1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhà Kính Cận - Đoàn kết - Thành Đạt - Hạnh Phúc !

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi Hectorviet, 26/05/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    have a nice day cả nhà
  2. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    sàigòn mưa !!!
  3. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    Thuyền giấy​
    ------------Hoàng Tuấn Anh---------
    Những tia nắng cuối cùng đã tắt sau thành phố, giờ này đây bầu trời chỉ còn là màu hồng hồng của những tia nắng còn sót lại. Mẹ vẫn một mình đứng trên cầu ?" nơi đã in bao kỷ niệm thời con gái. Mẹ vẫn gấp những chiếc thuyền giấy thả xuống dòng sông. Và tôi biết vì sao, mỗi buổi chiều mẹ tôi lại đứng trên cầu thả thuyền giấy, dù không biết có một bến nào đón đợi những con thuyền giấy của mẹ?
    Ngày xưa mẹ tôi đẹp lắm. Nhà mẹ nằm ở ngoại thành, ven một con sông. Ngày ngày cô gái ấy vẫn mải miết với công việc lái đò đưa khách. Nhưng rồi một chuyện đã xảy ra, thành phố được mở rộng, và những người công nhân đang nhộn nhịp chuẩn bị cho một cây cầu. Ngày tháng vẫn trôi và mối tình của cô gái cũng chớm nở theo từng nhịp cầu .Người đó là một công nhân xây dựng khá điển trai, với mái tóc bồng bềnh như một nghệ sĩ. Họ yêu nhau và chẳng bao lâu, cây cầu được hoàn thành. Đó cũng là lúc anh công nhân phải đến với một cây cầu khác. Trước ngày ra đi, anh dẫn cô một vòng quanh thành phố, rồi trong một góc yên lặng, cô đã hỏi anh :
    - Nếu muốn tìm anh?.
    Cô chưa kịp nói dứt câu thì anh đã ngắt lời :
    - Em cứ thả những chiếc thuyền giấy xuống dòng sông này, khi đó anh sẽ trở về?
    Và tôi đã chào đời vào một buổi chiều khi mẹ tôi đứng trên cầu thả thuyền giấy. Nhưng rồi gần cả cuộc đời mẹ vẫn mải miết làm việc đó mà cha tôi vẫn bặt tin . Đã có những lúc tôi tự hỏi, phải chăng mình là con của một kẻ bội bạc, và phải chăng đừng có cây cầu, và bao nhiêu cái phải chăng đang lớn dần trong đầu tôi. Tôi thương mẹ nhiều lắm ?.vì cứ mỗi buổi chiều, khi thành phố đã lên đèn, mẹ lại đứng trên cầu trông về nơi mà ngày nào mẹ đã cùng cha sánh bước. Cây cầu- mối tình của mẹ vẫn còn, nhưng người mà mẹ yêu thương thì xa tít cuối sông?
    Rồi một ngày mẹ tôi ốm nặng, bà không thể gượng dậy nổi để thả thuyền giấy nữa. Tôi quyết định đi tìm người đàn ông mà mẹ hằng yêu. Tôi xuất phát từ chân cầu ven thành phố và xuôi dòng, tôi đã đi rất xa, và đã gặp một cái bè ven sông. Một điều kỳ lạ là trên bè có rất nhiều những con thuyền giấy .
    Tôi ngỡ ngàng, có phải cha không? Tại sao cha không trở lại tìm mẹ? Tôi tiến lại gần chiếc bè. Đón tôi là một ông lão khoảng 60 , và một điều kỳ lạ nữa là ông cụt cả 2 chân, nhìn ông tôi khẽ hỏi :
    - Tại sao ông lại vớt những chiếc thuyền giấy này?
    Ông nhìn tôi bằng đôi mắt chán nản, buồn bã chỉ vào đôi chân :
    - Cậu có nhìn thấy không? Tôi không thể đi được, và chỉ biết ở đây đón nhận những con thuyền giấy?
    Thì ra là thế, tôi đã hiểu vì sao và chắc mẹ cũng chưa hiểu?Ở đầu sông mẹ vẫn đứng trên cầu thả thuyền giấy, và cuối sông vẫn có một cái bến già nua đón đợi những con thuyền giấy của mẹ.
  4. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    Anh Thân Yêu,
    Nhận được thư anh, nghe nói khóa học bồi dưỡng của anh một tuần nữa sẽ kết thúc, em mừng vô kể. Thế là vợ chồng mình sắp gặp lại nhau rồi anh há! Ôi, ước gì em có cánh, em sẽ bay thẳng đến chỗ anh để đón anh về.
    Nghe nói ở chỗ anh lúc này trời bắt đầu lạnh rồi phải không? Ôi, nghĩ đến cảnh anh rét run cầm cập, em thương anh ghê vậy đó. Nhưng hình như anh không định mua áo lạnh phải không? Ừ, mua làm gì cho tốn kém anh hở! Chúng ta phải dành dụm tiền bạc cho đứa con đầu lòng sắp tới của chúng ta kia mà. Anh có thể mượn tạm áo lạnh của bạn bè cũng được. Nhưng nếu không ai cho mượn thì sao há! À, mà chỉ còn một tuần là anh về rồi kia mà! Một tuần thì dư sức chịu đựng phải không anh? Em biết anh là người khỏe nhất trên đời mà! Ôi dũng sĩ Ðắc-ta-nhăng của em!
