1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Người Vợ Bắc Kỳ

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi StevenSoma, 28/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Mấy hôm rày, Cháu nó ốm quá nên vợ chồng tôi xức bức xang bang. NgườI nó nóng như rang lên rồI toát mồ hôi như tắm. MỗI ngày chừng dăm ba lượt như vậy. Ông bác sĩ thành phố cũng phát sốt ruột với nhà tôi. Cứ lát lát, Nhà tôi lạI gọI điện thoạI nhắc chừng. Cực chẳng đã, tốI hôm qua ông ta đến tận nhà để nhà tôi an tâm. Ông ta nói:
    - ?o Đây chỉ là cảm cúm xoàng. Cả thành phố này nhiều ngườI bị chứ không phảI chỉ riêng thằng bé. Đây là mùa của bịnh này. Chịu khó đi, khoảng một tuần rồI bịnh sẽ qua đi. Chẳng thuốc nào chữa khỏI đâu.
    Bình thường thì chuyện này đã xong, nhưng ông ta méo mó nghề nghiệp nên giảng hơi kỹ. Tay cầm ly bia, miệng nói huyên thuyên kể lể về cộI rễ căn bệnh nên vô tình gây ra rắc rối. Ông ta kể là bệnh này xuất phát từ loài heo rồI truyền cho người. Sau đó ngườI truyền lạI cho heo, cứ xoay vòng năm này sang năm khác. Nghe thấy bệnh xuất phát từ heo thì tai nhà tôi ù đi, không còn chỗ để chứa thêm nữa. Nàng bèn đổ tộI cho các con heo của Steven Soma và nằng nặc đòi về NgoạI vì sợ heo của Steven lây sang mãi. Tôi bèn lên mạng, tra cứu nguyên uỷ về cái bệnh cảm cúm này cho thật rõ rồI in ra mang về cho Nàng đọc. Ấy thế mà cũng không lay chuyển được ý Nàng. Bí quá, tôi bèn cầu cứu ông bác sĩ và đổ tộI cho ông ta. Khi tiếng reng điện thoạI vừa mớI dứt, chưa kịp mở lờI thì đã thấy ông ta nói trước. Giọng ông vô cùng kiên nhẫn:
    - ?o Tôi nói thật mà, bà làm ơn chịu khó vài ngày đi. Cháu sẽ khoẻ ngay đấy thôi. Làm ơn đi mà.? (Honest, just bear with it for several days. Please! He will be as good as new.)
    Chưng hửng vì câu nói phân trần của ông ta, tôi ngạc nhiên hỏI:
    - " Ðây là tôi mà, ông đang nói chuyện vớI ai vậy ? (This is I, who are you talking to?)
    Ông ta nói giọng bình thường, chả ngạc nhiên gì sốt:
    - " Tôi biết rồI, chẳng cần có Caller ID tôi cũng biết là bên ông gọI đến.? (?oI know, I do not need caller ID to tell the call is from your home?)
    (Ðiện thoạI bây giờ có chức năng rất hay, là nó hiện lên màn ảnh tên và số điện thoạI của ngườI gọI đến. Chức năng này gọI là Caller ID, mớI được dùng phổ biến khoảng 5 năm trở lại.)
    Tôi phì ra cườI:
    - "Bộ Nhà tôi hay phiền ông lắm hả ? (?oDoes my wife bug you often ??)
    - ?oCó gì đâu mà phiền, nhưng có điều tôi không có câu trả lờI nào mớI hơn nên ngạI tiếp chuyện.? (?oNot bothering me, but I havn?Tt any better news for her. So I hesitate to take the call?
    - ?oBộ hôm nay Nhà tôi có gọI cho ông hay sao? ?o
    - ?oỒ, hôm nay thì đỡ hơn, chỉ khoảng dăm lần thôi. Còn mấy hôm trước thì tôi chưa bỏ giờ đếm." (?oOh, it is better today, only several times. As for the previous days, I haven?Tt taken the time to count.?)
    Tôi giả lả:
    - " Chẳng phảI riêng ông bị quấy đâu. Tôi cũng đang khốn khó đây. Bà xã tôi đòi đem con về ngoạI kia kìa.?
    Nhận ra tôi là người đồng hộI đồng thuyền, ông ta phá lên cười lớn:
    - ?o Tốt thay, vậy thì cho cô Nàng về ngay đi. Hai đứa mình sẽ được tự do mấy ngày đi chơi golf. (cù).? (?o That?Ts good. Just let her go. That will give us some free days for the game of golf.)
    - ?o Không giỡn đâu lão, Nhà tôi đi không phảI mấy ngày đâu, mà là mấy tháng đó.? (Not kidding old man, she will not be gone for several days but months.?)
    - ?oThế bây giờ làm sao?? (So what do you want me to do)
    Tôi trả giá:
    - ?o Nếu ông mà làm cho nhà tôi đổI ý, tôi sẽ bao ông chơi golf cuốI tuần này? (If you can change her mind, We can play a game of golf this weekend, on me?
    Giọng ông ta phấn khởI:
    - Có đánh cuộc không? Ai chấp ai? (any bet? handicap?)
    - ?oChắc chắn rồI, gì cũng được, chơi tuốt? (That?Ts for sure. You name it)
    - ?o Ok, put your money where your mouth is? (Được, nói ráng mà giữ lờI đó nghen.)
    Tên bác sĩ già này có máu cờ bạc. Hở ra đụng một tí là đòi đánh cuộc. TuổI đã cao mà háo thắng lắm. Hắn đã thua tôi nhiều lần rồI nên đâm tức khí. Có lần hắn thua tôi một cái đồng hồ loại tốt chỉ vì con số 4 La Mã chỉ giờ. Bình thường thì con số bốn La Mã được cấu thành bởI chữ I và chữ V kết lạI (IV). Nhưng trên hầu hết các mặt đồng hồ, không hiểu sao con số 4 lạI là bốn chữ IIII. Ông ta đeo đồng hồ này đã lâu, và cũng chủ quan tin tưởng vào kiến thức số La Mã của mình. Rốt cuộc là ông ta phảI cởI đồng hồ đưa cho tôi. Ông ta cay lắm. Lần cuốI cùng ông ta thua tôi trong canh bài xì phé chỉ vì con bồI một mắt ?oone eye jack?. (trong cỗ bài tây, 4 con bồI (Jack) thì có một con chỉ nhìn thấy một mắt) LốI chơi thì cũng giống như xì phé bên nhà. Nhưng tụI tôi muốn cho hứng thú nên gọI con bồI một mắt là con Wild (thú hoang). Sở dĩ con bồI một mắt được gọI là wild là vì ta có thể muốn biến thành con gì cũng được. Trên mặt bài tôi có một con bồI thường và một con bồI một mắt. Ông ta đinh ninh là tôi chỉ có một đôi nên đi cạn láng. Ván bài đó ông ta đụng ?osuốt? (mườI-bồI-đầm-già-xì) của tôi nên hết tiền phải đứng chầu rìa. Lắm khi chẳng phải thua tiền làm người ta tức khí, nhưng vì thua trí nên người đâm ra khó ở. Tôi biết thế, vì khi đứng chầu rìa bên ngoài, ông ta cứ cầm lên bỏ xuống con bồi một mắt (one eye jack) và miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa. Bây giờ được cơ hội gỡ lại sĩ diện nên ông ta hứng chí là phải.
