1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhat ki'.... haha... cua mot con be'... hihi....Co' the

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi nhocmon, 30/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. net_of_boy

    net_of_boy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/11/2003
    Bài viết:
    93
    Đã được thích:
    0
    Nhật kí chả biết viết cái quái gì cả.À!Hôm nay vừa xem bóng đá nữ xong.Việt Nam đá hay quá.Càng tự hào hơn nữa là trận đấu được tổ chức tại sân Lạch Tray,TP.Hải Phòng-quê hương mình.Mọi người nhà mình chắc hẳn cũng chung cảm giác giống mình thôi.Tự dưng lại thấy nhớ nhà quá thể.Giờ này chắc bố mẹ và con em gái mình đang ngủ say rồi.Nếu mình mà ở nhà thì chắc sẽ phải ở ngoài đường mất.Bố đã dặn đi chơi phải về trước 23g đêm.Hôm nay chắc bọn bạn mình cũng chả ngủ đâu.Thế nào bọn nó cũng tập chung lại để ăn mừng.Mặc dù có đứa ở HN,có đứa ở Hải Phòng.Nhưng chăc chắn bọn nó cũng chung cảm xúc như mình lúc này thôi.Bọn nó sướng hơn mình là được ở gần gia đình gần bạn bè.Lúc buồn thì có thể về nhà nằm 1 mình hoặc gọi điện cho nhau để tâm sự.Giờ chỉ có mình ngồi đây thôi!Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi rồi.Trông buồn quá!Mình nhớ cả nó nữa-cái con khốn nạn làm khổ mình quá.Nhưng mà không sao!Mình chỉ yêu mình nó thôi.Không yêu được nó thì mình cóc thèm yêu đứa nào nữa.Khổ quá!trời sinh mình sao còn sinh nó làm chi?
    VTV4 vừa tổng hợp ngày thi đấu thứ 7 của Seagames xong.Việt Nam xuất sắc quá.Được 107 huy chương vàng rồi,hơn bọn Thai 30 huy chương vàng.Bọn Thai có lắp thêm moto vào đít cũng không thể đuổi kịp Việt Nam được.Hanh phúc va sung sướng làm sao!Nhưng mai mới là chiếc huy chương vàng quan trong nhất của Việt Nam-huy chương vàng bóng đá môn Bóng đá.Việt Nam muôn năm.Tiến lên,chiến đấu và chiến thắng!
    Rồi trong cô đơn chợt nghe thấy lời cay đắng mới biết ta cần nhau......
  2. nhocmon

    nhocmon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    [quote-nhocmon viết lúc 18:55 ngày 10/12/2003:
    ] Hôm qua xem đá bóng hay quá, đến nỗi những cảm xúc Đà Lạt còn lưu giữ đấy, mà nhoc mê quá, không thể không nói ké một vài câu vào được. Bi giờ có nói gì chăng nữa chắc cũng bằng thừa. Mọi người ai lúc ấy cũng cùng một tâm trạng như nhau mà thôi! Sung sướng, hồi hộp, căng thẳng, thất vọng, hi vọng... Tóm lại là mọi nỗi hỉ nộ ái ố! Trận đấu cũng chưa từng có trong lịch sử bóng đá Việt Nam, kì lạ và bất ngờ! Chưa bao giờ nhoc thấy thành phố lại nhiều cờ, mọi người lại hỉ hả, sung sướng phát... điên như thế. Chẳng ai quen biết ai vậy mà cứ bắt tay chúc mừng, thân mật như người một nhà "ê, Việt Nam thắng nhỉ! Hay nhỉ!" ... Tại các quán trên đường Nam Kì Khởi Nghĩa, người ta còn vác cả mấy cái tivi để ra ngoài vỉa hè để người đi trên đường tiện theo dõi. Ngay góc ngã tư, người chạy xe đang đứng chờ đèn xanh, bỗng nhiên một anh chàng vác lá cờ chạy tuột ra khỏi nhà hét vang "Việt Nam vô địch" cũng đủ sức mạnh khiến mọi người lúc ấy nhảy lên sung sướng, quên mất mình đang... ngồi trên xe. Bên ngã tư đường Hai Bà Trưng - Võ Thị Sáu, khu bán đồ trang trí sân khấu cũng chẳng câu nệ bắn một phát pháo kim tuyến (gần cả triệu bạc) cho mỗi bàn thắng, nghe "bụp", "bụp" giữa đường phố vắng hoe, mà sướng... Chỉ 5'''''''' sau chiến thắng, đường phố nghẹt người, cờ đỏ sao vàng rợp trời, lời hát "...giòng giống Lạc Hồng bốn ngàn năm...", rồi "... chúng ta là người chiến thắng, đường đến những ngày vinh quang không còn xa..." vang khắp mọi ngõ hẻm, thêng thang trên đường phố... Chưa bao giờ lòng người thấy tự hào mình là người Việt đến thế!... Mọi cảm xúc cuồn cuộn chảy tràn trong tim mỗi người. Hạnh phúc thật! Sung sướng thật!...
