1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NGƯỜI YÊU ƠI .... CHỈ CÓ KHI XA NHAU MÌNH MỚI BIẾT...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi boyabc, 03/03/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. boyabc

    boyabc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    530
    Đã được thích:
    0
    NGƯỜI YÊU ƠI .... CHỈ CÓ KHI XA NHAU MÌNH MỚI BIẾT...

    Thật sự khi xa rồi mới hiểu và mới thấy hết tình yêu đi sâu vào từng giọt máu, từng thớ thịt, từng nơ ron thần kinh và trong cả những hoài bão của cuộc đời...
    Nỗi nhớ sẽ là khủng khiếp,khóc run run hay cố gắng uống một cốc nước lạnh rồi làm việc tiếp...
    Chỉ có khi làm việc tập trung, khi ngủ say vì 2, 3 ngày ko ngủ, chỉ có khi cố tìm ra cái bực mình.. thì may ra nỗi nhớ vơi đầy....
    chỉ có khi xa nhau mình mới biết...bao kỷ niệm sẽ giăng đầy...
    [​IMG]
  2. boyabc

    boyabc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    530
    Đã được thích:
    0
    mỗi lần cố quên là mỗi lần nhớ thêm...
    [​IMG]

    mỗi người có một tính cách và cảm nhận, và cũng vì thế sự sâu sắc và tình cảm cung khác nhau... bật khóc trong đêm thâu hỡi người... đừng vội quên hỡi người...
    [​IMG]
    Được boyabc sửa chữa / chuyển vào 02:13 ngày 03/03/2008
  3. frency

    frency Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2007
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    làm j mà fải khổ thế bạn
    tớ là girl nè, cũng vừa chia tay, vẫn thấy thoải mái và vui vẻ lắm mặc dù đó là 1 tình yêu rất đẹp, nói đến đây lại thấy
    hãy loại bỏ những suy nghĩ về kỷ niệm đi và cho nó vào quá khứ bạn sẽ thấy thanh thản hơn đấy . chúc vui
  4. thuyen_khong_ben_dau

    thuyen_khong_ben_dau Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/12/2006
    Bài viết:
    4.196
    Đã được thích:
    3
    Càng cố quên sẽ càng nhớ,thôi thì khi nào muốn nhớ đến thì cứ nhớ,đến lúc bão hoà sẽ không thể nhớ được nữa đâu.
  5. BBSieuQuay10

    BBSieuQuay10 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/07/2007
    Bài viết:
    306
    Đã được thích:
    0
    Đừng có trầm trọng hoá mọi việc như thế. Mất việc mới sợ chết đói, chứ mất ngiu thì chả chết dc
  6. thongtinlaptop

    thongtinlaptop Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    23/02/2007
    Bài viết:
    1.664
    Đã được thích:
    0
    Nói về chết: Chẳng có gì phải sợ
  7. Twenty_F

