1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người Vợ Bắc Kỳ

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi StevenSoma, 28/04/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Duonganh

    Duonganh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/04/2002
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    0
    He !!!
    Em lập topic Album các bác pots ảnh lên nhé
    Mắt đen như hạt nhãn
    Tóc mềm như sợi mưa giăng
    Ai mua Dương Anh tôi
    Thì thương tôi với
  2. blueoceanvn

    blueoceanvn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    631
    Đã được thích:
    0
    Minh` đã convert đc tất cả câu chuyện của anh Ba Tri đến nay vào Acrobat. Nhưng tiếc là TTVNO ko cho upload file dạng PDF nên mình chẳng thể đưa lên đc. Bạn nào thích thì email cho mình nhé. Mail: blueoceanvn@yahoo.com
    Mong là chúng ta sẽ còn đc tiếp tục chia sẻ với anh Ba Tri câu chuyện của anh. :)
    Nỗi nhớ đã đầy, giọt nước nào làm tràn nỗi nhớ của tôi??
    -----------------------------------------------------------------------
    Ocean
  3. blueoceanvn

    blueoceanvn Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/03/2002
    Bài viết:
    631
    Đã được thích:
    0
    Minh` đã convert đc tất cả câu chuyện của anh Ba Tri đến nay vào Acrobat. Nhưng tiếc là TTVNO ko cho upload file dạng PDF nên mình chẳng thể đưa lên đc. Bạn nào thích thì email cho mình nhé. Mail: blueoceanvn@yahoo.com
    Mong là chúng ta sẽ còn đc tiếp tục chia sẻ với anh Ba Tri câu chuyện của anh. :)
    Nỗi nhớ đã đầy, giọt nước nào làm tràn nỗi nhớ của tôi??
    -----------------------------------------------------------------------
    Ocean
  4. Chaien1

    Chaien1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn anh Ng. đã bỏ công tâm sự. Nhưng tại sao không thấy anh kể về mình nhỉ ? Chuyện Thầy Mẹ anh muốn đặt tên cháu là R. thì đúng là họ gốc Nam Định, Thái Bình, hoặc Ninh Bình, nhưng từ ngữ mà vợ anh dùng không giống vùng ấy lắm, có vẻ Hà Bắc Sơn Tây hơn, hoặc Hải Dương Hưng Yên. Cách dùng từ của anh rất chắt lọc, và khá giống với số đông dân bắc di cư tầu hỏa chứ không phải tầu há mồm. Anh có thể kể sơ về bản thân được không ? - đoạn trước khi ra Cape thuê ghe bơi ra hải phận quốc tế.
  5. Chaien1

    Chaien1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn anh Ng. đã bỏ công tâm sự. Nhưng tại sao không thấy anh kể về mình nhỉ ? Chuyện Thầy Mẹ anh muốn đặt tên cháu là R. thì đúng là họ gốc Nam Định, Thái Bình, hoặc Ninh Bình, nhưng từ ngữ mà vợ anh dùng không giống vùng ấy lắm, có vẻ Hà Bắc Sơn Tây hơn, hoặc Hải Dương Hưng Yên. Cách dùng từ của anh rất chắt lọc, và khá giống với số đông dân bắc di cư tầu hỏa chứ không phải tầu há mồm. Anh có thể kể sơ về bản thân được không ? - đoạn trước khi ra Cape thuê ghe bơi ra hải phận quốc tế.
  6. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Lâu rồi mới lấy lại được cái hứng khởi của ngày "Trí Tuệ Việt Nam" xưa. Cám ơn các Bạn đã bỏ công ghé thăm.
    Chiều nay 4 người chúng tôi bàn nhau đi xe lên tỉnh, vào coffee hous (internet cà phê) để uống cà phê, lên mạng ở đó và viết vài hàng hầu các Bạn. Thú lái xe đi đêm, uống cà phê khởi xướng kể từ ngày đĩa parabol của Steve bị gió thổi bay đi mất. Chúng tôi lâu lâu lại rủ nhau ra đó nói chuyện. Hôm nay, vào giờ cuối, Nhà tôi bị kẹt vì đứa nhỏ bị ói mửa tùm lum. Steve thì ra đến nơi mới chợt nhớ ra là quên cho xe máy cày vào gara vì tối nay sẽ dưới âm độ, nên quày quả trở về. Còn lại tôi và Sarri.