    Chiều hôm qua khi về đến nhà thì biết Nhà tôi đã đổi ý. Tôi biết rõ lý do nhưng làm bộ hỏi dò:
    - " Bộ con hết bệnh rồi sao?"
    - " Không có, nhưng sắp khỏi thôi. Sáng nay, ông bác sĩ gọi lại hứa chắc với em thế."
    Tôi tò mò:
    - " Ông ta nói gì mà em lại đổi ý như vậy ? Mấy lần trước bộ em không tin ông ta sao?"
    - " Ông ta nói là nếu con không khỏi khoảng một tuần nữa, ông ta sẽ đến ngủ chuồng heo sau nhà"
    Được StevenSoma sửa chữa / chuyển vào 00:41 ngày 20/03/2003
  2. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Tôi nhủ thầm trong bụng:
    - ?oĐúng là gừng càng già càng cay. Tên bác sĩ này quyết phục thù đây mà?.
    Tôi nói giỡn:
    - ?o Em liệu mà thu dọn chuồng heo để đãi khách nhé. Để bẩn vô phép đấy.?
    Nhà tôi ngập ngừng vài giây rồi chợt hiểu ra, Nàng nói to, giọng hờn dỗi:
    - ?oỪ, bộ anh muốn trù cho con chết luôn hả ??
    Tôi đùa dai:
    - ?o Chính em mới là người nói đến chữ ?ochết?. Thôi đúng rồi, em muốn trù con chết đây mà.?
    Nhà tôi lừ mắt:
    - ?o Ở đấy mà lôi thôi đi. Má mới gọi điện thoại bắt cạo gió cho con kia kìa.?
    Tôi hãi hùng:
    - ?o Thôi cho anh xin đi. Lại ba cái trò đánh cảm cạo gió, không khéo mà tù?
    Tôi nhớ lại câu chuyện cạo gió cách đâu lâu rồi. Một người Việt Nam bị truy tố ra toà về tội hành hung con nít. Ông ta cạo gió cho con rồi khi đứa bé lên trường. Thầy giáo nhìn thấy những hàng dọc đỏ như máu quanh cổ đứa bé thì đưa vào phòng y tá. Ở đây họ lại khám phá thêm nhiều vết đỏ như roi đánh sau lưng. Ôi thôi, thế là xe cứu thương, xe cảnh sát kéo đến trường rầm rộ. Chuyện lôi thôi dằng dưa đến mấy tháng sau ông ta mới được ra khỏi tù. Luật sư phải mời mấy bác sĩ Việt Nam đến làm chứng thì bị can mới được thoát nạn. Ở bên này tội hành hung con nít không phải là trò đùa. Hội bảo vệ trẻ em sẽ làm đến nơi đến chốn. Tôi nhớ lại lần trước má tôi ở đây. Bà giận lẫy vì Nhà tôi cứ cản không cho bà cạo gió cho thằng bé. Cuối cùng thì Bà lại bày ra trò đánh cảm. Tôi nhìn thấy Bà đánh cảm thì muốn nín cười lắm mà không nhịn được. Bà luộc một trái trứng gà và bóc ra khi nó còn nóng. Bà moi ở đâu ra đồng tiền bằng bạc và lấy lòng đỏ trứng gà đắp quanh. Bà lấy khăn mặt bọc thành một cục khoảng nắm tay và cứ thế quệt khắp mình thằng bé. Hai đứa tôi thấy việc vô hại nên cứ để yên. Tội nghiệp thằng bé mất cả mùi thơm sữa mẹ, mà chỉ còn mùi tanh tanh của lòng đỏ trứng gà.
    Tôi nói khẽ với nhà tôi:
    - ?o Canh chừng con kẻo kiến tha đi mất đấy.?
    Nhà tôi ra hiệu im rồi khẽ nói:
    - ?oĐợi lát nữa Má làm xong rồi anh gọi Má ra chỗ khác để em tắm cho nó.?
    Mọi toan tính đều bất thành, vì Bà không chịu ra ngoài, mà cứ ngồi canh thằng bé cả buổi. Nhà tôi xót con, cầm chiếc khăn ướt tính vào chịu đấm ăn xôi lau vội cho thằng bé thì Bà thốt:
    - ?o Chị muốn cho nó chạy vào trong đấy à ??

    Nghe câu giáo huấn nghiêm chỉnh như vậy, Nhà tôi chột dạ, đứng ngây người một lát rồi rón rén đi ra ngoài.
    Tôi mục kích hài kịch từ đầu nên đằng hắng, rồi cũng giả đò nghiêm trang hỏi nhà tôi:
    - ?o Liệu em có nghĩ ?onó? chạy vào trong hay chạy ra ngoài ??
    Nhà tôi ngơ ngác:
    - ?o Sao anh? Ai chạy??
    - ?o?oNó? đó, em đoán ?onó? chạy vào trong hay ra ngoài ??
    - ?o?Nó? là ai ?
    - ?oThì là ?onó? chớ ai?
    Nhà tôi phát khùng:
    - ?oYou and Mom are driving me crazy ! For the last time, somebody please tell me who the heck is ?onó??? (Má và anh làm tôi phát rồ. Đây là lần cuối cùng, xin nói cho tôi biết ?onó? là ai??
    Thấy mình bỡn cợt có hơi quá đà, tôi ôm ngang lưng nhà tôi và kéo ra sân. Vừa lôi ra tôi vừa cười vừa thì thầm vào tai:
    - ?o Nói thiệt tình, anh cũng không biết ?onó? là ai?
    - ?oThế sao . . . ??
    - ?oThì anh nấp ngoài cửa nghe Má nói đến ?onó? nên anh bắt chước thôi, chứ anh mà biết ?onó? thì cho bà đánh anh đi.?
    Nhà tôi ngước mắt cười toe:
    - ?oThiệt hở, tưởng như là con bị gì rồi hai người dấu em.?
