1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhà văn Bảo Ninh

Chủ đề trong 'Văn học' bởi cuoihaymeu, 21/08/2001.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. terrorist

    terrorist Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/05/2001
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Mấy bác đọc "Cơ hội của chúa" chưa, do cái ông tên là Nguyễn Lê Hà thì phải tôi ko nhớ tên, viết về Hà Nội những năm cuối thập kỷ 80 đầu 90, với những mặt trái của kinh tế thị trường. Đọc hay lắm, nhưng có phần chua xót.
    Còn cái "Mảnh đất lắm người nhiều ma" của Nguyễn Khắc Trường nữa, đọc tuyệt vời lắm, nhưng mà mạnh tay quá nên hình như các bác nhà ta ko cho xuất bản 1 thời gian thì phải. Ko biết bây h đã được tái bản chưa. Lâu lâu chưa về VN em cũng chẳng biết nữa.
    Bác anhquan này, em mạo muội xin bác copy của 2 quyển sử ấy được ko? Nếu được thì cám ơn nhiều lắm.

    salt_Angel
  2. VNHL

    VNHL Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/07/2001
    Bài viết:
    1.764
    Đã được thích:
    0
    Tôi mới đọc "Mảnh đất lắm người nhiều ma". Truyện này cũng mới được tái bản, ở hiệu sách có bán. Đọc khá hay và thấm thía. Thế mới biết tàn dư của chế độ phong kiến, của cái gọi là "thành trì văn hoá làng xã ngàn năm" thật khó mà thay đổi. Cái bọn cường hào, lý trưởng mới giờ cũng táng tận lương tâm, cũng tranh giành xôi thịt, cũng thủ đoạn tàn ác kém gì những Lý Cường, Bá Kiến ngày xưa, thậm chí còn cao cường hơn. Có điều giờ đây chúng khoác những cái áo như bí thư, đảng viên, chủ tịch xã...
    Tuy nhiên phần cuối truyện hơi nhạt và hơi ép.
    Truyện về HN thời mở cửa, bác đọc Phố của Chu Lai cũng rất hay đấy.
  3. cuoihaymeu

    cuoihaymeu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Cơ hội của Chúa là một cuốn rất tuyệt vời. Phải nói rằng lần đầu tiên có một người dám vạch trần cái phía còn lại của XH này. Nói gì thì nói, tôi thấy nó tương đương như những tiểu thuyết hiện thực phê phán hồi 30-45. Anh Nguyễn Việt Hà ấy cũng có hình dáng của Vũ Trọng Phụng ngày xưa.
    Đấy là một quyển tiểu thuyết viết về đời sống của trí thức và thanh niên hiện nay. Thực ra nó là một cuốn "bán tự truyện", nhân vật Hoàng mang nhiều hình ảnh của tác giả ( ấy là tôi nghe mấy anh bạn từng phỏng vấn Mr Hà nói thế). Hiện tượng cuốn tiểu thuyết Nguyễn Việt Hà có lúc đã được so sánh với các truyện ngắn của Ng Huy Thiệp ( nhất là về mặt dư luận). Nói chung đó là một cuốn có phong cách viết văn hiện đại, câu ngắn, cực hài và giàu liên tưởng thú vị mà không kém phần sâu sắc. Tác giả chịu ảnh hưởng nhiều của các quan niệm về Thiền và Đạo, đặc biệt là tư tưởng ngao du lánh đời của Trang Tử. Bên cạnh cốt truyện là những đoạn triết lý ngoại đề mà nhiều nhà phê bình cho là cũ, nhưng hình như ở quy mô một quyển tiểu thuyết thì tôi chưa thấy cuốn nào "mới" mà nổi như thế, chưa kể nó rất ăn nhập với nội dung câu truyện. NVH sử dụng thi pháp của tiểu thuyết đa thanh, 3 nhân vật chính và 2 phụ cứ lần lượt chiếm vị trí nhân vật chính trong mỗi chương, và toàn bộ câu truyện cứ mỗi chương lại khác đi, lại được làm mới một lần bằng góc nhìn riêng của mỗi nhân vật. Rất tuyệt. Câu chuyện xoay quanh một trí thức trẻ có tài (và bạn bè, anh em, tình yêu của anh ta,) nhưng anh ta lại là một nhân viên ngân hàng hàng ngày đối mặt với những công việc, những vị sếp ngán ngẩm và buồn tẻ, những công việc khiến con người ta có thể "mòn đi , rỉ ra, mọc rêu lên". Tài năng và tâm hồn của anh ta cũng chỉ duy nhất Nhã, người bạn gái thân nhất, một doanh nhân có cỡ, một bi kịch trong đời sống tình cảm, hiểu và sẵn sàng chia sẽ, chấp nhận cũng như giúp đỡ Hoàng ( tên anh ta) những lúc khó khăn- điều mà ngay cả người yêu H cũng không làm được. Trong cái vỏ ấy, bên cạnh những cuộc đời, số phận khác trong câu truyện, H dường như là người phát ngôn cho những kẻ được gọi "những người như Hoàng không phải dành cho thế kỷ này " ( lời Nhã). Vì cái gì ??? Xin các bác tìm đọc thì sẽ hiểu hơn.
    Xin nói thêm, Mr NVH được nhìn thấy nhiều nhất trong quán nước phía trong cổng Thư viện Quốc Gia ( Tràng Thi). Hiện anh đang học một lớp viết kịch bản cấp tốc để làm kịch bản cho phim nhựa "Của rơi" của ĐD Vương Đức ( tác giả "Những người thợ xẻ"), bộ phim gần như chuyển thể từ tiểu thuyết "Cơ hội của Chúa". Hình như dự kiến trong năm sau sẽ chiếu.
    Quyển này không đọc là phí vô cùng. Nhưng giờ không còn bán nữa. Các bác thử lên số 5 Đinh Lễ hoặc 180 Bà Triệu chỗ ông Dư sách cũ thì có thể có. Địa chỉ sau chắc chắn có nhưng chắc chắn bán bóp lè lưỡi. hà hà.

