1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người Việt tại Mỹ

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi Tigris_Corbetti, 19/06/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. netwalker

    netwalker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    3.785
    Đã được thích:
    0
    Nếu TC mà sang đây chắc sẽ phát tài đấy. ( Tôi nói thật đấy chứ không phải nịnh đâu). Đúng vậy, có rất nhiều người Việt sau khi thành công trong việc kinh doanh tiệm Nail đã mở trường dạy nghề nail và công ty bán thiết bị, nguyên vật liệu cho nghành nail. Tôi cũng có nhắc đến một người ký hợp đồng BCC với Wal-Mart và bán lại quyền đại lý mở tiệm nail trong hệ thống Wal-Mart ( franchising) cho người khác. Cửa hàng của ngươig bạn tôi vào là có ghắn thiết bị hút mùi rồi đấy. Các bàn làm nail là có kính chắn bụi và khách chỉ việc đút tay vào qua 2 cái lỗ, để người thợ sơn, mài, cắt sửa. Nhưng vẫn còn mùi lắm. Tôi nghĩ là tôi không quen thôi, hơn nữa mũi của tôi lại thuộc vào loại thính có thể ngửi một cái biết món ăn này nấu bằng những cái gì, dùng gia vị gì hoặc đưa cho tôi một loạt rượu khác nhau tôi có thể phân biệt được rượu gì và rượu gì . Như vậy có đi làm đầu bếp để tranh ăn với mấy chú Tàu được không nhỉ?
    Đùa vậy thôi, tôi cũng có công việc rồi. .
    Đúng như Alleykat nói, người Mỹ sợ nhất từ lay-off. Đi vay tiền ngân hàng cũng phải chứng minh là có stable job ( nghề nghiệp ổn định). Năm nay, kinh tế Mỹ đi xuống, các đài báo suốt ngày nói về lay-off. Một loạt bạn bè của tôi đang kiếm 6 con số một năm đùng một cái không có thu nhập. Khi kinh tế đi lên, nghành công nghệ dot com phát triển, các công ty chào mời dữ lắm, chưa tốt nghiệp nhưng có những dự án hay là có người đến chìa cho tấm check vài chục ngàn đô tiền sign-up ( nghĩa là vào làm cho họ sẽ được số tiền đấy, bên cạnh tiền lương), rồi các chế độ khác như mua cổ phiếu công ty với giá ưu đãi ( stock options) , v...v. Đứa nào cũng mua xe đẹp, nhà to, ở khu đắt tiền, rồi mua cả du thuyền để đi biển. Tất nhiên đều là mua trả góp. Đây cũng là một trong những tính cách của người Mỹ, ăn hưởng trước rồi trả sau, xã hội hưởng thụ.
    Đến khi kinh tế đi xuống, ví dụ như vừa rồi Nortel sa thải vài ngàn nhân viên, và tất nhiên những người nằm trong danh sách sa thải lại là những người nằm trong bảng lương 6 figures ( 6 con số) chứ sa thải mấy người lao công, tạp vụ tiết kiệm được bao nhiêu. Thế là một loạt bạn bè đồng nhiệm tự nhiên lại phải đăng báo bán nhà, bán xe, bán tàu bè, v....v vì không có tiền trả góp. Đó là cuộc sống nơi đây. Chắc chắn người Việt nam sẽ bảo sao mấy thằng đó ngu vậy , không ăn tiêu tiết kiệm đi để phòng những lúc như vậy, nhưng 90% dân Mỹ sẽ không làm được điều đó. Họ không thoát khỏi những cám dỗ của vật chất, quảng cáo của Mỹ quá giỏi, làm cho con người ta không thể không tiêu tiền được.
    Nhiều khi, có nhà cửa rồi, đi đến chơi nhà bạn, thấy nhà nó to hơn, khu đó lại có bến tàu riêng, lại bán nhà chuyển đến khu to đẹp hơn. Và tất nhiên chi phí sẽ nảy sinh, tiền chăm lo cho cây cố, thảm cỏ, tiền nưóc cho bể bơi, tiền bến bãi , cầu tàu, một tháng lên đến vài nghàn. Nếu mà thất nghiệp chắc chắn là không ở khu đó được , buộc phải dọn ra đi nơi khác.
    Hơn nữa, ở Mỹ tuổi lập gia đình khá muộn, phần lớn thanh niên muốn đi chu du đây đó, sống tự do ít nhất cho đến năm 30 tuổi vì vậy họ thường không ở cố định một chỗ và rất hay di chuyển.
    Cái này có vẻ hơi lạc đề sang bên tính cách Mỹ quá nhỉ
    Được netwalker sửa chữa / chuyển vào 09:14 ngày 29/07/2003
  2. bdcuteo

