1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhà 4 Cung Bạch Dương (20.3 - 19.4) cung mở đầu, biểu trưng cho sự sống ^.^

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi hien_chocopie, 10/04/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. traitimbenleviahe

    traitimbenleviahe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2003
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    to thu_6: có một bờ vai cực to đang cần để cho dựa, em có muốn lấy không anh cho địa chỉ,nhưng mà chỉ dựa thôi ko được bắt làm gì nhé,vì nếu bắt nó làm là phải trả 50k một ngày đấy,phí hơi cao!
    to ha sờ xô: ông chả có tí miligam lãng mạn nào cả?cảm xúc đang lên rõ là cao ông làm cho một câu đánh tụt nó xuống,đã lâu ko vào,cả năm bót được có 2 câu,thì có đến 1,8 câu là lãng xẹt,toàn vào chê với bai thôi,chán chú!Phải có tinh thần dóng góp chứ,ít ra cũng phải được 1/2 bác Tiên sinh,vào kêu gọi đấm bóp với nghe nhạc chứ ai lại cái kiểu hô hào mọi người giải thể thế chứ ?
  2. hydromylove

    hydromylove Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2007
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Khi cha mẹ sinh ra đầu đã cứng
    Có gì đâu một câu nói "tạm dừng"
    Phải chăng con tim bác tình không có
    Thế nên bác mới nói "tạm dừng đê"
    Nếu đã là như thế xin tặng chú:
    Chút tình thừa cho nhau
    Thôi em cứ đi đi
    Cứ để sau lưng một cuộc tình vội vã
    Bận lòng chi khi ta thành xa lạ
    Cuộc tình nào chẳng có lúc phôi phai
    Anh biết rằng sẽ có một ngày mai
    Em tỉnh dậy không còn anh ở đó
    Đau lòng không em khi con tim ở trọ
    Giờ lang thang không chốn đi về?
    Nhưng anh biết emchẳng buồn gì đâu
    Nếu đau lòng em sẽ không ra đi như thế
    Sẽ chẳng đòi lại con tim đã trao anh một thuở
    Để đi tìm cuộc tình như em vẫn hằng mơ
    Con đường về nhà giờ mình anh bơ vơ
    Gió xao xác ru thu vào giấc ngủ
    Anh vụng về nên yêu em không đủ
    Nỗi đau này thôi theo gió buông lơi
    Một cuộc tình chấm dứt một cuộc chơi
    Anh thua cuộc còn em thì tay trắng
    Bước ra đi mà trái tim mang nặng
    Chút tình thừa mình đã dành cho nhau
    Nếu một mai tóc xanh đã phai màu
    Trong ánh mắt đã hằn sâu sợi nhớ
    Đến lúc đó còn thấy mình mang nợ
    Tìm anh nơi nào em có nhớ không?
  3. tiensinhdatinh

    tiensinhdatinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2003
    Bài viết:
    2.591
    Đã được thích:
    0