    Khóc như thiếu nữ vu quy
    Cười như anh khoá hỏng thi về
  4. anhquan

    anhquan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/06/2001
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Các bác thân mến
    Nhiều lúc tôi nằm suy nghĩ : vì lý do gì mà cho tơí lúc này ta vẫn phải làm những việc mà ta không thích : lang thang nơi đất khách quê người hay bon chen trên chốn quan trường ??? . Trăm sự tại là vì ta sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo ( mặc dù ta tự hào về nó). Nhân đây tôi Pót lại chuyện 'Nhà nghèo ' của nhà văn Tô Hoài lên đây cho các bác cùng đọc nhé :
    Họ thường cãi nhau vì những cớ rất nhỏ nhen, không có nghĩạ Cái đó cũng đã thành một thói quen. Lúc nào họ ngứa miệng, muốn to tiếng, là to tiếng liền. Hàng xóm bốn bên bị nghe chán cả tai, không buồn nghe nữạ
    Cũng như thế, hôm nay hai vợ chồng anh Duyện cãi nhau làm ầm lên. Đầu tiên, có gì đâu! Khốn nạn, câu chuyện rắc rối chỉ chớm như thế này:
    Anh Duyện thì nằm trong nhà, ghếch hai chân lên cột, ư ử mấy câu Kiều lẩy: Trăm năm trong cõi người tạ Chữ tài chữ mệnh mấy là ghét nhaụ Anh ngâm đương có hứng. Cái cột nhà rung lạch cạch với hai bàn chân. Chị Duyện ngồi đụp áo ngoài sân. Bỗng nhiên, không hiểu việc gì, chị ta muốn tìm cái Gáị Trông ngoài đầu ngõ không có. Chị gọi:
    - Gái ơi!
    Không có tiếng đáp. Chị réo:
    - Ơ ơị.. Gái ... ơi ơi ... Gái ...
    Vẫn im. Chị lại réo:
    - Ơ ơi ... Gái ... Cha đẻ mẹ con chết dẫm, ngã xuống ao xuống chuôm nào rồi !
    Đương ngâm vịnh có người làm rầm rĩ, hỏng mất thú. Anh Duyện nói trõ ra:
    - Làm cái gì mà nhặng lên thế! Có im đi không?
    Chị không im. Chị nói thêm:
    - Người ta gọi nó mà cũng cấm hả?
    Chưa thôi, chị lại đay:
    - Nằm chỏng lên đấy, hát với hỏng, được cái tích sự gì !
    Cái chỗ này mới là cái tức. Vợ anh bảo anh nằm chỏng lên đấy, hát với hỏng. Ra ý mỉa anh không đi làm bữa nay, vô tích sự đấỵ Này, trời ! thực con đàn bà kia ăn nói những điều phụ công phụ của quá đỗị Cả năm anh đi làm quần quật. Họa có ngày ??ođằng ấy??? người ta hết việc, mới được nghỉ như hôm naỵ Rỗi rãi thì anh nằm một tý, chứ saọ Nó láo quá. Anh ta bèn mắng:
    - Tao bảo cho con què biết rằng hai cái bàn tay này mà rời việc ra đọ mươi bữa, thì mẹ con nhà chúng mày rã họng ra! Đừng có...
    Anh cũng không biết ??ođừng có??? thế nào nữạ Anh im. Chị Duyện đáp rằng:
    - Người ta làm lắm người ta ăn nhiều chứ! Đây què thì đây cũng làm saọ Thử sờ lên gáy mà xem.
    Thế là người ta đã nói cạnh nhaụ Chị Duyện vốn có tật ở chân bên phải từ thuở lọt lòng. Không bước được ngay ngắn chị đi tập tõng, tập tõng như con vịt què. Đã mang tật lại là con nhà nghèo, nên ngót ba mươi tuổi chị mới lấy chồng. Mà chồng cũng chẳng được ra hồn chồng. Anh Duyện nguyên là người ở đâu đến ngụ cư ở đấỵ Ngụ cư đi làm mướn, chứ cũng chẳng danh giá gì, lại thêm lưng có cái bướụ Bướu đi thực ưỡn ngực mà nom vẫn như đeo thè lè chiếc nậm rượu giữa lưng. Khi anh gặp chị, thì đôi bên đã là cảnh xế muộn chợ chiều cả rồi, cũng dư dãi mà lấy nhau tự nhiên. Và họ sinh con đẻ cái với nhau cũng thực là dư dãi và tự nhiên. Hai năm một, ba năm đôi thắm thoát có mấy lứa mà đã ríu rít được những ba đứạ Con Gái, con bé đầu lòng. Rồi thằng Cường, thằng Chân. ấy là bỏ mất hai đứa về sau, nếu không, còn lít nhít những năm đứạ Thêm ba miệng con ăn, cũng đã là khổ lắm rồị Nhiều khi vợ chồng cãi nhau om sòm lên cũng chỉ vì vấn đề mấy đứa trẻ nhãi ăn không ngồi rồi đó. Con Gái nhớn, đã biết nhiều lần cha mẹ cãi nhau, nó hóc thút thít. Thằng Cẳng thì dắt thằng Chân, xúm lại xem. Chúng nó đứng tây ngâỵ Mắt nghếch lên, hai tay chắp ngoạt sau mông, ra điều nghe ngóng.
    Bữa nay, hai vợ chồng cãi nhau, thì chúng đi chơi vắng. Nhưng đến lúc cơn bão cãi nhau nổi hăng chúng ở đâu lù lù đãn nhau về. Con Gái cõng thằng Chân. Thằng bé ngất ngưởng ngủ, ngoẹo một bên đầu, dãi và nước mũi chẩy lòng thòng. Thằng Cẳng chập chững đi sau lưng chị. Nó giả cách đương làm quan. Cầm cái roi lá nó cứ phết đen đét vào cánh tay chị Gái, và chửi rầm rĩ. Nhưng vào đến trong sân, nghe tiếng bố mẹ nói to, Gái đứng yên mà Cẳng thì tưng hửng, Chỉ có thằng Chân vẫn ngủ khò khè. Lúc ấy, cáu quá anh Duyện vừa nói nặng vợ một câụ
    Anh vừa nói xong, thì người vợ vừa trông thấy lũ con dẫn nhau vào, chị ta liền lu luoa:
    - Ấy đấy, chúng mày về mà nghe bố chúng mày chửi taọ
    Cáu, anh Duyện văng:
    - Ừ, ông chửi cha con què đấỵ
    Lập tức mụ Duyện ôm mặt, khóc tỉ tỉ. Rồi mụ lên điệu kể lể. Nhưng không phải là kể lể với chồng, hay với ba đứa con, mà là kể lể nỉ non với cái bức vách trước mặt. Mụ khóc kể rằng:
    - Ối thiên địa trời đất ơi! ối cha ơi! ối mẹ ơi! tôi ăn ở với người ta chẳng gì cũng năm bẩy mặt con, con sống, con chết có, mà nỡ nào người ta réo ông réo cha tôi lên. Cái thân tôi cực nhục trăm đường.
    Tôi buộc bụng nuôi con... hu ... hu ...
    - Mày đẻ lắm thì mày nuôi nhiều ....
    - Ối ông cả bà lớn ơi! ... A bấy lâu tôi nằm (ở) với ... chó đấy a ...
    Anh Duyện đùng đùng chạy ra, định thụị
    - Chó này!
    Nhưng anh chưa thụi, vợ anh đã lăn kềnh rạ Tay chân múa lên đành đạch. Miệng rền rĩ:
    - Anh đánh chết tôi đi! Anh đánh chết tôi đi !
    Hai đứa con thấy bố làm dữ, sợ quá ôm díu lấy nhau khóc inh ỏị Nằm trên vai chị, bị thức giấc, thằng Chân cũng bật khóc theọ Cả một góc xóm vẳng lên những con chó, nằm rồi chẳng biết chuyện gì, cũng hóng mõm cắn xuống. Anh Duyện tức lắm rồi, cơn nóng kéo đến đầu anh. Những chiếc gân xanh ở xung quanh trán và cổ nổi chiếc đũa lên. Giậm hai chân bạch bạch, anh quát:
    - Ông giết chết cả lũ! Ông giết chết cả lũ, rồi ông đâm cổ ông xaụ Những của nợ kia, ông xửa chúng mày trước, rồi đến con mẹ chúng màỵ
    Những của nợ khiếp vía, bíu nhau, chạy miết. Chị Duyện cũng lật đật trở dậy, ôm váy lạch đạch ra ngõ. Duyện quay vào bếp, tìm được con dao phay hồng hộc chạy ra, thì cái sân đã không còn aị Anh quẳng con dao đánh ??ochoeng??? một tiếng xuống đất.
    - Từ giờ đến chiều ông bắt được đứa nào thì ông giết chết tươị ối trời ôi! Chúng mày làm khổ ông! Ông mà đến nỗi thân tàn ma dại thế này, cũng vì chúng màỵ Chứ một mình ông đâu đến nỗị
    Ngoài ngõ có tiếng nheo nhéo đáp vào:
    - Nào tôi ăn tàn phá hại gì của aỉ Nào tôi bòn rút của chìm của nổi gì của aỉ Một lời nói một đọi máu, ăn nói còn có trời đất, có quỷ thần hai vai chứ!
    Thế này thì Duyện uất đến chết đuợc. Nó cứ núp ngoài kia mà dội vào từng tiếng. Anh đuổi, nó lại chạỵ Anh uất quá, uất quá. Uất run mười đầu ngón tay bần bật. Anh phải đập một cái gì cho đã. Trong nhà chẳng có thứ gì khả dĩ đập được. Cái giường, cái án thư, cái cột, toàn những đồ gỗ đau taỵ Có con dao, thì anh đã đập lên đập xuống nhiều bận rồị
    Ngoài cửa, con mụ lắm điều lại la trời, la đất. Trời ở đâu mà lạ Đất thì giẫm dưới chân đó. Kêu lắm mỏi miệng. Nhưng mà như chọc dao vào trong óc anh. Vụt một ý, anh Duyện cũng kêu rất lớn:
    - À, mày đã khỏe to họng, ông đốt nhà cho mà xem.
    - Anh đốt nhà thì hàng xóm bắt vạ anh.
    - Thì ông đi ngồi tù cho chúng mày đi ăn mày cả lượt....
    Mụ vợ đứng ngoài bờ rào, ngó thấy chồng hăm hở, hục hặc đi tì lửa, vội kêu chóe:
    - Ối ông cả bà lớn ôi! Nó đốt nhà... Thằng Duyện nó đốt nhà ... Nó ...
    Chẳng có ông cả bà lớn nào chạy đến. Ai cũng đi làm muộn, cửa ngõ đóng trở rạ Nhưng rồi loanh quanh mãi vẫn chưa thấy anh Duyện đốt được nhà.
    Thì ra, bởi vì nhà không có một chút lửạ Đã hai năm nay, chưa mua được một bao diêm nhỏ. Mỗi bận thổi cơm, cái Gái vẫn phải ra tận đầu xóm xin lửạ Và tối thì đi ngủ cùng mặt trờị Biết vậy, chị Duyện yên trí, lại sắp hờ trời hờ đất. Xong đã nào thôị
    - Mày tưởng ông sợ? Ông đi xin lửa cho mà xem.
    Có lẽ anh toan chạy đi xin lửa thực. Và chị vợ cũng sửa soạn kêu nữạ Nhưng trên không trung, từ ban nẫy, ông trời bao la đương đau bụng, xám xịt lạị Bụng ông sôi ục ục, reo róc róc. Bấy giờ bỗng nổi gió giật, lạnh ngắt, rồi đổ xuống một trận mưa lớn.
    --------------------------------------------------------------------------------
    Bấy giờ là đầu mùa hè. Trời đất rất ít mưạ Nhũng đã có trận nào thì mưa rõ cho ra chuyện.
    Trận mưa đó thực tọ Trời đen kịt. Nước xối xuống rào rào, trắng xóạ ở những vườn chuối, nước dội lùng bùng như trống đánh. Từng cơn gió chạy dài rít lên đập đùng đùng. Những mảng sân thấp, nước ngập lưng thềm. Được độ một lúc lâu, mưa dần dần ngớt. Những đám mây nước tảng mỏng bay nhanh như biến. Mặt trời ló rạ Trời đát sáng ngờị Mầu lá cây xanh mướt. Nhũng con chim sáo sậu nhanh nhẩu bay linh tinh, hót từng hồi véo von thực dàị Mưa tạnh.
    Bấy giờ khắp làng bầy ra một cảnh lạ mắt. ở các ngõ lố nhố chạy ra từng đám ngườị Đàn ông thì cởi trần trùng trục, đánh chiếc khố đơn. Đàn bà phong thanh cái yếm, đội sùm sụp chiếc nón. Còn trẻ con thì trần truồng như những viên đá cuộị Người ta chạy đổ xô ra các ngách cống, các bờ ruộng và các luống vườn. ở tay mỗi người lcầm một cái giỏ. Họ chen nhau, chạy tới tấp.