    bdcuteo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2003
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0
    Last Comic Standing - Interview with Dat Pham
    What made you decide to become a comic?
    I wish it was something exciting, like where somebody challenged me, but it?Ts not. I dated a girl when I was twenty, and we broke up after six months, and I fell into a depression for six months, right around the time I was turning twenty-one, which is the legal age in California to do stand-up comedy at the Comedy Store. I wanted to come out of the depression, so I took a class at Grossmont College in La Mesa. In that speech class ?" I?Tve always been shy as you can tell on the show, I?Tm very shy, and I?Tm very intimidated to do speeches in front of large groups of people. So I thought I?Td overcome that fear and kind of come out to the world as not being depressed anymore. So I took the speech class, and I noticed that when I got nervous I would do little quirky things on stage that would make people laugh, and something sick inside me actually enjoyed that. So I met a guy that became one of my best friends, his name is Robert Milz, who is a comic in Hollywodd as well. He said ?oSo you like comedy? Want to come to an open mike night at the La Jolla Comedy Store?? I was like ?oSure, why not, I?Tve got nothing to lose. So I watched the open mike, and being a ****y twenty-one year old, I was like ?oOh, I could do this.? I saw it again the next week. And the next week I signed up. And I went on stage and I bombed for five minutes on stage. I don?Tt know what was crazy about me, but I decided to come back the next week and do it again, and I got one laugh. And then they didn?Tt let me come back to the Comedy Store anymore so I went to a coffee shop to try out stuff, and I started getting two, three laughs a set. Then it started going up to a hundred to a hundred and fifty laughs a set. To like three hundred laughs a set. And I got better and better and the next think you know I?Td done close to two thousand shows, and I do this for a living and I love what I do.
    How did you first hear about the show?
    After me and my latest girlfriend broke up, I moved to Hollywood, back in January 16th of 2002. After the 911 attacks I decided to make plans to move to LA, and I saw on email that they were looking for comics for a reality show called ?oLast Comic Standing? and I figured ?oHey, I sleep under a desk, I have a very interesting life where I live with other poor comics, why not?? So I submitted to it and I fell into the hands of Ross Mark, the executive producer of ?oThe Tonight Show?, along with Bob Read. He went to Bob and said ?oI think you should take a look at this kid I think wê?Tve got something on our hands here.? And they invited me to a private au***ion, and from that point they passed me to the semi?Ts and you saw it from that point on.
    Were there any comics in the West Coast semis or Vegas Finals that you were surprised didn?Tt advance?
    Oh yeah, there were plenty of them. You know, it started off with like two thousand comics that turned in tapes, fifteen-hundred of those were reviewed, and out of that it went down to sixty. Within those final sixty that I met, there were some really funny comics in there.
    Did anyone stand out in particular?
    Not off hand.
    Any who did advance that surprised you?
    You know what?Ts kind of funny? Rob Cantrell advanced and I was really surprised, because he talked even less than I did, and we never got a chance to see each other?Ts acts. When I saw his set in episode five or six, I was laughing so hard at Rob?Ts set with Geoff Brown that we were crying while we were laughing. He was so funny, because hê?Ts kind of a comic?Ts comic, too; he was making the camera crews laugh so hard that they had trouble holding the cameras steady because they were shaking so hard. The audience was laughing, but not as much as the crew and the comics were. Hê?Ts ahead of his time, I believe. He was my favorite comic in the house.
    There has been a lot of discussion on the internet about the hide and seek game. How did you feel about that whole situation?
    Some of the discussion out there, they?Tre saying ?oYou?Tre a grown man, you shouldn?Tt feel bad about that?, and the way I look at it is this: we were put into a house to do whatever we wanted. We got bored, so we decided to play a game, and Cory talked me into playing Hide & Go Seek. So what the heck, we had eight million viewers watching us, so we might as well play a game, right? It?Ts not so much that I hid for so long that made me mad, it?Ts just kind of that I have a different philosophy about comedy than some of the comics in the house. The comics in the house believe that comedy needs a victim, and I don?Tt think that?Ts always true. Because people like Bill Cosby talked about himself and his family, and unless you count yourself as a victim, I never intentionally hurt anybody in the house with my comedy. When I do stand-up, I don?Tt intentionally hurt anybody, I just talk about my culture and my upbringing. As opposed to the other comics, that kind of went ?oLet?Ts get a good laugh, even though it?Ts at the expense of another comic.? which I thought was not very classy. But I tried to be a good sport about it. ?oHa ha, that was pretty good you guys.?
    What was it like to be on the set of ?oGood Morning Miami??
    It was really awesome. I?Tm probably dating myself ?" I?Tm twenty-eight years old now. I was watching ?oPunky Brewster? and ?oDifferent Strokes? and ?oFacts of Lifê? when I was a kid. I watched those shows, and it was always my fantasy to one day be on a show like that. And I was actually living my fantasy, even though I was just doing a background shot where I was pouring coffee, I was actually on a sitcom, and that felt awesome to me.
    Which comic in the house made you laugh the most ?" on or off stage?
    Honestly, it was Dave Mordal. He made me laugh a lot. People don?Tt know this because of the way the show?Ts e***ed, but I respect Dave Mordal quite a bit. I like his comedy, I think hê?Ts very funny. I?Tll admit it right now ?" off stage Dave Mordal is much, much, much more funny than me ?" off stage. On stage it?Ts just what happens, as Ralphie was putting it, Davê?Ts a much better writer, and I?Tm a better performer. And I happened to have a better performance that night. Also, I was a bit disappointed in the way the show was e***ed that night because they only show three minutes of a ten minute set. They showed you guys the worst three minutes of my set. I?Tm not putting myself on a pedestal at all ?" I?Tm just a regular guy ?" but they took out my Brady Bunch bit, they took out my racist stuff, they took out the beauty salon ?" my family, my mom, my dad, they took all that stuff out and showed three minutes of like towards the end. If you count the laughs, Dave Mordal got more laughs than me, but that?Ts because of the way it was e***ed. Dave had a great set on stage, hê?Ts a very funny guy ?" it was an honor for me to work with him. I can?Tt compete with him off stage. Off stage hê?Ts one of the fastest, wittiest comics I?Tve ever worked with. That?Ts why I picked him so early ?" because I had to get to him before America gets to him. They filmed the ending first of both comics winning and then flushed the audience out so they wouldn?Tt give away who the winner was over the internet. I figured if the audience saw how funny Dave was in the house, I would have had a lesser chance of winning, so I needed to take Dave out early in the game, when people had not noticed the stuff hê?Td done in the house yet. That was my strategy. And also I wanted to save Rich Vos for later on for America to vote, because it?Tll leave me with a bunch of people that might be perceived as evil, and it?Tll give me a fighting chance against these veterans.
    Được bdcuteo sửa chữa / chuyển vào 22:13 ngày 29/07/2003
  3. bdcuteo