    Câu chuyện Sarri và tôi thì hơi oái oăm vì chưng mặc dù không ai bảo ai, cả Sarri và tôi đều tránh cơ hội ngồi riêng rẽ với nhau. Hôm nay thì tình trạng bất khả kháng, chạy trời không khỏi nắng. Chúng tôi ngồi nói chuyện trăng sao mây gió nhưng cả hai đứa đều nhấp nhổm vì cả hai đều biết là không ai thật với lòng mình. Mắt thì cứ ngóng ngóng mong Steve trở lại nhưng rõ ràng là thời gian ai cũng biết là tối thiểu cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ.
    Từ ngày qua Mỹ, tôi bị Mỹ hoá nhiều. Tôi không thể ngủ ngon nếu không giải quyết được những áy náy trong lòng cho dù việc nhỏ nhen đến đâu. Chuyện xảy ra trong khu ruộng bắp (ngày Halloween) mới gần đây thôi, nhưng cả hai đứa (Sarri và tôi) đều nghĩ phải giải quyết một lần cho xong. (Chuyện này tôi đã viết đăng lên nhưng không hiểu sao bị cắt đi mất nên đến nay vẫn chưa viết lại được). Không phải tôi chủ quan, nhưng tôi biết và tôi hiểu lòng tôi hơn ai hết.
    Mối tình của Tôi và Sarri kéo dài cả hằng chục năm trời không phải là ngắn. Nhóm nhà thờ phân công thế nào mà lại xếp Sarri và tôi cùng đứng riêng một chỗ trong ruộng ngô thì cũng là trớ trêu. Tình trạng ngồi riêng như bây giờ, làm cả hai chúng tôi nhớ lại hôm trong ruộng ngô nên áy náy ngại ngùng lắm. Chuyện xảy ra đại khái như thế này:
    Chúng tôi được giao nhiệm vụ cầm hai bóng đèn đỏ quơ đi quơ lại khi những đứa bé đi đến. Việc thì vui và dễ dàng, nhưng mưa gió trong lòng người trong đêm hôm đó thì ào ạt như ngày lốc xoáy.
    Tôi chủ quan vì tôi yêu nhà tôi chân thành. Cộng thêm việc mới có con nhỏ nên lúc đầu tôi dễ dàng coi như chuyện thường tình. Tôi lầm lớn. Ngồi cạnh nhau trong khoảng thiên nhiên bao la. Gió lạnh nhè nhẹ, trăng mờ ảo, hai vai cọ sát nhau. Hơi thở quen thuộc ngày xưa của Sarri phà vào bên tai ấm áp. Tôi đứng yên vì cảm giác dễ chịu. Nhưng chính cảm giác dễ chịu này kéo đổ hộc ký ức xuống để bày ra trong óc tôi hương vị ngày xưa. Trong vô thức, tôi thấy yên tâm và quên mọi sự trên đời. Trong cao độ của sự miệt mài vào biển kỷ niệm, tôi vô tình quay lại và nhìn vào khuôn mặt Sarri dưới ánh trăng đêm. Khuôn mặt quen thuộc bao lâu trở nên gần gũi lạ thường. Sarri cười nhè nhẹ, ánh sáng phản chiếu trên hai hàm răng đều và trắng làm tôi rùng mình. Sarri sao giống Nhà tôi quá. Quả tình giống đến thế mà xưa nay tôi chẳng hề để ý so sánh. Cả hai đều có dáng người dong dỏng. Tiếng cười hiền hoà và chợt cao vút lên khi có điều gì hứng khởi. Tôi yên tâm với chính mình là người đang ngồi cạnh tôi chính là Nhà tôi. Sarri rụt người xuống cho ấm. Tôi kê sát vai tôi vào ngực nàng. Chúng tôi cứ ngồi như vậy lâu lắm. Hai bóng đèn đỏ quên cả nhiệm vụ để chồng lên nhau phát quang về phía đằng trước. Chúng tôi ngồi yên như thế không biết là bao lâu. Mãi cho đến lúc có tiếng xe rồ máy đánh thức đám quạ kêu lên văng vẳng nghe như tiếng trẻ em khóc làm tôi bàng hoàng thức tỉnh. Hoảng hốt giúp tôi kéo mọi chuyện trở về hiện thực, tôi nắm hai tay lại và bẻ các lóng tay. Tiếng kêu dòn dã của các khớp tay cũng đánh thức được Sarri. Từ lâu rồi, Sarri vẫn sợ tiếng bẻ tay như vậy. Còn tôi, bàn tay phải vô tình áp vào ngón tay đeo nhẫn. Lời thề hôn nhân hôm nào trở về làm chiếc nhẫn bỗng trở nên lạnh buốt. Trong vô thức, tôi đưa tay áp chiếc nhẫn lên má. Sarri hình như nhìn thấy ánh trăng phản chiếu trên chiếc nhẫn cưới. Nàng rụt người lại và đưa mắt nhìn ra xa.
