1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhân ngày thơ: Vịnh thi nhân

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi nhudinhthuan, 21/02/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nhudinhthuan

    nhudinhthuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/06/2004
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Nhân ngày thơ: Vịnh thi nhân

    vịnh thi nhân

    phải đời vướng thói háo danh
    được đôi ba chữ dính vành môi cong
    tập tành lấy dáng thong dong
    miệng ngâm, tay chắp sau mông la cà

    nhàn cư vịn thói điêu toa
    trăng trời, mây nước, hoa cà, dây mơ
    ấy thì cũng gọi là thơ
    miệng phun, cằm gật, ngẩn ngơ khen thầm

    cái chôn thời để trong quần
    thơ phải mấy lần đội nó đi khoe
    này thì em vịnh ông nghè
    mắm tôm chấm với cháy khê khắm mồm
    này thì em vịnh đĩ thôn
    đánh ghen mấy mụ sồn sồn chửi nhau

    còn em tâm sự một bầu
    đem thơ ra trút để hầu chốn văn
    cái từ nặn ở kẽ răng
    phun châu, nhả ngọc, ai bằng em đây
    tụt quần, nằm ngửa, dạng thây
    văn chương đánh đĩ lại hay chửi đời
    mõm gào, miệng réo ai ơi
    buồn trên, buồn dưới có người nào hay?

    lời hoa mĩ với gió mây
    ai xui phải kiếp đọa đầy cùng thơ
    chặt câu, bẻ chữ i tờ
    ngổn ngang vần điệu chổng trơ ra nằm
    độ mười mấy ngữ lăng nhăng
    đố ai giải nghĩa, đối đăng thơ này
    đấy vài chúng bạn bảo hay
    khen mình, mình mới có ngày khen cho

    mẹ em thiếu giấy nhóm lò
    thơ em bỗng hóa ra tro lên trời

    yêu đương là nhẽ con người
    nhớ thương, thương nhớ cũng thời thành thơ
    cuồng say, mê dại, mộng mơ
    đem cho thiên hạ ngẩn ngơ mà thèm
    hôn nhiều hóa bệnh suyễn hen
    hẹn nhiều mà chẳng mặt tiền ngán nhau
    ôm đằng trước, ấp đằng sau
    là thơ bóp đến nát nhàu tình duyên
    luồn tay nắn cái ví tiền
    sờ cho thỏa mộng hão huyền nhiều đêm
    rồi thì nhớ, bỗng lại ghen
    dỗi hờn đủ để thơ biên vạn bài

    hôm qua mẹ bị đi ngoài
    thế là thơ cũng sóng soài nằm thương

    treo trên giá, xếp đầu giường
    in bao nhiêu tập tặng phường ve chai
    trách sao phải phận lắm tài
    thơ như nước chảy ra ngoài biển khơi
    như nòng nọc lúc trở trời
    bao nhiêu đấy, vịnh cái người nhà thơ

Chia sẻ trang này