    à, trời vừa mưa xong. ở những mặt sân đất, sôi bong bóng. Trong các lỗ giun ngập nước quằn quại tòi lên. Trong các bụi cây rối và ướt, từng đàn nhái và từng đàn chẫu nhảy rạ Nhờ có trời mưa ngập nước, con giun con sâu nhoi lên, chúng ra kiếm ăn. Những con nhái cốm mình lấm tấm xanh. Những con nhái chỉ dòng dọc trắng chạy suốt lưng. Những ông nhái cụ, to và đen nhũ con cóc, nhẩy oai vệ và chậm chạp. Chẫu cũng đủ các hạng to nhỏ. Nhũng chúng lớn hơn nhái, da dê bóng mỡ, thân hình có chạnh, có góc rõ ràng. Đôi mắt lồi cườm lơ láọ Vòng chân xếp lại, nhẩy thoăn thoắt, rất nhẹn. Chúng đớp kiến và giun nhanh quá. Cái mồm há ra đỏ hây, tép một cái lại ngậm. Tép, tép, tép. Chúng đớp nhoay nhoáỵ Chúng kéo ra kiếm ăn.
    Và người ta cũng kéo đi cả đàn cả lũ để bắt nhái và bắt chẫụ
    --------------------------------------------------------------------------------
    Không hẹn, mà cha, con, chồng, vợ nhà Duyện cũng ặp nhau trong cái đám đông đi bắt nhái bắt chẫu nàỵ Mưa tạnh, chị Duyện chẳng biết trú ở đâu xon xon chạy về lấy giỏ. Thì chị đã thấy khuyết hai cái rỏ treo trên đầu bếp. Anh Duyện và cái Gái đi ra vườn rồị Thằng Chân và thằng Cẳng đã được con bé nhốt cẩn thận vào bầm phản, bốn bề chắn gỗ kín đáọ hai đứa trẻ loanh quanh cứ bò lấp ló như hai con chó con. Chị và bố chúng đi bắt nháị Anh Duyện đã quên giận vợ, nghĩ đến bữa cơm chiều nhiều hơn. Bữa cơm mà cái thịt nhái nướng thơm phức, chấm với muối ớt, nhai dòn rau ráu, ngon tuyệt.
    Chị Duyện cung cúc vác giỏ chạỵ Người ta đã đổ ra nhiều quá không bắt mau, hết mất. Chị gặp chồng. Cái thằng phải gió đó chịu khó vồ nhái ra ráng. Mặt nó không sưng sỉa lên nữạ ấy vậy mà lúc nãy nó đã hùng hổ định giết con, giết vợ và đốt nhà.
    Chị Duyện gặp cái Gáị Nó giơ giỏ lên khoe với ụ Cái giỏ đã được lưng lửng. ở trong nhái xô nhau oe oé. Con Gái nhe hai hàm răng súu đen xỉn, cười toét. Rồi nó lại lư mư vác giỏ xuống một vệ ao gần đấỵ Trong khi mẹ nó tất tả đi ra miệt đầu đình.
    Gái rón rén bước. Nó vạch xem từng ngọn cỏ. Những cây cỏ nước xanh om, vươn cao ngọn, lòa xòa cứa vào người, khiến nó ngứa ngáy khó chịụ Nhưng mỗi lần túm hoặc vồ được một chú nhái bẻ gẫy hai chân sau bỏ tót vào giỏ, thì nó lại cười tủm một mình. Nó lần theo vệ ao, khuất sau mấy rặng dứa dại lởm chởm. Nhái nhẩy lõm bõm xuống nước. Những chòm dứa xòe những cẳng tay gai góc ra xung quanh.
    --------------------------------------------------------------------------------
    Cuộc bắt nhái đã vãn. Ai nấy ra về. Anh Duyện xách giỏ về trước. Thứ đến chị Duyện. Thằng Chân và thằng Cẳng phải tù trong gầm phản đang khóc be bẹ Chị Duyện đưa cái giỏ nhái của mình cho chồng rồi chạy lại giỡ gạch, bế hai đứa con rạ Chị nựng con cho chúng nín. Anh Duyện ngồi ngẩn ngơ nhìn hai giỏ nháị Nét mặt anh đờ đẫn. Có lẽ anh đương tưởng tượng đến bữa nhắm thú vị chiều naỵ Bỗng chị Duyên nói:
    - Này, con Gái chưa về nhỉ? Nhà đi gọi nó xem...
    Giọng chị ả dịu lạị Chính anh Duyện cũng không còn tưởng tượng đượct rằng lúc nẫy mình vừa cãi nhau kịch liệt với vợ. Anh đứng dậy, đi ra ngõ. Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm: ??oTiên nhân con tuyệt tự, đi đâu thì chết dấp ở đáy???. Rồi anh gọi:
    - Ớ! Gái!....
    ở trong sân, vợ anh nói với ra:
    - Nó đi về phía ao nhà ông cả Tràng ấỵ Đẻ mẹ con ranh con!
    Anh Duyện lội xuống bờ ao nhà ông cả Tràng, về phí có nhiều cây dứa dại, thì anh trông thấy cái Gáị Nhưng anh thấy cái Gái nằm gục trên cỏ, hai tay ôm khư khư cái giỏ nháị Lũng nó trần xám ngắt. Chân tay nó co queo lạị Vừa lúc ấy, miệng nó ngoáp ngoáp mấy cái; đôi mắt lộn lòng trắng lên mấy lần. Rồi nhắm hẳn. Chân tay nó duỗi rạ Con bé giẫy chết rồị
    Người bố nhìn đứa con giẫy chết rú lên một tiếng quái gở. Tuy cuống lắm, nhưng anh cũng còn nhìn tháy ở ngay bên vệ ao trên lớp bùn phẳng mới nguyên một lối bò dài như cái sào lúa còn hằn lạị
    Duyện cúi lay xác con bé. Anh nghĩ chợt rằng bấy lâu nó vào cửa vợ chồng anh, cực khổ trăm đường. Trong người nó có bao nhiêu xương sườn, giơ hết cả rạ Thương ơi! bây giờ nó bỏ nó đị Hai hàng nước mắt nhỏ ròng ròng. Anh ghé vai, xốc con bé lên. Hai tay nó còn mềm hơi nóng. Nhưng hai chân đã cứng nhẵng. Anh cõng xác con, chạy về.
    Bến Ray, Tháng Chạp 1942
    anhquan
  5. terrorist