    Chỗ anh có thế không nhỉ! Chắc chắn rồi! Nhoc ước mình lúc ấy đang đứng cạnh anh!...
    ..........
    Chinh phục Langbian - Thật tuyệt vời!
    Hai giờ khuya mới chịu bò vào chăn nằm ngủ sau một ngày phơi mặt giữa nắng hanh, gió lạnh, sương đêm, lửa trại, gió hồ... Ngủ thật ngon. Đúng 6g sáng lồm cồm bò dậy sớm nhất phòng, chỉ một mục đích duy nhất: hôm nay sẽ leo Langbian! Sở dĩ nói là "leo" vì nhoc nghĩ nó cũng bình thường thui, có gì ghê gớm đâu! Đây không phải là lần leo núi đầu tiên của nhoc mà! Hai chị mệt quá nên không đi. Anh T. lẻn đi trước. Nhoc theo anh D. nhưng tự vận động là chính. Anh ý còn một cái máy ảnh bự chà bá bên hông với nhiệm vụ đầy "cao cả" trước mắt mà!
    Sau một chặng "nhảy dù" xe những người không quen biết thì tới chân núi. Nhoc vượt lên trên, lăm lăm máy hình, hi vọng chụp được một cái gì đó. Hành trang duy nhất là chai nước suối nhỏ xíu và máy hình. Liều thật! Đứng canh một hồi cũng gặp anh T. và bạn anh. Phải đi một đoạn đường thật xa mới tới chân núi. Thật khốn khổ, những con người ưu tú đã luyện tập từ trước họ đi theo con dường khác, mà muốn theo họ chỉ có cách đi đường tắt, tức là xuống dốc những ngọn đồi mà nhìn xuống, nhoc cảm thấy như mình đang chuẩn bị đi xuống vực thẳm! Ui trùi ui, trơn kinh khủng, dốc kinh khủng, cũng chẳng có mấy cây để bàm víu, trừ những bụi cỏ khô như được bôi mỡ. Gần như sắp khóc vì bướng đòi tiếp tục leo thì ba cô nhóc người dân tộc trong vùng ở đâu chạy ùa tới, vậy là có đồng minh "dìu dắt" giùm. Phải dùng từ "dìu dắt" vì đúng là mấy cô nhỏ ấy phải giúp nhoc đến cỡ đó! Một khe suối chảy vắt ngang đường xuống thung lũng, mát ruợi!... Lại bò lên! Té lên té xuống không biết bao nhiêu lần. Thở không nỗi, mặt tái mét, người ra mồ hôi như tắm mà hơi lạnh cóng phà từ trong người ra như bị sốt rét!... Anh T. còn tranh thủ chụp hình mình đang lết lên núi. Quá đáng thật!
    Cuối cùng cũng bắt kịp đoàn người thi. Nhưng lại tiếp tục mạo hiểm đi đường tắt. Thú vị cực kì! Miệng khát khô, chân tay lạnh từng đợt, ra mồ hôi như tắm, mặt mày quần áo lấm lem nhưng trước những cảnh tuyệt vời nhất khi nhìn từ trên cao xuống, không thể cưỡng lại được, đưa máy lên bấm lia lịa...
