1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhạc Trịnh và ký ức...

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi Baron, 09/04/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Nhạc Trịnh và ký ức...

    "Rồi từ đó, trong trời rộng, đã vắng anh, như cánh chim bỏ rừng, như trái tim bỏ tình. Nơi đây một người, nhìn anh đến, nhưng xót đành nói cùng hư không..."

    Lúc nhỏ. Những buổi chiều Ðà Nẵng mưa dầm, lạnh và buồn. Mẹ hay mở nhạc Trịnh, chiếc máy đĩa to và những đĩa nhạc bằng nhựa là tài sản mẹ gìn giữ cẩn thận nhất trong căn nhà rộng và tối. Mẹ hay ngồi bên cửa sổ, mắt sâu lặng lẽ. Trong đầu óc thơ trẻ lúc ấy tôi biết mẹ buồn, bỏ dở những trò chơi, tôi cũng ngồi thật im lặng. Lớn lên một chút, bài hát đầu tiên tôi thuộc lời là bài "Diễm Xưa". Chẳng thể hiểu hết lời, nhưng cảm giác nỗi buồn man mác... Bây giờ, đôi khi nghe nhạc Trịnh lại hình dung thấy khuôn mặt mẹ, buồn buồn, xanh xanh với ô cửa sổ đầy mưa...

    Người con trai đầu tiên hát cho tôi nghe bài "Tình nhớ", mắt anh dịu dàng nhìn tôi trong đám đông. Quay đi tự nhủ mình "không nên yếu đuối, lãng mạn rồi cũng khổ...". Vậy rồi một ngày mưa, đưa "đôi mắt dịu dàng" đi du học xa , thấy lòng cũng chùng xuống, không hẳn là tình yêu nhưng bắt đầu thấy "mưa hồng" và "tình xa" trở nên không thiếu được....


    Huế. Những ngày mưa lê thê. Nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh, vài đứa bạn ngồi lặng lẽ với nhau, ly rượu cay và nóng. Những bóng người lầm lũi đi trong mưa. Lăng Minh Mạng với những cội sứ già nua, mờ mịt những ký ức...Thấy mình như không muốn cử động, trượt ngã trong màu xám buồn buồn của kỷ niệm, của những cuộc chia ly, của lăng tẩm, đền đài. Bạn rủ đi "đường phượng bay" ở Huế, đạp xe chầm chậm qua con đường nhỏ nhiều gió, lá rơi đầy hai vai. Tự hỏi chẳng biết ngày xưa nhạc sĩ đã bao lần đi qua con đường này. Tháng năm đi qua và điều gì còn lại? "Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại. Cuộc tình nào đã ra khơi, ta còn mãi nơi đây...".


    Sài Gòn. Những sáng nhiều mây. Quán cà phê trong con hẽm nhỏ. Tôi tối và cũ kỹ. Nhạc Trịnh da diết "Em còn nhớ hay em đã quên? ". Tờ báo và ly cafe đắng trở thành thói quen. Nhỏ bạn thân với đôi mắt thật buồn...


    Nhạc Trịnh bàng bạc trong ký ức của tôi, gắn liền với những kỷ niệm, những khoảnh khắc đã đi qua của hai mươi hai năm tôi đã sống. Ðể rồi hôm nay, nghe tin nhạc sĩ ra đi. Cảm giác như một người thân dù chưa lần gặp mặt. Người đã thủ thỉ, đã khóc cười, đã yêu, đã đau đớn, đã hạnh phúc và mất mát. Người đã đến trong cuộc đời và đã sống trọn vẹn với trái tim mình. Người đã đi qua cuộc đời và để lại cho mọi người những rung cảm tuyệt vời... Cảm giác mất mát, thấm thía khi nghe lại những gì nhạc sĩ đã viết như là dự báo về điểm cuối cuộc rong chơi của mình "Anh nằm xuống, sau một lần, đã đến đây, đã vui chơi trong cuộc đời này. Ðã bay cao trong vòm trời này. Giờ nằm xuống, không bạn bè, không có ai, không có ai từng ngày, không có ai đời đời ru anh ngủ. Mùa mưa tới, trong nghĩa trang này, chỉ có loài chim thôi...". Thôi thì cát bụi trở về, cũng chỉ một mình thôi. Nhưng tâm hồn của nhạc sĩ sẽ ở lại với cuộc đời và với tôi...