    Tôi tiếc rẻ nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình may mắn và sung sướng. Tại sao vậy tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi biết là tôi vừa thoát khỏi chuyến phiêu lưu vào một tình trạng khác xa hiện giờ. Tôi đang chơi trò xấp ngửa với tình bạn trường cửu.
    (Sắp đến giờ về rồi, tôi viết và thông dịch cho Sarri nghe. Tôi tin rằng chính vì việc dịch thuật lại cho Sarri những gì tôi viết, là một cách tô đậm lằn ranh giới giữa tôi và Nàng. Sarri không nói gì cả chỉ cúi đầu nghịch cái ống hút nước và lâu lâu lại nhìn lên tôi mà thôi. Mái tóc óng ả mầu nâu ngô phủ xuống khuôn mặt bao dung và chịu đựng. Mái tóc lại còn che khuất đôi mắt Nàng, nên tôi được tiện nghi ngắm nhìn trong khi tôi nói, và cũng dễ dàng lẩn tránh khi Nàng bất chợt ngó lên. Ly cà phê của tôi từ nãy giờ bận bịu đánh máy nên nguội ngắt. Tôi tiện tay cầm lên uống thì Sarri đã kịp thời đưa tôi ly của Nàng. Đã lâu rồi, chúng tôi có thể ngồi cạnh nhau mà không ai cần nói với ai câu nào. Cho dù chúng tôi không ai tiếp chuyện nhưng vẫn cảm thấy complete (đầy đủ) và yên tâm. Hôm nay tôi nói, Nàng nghe. Một chiều như vậy, tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy là đã nói với nhau rất nhiều. Chuyện tối hôm nay, tôi chưa có dịp viết thêm lên. . . . .
    Steve mới đậu xe trước cửa tiệm. Tôi chắc sẽ để bài này lên một lát rồi kéo xuống thôi. Tôi vẫn phân vân không biết có nên kể cho Nhà tôi nghe không ? Những gì viết trên dây, nghĩ sao tôi viết ngay ra như vậy không có thời gian thôi sao. Chắc là lủng củng nhưng đây là nhưng gì xảy ra hiện giờ. Khi có dịp, tôi sẽ trở lại chủ đề này nhưng mà viết riêng trong một topic khác.) Bạn có ý kiến gì về chuyện tối nay không ?
    -----------------------------
    Tôi đã trở về nhà được hơn một tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ ngồi vào bàn máy thì không đánh thêm được chút gì nữa. Tôi quay sang nhìn khuôn mặt nhà tôi. Thật đúng rồi, Nàng và Sarri có nhiều điểm giống nhau thần kỳ. Nhưng Nhà tôi có giấc ngủ thiên thần hơn. Giấc ngủ an tâm. Giấc ngủ hạnh phúc của một người phó thác và tin cậy trong tình yêu của chồng. Nhìn nét mặt vô tư của Nàng, lòng tôi dấy nên một niềm hối hận sâu xa. Ô hay, tôi đã làm gì nhỉ ? Tại sao tôi lại có mặc cảm phạm tội ?
    Thôi tôi biết rồi, Tết sắp đến. Mỗi năm, cứ độ Tết về là tôi lại lẩn thẩn tình cảm như thế này đây. Lỗi tại Tết cả đấy ! . . . .. Bình thường thì văn tôi có bao giờ uỷ mị, vòng vo, ướt át như thế này đâu . . . ..
    Than Ôi! Tết ơi là Tết !
    Được stevensoma sửa chữa / chuyển vào 16:43 ngày 22/01/2003
  7. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Lâu rồi mới lấy lại được cái hứng khởi của ngày "Trí Tuệ Việt Nam" xưa. Cám ơn các Bạn đã bỏ công ghé thăm.
    Chiều nay 4 người chúng tôi bàn nhau đi xe lên tỉnh, vào coffee hous (internet cà phê) để uống cà phê, lên mạng ở đó và viết vài hàng hầu các Bạn. Thú lái xe đi đêm, uống cà phê khởi xướng kể từ ngày đĩa parabol của Steve bị gió thổi bay đi mất. Chúng tôi lâu lâu lại rủ nhau ra đó nói chuyện. Hôm nay, vào giờ cuối, Nhà tôi bị kẹt vì đứa nhỏ bị ói mửa tùm lum. Steve thì ra đến nơi mới chợt nhớ ra là quên cho xe máy cày vào gara vì tối nay sẽ dưới âm độ, nên quày quả trở về. Còn lại tôi và Sarri.