    Nàng hỏi lại cho chắc ăn:
    - ?o Anh nghĩ là ai??
    - ?oMá nói chuyện thì có trời mới hiểu, thôi chẳng hại gì, quên đi cho được việc thôi em.?
    Chiều hôm đó, thằng bé đỡ nóng hẳn. Tôi và nhà tôi thì cho rằng đã đến lúc khỏi bệnh. Má tôi thì nằng nặc cho là cảm đã hút hết vào đồng tiền cắc. Bà giơ giơ đồng tiền cho chúng tôi coi:
    - ?oXem nè, nó đen xẫm cả ra thế này.?
    Nhà tôi chực cãi, tôi lấy khuỷu tay thọc thọc ra hiệu cho Nàng im đi.
    Chiều hôm nay khi đi làm về, tôi vào phòng thăm con. Thấy Nhà tôi đang rớt nước mắt nhìn thằng bé nằm im lìm. Nhà tôi nhìn tôi lo lắng:
    - " Phải đợi cả tuần chắc không khá được đâu anh à"
    Tôi xem lại thằng bé. Thấy hơi thở nó nhọc mệt, trán nóng như lủa và mồ hôi ướt sẫm cả áo. Bụng tôi đã thấy nao nao.
    - " Em có chắc là ông bác sĩ nói 10 ngày tối đa hay bao nhiêu ?"
    - " Ông ta nói thường thì chỉ cần 7 ngày là khỏi thôi."
    - "Thế thì hôm nay đã là ngày thứ 4 rồi, liệu bệnh cứ như vậy hay là dần dần giảm đi? Ông ta nói sao ?"
    Nhà tôi á khẩu không biết trả lời sao.
    (còn tiếp)
  3. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Tôi nhủ thầm trong bụng:
    - ?oĐúng là gừng càng già càng cay. Tên bác sĩ này quyết phục thù đây mà?.
    Tôi nói giỡn:
    - ?o Em liệu mà thu dọn chuồng heo để đãi khách nhé. Để bẩn vô phép đấy.?
    Nhà tôi ngập ngừng vài giây rồi chợt hiểu ra, Nàng nói to, giọng hờn dỗi:
    - ?oỪ, bộ anh muốn trù cho con chết luôn hả ??
    Tôi đùa dai:
    - ?o Chính em mới là người nói đến chữ ?ochết?. Thôi đúng rồi, em muốn trù con chết đây mà.?
    Nhà tôi lừ mắt:
    - ?o Ở đấy mà lôi thôi đi. Má mới gọi điện thoại bắt cạo gió cho con kia kìa.?
    Tôi hãi hùng:
    - ?o Thôi cho anh xin đi. Lại ba cái trò đánh cảm cạo gió, không khéo mà tù?
    Tôi nhớ lại câu chuyện cạo gió cách đâu lâu rồi. Một người Việt Nam bị truy tố ra toà về tội hành hung con nít. Ông ta cạo gió cho con rồi khi đứa bé lên trường. Thầy giáo nhìn thấy những hàng dọc đỏ như máu quanh cổ đứa bé thì đưa vào phòng y tá. Ở đây họ lại khám phá thêm nhiều vết đỏ như roi đánh sau lưng. Ôi thôi, thế là xe cứu thương, xe cảnh sát kéo đến trường rầm rộ. Chuyện lôi thôi dằng dưa đến mấy tháng sau ông ta mới được ra khỏi tù. Luật sư phải mời mấy bác sĩ Việt Nam đến làm chứng thì bị can mới được thoát nạn. Ở bên này tội hành hung con nít không phải là trò đùa. Hội bảo vệ trẻ em sẽ làm đến nơi đến chốn. Tôi nhớ lại lần trước má tôi ở đây. Bà giận lẫy vì Nhà tôi cứ cản không cho bà cạo gió cho thằng bé. Cuối cùng thì Bà lại bày ra trò đánh cảm. Tôi nhìn thấy Bà đánh cảm thì muốn nín cười lắm mà không nhịn được. Bà luộc một trái trứng gà và bóc ra khi nó còn nóng. Bà moi ở đâu ra đồng tiền bằng bạc và lấy lòng đỏ trứng gà đắp quanh. Bà lấy khăn mặt bọc thành một cục khoảng nắm tay và cứ thế quệt khắp mình thằng bé. Hai đứa tôi thấy việc vô hại nên cứ để yên. Tội nghiệp thằng bé mất cả mùi thơm sữa mẹ, mà chỉ còn mùi tanh tanh của lòng đỏ trứng gà.
    Tôi nói khẽ với nhà tôi:
    - ?o Canh chừng con kẻo kiến tha đi mất đấy.?
    Nhà tôi ra hiệu im rồi khẽ nói:
    - ?oĐợi lát nữa Má làm xong rồi anh gọi Má ra chỗ khác để em tắm cho nó.?
    Mọi toan tính đều bất thành, vì Bà không chịu ra ngoài, mà cứ ngồi canh thằng bé cả buổi. Nhà tôi xót con, cầm chiếc khăn ướt tính vào chịu đấm ăn xôi lau vội cho thằng bé thì Bà thốt:
    - ?o Chị muốn cho nó chạy vào trong đấy à ??

    Nghe câu giáo huấn nghiêm chỉnh như vậy, Nhà tôi chột dạ, đứng ngây người một lát rồi rón rén đi ra ngoài.
    Tôi mục kích hài kịch từ đầu nên đằng hắng, rồi cũng giả đò nghiêm trang hỏi nhà tôi:
    - ?o Liệu em có nghĩ ?onó? chạy vào trong hay chạy ra ngoài ??
    Nhà tôi ngơ ngác:
    - ?o Sao anh? Ai chạy??
    - ?o?oNó? đó, em đoán ?onó? chạy vào trong hay ra ngoài ??
    - ?o?Nó? là ai ?
    - ?oThì là ?onó? chớ ai?
    Nhà tôi phát khùng:
    - ?oYou and Mom are driving me crazy ! For the last time, somebody please tell me who the heck is ?onó??? (Má và anh làm tôi phát rồ. Đây là lần cuối cùng, xin nói cho tôi biết ?onó? là ai??
    Thấy mình bỡn cợt có hơi quá đà, tôi ôm ngang lưng nhà tôi và kéo ra sân. Vừa lôi ra tôi vừa cười vừa thì thầm vào tai:
    - ?o Nói thiệt tình, anh cũng không biết ?onó? là ai?
    - ?oThế sao . . . ??
    - ?oThì anh nấp ngoài cửa nghe Má nói đến ?onó? nên anh bắt chước thôi, chứ anh mà biết ?onó? thì cho bà đánh anh đi.?