    terrorist Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/05/2001
    Bài viết:
    445
    Đã được thích:
    0
    Một con người như Hoàng có thể nói là hay, có một người bạn thân rất hiểu mình đó là Nhã, một người em kính trọng và hiểu ông anh là Tâm. Nhưng cũng rất đúng khi nói là Hoàng ko phải là người của thời đại này, anh ko biết kiếm tiền, nhưng chán hơn, Hoàng lại dám ngửa tay xin tiền, dù chỉ là Tâm hoặc Nhã. Có phải vì thế mà tôi ko thích lắm nhân vật này ko.
    Giọng văn của NVH rất hóm hỉnh tuy nhiên lặp đi lặp lại tương đối nhiều xuyên suốt toàn bộ câu chuyện cho nên có chỗ hơi nhàm. Nhưng nhìn chung vẫn rất hay.
    Tội lỗi của con người là cơ hội của chúa

    salt_Angel
    Được sửa chữa bởi - terrorist vào 05/09/2001 21:53:51
  6. anhquan

    anhquan Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    15/06/2001
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Bác Cười hay mếu cùng Bác VNHL thân mến
    Hôm nay đọc truyện này thấy khó hiểu quá , tôi tải nó lên đây nhờ hai Bác phân tích thử xem nhé , xem ông nhà văn được giải Nobel văn học năm 2000 này định nói gì
    Chuột rút