    bdcuteo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2003
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0
    What was the funniest thing that was said in the house that we didnõ?Tt get to see on the show?
    There were many funny things. Iõ?Td have to really think about that. There were times where some of the comics took off their clothes and jumped in the pool, and it was Winter and it wasnõ?Tt heated, and some of it was kind ofõ?Ưgross, but it was funny.
    Fans of reality tv understand that e***ing plays a big part in how we perceive people on tv. Who do you think has been portrayed the most accurately on the show?
    I would say either me or Cory Kahaney. Thatõ?Ts just my opinion. I donõ?Tt like to put myself in there because that means Iõ?Tm judging myself, which is not a good thing.
    Who do you think was portrayed the least accurately?
    Geoff Brown.
    He hasnõ?Tt actually been portrayed at all.
    You know why? Iõ?Tll probably get in trouble for telling you this, but I donõ?Tt know what theyõ?Td do to me. The number one rule on the show õ?" the number one rule of Fight Club, Iõ?Tm kidding õ?" besides not telling the public whatõ?Ts going on, is whatever you do, do not mug to the camera and do not ham it up. Be as real as possible. Thatõ?Ts why I wasnõ?Tt funny in the house; Iõ?Tm a regular guy, Iõ?Tm not funny off stage. Iõ?Tm surprised they picked me, because I told NBC õ?oIõ?Tm not funny. Only on stage is when Iõ?Tm funny.õ? Geoff Brown was hamming it up, he was mugging, he was doing sound effects, he was doing things you wouldnõ?Tt do if the camera was not on, but he did it because the cameras were there, and they noticed it. They warned him four times to õ?oturn it offõ?, and he did not listen. And I was worried, I was like õ?oOh man, heõ?Ts getting all the footage, Americaõ?Ts going to just watch him.õ? And they e***ed out like ninety-five percent of his footage out. Me, I was afraid theyõ?Td e*** me out because I would hardly say anything, but thatõ?Ts just how I am off stage unless you really get to know me.
    And theyõ?Tve left you in because youõ?Tve been a foil to the other comics, as well.
    (laughs) You know that was a chess strategy maneuver that I did when I was voted out, right? Their coalition includes of Ralphie, Rich Vos, Cory Kahaney, and Dave Mordal. They figured theyõ?Td play me and Geoff Brown for dummies. They would talk to me and say õ?oHey, Geoff hasnõ?Tt been honest with youõ? and theyõ?Td talk to Geoff and say õ?oHey, Dat hasnõ?Tt been honest with you. You should take him out because Dat doesnõ?Tt have experience.õ? They were trying to set us up against each other. I started figuring this out and I was like õ?oWait a minute, Geoff and I are the only two that arenõ?Tt part of the alliance.õ? I mean, even Tess is part of their alliance sometimes, too. How can I get these guys back that would really piss them off? Because if Geoff beats me, then they win still because they got rid of me early in the game. If I beat Geoff, then they win because they get Geoff out of their hair. People donõ?Tt know this, but Geoff is a former õ?oStar Searchõ? winner. I donõ?Tt want to go up against this guy because I donõ?Tt know how good he is, Iõ?Tve never seen his act. So I went õ?owhat can I do that would really hurt these guys?õ? I know, I donõ?Tt want to go up against Rich Vos, I want to save him for later, so that way America can make their own judgements on what theyõ?Tve seen in the house. Dave Mordalõ?Ts the only one that has a chance on getting a lot of votes, because heõ?Ts likeable, but heõ?Ts also mean and people donõ?Tt notice õ?" because heõ?Ts funny, too. Heõ?Ts one of the toughest comics in the house. If he takes me out, at least I get taken out by a veteran. Thatõ?Ts why I asked him how many years heõ?Td been doing stand-up comedy so that America would know Iõ?Tm going up against a veteran. If I take him out, now Iõ?Tve put the hurt on them because I took one of their coalition members out õ?" this sounds like a Mafia movie õ?" now theyõ?Tve got to deal with Geoff Brown, and now Geoff Brown knows theyõ?Tre after him, too. I broke then entire coalition up with that move right there. Thatõ?Ts also why I took Cory Kahaney upstairs and had that talk with her, because I wanted to catch her lying on TV. Because she commented sheõ?Ts not with an alliance and then you see the footage that she is. So I confronted her in front of the cameras. I just wanted to call everybody out, was the bottom line. I now Iõ?Tm left with, in my opinion, a bunch of people that are not exactly the most honest people. I know the name of the show isnõ?Tt õ?oThe Last Honorable Comic Standingõ?, itõ?Ts also not õ?oThe Last Entertainer in the House Standingõ?, itõ?Ts the õ?oLast COMIC Standingõ? which I would believe means the last stand-up comedian. Itõ?Ts according to America when they watch you doing stand-up. The rest of the stuff in the house is just purely for entertainment. And whether or not I was the victim or the good guy or bad guy, or they were or not, I would hope that America has been entertained.
    Youõ?Tve already touched on this, but when you voted for Rich Vos last episode, you made a statement about how cool it would be to go against him in the challenge. Why did you do that if you knew you were going to face Dave Mordal instead?
    I knew that Rich was going to be saved for later, everybodyõ?Ts afraid of voting for him. If you notice, even Ralphieõ?Ts afraid of voting for him. Those two are afraid of each other; those two are very heavy hitter comics. I mean, theyõ?Tre two headliners that have done it for fifteen to twenty years. But what I wanted to show America õ?" because thatõ?Ts our chance to say a few sentences that they have to put on TV õ?" that Iõ?Tm not playing with newbies here. These guys are hard-core comics. Thereõ?Ts nothing but professionals left in the house. Rob Cantrellõ?Ts done it for three to five years. Tere has done it for I think less than five years. I donõ?Tt know how long Seanõ?Ts done it but Iõ?Td imagine less than five years. Iõ?Tve been doing it for seven years, but those three are gone. Now youõ?Tre talking about Dave Mordal: nine years, and heõ?Ts hilarious. Rich Vos: twenty years! What the heck is he doing on this show? This is almost like an amateur thing, not professionals. Otherwise theyõ?Tve have like Richard Jeni in the house. Corey Kahaney: I think twelve years. Ralphie May: fifteen years. Geoff Brown õ?" õ?oStar Searchõ? winner: fifteen years. Iõ?Tm not asking for pity votes, not by far. Iõ?Tm just saying let America be aware that these guys are professionals. Look up Google, look up IMDB; they will have an entire list of shows theyõ?Tve been on, so thatõ?Ts how the odds are stacked. And then itõ?Ts five against one - five of them against me. I just wanted America to be aware that if these guys chased me out - that against a guy that has no manager, no agency, no cre***s, versus five people who are professional comics, but they decide to take out the weakest guy on the totem pole? Thatõ?Ts like saying that youõ?Tre a Navy Seal and you go after Screech from õ?oSaved By The Bellõ? and kill him.
    Were you surprised when the comics chose you to face Geoff Brown the night after you''d defeated Dave Mordal?
    I was not surprised, because I believe that the coalition was trying to do everything in their power to stop me from getting into the final five. Because by then, America will vote and then America will have witnessed some of the shenanigans that occured in the house. I''m guessing that at the time, Mordal was attempting to coherse the rest into voting me out for the next show down against Geoff. It was a good try on their part. And I forgive them all for attempting to do so.
    On one of the shows, you made a big speech about voting for good versus evil. Were you just kidding around or do you really think the other comics are evil?
    I donõ?Tt think the comics are evil, I just donõ?Tt think theyõ?Tre exactly full of integrity. I know this is a competition, but youõ?Tll notice Iõ?Tve been competing but I havenõ?Tt been rude to anybody. So it can be done. My whole point is this: what is a comicõ?Ts job? To make people laugh. That means theyõ?Tre bringing joy to your life. If theyõ?Tre making you laugh and bringing joy to your life, that means theyõ?Tre doing something good, right? Now, if a comic is a jerk to you, are they not contradicting themselves? Because now theyõ?Tre bringing joy to your life, but at the same time theyõ?Tre bringing misery to somebody. Because theyõ?Tre doing it at the expense of someone right there. And thatõ?Ts my philosophy; I have to be able to do it without victimizing somebody and humiliating that person. Thatõ?Ts my whole point. If you read my journal, I took a walk today, and to me itõ?Ts not really about winning or losing õ?" I mean Iõ?Td love to win, Iõ?Tm not going to lie to you õ?" but at the same time, if I donõ?Tt win, if I get elminated, I want the person who wins to be a person that has some type of decency in their heart, and have some morals. And a person that represents comics in a good light, not a person thatõ?Ts a total jerk; I donõ?Tt see how that can be right. Thatõ?Ts like saying Hitler was a very smart guy, he invented the Autobahn, he organized millions of people, and he moved millions of people, so does that mean he deserves to rule the world? Not really, because some of the things he (did) were not exactly better for the human race.
    When did you come up with the idea to graph and chart your comedy?
    I worked with Sandy Hackett, Buddy Hackettõ?Ts son, back when I first started, about seventeen hundred shows ago. I opened for him. He taught me when you do comedy, and you want to make it better, every time you get a laugh, mark it down. And record how long your set was, and then for every set that you do, count how many laughs you have divided by the amount of minutes that was in a set. So that way you can find out how many laughs youõ?Tre getting per minute. And when you boost the amount of laughs you get per minute, that shows scientifically that youõ?Tre becoming a better comic. So I took that to the next level, and started applying that on graph paper, and started seeing visually the spaces between the laughs and knowing where to tighten up my set and make it better. I hope I donõ?Tt come off ****y for saying this, I mean it in the most humble of ways, but you know Rich Vos has done comedy for twenty years and he makes fun of my graphs. So did Dave Mordal and heõ?Ts done it (comedy) for nine years. Iõ?Tve done it for seven years, and Iõ?Tm in the same house as them. And they see me as a threat, and all Iõ?Tm doing is my homework. My point is thatõ?Ts proof that studying will get you to the next level if you apply it to your work.
    How has being on the show affected your career so far? (So youõ?Tve been able to afford to sleep under a bigger desk?)
    (laughs) Iõ?Tm not rich, honestly. Iõ?Tll tell America right now, Iõ?Tve got less than two thousand dollars in the bank. And out of those Iõ?Tll be paying rent and car payment, and after that Iõ?Tll have a few hundred dollars in my pocket until I go on tour. And what Iõ?Tve learned through all this is this: itõ?Ts not about the money, and itõ?Ts not about the fame õ?" itõ?Ts nice, but itõ?Ts also stressful if you look at it the wrong way. It comes down to through all your success, and achieving your goals and your dreams, of maintaining the nice guy or the real person you were in the beginning. Itõ?Ts finding happiness, thatõ?Ts what it comes down to. When I took a walk today, I realized that the sunlight felt good on my skin. Those are the simple things in life you should enjoy; taking a walk in the park with your parents, with your kids. Being able to joke around with them and eat milk and cookies while youõ?Tre watching cartoons with them at night. I think thatõ?Ts whatõ?Ts important, thatõ?Ts what Iõ?Tve learned from this. I donõ?Tt want people to hate me, but Iõ?Tm not a real big fan of contests.
    Why would that make anybody hate you?
    Because theyõ?Tll go õ?oThen what the Hell are you doing in a contest?õ? The only reason why Iõ?Tm doing it is because before the show I had thirty-five bucks in my pocket, and I was eating bread and water, and I needed the exposure to get to reach millions of people, which is what the show did for me. And I donõ?Tt regret that at all. What Iõ?Tm saying is the reason Iõ?Tm not crazy about contests is it does not truly show whoõ?Ts funny and whoõ?Ts not õ?" it just shows competition.
    Whether I win or lose the thing coming up. If I were to win, I think every comic from this point on, the ones that submitted to this show and the ones that are working on their craft at a bar with drunks late at night, they are all winners, because theyõ?Tre giving it an effort; theyõ?Tre trying. This contest doesnõ?Tt show whoõ?Ts funnier and whoõ?Ts not funnier. All it shows is the opinions of America on whether or not they like a comic or not; itõ?Ts all subjective. All it is, is a show that entertains America, and humor is whatõ?Ts in your heart. What you find funny is true comedy right there. I hope that the fame doesnõ?Tt corrupt the winners, and they find true happiness, thatõ?Ts what I really hope.
  4. HaiViSaoLac

