1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

..........nhật kí của 1con bé mất dạy........

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi metallica_wind, 11/05/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. metallica_wind

    metallica_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    515
    Đã được thích:
    0
    Tôi trở về biển, mang theo trong lòng những nghĩ suy và chọn lựa. Những mong chuyến đi sẽ nhẹ nhõm hơn khi tôi trở về với công việc. Không hẳn chuyến đi này đạt được đúng như mong ước của tôi, nhưng cũng phần nào làm tôi bớt căng thẳng.
    Sự lựa chọn lúc nào cũng khó khăn, tôi băn khoăn nhiều về mình, về công việc của mình.
    Ừ thôi, rồi những lưỡng lự và phân vân sẽ qua. Tôi sẽ ổn..

  2. metallica_wind

    metallica_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    515
    Đã được thích:
    0
    00.51am
    16/12/08:

    Giấc ngủ của em bắt đầu khi đã sang ngày mới. Không muốn về nhà sớm hơn, và không đi ngủ trước 0h. Quá muộn cho ngày cũ và quá sớm cho ngày mới bắt đầu. Mọi điều đều dùng dằng ở giữa. Thật quá khó để phân định rạch ròi, giữa nên và không nên, giữa quyết định và chần chừ. Phân vân và lưỡng lự, khi còn quá nhiều điều ở cả đằng sau và phía trước một sự việc. Nếu quyết định, em cần một kế hoạch cụ thể và nếu không, em cũng không được làm lỡ dở. Đôi khi, lựa chọn và đánh đổi không nhanh gọn, dễ dàng. Lúc nào cũng chênh vênh giữa lằn ranh giới..
    Ngày - đêm, sáng - chiều, lúc nào cũng có khoảnh khắc chuyển đổi. Và đoạn ở giữa ấy, lúc nào cũng mông lung, khó đoán định.
    Đôi lúc, nghĩ rằng, cần một người chia sẻ và lôi mình ra khỏi cái đống hỗn loạn và mông lung ấy, nhưng rồi cuối cùng, vẫn tự mình. Tự mình suy nghĩ, tự mình dằng kéo, tự mình bứt ra. Tự hết, thế nên cái tính cách độc lập trong tất cả mọi việc đang dần vững chắc trong chính bản thân. Và thấy, khi tự mình quyết định, tự mình làm thì cảm giác vững vàng hơn. Không lo lắng mình sẽ chới với và hụt hơi khi không có chỗ dựa. Niềm tin ngày càng được củng cố. Không loay hoay lo lắng, không nháo nhác kiếm tìm, chỉ thấy mình đang đi đúng hướng. Chỉ cần đi vững, mắt sáng, tim ngập yêu thương, nhiệt tình..
    Đơn giản thế thôi.. Rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến và em, rồi sẽ bình yên...

  3. huyenpeo511

    huyenpeo511 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/09/2008
    Bài viết:
    741
    Đã được thích:
    0
    bạn đang lớn phải không?bạn vẫn đag ở tuổi teen à?ngày xưa mình cũng như bạn đấy.hay suy tư kiêủ này lắm cũng trẻ con lắm.mỗi lần mẹ mắng là cãi lại ngay tức khắc rồi cũng chạy lên tầng và ngồi khóc vì muốn nói câu xin lỗi với mẹ.có đôi lần cũng nghĩ rằng"sao ông ấy kô chết đi nhỉ?có khi lúc ấy mình dễ sống hơn".tớ cũng từng lấy tiền học ra tiêu rồi cũng bị phát hiện ra.tớ cũng có một người anh họ,người mà tớ vô cùng khâm phục và thần tượng.anh ấy cũng bị bệnh nhưng cái bệnh ấy còn đau khổ hơn chết rất nhiều lần.có những lúc tớ cũng thấy bầu trời u ám như bạn vậy.tất cả mọi thứ đều tối đen một màu,rồi nhìn cuộc sống thật méo mó.lồi lõm....nhiều lúc muốn mọi thứ thật nhẹ nhàng..cứ thế tớ lớn với những suy nghĩ tiêu cực ấy.nhưng dần thì những suy nghĩ ấy cũng tan hết ấy ạ.vì tớ thấy tớ có bố có mẹ.dù bố mẹ tớ kô như người ta.không ăn nói có hoa có lá nhưng đó là bố mẹ tớ.sẽ chẳng ai thương tớ như họ đâu.tớ có đủ điều kiện học tập và vui chơi.Dù bố tớ lúc nào cũng muốn tớ phải có thành tích cao.Nhưng tự tớ biết là tớ kô dốt.tớ chỉ lười thôi[:|].tớ đã cố gắng để học cách chấp nhận,học cách nhìn mọi việc theo một hướng khác.cố gắng để cười lên bạn nhé.và giờ thì tớ đã thấy tớ may mắn hay nói đúng hơn tớ hài lòng với cuộc sống của tớ.để giờ tớ thấy vui mỗi khi ba mẹ tớ mắng.thấy vui mỗi khi gặp anh tớ.và thấy vui mỗi khi tớ gặp chuyện kô vừa ý.tất nhiên sẽ kô tránh khỏi những giọt nước mắt sẽ rơi,những phút thấy đầu nặng trịch,nhưng giờ thấy lòng nao nao như lửa đốt.nhưng "rồi mọi chuyện sẽ qua thôi" là châm ngôn của tớ.và cứ thế tớ nghĩ tớ sẽ trưởng thành để kô phải cảm thấy hối hận.
    cố lên bạn nhé!nếu muốn có người đồng cảm thì chắc bạn có tớ đấy.PM tớ khi cần nhé.
    Thân!
  4. metallica_wind

