1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật kí mang thai - Yoko Ogawa

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivalus, 15/05/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Ngày mùng 4 tháng Ba (thứ bảy), mười sáu tuần + năm ngày.
    Đã sang tháng thứ năm vậy mà bụng chị vẫn chẳng cộm lên chút nào. Mấy tuần liền chị chỉ ăn bánh mì sừng bò với nước uống thể thao nên người càng ngày càng seo sắt. Ngoài những lúc tới bệnh viện M và chỗ bác sĩ Nikaido, chị suốt ngày nằm bẹp trên giường như một con bệnh nặng.
    Việc duy nhât tôi làm được là chú ý sao cho đừng có mùi gì cả. Tôi đổi toàn bộ xà phòng trong nhà sang loại không mùi. Những thứ gia vị như ớt cựa gà, húng tây, xôn, tôi đều cho vào trong lon đậy kín. Tôi đem hết chỗ mĩ phẩm từ phòng chị về phòng mình. Chị bảo mùi kem đánh răng làm chị ghê cổ, thế là anh rể bèn mua về loại bàn chải dùng tia nước. Chỉ khi nào cần lắm tôi mới mang nồi cơm, bếp điện từ và máy pha cà phê ra ngoài vườn rồi trải chiếu ngồi ăn.
    Vừa ngắm bầu trời đêm vừa ăn cơm một mình ngoài vườn thật nhẹ nhõm. Mới sang xuân, màu sắc của màn đêm và cảm giác về những cơn gió thật mềm mại, chẳng lạnh chút nào. Lòng bàn tay và đôi chân đang duỗi dài trên chiếu của tôi gần như lẫn vào bóng tối, ấy vậy mà tôi lại trông rất rõ bụi tử vi, những viên gạch xây bồn hoa trong vườn và những vì sao bé tẹo đang nhấp nháy. Chẳng có âm thanh nào khác ngoài tiếng chó sủa xa xa.
    Tôi cắm phích nồi cơm vào cái ổ điện mà phải vất vả lắm tôi mới kéo được ra vườn. lát sau hơi nước trắng mờ bắt đầu bốc khói lên quyện vào bóng tối. Rồi tôi hâm nóng gói sốt kem ăn liền bằng bếp điện từ. Thảng hoặc, một vài cơn gió mạnh thổi tới đem theo hơi nước nóng bay tít lên bầu trời cao. Những tán cây trong vườn lay động.
    Lúc ăn cơm ngoài vườn, tôi thường ăn lâu thường lệ. Bát đĩa đặt trên cái chiếu cái nào cái nấy cứ nghiêng nghiêng. Vừa múc nước xốt vừa tránh để tràn ra ngoài, tôi thấy mình như một đứa trẻ đang chơi đồ hàng. Dưới màn đêm, thời gian trôi đi thong thả.
    Tôi nhìn lên, ánh đèn trong căn phòng trên tầng hai của chị đang mờ mờ sáng. Vừa nghĩ đến cảnh chị nằm cuộn tròn trên giường giữa đủ thứ mùi lởn vởn, tôi vừa há to miệng húp chỗ nước xốt cùng với bóng đêm.
  2. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0

    Ngày 22 tháng Ba (chủ nhật), mười bảy tuần + sáu ngày
    Bố mẹ anh rể mang tới một món rất lạ được gói trong tấm vải hoa. Món đó là một vuông vải dài màu trắng, có khổ rộng chừng năm mươi phân. Lúc mẹ anh rể cẩn thận cởi cái bọc ra, tôi chẳng thể đoán được nó là cái gì. Tôi thấy nó chẳng khác một miếng vải bình thường.
    Anh rể trải rộng nó ra trước mặt, có hình một con chó được triện trên mép vải. Tai con chó dựng đứng, có vẻ rất khôn ngoan.
    - À, hình như hôm này là ngày tuất của tháng thứ năm, phải không ạ?