    Phụ nữ thật sự muốn gì ???
    Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Adam sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên của mình như một sự tôn vinh, Adam1, Adam2, và cứ thế tăng dần lên ..
    Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Adam1, bỗng nẩy ra ý định mình sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của mình là Adam2 rồi lên đường.
    Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Adam1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quí của mình. Gần về đến làng, Adam1 chỉ còn phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi.
    Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Adam1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.
    Nó nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng không tài nào có câu trả lời đúng, vì thế nó sẽ cho Adam1 thời gian một năm để tìm ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ tìm đến để giết chết Adam1 (đương nhiên là nó sẽ làm được- quái vật mà ) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.
    Và câu hỏi đó là : ?oPhụ nữ thật sự muốn gì ?? .
    Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Adam1, nhưng không còn cách nào khác, anh đành chấp thuận.
    Trở về, Adam1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Adam1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Adam đến để hỏi, các nhà thông thái tranh cãi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không tìm ra được câu trả lời .
    Cuối cùng họ khuyên Adam1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt ..
    Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đã tới gần. Adam1 không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Cô ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Adam2, vị tù trưởng rất đẹp trai, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Adam, bạn thân nhất của Adam1.
    Adam1 thất kinh và nghĩ, nhìn mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực kì xấu xí lại vô cùng độc ác. Adam1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta. Không, Adam1 sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi đến như vậy. Adam1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Adam2.
    Khi biết chuyện, Adam2 đã nói với Adam1 rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Adam1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quý. Và Adam2 quyết định hy sinh.
    Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Adam1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: ?o Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của mình ?o .
    Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Adam1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đã rất hài lòng với câu trả lời và giải thoát cho Adam1 khỏi cái án tử hình kia.
    Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Adam2. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Adam1 hối hận và đau khổ hơn nữa vì đã để cho bạn mình phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Adam2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự..
    Đêm tân hôn, Adam2 thu hết can đảm bước vào động phòng. Nhưng, gì thế này? Trong phòng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.
    Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày . Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh của nàng vào ban ngày và ban đêm.
    Chao ôi sao mà khó thế? Adam2 bắt đầu cân nhắc:
    Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi?
    Hay là ngược lại nhỉ, học ở BachKhoa bao năm rồi ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, còn khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia ?
    Adam2 đã nghĩ ra câu trả lời cho mình...
    Adam2 đã bảo mụ phù thuỷ hãy ?~tự quyết định lấy số phận của mình?T . Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài lòng và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ nữ.
    Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là gì ???????
    Như Adam2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu ?
    Vợ bạn đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, từ sâu bên trong cô ta vẫn là một mụ phù thuỷ.
  4. comeintodie

    comeintodie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/12/2001
    Bài viết:
    804
    Đã được thích:
    0
    Dạo này chán ghê
    http://360.yahoo.com/vuongvnvn
  5. tiensinhdatinh

    tiensinhdatinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2003
    Bài viết:
    2.591
    Đã được thích:
    0
    Hờ hờ
    Nhà BD này dạo này nhiều người kêu chán nhờ.
    Mấy hôm nay TS thì lại rất vui, thấy iu đời
  6. tiensinhdatinh

    tiensinhdatinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2003
    Bài viết:
    2.591
    Đã được thích:
    0
    bro này nick lâu đời nhỉ
    bái fục, bái fục
    mời bro
  7. hien_chocopie

    hien_chocopie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    2.424
    Đã được thích:
    0
    Spam 1 bài rùi em đi ngủ....
  8. hydromylove

    hydromylove Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2007
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    @ Tiên sinh: Phụ nữ thực sự muốn ta ...phải chết trong vòng tay của họ.
    cũng nối gót bác Tiên Sinh một vài câu chuyện cổ tích để cả nhà đọc cho đỡ buồn vậy: 1. Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
    _ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
    Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
    Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
    _ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
    Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
    Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
    Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
    _ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
    _ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
    Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
    _ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
    _ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
    Và họ ra đi.
    Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
    Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....
    Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích của Nga thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......2. Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói : "Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.
    _ Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ?- Mặt Trăng cãi.
    _ Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
    Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.
    _ Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.
    Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, chọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được. Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía được...
    3. Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.
    Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì dến người mẹ đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng, mỗi một món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi :
    _ Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì ?
    _ Con được ăn rất nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình - Mặt Trời trả lời.
    _ Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả - Gió nói.
    Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa.
    Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió. Bà nói :
    _ Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều phải che mặt lại. Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý con cả, và mọi người luôn tránh xa con.Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con.
    Cuộc sống luôn vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau.
    4. Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng
    Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.
    Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
    Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.
    Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.
  9. Thu_6

    Thu_6 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/12/2003
    Bài viết:
    8.454
    Đã được thích:
    0
    Mình đang iu một anh chàng Gió....
    Gió hoang, hị hị
  10. traitimbenleviahe