    À mà anh ơi! Ðôi giày dạo trước anh mua cho em bị đứt quai rồi anh ạ. Mấy hôm nay em phải mang xa-bô đi làm, quê thấy mồ! Khi nào về anh nhớ mua đôi giày mới nhé! Hẳn anh dư biết em thích kiểu giày gì rồi chứ? Tất nhiên em tin là anh không quên nhưng em vẫn cứ muốn nhắc lại: đôi giày da quai nhung màu huyết dụ mà hồi ở nhà em đã chỉ cho anh một lần trong cửa hàng, anh còn nhớ như in đó chứ! Nếu không có màu huyết dụ thì anh chọn màu xanh dương vậy nhé! À mà anh ơi, nếu có một đôi giày thì rủi nó lại hỏng nữa thì thật là kẹt anh hở, anh có nghĩ vậy không? Chắc là anh đã nghĩ ra điều đó trước em rồi chứ gì, vợ chồng mình bao giờ lại chẳng cùng ý kiến. Vậy thì anh đừng quên mua thêm cho em một đôi giày trắng nhé. Nhớ là màu trắng đấy, anh yêu của em, nếu màu khác em giận cho mà coi. Ðáng lẽ có sẵn trong nhà ba đôi giày thì tốt hơn, nhưng em đã quen tính tằn tiện rồi nên không đòi hỏi đến vậy đâu, anh hãy khen em một lời đi!
    Anh ơi, hôm qua nhỏ Lệ Thanh đến nhà chơi với em. Nó hỏi thăm anh đủ thứ. Con nhỏ dễ thương ghê! Dễ thương nhất là nó mặc một cái áo xoa Pháp màu hoa cà đẹp kinh khủng. Ðến khi nó về rồi, em bần thần trong người và buồn vô cùng. Em thì chẳng bao giờ có được một cái áo đẹp như vậy cả, tủi thân ghê! Nhưng em không bắt anh mua áo cho em đâu, em cũng biết là không nên làm phiền anh. Mà này anh ơi, tất nhiên là em không đòi hỏi nhưng nếu anh cảm thấy yêu em, không muốn để em tủi thân thì anh có quyền mua cho em một cái áo xoa Pháp vậy. Nếu mua, anh chọn màu mỡ gà nghe. Màu đó hợp với em lắm. Thực ra thì em thích một cái áo mút-sơ-lin màu ya-ma-ha hơn, nhưng thôi để lần khác anh ạ. Mình quen sống tiết kiệm rồi, đâu có thể mua hai cái áo một lúc, anh há?
    Nhưng đó là áo mặc đi làm, còn khi đi chơi thì không ai lại mặc áo đi làm cả. Chắc anh thừa hiểu điều này phải không? Anh của em thông minh lắm mà! Hôm trước em thấy nhỏ Kim Hoa mặc một cái áo pull xanh đẹp lắm. Em nói vậy là anh hiểu rồi chứ gì? Có nghĩa là em hy vọng ngày anh về, em sẽ tìm thấy trong va-li của anh những cái ao pull làm quà cho em. Em nói những cái áo, bởi vì em biết không đời nào anh lại để cho vợ anh mặc đi mặc lại mỗi một cái áo ngày này qua ngày khác. Nhưng để đỡ tốn, anh đừng mua nhiều làm gì, em chỉ cần hai hoặc ba cái ít ỏi, chủ yếu là mặc cho qua ngày thôi.
    Anh thân yêu của em, như người ta thường nói, cái gì cũng phải xứng đôi xứng cặp, giống như anh và em vậy. Em đâu có thể nào sống với ai, ngoài anh, phải không anh? Cũng vậy, lẽ nào anh lại bắt em mặc những cái áo mới cùng với những cái quần cũ không xứng đáng với chúng. Anh ạ, nói tóm lại thì anh có thể mua cho em một cái quần nhung vàng để mặc với cái áo xoa, còn áo pull thì phải mặc với quần gin mới đúng điệu. Quần gin, anh nhớ chứ? Cái đó, những người sành sỏi gọi là com-lê đấy anh ạ.
    Anh thân yêu, có người chồng nào đi xa về lại không muốn thấy vợ mình tươi mát, xinh đẹp, phải không anh? Anh lại càng như vậy vì anh là người chồng yêu vợ nhất trên đời, anh hở! Em cũng muốn chiều lòng anh lắm nhưng e việc đó quá khả năng của em. Tại sao anh biết không? Em nói nhỏ cho anh nghe nhé! Lúc này da mặt của em bớt mịn rồi anh ạ. Nếu thoa kem Ni-vê-a thì may ra em mới trở lại là cô vợ xinh xắn của anh. em nói vậy không có nghĩa là đòi anh mua kem cho em đâu, nhưng nếu vì quá yêu em mà anh cứ nhất định mua, thì nếu không có loại Ni-vê-a, anh mua loại Ê-mê-rông cũng được. Em không từ chối đâu, nhất lại là không phải chỉ một hộp.
    Tất cả chỉ vậy thôi, em không muốn anh phải cực nhọc nhiều vì em đâu. Thực ra em phải ăn mặc thứ này thứ nọ cũng chỉ là vì anh thôi, anh thân yêu ạ. Ngoài ra, có những thứ em không dặn trong thư bởi vì em nghĩ tất nhiên là anh phải mua về rồi, như trái cây chẳng hạn. Anh có thể mua ba ký chôm chôm, sáu ký sầu riêng và thêm vài trái mít tố nữ càng tốt. Vợ chồng mình sẽ có thứ mà liên hoan với nhau trong ngày sum họp. À mà làm sao anh có thể mang mọi thứ này về được hở? Anh gởi bạn bè xách giùm cho nhé! Nếu ai cũng bận bịu như anh cả thì anh mua thêm vài cái túi xách bỏ mọi thứ vô đó xách về. Ðể em hình dung ra chàng hiệp sĩ của em nè: tay phải xách va-li, tay trái xách một cái túi căng phồng, hai vai đeo hai cái giỏ, có thể trên lưng còn vác thêm một cái bọc gì nữa đấy. Ối chà, có vẻ một người hùng ra phết! Bình thường anh mang chừng đó thứ là nặng lắm, nhưng anh cứ nghĩ là đang bế em trên tay hoặc cõng em trên lưng là anh thấy nhẹ hẫng ngay cho mà coi. Anh đã chẳng từng bế em và nói ?oCục bông gòn mềm mại của anh? là gì!
