt nước mắt khóc nước vẫn ngày đêm chan chứa mà xem cho kỹ thì rặt nước mắt gừng; tiếng chuông trống kêu hồn vẫn trong ngoài gióng giả mà nghe cho tới nơi thì rặt là chuông trò trống hội; ngoài miệng thì ái quốc mà trong bụng vẫn là kim khánh mề đay; trước mặt người thì ái quốc mà đến lúc đếm khuya thanh vắng thì tính toán những chuyện chó săn chim mồi. Cha ôi! Trời ơi! ái quốc gì, ái quốc thế ư? Đeo mặt nạ ái quốc để phỉnh chúng lừa đời, một mặt thời mua chuốc lấy tiếng chí sĩ chân nhân, một mặt thì ôm chặt lấy lốt ông tham bà đốc.
    THAM GIÀU CHO MAU NÊN SINH CỜ GIAN BẠC LẬN (Lương Dũ Thúc, báo Nông cổ mín đàm, 1902)
    Cũng bởi người mình tục quấy(1) nhiều, cho nên mới sinh bài bạc nhiều. Bài bạc ham nghĩa chi? Nghĩa là tham cho mau có tiền, đặng khoe khoang nhà cao cửa lớn, đặng cho khỏi bị người giàu có khinh khi bỉ bác. Tại bởi quấy, ít thương nhau cho nên sinh ra tranh đua về lý tài (2). Lý tài gấp thì có món chi mau hơn cờ gian bạc lận? Rõ là tục quấy làm cho người trở lòng tham lam.
    -------------------
    (1) thói quen xấu.
    (2) cốt sao kiếm lợi.
    CHỈ BIẾT CẠNH TRANH TRONG NHỮNG VIỆC TẦM THƯỜNG, LẶT VẶT
    (Dương Bá Trạc, Tiếng gọi đàn, 1925)

    Cạnh tranh là một cái tính phổ thông của nhân loại, những bậc danh nhân kiệt sĩ đua tài chọi sức, chẳng là vì cái danh thực mà cạnh tranh đấy ư? Những bậc phú hào bên các nước Âu Mỹ làm nên cho dân được thịnh nước được giàu , chẳng là vì một cái lợi to mà cạnh tranh đấy ư?
    Nay hỏi đến cách cạnh tranh của người mình thế nào? Đi học thì cạnh tranh nhau cầu được học bổng nhiều, mà trí thức rộng hẹp phẩm hạnh thấp cao lại không hề cạnh tranh đến. Làm quan thì cạnh tranh nhau cầu cho được tiền nhiều chức lớn, mà đạo đức tốt xấu, chính tích hay hèn (1) lại không hề cạnh tranh đến. Ở trong làng thì cạnh tranh nhau chỗ ăn chỗ ngồi, ngôi trên ngôi dưới, ngoài cái đó không hề so sánh hơn thua, ai thiện ai ác, ai hiền ai ngu (2). Ra ngoài đường thì cạnh tranh nhau kẻ khó người giàu, manh quần tấm áo, ngoài cái đó không hề phân biệt ông hay là thằng, bà hay là con nữa. Làm ruộng thì cạnh tranh nhau tấc ruộng thước vườn, mẩu bờ tí nước, mà đến.những đồng bãi mênh mông, kể hàng ngàn hàng muôn mẫu thì có ai nhìn. Buôn bán thì cạnh tranh nhau luồn lỏi mua cho được, mánh khóe bán cho trôi, mà đến những đại tôn giao dịch (3) kể trăm thứ ngàn thứ hàng thì có ai biết. Làm thợ thì cành tranh nhau bán rẻ phá giá làm điêu (4), đỡ công mà chưa từng có được một cái đoàn thể đồng nghiệp cho hẳn hoi, để khoáng trương (5) lợi ích. Ấy sự cạnh tranh của người mình toàn có một cái mục đích nhỏ nhen hèn hạ như thế cả. Thế mà cạnh tranh hăng hái dữ tợn, cũng chẳng khác gì người các nước họ cạnh tranh vì cái danh thực, cái lợi to.