    Câu chuyện Sarri và tôi thì hơi oái oăm vì chưng mặc dù không ai bảo ai, cả Sarri và tôi đều tránh cơ hội ngồi riêng rẽ với nhau. Hôm nay thì tình trạng bất khả kháng, chạy trời không khỏi nắng. Chúng tôi ngồi nói chuyện trăng sao mây gió nhưng cả hai đứa đều nhấp nhổm vì cả hai đều biết là không ai thật với lòng mình. Mắt thì cứ ngóng ngóng mong Steve trở lại nhưng rõ ràng là thời gian ai cũng biết là tối thiểu cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ.
    Từ ngày qua Mỹ, tôi bị Mỹ hoá nhiều. Tôi không thể ngủ ngon nếu không giải quyết được những áy náy trong lòng cho dù việc nhỏ nhen đến đâu. Chuyện xảy ra trong khu ruộng bắp (ngày Halloween) mới gần đây thôi, nhưng cả hai đứa (Sarri và tôi) đều nghĩ phải giải quyết một lần cho xong. (Chuyện này tôi đã viết đăng lên nhưng không hiểu sao bị cắt đi mất nên đến nay vẫn chưa viết lại được). Không phải tôi chủ quan, nhưng tôi biết và tôi hiểu lòng tôi hơn ai hết.
    Mối tình của Tôi và Sarri kéo dài cả hằng chục năm trời không phải là ngắn. Nhóm nhà thờ phân công thế nào mà lại xếp Sarri và tôi cùng đứng riêng một chỗ trong ruộng ngô thì cũng là trớ trêu. Tình trạng ngồi riêng như bây giờ, làm cả hai chúng tôi nhớ lại hôm trong ruộng ngô nên áy náy ngại ngùng lắm. Chuyện xảy ra đại khái như thế này:
    Chúng tôi được giao nhiệm vụ cầm hai bóng đèn đỏ quơ đi quơ lại khi những đứa bé đi đến. Việc thì vui và dễ dàng, nhưng mưa gió trong lòng người trong đêm hôm đó thì ào ạt như ngày lốc xoáy.
    Tôi chủ quan vì tôi yêu nhà tôi chân thành. Cộng thêm việc mới có con nhỏ nên lúc đầu tôi dễ dàng coi như chuyện thường tình. Tôi lầm lớn. Ngồi cạnh nhau trong khoảng thiên nhiên bao la. Gió lạnh nhè nhẹ, trăng mờ ảo, hai vai cọ sát nhau. Hơi thở quen thuộc ngày xưa của Sarri phà vào bên tai ấm áp. Tôi đứng yên vì cảm giác dễ chịu. Nhưng chính cảm giác dễ chịu này kéo đổ hộc ký ức xuống để bày ra trong óc tôi hương vị ngày xưa. Trong vô thức, tôi thấy yên tâm và quên mọi sự trên đời. Trong cao độ của sự miệt mài vào biển kỷ niệm, tôi vô tình quay lại và nhìn vào khuôn mặt Sarri dưới ánh trăng đêm. Khuôn mặt quen thuộc bao lâu trở nên gần gũi lạ thường. Sarri cười nhè nhẹ, ánh sáng phản chiếu trên hai hàm răng đều và trắng làm tôi rùng mình. Sarri sao giống Nhà tôi quá. Quả tình giống đến thế mà xưa nay tôi chẳng hề để ý so sánh. Cả hai đều có dáng người dong dỏng. Tiếng cười hiền hoà và chợt cao vút lên khi có điều gì hứng khởi. Tôi yên tâm với chính mình là người đang ngồi cạnh tôi chính là Nhà tôi. Sarri rụt người xuống cho ấm. Tôi kê sát vai tôi vào ngực nàng. Chúng tôi cứ ngồi như vậy lâu lắm. Hai bóng đèn đỏ quên cả nhiệm vụ để chồng lên nhau phát quang về phía đằng trước. Chúng tôi ngồi yên như thế không biết là bao lâu. Mãi cho đến lúc có tiếng xe rồ máy đánh thức đám quạ kêu lên văng vẳng nghe như tiếng trẻ em khóc làm tôi bàng hoàng thức tỉnh. Hoảng hốt giúp tôi kéo mọi chuyện trở về hiện thực, tôi nắm hai tay lại và bẻ các lóng tay. Tiếng kêu dòn dã của các khớp tay cũng đánh thức được Sarri. Từ lâu rồi, Sarri vẫn sợ tiếng bẻ tay như vậy. Còn tôi, bàn tay phải vô tình áp vào ngón tay đeo nhẫn. Lời thề hôn nhân hôm nào trở về làm chiếc nhẫn bỗng trở nên lạnh buốt. Trong vô thức, tôi đưa tay áp chiếc nhẫn lên má. Sarri hình như nhìn thấy ánh trăng phản chiếu trên chiếc nhẫn cưới. Nàng rụt người lại và đưa mắt nhìn ra xa.