    Nhà tôi ngước mắt cười toe:
    - ?oThiệt hở, tưởng như là con bị gì rồi hai người dấu em.?
    Nàng hỏi lại cho chắc ăn:
    - ?o Anh nghĩ là ai??
    - ?oMá nói chuyện thì có trời mới hiểu, thôi chẳng hại gì, quên đi cho được việc thôi em.?
    Chiều hôm đó, thằng bé đỡ nóng hẳn. Tôi và nhà tôi thì cho rằng đã đến lúc khỏi bệnh. Má tôi thì nằng nặc cho là cảm đã hút hết vào đồng tiền cắc. Bà giơ giơ đồng tiền cho chúng tôi coi:
    - ?oXem nè, nó đen xẫm cả ra thế này.?
    Nhà tôi chực cãi, tôi lấy khuỷu tay thọc thọc ra hiệu cho Nàng im đi.
    Chiều hôm nay khi đi làm về, tôi vào phòng thăm con. Thấy Nhà tôi đang rớt nước mắt nhìn thằng bé nằm im lìm. Nhà tôi nhìn tôi lo lắng:
    - " Phải đợi cả tuần chắc không khá được đâu anh à"
    Tôi xem lại thằng bé. Thấy hơi thở nó nhọc mệt, trán nóng như lủa và mồ hôi ướt sẫm cả áo. Bụng tôi đã thấy nao nao.
    - " Em có chắc là ông bác sĩ nói 10 ngày tối đa hay bao nhiêu ?"
    - " Ông ta nói thường thì chỉ cần 7 ngày là khỏi thôi."
    - "Thế thì hôm nay đã là ngày thứ 4 rồi, liệu bệnh cứ như vậy hay là dần dần giảm đi? Ông ta nói sao ?"
    Nhà tôi á khẩu không biết trả lời sao.
    (còn tiếp)
  4. Matngocboyfan

    Matngocboyfan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/03/2002
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    0
    ặ lỏĂ nhỏằ?, 'Ănh gió thơ phỏÊi dạng lòng trỏng trỏằâng chỏằâ sao lỏĂi dạng lòng 'ỏằ ???
    [​IMG]
    www.ducquang.2ya.com
  5. Matngocboyfan

    Matngocboyfan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/03/2002
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    0
    ặ lỏĂ nhỏằ?, 'Ănh gió thơ phỏÊi dạng lòng trỏng trỏằâng chỏằâ sao lỏĂi dạng lòng 'ỏằ ???
    [​IMG]
    www.ducquang.2ya.com
  6. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Bạn nói đúng đấy. Đánh bằng lòng trắng chứ không phải lòng đỏ. Tôi sẽ sửa lại ngay.
    Thân mến.
  7. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Bạn nói đúng đấy. Đánh bằng lòng trắng chứ không phải lòng đỏ. Tôi sẽ sửa lại ngay.
    Thân mến.
  8. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Tôi thì tin ông bác sĩ già, nhưng nếu phải đợi đến cả tuần nữa thì chắc tôi không chịu nổi những giọt nước mắt lo lắng của Nhà tôi. Của đau con xót. Mấy ngày qua Nàng mất ngủ quầng thâm cả hai mắt. Sarri và Steven cũng chả giúp được gì, cứ đi ra rồi lại đi vào. Ông bà Abel có mang đến cho nồi soup gà, để Nhà tôi ăn cho lại sức. Sarri thì giúp thu dọn nhà cửa, nhưng cứ rửa được cái bát thì tối đến nhà tôi lại đem ra rửa lại. Thu được đống đồ thì Nhà tôi lại đêm đêm giũ ra xếp lại. Cái bệnh sạch sẽ đi vào trong máu nên Nàng chẳng tin ai cả. Hôm kia Sarri có làm bánh cuốn mang đến cho chúng tôi. Nhìn tấm bánh cuốn mà chẳng ?ocuốn? tí nào, nó rách bươm ra từng mảng nhỏ. Nấm mèo nhiều hơn thịt trộn bừa cả lên trên. Đĩa bánh cuốn để nghiêng ra thì dầu ăn chảy thành dòng. Sarri cũng tự tay pha nước mắm, nhưng cuối cùng phải mang đến cho chúng tôi làm hộ. Cái chuyện pha nước mắm này không phải dễ. Nếu không quen tay làm, nước mắm cứ càng ngày càng nhiều ra. Bắt đầu bằng bát nhỏ, nhưng thêm thắt chút này, nêm thêm chút khác, bát biến thành tô, và sản phẩm sau cùng là một chậu nước mắm to tổ bố. Sarri nhờ tôi nếm thử.
    Tôi thành thật:
    - ?oẸ lắm. Chắc phải nhờ Nhà tôi làm lại thôi.?
    Sarri không buồn:
    - ?o Tôi nếm đi nếm lại nhiều quá nên no nước mắm rồi.?
    Chúng tôi trao nhau cái nhìn thông cảm, vì chính tôi cũng không biết làm. Steven quen thói farmer (dân đồng ruộng), nên cóc cần biết ngon hay chăng. Hắn lấy đĩa ra và bắt đầu ăn liền. Chúng tôi cũng ngồi vào ăn chung cho có bạn. Nước mắm lạt như nước ốc, chan lên trên đĩa bánh lấm chấm mụn tai mèo đen ngòm cũng qua được bữa. Hình như Steven không biết cách ăn uống thì phải. Cái này chắc bên nhà gọi là: ?oVai u thịt bắp, lông nách một nạm, trà tầu một hơi? đây. Hắn múc bánh cuốn bằng thìa và xúc lên như xúc cơm vậy. (cũng chả trách được hắn, vì bánh cuốn rã ra như bát bột.)
    Trở lại câu chuyện. Hôm nay, tôi không đi làm. Tôi ở bên cạnh Nhà tôi cho có bạn. Tôi lấy tay rờ trán thằng bé. Tội nghiệp, đôi môi đỏ như máu và và con mắt dại đi vì mệt. Tôi thương cảm luồn tay vào bụng, thì thằng bé bỗng ưỡn người lên. Miệng nó sùi bọt ra mép và mắt chỉ nhìn thấy lòng trắng đang đảo đảo. Nhà tôi hốt hoảng kêu rú lên thất thanh. Tôi hét thật to bảo Nàng gọi cho ông bác sĩ. Nhà tôi vừa bấm điện thoại vừa cầu nguyện. Ông bác sĩ đi vắng. Y tá trực bảo Nàng hãy gấp rút ngâm người thằng bé vào bồn nước lạnh. Tôi nói Nhà tôi gọi cho Steven nhờ hắn ra quán rượu Long Horn gọi ông bác sĩ về. Bây giờ là lúc tôi nhận thức rõ ràng sự bất lực của thằng đàn ông. Tôi bối rối đứng ngó trong khi nhà tôi lăng xăng làm việc này việc nọ. Nhà tôi bắt tôi giữ thằng bé, còn mình gọi điện thoại về nhà cho Má để vấn kế. Nhà tôi có cái điện speaker phone. Điện thoại này khuyếch âm to cho cả nhà nghe và mình
    có thể nói lại mà không cần cầm ống.