    Chị hỏi bằng giọng yếu ớt. Ngay cả khi ở trước mặt bố mẹ chồng, chị cũng không thể giấu nổi vẻ mệt mỏi.
    - Đúng rồi. Mấy thứ này hơi lôi thôi, nhưng mà lành lắm con ạ.
    Nói rồi bác gái bày ra trước mặt chúng tôi một thanh tre, một mớ chỉ điều và một cái chuông nhỏ màu bạc. Cuối cùng bác lấy ra tờ giấy gấp của nhà chùa hướng dẫn cách dùng những thứ ấy để cầu cho mẹ tròn con vuông
    - Úi chà, có cả sách hướng dẫn nữa hả bác?
    Tôi than phục thốt lên.
    - Ở nhà chùa người ta bán cả bộ cháu ạ.
    Bác gái cười.
    Tôi chợt thấy lo lắng, nhỡ đâu thuốc nhuộm trắng của miếng vải và cái thanh tre chẳng biết để làm gì kia lại bốc ra thứ mùi gì đó. Chị vuốt ve bìa tờ gấp bằng những ngón tay thon thả của mình.
    Năm người chúng tôi lần lượt cầm từng món một lên xem, người nào cũng gật gù, hết lật lên lật xuống, lại lắc tới lắc lui.
    Sau khi bố mẹ anh rể về, chị liền nhốt mình trong phòng, chẳng còn quan tâm tới mấy món đồ nhà chùa đó nữa. Anh rể nhặt lấy từng thứ gói lại như cũ. Chiếc chuông khe khẽ rung lên.
    - Tại sao người ta lại triện con chó vào chỗ này hả anh?
    Tôi hỏi anh rể.
    - Mỗi lứa, chó đẻ được rất nhiều con. Mà lại đẻ rất dễ, nên người ta dùng nó làm bùa an thai.
    - Động vật mà cũng có đẻ dễ với đẻ khó cơ ạ?
    - Có lẽ là vậy đấy!
    - Chó con chui ra có dễ dàng như khi mình bóp cho hạt đậu Hà Lan bật khỏi vỏ không anh?
    - Ừ, chẳng biết có giống thế không.
    - Anh đã bao giờ thấy chó sinh con chưa?
    - Chưa.
    Anh vừa lắc đầu vừa đáp. Ở trong bọc vải, con chó đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
  3. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0

    Ngày 31 tháng Ba (thứ Ba), mười chín tuần + một ngày.
    Chỗ làm thêm hôm nay ở xa nên tôi phải dậy tự khá sớm. Suốt dọc đường đi bộ ra ga, sương sớm vây chặt quanh tôi. Lông mi lạnh buốt vì ướt.
    Tôi thích công việc làm thêm kiểu này. Mỗi ngày, tôi sẽ tới siêu thị ở một thị trấn xa lạ và không bao giờ phải ghé lại lần hai. Đứng ngắm những con người túm tụm trong cái siêu thị trước cửa một ga xép có thanh chắn tàu, có bãi để xe đạp và có bến xe bus, tự nhiên tôi thấy mình như đang đi du lịch.
    Lúc nào cũng vậy, tôi xuất trình thẻ qua cửa và đi vào siêu thị từ lối cửa sau. Lối cửa sau của siêu thị luôn bề bộn những thùng các tông, mẩu vụn rau và những mẩu ni lông ướt, cảm giác thật buồn tẻ. Ánh đèn huỳnh quang lờ mờ yếu ớt. Tôi đưa thẻ qua ô cửa sổ nhỏ của phòng trực ban, người bảo vệ lạnh nhạt gật đầu.
    Trước giờ mở cửa, các kệ hàng vẫn còn được che kín, điện hầu như chưa được bật, khu bán hàng cũng hiu hắt như lối cửa sau. Tôi đeo túi đồ nghề lên, dạo quanh khu bán hàng một lượt để tìm ra địa điểm thích hợp nhất cho công việc của mình. Hôm nay tôi chọn lối đi giữa quầy thịt và hòm thực phẩm đông lạnh
    Đầu tiên, tôi xếp những thùng các tông xin được ở lối cửa sau thành một cái bệ và phủ khăn trải bàn có hình hoa lên trên. Tiếp theo, tôi bày bánh quy mặn lên những cái đĩa đặt trên bàn. Sau đó, tôi lấy âu và máy tạo bọt ra đánh kem trứng.