    Tôi tiếc rẻ nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình may mắn và sung sướng. Tại sao vậy tôi cũng không biết nữa. Nhưng tôi biết là tôi vừa thoát khỏi chuyến phiêu lưu vào một tình trạng khác xa hiện giờ. Tôi đang chơi trò xấp ngửa với tình bạn trường cửu.
    (Sắp đến giờ về rồi, tôi viết và thông dịch cho Sarri nghe. Tôi tin rằng chính vì việc dịch thuật lại cho Sarri những gì tôi viết, là một cách tô đậm lằn ranh giới giữa tôi và Nàng. Sarri không nói gì cả chỉ cúi đầu nghịch cái ống hút nước và lâu lâu lại nhìn lên tôi mà thôi. Mái tóc óng ả mầu nâu ngô phủ xuống khuôn mặt bao dung và chịu đựng. Mái tóc lại còn che khuất đôi mắt Nàng, nên tôi được tiện nghi ngắm nhìn trong khi tôi nói, và cũng dễ dàng lẩn tránh khi Nàng bất chợt ngó lên. Ly cà phê của tôi từ nãy giờ bận bịu đánh máy nên nguội ngắt. Tôi tiện tay cầm lên uống thì Sarri đã kịp thời đưa tôi ly của Nàng. Đã lâu rồi, chúng tôi có thể ngồi cạnh nhau mà không ai cần nói với ai câu nào. Cho dù chúng tôi không ai tiếp chuyện nhưng vẫn cảm thấy complete (đầy đủ) và yên tâm. Hôm nay tôi nói, Nàng nghe. Một chiều như vậy, tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy là đã nói với nhau rất nhiều. Chuyện tối hôm nay, tôi chưa có dịp viết thêm lên. . . . .
    Steve mới đậu xe trước cửa tiệm. Tôi chắc sẽ để bài này lên một lát rồi kéo xuống thôi. Tôi vẫn phân vân không biết có nên kể cho Nhà tôi nghe không ? Những gì viết trên dây, nghĩ sao tôi viết ngay ra như vậy không có thời gian thôi sao. Chắc là lủng củng nhưng đây là nhưng gì xảy ra hiện giờ. Khi có dịp, tôi sẽ trở lại chủ đề này nhưng mà viết riêng trong một topic khác.) Bạn có ý kiến gì về chuyện tối nay không ?
    -----------------------------
    Tôi đã trở về nhà được hơn một tiếng đồng hồ rồi. Bây giờ ngồi vào bàn máy thì không đánh thêm được chút gì nữa. Tôi quay sang nhìn khuôn mặt nhà tôi. Thật đúng rồi, Nàng và Sarri có nhiều điểm giống nhau thần kỳ. Nhưng Nhà tôi có giấc ngủ thiên thần hơn. Giấc ngủ an tâm. Giấc ngủ hạnh phúc của một người phó thác và tin cậy trong tình yêu của chồng. Nhìn nét mặt vô tư của Nàng, lòng tôi dấy nên một niềm hối hận sâu xa. Ô hay, tôi đã làm gì nhỉ ? Tại sao tôi lại có mặc cảm phạm tội ?
    Thôi tôi biết rồi, Tết sắp đến. Mỗi năm, cứ độ Tết về là tôi lại lẩn thẩn tình cảm như thế này đây. Lỗi tại Tết cả đấy ! . . . .. Bình thường thì văn tôi có bao giờ uỷ mị, vòng vo, ướt át như thế này đâu . . . ..
    Than Ôi! Tết ơi là Tết !
    Được stevensoma sửa chữa / chuyển vào 16:43 ngày 22/01/2003
  8. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Tuần tới sẽ là những ngày quan trọng đối với Steven Soma. Phái đoàn Soma, gồm 2 bò, 1 heo và 4con chồn mink sẽ đi dự Stock Show tại tiểu bang Texas. Stock Show đại khái giống như nửa hội chợ, nửa triển lãm những sản phẩm đồng quê ở bên ta. Ở bên Mỹ này, đối với những nhà nông như Steven, Stock Show là ngày đánh dấu thành quả vinh nhục trong năm qua. Stock Show quan trọng cũng phải, vì người mua heo bò đặt giá căn cứ trên số điểm gặt hái được tại Stock Show. Steve nôn nả, bận rộn suốt tuần và mới ngơi tay được tối hôm qua với tụi tôi thôi. Nhìn hắn xức bức sang bang, tôi tội nghiệp hắn lắm, nhưng tôi có biết gì về súc vật đâu mà giúp. Có lần hắn nhờ tôi rượt một con heo nhỏ xổng chuồng. Tôi cứ thế mà dí theo con vật, rồi khi đuổi kịp thì lấy tay ghì đầu nó xuống, miệng kêu la ing ỏi. Tiếng tôi kêu chắc còn to hơn cả tiếng heo eng éc. Từ đàng xa, Steve la lớn:
    - ?oPick her up? (Bế nó lên)

    Tôi ngại ngùng nên dùng dằng hưỡn hưỡn.