    ----------------
    (1) việc làm của các quan chức trong khi thi hành công vụ, kẻ hay người dở. ..
    (2) "hiến" ở đây có nghra người có đức hạnh chữ không phải là hiền lành, dễ dãi, và ngu có nghĩa ngược lại.
    (3) nguyên nghĩa "đại tôn? là dòng họ lớn, đây chỉ những người có vai vế và nơi tiếng trong nghề.
    (4) gian dối, man trá.
    (5) tương tự như "khuếch trương?.
  6. tranquiteofdarkness

    tranquiteofdarkness Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/11/2005
    Bài viết:
    248
    Đã được thích:
    0
    Nhắm mắt bắt chước điều không hay của cổ nhân và ngại thay đổi (Dương Dũ Thúc, báo Nông cổ mìn đàm, 1902)
    Người nước chúng ta sự tính lợi hại xét hơn thua không rõ, cứ người sau thì làm theo những điều người trước hay làm. Bởi vậy cho nên cả nước giàu không đặng giàu nhiều, nghèo thì nghèo đến đỗi không áo không quần mà thay, rồi mỗi mỗi cứ đổ lỗi cho trời cho số, cho ngày sinh tháng đẻ. Cổ đạo (1) là những lẽ phải; có vua tôi, có cha con, có anh em, có vợ chồng, có bạn hữu; nếu người nay mà trái những điều đó mới mang tai(2). Chớ ví như đổi tục gian ra ngay, tục làm biếng ra siêng, đổi dối ra thiệt, tục nghịch ra thuận, tục ngu ra trí, tục hèn ra sang, tục dơ ra sạch, tục vụng ra khéo, tục trược(3) ra thanh, đổi như vậy thì là phải lắm.
    Xin hãy coi gương người dị quốc (4), hoặc phương Đông phương Tây, phương Nam cùng phương Bắc, người ta thường hay đổi hay sửa, ít bắc chước những điều tệ của người trước; bởi vậy nay người ta thanh lịch lắm. Nếu mà cứ theo tục sai không đổi thì quả là khờ và bị thiệt hại.
    -------------------
    (1) đạo lý cổ truyền
    (2) chịu những điều khốn khổ, có hại
    (3) trược tức là trọc, có nghĩa là đục, không trong sạch
    (4) người các nước khác
    2. Trí túc và Hiếu cổ (Quốc dân độc bản ?" tài liệu do Đông Kinh Nghĩa Thục soạn, 1907)
    Dân ta đại để bảo thủ mà không biết tiến thủ. Sở dĩ bảo thủ một là do trí túc, hai là do hiếu cổ (1). Thường thường cho rằng quê mùa chất phác là hay, lặng lẽ rút lui là cao thượng, không biết rằng như vậy là chỉ muốn ăn chơi lười biếng. Đó là tri túc làm trở ngại cho chí tiến thủ. Không biết rằng thế đạo (2) ngày một suy, mà lại than thở phong tục xưa không được phục hồi. Lòng hiếu cổ ấy trở ngại cho chí tiến thủ.
    -----------------
    (1) Trí túc: biết thế nào là đủ; hiếu cổ; ưa thích những gì đã có từ xưa.
    (2) đạo sống ở đời
    3. Cái gì cũng đổ tại trời (Quốc dân độc bản, 1907)
    Thuyết mệnh trời làm cho dân ta bị trở ngại. Nước yếu không quy trách nhiệm cho chính sự tồi tệ, quốc dân bất tài, mà lại nói vận số không phải do người quyết định. Lụt lội hạn hán không trách cứ là không có kế hoạch tiêu nước kịp thời, không phòng ngừa đói kém mà lại nói thiên tai không phải do người gây nên. Dịch bệnh lan tràn thì nói con người sống chết có số, đề phòng cũng vô ích. Cùng làm một nghề, kẻ thành người bại, cũng lại nói họ gặp may, ta gặp rủi. Than ôi! sao lại có cách nói tự hại mình đến thế?