    Tiếng đanh kem vang khắp các ngóc ngách yên ắng giữa các kệ hàng bao giờ cũng làm tôi thấy ngượng. Mặc kệ ánh mắt của các nhân viên siêu thị đang rục rịch xếp hàng trước quầy thu ngân cho lễ tập trung buổi sáng, tôi ra sức quấy đảo chiếc máy tạo bọt.
    Ở siêu thị hôm nay tôi tới làm, người ta mới sửa sang nội thất thành ra sàn và trần nhà sạch bóng. Tôi quết kem lên bánh quy mặn và đưa ra mời các khách tới mua đồ. Lúc đó, tôi sẽ nói đúng mẫu câu được viết trong sổ tay nhân viên.
    ?oMón kem đánh trứng hôm nay rất rẻ. Xin mời quý khách dùng thử và mua về cho chiếc bánh ga tô tự tay mình làm.?
    Ngoài câu ấy ra, tôi không cần phải nói gì thêm nữa.
    Những phụ nữ luống tuổi đi xăng đan, những cậu nhóc trong bộ đồ thể thao, những người Philippin tóc xoăn, có biết bao loại người qua lại trước mắt tôi. Vài người trong số đó sẽ nhúp lấy một cái bánh trên chiếc đĩa tôi chìa ra lên ăn. Có những người vừa lẩm bẩm: ?oChẳng biết rẻ hơn bình thường được bao nhiêu?, vừa đi vụt qua, và cũng có những người chỉ lẳng lặng đút kem vào giỏ.
    Tôi mỉm cười vừa đủ để bình đẳng với bất cứ ai. Bởi lẽ số hộp kem tôi bán được chẳng liên quan gì tới thù lao làm thêm của tôi. Không bận tâm tới bất cứ loại người nào và điềm nhiên mỉm cười với tất cả khiến tôi thấy dễ chịu hơn.
    Người đâu tiên tới ăn thử là một bà cụ lưng đã còng. Bà quấn quanh cổ một chiếc khăn giống như khăn mùi soa, tay trái lủng lẳng chiếc túi vải màu nâu. Giản dị tới mức có thể lặng lẽ tan biến vào giữa đám đông của siêu thị.
    - Cháu này, bà thử một miếng được chứ?
    Bà cụ ý tứ tiến lại gần.
    - Vâng, mời bà ạ.
    Tôi tươi tắn đáp.
    Thoạt tiên, bà cụ dán mắt vào chiếc đĩa, như thể đang nhìn vào vật gì lạ lắm. Thế rồi, bà chậm chạp đưa cánh tay ra, nhón lấy chiếc bánh bằng những ngón tay khô mốc. Nhưng đoạn thả chiếc bánh vào trong miệng thì nhanh đến khó tả. Bà mở tròn miệng như một đứa trẻ, sau đó ngậm miệng lại và nhắm mắt.
    Chúng tôi bị vây quanh bởi vô vàn thực phẩm. Đằng sau bà cụ là quầy thịt, những thịt thái chỉ, thịt tảng, thịt xay xếp thành hàng ngay ngắn; còn đằng sau tôi, những đậu đũa, bánh nướng, croquette chìm trong làn hơi của quầy đông lạnh. Thực phẩm la liệt chất trên những chiếc kệ cao quá đầu người nối đuôi nhau xếp kín cả sàn nhà rộng thênh thang. Rau tươi, sản phẩm sữa, bánh kẹo cùng gia vị, thứ nào cũng đầy ngồn ngộn. Hẳn người ta phải chóng mặt khi đứng giữa các kệ mà nhìn lên.