    Steve lại hét lên:
    - ?o She won?Tt bite? (Nó không cắn đâu)
    Sợ chó gì nó cắn. Sợ bẩn thôi. Nhìn con vật lấm láp, tôi bèn cầm đầu chú trư nhấc lên và duỗi hai tay ra đằng xa ra vẻ ghê tởm. Steve chạy đến bực mình gạt tay tôi ra, rồi ôm chú heo con vào lòng miệng liên tục vỗ về an ủi nó. Tôi đứng nhìn nửa tẽn tò nửa bất mãn. Tôi đang đón chờ một lời cám ơn từ cửa miệng Steve, mà ngược lại bị xì nẹc thì ai mà không khó chịu. Sau này tôi mới biết tôi có lỗi. Steve yêu quí và chăm sóc từng con vật nuôi trong trại. Hắn chẳng ngại ngùng ôm bất cứ con vật nào vào lòng bất kể khi đang diện đồ lớn. Còn tôi thì sợ giây bẩn nên động tác dí mõm con heo xuống đất ắt là không nên không phải đối với những người như Steve. Kể từ đó, Steve không bao giờ nhờ tôi bất cứ việc gì liên quan đến chăn nuôi gia súc. Nhưng cũng từ đó, Steve lúc nào cũng ráng vận động tôi thương yêu thú vật.
    Cách đây vài năm, nhân ngày sinh nhật của tôi, Steve mang đến tặng cho tôi một chú heo có tên thị trường là Việtnamese Pot Belly. Ôi chao, Steve hãnh diện về thành quả truy tầm khắp nơi để kiếm con heo này về cho tôi. Sarri thì sum xoe thắt nơ lên đầu chú trư rồi cứ hôn chùn chụt vào mũi con vật. Nàng trân trọng đưa cho tôi:
    - ?oHere, give him a hug? (Ôm nó nè)
    Mẹ , kiếp, tôi chả bao giờ có thể ôm chó ôm mèo, huống chi heo. Tôi chửi thầm trong bụng:
    - ?o*** , mẹ, mày nữa, ông thì ông cho vào nồi chứ ôm với iếc gì !?
    Miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn phải đưa ra và ôm vào lòng. Đã trót thì phải trét, lỡ bẩn rồi cho bẩn luôn. Tôi bèn làm ra vẻ hớn hở:
    - ?oWow ! where did you get this little cutie ?? (Tài quá, Bạn kiếm con vật dễ thương này ở đâu vậy ?)
    Miệng nói tay ôm con vật vào lòng ra vẻ trìu mến. Hành động ngu xuẩn này không ngờ tạo cho tôi biết bao phiền nhiễu về sau. Nhưng đây là chuyện sau này, còn thú thực lúc bấy giờ tôi cũng chả baogiờ biết là Việt Nam lại có con vật tên là Việtnamese Pot Belly. Ghê gớm hơn cả là con vật này không được phép nuôi trong chuồng heo, mà phải nuôi trong nhà như chó như mèo vậy. Tụi Steven xúm vào hỏi tôi :
    - ?o Ở bên Việt Nam thì Charlie (Sarri mới đặt tên cho nó) có to không ?
    Cực chẳng đã tôi phiệu thêm vào để cho có chuyện mà nói. Tôi đoán thầm trong bụng, mẹ, kiếp, heo mà nuôi trong nhà thì chắc chỉ có thể to ngần nấy, chứ to tổ mẹ như heo xề thì chẳng lý gì nuôi trong nhà. Lý luận rẻ tiền như vậy nên tôi vững bụng phán một câu xanh rờn :
    - ?o Loại heo Pot Belly này có nuôi cách mấy cũng chỉ lớn ngần này thôi !?