    Twenty_F Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/08/2005
    Bài viết:
    284
    Đã được thích:
    0
    ... Thượng đế đã tạo da Eva từ chiếc sương xườn của Adam, lên mũi chungz ta nuôn khát khao tìm mụt nửa của mìn, núi hok xẽ cảm thấy nuôn bứt rứt, khó chịu, cô đơn, buồn bã ...
    Tự dưng nại nủi hứng văn vẻ...
    Góp vô mụt chuyện:
    ...................."
    Ngày xửa ngày xưa, tại một đất nước nọ, có một chàng thanh niên mười tám tuổi và một cô gái mười sáu tuổi. Họ chỉ là hai con người cô đơn - như rất nhiều người khác. Nhưng mỗi người đều tin rằng ở đâu đó vẫn tồn tại, với chàng là nàng, với nàng là chàng, trăm-phần-trăm-hoàn-hảo, và là một nửa của người kia, sinh ra là để dành cho nhau. Họ là những kẻ tin vào điều kỳ diệu. Và một hôm, điều kỳ diệu đã tới.
    Hôm đó, hai người gặp nhau ở một góc phố.
    - Thật là may mắn! Tôi tìm em từ lâu lắm rồi! Có thể em không tin tôi, nhưng với tôi em là người con gái trăm-phần-trăm-hoàn-hảo!- Chàng thanh niên nói với cô gái.
    Và cô gái trả lời:
    - Với em, anh cũng là chàng trai trăm-phần-trăm-hoàn-hảo, anh giống hệt với tưởng tượng của em... Em có cảm giác mình đang ở trong mơ...
    Hai người ngồi xuống một ghế đá công viên, cầm tay nhau và nói với nhau, nói mãi không ngừng. Họ không còn đơn độc trong đời nữa. Họ đã tìm thấy một nửa trăm-phần-trăm-hoàn-hảo của mình. Điều đó thật sự tuyệt diệu. Một điều kỳ diệu lớn lao.
    Nhưng một niềm nghi ngờ, một niềm nghi ngờ nhỏ len lỏi chạy qua trái tim hai người. Họ tự hỏi mình, rồi hỏi nhau: liệu một giấc mơ có thể thành sự thật dễ dàng đến thế chăng?
    Chàng trai đề nghị:
    - Chúng mình cần được thử thách. Nếu anh và em quả là trăm-phần-trăm-hoàn-hảo với nhau, thì nhất định một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, chúng mình sẽ gặp lại nhau. Khi ấy, anh và em sẽ biết chắc chắn là mình thực sự được sinh ra là để dành cho nhau. Chúng mình sẽ làm đám cưới ngay lập tức. Em đồng ý không?
    - Em đồng ý! - cô gái nói.
    Và họ chia tay nhau. Một người đi về phía đông, người kia về phía tây.
    Cuộc thử thách này thực ra là vô ích, họ chẳng việc gì phải thực hiện nó, bởi vì họ thực sự là trăm-phần-trăm-hoàn-hảo với nhau, và cuộc gặp gỡ của họ quả thực là một điều kỳ diệu của cuộc đời. Nhưng khi ấy, họ còn quá trẻ để có thể hiểu được điều đó. Và những đợt sóng vô tình của số phận đã cuốn lấy họ, đẩy họ xô dạt...
    Một mùa đông, hai người ở hai nơi đều mắc bệnh cúm và ốm thập tử nhất sinh, sau nhiều tuần mới khỏi. Nhưng họ không còn nhớ gì về quá khứ nữa. Thật lạ kỳ! Khi thức dậy, đầu họ trống rỗng giống hệt túi tiền của D. H. Lawrence hồi còn trẻ. Nhưng họ là những người thực sự kiên nhẫn và dũng cảm, nhờ cố gắng họ đã khôi phục được trí tuệ và tình cảm để có thể tiếp tục sống trong xã hội. Chúa ơi, họ thật là những con người đáng khen! Họ lại có thể đi tàu điện ngầm, đổi tuyến, gửi thư nhanh, và họ có những kinh nghiệm tình ái hoàn hảo ở mức bảy mươi nhăm phần trăm, có khi đến tám mươi nhăm phần trăm.
    Chàng trai đã ba mươi ba tuổi, còn cô gái hai mươi tám. Thời gian trôi nhanh đến không ngờ. Và rồi một hôm, một buổi sáng tháng tư, chàng trai đi từ đông sang tây trên một phố nhỏ khu Harajuku để uống một cốc cà phê buổi sáng, và cô gái đi cùng con đường, nhưng từ tây sang đông, đến bưu điện để gửi một bức thư nhanh. Họ nhìn thấy nhau ở giữa đường. Những ký ức đã bị đánh mất rọi chiếu một ánh sáng nhẹ nhàng vào trái tim họ, làm trái tim họ đập rộn ràng. Và họ biết.
    Chàng biết nàng là cô gái trăm-phần-trăm-hoàn-hảo của mình. Nàng biết chàng là chàng trai trăm-phần-trăm -hoàn-hảo của mình.
    Nhưng ánh sáng trong trái tim họ sáng lên quá yếu ớt, những suy nghĩ không còn sáng sủa được như mười bốn năm về trước. Họ đi qua nhau không nói một lời và biến mất vào dòng người, mỗi người về một hướng. Và mãi mãi.
    Cô không thấy nó buồn quá ư?
    Nhẽ ra, tôi phải nói với nàng như thế. "
    (trích Cô gái trăm phần trăm hoàn hảo của tôi---tác giả hok nhớ : http://www.nhatban.net/nb/wfsection/article.php?articleid=43)
    http://www.youtube.com/watch?v=404J7lNMKzE

Chia sẻ trang này