    Cao Hành Kiện (Giải Nobel Văn chương năm 2000)
    Nguyễn Hồi Thủ dịch



    Dĩ nhiên nó nghĩ rằng mình có thể bơi xa hơn, nhưng từ bờ ra mới được một cây số, nó đã cảm thấy bị chuột rút. Chuột rút bắt đầu ở bụng. Lúc đầu, nó chỉ tưởng bị đau bụng và nếu cứ tiếp tục cử động thì rồi sẽ hết. Nhưng bụng dưới của nó càng lúc càng căng ra và nó không bơi tiếp được nữa. Nó lấy tay sờ bụng và bắt gặp phía bên phảiámột cục cứng. Nó biết ngay là các bắp thịt bụng đang co lại vì nhiễm lạnh. Trước khi nhẩy xuống nước, nó đã không khởi động cho người nóng lên như thường lệ.
    Sau bữa cơm tối. Nó đã rời cái toà nhà trọ trắng để ra bãi. Trời vào thu và gió đã lên. Mùa này ít ai còn đi bơi vào buổi tối, họ thường túm năm tụm ba trong nhà tán chuyện gẫu hoặc đánh bài.
    Trên bãi biển, bọn trẻ, con trai, con gáI, nằm nghỉ trưa nay chỉ còn năm sáu mống, chúng đang đánh bóng chuyền: một cô gái mặc áo tắm đỏ giữa các chàng trai quần còn sũng nước. Bọn chúng cũng vừa mới từ dưới biển lên vì cái lạnh của nước mùa thu.
    Dọc bờ biển không còn ai tắm cả. Nó đã nhẩy ùm xuống biển, không ngoái lại, nhưng vẫn hy vọng rằng cái cô bé kia sẽ dõi mắt nhìn theo nó. Bây giờ nó không còn có thể nhìn thấy bọn trẻ ấy nữa. Nó quay mặt lại, hướng về phía ánh sáng; mặt trời đang xuống dần trên dẫy núi và sắp sửa khuất sau ngọn đồi phía đầu hồi ngôi nhà nghỉ. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời sắp tắt càng chói chang. Chúng toả xuống mặt nước phản chiếu làm mọi vật đều mờ ảo: Cái đầu hồi của căn nhà trên đỉnh đồi, bóng hàng cây bên bờ biển và bóng của ngôi nhà nghỉ sừng sững như một chiếc tầu lớn nhiều tầng. Và bọn trẻ, không biết chúng còn đánh bóng chuyền không nhỉ ? Nó lấy chân khua nước.
    Chung quanh nó chỉ có tiếng thì thầm của sóng và những bọt biển trắng trên biển đen, không thấy một tầu đánh cá nào quanh chân trời. Nó quay người lại, cứ để cho sóng cuốn đi. ở xa xa, nó thoáng thấy trên những làn sóng một điểm đen. Ðúng lúc đó nó bị lôi tuột xuống giữa hai con sóng. Thế là nó không nhìn thấy mặt biển nữa. Nước bắt đầu đen như mực, trơn và bóng hơn cả vải sa-tanh. Bụng nó càng co lại dữ tợn hơn. Nó nằm phơi người trên nước để nghỉ rồi lấy tay xoa bóp phần cứng ở bụng. Cơn đau dịu dần. Trước mắt nó, trên nền trời chênh chếch,ámột đámámây lờ lững nhưámột cụm bôngá; gió ở trên kia chắc thổi cònámạnh hơn nhiềuá!
    Cứ để cho sóng nhồi, lúc lên đỉnh lúc xuống đáy như kiểu này chắc chắn không phải làámột giải pháp hay. Nó phải gấp rút bơi vào bờ. Nó lại úp người xuống, quẫy mạnh hai chân để vượt sóng và trườn ra phía trước. Nhưng cái bụng đau lúc nẫy hơi đỡ giờ lại râm ran. Rồi cơn đau quặn lên một cách nhanh chóng đến nỗi làm nó tưởng chừng tất cả bên sườn phải cứng đơ lại. Tức thì nước ùa tràn ngập đầu, nó không còn nhìn thấy gì ngoài một mầu xanh đen của biển, hoàn toàn trong và yên tĩnh nếu không có đám bọt nước thổi ra khi thở. Nó nhô đầu lên mặt biển, hấp háy mắt cho nước rơi ra. Nó vẫn không nhìn thấy bờ. Mặt trời đã biến mất, chỉ còn bầu trời phía đỉnh đồi là ánh lên một mầu hồng. Nó bắt đầu chìm xuống, cơn đau làm nó cong người lại. Nó huơ tay nhoai người ra, nhưng khi hít hơi vào thì đã uống phảiámột ít nước mặn chát. Lúc ho dội ra, nó nghe như cóámột cái kim đang đâm sâu vào bụng. Một lần nữa nó lại phải nằm ngửa trên nước, dang cả chân tay ra để nghỉ, cuối cùng lúc duỗi người ra, nó mới cảm thấy cơn đau dịu xuống. Bầu trời trên cao bắt đầu tối đen lại. Không biết bọn trẻ có còn chơi bóng chuyền? Tất cả tình thế có thể còn tuỳ thuộc vào bọn chúng. Không biết cô gái mặc áo tắm đỏ có để ý là nó đã nhẩy xuống bơi không? Bọn trẻ có để ý quan sát biển? Còn cái điểm đen xa xa đằng sau nó là một con tầu hay một thứ gì trôi nổi từ trong bờ ra? Nhưng dầu sao đi nữa, ai hơi đâu chú ý đến cái vật ấy? Nó chỉ có thể tự lo liệu lấy thân mình mà thôi. Nó cũng có thể kêu lên, nhưng cứ nghe tiếng sóng đều đặn và liên tục như thế này, một nỗi cô đơn sâu thẳm như chưa bao giờ nó cảm thấy bỗng vây phủ lấy nó. Người nó chợt nghiêng hẳn đi, nó vội vã lấy lại thăng bằng.
    Thế rồi một dòng nước lạnh buốt xuyên qua người nó và từ từ cuốn nó đi. Nó nằm sấp xuống, dùng tay trái bơi, tay phải ôm bụng. Nó vừa đập chân, vừa xoa bóp một bên bụng, cơn đau vẫn còn đó, nhưng xem chừng có thể chịu đựng được. Nó hiểu rằng chỉ có thể thoát khỏi cái dòng nước lạnh này với sức của hai chân mình. Nó phải cố chịu đựng tất cả, ngay những thứ dường như không thể nào chịu nổi. Ðó là cách duy nhất để thoát. Nó không muốn quá bi thảm hoá hoàn cảnh hiện thời. Nhưng dù sao đi nữa bụng đang bị vọp bẻ và nó đang ở trên nước sâu, cách bờ những một cây số. Thật ra, nó không rõ mìmh đang cách bờ một cây số hay không, nhưng nó biết đang bị nước cuốn trôi dọc theo ven biển. Cuối cùng đôi chân nó cũng đã thắng được cái dòng nước lạnh. Nó phải bơi được vào bờ nếu không muốn như cái điểm đen trên sóng kia, cái điểm đen giờ này đã biến mất trong nước biển đen.