    Cô nhỏ Bim nhiệt tình dìu nhoc đi mỗi khi nhoc mệt quá không thể bước nỗi. Cô nhỏ cũng là người nhiệt tình nhất chờ mình, kể chuyện mình nghe, sẵn sàng đi chậm lại (với người dân tộc, đi rừng mà đi chậm thì rất nhanh mệt). Còn cô bé T.Rim như con chim nhỏ của núi rừng, giọng hát trong vắt, khoẻ khoắn trên suốt một chặng đường leo dốc.
    Nhóm lạc nhau lúc nào không biết. Chỉ còn mỗi mình nhóc và cô nhỏ Bim. Đường càng lúc càng khó leo, có đoạn đất trơn chỉ muốn té, có đoạn phải sử dụng dây thừng cột vào cây để leo lên. Lắc đác đoàn người thi bắt đầu đi xuống. Nhoc và vài đám người du ngoạn ì ạch tiếp tục leo đường rừng. Chưa bao giờ nhoc cảm thấy mình bất lực đến như thế! Leo xuống cũng không còn sức, mà chặng đường leo lên cứ xa vời vợi. Các cô chú, anh chị, bạn bè đồng trang lứa hô hào "cố lên", người thì chỉ còn 500m, người thì còn 3km, người thì còn 1km... Tóm lại là chẳng biết đâu mà lần. Một vài nhóm đi cùng bỏ cuộc, nhưng nhoc chẳng muốn mình cũng bỏ cuộc, cố gắng tự động viên mình ráng lên, đường lên đỉnh đang rất gần. Thật may mắn là nhoc còn cô nhỏ Bim bên cạnh. Người nhoc lạnh toát, miệng khô không khốc, bụng đói meo (bữa sáng chỉ dằn bụng một ổ bánh mì, chai nước trong balô đã cạn queo trên đừơng đi chia sẻ với nhóm), đôi chân nhoc chẳng bước nổi nữa. Nhoc cũng chẳng có cơ hội hay một chỗ tựa nào có thể dừng chân. Đoạn đường dốc leo trơn tuột, gồ ghề, nhỏ chỉ bằng một người đi, hai bên là cây rừng chằng chịt, sương mù bay bốn bên... Đã bắt đầu thấy nắng rọi. Tim đập mạnh gần như ghẹt thở. Đấy là cảm giác sung sướng của một người bắt đầu thấy đích đến đang đến gần. Càng đi lên, càng gắng dừng lại nhiều để điều hoà nhịp thở... Sương, núi rừng, cây cối... cảnh vật cứ như mơ. Chân bước không nổi, vậy mà cứ mặc kệ tay run gần chết, cầm máy không vững nhưng cứ bấm và bấm... Lên tới nơi, đỉnh núi chỉ là một bãi trống, chẳng có cây cối gì ngoài cỏ mọc dài. Một đỉnh núi trống hoắc trống huơ nhưng nhìn xuống duới thì đồng bằng, núi rừng xung quanh hiện lên mờ mờ ảo ảo...
    Nắng gắt cả ngay trên đầu! Có lúc dịu như sắp mưa. Lạnh! Nằm vật ra cỏ, mặc kệ còn nhiều người chưa xuống đỉnh. Mây trời rất gần, cứ như treo lơ lửng trên đầu vậy! Chẳng biết phải nói như thế nào cho hết cảm xúc sung sướng ngập tràn lúc ấy. Cố gắng tịnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió bên tai, nhìn mây trôi rất gần, nghe sương bay quanh lành lạnh... Gọi điện cho anh! Anh cuời vui thật vui, chia sẻ, động viên "khi xuống núi cũng đang có bước chân anh đi cùng". Ừ, lúc ấy, đang loay hoay chẳng biết cách nào xuống núi đựơc...