    Sarri và Steve nhìn nhau ngơ ngác
    - ?oAre you sure ? As much as I know, this species can grow up to 300 to 400 pounds) (Có chắc không đó, theo tôi được biết là loài heo này có thể cân nặng tới 1 hay 2 tạ )
    Tiếng Mỹ có câu thành ngữ, ?oput my foot in my mouth? (bỏ bàn chân vào mồm) để chỉ trường hợp bị lỡ miệng . Nay tôi (open mouth to change foot) (há miệng để thay chân) ý nói là hết lỡ miệng này đến lỡ miệng khác ! Óc tôi làm việc thật nhanh để tìm câu trả lời cho hợp tình hợp lý nhưng một câu hỏi khác vụt đến làm choáng ngợp cả. Tôi muốn hỏi câu này lắm : Heo này có ăn được không ? nhưng chả dám nói ra.
    Trở lại câu chuyện chính, Tôi biết là Steve mong mỏi tôi đi với hắn lắm, nhưng tôi cứ vờ vịt ra vẻ không quan tâm. Thật ra Tôi đã xin nghỉ ba ngày để đáp máy bay xuống phi trường Dallas, Texas vào chiều thứ năm và sẽ bay về ngày thứ hai sau đó. Tôi muốn dành cho Steve một ngạc nhiên lớn. Cái nhân vật Steve này ngộ lắm, hắn hình như thích tôi ở bên cạnh hoài huỷ hay sao đó. Mỗi ngày, y kỳ hắn kiếm cớ gì để gặp tôi. Lắm khi chả có chuyện gì quan trọng hắn cũng gọi tôi ra sau vườn. Tôi mang bệnh hút thuốc lá cũng vì hắn. Theo chương trình thì Steve sẽ đi ngày mai, sau đó Sarri sẽ đi sau với người quen trên Topeka. (Thủ phủ của Kansas).
    (còn tiếp)
    Được stevensoma sửa chữa / chuyển vào 08:36 ngày 24/01/2003
  9. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Tuần tới sẽ là những ngày quan trọng đối với Steven Soma. Phái đoàn Soma, gồm 2 bò, 1 heo và 4con chồn mink sẽ đi dự Stock Show tại tiểu bang Texas. Stock Show đại khái giống như nửa hội chợ, nửa triển lãm những sản phẩm đồng quê ở bên ta. Ở bên Mỹ này, đối với những nhà nông như Steven, Stock Show là ngày đánh dấu thành quả vinh nhục trong năm qua. Stock Show quan trọng cũng phải, vì người mua heo bò đặt giá căn cứ trên số điểm gặt hái được tại Stock Show. Steve nôn nả, bận rộn suốt tuần và mới ngơi tay được tối hôm qua với tụi tôi thôi. Nhìn hắn xức bức sang bang, tôi tội nghiệp hắn lắm, nhưng tôi có biết gì về súc vật đâu mà giúp. Có lần hắn nhờ tôi rượt một con heo nhỏ xổng chuồng. Tôi cứ thế mà dí theo con vật, rồi khi đuổi kịp thì lấy tay ghì đầu nó xuống, miệng kêu la ing ỏi. Tiếng tôi kêu chắc còn to hơn cả tiếng heo eng éc. Từ đàng xa, Steve la lớn:
    - ?oPick her up? (Bế nó lên)

    Tôi ngại ngùng nên dùng dằng hưỡn hưỡn.
    Steve lại hét lên:
    - ?o She won?Tt bite? (Nó không cắn đâu)
    Sợ chó gì nó cắn. Sợ bẩn thôi. Nhìn con vật lấm láp, tôi bèn cầm đầu chú trư nhấc lên và duỗi hai tay ra đằng xa ra vẻ ghê tởm. Steve chạy đến bực mình gạt tay tôi ra, rồi ôm chú heo con vào lòng miệng liên tục vỗ về an ủi nó. Tôi đứng nhìn nửa tẽn tò nửa bất mãn. Tôi đang đón chờ một lời cám ơn từ cửa miệng Steve, mà ngược lại bị xì nẹc thì ai mà không khó chịu. Sau này tôi mới biết tôi có lỗi. Steve yêu quí và chăm sóc từng con vật nuôi trong trại. Hắn chẳng ngại ngùng ôm bất cứ con vật nào vào lòng bất kể khi đang diện đồ lớn. Còn tôi thì sợ giây bẩn nên động tác dí mõm con heo xuống đất ắt là không nên không phải đối với những người như Steve. Kể từ đó, Steve không bao giờ nhờ tôi bất cứ việc gì liên quan đến chăn nuôi gia súc. Nhưng cũng từ đó, Steve lúc nào cũng ráng vận động tôi thương yêu thú vật.