    traitimbenleviahe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2003
    Bài viết:
    724
    Đã được thích:
    0
    Kéo nhà Bê dê lên cái bằng câu chuyện ''mối tình đầu" cho bằng anh bằng em chứ:
    Kỷ Niệm Mối Tình Đầu
    :: Thaonguyentinhyeu Website ::
    Trên đời này có lẽ không có quán cà phê nào ngon hơn quán cà phê ấy và trên đời này có lẽ cũng không có ai xinh đẹp bằng nhỏ ấy.Tương tự như vậy, trên đời này có lẽ không có ai ái mộ nhỏ ấy bằng tôi. Đó là 3 điều ?onhất trên đời? mà dường như không một ai trong lớp học lại chẳng đồng ý với tôi được. Bởi thế cho nên suốt 3 niên học vừa qua ở bậc Đại học tôi cứ mang tai tiếng là một tay nghiện cà phê thứ thiệt. Ừ! Mà thà rằng cứ ?onghiện? đi, nghe nó còn đỡ chướng tai hơn là ?otông si?, ?olý tình tang? và còn tệ hơn nữa là ?ochà bóng?, ?okhô keo?. Tôi đã và đang trở thành một đề tài rất gợi hứng cho đám bạn ác mồm ác miệng có máu sáng tạo từ ngữ, bóp méo văn học và sát thủ thơ ca, chẳng hạn như :
    ?o Hôm qua uống nước đầu làng
    Cái quần rách đít mà chàng không hay
    Có may thì đưa em may
    Hay là chàng để giả ngây giả khờ ?
    Đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba?tụi nó! Nhưng lùi bước trước dư luận là một hành động ngốc nghếch, nhất là trong trường hợp này sẽ thua trắng, sẽ trúng kế ?okhích tướng? của bọn ? ?otiểu nhân?. Bởi vì chỉ cần tôi nhích ra một mi li mét thôi là sẽ tuột đi một dặm không vé khứ hồi. Tại sao vậy? Ắt rằng một tên nào đó sẽ ngay lập tức hộc tốc nện mông vào chỗ trống ấy ngay chớ còn sao nữa. Xời ơi! Mấy cái ghế mòn lẳn ở quán ấy đâu phải chỉ có mùi của mỗi mình tôi. Có đứa nào mà không ?ochà bóng?, có đứa nào mà chả ?okhô keo?. Cho nên đều đặn mỗi chiều ?"sau giờ ngồi mài đũng quần ở giảng đường- tôi lại tỏ ra bình thường , thản nhiên vác cây đàn guitar đến quán nhỏ ấy, thản nhiên ?odu ca từ thiện? và sau buổi ?oxướng ca vô hại? ấy tôi cũng thản nhiên chi ?ocà phê phí? một cách hào phóng hơn bất cứ nghệ sĩ nào trên cõi đời này. Thật ra thì buộc phải hào phóng thôi, bởi vì chung quanh tôi bao giờ cũng có một tá ?ocổ động viên? ăn theo. Tôi rất cần sự cổ võ khí thế còn chúng nó thì cần?giải khát. Sát cánh nhất mà cũng ?osát thủ? nhất trong đám bạn có lẽ chính là thằng Hưng Khủng Minh .Gọi biệt danh ?oKhủng Minh? vì nó lắm mưu nhiều kế, quỷ khóc thần sầu, và đang đảm đương nhiệm vụ ?ocố vấn? cho tôi. Nó thường tỉnh queo Number One , Red Bull , Pepsi , Coca Cola, cà phê sữa đá trong khi tôi chỉ dám nhấm nháp đỡ một tách đen. Nó cũng hay tỉnh queo bánh ngọt, bánh phồng ,snack ,khoai tây chiên ?trong khi tôi phải ?ogiữ bụng rỗng để gìn hơi?. Nhưng cái nhiệt tình ăn uống của nó không làm tôi lo lắng bằng cái nhiệt tình ?ocố vấn?. Lắm khi tôi có cảm tưởng rằng nó đang ?ocố quấn? thì đúng hơn. Nhưng mặc! Muốn:
    Qua sông phải bắc cầu kiều
    Muốn quen? nhỏ ấy phải chiều Khủng Minh.
    Thằng Hưng đã tuyên bố chắc như ?ođanh đóng gỗ lim? như vậy.
    Thế rồi vào một ngày chủ nhật đẹp trời nọ, những sáng tác tuyệt vĩ đại của tôi đã làm nhỏ ấy rung động. Nhỏ bật cười không giấu được trong lúc tôi đang nức nở gào thét một bài tình ca thiết tha. Thấy vậy Hưng Khủng Minh toát mồ hôi lạnh ngửa mặt than ?oMưu sự tại đàn mà hỏng sự tại nàng?.
    Hôm sau, trong giờ nghỉ giữa tiết học, tôi và ?ocố vấn? thảo luận sôi nổi:
    ?oCố vấn?:
    - Hỏng! Hình như cô bé chỉ rung động có?đôi vai.
    Tôi:
    - Không! Khi con tim rung động thì đôi vai ắt phải rung động. Ta vẫn biết rằng cái nắp nồi rung leng keng thì chắc rằng ta cũng biết nước trong nồi đang sôi.
    ?oCố vấn? cãi:
    - Nhưng khi đôi môi bật ra tiếng hô hố ta biết người ấy đang?nhột chớ không phải xúc động.
    Tôi cự:
    - Người ta sẽ khóc khi cảm xúc dâng trào trước một đoạn nhạc nhưng sẽ cười khi cảm xúc dâng trào trước một nhạc sĩ tài hoa?tương lai
    ?oCố vấn? khoát tay:
    - Nhưng hình như cô bé ấy có thói quen cười nhe cả lợi.
    Tôi giậm chân:
    - Thì thây kệ cái hàm răng cởi mở của người ta!
    Cuối cùng ?ocố vấn? đành chịu thua.Sau đó Khủng Minh lại đề ra kế hoạch:
    - Chúng mình chơi kế nghi binh đã lâu, túi đã hao, tiền đã cạn?Bây giờ phải tiến công. Mày phải làm bộ ?obỏ quên cây đàn?.
    - Điên hay sao Khủng Minh ? Mày không nhầm lẫn giữa quán cà phê và tiệm cầm đồ đó chớ?
    - Tao rất tỉnh táo là đàng khác.Nghe tao nói nè : Đây là kế ?oTâm ẩn mộc cầm? nghĩa là trong cây đàn gỗ có trái tim chì. Mày viết thư ?ogiao cảm?cho nàng ,sau đó bỏ vào cây đàn còn cây đàn bỏ quên lại quán.
    - Nhưng?
    - Không nhưng nhị gì hết trọi. Thời cơ đã đến ,đã chín muồi như ?mít rụng. Cô bé đã cười. Hãy nhảy ngay vào nụ cười ấy trước khi hai hàm răng của nàng ta cắn lại.
    - Nhưng làm sao cô bé biết được có thư trong cây đàn guitar bây giờ?
    - Dễ ẹc! Cột cái lục lạc vào lá thư. Tiếng lục lạc reo leng keng khi nhấc cây đàn lên sẽ gợi tính tò mò của cô bé.
    - Nhưng kiếm đâu ra cái lục lạc bây giờ hả?
    - Càng dễ ẹc! Trên cổ con chó của chú Năm bảo vệ trường.
    - Nhưng làm sao?? Tao sợ?Nó sẽ cắn?
    - Chuyện ấy tao lo cho. Mày chỉ cần chi cho tao ba gói khô mực cán sẳn và ?ocây đàn sinh viên? để tao thiết kế ?obộ phận rung cảm?.
    - Nhưng khô mực cán sẳn dùng để làm gì vậy Khủng Minh?
    - Để chinh phục con chó Ki của chú Năm bảo vệ chớ tao?chẳng lẽ tính công với mày à? Thôi vậy nha! OK ,coi như xong!
    Và rồi mọi việc đều tốt đẹp. Bài thơ tình yêu đầu tiên đã được tôi nắn nót suốt đêm không ngủ. Con Ki của chú Năm bảo vệ trường cũng ngoan ngoãn đóng góp chiếc lục lạc. Thằng Hưng cũng lo xong ?obộ phận rung cảm? và cuối cùng cây đàn guitar nọ cũng được ?obỏ quên? đúng lúc, đúng vị trí quy định theo kế hoạch ?ochinh phục trái tim người đẹp? của Khủng Minh vạch ra.