    Cơ man những người xách giỏ mua hàng diễu qua chúng tôi. Họ lượn lờ chọn đồ ăn như lũ phù du vật vờ trong nước.
    Tôi rung mình khi nghĩ mọi thứ ở đây đều ăn được. Có tới ngần này con người lui tới đây chỉ để tìm thức ăn. Thế rồi tôi buồn bã ngắm nhìn những chiếc bánh sừng bò và liên tưởng tới cảnh chị tôi đang lấy tay véo một góc bánh nhỏ. Khóe mắt như sắp khóc khi vừa nuốt xong miếng bành của chị cùng những mẩu vụn bánh vãi trắng trên mặt bàn lần lượt hiên lên trong óc tôi.
    Trong lúc bà cụ ăn bánh, tôi có thể thoáng thấy lưỡi bà.Cái lưỡi đỏ tươi, chẳng hề tương xứng với cơ thể đã già yếu. Ánh đèn lóe lên trên mặt lưỡi lổn nhổn, khiến nó hiện rõ ngay cả trong vòm miệng tối om. Cái lưỡi mềm mại cuộn lấy màu trắng của lớp kem.
    - Cháu này, bà thử một chiếc nữa được không?
    Bà cụ cúi xuống, vừa đung đưa túi vừa hỏi. Hiếm có người nào ăn thử đến cái thứ hai nên tôi hơi bối rối, nhưng không cần nhiều thời gian để tôi lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười: ?oVâng, bà cứ tự nhiên ạ.? Giống y như lúc trước, bà cụ lại nhón lấy chiếc bánh quy mặn bằng những ngón tay nhăn nheo, há tròn miệng, thả bánh vào trong và để lộ ra chiếc lưỡi đỏ tươi. Cái cách ăn của bà trông mới khỏe khoắn làm sao. Có nhịp điệu và sức mạnh, mọi thứ tiếp nối không ngừng.
    - cám ơn cháu, cho bà mua cái này.
    Bà cụ đút hộp kem trứng vào giỏ.
    - Cảm ơn bà.
    Trong lúc đáp lại, tôi thầm tự hỏi không biết bà cụ sẽ ăn chỗ kem ấy như thế nào sau khi về đến nhà. Tấm lưng nhỏ thó ngay lập tức khuất dạng giữa đám đông.
  4. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Ngày 16 tháng Tư (thứ Năm), hai mươi mốt tuần + ba ngày
    Hôm nay là ngày đầu tiên chị mặc váy bầu. Chỉ chờ có vậy, bụng chị lập tức trông cộm hẳn lên. Nhưng khi sờ vào thì lại chẳng có gì khác lạ. Tôi chẳng thể nào tin nổi phía bên kia lớp da dưới lòng bàn tay mình là một con người đang sống.
    Chị có vẻ vẫn chưa quen với chiếc váy bầu, cứ thắt đi thắt lại dây váy.
    Thế rồi đột nhiên chị dứt nghén. Nó biến mất đường đột cũng như khi nó đến.
    Buổi sáng, sau khi tiễn anh rể đi làm, chị vào bếp. Kể từ dạo bị nghén, bếp luôn là nơi khó chịu nhất với chị, thế nên tôi không hiểu làm sao mà chị lại đang đứng tựa vào chạn bát.
    Bếp sạch ráo vì từ lâu tôi không nấu nướng. Mọi dụng cụ nấu bếp đều được thu gọn vào một chỗ, bệ bếp bằng thép không gỉ khô cong, máy rửa bát trống rỗng. Trông lạnh lẽo và vô vị như một phòng trưng bày.
    Sau một hồi ngó nghiêng quanh quất, chị ngồi xuống bàn ăn. Thường thì trên bàn bao giờ cũng có đĩa nước xốt còn thừa hoặc hộp bánh quy ăn dở, vậy mà lúc này lại sạch trơn. Chị ngẩng lên nhìn tôi như muốn nói điều gì đó. Gấu váy rung rinh dưới chân.
    - Chị ăn bánh sừng bò nhé?