    À quên, nãy giờ mải lo hỏi thăm sức khỏe của anh nên em suýt quên báo cho anh biết một tin quan trọng. Em vừa kết bạn với mấy cô gái thật là tuyệt vời. Tụi nó hát hay lắm anh ạ, có đứa còn biết đánh đàn và nhảy đầm nữa kia. Tụi nó mong gặp anh lắm. Bởi vì em quảng cáo về anh ghê lắm mà. Anh gặp tụi nó chắc là anh thích lắm. Em định ngày anh về em sẽ tổ chức một buổi gặp mặt giữa vợ chồng mình và tụi nhỏ bạn. Tất nhiên là có liên hoan vui vẻ rồi. Vì vậy mà em định nhờ anh mua thêm vài ký bánh săm-pan, bích quy và bánh hột điều. Anh nhớ nhé, buổi ra mắt của anh có thành công rực rở hay không là tùy thuộc vào điều này đấy!
    Trước khi ngừng bút, em nhờ anh mua cho em vài cuốn sách. Anh đừng ngạc nhiên nhé! Vợ anh đâu phải chỉ biết có vật chất không thôi đâu, em cũng thích những món ăn tinh thần nữa chứ bộ! Anh nhớ ghi những cuốn sách em kể ra đây vào sổ tay kẻo lại quên mất. Ðó là những cuốn sách dạy làm bánh Tây, sách hướng dẫn nghệ thuật cắm hoa và nhất là cuốn ?oDành cho các bà các cô muốn giữ gìn sắc đẹp?, cuốn này còn một cái tên nữa là ?oLàm thế nào để trẻ mãi không già?. Ðó, anh thấy chưa, vợ anh muốn trẻ mãi cùng anh mà!
    Anh thân yêu, anh sẽ xoay ra tiền để mua quà cho em đấy chứ? Ðiều đó có lẽ không khó lắm anh hở? Anh có thể mượn tạm đâu đó trong đám bạn bè của anh, rồi khi về nhà anh cố gắng dạy thêm giờ để xoay xở trả nợ vậy. Một ngày dạy ba buổi cũng đâu có hề hấn gì sức khỏe của anh phải không, chàng Héc-quyn của em?
    À, trước khi dứt lời, em xin báo cho anh một tin vui. Em đã coi lại cặp mắt kính của anh rồi. Cái gọng kính gãy của anh có thể dùng dây kẽm buộc lại xài cũng được, không cần phải mua kính mới đâu! Kính chủ yếu cần tròng chứ đâu cần gọng. Vả lại mình cần phải tiết kiệm anh ạ. Tất cả là vì đứa con đầu lòng của chúng ta. Anh đồng ý với em cả hai tay đấy chứ?
    Thôi cuối thư, chúc anh mạnh khỏe và nhớ những lời dặn của em.
    Hôn anh nghìn lần,
    Người vợ yêu quý của anh.
    KL85 copy and paste ( em sẽ là người vợ hiền như thế .......)
  5. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    Khiết Lam
    Bảy nụ hôn dài ​
    http://tintuconline.com.vn/vn/doc/138962/
    Lam nhận được thư Khương một sáng mu?a thu trong vắt. Ho?m thư trước cư?a co?n lấm tấm nhưfng hạt sương tư? đêm trước, tiếng chi?a khoá tra va?o ô? bật tanh tách như tiếng reo vui cu?a lá va? gió. Lam mi?m cươ?i, va?o mu?a thu, ngay ca? nhưfng vật dươ?ng như vô tri nhất cufng trơ? nên dịu da?ng đến lạ.
    Thư Khương viết ngắn. Anh nói vư?a ti?m được công việc mới, dặn do? Lam nhớ ăn ngu? đúng giơ?. Cuối thư, như thươ?ng lệ, la? bảy ngôi sao vef tay nguệch ngoạc. Lam thấy có vị ngọt pha?ng phất ơ? khóe môi. Bảy ngôi sao la? bảy nụ hôn cu?a Khương gư?i đến cô. Lam thích số "7", Khương biết như thế. Va? tư? khi họ không co?n được chơ? nhau qua nhưfng con phố da?i đê? vu?i mặt va?o tóc nhau, lấy trộm tư? gió một cái hôn hiê?n la?nh thi? nhưfng ngôi sao ấy bắt đâ?u thay Khương mang đến vị ngọt trên môi Lam.
    Đó la? lá thư cuối cu?ng cu?a Khương.
    Anh mất hai nga?y sau đó, với lí do cufng bi?nh thươ?ng như lí do cho muôn nga?n cái chết khác: tai nạn giao thông.
    Đó la? lúc mu?a thu đang va?o độ đẹp nhất.
    Mọi ngươ?i muốn giấu Lam, nhưng giấu la?m sao được. Che giấu cái chết có ve? khó khăn hơn sự sống. Lam dêf da?ng nhận ra sự thiếu vắng cu?a Khương, cho du? đôi lúc cô dươ?ng như quên mất sự có mặt cu?a anh.
    Lam bay vê? vư?a kịp nga?y đưa anh ra nghifa trang. Không có nước mắt. Không có sự cứng rắn gượng gạo. Chi? có Lam-không-Khương, nghifa la? không có bảy nụ hôn da?i mang ánh sáng cu?a sao trơ?i, không có nhưfng nga?y trơ?i âm u Lam nă?m tựa đâ?u lên vai Khương lắng nghe tiếng nhịp tim anh rất gâ?n, không có mái tóc pha?ng phất mu?i bụi đươ?ng, không có nhưfng giấc ngu? vu?i trong căn pho?ng thiếu ánh sáng thư?a ti?nh yêu.
    Trong một chư?ng mực na?o đó, ngươ?i ta nhận thấy Lam-không-Khương đô?ng nghifa với Lam-không-Lam.