    Mấy ngày sau ?
    Buổi sáng của những ngày cuối đông ấy thật lạnh, tôi và Khủng Minh co ro bước vào quán. Cô bé vẫn ngồi sau quầy nhưng nét mặt dễ thương hôm nay sao bỗng hình như lạnh hơn mùa đông. Tôi chợt thấy mất bình tĩnh đến phát rét. Quay qua Khủng Minh, tôi định nhờ nó ?ocứu bồ? nhưng ô kìa, mặt nó cũng đang tái xanh, môi run run, mặt gằm xuống đất. Khủng Minh hôm nay cũng ?orét? đến vậy ư? Tôi dậm mạnh vào chân nó dưới gầm bàn ngầm nhắc nhở. Như chợt tỉnh, nó ngước lên nói nhỏ, giọng như tiếng muỗi kêu:
    - Có lẽ hôm nay ?thời tiết xấu?Mày hỏi?hỏi cây đàn lẹ đi rồi chuồn!
    Trời ơi! Cái tài mồm mép của ?ocố vấn? đâu rồi?
    Tôi đành phải liều vậy, bởi vì cây đàn là của tôi mà! Không quen được nàng thì cũng không thể mất được cây đàn guitar. Tôi thu hết can đảm:
    - Nhỏ?ơ?Thảo ơi!
    Cô bé đáp nhưng mặt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ:
    - Xin lỗi, các anh đến quá sớm nên nước chưa sôi, chờ tí nhé!
    Thật là lạnh lùng! Thật là băng giá! Tôi khều thằng Hưng:
    - Mày hỏi đi, Khủng Minh.
    Hưng nhún vai đáp nhỏ:
    - Thua! Khủng Minh không bằng ?Khủng Long.
    Tôi lại phải lên tiếng:
    - Ơ?ơ!?Cây đàn của tôi?hôm nọ
    Tôi chưa nói dứt câu, cô bé đã đáp gọn lỏn:
    - Nó bị bể rồi!
    Trời đất! Tôi muốn té xỉu. Khủng Long?Thằng Hưng nói đúng.Đây quả là một cô ?Khủng Long xinh đẹp. Tôi thừ người ra, chân tay như tê cứng. Ngay lúc ấy tôi nghe tiếng Khủng Minh gọi nhỏ:
    - Quang! ?oTẩu vi thượng sách?.
    Và nó vụt ra khỏi quán nhanh như cơn gió. Tôi muốn vụt chạy theo nó nhưng vẫn còn chìm trong trạng thái bàng hoàng chưa tỉnh. Tôi mơ hồ thấy những khúc nhạc bay bảng lảng trên không rồi rơi xuống vỡ nát thành những giọt sương li ti giá lạnh.
    Nhưng tôi chợt nghe giọng cô bé gọi bên tai:
    - Anh Quang nè!
    Cô bé đã ngồi đối diện tôi tự lúc nào.
    - Thảo?xin lỗi?Thảo sẽ đền cho anh Quang cây đàn khác nghen ,được hông ?
    Tôi muốn hét lên:Thôi đi ,đồ? Khủng Long! Đừng vờ lỗi phải nữa. Bắt đền à? Đền bằng chính cô ư? Tôi không dám khảy cô đâu. Mà cô làm gì có tình ca mà khảy cơ chứ.
    Nhưng tiếng lục lạc leng keng làm tôi giật bắn người lên. Cô bé để lên bàn chiếc lục lạc và mảnh giấy học trò xếp nhỏ:
    - Xin lỗi?Thảo rất mến anh nhưng không thể làm theo những yêu cầu của anh được?
    Tôi ngớ người ra hỏi:
    - Giấy gì vậy? Giấy ?yêu cầu à? Tôi có?giấy yêu cầu gì đâu?
    Cô bé cười rất tươi:
    - Thì đây là lá thư của anh chớ còn gì nữa!
    Tôi bỗng tỉnh hẳn người ra. Cái gì vậy? Sao có chuyện thay hình đổi dạng kỳ cục vậy. Tôi còn nhớ như in ?olá thư? của tôi là một cuộn to tướng gồm 12 tờ giấy màu hồng ghi 10 bài nhạc và 2 bài thơ ký tặng riêng cho cô bé mà thôi, bởi tôi định viết thư nhưng cuối cùng cũng chả biết viết gì. Tôi chộp lấy mảnh giấy thô kệch ấy ,đọc nghiến ngấu mấy dòng như sau:
    ?oThảo ơi ! Thảo biết không ,thằng Hưng hay đi uống cà phê với tôi thực tình nó yêu cô lắm! Những bài tình ca tuyệt vời ấy là của Hưng sáng tác hết. Tôi chỉ là tên ?ocố vấn? suốt mấy năm nay mượn tiếng hát tạm xài đỡ của mình để diễn cảm nhạc của Hưng với mong ước được làm nhịp cầu giao cảm giữa cô và nó?Hưng yêu cô đến bỏ ăn bỏ ngủ cả tuần nay?Tôi lo cho nó quá nên viết thư cho cô rõ, hãy viết thư cho Hưng cô bé nhé!??
    Cuối thư nó mạo chữ ký của tôi. Thằng xỏ lá! Đúng nét chữ của Khủng Minh. Tôi xé nát tờ giấy ném vào một góc, cô bé hốt hoảng:
    - Ơ kìa! Đừng giận Thảo. Thảo biết anh rất mến bạn nên muốn giúp bạn. Anh tốt lắm. Nhưng yêu cầu Thảo như thế là không nên. Tuổi của chúng ta còn nhỏ lắm mà anh cũng còn phải học cho xong Đại học thì chớ nên sớm nghĩ đến chuyện yêu đương, phải thế không? Anh nhớ chuyển lời Thảo đến anh Hưng như vậy nghen!
    Tôi gật đầu và nhìn vào mắt cô bé, nãy giờ tôi đã thật bình tĩnh để khẳng định thêm một điều nữa là trên đời này không có nhỏ nào thông minh hơn nhỏ ấy. Ngừng lại một chút cô bé nói tiếp, giọng trở nên ngọt ngào kỳ lạ!
    - Mà Thảo nói thật lòng nghe, Thảo không tài nào thưởng thức nổi những bài nhạc rên ư ử như đám ma, lời lẽ lại lẩm cẩm vụng về của anh ấy. Nếu anh thương bạn anh nên khuyên anh Hưng đừng sáng tác kiểu nhạc như vậy nữa, nghe chán muốn chết!?Riêng anh, Thảo rất mến tính hào phóng với bạn bè của anh, giọng hát và cái dáng cầm đàn nghiêng nghiêng đó. Thỉnh thoảng anh hãy đến hát cho Thảo nghe và dạy Thảo đàn với nhé?
    Tôi như từ cung trăng rơi xuống, ngơ ngẩn buồn vui. Chợt nhớ tới cây đàn tôi hỏi:
    - Nhưng tại sao Thảo lại đập bể cây đàn của tôi?
    Cô bé bỗng cười khúc khích. Tiếng cười hồn nhiên thân thiện mà tôi chưa được nghe bao giờ:
    - Ai dám đập cây đàn guitar của anh đâu? Tại anh vô ý để sát kẹt cửa, ai mà thấy được! Lúc dẹp quán Thảo cũng vô tình đóng mạnh cánh cửa thế là?Thảo hứa sẽ đền anh một cây guitar khác mà!
    Những giọt sương cuối cùng của buổi sáng mùa đông đã tan biến. Tia nắng ấm đầu tiên đang dần trở lại từ bên kia địa cầu. Mùa xuân dần đến.Rồi sau đó các bạn biết thế nào không? Chuyện gì đến rồi cũng đã đến.Tôi thường xuyên lui tới quán cà phê của Thảo hơn ,nhưng từ lần ấy chỉ có một mình .Và tranh thủ những tối rãnh rổi không phải làm nhiều bài tập để tới dạy đàn cho Thảo.Hết mấy năm Đại học ,cuối năm đó tôi tốt nghiệp ra Trường.Tôi nhớ nhất mình đã thiếu nợ quán của Thảo một khoản tiền cà phê khá bộn nhưng Thảo cũng không thèm đòi.Đơn giản thôi : tôi và Thảo đã yêu nhau sau cái kỷ niệm buồn cười ấy và bây giờ Thảo cũng chính là vị hôn thê của tôi đó.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này