    Tiếng Má tôi oang oang.
    - ?oChúng mày muốn nó chết hay sao? Kéo ngay nó
    ra khỏi bồn?
    Tôi trù trừ thì lại nghe tiếng Bà hét lên:
    - ?o Kéo nó ra ngay bây giờ?
    Tôi đưa mắt nhìn Nhà tôi rồi lúng túng kéo thằng bé ra. Má tôi lại lên tiếng:
    - ?oÁp rốn nó vào bụng nhà mày, mau lên?
    Thiệt tình, lúc này là lúc tai tôi ù đi và làm việc như một người máy. Sự bất lực, dốt nát biến mình thành nô lệ cho bất cứ gì đại diện kiến thức. Có bệnh thì vái tứ phương. Kiến thức của Má tôi bây giờ đại diện quyền uy. Hai đứa tôi riu ríu làm theo.
    - ?oLấy đồng bạc ra mau rồi cạo gió cho nó gấp?
    Tôi móc trong túi ra đồng 25 cents (quarter) và với tay lấy lọ dầu xanh đổ đầy lưng thằng bé. Tôi bắt đầu cầm đồng tiền cạo loạn xạ. Đồng tiền đi đến đâu thì tạo thành vệt đỏ ở đấy. Tiếng Má tôi lại hỏi:
    - ?o Đến đâu rồi? Cạo xuôi chứ không được cạo ngược. Cạo ngược thì nó chạy vào là khốn?
    Nhà tôi mách lẻo hét vọng ra:
    - ?oẢnh cạo tùm lum má ơi?
    Tiếng Má tôi rõ ràng:
    - ?o Rõ khổ ! bắt đầu từ sau gáy, cạo dọc xuống sống lưng?
    Tôi khờ khạo:
    - ?o Con lỡ cạo lưng trước rồi bây giờ làm sao??
    Nhà tôi chắc quen với ba cái trò cạo quẹt này từ bé nên cướp lời:
    - ?o Thì anh cứ cạo đi.?
    Tay tôi cứ thế vẽ thành vệt dài từ gáy kéo đến cổ. Tôi thương thằng bé không dám cạo mạnh. Đồng tiền vì dầu nóng làm trơn tuột như thoa mỡ, chốc chốc lại rơi xuống sàn. Nhà tôi ngứa mắt cầm đồng tiền khác tiếp tay tôi. Nàng đang nằm với rốn thằng bé áp trên bụng nên phải cạo ngang. Ấy thế mà những vệt Nàng cạo lại đỏ hơn của tôi.
    Tiếng Má tôi vọng vào:
    - ?oĐến đâu rồi??
    - ?oĐỏ hết người rồi Má? Tôi mau mắn.
    - ?oHoả nó bốc đấy. Anh luộc dùm tôi trái trứng gà mau lên?
    Tôi vội buông tay và ra bếp luộc trứng. Sau lưng tôi còn nghe thấy Má tôi dặn:
    - ?oNhớ dùng đồng bạc mà Má để lại cho đấy nhé.?
    - ?oCon đi lấy bây ngay giờ Má ơi? tôi đáp vọng vào.
    Tôi biết đồng tiền này cất ở đâu vì chính tôi là người dấu nó. Không biết Má tôi kiếm đâu mà ra cái đồng tiền bằng bạc thật. Trên mặt có in hình của ông vua nào đó đã mòn hết nét khắc. Đồng tiền này có giá trị với tôi vì nó là đồng tiền cổ. Đối với Nhà tôi thì lại có giá trị gia bảo. Nghe Má tôi kể lại là ngày bà còn bé đã thấy ông ngoại dùng rồi. Tôi cầm đồng bạc và hai quả trứng đưa vào cho Nhà tôi. Nàng hỏi:
    - ?o Sao luộc mau vậy anh ??
    - ?oAnh dùng (microwave oven) lò vi ba cho lẹ
    Nói tiếng nhỏ như vậy mà Má tôi qua đường dây điện thoại cũng nghe rõ:
    - ?oKhông được, phải luộc bằng nước?
    Tôi không hiểu tại sao, và cũng không có giờ tranh cãi. Tôi nhẫn nại vừa bóc trứng ra ăn vừa nấu mấy quả khác bằng nước cho Má tôi hài lòng. Trong phòng, Nhà tôi vẫn tìm những chỗ da chưa đỏ mà cạo tuốt luốt. Tôi thương hại thằng bé:
    - ?oThôi em ạ, nó còn bé nên chưa biết than vãn. Đau lắm chứ không phải thường đâu. Xem nó kìa, thấy nó có sinh khí trở lại rồi.?
    Quả tình vậy, thằng bé đã thấy tinh anh hơn trước. Tôi lấy ly nước kề sát miệng và thằng bé mút lấy mút lể. Nhà tôi cười tươi rói miệng la lớn:
    - ?oNó tỉnh lại rồi Má ơi. Nó đang uống nước kia?
    Cùng lúc đó thì cửa phòng bật mở. Steven và ông bác sĩ già bước vào. Quang cảnh lạ lùng đập vào mắt làm ông nẩy người như vừa ở cung trăng rơi xuống. Nhà tôi cũng vừa nhận ra là mình đang hở nửa ngực nên ngượng ngùng kéo chiếc chăn trùm lên trên. Ông bác sĩ hình như cũng ngượng hộ Nàng nên mau miệng thốt:
    - ?oDon?Tt mind me, I ?~ve seen ?~em all? (đừng lo tôi, tôi thấy nhiều rồi mà).
    Ông bác sĩ này già nên có cái lợi điểm là ông ta có quyền nói nhiều thứ mà người khác ngại không dám nói. Hình như ông ta quen quá nên coi thường những việc mà người khác phải chậm rãi suy nghĩ đôi lần. Ông ta bước vội đến bên thằng bé và đặt tay áp vào hai má. Lúc này Nhà tôi nhớ ra là mình vẫn còn chạm rốn với con. Nàng ngoái lại nói to:
    - ?o Má ơi, có bác sĩ đến. Kéo thằng bé ra khỏi rốn được chưa??