    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  2. lanhuongb

    lanhuongb Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/04/2003
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Tôi đọc được trong bài viết của bạn sự đồng cảm sâu sắc .Quảng đời thơ trẻ của tôi cũng gắn với những tình khúc của Trịnh Công Sơn.Tôi đã sống,đã yêu và cũng đã từng mất mát...Nhạc Trịnh đem đến cho tôi sự đồng cảm và an ủi.Tôi đã lạc quan để có thể<giật mình tỉnh ra,ồ,nắng lên rồi...>
    Bắt tay nhau nhé!


    <ngoài hiên mưa rơi rơi,lòng ai như chơi vơi,
    người ơi nước mắt hoen mi rồi....>
  3. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Bạn viết hay quá... Tôi chưa đến Huế bao giờ, nhưng nhạc Trịnh đã gợi nên một Huế trong tôi trầm mặc, lặng lẽ, hiện diện nhưng hoàn toàn thuộc về quá khứ, tồn tại nhưng mơ hồ như mịt mùng ký ức... Đọc những dòng bạn viết về Huế và những câu ca Trịnh, tôi lại nhớ mình có một niềm tin hơi kỳ cục: tôi cứ nhất nhất cho rằng chỉ có Huế, chỉ ở Huế, vào một đêm mưa rì rầm như thể sẽ rì rầm như vậy cho đến muôn kiếp, người ta mới nghe được thế này:
    ...Đêm nghe gió thở dài
    Đêm nghe tiếng khóc cười của bào thai.
    Nghe trăm tiếng ngậm ngùi
    Nghe lăng miếu trùng vây
    Nghe xa cách cuộc đời
    Nghe hoang phế cạnh đây...
    ...Đêm nghe gió than hoài
    Đêm nghe lá đưa lời hàm oan
    Đem thân xác mịt mùng
    Đêm nghe tiếng muôn trùng đẩy đưa...

    Với một Huế trong lòng như vậy, tôi tự hỏi mình, chắc gì mình đã mong, chắc gì mình dám mong một ngày được đến Huế? Bởi vì tôi biết, tôi đã có một Huế rất riêng trong cõi Trịnh của mình rồi...
    All the rivers run into the sea; yet the sea is not full: unto the place from whence the rivers come, thither they return again. (ECCLESIASTES)

    lys

  4. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Khi bắt đầu học chữ, tương đối lớn, khoảng 8t. Tôi bắt đầu nghe nhạc Trịnh. Nếu so với bất cứ ai yêu thích nhạc Trịnh thì cũng chẳng nhỏ gì. Mẹ cũng là người yêu thích nhạc Trịnh. Đến giờ, mẹ vẫn chỉ thích nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh chứ không phải ai khác. Từ bé, say sưa với những giai điệu của nhạc Trịnh. Có lẽ vì thế mà khi lớn lên tôi thành môt người trầm lặng, ít nói, sống bằng cảm xúc rất nhiều...nhạy cảm và thấu hiểu nhiều người. Và cũng vì thế mà được nhiều người yêu mến lạ thường. Tôi cảm thấy mình hạnh phúc. Vẫn nghe nhạc Trịnh, khi vui, khi buồn....những ngày mưa da diết....những ngày nắng ấm áp trong tim....những ngày lạnh giá....những ngày ấm nồng mùi nắng.....Tôi yêu mưa với nỗi buồn trong bài hát, nó gợi nhớ xa xôi....màu nắng ửng hồng sau cơn mưa cũng đẹp lạ lùng....Bài hát mà tôi vẫn yêu thích của nhạc Trịnh lại vang lên mỗi khi nhìn lên bầu trời cao xa "màu nắng hay là màu mắt em...." liệu có ai có được màu mắt như vậy không ?
    Nhạc Trịnh vẫn sống và sẽ mãi sống...kỷ niệm tuổi thơ những ngày bé dại và rồi còn cả hiện tại và tương lai...sự gắn bó với âm nhạc có lẽ vẫn mãi còn như chính màu nắng trong lòng mỗi người ấm áp khi tìm được niềm vui của cuộc sống.... và cả khi đắng cay sẽ thấy được những giây hạnh phúc thật đáng quý biết bao....
    Anh bảo em bướng, tính em như vậy
    Em hay cười,em hay chọc tức anh
    Em ghét anh đâu phải như vậy
    Vì yêu anh, em muốn thấy nụ cười...
  5. khucmuathu

    khucmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2003
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    0
    Nhạc Trịnh và ký ức...và hiện tại, và cả chuỗi thời gian sau đó nữa, của tôi, của bạn, của mọi người. .riêng mà chung, xa lạ và gần gũi....
    Âm nhạc đó là cái Đẹp, hữu hình và vô hình, Nhưng âm nhạc còn là đời sống, cái đời sống riêng tư, cụ thể có thể có gắn với mỗi đời người. Tôi luôn nghĩ mình thật nhỏ bé, một hạt cát giữa đời. Khi tôi lắng nghe những ca khúc của Trịnh Công Sơn, tôi thấy hạt cát đó, hay chính mình cũng có tầm vóc và hình hài của nó. Dù là một hạt cát, ít ra, nó cũng có tên gọi, và được nhìn thấy trong đời sống này. Tôi yêu nhạc Trịnh_ hình như đó là câu nói quen, nhưng nghe không bao giờ nhàm, mọi người đều nói cả rồi, mình không có gì đặc biệt hơn, nhưng có lẽ, những ai yêu nhạc Trịnh cũng đều có một tấm lòng, biết lắng nghe và chia sẻ, biết đón nhận và gửi trao, biết nâng niu những tấm lòng khác, ngoài mình ra...
    Ký ức về nhạc Trịnh của tôi là khi tôi hát" em là bông hồng nhỏ". Chẳng có tuổi thơ nào lại không từng líu lo bài hát đó để thấy mình lớn lên, hồn nhiên trong sáng và được yêu thương.
    Ký ức của tôi là hình ảnh mẹ ngồi bên hiên nhà nghe thử chiếc phone mà mẹ có thể mua cho con gái mẹ. Có một lần mẹ ra thăm tôi, mẹ đã thấy tôi dán tai ra phía cửa sổ để lắng nghe một băng nhạc Trịnh Công Sơn vọng ra từ chiếc đài của hàng xóm. Thời ấy, học ôn đại học, lúc cặm cụi nhất cũng chỉ nghĩ nếu đậu, mình sẽ mua một cái đài để nghe cho thoả thuê, nhưng đậu rồi, cũng chưa mua được, vẫn chỉ lúc nào thèm nghe lại xách xe đến nhà bạn, vẫn chỉ nghe từ những chiếc đài không phải của mình. Vì thế, tôi rất thích nghe thấy giọng của Khánh ly vang lên đâu đó bất chợt khi mình bước chân qua. Có thể là một chiều trên một con phố lạ, có thể là vọng ra từ một quán cafe, có thể là giữa khói, bụi, tiếng ồn và những mặt người xa lạ... Ở đâu tôi cũng có một cảm xúc như nhau, lúc ấy cảm nhận âm nhạc dường như cũng đặc biệt hơn vì một sự "thèm" mà chưa " đã", một sự riết róng của đôi tai và ý thức, có lẽ là một sự thèm khát chăng, một động từ hơi mạnh, nhưng tôi cũng chẳng biết dùng từ nào khác hơn. Hãy tin tôi đi, bạn cứ để ý mà xem, những giây phút bất chợt bạn lắng nghe được nhũng âm thanh quen thuộc ấy, bạn sẽ thấy hay hơn rất nhiều, dù bạn không phải thiếu một cái đài như tôi. Vì giờ tôi đã có một cái đài để nghe, nhưng tôi vẫn thấy được nghe như vậy thật tuyệt vời.
    Tôi đã trải qua những cảm giác tuyệt vọng có, thất vọng có, mất mát có, dù tuổi đời chưa là bao, dù trải đời cũng chưa nhiều. Những lúc ấy, luôn có âm nhạc Trịnh công sơn bên cạnh như một niềm an ủi. Đời tôi ngốc dại, tự làm khô héo tôi đây... Để rôì lại trôi đi với những giấc mơ hạ trắng, ký ức về diễm xưa, để rồi thấy mình" chập chờn lau trắng trong tay". Chỉ mong được làm một kiếp cỏ"ngồi hát ca tự do", rồi chết, rồi hồi sinh, trong ánh sáng và khí trời......
    Tôi ít khi viết một cái gì đó để cho ai đó ngoài mình đọc, nhất là những gì thuộc về kỷ niệm riêng tư. Nhật ký của tôi dày 5 thếp giấy , tôi ghi vào bất cứ đâu, bất cứ quyển sổ nào mình có trong tay, bất cứ lúc nào đó có nhu cầu được viết, chỉ cần không ai đọc nó. Khi tôi vào diễn đan , tôi đã bất ngờ trước những gì mà mọi người viết, vì ở đây còn có nhiều người đọc, vì ở đây , đối thoại mà vẫn có thể độc thoại với chính mình.
    " Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
    Chọn những bông hoa và những nụ cười
    ...........Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
    ............Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
    .......Và như thế tôi đến trong cuộc đời
    Và như thế tôi sống vui từng ngày
    Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi"
  6. SNR