    Lam không quay lại bên kia nưfa. Du? ơ? bên kia, mu?a thu đang rất đẹp. Bạn be? không ai nghe Lam nhắc đến Khương nưfa. Thậm chí không có ca? nhưfng câu ti?nh cơ? buột miệng đơn thuâ?n mang tính chất sự kiện như "Hôm trước Lam gặp mẹ Khương ngoa?i cư?a ha?ng". Họ nghif Lam không muốn chạm đến vết thương tươi rói, nên cufng thôi không nhắc vê? Khương môfi khi có Lam ơ? đó.
    Lam xin được công việc dạy vef ở một trươ?ng trung học. Cô sống lặng lef va? bi?nh tha?n. Rô?i thơ?i gian cufng dâ?n qua. Va? nhưfng ngươ?i bạn, nhưfng ngươ?i tư?ng biết Khương, cufng đến lúc họ không nhắc vê? Khương nưfa, du? có hay không có Lam ơ? đó. Lafng quên cái chết lại dêf da?ng hơn la? sự sống.


    Khi Khương mất đi, nhiê?u thứ ta?n mát va? nhạt nho?a theo. Đó la? hệ qua? không tránh được cu?a sự mất mát. Chi? riêng có một điê?u được thêm va?o. Một thứ duy nhất vi? sự mất mát cu?a Khương ma? xuất hiện. Thứ đó mang hi?nh dáng cu?a một hộp thư xinh xắn la?m bă?ng gôf sơn xanh nă?m lặng lef cạnh mộ anh. Hộp thư ấy vâfn thươ?ng xuyên nhận được bảy nụ hôn có hi?nh ngôi sao vef nguệch ngoạc. Lá thư đâ?u tiên trong hộp va? bảy nụ hôn đâ?u tiên la? cu?a ngươ?i con trai đang nă?m hiê?n lành cạnh nó. Nhưfng lá thư va? nụ hôn tiếp theo được ngươ?i con gái mang đến va?o môfi sáng thứ bảy.
    I.
    Đôi lúc em tự ho?i cái chết có mu?i vị như thế na?o. Nó có giống như hương vị cu?a mu?a thu không anh. Em hi vọng nó sef dịu da?ng va? ngọt nga?o như thế, đê? nhưfng khi em đi qua mu?a thu, em biết em va? anh có cu?ng một ca?m giác.
    II.
    Đêm qua em mơ thấy anh. Anh mi?m cươ?i với em. Va? chúng mi?nh hôn nhau. Bảy nụ hôn da?i anh ạ. Anh rất gâ?n em. Gâ?n đến mức em tươ?ng chi? câ?n mơ? mắt ra chạm tay một cái la? giưf được anh ngay. Nhưng em biết có khóc bảy lâ?n cufng không đô?i được bảy nụ hôn bă?ng ánh sao anh tặng em, nên em đaf mi?m cươ?i với anh trong giấc mơ.
    III.
    Hôm qua em được tặng một cái ly uống nước ma?u ngọc bích. Anh vâfn biết em hay pha tra? sưfa uống va?o nhưfng nga?y trơ?i nắng nhẹ ma?. Em thích ca?m giác câ?m ly tra? trên tay, ngâ?n ngơ nhi?n tư?ng la?n khói như mu?a thu toa? nắng. Em hay nghif, không biết anh có pha?i la? gió không? Anh có pha?i la? khói không? Vi? tư? khi không có anh, em bôfng yêu nhưfng thứ đó lạ lu?ng, như la? em-yêu-anh. Như la? em-yêu-anh.
    IV.
    Hôm nay lúc đang đi bộ xuyên qua đám đông đê? đến trạm xe, em ti?nh cơ? trông thấy ánh mắt anh trên gương mặt một ngươ?i khác. Em đaf không hớt ha?i chạy theo, em đaf không sưfng ngươ?i hóa đá. Em chi? nghif, chắc la? anh biết em nhớ anh quá, nên đaf nhơ? một ai đó thay anh cho em một chút ti?nh yêu cu?a anh. Em đaf bước đến gặp ngươ?i thanh niên ấy, mi?m cươ?i "Anh có ánh mắt giống như ngươ?i yêu tôi". Ngươ?i thanh niên hơi ngơf nga?ng một chút, nhưng rô?i anh ta đaf cươ?i với em anh a?. Câu đâ?u tiên anh ta nói với em la? "Đươ?ng ơ? đây nhiê?u bụi lắm, cô câ?n thận nhé, hi?nh như có một va?i hạt vư?a bay va?o mắt cô".
    V.
    Em vư?a vef xong một bức tranh. Em đặt tên nó la? "bảy nụ hôn da?i". Em đaf đê? nó va?o hộp thư cu?a chúng mi?nh rô?i, nên anh sef thấy nó ngay thôi. Em vef chúng mi?nh hôn nhau dưới bâ?u trơ?i sao. Có tất ca? bảy ngôi sao. Em vef đi vef lại mafi ma? không vef được gương mặt cu?a anh. Em đaf khóc vi? bất lực. Em sợ em quên anh. Em sợ đến một nga?y na?o đó ngay ca? trong mơ em cufng không được nhi?n rof mặt anh. Cuối cu?ng, em nhận ra em đaf quen nhi?n anh bă?ng tim. Nếu anh thấy không giống, không pha?i vi? không-pha?i-anh, chi? la? vi? anh-trong-tim-em.
    VI.
    Thi? ra anh cha?ng hôm nọ ơ? gâ?n nơi na?y anh ạ... Em thươ?ng chơ? cu?ng trạm xe với anh ta môfi lâ?n đến gặp anh. Hôm nay anh ta nói với em "Hi?nh như lâu lắm rô?i cô không tiếp xúc với con ngươ?i". Không hiê?u sao tự nhiên em bật cươ?i. Em vâfn gặp anh thươ?ng xuyên đó thôi. Việc anh rơ?i kho?i thế giới na?y la?m sao ngăn được việc anh la? một con ngươ?i vẹn nguyên nhất. Anh vâfn la? Khương-cu?a-em, vâfn la? Khương thích khuấy ca? phê cho em khi chúng mi?nh ngô?i bên vệ đươ?ng, vâfn la? Khương trâ?m tifnh đưa lưng che cho em kho?i ướt khi chúng mi?nh đứng tránh mưa. Có nhưfng điê?u em hiê?u, va? anh cha?ng kia không hiê?u. Có nhưfng điê?u ma? tư? khi yêu một ngươ?i như anh, em tự nhiên được biết.
