1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhac PHU QUANG.....??????????????????

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi camha, 07/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. camha

    camha Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Khúc mùa thu
    Thơ: Hồng Thanh Quang
    Nhạc Phú Quang
    Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa,
    Sao thương ai ở mãi cung Hằng?
    Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
    Ðâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng.
    Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc,
    Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Còn điều chi em mải miết đi tìm?
    Tôi đã đến cùng em và tôi biết
    Em cũng là như mọi người thôi.
    Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu
    Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.
    Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá,
    Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi.
    Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp
    Khi thanh âm cũng bất lực như lời.
    Sẽ chỉ còn quầng Thu thuở ấy
    Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Em tìm gì khi thất vọng về tôi?
    Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
    Đoạn flute dạo đầu êm ái của ca khúc dẫn dắt chúng ta vào một không gian tràn đầy kỷ niệm tuy buồn nhưng ngọt ngào. Rồi bỗng dưng tiếng piano đột ngột vút cao dồn dập dường như báo trước một điều gì đau đớn khủng khiếp sắp sửa xảy ra. Rồi giai điệu lại đột ngột trở về sự yên bình như chưa hề có điều gì xảy ra, nhưng nào ai đoán trước được có điều gì sắp diễn ra trong cái vỏ bọc bình yên đó.
    Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa,
    Sao thương ai ở mãi cung Hằng?
    Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
    Ðâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng.
    Một người đàn ông khi thừa nhận mình đã không còn trẻ nữa là lúc ở họ có sự bất lực và thất vọng ghê gớm. Ta đâu còn trẻ nữa. Ta biết rõ điều đó. Nhưng sao trong ta vẫn còn rõ ràng những lời hẹn ước, những câu thề thốt của một thời trai trẻ. Như nhà thơ Lê Mạnh Tuấn cũng đã từng thổ lộ:
    Mến yêu ơi
    Ta cuồng say khát vọng
    Ta đau đáu một cánh buồm xa lắc
    Tuổi xuân đi qua rồi
    Sao trái tim đơn côi còn chất chồng vụng dại
    Những sợi tóc rối mềm tê tái dáng em...
    Không thể quên, những kỷ niệm cũ như vòng nguyệt quế không bao giờ lụi tàn, chiếu xuống đời ta một thứ ánh sáng huyễn hoặc như một nỗi ám ảnh, một sự day dứt, báo trước những ngày còn lại của cuộc đời ta sẽ luôn bị dày vò trong sự bấn loạn nội tâm.
    Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc,
    Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Còn điều chi em mải miết đi tìm?
    Phải! Ta đã yêu em như thế đó. Ta đã hy sinh cuộc đời mình cho em như đó là điều tất yếu, như dòng sông rồi cũng phải về với biển, như trăng khuyết rồi lại tròn, như đàn chim đến mùa lại quay về tổ. Tiếng nhạc piano một lần nữa lại vút lên dồn dập như khẳng định một lời tuyên thệ của trái tim. Vòng nguyệt quế của số phận đã đặt lên đầu ta một lời nguyện ước như một minh chứng cho tình yêu mãnh liệt, một tình yêu giúp vượt qua mọi trở ngại và sẵn sàng coi ?ochết là hạnh phúc?. Có ai coi chết là hạnh phúc không? Ta đó! Vậy mà em, người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc, em còn chưa hài lòng ở ta điều gì, còn mãi kiếm tìm điều gì trong hành trình đi tìm hạnh phúc?
    Tôi đã đến cùng em và tôi biết
    Em cũng là như mọi người thôi.
    Nhưng chưa hết cuộc yêu, tôi đã hiểu
    Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người.
