1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nguồn yêu thương vô tận...

Chủ đề trong 'Hoạt động xã hội.' bởi Tinhnguyen08, 30/11/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Mẹ sanh con cưu mang mười tháng
    Cực khổ dường gánh nặng trên vai
    Uống ăn chẳng đặng vì thai
    Cho nên thân thể hình hài kém suy.

    Khi sanh sản hiểm nguy chi xiết
    Sanh đặng rồi tinh huyết dầm dề
    Ví như thọc huyết trâu dê
    Nhất sanh thập tử nhiều bề gian nan.
    Con còn nhỏ phải lo săn sóc

    Ăn đắng cay, bùi ngọt phần con
    Phải tắm phải giặt rửa trôn
    Biết rằng dơ dáy, mẹ không ngại gì.
    Nằm phía ướt, con nằm phía ráo

    Sợ cho con ướt áo, ướt chăn
    Hoặc khi ghẻ chóc khắp thân
    Ắt con phải chịu trăm phần thảm thương.
    Trọn ba năm bú nương sữa mẹ

    Thân gầy mòn nào nệ với con
    Khi con vừa được lớn khôn
    Cha mẹ dạy bảo cho con vỡ lòng.
    Cho đi học mở thông trí huệ

    Dựng vợ chồng có thế làm ăn
    Ước mong con được nên thân
    Dầu cho cha mẹ cơ bần quản chi.
    Con đau ốm tức thì lo chạy

    Dầu tốn hao đến mấy cũng đành
    Khi con căn bệnh đặng lành
    Thì cha mẹ mới an thần định tâm.
    Công dưỡng dục sánh bằng non biển

    Cớ sao con chẳng biết ơn này
    Hoặc khi lầm lỗi bị rầy
    Chẳng tuân thì chớ, lại bày ngỗ ngang.
    Hỗn cha mẹ, phùng mang trợn mắt

    Khinh trưởng huynh, nộ nạt thê nhi
    Bà con chẳng kể ra chi
    Không tuân sư phụ, lễ nghi chẳng tường.
    Lời dạy bảo song đường không kể

    Tiếng khuyên răn anh chị chẳng màng
    Trái ngang chống báng mọi đàng
    Ra vào lui tới mắng càn người trên.
    Vì lỗ mãng tánh quen càn bướng

    Chẳng kể lời trưởng thượng dạy răn
    Lớn lên theo thói hung hăng
    Ðã không nhẫn nhịn, lại càng hành hung.
    Bỏ bạn lành, theo cùng chúng dữ

    Nết tập quen, làm sự trái ngang
    Nghe lời dụ dỗ quân hoang
    Bỏ cha bỏ mẹ trốn sang quê người.
    Trước còn tập theo thời theo thế

    Thân lập thân, tìm kế sanh nhai
    Hoặc đi buôn bán kiếm lời
    Hoặc vào quân lính với đời lập công.
    Vì ràng buộc đồn công mối nợ

    Hoặc trở ngăn vì vợ, vì con
    Quên cha, quên mẹ tình thâm
    Quên xứ, quên sở, lâu năm không về.
    Ấy là nói những người có chí

    Chớ phần nhiều du hí mà thôi
    Sau khi phá hết của rồi
    Phải tìm phương kế kiếm đôi đồng xài.
    Theo trộm cướp, hoặc là bài bạc

    Phạm tội hình, tù rạc phải vương
    Hoặc khi mang bệnh giữa đường
    Không người nuôi dưỡng, bỏ thân ngoài đồng.
    Hay tin dữ bà con cô bác

    Cùng mẹ cha xao xác buồn rầu
    Thương con than khóc âu sầu
    Có khi mang bịnh đui mù vấn vương.
    Hoặc bịnh nặng vì thương quá lẽ

    Phải bỏ mình làm quỉ giữ hồn
    Hoặc nghe con chẳng lo lường
    Trà đình tửu điếm phố phường ngao du.
    Cứ mải miết với đồng bất chính

    Chẳng mấy khi thần tỉnh mộ khang
    Làm cho cha mẹ than van
    Sanh con bất hiếu phải mang tiếng đời.
    Hoặc cha mẹ đến hồi già yếu

    Không ai nuôi thốn thiếu mọi điều
    Ốm đau đói rách kêu rêu
    Con không cấp dưỡng, bỏ liều chẳng thương.
    Phận con gái còn nương cha mẹ

    Thì có lòng hiếu đễ thuận hòa ( 悌 đễ: hòa thuận)
    Cần lao phục dịch trong nhà
    Dễ sai, dễ khiến hơn là nam nhi.
    Song đến lúc, tùng phu xuất giá

    Lo bên chồng chẳng sá bên mình
    Trước còn lai vãng đến thăm
    Lần lần nguội lạnh biệt tăm biệt nhàn.
    Quên dưỡng dục song thân ân trọng

    Không nhớ công mang nặng đẻ đau
    Chẳng lo báo bổ cù lao
    Làm cho cha mẹ buồn rầu thảm thay!
    Nếu cha mẹ la rầy quở mắng
    Trở sanh lòng hờn giận chẳng kiêng
    Chớ chi chồng đánh liên miên
    Thì cam lòng chịu chẳng phiền chẳng than."

    Trích 1 đoạn trong kinh Vu Lan báo hiếu
  2. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Mẹ! Tiếng gọi thiêng liêng nhất và thường xuất hiện trên môi con trẻ khi cất tiếng nói đầu đời. Từ cổ chí kim, đã có biết bao áng văn thơ miêu tả lòng mẹ thương con và tấm lòng của con với mẹ.


    Con đi đâu, con về đâu,
    Cuộc đời của mẹ là câu trả lời.
    Cho con nỗi nhớ không rời,
    Cho con ấm cả chân trời nắng lên.
    Ngày về tóc mẹ bạc thêm,
    Mong con chân cứng đá mềm phương xa,
    Đôi khi nhìn dáng chiều tà,
    Dường như thấp thoáng quê nhà nhớ thương.
    Nhớ thương xin được hát thầm,
    Lời ru của mẹ ngàn năm mãi còn.

Chia sẻ trang này