  7. tach_tra

    tach_tra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2005
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    các bác nói nhiều đặc điểm "khó coi" nhưng em chỉ "ưng" mỗi đặc điểm Sự tự ti của dân tộc "nhược tiểu". Đặc điểm này có muôn hình vạn trạng cách thể hiện:
    -trên tờ Tuổi trẻ mấy ngày trước có đăng "tâm tư" của một giáo viên. Khi thầy (cô) này nói rằng người châu Á đầu tiên bay vào vũ trụ là người Việt thì bọn trẻ "há hốc mồm" (nửa không tin, nửa thấy lạ lẫm). Và khi nói người thứ 2 cũng là người Việt thì "hốc mồm" càng to hơn....
    -khi nói Việt Nam là nước đầu tiên kiểm soát được dịch SARS thì nhiều người tỏ ra "e ngại" hoặc không tin ("khủng bố" hơn là có người nói "bỉu" tại... ở dơ quá nên... virus sợ không dám vô nữa).
    -khi nói đến trang phục dân tộc thì... thôi, "anh" hãy đưa nó vô bảo tàng đi hay mặc... vô rừng... cho dòng họ khỉ xem. Vì sao? thế giới toàn cầu hóa hết rồi, "tây" hết rồi anh ơi....
    -khi nói đến nhạc trẻ Việt là sẽ bị chửi "xói xả" là ca từ "tỏm", muốn ói... nhưng trong khi đó nhiều ca khúc ngoại (tiếng nước ngoài chứ chưa được Việt hóa) thì tỏm hơn chữ tỏm, muốn ói hơn chữ ói vậy mà "họ" vẫn nghe "phà phà".... (không biết là thích nghe là do hiểu hết ca từ thâm cao hay nghe mà chả hiểu gì nên... nghe đại?)
    -khi nghe đến phim Việt, ai ''nhân từ'' thì phán ''tớ từ... lâu lắm rồi'', ai ''chua hơn'' thì phán ''muốn ói "xà xà"'', nhưng đa phần là phán CCBM (chán chít bỏ mự). Nói chung chả ai đưa ra một góp ý nào có thể xây dựng nền điện ảnh nước nhà ngoài câu '' phim tây, phim tầu, phim nhựt hay hơn nhiều.... đó mới là điện ảnh''.
    -khi nói đến ''tự do''... dĩ nhiên là "kiểu Mỹ"....
    -còn khi nhắc đến lịch sử vẻ vang của dân tộc thì y như rằng "không ít" người sẽ lên tiếng "dạy đời" rằng: đó đã là quá khứ rồi (cần bằng chứng thì lôi ra nào là hiện nay kinh tế thua kém người ta, nào là tham nhũng "đầy đàn", nào là...); hay cho rằng nước A này, nước B kia hoặc thế giời này, thế giới nọ có ai quan tâm đâu (bộ được người ta quan tâm thì mình mới được tự hào hử?); hoặc ai "thực tế" hơn thì nói: lịch sử vẻ vang đó có mang được "xu lẻ" nào uống trà đá không? "khuyến mãi" thêm "một ráo nước lạnh" rằng: hiện nay thế giới đã "đại đồng", "quốc tế hóa" hết rồi, cứ ''ôm'' khư khứ "cái đẹp riêng ấy" thì chỉ còn nước... vô rừng sống với khỉ.... (hết nói........)
    -khi nói tới ngôn ngữ thì... khỏi nói, tiếng Anh, tiếng Hoa, tiếng Nhật chắc chắn sẽ nằm trong "top ten" ngôn ngữ tinh hoa, được yêu chuộng, thịnh hành, thế giới sử dụng,... còn tiếng Việt á? dĩ nhiên là cuối bảng (cùng lắm chỉ trên được Lao hay Cam). Và cũng là điều thường thấy khi viết sai chính tả tiếng Anh thì cảm thấy bức rức, ''dốt'' nhưng nếu viết sai chính tả tiếng Viết thì lại thấy là ''có sáng tạo'', ''đâu có sao'', hay ''vì điều đó cũng... bình thường thôi''.