    VII.
    Đôi lúc em tự ho?i sao em không giống nhưfng ngươ?i con gái khác khi mất đi ngươ?i yêu. Sao em không khóc một lâ?n cho chết lặng đi, đê? rô?i tái sinh va? tha?n nhiên yêu thương một ai đó khác. Sao em không nhi?n cuộc sống bă?ng ánh mắt u ám , vi? sự u ám một nga?y na?o đó cufng nhạt nho?a dâ?n. Em chi? đơn gia?n la? yêu thương anh. Em chi? đơn gia?n la? ca?m thấy cuộc sống cu?a em vi? anh ma? dịu da?ng buô?n baf như mu?a thu. Vi? không oán hận, vi? không đau đớn, ma? ti?nh yêu không thê? phai nhạt.
    ...
    ...
    Hộp thư đâ?y rô?i anh a?. Em lấy thư xếp tha?nh thuyê?n tha? trên do?ng sông ơ? cạnh đây. Tuâ?n sau em sef lại bắt đâ?u viết nhưfng lá thư mới. Hôm nay khi đứng ơ? bơ? sông nhi?n tư?ng chiếc thuyê?n giấy dâ?n dâ?n trôi ra xa kho?i tâ?m tay em, nước mắt em rơi xuống ho?a tan va?o muôn nga?n giọt nước phía dưới. Em tự ho?i có pha?i nga?n nga?n triệu triệu năm trước, nhưfng do?ng sông đê?u bắt đâ?u tư? nước mắt cu?a tư?ng cô gái nho? xếp thuyê?n bă?ng nhưfng lá thư mang ánh sáng cu?a bảy nụ hôn da?i.
    Nhiê?u mu?a thu nưfa đi qua.
    Có pha?i nhưfng do?ng sông bắt đâ?u bă?ng nước mắt đê?u chơ? theo bảy nụ hôn da?i qua biên độ vô cu?ng cu?a thơ?i gian?

    Được khanhlinh85 sửa chữa / chuyển vào 16:10 ngày 22/06/2007
  6. anhnh5

    anhnh5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Đọc mấy bài của các bạn thấy hay quá! Không ngờ nhà Kính lại yêu văn học đến vậy!
    Được anhnh5 sửa chữa / chuyển vào 00:14 ngày 23/06/2007
  7. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    thank you
  8. anhnh5

    anhnh5 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/06/2007
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    Không có gì !
    Cơ mà ... hình như trong cái trang này bạn post hơi quá tay thì phải ! . Chắc tại yêu nhà Cận quá! Lại đang dạt dào cảm xúc! Mod mà biết thì .....
  9. namlun89

    namlun89 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2007
    Bài viết:
    1.354
    Đã được thích:
    0
    Nấm sẽ đi quy ẩn 1 thời gian để nghiêm chỉnh học hành cho thi xong nốt.Nấm gửi cho mọi người trong nhà Kính cận câu chuyện này.Hay kinh dị nhưng mẹ sẽ khóc đấy.Cảm động "nắm" ý.
    mưa lạnh thiên đường
    Từng giọt mưa cứ rơi, khiến người con gái trong căn phòng nhỏ càng thấy lòng cô đơn? Dù biết quá khứ chỉ là quá khứ, dù biết hôm nay tôi không có anh, nhưng tôi vẫn nhớ... Không có tình yêu nào là vĩnh cửu, chỉ còn lại đây những phút giây vĩnh cửu trong tình yêu, phút giây của một thời đã mất?
    Ngày anh làm tim tôi xao xuyến, trời cũng mưa như thế này. Anh mặc áo mưa đứng chờ tôi ở lớp học anh, dù lúc đó chỉ là bạn mà thôi, nhưng anh đã hết lòng vì tôi như thế ấy.
    - Em đã nghĩ anh không đến, mưa lớn thế này mà.
    - Đối với ai cũng thế, anh đã hứa thì anh sẽ đến.
    Câu nói không chút tình cảm như vậy mà làm cho tôi thấy mến anh đến lạ lùng
    Trời đang mưa lớn bỗng chốc nhạt dần, để rồi chỉ còn lại từng hạt mưa nhỏ xuống như những hạt thủy tinh lấp lánh
    - Anh à, em muốn mình cứ đi thế này, mình đừng đi nhà sách nữa nha anh.
    - Em muốn vậy thiệt sao?
    - Thiệt chứ anh. Em thích nhìn những hạt mưa rơi như thế này
    Tối hôm đó, anh chở tôi đi lòng vòng, không mục đích, giữa dòng người hối hả tránh mưa.
    - Open your eyes (This is what dreams are made of)
    shout to the sky (This is what dreams are made of)
    <Em đang mở đôi mắt của mình, để thấy giấc mơ của đời em đang được thực hiện. Em muốn la thật to với bầu trời rộng lớn kia, đây là giấc mơ của đời em>.
    - Em đang hát bài gì thế cô bé?
    - What dreams are made of, anh có biết bài hát này không?
    - Anh có thể thêm lời vào được chứ?
    - ?
    - Shout to the sky - I''m not afraid of anything in this life - But I?Tm afraid a girl - girl silly and sing badly as you.
    <Anh muốn nói với bầu trời - Là anh chưa từng sợ bất cứ thứ gì trong cuộc đời này. Nhưng anh sợ một cô gái - cô gái ngốc nghếch và hát dở như em>.
    - Anh... Anh là người đáng ghét nhất trên đời này.
    Anh ơi, từ dạo đó em thích mưa và thích anh nhiều lắm anh biết không?