    - ?oRờ chân nó xem, lạnh hay ấm??
    - ?oCũng thường thôi má à?
    - ?oThế thì tốt. Đánh cảm cho nó ngay đi.?
    Ông bác sĩ chả hiểu gì sốt. Ông ta thấy nhà tôi loay hoay kéo thằng bé ra khỏi chăn. Ông bước lại gần lấy tay rờ trán:
    - ?oNó có nóng gì đâu, sao mà cuống lên thế??
    - ?oLúc nãy nó 105 độ đấy?
    - ?oLấy ở miệng hay nách?
    - ?oTrong miệng, và tôi đã làm đi làm lại hai lần cho chắc chắn?
    - ?oThế à? Sao lạ nhỉ?
    Vừa nói ông vừa xoay thằng bé lại. Nhìn thấy những vệt đỏ ngang dọc trên lưng, ông hốt hoảng:
    - ?oSao thế này ? ?o
    Nhà tôi ngắt lời:
    - ?oOh, Vietnamese remedy. Oriental treatment.?
    - ?oWhat did you do??
    Nhà tôi không nói không rằng, đưa đồng 25 cents (quarter) ra rồi ra dấu cạo cạo)
    - ?oChỉ làm sau lưng thôi à??
    - ?oTôi không biết, chỉ thấy Má tôi bắt áp rốn rồi cạo?
    Lúc này thì ông ta hiểu ra lý do thằng bé trần truồng và nằm trên bụng Nhà tôi?
    Ông ta tò mò:
    - ?oTừ lúc mấy người gọi về văn phòng tôi đến nay là bao lâu rồi?
    - ?oKhoảng một tiếng?
    Ông lầm bầm:
    - ?oChị có chắc là nó 105 độ không??
    Tôi chen vào:
    - ?oMắt nó trắng dã và trợn trừng đảo đảo trông khiếp lắm?
    - ?oThế thì đúng rồi, vậy có nhúng nó vào nước lạnh ngay không??
    - ?oCó, được khoảng 5 phút thì mang ra đây cạo?
    Ông ta ngẩn người giơ tay gãi gãi trán:
    - ?oKhông có thế được. ?o
    Ông ta lại lấy tay rờ trán thằng bé và rà khắp thân thể nó một lần nữa cho chắc ăn. Rốt cục ông lẩm bẩm:
    - ?oThôi, mọi sự tốt đẹp, cháu không sao thì coi như xong?
    Cùng lúc đó tôi đưa hai quả trứng cho Nhà tôi. Ông ta tò mò nhìn theo:
    - ?oGì nữa đây??
    Nhà tôi không nói không rằng, ngoái cổ lại hỏi to lên:
    - ?oCó trứng rồi Má.?
    - ?o Bóc lấy lòng trắng, bóp vụn ra, lấy khăn bọc chung đồng tiền rồi lau cho nó?
    Tiếng Má tôi trong điện thoại vang lên làm ông thấy mình thừa thãi. Ông bác sĩ bước ngược ra khỏi phòng, mắt không rời khỏi bàn tay Nhà tôi.
    - ?oBắt đầu từ trán đi ngược xuống chân.?
    Ông nhìn cử động của Nhà tôi bằng ánh mắt xa lạ. Tôi đứng bên cạnh không biết nói câu gì. Steven cũng không khá hơn, hắn đi ra bếp kiếm vào mấy ly bia rồi cũng đứng ké vào nhóm.
    - ?oXong chưa? ?o
    - ?oRồi Má?
    - ?oMở túi ra xem đồng tiền màu gì?
    Nhà tôi lúi húi mở và đưa cho tôi mang ra ngoài xem nhờ ánh sáng cửa sổ. Tôi nói vọng vào:
    - ?oMàu đỏ Má ơi?
    - ?oThế thì nó bị cảm nóng?
    Ông bác sĩ không bỏ lơ một động tác nào của chúng tôi. Lúc này ông chen vào:
    (còn tiếp)
  9. StevenSoma

    StevenSoma Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    283
    Đã được thích:
    8
    Tôi thì tin ông bác sĩ già, nhưng nếu phải đợi đến cả tuần nữa thì chắc tôi không chịu nổi những giọt nước mắt lo lắng của Nhà tôi. Của đau con xót. Mấy ngày qua Nàng mất ngủ quầng thâm cả hai mắt. Sarri và Steven cũng chả giúp được gì, cứ đi ra rồi lại đi vào. Ông bà Abel có mang đến cho nồi soup gà, để Nhà tôi ăn cho lại sức. Sarri thì giúp thu dọn nhà cửa, nhưng cứ rửa được cái bát thì tối đến nhà tôi lại đem ra rửa lại. Thu được đống đồ thì Nhà tôi lại đêm đêm giũ ra xếp lại. Cái bệnh sạch sẽ đi vào trong máu nên Nàng chẳng tin ai cả. Hôm kia Sarri có làm bánh cuốn mang đến cho chúng tôi. Nhìn tấm bánh cuốn mà chẳng ?ocuốn? tí nào, nó rách bươm ra từng mảng nhỏ. Nấm mèo nhiều hơn thịt trộn bừa cả lên trên. Đĩa bánh cuốn để nghiêng ra thì dầu ăn chảy thành dòng. Sarri cũng tự tay pha nước mắm, nhưng cuối cùng phải mang đến cho chúng tôi làm hộ. Cái chuyện pha nước mắm này không phải dễ. Nếu không quen tay làm, nước mắm cứ càng ngày càng nhiều ra. Bắt đầu bằng bát nhỏ, nhưng thêm thắt chút này, nêm thêm chút khác, bát biến thành tô, và sản phẩm sau cùng là một chậu nước mắm to tổ bố. Sarri nhờ tôi nếm thử.
    Tôi thành thật:
    - ?oẸ lắm. Chắc phải nhờ Nhà tôi làm lại thôi.?
    Sarri không buồn:
    - ?o Tôi nếm đi nếm lại nhiều quá nên no nước mắm rồi.?
    Chúng tôi trao nhau cái nhìn thông cảm, vì chính tôi cũng không biết làm. Steven quen thói farmer (dân đồng ruộng), nên cóc cần biết ngon hay chăng. Hắn lấy đĩa ra và bắt đầu ăn liền. Chúng tôi cũng ngồi vào ăn chung cho có bạn. Nước mắm lạt như nước ốc, chan lên trên đĩa bánh lấm chấm mụn tai mèo đen ngòm cũng qua được bữa. Hình như Steven không biết cách ăn uống thì phải. Cái này chắc bên nhà gọi là: ?oVai u thịt bắp, lông nách một nạm, trà tầu một hơi? đây. Hắn múc bánh cuốn bằng thìa và xúc lên như xúc cơm vậy. (cũng chả trách được hắn, vì bánh cuốn rã ra như bát bột.)