    SNR Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/09/2002
    Bài viết:
    304
    Đã được thích:
    0
    Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em, có khi nắng khuya chưa lên, mà một loài hoa chợt tím.....Lại chiều và những chiều lang thang trên phố hay ngồi lì trong căn phòng mang đến cho tôi cái nặng nề và mệt mỏi sau 8h, những lúc quay lại với chính mình, không hiểu sao em lại xuất hiện, nhẹ nhàng và âm thầm đến thế, giản dơn mà đau đáu không hiểu được. Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em, gót chân đôi khi đã mềm, gọi hồn cho mình nhớ tên. Những tháng ngày rong ruổi, lang thang, ngày nối tiếp ngày và chiều nối tiếp chiều, bao lần chợt dừng chân mà mong có em chia sẻ, chỉ biết gọi lòng cho những buổi chiều, gọi tên mà không thể cất thành lới, dẫu rằng em đang ở một nơi không có tôi....Chiều qua bao nhiêu lần môi cười , cho mình còn nhớ nhau. Chiều qua bao nhiêu lần tay rời, nghe buồn ghé môi sầu, ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu... Cũng cười và cũng sầu bên những người bạn, cũng đã không ít lần chợt muốn đến bên cạnh, lại không biết, lại quay đi và...
    Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em, gió ơi gió ơi bay lên, để bụi đường cay lòng mắt Nơi nào em đang có, hay nơi đó không là tôi, em thuộc về nơi ấy hay đây ? Chỉ thầm mong ngày qua ngày và chiều lại đến với em những nhẹ nhàng của cuộc sống như từng nói đùa với tôi em chỉ thích vẽ buổi chiều thôi.... Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em, áo xưa chưa quen phong trần, đợi mùa thu vàng áo em. Chiều một mình qua phố, nghe dòng nước vẫn va6y quanh, buớc chân nghe quen cũng buồn, lạy đời xin còn tuổi xanh Lại bước lang thang trên những con đường cũ, ngày trở về không em buồn đến lạ, vắng vẻ con đường như trong lòng mình vậy, đâu đây nơi đó, gió vẫn đi về, cuốn theo cả những gì chưa kịp ngỏ...Còn một mình trên phố, âm thầm nhớ nhớ tên em. Ngoài kia không nắng mềm, ngoài kia ai còn biết tên............ Phố vắng em, thu như vàng hơn, buổi chiều không còn nghe tiếng rì rào nữa, không còn nghe mùi mằn mặn, sóng vẫn thế, biển vẫn thế, phố vẫn thế và con đường hun hút sâu đâu đây vang tiếng cười trong trẻo...........