    metallica_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    515
    Đã được thích:
    0
    Sang năm mới rồi. Lại thêm một tuổi. Năm nay có nhiều việc để làm lắm.
  5. uocmo2009

    uocmo2009 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2009
    Bài viết:
    1.636
    Đã được thích:
    0
    mất dạy lắm
    nó mặc mẹ nó 1 mình chỉ vì kon bạn khốn nạn
    nó cãi mẹ nó như cơm bữa chỉ vì nó hiếu thắng
    nó mặc mẹ nó ở nhà chỉ vì những cuộc vui cho riêng bản thân nó
    nó để mẹ nó làm hết mọi việc chỉ vì lí do nó phải ôn thi
    nó mặc mẹ nó gọi điện mà ko nghe máy chỉ vì nó tức mẹ mà bỏ đi
    nó mất dạy lắm
    nó ngu xi
    dốt nát hơn cả đứa trẻ lớp 1
    nó chưa nhận ra được phải trái đúng sai
    nhưng nó cũng muốn mẹ nó hiểu rằng nó cần tình cảm và những lời chia sẻ, an ủi, động viên của mẹ nó đến thế nào...
    mong 1 ngày mẹ nó sẽ hiểu nó...
  6. metallica_wind

    metallica_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    515
    Đã được thích:
    0
    Cô bé, chắc em cufng đang ơ? độ tuô?i cu?a chị nhưfng nga?y tháng đaf qua. Chị chia se? với em nhưfng điê?u ma? ba?n thân chị đaf tư? đó ma? lớn lên nhé.
    Khi ơ? độ tuô?i cu?a cô bé, cái Tôi cá nhân sef lớn hơn mọi điê?u, thích được quan tâm, thích được thê? hiện va? có thê? bu?ng nô? bất cứ lúc na?o
    Nhưng khi em lớn lên, nhận thức được nhiê?u hơn nưfa em sef thấy ră?ng, tất ca? nhưfng gi? Bố mẹ la?m chi? la? Yêu thương em quá đôfi, va? không pha?i ai cufng tâm lý đê? không la?m con cái pha?i suy nghif vê? nhưfng câu nói cu?a bố mẹ. Nhưfng ca?m xúc bây giơ? sef la? kinh nghiệm đê? em tránh cho con cái mi?nh không bị lặp lại như em đang thấy bây giơ?. Đô?ng ý không cô bé?
    Khi ơ? tuô?i cu?a em, chị cufng nghif la? bố mẹ không hiê?u mi?nh, không tâm lý, không lắng nghe, nhưng rô?i lớn lên chị hiê?u ră?ng: đó la? khoa?ng cách thế hệ ma? rô?i sau na?y em cufng sef gặp với con cái mi?nh. Đôi khi chính mi?nh co?n chưa hiê?u hết chính mi?nh nưfa la? đo?i ho?i ngươ?i khác pha?i hiê?u mi?nh. Đó la? sự thật. Va?, tại sao em không lắng nghe bố mẹ muốn gi? ơ? mi?nh? Có thê? chúng ta thích chứng minh chúng ta đúng, nhưng bố mẹ lo lắng va? du? em có lớn đến đâu thi? vâfn la? bé bo?ng với họ. Hafy lắng nghe nhau đê? thấu hiê?u hơn.
    Em có đọc nhiê?u không? Hafy đọc nhưfng cuốn sách vê? ti?nh yêu cuộc sống, hoặc em có thê? đi học nhưfng lớp nghệ thuật sống đê? sống nhu mi? hơn, lắng nghe được nhiê?u hơn. Đô?ng ý không cô bé?
    Rô?i không xa, khi em lớn lên, bă?ng chị bây giơ?, em sef thấy không nơi đâu bă?ng gia đi?nh mi?nh đâu nhóc ạ.
    Bi?nh an nhé, cô bé
  7. uocmo2009