    Trở lại câu chuyện. Hôm nay, tôi không đi làm. Tôi ở bên cạnh Nhà tôi cho có bạn. Tôi lấy tay rờ trán thằng bé. Tội nghiệp, đôi môi đỏ như máu và và con mắt dại đi vì mệt. Tôi thương cảm luồn tay vào bụng, thì thằng bé bỗng ưỡn người lên. Miệng nó sùi bọt ra mép và mắt chỉ nhìn thấy lòng trắng đang đảo đảo. Nhà tôi hốt hoảng kêu rú lên thất thanh. Tôi hét thật to bảo Nàng gọi cho ông bác sĩ. Nhà tôi vừa bấm điện thoại vừa cầu nguyện. Ông bác sĩ đi vắng. Y tá trực bảo Nàng hãy gấp rút ngâm người thằng bé vào bồn nước lạnh. Tôi nói Nhà tôi gọi cho Steven nhờ hắn ra quán rượu Long Horn gọi ông bác sĩ về. Bây giờ là lúc tôi nhận thức rõ ràng sự bất lực của thằng đàn ông. Tôi bối rối đứng ngó trong khi nhà tôi lăng xăng làm việc này việc nọ. Nhà tôi bắt tôi giữ thằng bé, còn mình gọi điện thoại về nhà cho Má để vấn kế. Nhà tôi có cái điện speaker phone. Điện thoại này khuyếch âm to cho cả nhà nghe và mình
    có thể nói lại mà không cần cầm ống.
    Tiếng Má tôi oang oang.
    - ?oChúng mày muốn nó chết hay sao? Kéo ngay nó
    ra khỏi bồn?
    Tôi trù trừ thì lại nghe tiếng Bà hét lên:
    - ?o Kéo nó ra ngay bây giờ?
    Tôi đưa mắt nhìn Nhà tôi rồi lúng túng kéo thằng bé ra. Má tôi lại lên tiếng:
    - ?oÁp rốn nó vào bụng nhà mày, mau lên?
    Thiệt tình, lúc này là lúc tai tôi ù đi và làm việc như một người máy. Sự bất lực, dốt nát biến mình thành nô lệ cho bất cứ gì đại diện kiến thức. Có bệnh thì vái tứ phương. Kiến thức của Má tôi bây giờ đại diện quyền uy. Hai đứa tôi riu ríu làm theo.
    - ?oLấy đồng bạc ra mau rồi cạo gió cho nó gấp?
    Tôi móc trong túi ra đồng 25 cents (quarter) và với tay lấy lọ dầu xanh đổ đầy lưng thằng bé. Tôi bắt đầu cầm đồng tiền cạo loạn xạ. Đồng tiền đi đến đâu thì tạo thành vệt đỏ ở đấy. Tiếng Má tôi lại hỏi:
    - ?o Đến đâu rồi? Cạo xuôi chứ không được cạo ngược. Cạo ngược thì nó chạy vào là khốn?
    Nhà tôi mách lẻo hét vọng ra:
    - ?oẢnh cạo tùm lum má ơi?
    Tiếng Má tôi rõ ràng:
    - ?o Rõ khổ ! bắt đầu từ sau gáy, cạo dọc xuống sống lưng?
    Tôi khờ khạo:
    - ?o Con lỡ cạo lưng trước rồi bây giờ làm sao??
    Nhà tôi chắc quen với ba cái trò cạo quẹt này từ bé nên cướp lời:
    - ?o Thì anh cứ cạo đi.?
    Tay tôi cứ thế vẽ thành vệt dài từ gáy kéo đến cổ. Tôi thương thằng bé không dám cạo mạnh. Đồng tiền vì dầu nóng làm trơn tuột như thoa mỡ, chốc chốc lại rơi xuống sàn. Nhà tôi ngứa mắt cầm đồng tiền khác tiếp tay tôi. Nàng đang nằm với rốn thằng bé áp trên bụng nên phải cạo ngang. Ấy thế mà những vệt Nàng cạo lại đỏ hơn của tôi.
    Tiếng Má tôi vọng vào:
    - ?oĐến đâu rồi??
    - ?oĐỏ hết người rồi Má? Tôi mau mắn.
    - ?oHoả nó bốc đấy. Anh luộc dùm tôi trái trứng gà mau lên?
    Tôi vội buông tay và ra bếp luộc trứng. Sau lưng tôi còn nghe thấy Má tôi dặn:
    - ?oNhớ dùng đồng bạc mà Má để lại cho đấy nhé.?
    - ?oCon đi lấy bây ngay giờ Má ơi? tôi đáp vọng vào.
    Tôi biết đồng tiền này cất ở đâu vì chính tôi là người dấu nó. Không biết Má tôi kiếm đâu mà ra cái đồng tiền bằng bạc thật. Trên mặt có in hình của ông vua nào đó đã mòn hết nét khắc. Đồng tiền này có giá trị với tôi vì nó là đồng tiền cổ. Đối với Nhà tôi thì lại có giá trị gia bảo. Nghe Má tôi kể lại là ngày bà còn bé đã thấy ông ngoại dùng rồi. Tôi cầm đồng bạc và hai quả trứng đưa vào cho Nhà tôi. Nàng hỏi:
    - ?o Sao luộc mau vậy anh ??
    - ?oAnh dùng (microwave oven) lò vi ba cho lẹ
    Nói tiếng nhỏ như vậy mà Má tôi qua đường dây điện thoại cũng nghe rõ:
    - ?oKhông được, phải luộc bằng nước?
    Tôi không hiểu tại sao, và cũng không có giờ tranh cãi. Tôi nhẫn nại vừa bóc trứng ra ăn vừa nấu mấy quả khác bằng nước cho Má tôi hài lòng. Trong phòng, Nhà tôi vẫn tìm những chỗ da chưa đỏ mà cạo tuốt luốt. Tôi thương hại thằng bé:
    - ?oThôi em ạ, nó còn bé nên chưa biết than vãn. Đau lắm chứ không phải thường đâu. Xem nó kìa, thấy nó có sinh khí trở lại rồi.?
    Quả tình vậy, thằng bé đã thấy tinh anh hơn trước. Tôi lấy ly nước kề sát miệng và thằng bé mút lấy mút lể. Nhà tôi cười tươi rói miệng la lớn:
    - ?oNó tỉnh lại rồi Má ơi. Nó đang uống nước kia?