    Từ ngày ấy, tôi đã để lòng mình lang thang ra khỏi giảng đường rộng lớn, mơ màng cứ nghĩ đến anh thôi. Những khi đi với anh, tôi luôn ước anh chỉ của riêng mình tôi, nhưng mong ước ấy ngày càng nhạt phai, vì mỗi khi đi với nhau anh luôn nói:
    - Sao em như con nít zậy?
    - Trời em không biết thiệt sao?
    Đó là những câu anh hay hỏi tôi, kèm theo là đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, sao có cô bé ngốc nghếch đến thế cơ chứ. Trời ạ! Làm sao mà anh ấy lại thích mình được chứ?
    Những ngày cuối năm, từng cơn gió thổi mát lạnh, đem theo lời ngỏ của anh đến tôi. Đó là một chiều, anh lúng túng hồi lâu mới nói nên lời:
    - Em... là bạn gái anh nha!
    Không còn lời nào hay hơn hả anh, người ta khi ngỏ lời có biết bao lời êm diệu và ngọt ngào, còn anh sao mà trực tiếp quá. Tôi đã nghĩ thầm trong lòng.
    - Anh là dân kỹ thuật, anh không biết ngỏ lời thế nào với em, thiệt sự anh không biết dùng lời lẽ nào để nói với em...
    Tôi đã hạnh phúc biết ngần nào. Thế nhưng tôi không cho phép mình biểu lộ bất kì cảm xúc nào của tôi với anh, và tôi đã im lặng, làm anh càng lúng túng hơn, nhìn anh lúc ấy sao mà tội nghiệp quá, mắt anh cứ lóng ngóng ở một nơi nào đó, (sao lại không nhìn vào em nhỉ?). Một khỏang thời gian im lặng ngỡ chừng không gian cũng đang được nén chặt lại, rồi bỗng vỡ ra khi mắt anh nhìn thẳng vào tôi, lúc ấy tôi như bị cặp mắt ấy hút hồn, đôi mắt nâu và ấm áp, đến nỗi đã có lúc tôi nghĩ là trên đời này sẽ không tìm ra người con trai có ánh mắt ấm hơn anh. Anh đã nói với giọng hơi ngắt quãng:
    - Anh thích em nhiều lắm...
    Và tôi đã đáp lại, nhưng bằng một câu hỏi, một câu hỏi thiệt ngu ngơ mà đến giờ tôi vẫn không hiểu sao mình lại thốt ra như vậy.
    - Nếu em là bạn gái anh, anh có lo cho em được không?
    Nói ra xong mới giât mình, anh ấy sẽ nghĩ mình thế nào đây, rõ ràng là rất thích ngta mà sao lại buông ra câu hỏi mang đậm màu sắc thực dụng như zậy chứ.
    - Anh sẽ làm tất cả anh có thể vì em.
    Câu trả lời của anh như cơn gió thổi bay sự vụng dại của tôi và tôi thấy niềm hạnh phúc của mình đã được cơn gió kia đem lên cao, cao mãi, để tình yêu của tôi là mãi mãi với những đám mây hồng kia. Và kể từ ngày ấy tôi đã bắt đầu câu chuyện của mình với tất cả sự ngây ngô vào trang nhật ký
    Ngày? tháng? năm? Mình và anh quen nhau?
    ***
    Kể từ ngày đó, mỗi buổi học về, đều thấy anh đứng đó, như đã chờ tôi từ rất lâu. Khỏang thời gian này anh đang chờ bảo vệ luận văn tốt nghiệp nên tất cả thời gian đều dành cho tôi.Tôi đã rất vui mỗi chiều tan học đã có anh kề bên - người có thể nghe những câu chuyên nhỏ nhặt ở lớp của tôi hàng giờ liền. Nhưng một thời gian sau đó tôi bắt đầu thấy nhàm chán và tẻ nhạt, những suy nghĩ như: "tại sao ngày nào cũng phải gặp anh" rồi "quen nhau cũng thế thôi sao" cứ xuất hiện trong tôi. Tôi từng mơ ước một tình yêu lãng mạn, nhưng anh ít khi nào nói những lời ngọt ngào với tôi, anh thường thích nghe tôi nói hơn và sẵn sàng dạy bảo tôi bất kể khi nào anh có thể. Tôi thấy buồn chán, và trong giây phút chán nản ấy tôi gặp Q. Q. khiến tôi xao xuyến thật sự với nụ cười đẹp và giọng nói ngọt ngào, anh lại rất tài giỏi. Tôi thường nhờ Q. chỉ cho tôi những bài tập mà tôi không hiểu và chúng tôi thường ngồi với nhau ở khu vườn trường đại học. Một ngày, cũng như mọi ngày, anh đưa tôi ra trạm bus.
    - Anh thấy hôm nay em mặc áo này có đẹp không?
    - Anh thấy tóc của em thế nào?
    - Anh chạy nhanh lên không trễ giờ em, em phải đến sớm vì họp nhóm.
    Anh không nói gì, anh chỉ cười và thực hiện yêu cầu của tôi. Hôm nay tôi có hẹn với Q. ở trường, và không biết từ lúc nào tôi luôn chú trọng hình thức khi xuất hiện trước Q.
    - Giảng lại cho C. đi, C. không hiểu.
    - C. ngồi gần lại Q. mới giảng được chứ, sao ngồi xa Q. như thế.
    - Hic hic, Q. không xứng với người đẹp như C. sao.
    Những câu nói ấy khiến lòng tôi rộn lên thế nào, và tôi đã nhích lại hơn để ngồi gần Q.
    Tiếng điện thoại rung lên làm tôi giật mình.
    - Anh đang ở trường em. Em đang ở đâu?
    Là anh, sao anh lại theo tôi đến trường chứ. Từ thành phố mà đến Thủ Đức là rất xa, anh chạy theo để làm gì chứ, hay anh có y nghi ngờ tôi. Với cách suy nghĩ đó, tôi không trả lời mà tắt máy. Bất giác quay lại sau lưng đã thấy anh đứng đó. Anh nhìn tôi rất lâu, phải nói cả ba nhìn nhau rất lâu, trong giây phút ấy tôi rất bàng hòang, nhưng vẫn có thể trả lời câu hỏi của Q.