    Nó phải ráng mà chịu đau, cố giữ cho lòng bình thản, bơi mạnh bằng chân, Không được ngơi nghỉ, lơi là, và tối kỵ không được hốt hoảng. Nó phải phối hợp một cách hoàn hảo nhất những động tác của chân, hơi thở và xoa bóp bụng. Ngoài những việc này, nó không được phép nghĩ đến gì khác, và phải đuổi xa những ý nghĩ lo sợ.
    Mặt trời xuống nhanh chóng, bóng tối bao trùm lấy biển, thế mà nó vẫn chưa nhìn thấy ánh sáng trên bờ. Ngay cả bãi biển cũng không còn rõ ràng, đường cong của ngọn đồi cũng thế... Chân của nó đụng vào một cái gì đó ! Nó co người và cơn đau lại xuyên qua bụng dưới. Nó quơ chân nhè nhẹ : Chân nó bị cái gì đó quấn ngứa ran ở mắt cá ; nó đã đụng vào râu của một con sứa. Ðúng thế, nó đã thoáng thấy trong nước một hình thù. Cái khối xam xám giống một cái ô với những mép có màng. Ðúng là nó hoàn toàn có thể tưởng tượng rõ ràng các đường viền và đếm được từng khoang trên những cái râu con vật. Những ngày gần đây, bắt chước những đứa trẻ bên bờ biển, nó đã đi săn sứa và ướp muối phơi khô. Bên ngoài rìa cửa sổ phòng trọ, nó đã dùng một tảng đá để cán mỏng bẩy con như thế sau khi cào những râu và xát muối. Chỉ vài ngày sau chúng đã trở thành mấy tấm da khô. Nó cũng thế, nó có thể trở thành một bộ da như vậy, một cái xác trôi nổi bập bềnh trên nước chưa chắc gì dạt được vào bờ. Ðáng lẽ phải để cho chúng sống, lòng ham sống của nó lại bùng lên mạnh mẽ, trong tương lai có lẽ nó sẽ không còn bắt sứa nữa; nếu nó vào được đến bờ, thôi chẳng bao giờ nó đi bơi. Nó cố đập chân, tay phải vẫn ôm bụng, nó phải đừng nghĩ ngợi gì, chỉ tập trung vào cái nhịp đều đặn của đôi chân đang bơi. Nó bắt gặp những ngôi sao đang long lanh một cách tuyệt vời. Ðiều này có nghĩa là nó đang đi vào trong bờ. Cái cục cứng ở bụng đã biến mất từ bao giờ, nhưng rất thận trọng, nó vẫn tiếp tục xoa bóp chỗ đó. Tiến độ của nó thật chậm...
    Ðến khi nó vào được đến bờ, trên bãi biển đã chẳng còn ai và thuỷ triều đang dâng lên. Nó tin rằng chính nhờ dòng nước đẩy mà nó mới vào được đến bờ. Thân thể trần của nó run lên trong gió. Nó cảm thấy còn lạnh hơn cả lúc ở trong nước. Nó nằm xoài trên bãi, nhưng cát cũng quá lạnh. Nó đứng lên và cắm đầu chạy. Nó háo hức muốn loan cái tin nó vừa chết hụt.
    Trong phòng khách nhà trọ, mọi người đang đánh bài. Người này theo dõi mặt người kia, chăm chú vào các lá bài của đối thủ. Chả ai thèm ngửng đầu lên nhìn nó. Nó đi về phía phòng mình, nhưng người bạn cùng phòng cũng không có ở đấy : có lẽ y đang tán gẫu ở bên cạnh. Nó quơ lấy cái khăn mặt mắc trên cửa sổ. Nó biết rằng ở dưới bục cửa kia là những con sứa ướp muối đang còn rỉ nước. Sau đó, nó thay quần áo đi giầy cho ấm rồi lộn ra bãi.
    Biển dâng cao trong tiếng ồn ào của sóng. Gió càng thổi mạnh. Những lưỡi sóng xám ùa lên cát sỏi ... và lúc lên đến bờ, làn nước đen toả rộng ra nhanh chóng. Không kịp lùi lại, nó bị ướt đôi giầy. Rời khỏi bờ nước, nó thả bộ chầm chậm trên bãi trong bóng đêm. Những ngôi sao không còn nhấp nháy nữa. Bỗng nó nghe thấy tiếng người, giọng con gái xen giữa giọng con trai, rồi lờ mờ thấy ba bóng người. Nó dừng lại. Mấy bóng người đang đẩy hai cái xe đạp. Trên một chiếc, có một cô gái tóc dài ngồi đằng sau trên chỗ đèo hàng. Xem ra họ đẩy xe một cách rất khó khăn, vì bánh xe lún xuống cát. Cả ba không ngừng cười đùa và giọng của cô gái ngồi đằng sau xe đặc biệt mang tiết điệu vui tươi. Họ ngừng lại trước mặt hắn rồi dựng hai chiếc xe đạp vào nhau. Một trong hai người con trai lôi từ sau xe ra một cái túi to đưa cho cô gái. Sau đó họ bắt đầu cởi quần áo. Trông người nào cũng gầy như que củi. Khi hai người con trai cởi quần áo xong, chúng bắt đầu hươ chân múa tay kêu to trên bãi "Chết cóng ! Chết cóng !" giữa những chuỗi cười tươi vui của cô gái.
    - Chúng ta uống một hớp nào ? Cô gái đề nghị, cô đứng tựa người vào hai cái xe đạp.
    Hai người kia cầm lấy chai rượu cô gái đưa thay nhau uống rồi trả lại cho cô gái trước khi chạy ra biển.
    - AA...!
    - A...!
    Trong tiếng gầm của sóng, thuỷ triều tiếp tục dâng.
    - Về ngay nhé ! Người con gái kêu lên bằng một giọng cao vút, nhưng chỉ có tiếng thuỷ triều dâng tràn trả lời cô.
    Nhờ ánh sáng yếu ớt hắt lên từ biển, nó nhìn rõ cô gái đứng gần những chiếc xe đạp, chống người trên đôi nạng.