    Cùng lúc đó thì cửa phòng bật mở. Steven và ông bác sĩ già bước vào. Quang cảnh lạ lùng đập vào mắt làm ông nẩy người như vừa ở cung trăng rơi xuống. Nhà tôi cũng vừa nhận ra là mình đang hở nửa ngực nên ngượng ngùng kéo chiếc chăn trùm lên trên. Ông bác sĩ hình như cũng ngượng hộ Nàng nên mau miệng thốt:
    - ?oDon?Tt mind me, I ?~ve seen ?~em all? (đừng lo tôi, tôi thấy nhiều rồi mà).
    Ông bác sĩ này già nên có cái lợi điểm là ông ta có quyền nói nhiều thứ mà người khác ngại không dám nói. Hình như ông ta quen quá nên coi thường những việc mà người khác phải chậm rãi suy nghĩ đôi lần. Ông ta bước vội đến bên thằng bé và đặt tay áp vào hai má. Lúc này Nhà tôi nhớ ra là mình vẫn còn chạm rốn với con. Nàng ngoái lại nói to:
    - ?o Má ơi, có bác sĩ đến. Kéo thằng bé ra khỏi rốn được chưa??
    - ?oRờ chân nó xem, lạnh hay ấm??
    - ?oCũng thường thôi má à?
    - ?oThế thì tốt. Đánh cảm cho nó ngay đi.?
    Ông bác sĩ chả hiểu gì sốt. Ông ta thấy nhà tôi loay hoay kéo thằng bé ra khỏi chăn. Ông bước lại gần lấy tay rờ trán:
    - ?oNó có nóng gì đâu, sao mà cuống lên thế??
    - ?oLúc nãy nó 105 độ đấy?
    - ?oLấy ở miệng hay nách?
    - ?oTrong miệng, và tôi đã làm đi làm lại hai lần cho chắc chắn?
    - ?oThế à? Sao lạ nhỉ?
    Vừa nói ông vừa xoay thằng bé lại. Nhìn thấy những vệt đỏ ngang dọc trên lưng, ông hốt hoảng:
    - ?oSao thế này ? ?o
    Nhà tôi ngắt lời:
    - ?oOh, Vietnamese remedy. Oriental treatment.?
    - ?oWhat did you do??
    Nhà tôi không nói không rằng, đưa đồng 25 cents (quarter) ra rồi ra dấu cạo cạo)
    - ?oChỉ làm sau lưng thôi à??
    - ?oTôi không biết, chỉ thấy Má tôi bắt áp rốn rồi cạo?
    Lúc này thì ông ta hiểu ra lý do thằng bé trần truồng và nằm trên bụng Nhà tôi?
    Ông ta tò mò:
    - ?oTừ lúc mấy người gọi về văn phòng tôi đến nay là bao lâu rồi?
    - ?oKhoảng một tiếng?
    Ông lầm bầm:
    - ?oChị có chắc là nó 105 độ không??
    Tôi chen vào:
    - ?oMắt nó trắng dã và trợn trừng đảo đảo trông khiếp lắm?
    - ?oThế thì đúng rồi, vậy có nhúng nó vào nước lạnh ngay không??
    - ?oCó, được khoảng 5 phút thì mang ra đây cạo?
    Ông ta ngẩn người giơ tay gãi gãi trán:
    - ?oKhông có thế được. ?o
    Ông ta lại lấy tay rờ trán thằng bé và rà khắp thân thể nó một lần nữa cho chắc ăn. Rốt cục ông lẩm bẩm:
    - ?oThôi, mọi sự tốt đẹp, cháu không sao thì coi như xong?
    Cùng lúc đó tôi đưa hai quả trứng cho Nhà tôi. Ông ta tò mò nhìn theo:
    - ?oGì nữa đây??
    Nhà tôi không nói không rằng, ngoái cổ lại hỏi to lên:
    - ?oCó trứng rồi Má.?
    - ?o Bóc lấy lòng trắng, bóp vụn ra, lấy khăn bọc chung đồng tiền rồi lau cho nó?
    Tiếng Má tôi trong điện thoại vang lên làm ông thấy mình thừa thãi. Ông bác sĩ bước ngược ra khỏi phòng, mắt không rời khỏi bàn tay Nhà tôi.
    - ?oBắt đầu từ trán đi ngược xuống chân.?
    Ông nhìn cử động của Nhà tôi bằng ánh mắt xa lạ. Tôi đứng bên cạnh không biết nói câu gì. Steven cũng không khá hơn, hắn đi ra bếp kiếm vào mấy ly bia rồi cũng đứng ké vào nhóm.
    - ?oXong chưa? ?o
    - ?oRồi Má?
    - ?oMở túi ra xem đồng tiền màu gì?
    Nhà tôi lúi húi mở và đưa cho tôi mang ra ngoài xem nhờ ánh sáng cửa sổ. Tôi nói vọng vào:
    - ?oMàu đỏ Má ơi?
    - ?oThế thì nó bị cảm nóng?
    Ông bác sĩ không bỏ lơ một động tác nào của chúng tôi. Lúc này ông chen vào:
    (còn tiếp)
  10. thao_dan_new

    thao_dan_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    338
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm mới vào mạng nên chẳng biết tình hình gì cả Thì ra là cháu nhỏ nhà bác bị ốm à, cho em gửi lời hỏi thăm cháu nhé mong cháu chóng lành bệnh . Theo như những gì bác nói thì có lẽ cháu chỉ bị cảm thôi hai bác đừng lo quá ,một vài bữa là cháu sẽ lại khoẻ ngay thôi mà . Ở bên nhà thì khi trẻ em bị như thế người ta thường đánh gió cho các cháu bằng cách luộc một quả trứng gà lên ,bóc lấy lòng trắng ra rồi nhét một đồng xu bằng bạc vào giữa ,sau đó bọc tất cả vào trong một cái khân tay rồi dùng dể dánh gió bằng cách xoa từ trên xuống dưới khắp người ,cả gan bàn chân nữa , nếu như xong rồi khi lấy đồng bạc ra mà dồng bạc có màu đen là do cháu bị cảm lạnh , nếu màu đỏ là do cháu bị cảm nóng . Cách này rất hay ,bây giờ ngưoidf ta vẫn rất hay dùng. Em lớn như thế này rồi mà khi ốm mẹ em vãn đánh gió cho em theo kiểu đó . Mẹ em có mmọt cái đồng bạc to từ thời thuộc Pháp để lại ,bà rất quý cái đồng bạc đó , ở Việt nam hầu như nhà nào cũng có một đồng bạc như vậy. Hai bác cứ yên tâm đi , cụ bà làm như thế không ảnh hưởng gì đến cháu bé đâu.

    Little Princess

Chia sẻ trang này