    - Ai vậy C.?
    - Là bạn C.
    Bạn - Có lẽ từ đó đã làm anh đau lòng lắm, anh đã không nói lời nào, và bỏ đi, để lại sau lưng là tôi đang nhìn theo anh bối rối. Tôi đã không biết làm sao cả, khi giờ đây tôi không biết nên chọn ai và giữ ai. Tôi còn lời gì giải thích với anh nữa chứ, khi mà anh đến tận đây và thấy cảnh này. Tôi đã ngồi im cạnh Q., không chạy theo anh, cũng không một lời giải thích. Đêm hôm đó, tôi về thấy lòng rất buồn, nhưng sự choáng ngợp khi có Q. bên cạnh khiến tôi không còn nghĩ đến anh
    Tôi đã để cho mình ngày càng gần Q. hơn, để rồi đến một ngày phát hiện ra rằng Q. đối với cô gái nào cũng như zậy. Suy sụp, tôi đã điện thọai anh. Anh vẫn ra, và bên anh tôi òa khóc, tôi đã dựa vai anh khóc như một đứa trẻ:
    - Nín đi em, mọi chuyện đã qua rồi, anh vẫn ở bên em mà.
    - Anh..không trách em... đã không thật lòng với anh sao?
    - Chỉ có em là phụ anh, chứ anh không bao giờ phụ em.
    Câu nói của anh làm tôi chợt tỉnh, giậy phút đó tôi thấy mình có lỗi với anh rất nhiều, và chợt nhận ra anh chính là người con trai thật sự của tôi.
    ***
    Thời gian trôi qua, cho đến một ngày. Vừa bước vào nhà bắt gặp ánh mắt giận dữ của mẹ tôi:
    - Con giấu mẹ điều gì phải không?
    - Dạ, không, sao mẹ hỏi con như thế?
    - Con vẫn còn dối mẹ sao? Có người đã thấy thằng nào chở con. Tại sao người ngoài còn biết còn bố mẹ lại giấu chứ. Từ nay mẹ không có đứa con như vậy nữa.
    Câu nói của mẹ làm tôi buồn nhiều lắm. Mẹ đã giận và bỏ mặc tôi. Tôi chỉ còn biết điện thọai anh. Anh nói với tôi bằng giọng rắn rỏi:
    - Em hãy để anh lo, anh tin là mẹ em sẽ chấp nhận hai đứa mình.
    Rồi anh đã điện thoại cho mẹ tôi, không biết anh đã nói những gì nhưng mẹ tôi đồng ý tiếp chuyện anh. Buổi hôm đó thấy anh lo lắm, trước khi bước vào nhà tôi anh đã hỏi tôi:
    - Nếu mẹ em không chấp nhận anh, em sẽ không bỏ anh chứ, em sẽ cùng anh vượt qua đến khi nào mẹ em chấp nhận, được không em?
    - ...
    - Em sẽ luôn bên cạnh anh phải không em?
    - ?
    Những câu hỏi của anh bị đưa vào khoảng không im lặng, tôi đã không trả lời anh vì sự yếu đuối của bản thân, hay chính tình yêu tôi dành cho anh không đủ lớn. Anh vẫn cười với tôi.
    - Không sao đâu, anh tin là một mình anh cũng làm được mà.
    Xe chạy, đã đến nhà tôi.
    - Anh đứng ngoài hẻm đi, khi nào em điện thoại anh hãy vào.
    Anh đứng đó, dù trông anh thoáng có vẻ lo sợ, nhưng sự tự tin trong anh dường như không mất đi. Còn tôi, vào nhà xong, lại suy nghĩ phần vì sợ bố mẹ, tôi cứ lưỡng lự, không biết có nên mời anh vào nhà không. 30 phút trôi qua, anh vẫn kiên nhẫn đứng chờ ngoài đó.
    - Bạn con điện thoại. Nó không đến sao?
    - Dạ, bạn con đang ở ngoài.
    - Sao con không mời bạn vào chứ.
    Rồi mẹ ra mở cửa cho anh vào, tôi sợ quá, cũng chẳng biết làm gì, chạy lên phòng đóng cửa. Chỉ tội cho anh, một thân một mình ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi. Trước lúc về tôi còn nghe giọng anh nói với mẹ:
    - Cô đừng la C. nha cô. C. nói với cháu cô rất buồn.
    Giọng anh yếu lắm, trước mẹ tôi anh chắc đã sợ nhưng vẫn không quên lo cho tôi Khi anh về, tôi mới dám bước xuống phòng. Trời ạ, thật ngòai sức tưởng tượng của tôi, khi bố mẹ tôi khen anh hết lời, dù vẫn nói thêm một câu.
    - Hai đứa chỉ được thân nhau hơn mức tình bạn thôi biết chưa.
    Nhưng dù sao đó là một sự khởi đầu tốt đẹp. Tôi đã điện thọai anh, nói anh biết chuyện này, ở đầu dây tôi có cảm nhận được sự vui mừng của anh, có thể là còn hơn cả tôi nữa. Tình cảm của chúng tôi đã bước qua trang mới với sự khởi đầu tốt đẹp như thế.
    ***
    Hai năm trôi qua, mùa Valentine năm ấy, cũng là mùa Valentine buồn nhất trong cuộc đời của tôi
    - C. ơi, có quà của L. kìa.
    - Sao hả mẹ?
    Tôi chạy ra, ngỡ ngàng vì con gấu bông thật lớn mà anh đã nhờ người giao hàng đem đến. Tấm thịêp khắc hình trái tim trên phông nền đỏ rực rớt ra từ chú gấu của tôi.