    Được nhocmon sửa chữa / chuyển vào 12:33 ngày 11/12/2003
    [/QUOTE]
  3. nhocmon

    nhocmon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    [quote-nhocmon viết lúc 18:55 ngày 10/12/2003:
    ] Hôm qua xem đá bóng hay quá, đến nỗi những cảm xúc Đà Lạt còn lưu giữ đấy, mà nhoc mê quá, không thể không nói ké một vài câu vào được. Bi giờ có nói gì chăng nữa chắc cũng bằng thừa. Mọi người ai lúc ấy cũng cùng một tâm trạng như nhau mà thôi! Sung sướng, hồi hộp, căng thẳng, thất vọng, hi vọng... Tóm lại là mọi nỗi hỉ nộ ái ố! Trận đấu cũng chưa từng có trong lịch sử bóng đá Việt Nam, kì lạ và bất ngờ! Chưa bao giờ nhoc thấy thành phố lại nhiều cờ, mọi người lại hỉ hả, sung sướng phát... điên như thế. Chẳng ai quen biết ai vậy mà cứ bắt tay chúc mừng, thân mật như người một nhà "ê, Việt Nam thắng nhỉ! Hay nhỉ!" ... Tại các quán trên đường Nam Kì Khởi Nghĩa, người ta còn vác cả mấy cái tivi để ra ngoài vỉa hè để người đi trên đường tiện theo dõi. Ngay góc ngã tư, người chạy xe đang đứng chờ đèn xanh, bỗng nhiên một anh chàng vác lá cờ chạy tuột ra khỏi nhà hét vang "Việt Nam vô địch" cũng đủ sức mạnh khiến mọi người lúc ấy nhảy lên sung sướng, quên mất mình đang... ngồi trên xe. Bên ngã tư đường Hai Bà Trưng - Võ Thị Sáu, khu bán đồ trang trí sân khấu cũng chẳng câu nệ bắn một phát pháo kim tuyến (gần cả triệu bạc) cho mỗi bàn thắng, nghe "bụp", "bụp" giữa đường phố vắng hoe, mà sướng... Chỉ 5'''''''' sau chiến thắng, đường phố nghẹt người, cờ đỏ sao vàng rợp trời, lời hát "...giòng giống Lạc Hồng bốn ngàn năm...", rồi "... chúng ta là người chiến thắng, đường đến những ngày vinh quang không còn xa..." vang khắp mọi ngõ hẻm, thêng thang trên đường phố... Chưa bao giờ lòng người thấy tự hào mình là người Việt đến thế!... Mọi cảm xúc cuồn cuộn chảy tràn trong tim mỗi người. Hạnh phúc thật! Sung sướng thật!...
    Chỗ anh có thế không nhỉ! Chắc chắn rồi! Nhoc ước mình lúc ấy đang đứng cạnh anh!...
    ..........
    Chinh phục Langbian - Thật tuyệt vời!
    Hai giờ khuya mới chịu bò vào chăn nằm ngủ sau một ngày phơi mặt giữa nắng hanh, gió lạnh, sương đêm, lửa trại, gió hồ... Ngủ thật ngon. Đúng 6g sáng lồm cồm bò dậy sớm nhất phòng, chỉ một mục đích duy nhất: hôm nay sẽ leo Langbian! Sở dĩ nói là "leo" vì nhoc nghĩ nó cũng bình thường thui, có gì ghê gớm đâu! Đây không phải là lần leo núi đầu tiên của nhoc mà! Hai chị mệt quá nên không đi. Anh T. lẻn đi trước. Nhoc theo anh D. nhưng tự vận động là chính. Anh ý còn một cái máy ảnh bự chà bá bên hông với nhiệm vụ đầy "cao cả" trước mắt mà!
    Sau một chặng "nhảy dù" xe những người không quen biết thì tới chân núi. Nhoc vượt lên trên, lăm lăm máy hình, hi vọng chụp được một cái gì đó. Hành trang duy nhất là chai nước suối nhỏ xíu và máy hình. Liều thật! Đứng canh một hồi cũng gặp anh T. và bạn anh. Phải đi một đoạn đường thật xa mới tới chân núi. Thật khốn khổ, những con người ưu tú đã luyện tập từ trước họ đi theo con dường khác, mà muốn theo họ chỉ có cách đi đường tắt, tức là xuống dốc những ngọn đồi mà nhìn xuống, nhoc cảm thấy như mình đang chuẩn bị đi xuống vực thẳm! Ui trùi ui, trơn kinh khủng, dốc kinh khủng, cũng chẳng có mấy cây để bàm víu, trừ những bụi cỏ khô như được bôi mỡ. Gần như sắp khóc vì bướng đòi tiếp tục leo thì ba cô nhóc người dân tộc trong vùng ở đâu chạy ùa tới, vậy là có đồng minh "dìu dắt" giùm. Phải dùng từ "dìu dắt" vì đúng là mấy cô nhỏ ấy phải giúp nhoc đến cỡ đó! Một khe suối chảy vắt ngang đường xuống thung lũng, mát ruợi!... Lại bò lên! Té lên té xuống không biết bao nhiêu lần. Thở không nỗi, mặt tái mét, người ra mồ hôi như tắm mà hơi lạnh cóng phà từ trong người ra như bị sốt rét!... Anh T. còn tranh thủ chụp hình mình đang lết lên núi. Quá đáng thật!