    Cách đây vài năm, nhân ngày sinh nhật của tôi, Steve mang đến tặng cho tôi một chú heo có tên thị trường là Việtnamese Pot Belly. Ôi chao, Steve hãnh diện về thành quả truy tầm khắp nơi để kiếm con heo này về cho tôi. Sarri thì sum xoe thắt nơ lên đầu chú trư rồi cứ hôn chùn chụt vào mũi con vật. Nàng trân trọng đưa cho tôi:
    - ?oHere, give him a hug? (Ôm nó nè)
    Mẹ , kiếp, tôi chả bao giờ có thể ôm chó ôm mèo, huống chi heo. Tôi chửi thầm trong bụng:
    - ?o*** , mẹ, mày nữa, ông thì ông cho vào nồi chứ ôm với iếc gì !?
    Miệng thì nói vậy, nhưng tay vẫn phải đưa ra và ôm vào lòng. Đã trót thì phải trét, lỡ bẩn rồi cho bẩn luôn. Tôi bèn làm ra vẻ hớn hở:
    - ?oWow ! where did you get this little cutie ?? (Tài quá, Bạn kiếm con vật dễ thương này ở đâu vậy ?)
    Miệng nói tay ôm con vật vào lòng ra vẻ trìu mến. Hành động ngu xuẩn này không ngờ tạo cho tôi biết bao phiền nhiễu về sau. Nhưng đây là chuyện sau này, còn thú thực lúc bấy giờ tôi cũng chả baogiờ biết là Việt Nam lại có con vật tên là Việtnamese Pot Belly. Ghê gớm hơn cả là con vật này không được phép nuôi trong chuồng heo, mà phải nuôi trong nhà như chó như mèo vậy. Tụi Steven xúm vào hỏi tôi :
    - ?o Ở bên Việt Nam thì Charlie (Sarri mới đặt tên cho nó) có to không ?
    Cực chẳng đã tôi phiệu thêm vào để cho có chuyện mà nói. Tôi đoán thầm trong bụng, mẹ, kiếp, heo mà nuôi trong nhà thì chắc chỉ có thể to ngần nấy, chứ to tổ mẹ như heo xề thì chẳng lý gì nuôi trong nhà. Lý luận rẻ tiền như vậy nên tôi vững bụng phán một câu xanh rờn :
    - ?o Loại heo Pot Belly này có nuôi cách mấy cũng chỉ lớn ngần này thôi !?
    Sarri và Steve nhìn nhau ngơ ngác
    - ?oAre you sure ? As much as I know, this species can grow up to 300 to 400 pounds) (Có chắc không đó, theo tôi được biết là loài heo này có thể cân nặng tới 1 hay 2 tạ )
    Tiếng Mỹ có câu thành ngữ, ?oput my foot in my mouth? (bỏ bàn chân vào mồm) để chỉ trường hợp bị lỡ miệng . Nay tôi (open mouth to change foot) (há miệng để thay chân) ý nói là hết lỡ miệng này đến lỡ miệng khác ! Óc tôi làm việc thật nhanh để tìm câu trả lời cho hợp tình hợp lý nhưng một câu hỏi khác vụt đến làm choáng ngợp cả. Tôi muốn hỏi câu này lắm : Heo này có ăn được không ? nhưng chả dám nói ra.
    Trở lại câu chuyện chính, Tôi biết là Steve mong mỏi tôi đi với hắn lắm, nhưng tôi cứ vờ vịt ra vẻ không quan tâm. Thật ra Tôi đã xin nghỉ ba ngày để đáp máy bay xuống phi trường Dallas, Texas vào chiều thứ năm và sẽ bay về ngày thứ hai sau đó. Tôi muốn dành cho Steve một ngạc nhiên lớn. Cái nhân vật Steve này ngộ lắm, hắn hình như thích tôi ở bên cạnh hoài huỷ hay sao đó. Mỗi ngày, y kỳ hắn kiếm cớ gì để gặp tôi. Lắm khi chả có chuyện gì quan trọng hắn cũng gọi tôi ra sau vườn. Tôi mang bệnh hút thuốc lá cũng vì hắn. Theo chương trình thì Steve sẽ đi ngày mai, sau đó Sarri sẽ đi sau với người quen trên Topeka. (Thủ phủ của Kansas).
    (còn tiếp)
    Được stevensoma sửa chữa / chuyển vào 08:36 ngày 24/01/2003
  10. mongduoihoa

    mongduoihoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/01/2003
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Bác Ba-tri thân mến:
    Em bỏ giờ giới thiệu cho bà con biết về câu chuyện Người Vợ Bắc Kỳ của Bác suốt ngày hôm qua. Bác nhớ viết thêm co em đọc nhá. Nhớ viết thêm về Sarri nhé.

Chia sẻ trang này