1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật kí cho mình và mọi người....một ngày qua là thêm một cảm xúc (version 3)

Chủ đề trong '1981 Gà -Hà Nội' bởi tinhbien1911, 19/02/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. giandon06

    giandon06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2006
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Hôm qua, gió, mưa, lạnh...
    Mình nhận được lời mời đi xem phim của con bạn thân. Từ bé đến giờ mới được biết đến cái rạp có mỗi một lần,sướng tỉnh người. " Giá như mày là một gã nào đó mời mà tao nhỉ?" hic..
    Cái tên " ******** Tokyo" nghe thật hấp dẫn nhưng nội dung chán chẳng muốn bàn. Chán, đi ăn chè rồi về ngủ.
    Sáng nay, mình nhớ hắn,nỗi nhớ đến cồn cào...Tự nhủ thôi quên đi, hắn sẽ chẳng bao giờ là của mình. Chợt nhớ đến một câu thơ: Làm sao mua nổi niềm quên.
    Một khi nhớ đã mệt mềm con tim.
    Thôi, đành tự an ủi lòng mình rằng, mình vẫn có một góc trong trái tim hắn. Cầu mong hắn luôn hạnh phúc, bình an....
  2. businessman1

    businessman1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    1.410
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay tình cờ đọc được một câu chuyện rất cảm động cửa một ngườ bạn gửi cho....muốn post lên để mọi người cùng suy ngẫm....chúc mọi người vui vẻ...cheer....
    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: ?oÊ, tao thấy rồi. ****** chỉ có một mắt!?. 
    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: ?oMẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!?.
    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: ?oSao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!?. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời ?oỒ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!? và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
    Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
    ?oCon yêu quý,
    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt,  nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
    Mẹ yêu con lắm,
    Mẹ...".
  3. tinhbien1911

    tinhbien1911 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/03/2002
    Bài viết:
    2.761
    Đã được thích:
    0
    Khổ thân bà cụ,câu chuyện chẳng biết có thật không nhưng nó cũng nói lên nhiều,chỉ biết nhận xét như vậy thôi ....
  4. giandon06

    giandon06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2006
    Bài viết:
    170
    Đã được thích:
    0
    Khắp người thấy nóng ran, đầu nhức, miệng thấy bỏng rát, cố lết lên post bài không thì nhớ.H5N1 đáng ghét.Không biết mai có đi làm được không đây! chết mất...
  5. phanlongnt1981

    phanlongnt1981 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/04/2006
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    17h30. Hồi hộp và háo hức phi đến trường lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp. 6,9. TBK. Thế là bao nhiêu nỗ lực giai đoạn cuối giờ trở lên vô nghĩa. Nản. 1 chút nuối tiếc. Trọn 1 ngày không vui
  6. north_girl

    north_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2004
    Bài viết:
    1.120
    Đã được thích:
    0
    Một tuần trôi qua, vết thương đã liền da, sức khoẻ được lấy lại đôi chút....Khao khát được trở lại với công việc. Nằm rồi ngồi, ngồi chán rồi lại đi ngủ, ngủ no mắt lại dậy măm măm....
    Căn phòng trở nên chật trội hơn bao giờ hết, tính tình cũng biến đổi một cách khó chịu. Có ai đó đã trở thành nạn nhân của những cơn bực dọc, hằn học vô cớ. Tối nay được ra đường, hít nhiều khí hơn...
    Thôi nào, nhắm mắt, hít một hơi dài, một tuần nữa cũng sẽ trôi qua nhanh, những thói quen, những trình tự sẽ về đúng chỗ. Vui nhiều vì những cú điện thoại, những tin nhắn ngỏ lời thăm nom...và sự có mặt của ai đó bên cạnh chăm sóc và lo lắng một cách nhẫn nại, dịu dàng....Cảm ơn thế nào nhỉ? Một cái ôm xiết có đủ chưa???
  7. businessman1

    businessman1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/12/2004
    Bài viết:
    1.410
    Đã được thích:
    0
    Alone....[r24)]
  8. belysymbol

    belysymbol Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/11/2002
    Bài viết:
    3.140
    Đã được thích:
    0
    mình là đứa bị khùng , lại lên cơn dở chứng nữa rồi
  9. cay_bang

    cay_bang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    102
    Đã được thích:
    0
    Nhìn lại đồng hồ thế mà đã 2h sáng rồi, sao mình chẳng ngủ được thế này, C1 đá luôn hôm nay có phải tiện không, hixhix chán
    AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
    Nhiều lúc chỉ muốn hét lên thật to, mà nhà lại không có phòng cách âm, ra đường mình lại không muốn bị nhìn với con mắt khác thường, thôi đành cắm đầu vào cái bể nước mà hét vậy.Tý ngã
  10. minhacoong

    minhacoong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/05/2002
    Bài viết:
    3.055
    Đã được thích:
    0
    mụ north làm giề mà máu chảy đầu rơi nghe tang thương xế....?

Chia sẻ trang này