    Cuối cùng cũng bắt kịp đoàn người thi. Nhưng lại tiếp tục mạo hiểm đi đường tắt. Thú vị cực kì! Miệng khát khô, chân tay lạnh từng đợt, ra mồ hôi như tắm, mặt mày quần áo lấm lem nhưng trước những cảnh tuyệt vời nhất khi nhìn từ trên cao xuống, không thể cưỡng lại được, đưa máy lên bấm lia lịa...
    Cô nhỏ Bim nhiệt tình dìu nhoc đi mỗi khi nhoc mệt quá không thể bước nỗi. Cô nhỏ cũng là người nhiệt tình nhất chờ mình, kể chuyện mình nghe, sẵn sàng đi chậm lại (với người dân tộc, đi rừng mà đi chậm thì rất nhanh mệt). Còn cô bé T.Rim như con chim nhỏ của núi rừng, giọng hát trong vắt, khoẻ khoắn trên suốt một chặng đường leo dốc.
    Nhóm lạc nhau lúc nào không biết. Chỉ còn mỗi mình nhóc và cô nhỏ Bim. Đường càng lúc càng khó leo, có đoạn đất trơn chỉ muốn té, có đoạn phải sử dụng dây thừng cột vào cây để leo lên. Lắc đác đoàn người thi bắt đầu đi xuống. Nhoc và vài đám người du ngoạn ì ạch tiếp tục leo đường rừng. Chưa bao giờ nhoc cảm thấy mình bất lực đến như thế! Leo xuống cũng không còn sức, mà chặng đường leo lên cứ xa vời vợi. Các cô chú, anh chị, bạn bè đồng trang lứa hô hào "cố lên", người thì chỉ còn 500m, người thì còn 3km, người thì còn 1km... Tóm lại là chẳng biết đâu mà lần. Một vài nhóm đi cùng bỏ cuộc, nhưng nhoc chẳng muốn mình cũng bỏ cuộc, cố gắng tự động viên mình ráng lên, đường lên đỉnh đang rất gần. Thật may mắn là nhoc còn cô nhỏ Bim bên cạnh. Người nhoc lạnh toát, miệng khô không khốc, bụng đói meo (bữa sáng chỉ dằn bụng một ổ bánh mì, chai nước trong balô đã cạn queo trên đừơng đi chia sẻ với nhóm), đôi chân nhoc chẳng bước nổi nữa. Nhoc cũng chẳng có cơ hội hay một chỗ tựa nào có thể dừng chân. Đoạn đường dốc leo trơn tuột, gồ ghề, nhỏ chỉ bằng một người đi, hai bên là cây rừng chằng chịt, sương mù bay bốn bên... Đã bắt đầu thấy nắng rọi. Tim đập mạnh gần như ghẹt thở. Đấy là cảm giác sung sướng của một người bắt đầu thấy đích đến đang đến gần. Càng đi lên, càng gắng dừng lại nhiều để điều hoà nhịp thở... Sương, núi rừng, cây cối... cảnh vật cứ như mơ. Chân bước không nổi, vậy mà cứ mặc kệ tay run gần chết, cầm máy không vững nhưng cứ bấm và bấm... Lên tới nơi, đỉnh núi chỉ là một bãi trống, chẳng có cây cối gì ngoài cỏ mọc dài. Một đỉnh núi trống hoắc trống huơ nhưng nhìn xuống duới thì đồng bằng, núi rừng xung quanh hiện lên mờ mờ ảo ảo...
