1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người Vợ Bắc Kỳ

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi StevenSoma, 28/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Bài này viết riêng cho Bạn bdkhoi296 ​
    Thưa Bạn, tôi không biết làm sao để nói lên sự biết ơn của tôi với Bạn. Thôi thì tôi viết một đoạn ngắn này thay vậy. Bạn mất người yêu do một người Việt hải ngoại. Bạn buồn. Tôi là một người Việt hải ngoại, nhận chia xẻ một phần lỗi và trải trái tim tôi để cùng Bạn chia xẻ nỗi buồn. Hy vọng tôi mang cho Bạn một nụ cười nho nhỏ để quên được nỗi đau khổ chốc lát.
    Sau ngày 30 tháng tư năm 1975, đạn pháo bắn vào sân bay, vào các vùng ngoại ô làm rúng động cả thành phố. Nhiều người ào ạt ra biển để tránh pháo kích hoặc tìm về chốn vô định. Gia đình chúng tôi là một trong những người đó. Chúng tôi ra Vũng Tàu để tránh làn tên mũi đạn. Nhất thời, trong óc không có một hoạch định nào vững vàng. Chúng tôi mướn tầu đánh cá và ở chung với chủ tàu vốn có họ hàng xa. Ở trên tầu hồi hộp nghe đài phát thanh nói về tình hình trong đất liền. Khi Tổng thống tuyên bố đầu hàng thì mọi người ngơ ngác đóng neo tại chỗ. Trời vừa tảng sáng, chúng tôi nhìn thấy cả hàng ngàn chiếc tầu vội vã ra khơi. Chúng tôi bị kéo theo làn sóng người hốt hoảng đó và cùng họ ra đến hải phận quốc tế. Trên đường ra hải phận, chúng tôi nhìn thấy nhiều tàu bốc cháy và trôi ngược về bờ biển Việt Nam. Không còn tâm trí để tự hỏi tại sao, chúng tôi cứ mặc nhiên đi ùa theo đoàn tầu và phó mặc cho số phận. May cho chúng tôi, một chiếc tầu Mỹ đón và đi đến Phi Luật Tân trong vài ngày lênh đênh trên biển. (Tôi sẽ có dịp trở lại chuyến đi này và thời gian trong trại tị nạn chi tiết hơn) Chúng tôi đến đảo Guam, ở đó khoảng 3 tuần rồi đến trại tị nạn Fort Chaffee gần thành phố Fort Smith thuộc tiểu bang Arkansas. Chúng tôi ở trại này 3 tháng thì được nhà thờ bảo trợ và đến ở thành phố này cho đến nay. Nếu tôi nhớ không lầm thì số người Việt trong đợt đầu đến Mỹ đó khoảng 140,000 người. Phần đông là những người khoẻ mạnh, trai tráng và dân miền biển. Hồi đó có một điều rất dễ yêu giữa người Việt với người Việt là khi đến một thành phố lạ, bạn chỉ cần mở điện thoại niên giám địa phương, tìm họ Nguyễn hay trần và gọi điện thoại. Thường thì họ đến tận nơi đón bạn về nhà nghỉ và làm quen. Hồi đó người Việt hiếm lắm. Gặp được ai da vàng mũi tẹt tóc đen là lân la đến hỏi dò xem có phải người Việt Mình. Lắm khi tẽn tò vì lầm lẫn với Tàu hay Đại Hàn nhưng không bao giờ chừa. Trong khoảng thời gian khoảng một thập niên, tình trạng trai thừa gái thiếu trở nên trầm trọng. Mai mối tìm kiếm khắp nơi. Chính vì vậy nên các cô gái cho dù nhan sắc trời cho giống Thị Doãn cũng được các cánh nhạn khắp nơi bay về ve vãn. Phi cao đẳng bất thành phu phụ ! Câu thành ngữ (?) mới được mọi người chấp nhận như là một lẽ đương nhiên. Họ tranh nhau học để kiếm vợ và tranh thủ học để tiến thân. Không có bằng cấp (cao đẳng hay cử nhân) là khó lòng lọt vào mắt ??omỹ nhân???. Về sau này, con số phụ nữ càng hiếm, một câu nói mới được loan truyền rộng rãi : ??oxấu xí có chỗ mà dí???. Hơi tục, nhưng quả thật tìm một người vợ Việt lúc đó mà mình không có địa vị hay bằng cấp quả khó khăn vô cùng. Một số thanh niên Việt nản chí sống độc thân tại chỗ hay tìm cưới các cô gái không chủng tộc trong địa phương. . . . .
    (con tiep)