    SnR
  7. Roberto_Baggio_Tifosi_new

    Roberto_Baggio_Tifosi_new Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2002
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Wá tuyệt!!! những tâm hồn nhạc trịnh đồng cảm với nhau,những suy nghĩ được chia xẻ.Chắc rằng mọi việc sẽ tốt đẹp hơn thế nhiều.
    Roberto Baggio​
  8. MrWIN

    MrWIN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Tặng em, người không bên tôi....em thuộc về nơi ấy hay đây....

    Chiều ơi về đâu, chiều đi lòng nhớ bao nỗi u sầu. Chiều sương im lắng buồn, mờ xa đôi cánh chim lùa theo gió
    Lại một chiều cuối tuần im vắng, thời gian như muốn thử lòng người, chầm chậm trôi khi người ta thúc giục và tàn nhẫn đi khi ta níu lại bên mình, lúc nào cũng vậy, sau bóng chiều tà với hoàng hôn lại là màn đêm tĩnh mịch, hoang vắng trong suy nghĩ của những ai trở về với chính mình, tôi lại dõi nhìn theo tâm tưởng, mọi thứ đều đi xa dần và xa dần, và phải chăng em cũng vậy....Chiều xa ngoài khơi, thuyền theo dòng nước về chốn xa vời. Cành hoa phai sắc tàn, còn đâu trăng sáng mơ bên vườn lan Chiều thành phố buồn, chiều của biển càng buồn hơn, mọi thứ đều thấp thoáng, nửa gần, nửa xa nửa muốn xuất hiện như lòng người mà lại xa vời vợi, chỉ có sóng vẫn thì thầm, muôn thửơ dù có ào ạt khi đến với bờ hay chỉ còn bọt tung trắng xoá để rồi thành hư không. Dù rất mong manh, dù rất dễ vỡ nhưng vẫn cứ âm thầm ôm lấy bờ, ôm lấy bãi cát trắng mà không biết rằng màn đêm dần dần buông...Nhưng giấc mơ tan, vươn theo gió bao cung đàn. Đâu dáng duyên xưa, một chiều thu ta còn nhớ Và rồi sóng cũng xa bờ khi ào ạt hay êm dịu ôm lấy, hờ hững như chưa từng biết nhau, như gió vô tình qua kẽ lá, chỉ để lại âm vang vi vu vô hồn , sóng thì làm gì có dáng, gió thì làm gì có hình, có bóng cơ chứ ? Ấy thế mà để lại bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu hồi tưởng.....Nhớ ngày còn thơ, vai kề vai trong tiếng tơ, tuy xa vắng nhưng ta vẫn mong chờ, chiều sao hờ hững lạnh lùng thờ ơ... Ký ức tưởng chừng như mong manh ấy lại dội về, những âu yếm, những quấn quýt, những dịu êm khi chiều dần buông, những chiều bên nhau êm ả, tĩnh lặng......."Dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ, sóng không hiểu nổi mình, sóng tìm ra tận bể...." mình không hiểu ta, ta không hiểu mình, hay sóng vội vã xô bờ để rồi vỡ òa tan ra..............
    WIN
    Được MrWin sửa chữa / chuyển vào 18:42 ngày 19/04/2003
  9. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Nhạc Trịnh mãi không phai theo thời gian phải không..?
    Sống trên đời cần có một tấm lòng...
  10. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Mang topic này lên tặng aodaitimhue....
    All the rivers run into the sea; yet the sea is not full: unto the place from whence the rivers come, thither they return again. (ECCLESIASTES)

    lys

Chia sẻ trang này