    Nắng gắt cả ngay trên đầu! Có lúc dịu như sắp mưa. Lạnh! Nằm vật ra cỏ, mặc kệ còn nhiều người chưa xuống đỉnh. Mây trời rất gần, cứ như treo lơ lửng trên đầu vậy! Chẳng biết phải nói như thế nào cho hết cảm xúc sung sướng ngập tràn lúc ấy. Cố gắng tịnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió bên tai, nhìn mây trôi rất gần, nghe sương bay quanh lành lạnh... Gọi điện cho anh! Anh cuời vui thật vui, chia sẻ, động viên "khi xuống núi cũng đang có bước chân anh đi cùng". Ừ, lúc ấy, đang loay hoay chẳng biết cách nào xuống núi đựơc...
    Được nhocmon sửa chữa / chuyển vào 12:33 ngày 11/12/2003
    [/QUOTE]
  4. vitamin3010

    vitamin3010 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    4.919
    Đã được thích:
    1
    Bố khỉ, hôm nay cáu thật. 12 rưỡi mới ò e í e chui ra khỏi chăn để 2h nhảy vào bàn nhai môn Pháp Lý Đại Cương. Chuối chuối là ở đoạn vừa mó tay vào cái đèn bàn nó vụt sáng rồi tắt ngóm. Đèn hỏng, phải mở cửa ra cho sáng, mà mở cửa thì gió lạnh lạnh cứ thổi ào ào vào mặt, cả bụi nữa chứ. Đành đóng cửa bật đèn tuýp lên vậy, chiu khó tẹo. Như thế còn đỡ hơn là mở cửa ra vừa rét vừa nghe thằng cạnh nhà nghêo ngao thổi kèn(nó toàn thổi Ôi tình yêu).
    Tối ,đ ang chuẩn bị ăn cơm thì bà cô có vé đi xem bế mạc SG, lại tong tóc thay quần áo, chạy ra xxe búyt đi lên Mỹ Đình. Đến chỗ kiểm tra đồ đạc có mỗi cái máy ảnh mà các bố cảnh sát săm soi mãi. Nhẹ tay cái chứ, máy của em đồ xịn đấy
    Rốt cục hôm nay em chụp tổng cộng 90 cái ảnh và quay được 3 đoạn phim. Cái màn biểu diễn nào cũng chẳng nhìn thầy gì, chỉ giỏi rình có dù bay qua là giơ máy lên. CHuối quá, sao ko mang ống nhòm nhỉ ?
    Còn bây giờ, đang chit-chat với một lũ bạn cũ ở phương trời xa xa xa xa. Sao dạo này chúng nó ăn nói ác liệt thế, toàn dùng mấy từ như "Biến mất con mẹ hàng lươn "or "thằng cha đấy đẹp trai trên mức cần thiết". Rõ khỉ. ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
  5. vitamin3010

    vitamin3010 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    4.919
    Đã được thích:
    1
    Bố khỉ, hôm nay cáu thật. 12 rưỡi mới ò e í e chui ra khỏi chăn để 2h nhảy vào bàn nhai môn Pháp Lý Đại Cương. Chuối chuối là ở đoạn vừa mó tay vào cái đèn bàn nó vụt sáng rồi tắt ngóm. Đèn hỏng, phải mở cửa ra cho sáng, mà mở cửa thì gió lạnh lạnh cứ thổi ào ào vào mặt, cả bụi nữa chứ. Đành đóng cửa bật đèn tuýp lên vậy, chiu khó tẹo. Như thế còn đỡ hơn là mở cửa ra vừa rét vừa nghe thằng cạnh nhà nghêo ngao thổi kèn(nó toàn thổi Ôi tình yêu).
    Tối ,đ ang chuẩn bị ăn cơm thì bà cô có vé đi xem bế mạc SG, lại tong tóc thay quần áo, chạy ra xxe búyt đi lên Mỹ Đình. Đến chỗ kiểm tra đồ đạc có mỗi cái máy ảnh mà các bố cảnh sát săm soi mãi. Nhẹ tay cái chứ, máy của em đồ xịn đấy
    Rốt cục hôm nay em chụp tổng cộng 90 cái ảnh và quay được 3 đoạn phim. Cái màn biểu diễn nào cũng chẳng nhìn thầy gì, chỉ giỏi rình có dù bay qua là giơ máy lên. CHuối quá, sao ko mang ống nhòm nhỉ ?