  2. Chang_chuoi_tieu

    Chang_chuoi_tieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2001
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Chào bác Steven Soma!
    Cảm ơn bác đã gửi thư cho em. Em vẫn vào mạng đều và liên tục theo dõi những bài viết của bác. Chúc bác mạnh khoẻ và cho em gửi lời hỏi thăm đến cả chị và cháu. Em bây giờ ít post bài lắm và vào TTVN chỉ một số box hạn chế vì bây giờ em hơi chán TTVN. Còn quá ít bài có giá trị như bài của bác mà hầu như là buôn dưa lê với nhau.
    Bananas
  3. Chang_chuoi_tieu

    Chang_chuoi_tieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2001
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Chào bác Steven Soma!
    Cảm ơn bác đã gửi thư cho em. Em vẫn vào mạng đều và liên tục theo dõi những bài viết của bác. Chúc bác mạnh khoẻ và cho em gửi lời hỏi thăm đến cả chị và cháu. Em bây giờ ít post bài lắm và vào TTVN chỉ một số box hạn chế vì bây giờ em hơi chán TTVN. Còn quá ít bài có giá trị như bài của bác mà hầu như là buôn dưa lê với nhau.
    Bananas
  4. chi_yeu_em

    chi_yeu_em Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Chào BaTri!!!!......nói thật nhé: tôi chưa thấy ai viết văn hay như bác!....Tôi rất ít khi đọc truyên ngắn nhưng khi thử đọc bài của bác tôi.....ghiền luôn.
    À này, tôi nghĩ là bác nên viết và in thành tập để nhiều người được thưởng thức, chứ pải vào mạng đọc thế này ....tốn kém wá
    Nếu bác dồng ý, tôi sẽ ủng hộ bác hết mình và tôi nghĩ sẽ có nhiều ban đồng ý với tôi.........
    Thôi chào! chúc bác và gia đình luôn mạnh khoẻ và luôn chờ đọc tác pâmmr của bác
    nthienviet@yahoo.com.sg
  5. chi_yeu_em

    chi_yeu_em Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Chào BaTri!!!!......nói thật nhé: tôi chưa thấy ai viết văn hay như bác!....Tôi rất ít khi đọc truyên ngắn nhưng khi thử đọc bài của bác tôi.....ghiền luôn.
    À này, tôi nghĩ là bác nên viết và in thành tập để nhiều người được thưởng thức, chứ pải vào mạng đọc thế này ....tốn kém wá
    Nếu bác dồng ý, tôi sẽ ủng hộ bác hết mình và tôi nghĩ sẽ có nhiều ban đồng ý với tôi.........
    Thôi chào! chúc bác và gia đình luôn mạnh khoẻ và luôn chờ đọc tác pâmmr của bác
    nthienviet@yahoo.com.sg
  6. thao_dan_new

    thao_dan_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    338
    Đã được thích:
    0
    Chào bác Ba-tri như em đã viết cho bác thư đó là do em viết bằng tiéng Việt để thử gửi sang máy không cai phông tiếng Việt xem có đọc được không thôi mà, nó là như thế này .Mời bác vào địa chỉ sau để tải về phần mềm miễn phí VKNT
    http://www.vietkey.com
    sau đó bác chạy file VKNT khi có bảng thông báo hiện lên, bác hãy chọn mục Unicode chọn kiểu gõ Vni mà bác quen,rồi nhẫn vào mũi tên có chữ Taskbar để nó hiẹn ở đáy màn hình. Sau đó bác vào Font Page ( lúc này phông mặc định của nó là defaut font ) gõ thẳng tiếng Việt vào sau khi gõ hết bác bôi đen toàn bộ văn bản rồi đổi sang phông Arial là bài viết của bác có thể cắt dán vào mạng TTVN được rồi

    Little Princess
  7. thao_dan_new

    thao_dan_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    338
    Đã được thích:
    0
    Chào bác Ba-tri như em đã viết cho bác thư đó là do em viết bằng tiéng Việt để thử gửi sang máy không cai phông tiếng Việt xem có đọc được không thôi mà, nó là như thế này .Mời bác vào địa chỉ sau để tải về phần mềm miễn phí VKNT
    http://www.vietkey.com
    sau đó bác chạy file VKNT khi có bảng thông báo hiện lên, bác hãy chọn mục Unicode chọn kiểu gõ Vni mà bác quen,rồi nhẫn vào mũi tên có chữ Taskbar để nó hiẹn ở đáy màn hình. Sau đó bác vào Font Page ( lúc này phông mặc định của nó là defaut font ) gõ thẳng tiếng Việt vào sau khi gõ hết bác bôi đen toàn bộ văn bản rồi đổi sang phông Arial là bài viết của bác có thể cắt dán vào mạng TTVN được rồi