    uocmo2009 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/03/2009
    Bài viết:
    1.636
    Đã được thích:
    0
    có nhiều lúc suy nghĩ của e tương đối mâu thuẫn với những gì e hành động.
    đúng là e đang thấy 1 khoảng cách khá xa giữa tình cảm gia đình
    e ko được như những đứa khác
    em có cả bố lẫn mẹ trên nghĩa là thể xác, nhưng còn tâm hồn và tình thương của họ dành cho e đến đâu e k thể cảm nhận được, có thể ở tuổi e bây h chưa có những nhận thức hoàn toàn đúng đắn, e chưa dám nói trước về tương lai mình sẽ ra sao
    e cũng k thể phủ nhận là e đang được bố mẹ qtâm và chia sẻ, nhưng nó k đủ để e có nghị lực bước tiếp, để e có thể tin tưởng vào tình cảm của bố mẹ dành cho e
    cảm ơn chị đã chia sẻ cùng em...
    có lẽ đây cũng là những lời khuyên đắt giá để e nhìn nhận lại cách nghĩ của mình...
  8. metallica_wind

    metallica_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    515
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới đăng nhập lại, cũng bởi những biến đổi trong cuộc sống cứ thế cuốn cảm xúc trôi đi. "Bình yên đi nhé" như một lời ủi an và đôi khi cũng muốn chúc cho chính mình bình an... Nhớ rằng đã đọc ở đâu đó điều này, ở tuổi 30 phụ nữ sẽ yên ổn hơn và không thấy bất an nữa - trong chính bản thân. Có lẽ khi ở tuổi 25 mình vẫn chưa có được điều này...
    Đôi lúc mình tự hỏi, không biết có phải mình khó tính, hay nghĩ suy vớ vẩn hay đại loại như thế không rồi buồn vì những điều "bình thường" như tình yêu của mình nói. Vd như tình yêu của mình kể cho mình nghe về 1 chú Giám đốc thành đạt (mình rất hào hứng nghe), rồi chú ấy muốn làm mối cho tình yêu của mình vì quý mến (mình im lặng). Mình nghĩ, tại sao phải kể điều ấy, khi kể điều ấy là có ý gì không, có định nâng cao giá trị bản thân không hay thử độ ghen tuông có mình không, hay chỉ đơn giản là chuyện vu vơ? Nói chung là Đàn ông sao Hoả, Đàn bà sao Kim. Đôi khi mình cứ tự làm phức tạp mọi chuyện lên chăng?
    Cuộc sống giản đơn lặp lại (có người cho công việc ngày 8 tiếng, nghỉ t7 CN như thế là ổn định) làm cảm xúc của mình cũng đơn điệu đi...
  9. metallica_wind

    metallica_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    515
    Đã được thích:
    0
    Phụ nữ ở tuổi 30 thường qua đi cảm giác hoang mang, còn mình 25 tuổi, vẫn chông chênh giữa những điều được mất, so đo nhiều thứ... Những ngày buồn vui xen lẫn nhau, cho dù hơn 1 năm nay cảm xúc cũng nhạt nhòa hơn. Ở đâu không quan trọng, mà quan trọng là chính bản thân mình tự cảm thấy bình yên.

Chia sẻ trang này