    HaiViSaoLac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2003
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    [hvsl]Không ít người Việt chúng ta sống ở Mỹ bắt đầu bằng những công việc được coi là lao động ``chân tay´´. Nhưng chúng ta không dừng chân mà lúc nào cũng cố gắng vươn lên, theo đuổi ``giấc mơ người Mỹ.´´[/hvsl]
    PIZZA HUT, CÁI JOB ĐẦU TIÊN
    [​IMG]
    VB
    Phạm Gia Nam
    Tác giả Phạm Gia Nam sinh năm 1955, đã lập gia đình, có 1 con trai 7 tuổi. Hiên là Revenue Au***or (chucyên viên kiểm toán) cho một department của tiểu bang Louisiana, cư trú tại TP Baton Rouge, Louisiana. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là một chuyện kể sinh động về thời mới tới Mỹ. Mong ông sẽ tiếp tục viết thêm.
    *
    Bây giờ, ngồi nhớ lại 20 năm về trước, cái thuở ban đầu, chập chững mới đến Mỹ, Kiên vẫn còn bồi hồi xúc động, vui buồn lẫn lộn , man mác nhục vinh. Đó là những ngày tháng không đáng gọi là gian khổ, nhưng lại đầy rẫy khó khăn mới, dở khóc dở cười, mà bất cứ một người tị nạn VN nào, cũng phải ít nhiều công nhận:
    Đời mình phải có những tháng ngày này mới thực sự đáng sống, đáng nhớ và có ý nghĩa .
    Kiên một mình vuợt biên đến Mỹ cuối năm 1982. Nơi kiên định cư đầu tiên là Lafayette, một thành phố nhỏ, cổ kính, hiền hòa, thuộc tiểu bang Louisianạ. Để sống còn, và tự lập, Kiên cần phải có viêc làm ngay sau khi vừa đến Mỹ . Không có xe, và cũng chưa biết lái xe thì ... đi bộ. Hai chữ khắc phục không còn lạ gì với người VN ở lại sau năm 1975 như Kiên nữa. Sáng nào cũng vậy, mặc hai ba áo ấm vào người, dù trời đông đá hay không, Kiên vẫn đi bộ loanh quanh gần nhà, có khi xa đến 2, 3 miles để kiếm việc làm. Ban đầu thì còn chú ý đến những nơi có bảng ?o Now Hiring? , sau thì thấy chỗ nào coi được là nhào vô xin đại .Kiên cũng biết điều, chỉ xin những job không còn gì thấp hơn là rửa chén, bồi bàn, phụ bếp v.v... Có một lần, sau khi nhận đơn, nhìn tấm thân nam nhi mỏng manh, nặng không quá 100 pounds lúc bấy giờ của kiên, Thằng manager cua tiệm Burger King thương hại:
    -Khi nào tụi tao cần, sẽ gọi lại cho mày ngay .
    Kiên tưởng bở, vội vàng đem hết vốn liếng học tập tiếng Anh của mình đi vào ?othực tế?, dài dòng cho nó biết hòan cảnh hiện tại chưa có phone của Kiên, nên để chắc ăn, Kiên sẽ đến tiệm nó mỗi ngày, để ?ocheck? lại khi nào nó cần Kiên . Thằng Mỹ thấy Kiên thuộc lọai lì ?ocó chí thì nên?, mà mấy thằng như vậy thì thường không làm cho Burger King lâu . Nó không cần xã giao gì nữa, nó nói thẳng với Kiên: ?o Mày đừng có đến đây nữa, tao đã có application của mày rồi, khi cần, tao sẽ có cách liên lạc với mày?.
    Một lần khác, Kiên sém được nhận việc ở tiệm kem Dairy Queen, tiệm này gần xịt nhà Kiên. Ngày nào Kiên cũng đi qua, vậy mà hôm nay mới thấy treo bảng ?oHiring? thì chắc nó mới cần người . Kiên đẩy cửa bước vào . Buổi trưa, vắng khách, con nhỏ bán hàng đang ngồi ở quầy tính tiền ngáp vặt, thấy Kiên niềm nở:
    -Hi, May I help you ?
    -Tui muốn gặp manager.
    Con nhỏ cashier không hỏi gì thêm, quay lại gọi to vào trong:
    ?oDanny!? Thằng mangager hai tay còn đầy xà bông, tất bật chạy ra . Thấy nó, không đợi con cashier giới thiệu , Kiên nói ngay:
    -Tui muốn xin việc làm ở đây.
    Chụp vội cái khăn lau tay gần đó, Danny mời ngay Kiên ngồi vào một cái bàn trống, mà khách ăn kem vẫn thường ngồi . Kiên thấy nhiều hy vọng, vì đã từng xin việc rất nhiều chỗ, thường chỉ được phát đơn, điền vào, gửi lại, rồi ...chờ . Lần này được phỏng vấn đàng hòang, Danny hỏi tên tuổi, địa chỉ, và tự tay điền dùm application form cho Kiên , đến khi nó biết Kiên đã từng học đại học ở VN, thì nó đưa luôn cái form cho Kiên tự điền luôn cho tiện. Nó càng có cảm tình hơn khi thấy Kiên điền form còn lẹ hơn nó, và chữ viết của Kiên dù sao cũng không xấu bằng chữ nó . Kiên còn nhớ trong lần phỏng vấn đó, Danny có hỏi: ?oTell me about your background? ?o Lúc đó Kiên nghe tiếng Anh, tiếng được tiếng không, thường thì đóan đại rồi trả lời . Lần này nghe rõ được từng chữ, mà không hiểu Danny muốn gì . Back là sau, ground là nền là sân. Nhà Kiên ở làm gì có sân saụ Kiên ú ớ, không biết nói sao, phải như biết khôn hỏi lại nó thì chắc đã khác rồi , đằng này vì sợ nó chê tiếng Anh mình tồi, không mướn, nên vội trả lời: ?o I don?Tt have any background?. Chắc chỉ vì câu trả lời này mà cuối cùng cũng chỉ nhận được câu: ?oTao sẽ liên lac với mà sau? của Dannỵ Ôi, cái ?obackground? hơn sáu năm trời nhục nhằn, thắt lưng buộc bụng, nay đi xin những cái job bồi bàn, rửa chén là ... hợp khả năng quá rồi, còn đòi hỏi gì nữa ???... Vậy mà cũng bị người ta từ chối. Kiên bắt đầu mất tự tin, chán nản, càng cảm thấy cô đơn, bơ vơ, lạc lõng hơn. Nhưng rồi nghĩ lại, bao nhiêu người ở VN chỉ mong có được cái ?ohòan cảnh? như mình hôm nay. Kiên lại nắm chặt bàn tay lại, hô to ba lần: ?oCố gắng, khắc phục khó khăn?.
    Kiên bắt đầu tập đi xe bus trong thành phố, để xem cảnh, xem người, và cũng để nới rộng địa bàn kiếm việc cho mình. Kiên cũng xin học thêm Anh văn vào buổi tối ở một trường học gần nhà . Một hôm, bà giáo dạy Anh văn hỏi thăm, biết Kiên đang cần việc làm . Bà thì có người quen đang làm manager ở Pizza Hut, nếu Kiên muốn làm, bà sẽ giúp chọ Thế là chỉ một lần gọi phone giới thiệu, người ta đã nhận Kiên vào làm việc, không cần phỏng vấn, application form thì khi nào đến làm việc, điền luôn cũng được .
    (còn tiếp)
    Được haivisaolac sửa chữa / chuyển vào 03:30 ngày 30/07/2003
  5. HaiViSaoLac