    Little Princess
  8. ALPHA3

    ALPHA3 Moderator

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    26.328
    Đã được thích:
    4.538
    Truyện của Bác hay lắm.Thật sự tôi không thích vào Hà Nội vì tôi cũng như....Bác.Nói xin các bạn Há nội tha lỗi vì tôi chưa biết Hà nội là gì.Nhưng cũng rất vui khi vào đây!Chúc Bác Ba Tri hạnh phúc nhé!

  9. ALPHA3

    ALPHA3 Moderator

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    26.328
    Đã được thích:
    4.538
    Truyện của Bác hay lắm.Thật sự tôi không thích vào Hà Nội vì tôi cũng như....Bác.Nói xin các bạn Há nội tha lỗi vì tôi chưa biết Hà nội là gì.Nhưng cũng rất vui khi vào đây!Chúc Bác Ba Tri hạnh phúc nhé!

  10. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Nghe tin Nàng sắp sanh nở, nhiều người đến thăm và mang đồ ăn đến. Đây là phong tục của người Mỹ. Họ mang bánh trái, đồ ăn nấu sẵn vì biết Nhà tôi đi đứng khó khăn và không đi chợ mua đồ ăn được. Buồn cười nhất là ông Bác sĩ trong tỉnh. (Ở đây, ba bốn thành phố nhỏ chia nhau một văn phòng bác sĩ. Bởi vì thành phố nhỏ quá nên chả bác sĩ nào muốn về vì sợ không đủ bệnh nhân. Đáp ứng sự e ngại đó, nên các thành phố tí hon này, rủ nhau chung tiền biếu ông bác sĩ một món tiền phụ trội. Lẽ đương nhiên ông ta vẫn có quyền tính tiền thân chủ?. Ở đây lâu ngày, hầu hết thanh niên thiếu nữ trong vùng là do một bàn tay ông giúp đỡ chào đời. Ông ta thuộc tên từng đứa và ông ta chuẩn bị giúp nhà tôi sanh con đầu lòng. ) Chiều nay ông ta đến tận nhà và mang theo một dụng cụ siêu âm cũ chạy bằng pin. Ông ta cho nhà tôi mượn đến lúc sanh con thì trả. Đây là một trường hợp ngoại lệ vì bình thường thì người ta phải đến văn phòng bác sĩ thì mới có thể nghe siêu âm được, nhưng vì mất ngủ với nhà tôi cả mấy tháng nay, đây là phương pháp tiện lợi cho cả đôi bên. Thói thường, có nhiều cách làm thân nhau. Có thể do quen biết lâu ngày và hợp tính hợp nết. Có thể do cùng hoàn cảnh giúp đỡ lẫn nhau và cần nhau. Nhưng cách làm thân nhanh nhất là làm phiền ! Ông bác sĩ này cũng khốn khổ vì nhà tôi không ít và hai người đã quen và thân nhau trong thời gian đốt giai đoạn. Chính ông bác sĩ này hình như bị Nàng làm khốn nên thọc thêm một câu để tôi chịu khổ chung cho vui. Ông ta nheo mắt nhìn tôi và tủm tỉm cười khi nói với Nàng hãy ghi danh cho tôi học khoá trợ sanh.
    Trên đây tôi đã kể về những khổ sở tôi phải gánh chịu khi tính tình nàng thay đổi . Tiện miệng, tôi xin phép được nói về sự thay đổi của thân thể nàng làm khốn đốn tôi ra sao . Tôi nghĩ rằng, những nhà văn nhà báo khi diễn tả sự sinh đẹp bội phần của người phụ nữ khi mang thai có điều thái quá, chắc họ vẽ trong tưởng tượng . Khi mang thai, nhà tôi bỗng dưng phì nhiêu ra . Ngực nàng ngày một lớn và nàng lúc nào cũng suýt xoa lấy tay day day. Tôi nhìn bầu sữa căng cứng và nóng hổi nên đâm ra lo lắng dùm nàng . Tôi biết nàng đau đau nhức lắm nhưng dấu tôi .
    Tôi an ủi :
    - ?oChắc là có sữa trong đó, em thử đi bác sĩ để người ta lấy kim chọc cho nó xì ra bớt.?