    Còn bây giờ, đang chit-chat với một lũ bạn cũ ở phương trời xa xa xa xa. Sao dạo này chúng nó ăn nói ác liệt thế, toàn dùng mấy từ như "Biến mất con mẹ hàng lươn "or "thằng cha đấy đẹp trai trên mức cần thiết". Rõ khỉ. ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
  6. nhocmon

    nhocmon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Dạo này không có thời gian để mà ghé thăm trang web chứ đừng nói viết cái gì đó vào topic của nhoc! Đáng của tội!
    Thi và thi! vừa học vừa thi với 12 môn học đủ để cho nhoc bò ra học, cùng với chạy sô một số công tác khác!
    Nhưng niềm vui cũng không ít đâu nhe! Được chia sẻ nhiều hơn với người mình thương mến! Được chạy đau với hàng tá công việc, được thử sức thêm với kiểu sắp xếp công việc như thế nào cho hiệu quả! Cũng phải đối mặt với những tình cảm... hết chịu nổi ngày một lớn dần trong mỗi người...
    Mong sẽ đựơc kể thật nhiều chuyện trong nhật kí sắp tới. Nhật kí nhé! Bye!!!!
    Happy New Year tất cả mọi người! Hạnh phúc hơn và thành công hơn trong năm mới!!!!!
  7. nhocmon

    nhocmon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Dạo này không có thời gian để mà ghé thăm trang web chứ đừng nói viết cái gì đó vào topic của nhoc! Đáng của tội!
    Thi và thi! vừa học vừa thi với 12 môn học đủ để cho nhoc bò ra học, cùng với chạy sô một số công tác khác!
    Nhưng niềm vui cũng không ít đâu nhe! Được chia sẻ nhiều hơn với người mình thương mến! Được chạy đau với hàng tá công việc, được thử sức thêm với kiểu sắp xếp công việc như thế nào cho hiệu quả! Cũng phải đối mặt với những tình cảm... hết chịu nổi ngày một lớn dần trong mỗi người...
    Mong sẽ đựơc kể thật nhiều chuyện trong nhật kí sắp tới. Nhật kí nhé! Bye!!!!
    Happy New Year tất cả mọi người! Hạnh phúc hơn và thành công hơn trong năm mới!!!!!
  8. nhocmon

    nhocmon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Thằng nhoc nhà mình dạo này ho liên tục. Đêm ngủ mà cứ khụ khụ cả đêm, nghe sốt cả ruột. Có những hôm sốt nóng ran. Bố cũng chẳng khác gì, cũng ho khan liên tục. Mẹ bảo cả nhà đua nhau mà ho, mà bệnh. Mình thỉnh thoảnh cũng "đua đòi" ho một tí với bố, với nhóc... Thế mà hôm nay mẹ lại bệnh. Mình chẳng giúp được mẹ cái gì cả. Thời gian không có, cứ bò ra học thi, có hôm thức khuya cả đêm, mẹ xót, chẳng ngủ được, lại dậy pha cho đứa con "cò ma" một ly sữa, bố cũng rục rịch dậy, sang phòng "kiếm" chuyện nói với con gái: phòng tối quá, để bố kiếm thêm một cái đèn bàn học... Thằng nhóc nằm ngủ bên cạnh thi thoảng lại ho... Mới 3g sáng mà gà đã gáy. Lạ nhỉ! Thấy đêm không dài tí nào cả... Mình yêu mẹ, yêu bố, yêu nhóc nhất trên đời này. Có khi nào mình đủ can đảm nói những lời này với mẹ, bố, nhóc không nhỉ? Ừa, mà thôi, để dành nó thành những việc làm thiết thực thì hơn, nhỉ! Cố gắng lên hen nhoc!