    HaiViSaoLac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2003
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0

    (tiếp theo)
    Ngày đầu tiên đi làm cho Pizza Hut, người ta phát cho Kiên một bộ quần áo và một cái nón đồng phục . Mặc đồng phục vào người, dù là size nhỏ nhất, đội nón lên đầu, Kiên trông vào gương thấy mình... hèn hèn hẳn ra, thấy thương mình, và buồn cho thân phận nhược tiểu, tị nạn của mình vô hạn . Kiên được Bill, manager cho vào một phòng nhỏ, ngay cạnh bếp. Bill cho Kiên coi video về cách làm bánh Pizza theo từng lọai, từng cỡ, cách pha và nhào bột bằng máy, cách pha nước sauce v.v... Tập trung tinh thần cho đến hết phim, khỏang nửa giờ . Kiên mệt nhòai, người tóat mồ hôi, tai nghe lùng bùng, chỉ nhớ và hiểu được 20 hay 30 phần trăm. Vậy mà rồi cũng xong, Kiên bắt đầu thực tập làm bánh Pizza khi không có đông khách, hay nhiều order, vì Kiên chưa làm nhanh được, như mấy đứa bạn Mỹ làm chung . Tụi Mỹ thường nói kiên ?ocool? vi Kiên thường xuyên ít nói, và ai hỏi cái gì, dù là lúc bận rôn, Kiên cũng từ từ, suy nghĩ rồi mới trả lời. ngòai ra, Kiên đặc biệt thích ?ođứng máy? rửa chén . Lúc đó Kiên có thể nhớ lại cái thời trung học kỹ thuật trước năm 75 của mình ở VN. Tụi Kiên mỗi lần đươc ?ođứng máy? thực tập thì mặt thằng nào thằng nấy cứ vác lên, thấy mình quan trọng, vĩ đại hẳn ra; Vây mà cả năm, tính ra mỗi thằng cũng đứng máy không được quá vài giờ. Do đó, bây giờ Kiên có thể đứng máy rửa chén suốt ngày, sắp xếp ly, dĩa, muỗng, nỉa dơ các lọai, xịt nước nóng, nước lạnh, rửa sạch đến mủn cả hai bàn tay, mà không phàn nàn, kêu ca một tiếng . Thật sự thì Kiên không thích đứng làm bánh Pizza, mặc dù nó thuộc lọai công việc có ?otrình độ? hơn so với rửa chén. Nhưng làm bánh Pizza thì phải tập trung tinh thần, đọc kỹ order, và làm đúng theo đó, mà còn phải làm nhanh nữa. Mỗi lần làm bánh sai, bị trả lại, hay khách hàng phiền trách điều gì, mặt thằng Bill lại nhăn nhó như khỉ ăn gừng. Nếu còn tái phạm, Bill cũng không ngần ngại, kêu ra nói riêng, trách móc, giáo huấn nhẹ nhàng, nghe mà buốt óc. Kiên biết, đời Kiên không bao giờ khá nổi với cái thế giới bột, sauce, chesse, hành ớt, thịt thà này .
    Trong chỗ làm có thằng mỹ đen tên Paul, to như một con trâu, mà lười kinh khủng. Có lần kiên hỏi nó:
    -Tên mày là Paul, chữ gốc Pháp, thì phải gọi là Pôn, sao gọi là Pọ Nó cười hộc lên, nhìn Kiên khi dễ:
    -Tao cóc cần biết (don?Tt care), tiếng Anh của mày tao nghe muốn khùng luôn, bây giờ còn bài đặt sửa tên tao nữa hả.
    Thường thì người ta làm cho Pizza Hut chỉ là tạm bợ , vài tháng đến một, hai năm là quá lắm. Vậy là thằng Paul làm được bốn năm rồi . Mọi công việc ở đây hầu như nó đều đã làm qua, chỉ từ assistant manager trở lên là nó chưa thử... mà thôi. Nó thường hống hách, ta đây, đùn việc nặng cho người khác, nhất là người mới vào làm. Paul còn sốt sắng tình nguyện, làm thêm công việc soi mói, tìm ra khuyết điểm, lỗi lầm của người khác mà báo cáo cho manager, nó làm việc này không có thêm lương, chắc chỉ vi nó thích, và biết mình cũng có năng khiếu với những công việc này . Có lần nhà hàng trong lúc đông khách, bận rộn, Paul kêu kiên mang cái thùng rác đi đổ, để tụi nó có chỗ vứt những gì không cần thiết khi làm bánh. Nhìn cái thùng rác to, cao ngang đến ngực mình, đầy ắp những đồ ăn thức uống bỏ đi nặng chình chịc, mà thằng Paul thường phải đem đổ nếu không busy, Kiên không nói gì, lặng lẽ kéo lê nó ra ngòai đi đổ, dù biết rằng thằng Paul đang nhìn mình cười khóai trá . Theo quyền lợi của nhân viên, mỗi người làm việc ở đây, đều được ăn pizza freẹ Mỗi lần, Paul nhờ kiên làm bánh pizza cho nó, thái độ của Paul khác hẳn, sẵn sàng hạ mình, điếu đóm, năn nỉ để Kiên bỏ thêm chút thịt ngòai cân lượng vào bánh cho nó .
    (còn tiếp)
  6. HaiViSaoLac