    Nàng lo lắng :
    - ?oNhỡ nó bể toang ra trong đó thì sao?
    Thấy tôi loay hoay giúp ma khong được gì nhiều, nên nàng chạy lên nhà cầu cứu mẹ già, người phì ra cười :
    - ?o******, vú chứ có phải bong bóng đâu mà lo vỡ !?o
    Thế nhưng người cũng chả có lời khuyên răn nào để giải quyết tình trạng cấp thời . Người chỉ nói :
    - ?oGiá mà có lá đu đủ thì xong?
    Miền bắc Hoa Kỳ, kiếm đâu ra cái lá đu đủ, tôi phẫn chí gọi cho bác sĩ thì họ nói đó là normal (bình thường) . Normal thế chó nào được, tôi lấy tay ấn thử hai bầu vú thì nó căng cứng lắm rồi . Tôi dục nàng đi đến tận văn phòng bác sĩ xem họ dạy dỗ ra sao . Ông bác sĩ nhẫn nại giải thích rồi lại gởi trở về nhà mà không giải quyết gì . Nàng nói là bác sĩ có cho nàng thuốc giải đau, nhưng họ lại cảnh cáo là khi có bầu không nên dùng loại thuốc gì, ngoại trừ trường hợp bất khả kháng . Nàng nghe thế và quyết định chịu đau thay vì uống thuốc . Nhưng mặt nàng thì lúc nào cũng khó đăm đăm.
    Tôi khuyến khích :
    - ?oĐã hi sinh cho con thì hy sinh cho trót, chớ gì lúc nào cũng như táo bón thế kia ?o
    Ở bên Mỹ này, nếu người chồng mà muốn vào phòng sanh nở để chứng kiến giây phút chào đời của đứa con, phải tham dự một lớp học trợ sanh. Đây chính là lớp mà ông bác sĩ đã ?ochơi? tôi bằng cách dụ vợ tôi ghi danh để bắt tôi cùng vào giúp nàng vượt cạn .
    Tôi mau mắn đồng ý:
    - ?oChuyện nhỏ, anh sẵn sàng ở bên cạnh em, khi bệnh hoạn cũng như lúc gian nan mà.?
    Nói thì mạnh miệng như vậy, nhưng khi vào đến lớp thì mới biết sự tình khốn khó hơn nhiều. ****** chúng nó vẽ chuyện, hoá ra chúng dạy các bậc sắp được làm cha cách làm kẻ hầu hạ. Chúng dạy cách đấm lưng cho vợ, bóp chân và bóp tay v.v.. Tôi ngượng ngùng đấm hờ hững. Nhìn các bậc sắp làm ?ocha? quanh tôi hăm hở làm việc được chỉ dạy rất nhiệt tình, nhà tôi tủi thân tấm tức nước mắt quanh tròng. Tôi nghiến răng nâng tay đấm lưng nàng cho rền hơn và nín thở cho qua giờ học. Oùc tôi lúc đó vẽ ra những hình ảnh xám đen để trù ếm những thằng cha hèn hạ đang nhe răng nịnh vợ kia suốt đời khốn khó.
    Thật tình thì không phải tôi có cái óc thủ cựu ?ochồng chúa, vợ tôi?. Nhưng khi về đến nhà mà cứ phải làm công việc chả ?ođàn ông? chút nào. Trong khi bóp chân cho nàng thì mắt tôi cứ dáo dác sợ có người trông thấy mà xấu hổ. Tôi sợ Thầy Mẹ tôi cho rằng tôi thân trai lạc đạo thờ bà . Tôi sợ Mẹ tôi mà biết thì khốn khổ cho tôi lắm, ấy thế mà nàng có biết đâu, cứ đang lúc có đông người thì vãi ra tội đau chân . Tôi phải đút lót chiều chuộng lẫn dọa nạt đứa em gái va tôi bán cái cho nó bóp chân tay cho nàng . Đứa em gái bóp chân tay lâu lắc thì lại hợp chuyện hợp tính với nhà tôi, hai đứa nó hè nhau đọc đủ mọi loại magazine, để lấy thêm kiến thức .
    Tính tôi thì quý sách, quý vở, cho dù tiếng mỹ khó đọc, tôi vẫn quý mà không hiểu quý để làm gì .?
    Sách báo nhà tôi mua về nhiều đến nỗi con người khó có thể đọc trong cả năm số lượng nàng mua về trong một tuần . Sách báo bên Mỹ có tính mị dân. Họ sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của từng sở thích, của từng đam mê hay từng vấn đề xã hội, an sinh bằng một tờ báo riêng

Chia sẻ trang này