    Tôi hỏi một cách thận trọng, để khỏi làm hỏng tâm trạng của chị.
    - Xin em đấy, đừng bao giờ nhắc đến cái thứ bánh ngọt sắc trông như đồ chơi ấy nữa được không.
    Chị nói. Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
    - chị muốn thử món khác.
    Chị nhỏ nhẹ nói tiếp.
    - Em hiểu rồi.
    Vừa tự hỏi chẳng biết đã mấy tuần nay rồi chị mới đòi ăn như thế, tôi vừa nhanh nhẹn mở tủ lạnh.
    Chẳng còn gì. Chỉ có ánh đèn choán đầy ngăn tủ. Tôi đóng nó lại trong tiếng thở dài.
    Tôi tiếp tục ngó qua tủ bếp. Chỗ ấy cũng vậy. Chẳng tìm thấy thứ gì ra hồn.
    - Có gì không?
    Chị có vẻ lo lắng.
    - Xem nào, có một gói gelatin đóng bánh, nửa gói bột kiều mạch, mộc nhĩ khô, phẩm đỏ, khuẩn lên men, dầu va ni..
    Tôi bới tìm giữa đống túi, gòi và chai lọ. Phát hiện ra hai ổ bánh mì sừng bò, tôi giấu vội vào góc trogn cùng.
    - Chị muốn ăn một cái gì đó.
    Chị nói dứt khoát, như vừa đưa ra một quyết định lớn lao.
    - Chờ em một tí. Thế nào cũng phải có thứ gì đó ăn được.
    Tôi thò hẳn mặt mình vào ngăn tủ. Lần lượt xem xét từ trên xuống dưới, tôi tìm thấy ở ngăn dưới cùng một túi nho khô dùng để làm bánh còn thừa. Ngày tháng sản xuất đề cách đó đã hai năm. Trông chúng khô quắt như đám con ngươi lấy từ xác ướp.
    - Cái này có được ko?
    Tôi chìa chị xem túi nho khô. Chị gật đầu.
    Không hiểu bằng cách nào chị có thể nhồm nhoàm nhai những vật cứng nhắc như thế này với vẻ mặt thản nhiên đến vậy. chị không ngừng vốc nho từ trong túi, quai hàm cử động hết cỡ. Toàn bộ cơ thể và tâm trí dồn cả vào việc ăn. Thế rồi sau khi đổ nắm nho cuối cùng ra tay và ngắm nghía hồi lâu, chị từ từ đưa chúng lên miệng đầy lưu luyến.
    Đến lúc ấy tôi mới nhận ra chị đã hết nghén.
  5. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Mùng 1 tháng Năm ( thứ Sáu), hai mươi ba tuần + bốn ngày
    Trong mười ngày, chị lấy lại năm cân thể trọng bị sút sau mười bốn tuần ốm nghén.
    Hễ tỉnh táo là chị phải kiếm cái gì đó để ăn. Bất cứ khi nào nhìn chị, tôi sẽ thấy chị hoặc là đang ngồi ăn trên bàn, hoặc chị đang ôm trong bọc một gói snack, hoặc chị đang tìm cái mở lon, hoặc chị đang nhòm tủ lạnh. Tưởng như tồn tại của chị đã bị cơn đói nuốt chửng.
    Chị ăn điên cuồng. Luôn mồm nhai nuốt một thứ gì đó, liên tục như hít thở. Ánh mắt vô hồn, xa xăm nhìn vào một điểm. Đôi môi chuyển động săn chắc như bắp đùi một vận động viên điền kinh lão luyện. Hệt như hồi chị ốm nghén, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc trân trân đứng nhìn.
    Đêm mưa hôm ấy, chị đột nhiên thèm ăn một thứ hết sức oái oăm: kem quả sơn trà. Ngoài sân mưa tuôn xối xả, trắng xóa cả một vùng. Sắp đến nửa đêm, mọi người đều đã thay sang quần áo ngủ. Lấy đâu ra hàng quán mở cửa vào giờ này, mà tôi còn chẳng biết có cái thứ kem ấy ở trên đời này ko nữa.