    "Bé của anh
    Năm ngoái, lễ Valentine anh cũng mua chocolate cho bé đúng không, năm nay anh cũng mua cho bé nữa nè. Nhưng anh không đưa bé trước đâu, bé sẽ ăn hết mất, bé sẽ được ăn cùng anh khi anh đến, đừng nôn nóng quá ha. Bé yêu anh đi, năm sau 14/2 anh cũng lại mua chocolate kèm một chú gấu to và thêm anh nữa, tặng hết cho bé. I love you so much more!
    "Đúng 7h anh sẽ đứng trước nhà bé, canh mở cửa cho anh nha bé yêu"
    Anh của bé".
    Anh đã làm tôi xúc động đến mức nào. Anh vốn là người không thể làm được những chuyện thế này. Có phải anh đã làm được tất cả chuyện này vì tình yêu dành cho em không hả anh.
    7h-7h30: Rồi cuối cùng chiếc kim đồng hồ cũng nhích đến 8h. Sao anh vẫn không đến. Dù cho tất cả những chuyện ngày hôm nay anh đã làm em vui thế nào, em cũng sẽ không bỏ qua khi anh đến muộn đâu.
    Tic tic tic - Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được...
    Sao vậy hả anh? Anh có xảy ra chuyện gì không? Chưa bao giờ tôi lo như thế. Tôi xin mẹ chạy đi tìm anh, tôi đã chạy đi khắp mọi con đường, nhưng vẫn không thấy anh của tôi đâu. Tôi dừng xe ở công viên anh và tôi hay ngồi, nước mắt từ đâu cứ tràn khỏi khóe mi. Xung quanh tôi, từng cặp bên nhau trong đêm Valentine thật hạnh phúc còn anh của tôi, anh đang ở đâu sao để em đi tìm thế này. Em ghét anh lắm anh ah, sao để người ta lo cho anh như thế này chứ.
    Suốt đêm đó tôi không ngừng điện thoại vào máy anh. Tôi đã điện thoại bao nhiêu lần tôi không nhớ nữa, chỉ biết là tôi đã ngủ thiếp đi với chiếc điện thoại trong tay. Trong giấc mơ tôi gặp anh. Tôi thấy anh đứng chờ tôi ở trạm xe, khuôn mặt anh thật buồn. Ánh mắt anh nhìn tôi, và từ trong đôi mắt ấy từng giọt nuớc mắt rơi. Từng giọt nước mát hóa thành cơn mưa, và ánh cầu vồng xuất hiện. Ánh cầu vồng chỉ có một màu duy nhất - màu trắng nhưng nó sáng lấp lánh đến lạ kì. Và anh của tôi biến mất tự lúc nào, chỉ còn những hạt thủy tinh lấp lánh trên tay tôi..
    Sáng hôm đó, người ta đã nói với tôi là anh đã mất vì tai nạn giao thông. Người ta nói anh bị cướp điện thoại khi đang thực hiện cuộc gọi với một ai đó, cú giật mạnh quá khiến anh bị té ra khỏi đường, và chiếc xe tải vô tình đã mang anh ra khỏi cuộc đời tôi. Người ta cũng nói với tôi rằng khi anh ngã xuống, trong túi anh có một thanh chocolate, mà có lẽ anh dành cho ai đó. Người ta đã nói, nói rất nhiều với tôi, nhưng người ta đã không mang anh trở về bên tôi. Anh của tôi, anh vẫn còn sống, anh đã hứa sẽ cùng tôi ăn chocolate mà, anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi trên cuộc đời này mà
    Anh à, có phải vì đường đông, anh sợ em giận nên đã điện thoại cho em. Lỗi là tại em, em đã không tốt với anh.
    Ngày... tháng... năm...
    Hôm nay mình chiên gà cho anh, mỡ bắn khắp người nhưng mình không sợ, nghĩ đến anh ăn ngon là mình quên hết tất cả. Mình đã chờ rất lâu, nhưng sao anh không ghé nhà.
    - Sao hôm nay anh L. đi làm về không ghé qua đây hả mẹ ?
    - Con tỉnh lại đi C. Khi nào con mới chịu hiểu L. đã rời xa chúng ta rồi.
    Không con không tin, mẹ đừng gạt con, anh ấy thương con lắm mà, anh ấy sẽ đến để ăn món gà rán của con
    Anh không đến có phải vì bận không anh ?
    Ngày... tháng... năm
    Hôm nay em rất buồn anh ạ. Người ta nói với em anh sẽ không trở về nữa, em chiều nào cũng ôm gấu bông đợi anh. Có phải anh đã lên thiên đường rồi không. Khi nào em làm được tất cả những điều tốt, em có được lên cùng anh không?
    Ngày... tháng... năm
    Thiên đường có điện thoại không anh? Sao anh không điện thọai cho em. Em nhớ anh, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt, nhớ những cái ôm ghì chặt mà anh dành cho em. Người ta nói với em anh sẽ không trở về nữa, nhưng em không tin đâu, em biết là anh rồi sẽ trở về bên em phải không anh?
    Ngày... tháng... năm
    - Open your eyes (This is what dreams are made of)
    shout to the sky (This is what dreams are made of)
    Em đã hát bài này mỗi chiều cho anh nghe kể từ đêm mưa ấy anh còn nhớ không? Mọi ngày em vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để đừng ai có thể nghe thấy. Và em chắc rằng đêm nay trên thiên đường anh cũng vẫn nghe em hát phải không anh?
    Cuối cùng tôi cũng đã hiểu, anh đã vĩnh viễn xa tôi thật rồi. Từng giọt mưa rơi vẫn như những giọt mưa của những ngày xa xưa ấy, chỉ có một điều thay đổi: bên cạnh tôi đã không còn anh nữa, nhưng tiếng cười và giọng nói anh vẫn đâu đây như vừa mới hôm qua. Đã có một khoảng thời gian rất lâu, tôi không biết sống ra sao khi thiếu vắng anh, nhưng mỗi đêm mưa tôi vẫn tiếp tục hát cho anh. Bạn nghĩ rằng anh nghe thấy tiếng tôi không?
  10. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    have a ncie day cả nhà
    @ bé nấm : nice story
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này