    -cay cú hơn là trong khi phỏng vấn xin việc thì lúc nào cũng không dám đưa ra mức lương cho bản thân mình hay ''nhúng nhường'' cam chịu lương thấp hơn "tây" với lý do người ta ''tây'' mà.... (dĩ nhiên là không nói đến chuyện ''thực tài'' ở đây).
    .....còn nhiều vô số......
    Tóm lại, tuy số lượng người mắc bệnh này không nhiều nhưng tốc độ ''tăng trưởng'' thì không hề nhỏ. Nhất là trong thời buổi hiện nay, họ có thể vin vào ''quốc tế'' mà có thể ''bành trướng'' thêm ''lực lượng'' của mình. Nếu thật tâm mà xét thì bệnh này đáng phê phán hơn nhiều so với bệnh thành tích hay bệnh tự cao...
  8. tach_tra

    tach_tra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2005
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    còn một đặc điểm nữa mà em không biết có phải là ''''đặc trưng riêng'''' của ta hay không nhưng trên thực tế là có tồn tại nè. Nó thể hiện như sau:
    -''''thành ngữ'''' miền bắc thanh tao, miền trung cần cù, miền nam "phóng đãng". Em không biết cái câu nì (và những câu anh em của nó nữa) có tự bao giờ nhưng thấy, hình như, giờ không còn đúng nữa. Bằng chứng là từ khi những đường dây tham nhũng được công khai thì ai cũng biết những quan chức cấp cao ở miền bắc thực ra là những... tay chơi ''''thứ thiệt''''. Trong khi đó, đồng bằng sông Cửu Long (miền Tây) thì lại là vùng trũng của giáo dục, nhiều người dân thì không có mái nhà trú thân, kô đất cắm dùi (vì lũ về làm gì còn khái niệm đất nữa,... nước lênh láng như biển á )--> làm gì có dư giả như nhiều người nghĩ mà... có sức ăn chơi "xa đọ". Thực tế là vậy nhưng cái câu "khắc nghiệt" ấy vẫn còn nhang nhảng trong cửa miệng (và cả trong đầu) nhiều người. Cũng như hôm bữa đi học tiếng Hàn, nghe giới thiệu em từ miền Tây lên, mọi người liền hỏi ''''ở đó ăn chơi chắc ghê lắm hả?''''. Em chỉ biết ''''chời''''.........
    -đã là "người trên" thì không bao giờ nhận lỗi. Rất hiếm giám đốc xin lỗi nhân viên (khi phạm sai lầm). Càng không đối với quan chức cấp cao. Cũng như vài vụ gần đây cho thấy "nước đã tới cổ" rồi mà chưa chịu từ chức hay xin lỗi dân, đã thế mà còn "to mồm" ''''báo chí cố tình làm to mọi chuyện''''. Họ chỉ chịu ''''im miệng'''' khi công an tới ''''hỏi thăm sức khỏe''''....
    -đã là giới chuyên môn thì phải... coi thường khản giả, người thưởng thức. Điển hình nhất là trong âm nhạc, mấy ông ''''chuyên môn'''' tối ngày chỉ biết chửi nhạc trẻ là ''''thiếu muối'''', nhạt nhẽo, tầm thường,... và thường tạo ra những thứ cao siêu, ''''chỉ có người trong cuộc mới hiểu'''' (và khen nhau). Chứ chưa có ''''ông'''' nào chịu ''''hạ thấp'''' mình xuống để tạo ra những sản phẩm để "cứu vớt" người nghe lên cả (thường sẽ nói "tui không chạy theo thị trường" hay "chỉ có ai hiểu tui mới nghe được"). Trách nhiệm nằm ở người tạo ra nhưng lại bị đẩy qua cho người sử dụng và ''''khuyến mãi''''... chửi thêm ''''đồ dốt, không biết nghe''''. Tương tự như vậy trong điện ảnh, phim đoạt hết giải này giải nọ nhưng khi trình chiếu thì doanh thu... chưa đầy trăm triệu. Trong khi đó phim chiếu đạt doanh thu hàng tỉ thì bị chửi là ''''thị trường'''', nhạt nhẽo, muốn ói, ''''làm thất vọng tui quá'''',... Thế nên mới hỏi sao ''''ông chuyên môn'''' không tạo ra bộ phim vừa đoạt giải vừa làm hài lòng người coi? Đó là trách nhiệm của ''''ổng'''' mà không làm, chỉ biết mỗi việc tối ngày đi chửi khán giả ''''ngu'''' miết (cho sướng cái miệng chắc?). Tóm lại, khán giả, người thưởng thức nghệ thuật ở ta đa phần đều bị chửi là ''''ngu, dốt, thiếu kiến thức chuyên môn'''' cả, trong khi đó, nhiệm vụ của ông chuyên môn thì... chưa làm tròn.