    Ta cứ ngỡ em, người ?" đàn ?" bà - dấu ?" đêm ?" vào ?" trong ?" tóc, là một người đàn bà huyền bí dưới sự ràng buộc của định mệnh. Nhưng không, ta đến với em với tất cả sự chân thành của trái tim và bằng tình yêu chân thành đó, ta đã nhận ra em cũng như bao người đàn bà khác, có vui buồn, có đau khổ và cả sự khát khao hạnh phúc nữa. Nhưng vào khoảnh khắc đó, ta cũng hiểu thêm một điều rằng, em, người ?" đàn ?" bà ?" như ?" bao - người ?" đàn ?" bà ?" khác, mới chính là người sẽ ám ảnh ta trọn cả đời này. Ta nhận ra rằng cuộc đời này nếu thiếu em sẽ trở nên nhàm chán, sự tồn tại này nếu mất em sẽ trở thành vô nghĩa. Vậy mà ta cảm giác rằng điều đó đang ở rất gần ta, làm tim ta đau nhói. Cảm giác đó cũng được nhà thơ Lê Mạnh Tuấn nhắc đến:
    ... trái tim đau đã vắt kiệt đêm rồi
    Em vẫn xa, xa mãi
    Em đã ra đi dù rằng ta đã cho em tất cả mọi thứ ta có, ngay cả sự tồn tại của mình:
    Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá,
    Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rồi.
    Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp
    Khi thanh âm cũng bất lực như lời.
    Còn lại ta một mình với sự cô đơn, sự im lặng hãi hùng. Em đi rồi, nhưng nỗi ám ảnh về hình bóng của em thì dường như không bao giờ chấm dứt. Ngay cả nếu em có thành tượng đá, thành tro bụi thì cái sự im lặng của hư vô đó cũng đủ làm cho mọi thứ trong ta vỡ oà. Một mình ta với đêm dài câm lặng. ?oMênh mông quá, khoảng trống này ai lấp?. Nếu bạn đã từng nghe Lê Dung hát câu này thì mọi lời bình luận sẽ trở nên thừa thãi. Mất em rồi, mọi thứ trong ta đều trở nên trống rỗng. Ta tuyệt vọng trong sự bất lực của thanh âm.
    Sẽ chỉ còn quầng Thu thuở ấy
    Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời.
    Người - đàn - bà - giấu - đêm - vào - trong - tóc,
    Em tìm gì khi thất vọng về tôi?
    Rồi ta nhận ra rằng, mùa Thu xưa sẽ chỉ còn là một quầng Thu mờ ảo. Nhưng trong cái mờ ảo, mơ hồ, hư hư thực thực đó thì nỗi cô đơn của ta lại sáng vằng vặc như chưa từng và sẽ không bao giờ tắt. Nó chiếu rọi trên đầu ta như một sự thất vọng ghê gớm, một sự ám ảnh định mệnh đã được dự báo ngay từ lúc ?ochưa hết cuộc yêu?. Vào lúc đó, ta lại thấy em trở thành huyền bí, hư ảo. Dường như cái cảm giác thấu hiểu em là một người - đàn - bà - như - bao - người - đàn - bà - khác tan biến. Ta chợt nhận ra ta chưa hiểu gì em cả. Cả cuộc đời này ta không hiểu gì em cả. Câu cuối cùng ?oEm tìm gì khi thất vọng về tôi?? làm chúng ta bàng hoàng về sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ của người đàn ông. Chính ta, phải chính ta đã làm em thất vọng. Em đã đến với ta nhưng ta đã làm được gì cho em, có lẽ chả gì cả. Ta đã yêu em bằng tình yêu mê muội. Em thất vọng. Em đã ra đi. Lời nguyện thề ư, chết là hạnh phúc ư? Từng đó là chưa đủ. Em cần ở ta một cái khác. Cái gì ư? Chính ta cũng không hiểu. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu. Và nỗi cô đơn sẽ mãi vằng vặc trên đầu như sự trừng phạt cho kẻ thất bại trong trò chơi của số phận. Với âm hưởng chậm và nhẹ nhàng, đoạn cuối ca khúc như một một sự thừa nhận, thừa nhận trong sự bất lực.
    Toàn bộ ca khúc có một âm hưởng buồn, nhưng ở các cung bậc khác nhau, lúc thì là nỗi buồn da diết, sâu lắng, lúc thì cuộn cuộn trào dâng, đau đớn đến tột cùng, lục lại tê tái cắt da cắt thịt, lúc lại cay đắng xót xa. Phú Quang đã phổ nhạc rất thành công bài thơ cùng tên của Hồng Thanh Quang với chỉ ba thay đổi nhỏ về từ ngữ, làm cho bài thơ hay lên rất nhiều dưới sự trân trọng từng nốt nhạc. Với sự tinh tế của mình, Phú Quang đã chọn Lê Dung là người thể hiện ca khúc. Tôi cho rằng không còn ai có thể thể hiện xuất sắc Khúc mùa thu hơn người ca sĩ tài hoa đã quá cố này.

Chia sẻ trang này