    Cao Hành Kiện
    (nguyên bản tiếng Trung Hoa từ tập "Mua cần câu cho ông ngoại tôi" - Cấp ngã lão da mãi ngư can & Chu mạt tứ trùng tấu, Ðài Bắc, 1996 )
    Nguyễn Hồi Thủ
    dịch từ bản tiếng Pháp của Noel Dutrait, nxb Aube, 1997;


    anhquan
  7. nghh

    nghh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/06/2001
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Nhân tiện nói về bác NVH, tôi xin góp chuyện ngoài lề thế này. Tôi có đọc một số bài của MR Hà trên báo và đọc các nhận xét của các nhà văn về hắn. Về nội dung tác phẩm thì không dám bàn, nhưng tôi thấy vẻ bên ngoài MrHa có vẻ không giống với những gì thể hiện trên giấy. Nhiều khi cũng trần tục và xô bồ như mình, cũng nông dân như mình. Hay là tại ông ấy lớn quá mình không hiểu được.
    Không biết các bác có thế không? Hà hà
    Nghh
  8. cuoihaymeu

    cuoihaymeu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0

    Hề hề, họ còn gọi bác ấy là trông bẩn bẩn, bần tiện nữa ấy chứ. Nhưng nhìn kỹ một chút thì các nhà văn lừng tiếng nhà ta cũng lắm người nom "bần tiện" lắm. Bác Nguyễn Huy Thiệp thịt chó, bác Lê Lựu đạn, bác nông dân nửa mùa Trần Đăng Khoa, bác Nguyễn Khải già ... khơ khơ...
    Bác Anhquan cho bài khó nhẩy, dăm bữa nữa tôi mới thật là rỗi để xem kỹ cái truyện của ông họ Cao ấy. Còn nếu bác muốn hiểu cho ra vấn đề thì để tôi cho bác địa chỉ Mr Nguyễn Thanh Sơn - một nhà phê bình văn học trẻ (tuổi đời) mà ở nước ngoài có thể bác không biết, nhưng hắn ta đang là hiện tượng độc đáo của nền phê bình VH VN "hũ tương" nhà ta đấy. Hiện T.Sơn là phóng viên phụ trách mảng văn học ở Tạp chí Tia Sáng, bác nào ở nhà thì nghe danh tờ này quá đi rồi, đủ đảm bảo chất lượng nhá. Cao Hành Kiện là một trong những nhân vật được NTSơn sùng bái, chắc chắn sẽ có kiến giải cao cường đủ thoả mãn bác. Để tối tôi bin vào tin nhắn cho bác nhé.

    Khóc như thiếu nữ vu quy
    Cười như anh khoá hỏng thi về làng ...
  9. nghh

    nghh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/06/2001
    Bài viết:
    152
    Đã được thích:
    0
    Bác cuoihaymeu ơi, nghe bác nói có vẻ như bác quen NVH phải không?
    Bác cho tôi hỏi không biết cái VN2K nó đi đâu rồi mà tôi tìm không được. Tôi muốn sang xem bác đối đáp với bên ấy thế nào, vì tôi vốn là thằng hay hóng chuyện, lại rất hâm mộ bác. Đọc mấy bài của bác như kiểu chuyện Trang-Sinh, Tụi-kê-tử tôi phục bác quá, nghĩ lại cười một mình cả buổi tối, làm em yêu của tôi cứ tưởng tôi hâm hay là phải lòng cô khác. À mà nhắc bác nhớ lấy cái Forum hay ho này làm nhà đấy nhá, bác mà hứng chí phiêu bồng dọn nhà sang bên ấy thì chúng tôi mất nhờ cái danh tiếng đấy
    Nhân tiện xin xỏ luôn các cao nhân luôn, các cao nhân có tài liệu gì hay hay thì cho bọn tôi được đọc ké với. Chỉ chỗ cho bọn lùn văn hoá bọn tôi được mở mang bằng cách upload lên chỗ nào tiện tiện, hoặc là lập một cái mail-list có được không?
    Thỉnh ý các bác.
    Nghh
  10. cuoihaymeu

    cuoihaymeu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    19/07/2001
    Bài viết:
    999
    Đã được thích:
    0
    Bác NGHH quá khen tôi rồi! Tôi đăng ký hộ khẩu thường trú ở đây rồi bác ạ, với lại đương nhờ vả bác Thắng Vương Vũ giúp đỡ chuyện trăm năm nên có các vàng tôi cũng chẳng dại gì mà vượt biên đâu bác ạ. Còn đc hay thì cũng khá đấy bác ạ, mối tội ở nhà mình tường lửa rát quá nên vào khó chết đi được bác NGHH ạ.
    Cái vn2k lâu tôi cũng chả vào nên không biết. Thực ra là vì nó mâu thuaãn chi đó về băng QC với server nên bị cắt phăng. Tôi có lưu cái đc mớicủa nó nhưng tìm mãi trong máy không ra. Cả cái đc mail của NTS hứa chuyển cho bác anhquan nữa. Ít hôm nữa tôi phi lên sau nhá.
    Chào bác nhá. Thân mến !!!

    Khóc như thiếu nữ vu quy
    Cười như anh khoá hỏng thi về làng ...

Chia sẻ trang này