    Yêu! Yêu! Yêu! Lần đầu yêu là vậy sao? Bao nhiêu là băn khoăn, trăn trở, bao nhiêu là ước mơ, là hồn nhiên... Nhưng vẫn cảm thật thiếu một cái gì đó, thời gian... Chưa bắt đầu đâu. À, chúng mình chỉ mới bắt đầu thôi. Chưa chính thức, nhưng cũng chẳng đủ giấu đi cảm xúc của riêng mỗi người để mối quan hệ trở thành lấp lửng. Vậy nó là cái gì hả anh? Em có đang quá hồn nhiên và vụng về.... Mà thôi, hãy dành riêng cho chúng ta tất cả những gì lúc này anh nhỉ! Vì em biết, anh và em đều cùng đang rất trân trọng tình cảm này!
    Ba ngày tiếp theo tuần tới sẽ thi liên tục. Ui,cố lên nào. Tết năm nay ăn tết sao đây ha? Có vui không ta? Mình chưa có khái niệm tết gì cả, nhưng cứ nghĩ tới những đồng xu lẻng xẻng trong túi, cũng thấy chút gì đó là hay hay rùi. Ít ra là với một hàng cháu đang đứng xếp dài của mình. Ui, đứa nào cũng dễ thương thấy sợ...
    Chúc mọi ngừơi một ngày tốt lành và hạnh phúc!
  9. nhocmon

    nhocmon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Thằng nhoc nhà mình dạo này ho liên tục. Đêm ngủ mà cứ khụ khụ cả đêm, nghe sốt cả ruột. Có những hôm sốt nóng ran. Bố cũng chẳng khác gì, cũng ho khan liên tục. Mẹ bảo cả nhà đua nhau mà ho, mà bệnh. Mình thỉnh thoảnh cũng "đua đòi" ho một tí với bố, với nhóc... Thế mà hôm nay mẹ lại bệnh. Mình chẳng giúp được mẹ cái gì cả. Thời gian không có, cứ bò ra học thi, có hôm thức khuya cả đêm, mẹ xót, chẳng ngủ được, lại dậy pha cho đứa con "cò ma" một ly sữa, bố cũng rục rịch dậy, sang phòng "kiếm" chuyện nói với con gái: phòng tối quá, để bố kiếm thêm một cái đèn bàn học... Thằng nhóc nằm ngủ bên cạnh thi thoảng lại ho... Mới 3g sáng mà gà đã gáy. Lạ nhỉ! Thấy đêm không dài tí nào cả... Mình yêu mẹ, yêu bố, yêu nhóc nhất trên đời này. Có khi nào mình đủ can đảm nói những lời này với mẹ, bố, nhóc không nhỉ? Ừa, mà thôi, để dành nó thành những việc làm thiết thực thì hơn, nhỉ! Cố gắng lên hen nhoc!
    Yêu! Yêu! Yêu! Lần đầu yêu là vậy sao? Bao nhiêu là băn khoăn, trăn trở, bao nhiêu là ước mơ, là hồn nhiên... Nhưng vẫn cảm thật thiếu một cái gì đó, thời gian... Chưa bắt đầu đâu. À, chúng mình chỉ mới bắt đầu thôi. Chưa chính thức, nhưng cũng chẳng đủ giấu đi cảm xúc của riêng mỗi người để mối quan hệ trở thành lấp lửng. Vậy nó là cái gì hả anh? Em có đang quá hồn nhiên và vụng về.... Mà thôi, hãy dành riêng cho chúng ta tất cả những gì lúc này anh nhỉ! Vì em biết, anh và em đều cùng đang rất trân trọng tình cảm này!
    Ba ngày tiếp theo tuần tới sẽ thi liên tục. Ui,cố lên nào. Tết năm nay ăn tết sao đây ha? Có vui không ta? Mình chưa có khái niệm tết gì cả, nhưng cứ nghĩ tới những đồng xu lẻng xẻng trong túi, cũng thấy chút gì đó là hay hay rùi. Ít ra là với một hàng cháu đang đứng xếp dài của mình. Ui, đứa nào cũng dễ thương thấy sợ...
    Chúc mọi ngừơi một ngày tốt lành và hạnh phúc!
  10. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.106
    Đã được thích:
    114
    Nhocmon_ truyện của bạn hay thật .Chỉ mỗi tội đọc xong nhưc hết cả mắt .Viết dài mà đọc ko ngán .HÌ đấy là điều mình thấy tuyệt nhất ở phong ccách viết này đấy!
    mình tin ở bạn

Chia sẻ trang này