    HaiViSaoLac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2003
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0

    (tiếp theo)
    Pizza Hut còn có Cindy, làm waitress, con này da trắng, tóc vàng, mắt xanh long lanh, mơ màng sau hàng mi cong vút. Cindy người nhỏ nhắn, dễ thương, biêt được ưu điểm của mình, mỗi khi nói chuyện với ai, nhất là người khác phái mà có vẻ ?odại gái? như Kiên, mắt Cindy thường hay chớp chớp, miêng cười tươi, khoe đôi môi hồng chín mọng, ướt rượt, hàm răng đều, trắng trong như ngoc. Hối mới vào làm, có lần gặp Kiên Cindy hỏi: ?owhat?Ts up? Kiên chậm rãi suy nghĩ, rồi nhìn lên trần nhà, thấy không có gì, ngòai một màu trắng tóat, nên trả lời;
    ?oNothing? Cindy cười vang, ôm chầm lấy Kiên: ?oAre you OK?? Bộ ngực săn chắc, áp sát vào ngực kiên, hương thơm pizza cũng từ đó phà lên đầy mũi, làm Kiên mê mẩn tâm hồn, muốn đứng cả tim. Từ đó, mỗi lần Cindy nhờ Kiên làm cái gì cho nó, như clean table, để Kiên không thể từ chối, vui vẻ, hăng hái thi hành, nó thường trả ?otip? cho Kiên, bằng một cái ôm rất nhanh, nhưng vẫn không quên đưa nguyên cái mặt tiền mềm mại, ấm áp vào sát người Kiên . Dĩ nhiên, những chuyện như vậy không xảy ra thường, và chỉ xảy ra ở sau nhà bếp. Pat cũng là waitress cho Pizza, da đen, có bộ ngực còn đồ sộ hơn Cindy nhiều, vậy mà Kiên không ham. Có lần, đang đứng máy rửa chén, Pat nhờ Kiên clean table dùm nó, Kiên từ chối vì đang rất bận. Pat tưởng Kiên cố tình làm khó, đòi hỏi này nọ. Pat liền bắt chước Cindy, từ đằng sau, nó lao tới trả ?otip? trước cho Kiên bằng một cáo ôm rất chăt. Khi bộ ngực đồ sộ của Pat đè lên lưng Kiên, Kiên giật mình quay lại, thấy ngay cái mặt đen thui của Pat đang nhe hàm răng trắng nhởn, cái lợi đỏ lòm, cười toe tóet ngay sát mặt mình, kiên hét lên một tiếng kinh hòang. Thân phận Kiên lúc đó nào dám chê bai, hay kỳ thị gì Pat, đó chỉ là phản ứng xảy ra một cách tự phát, trước khi đầu óc Kiên có thể kiểm sóat được .
    Làm ở Pizza hut, bận rộn nhất là tối thứ sáu và ngày thứ bảy cuối tuần. Những ngày này, nhìn thiên hạ thoải mái ăn chơi đền bù cho cả một tuần làm lụng mệt nhọc.
    Còn Kiên thì lại nai nịt gọn gàng, sẵn sàng đứng máy rửa chén, làm bánh, làm nước sauce, nhào bột, lau bàn,làm đủ mọi thứ linh tinh , liên tục suốt ngày, tối tăm cả măt mũi . Cuôc đời Kiên chả lẽ mãi như thế này sao???
    Tháng 8 năm 1984, Kiên xin được Pell Grant, cả work study 20 tiếng một tuần nữa. Cơ hội đã đến, giúp Kiên trở lại học đường, quyết tâm làm cách mạng đời mình một lần nữa .Một tối thứ bẩy cuối tuần, sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, mọi người sửa sọan đóng cửa ra về. Kiên đến cám ơn Bill, thông báo quyết dịnh thôi việc Pizza Hut của mình, Kiên bắt tay Paul, lần đầu tiên tự mình dám ôm lấy Cindy, cả Pat nữa để chào từ biệt. Ngòai kia, trời vẫn còn tối đen, nhưng Kiên đã thấy nhiều vi sao lấp lánh, chiếu sáng trên cao.
  7. HaiViSaoLac

    HaiViSaoLac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/07/2003
    Bài viết:
    98
    Đã được thích:
    0
    LAST COMIC STANDING
    [​IMG]
    Hình như họ của anh Đạt là Phan. Các bạn có thể vào chổ này để xem thêm. Đêm nay (thứ Ba) chúng ta có thể vote cho anh. Bên dưới là chỉ dẫn cách vote (copy từ NBC):
    To vote by telephone: Each of the final five comics will be assigned his or her own toll-free number, which will be read and displayed on the show. Choose your favorite comic and be sure to write down his or her toll-free number. The telephone voting lines will be opened for a maximum of one hour, commencing by the end of the show. There will be a maximum number of votes permitted for each time zone, so be sure to get your votes in early. Simply dial the toll-free number and place your vote for your favorite comic during the one-hour voting window after the show.
    To vote on-line: You may also vote for your favorite comic on-line by going to www.votenbc.com. When you go to that web address, you will be asked to register, and then you will be permitted to vote. The on-line vote will be open commencing one minute before the end of the Eastern Daylight Time (EDT) broadcast of the show and ending at 12 midnight EDT the following day.
  8. secretcom

    secretcom Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/09/2001
    Bài viết:
    3.197
    Đã được thích:
    1
    Chú Đạt Phan này ở đâu đó xung quanh khu vực tớ ở nhưng chả mấy khi thấy mặt cả. Tối nay có tiếp nè, lần trước coi Dat Phan beat chú Mĩ đen, được những 77% vote, khiếp nhỉ.