    Em chỉ mới thấy ba biểu hiện đó thôi nhưng chưa biết gọi thế nào... bác nào giúp với,,,,,,,,,,,,,,,,
    Được tach_tra sửa chữa / chuyển vào 15:29 ngày 18/02/2006
  9. datvn

    datvn Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/04/2002
    Bài viết:
    2.981
    Đã được thích:
    1
    Tôi thi? lại cho ră?ng, hiện nay ta bị bệnh tự tôn quá đáng, cái gi? mi?nh cufng to, cufng gio?i, ngang tâ?m thế giới ca?...v.v... Trong khi thực thế thi? .....
    Thiếu tính thực dụng, thiếu cơ?i mơ?, chi? thích nhưfng cái gi? quen thuộc, quen theo kiê?u "mẹ hát con khen hay"
  10. mytam81

    mytam81 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/07/2005
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Một điểm xấu của người Việt ta là hay " GIẤU GIẾM".
    Cái gì cũng giấu, giấu được cái gì là giấu. Giấu diếm cả những tâm tư, tình cảm thật của mình. Thậm chí cả tình yêu cũng giấu nốt. Xem phim nước ngoài nhiều lúc thấy hơi lạ (tất nhiên là trước kia thôi, bây giờ thì Việt nam cũng kinh phết) vì bọn Tây nó cứ thích nhau ầm ầm. Có ngại ngùng gì đâu. Nhưng đấy là nói vui thôi. Vì VN là nước Á Đông.
    Giấu giếm đi liền với tính ích kỷ, ai cũng bo bo nghĩ cho mình. Rác trong nhà tôi, vứt ra đường cho sạch nhà mình là xong. Kệ, ai dọn thì dọn. Ấy, trách nhiệm sao mà là của tôi được, do cơ chế đấy chứ, mảng đó do anh Bình phụ trách, tôi phụ trách mảng khác.
    Dân tộc ta đoàn kết lại trong kháng chiến là vì hầu như miếng cơm manh áo, quyền lợi cá nhân của ai cũng bị xâm hại, từ đó dẫn tới phải đoàn kết lại. Hoà bình, độc lập xong, là lại chí choé. Chắc là nhiều dân tộc khác Nhật, Trung Hoa, Anh, Đức, Nga, không như vậy
    Ở Việt Nam phổ biến các từ như "nhẫn nhịn", chờ thời, anh hùng núp, náu mình, trung lập, không mất lòng ai. Để được lên một vị trí nào đó là phải náu, phải núp. Cái đó cuối cùng chính là thói "khôn lỏi"
    Và bài thơ Mùa xuân nhớ Bác của Xuân Khải có lẽ vẫn mang tính thời sự nóng bỏng, nó phản ánh một điều không phải do cơ chế, mà đó là tật xấu của người Việt Nam
    Lẽ nào tuổi trẻ hôm nay thua thiệt
    Có học hành, lại phải sống cầu an
    Phải thu mình, xin hai chữ ?obình yên?
    Bởi lẽ đấu tranh ?" tránh đâu cho được?
    Đồng chí không bằng đồng tiền
    Bằng lòng vẫn hơn bằng cấp
    Có ai thấu chăng
    Và ai phải sửa?

Chia sẻ trang này