    ...You gotta search within you, gotta find that inner strength, and just pull that sh** out of you, and get that motivation, to not give up, and not be a bad quitter....
  9. bdcuteo

    bdcuteo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2003
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0

    Thu Phương ơ? Little Saigon

    Trong lúc nhiê?u truyê?n thông trong nước lên án các ca sif Việt Nam bo? ra ha?i ngoại va? không muốn vê?, co?n nhiê?u truyê?n thông ha?i ngoại u?ng hộ quan điê?m chống họ ra nước ngoa?i biê?u diêfn, thi? ơ? ngay chân sân khấu, có ve? nhưfng đối nghịch đó bị đâ?y lên đến đi?nh điê?m.
    Có một việc gâ?n như đaf trơ? tha?nh thông lệ la? các ca sif tư? Việt Nam sang California không qua?ng cáo mi?nh sef hát ơ? nơi na?o va? khi na?o.
    Phóng viên cu?a đa?i BBC pha?i mất nhiê?u công sức đê? ti?m được Thu Phương sef hát ơ? đâu va? lúc na?o. Máy quay phim pha?i đê? ơ? ngoa?i. Đến gâ?n ca sif thi? bị va?i ba?n tay kéo lại ho?i danh tánh.
    Vuf trươ?ng Majestic ơ? Little Saigon la? một tên tuô?i quen thuộc với cộng đô?ng ngươ?i Việt, thế nhưng đúng tối hôm đó, sự có mặt cu?a Thu Phương đaf tạo ra một không khí căng thă?ng cho ban tô? chức.
    Cho đến khi ngươ?i dâfn chương tri?nh lên tiếng thông báo chính thức thi? mọi ngươ?i trong khán pho?ng mới ý thức được chuyện gi? đang xâ?y ra. Anh lên sân khấu câ?m micro nói với khán gia?:
    - Chúng tôi nhận được một cú điện thoại. Rất la? quan trọng. Một cú điện thoại ma? chúng tôi pha?i đến ngô?i cạnh Thu Phương đê? xin lôf?i Thu Phương. Vi? cái na?y đe dọa cho sự an toa?n cu?a tất ca? các anh chị em nghệ sif đến tư? Việt Nam đê? dự đêm Nguyêfn Khang na?y. Cái đó chúng tôi xin tu?y va?o sự phán xét cu?a quí vị. Quí vị nghif sao ?
    Khán pho?ng ô?n a?o ba?n tán. Có ngươ?i ngơ ngác. Có ngươ?i bo? ra vê?. Có ngươ?i hô ha?o, gọi tên Thu Phương. Nhiê?u ngươ?i ơ? lại cu?ng nhau hô tên Thu Phương ?
    Một khán gia? gia?i thích quyết định vi? sao ơ? lại:
    - Thu Phương hát hay chứ. Phục ta?i ngươ?i ta, thích giọng hát thi? mi?nh pha?i nghe thôi.
    Sự xuất hiện cu?a Thu Phương được nhiê?u ngươ?i u?ng hộ, nhưng cufng có ngươ?i bo? vê?. Ông Vuf Công Lý la? một gương mặt quen thuộc trong giới văn nghệ sif ơ? Nam Cali, gia?i thích tại sao ngươ?i ta biê?u ti?nh pha?n đối ca sif tư? Việt Nam sang.
    - Rất nhiê?u ngươ?i đi chống hiện tượng đó. Họ không chống ca sif. Nhưng ma? họ chống đươ?ng lối giao lưu văn hóa một chiê?u cu?a cộng sa?n ơ? bên kia. Nếu cộng sa?n bên kia cho các ca sif ha?i ngoại vê? hát tự do, không lựa chọn, thi? bên đây không chống gi? ca?. Ca sif đi ra họ không có qua?ng cáo, cứ xâm nhập lo?ng ngươ?i. Chă?ng hạn họ tới vuf trươ?ng ngô?i chơi, rô?i ơ? thi? hôm nay giới thiệu có Câ?m Vân, có Trâ?n Thu Ha?. Họ lên hát nhưfng ba?i ti?nh ca?m rất hay, họ lấy ti?nh ca?m tư? tư?. Cufng như hiện tươ?ng Bă?ng Kiê?u bị pha?n đối ơ? vuf trươ?ng Ritz cách đây 1 năm rô?i đó.
    Trong đêm diêfn na?y, Bă?ng Kiê?u không co?n bị pha?n đối như trước, nhưng vâfn tiếp tục pha?i chứng kiến nhưfng ngươ?i bạn bị pha?n đối, va? nhớ đến giai đoạn bị căng thă?ng tâm lý trước kia. Đặc biệt la? khi Bă?ng Kiê?u đi vê? cu?ng Thu Phương va? Huy MC bă?ng cư?a sau sân khấu. Họ tâm sự:
    - Ngay ba?n thân Bă?ng Kiê?u hô?i mới sang thi? cufng bị pha?n đối, nhưng em nghif nếu chắc khi mọi ngươ?i hiê?u la? ca sif chi? la?m nghệ thuật ma? thôi thi? chắc cufng không có chuyện gi?.
    - Huy nghif la? Thu Phương với Huy MC la? ca sif, cho nên hát ơ? đâu, ơ? trong nước, hát ơ? châu Âu hay hát ơ? Hoa Ky? cufng đê?u la? hát cho khán gia? ngươ?i Việt.
    - Ba?n thân Thu Phương đang rất la? hạnh phúc bơ?i vi? âm nhạc va? chi? với âm nhạc ma? thôi, cái ca?m nhận gâ?n nhất la? giưfa con tim va? con tim cu?a môfi con ngươ?i, cho nên du? xa xôi nhưng hafy đón nhận với nhau bă?ng một ti?nh ca?m nô?ng nhiệt. Thi? Phương nghif đó la? cái điê?u không co?n gi? có thê? lớn lao hơn thế.
    Trịnh Nam Sơn không ngại hát chung sân khấu với Huy MC
    Nhưfng suy nghif thiên vê? âm nhạc, vê? chuyên môn được giới ca sif, nhạc sif ơ? Cali chia se?. Ví dụ như nhạc sif Trịnh Nam Sơn:
    - Anh em nghệ sif chúng tôi chi? nghif đến nhau trong tinh thâ?n nghệ sif. Tha?nh ra tôi rất lấy la?m vui khi thấy tất ca? các anh em nghệ sif ơ? trong nước ra tri?nh diêfn tại ha?i ngoại.
    - Vê? mặt nghê? nghiệp thi? anh có ca?m thấy bị cạnh tranh hay không ?
    - Dạ thưa không. (Cươ?i). Tôi không thấy bị cạnh tranh tí na?o. (Cươ?i). Đây la? một sự tranh đua ma? tôi thấy rất la? ha?o hứng.
    Tuy nhiên nếu nhi?n thấy sự thông ca?m thi? cufng có sự chia cắt. Ca sif Như Quy?nh tư?ng có thơ?i gian hát ơ? Việt Nam sau năm 1975, sau đó hát trong la?ng nghệ sif ha?i ngoại, tư?ng được chứng kiến nhưfng vụ pha?n đối ca sif tư? trong nước sang:
    - Quy?nh đaf tư?ng tri?nh diêfn chung với chị Câ?m Vân. Hô?i xưa Quy?nh tư?ng có dịp xem chị hát trong chương tri?nh cu?a Đa?i truyê?n hi?nh Việt Nam, va? rất ngươfng mộ vi? chưa có dịp đi va?o con đươ?ng chuyên nghiệp như bây giơ?. Trên khía cạnh cu?a ngươ?i nghệ sif thi? Như Quy?nh không có chi? trích, vi? du? sao đối với Như Quy?nh đó cufng la? nhưfng ngươ?i anh, ngươ?i chị, va? đô?ng nghiệp. Tuy nhiên, trên một khía cạnh khác, vê? chính trị, nghệ thuật la? công cụ đê? ba?o vệ đươ?ng lối. Nếu như với riêng ba?n thân Như Quy?nh, hoặc cộng đô?ng Việt Nam sống lưu vong ơ? các nước trên thế giới, thi? đương nhiên Như Quy?nh rất hiê?u trong thâm tâm môfi ngươ?i đê?u có một hoa?n ca?nh va? có nhưfng khúc mắc, đau khô?, tra?i qua trong một thơ?i gian da?i. Hai đơ?i sống khác biệt la?m cho con ngươ?i thay đô?i va? cái nhi?n cufng thay đô?i. Tư? đó, Như Quy?nh nghif, mới tạo ra cái ranh giới.
    Va? thế đó, cái ranh giới vê? chính trị, quốc gia vâfn co?n tô?n tại ơ? đâu đó trên ma?nh đất California na?y. Du? đaf ha?ng chục năm sau biến cố 1975, thế nhưng nhưfng ám a?nh tư? cuộc chiến Bắc ?" Nam vâfn co?n tô?n đọng ơ? nơi đây, đê? rô?i bộc phát môfi khi có cơ hội, có môi trươ?ng.

  10. bdcuteo

    bdcuteo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/06/2003
    Bài viết:
    105
    Đã được thích:
    0
    Dat Phan is the winner of the NBC show "Last Comic Standing"
    By Robert P. Laurence
    June 23, 2003
    Life wasn''t always funny for Dat Phan.
    Right now, he''s in the national spotlight as one of the 10 up-and-coming comedians in NBC''s prime-time talent contest, "Last Comic Standing." He''ll play the La Jolla Comedy Store on Wednesday, he''s been signed for a spot on "The Tonight Show" later this summer. At 28, after seven years of striving and starvation, the native of Vietnam has fulfilled his dream â?" he''s making a living, modest as it is, from comedy.
    He spends most of his days driving from one gig to another, and often sleeps on the couches of other struggling young comics. But it wasn''t that long ago that he lived in his car. Before that, he and his mother lived on the streets of San Diego and slept on bus stop benches.
    Over the years, he''s been a doorman at the Barona Casino, a bagger at Vons, a waiter, a busboy. One night, working as a doorman at a comedy club, he was robbed at gunpoint.
    He regrets none of it. His hardships have become an integral part of his humor, as has his upbringing in a cross-cultural family.
    "I do whatever it takes to do stand-up," Phan said the other day. "There is an abundance of material in struggling and poverty and trying to make it. There is so much humor in that, it''s unlimited. You have to be able to see it. You have to be very creative."
    Phan was speaking from his car. "I''m always driving," he said. "I''m going from one city to another, working on stand-up, nonstop."
    The obsession hit him about seven years ago. He had graduated from West Hills High School in Santee and was taking speech classes at Grossmont College.
    "I realized I was making people laugh during my speeches, and I liked that feeling," he remembered. He went to the Comedy Store a couple of times, then got up the nerve to sign up for open mike night.
    But that first night, "I didn''t do real well, I bombed. Something sick inside me told me to keep trying because I had nothing to lose. I gave it another shot, and I still bombed, but I got one laugh. And that laugh gave me encouragement to continue for the next seven years."
    Phan was already familiar with adversity.
    He was just 21/2 months old, the youngest of 10 children, when his family escaped from the coming communist takeover of Saigon (now Ho Chi Minh City). The family was packed into the back of an ambulance when they came to a guard station. "If I had cried, the checkpoint people would have hosed us all down with machine guns. Luckily, I didn''t cry."
    The family went first to an Arkansas refugee camp, then to Chicago for five years. Eventually he and his mother, Dung Thi Ho-Phan, came to San Diego, where one of his sisters had found a job in a beauty salon. (Somewhere over the years, his mother and father separated, and his father has since died.)
    "It was my mom that raised me," Phan said. "That''s why so much of my material is based on my mom. Eighty-five percent of my material is true."
    But they couldn''t find his sister at first. "My mom and I lost touch with my family. We ended up homeless. There were times we slept on bus stops in City Heights. I was 5 or 6 years old. It was just me and my mom, we couldn''t find the rest of my family."
    Eventually, his sister saved enough money to buy her own salon in Santee â?" "That''s where my beauty salon jokes come from" â?" and mother and son moved there with her.
    He''d already had several years of odd jobs and sporadic comedy gigs when terrorists attacked the World Trade Center towers in September 2001.
    "The 9/11 attacks woke me up and made me realize life is short," he said. "I decided it is now time to make a decision to either follow your dream or do what your parents say. I chose to follow my dreams. I got a job busing tables at Trophy''s in Mission Valley to train myself to move to L.A. and get a job.
    "I moved to L.A. in January 2002, and gave myself four years to get a job on a TV show. I got the part in ''Last Comic Standing'' in January 2003. It took almost exactly one year to get on a TV show."
    When he first arrived, he shared an apartment with a roommate but eventually had to move out. "In April and May last year, I lived in my car for two months.
    "I was doing gigs to stay alive. I worked two or three jobs at a time, there were times when I stayed up for 36 hours straight. I slept in shopping mall parking lots. A stand-up gig paid $35, then I could eat for another few days until the next gig. Literally, I was performing to live. The money I made from my day jobs was to pay off my cre***ors so they wouldn''t take my car away.
    "But I never thought about giving up, because I remembered when my mom and I lived on the streets in San Diego. I realized that if we made it through that, I can make it through this."
    Now, Dat Phan is tasting a little success. "Last Comic Standing" has finished taping, but he can''t reveal what the final outcome will be. Nevertheless, the show has changed his life.
    "I''m living my dream," he said. "I get to tell jokes for a living. My mom even realized that when she saw the TV show, that I am living off that, and I think that''s what she wanted me to do.
    "I believe I have a lot to say to the world. I believe that no matter how hopeless it seems, that there is hope. You can get to the next level if you''re willing to give up everything and give everything you have in your heart to make it.
    "My ultimate goal is to have a regular part in a sitcom, so I can buy my mom a house in San Diego so she can actually have a home of her own for the first time. I want her to have a nice, peaceful place."

Chia sẻ trang này