    - Em muốn ăn kem sơn trà. Màu vàng ươm của kem xếp lớp lên nhau như những mảnh pha lê và cái âm thanh lạo xạo của nó mới ngon lành làm sao.
    Chị nói.
    - Đang đêm thế này thì chịu thôi, để ngày mai anh tìm mua cho em.
    Anh rể dịu dàng thoái thác.
    - Ko được. Phải là bây giờ cơ. Trong đầu em chỉ có quả sơn trà thôi. Nó làm em thèm đến tức thở, không sao ngủ được.
    Chị tôi một mực yêu cầu, xem ra ko có gì lay chuyển nổi. Tôi ngán ngẩm để mặc hai người, ngồi phịch xuống ghế sofa.
    - Ko phải quả sơn trà cũng được mà. Kem cam hay kem chanh may ra có bán ở cửa hàng tiện lợi.
    Nói rồi anh rể cầm lấy chìa khóa xe.
    - Trời đang mưa, anh định đi ra ngoài thật à?
    Tôi chán chường cất tiếng.
    - Ko phải sơn trà thì vô nghĩa. Tôi thèm cái vỏ giòn tan, đầy lông tơ vàng rộm và cái mùi thoang thoảng ấy. Ko phải là tôi thèm, mà là cái thai trong tôi thèm. CÁI THAI các người hiểu chưa! Nên tôi chẳng thể làm gì với nó được.
    Bỏ ngoài tai lời tôi nói, chị tiếp tục đòi hỏi phi lí của mình. Chị phát âm từ Cái Thai đầy vẻ sợ hãi, như khi nhắc tên của một loài sâu róm dị dạng.
    Anh rể ôm vai chị và đưa ra một loạt đề xuất nhằm xoa dịu chị.
    - Trong nhà mình còn kem hộp đấy.
    - Hay em ăn socola nhé?
    - Ngày mai anh sẽ tới quầy thực phẩm của cửa hàng bách hóa xem sao.
    - CÒn hôm này em uống nốt chỗ thuốc của bác sĩ Nikaido rồi đi ngủ đi.
    Anh rể bồn chồn vân vê chùm chìa khóa trong tay. Ánh mắt nhìn chị đầy vẻ sợ sệt khiến tôi bực mình.
    Cái cảnh ba người trưởng thành giữa đêm bị dựng dậy bởi món kem sơn trà mới thật khôi hài. TÔi chịu ko thể hiểu nổi tại sao lại có chuyện này. Dù cho ba người chúng tôi có nghĩ nát óc thì cũng chẳng tìm đâu ra cái món kem sơn trà ấy.
  6. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0


    Ngày 16 tháng Năm (thứ Bảy), hai mươi lăm tuần + năm ngày

    Đôi khi tôi thường hay ngẫm nghĩ về vai trò của anh rể. Về những tác động của anh ấy trong thời kì chị mang thai. Đấy là giả sử có chuyện đó.
    Anh rể lúc nào cũng sợ sệt nhìn chị. Mỗi khi tâm trạng chị xáo trộn, anh chỉ biết chớp chớp mắt đầy vẻ bạc nhược, luôn miệng lúng búng những từ à, ừ vô nghĩa, rồi cuối cùng, khi không còn cách nào nữa, anh đành ôm vai chị. Sau đó anh sẽ có nặn ra một vẻ mặt thật dịu dàng như thể tự thuyết phục mình rằng, đây chính là điều cô ấy mong đợi nhất.
    Ngay từ lần đầu gặp anh ở trung tâm nha khoa, tôi đã phát hiện ra cái tính cách đáng ngán ấy của anh. Hồi yêu anh, thậm chí cả sau khi đính hôn, chị không bao giờ dẫn anh về nhà, thành ra tôi chưa có dịp gặp anh từ trước.
    Đúng dạo ấy tôi bị sâu răng, thế là chị giới thiệu tôi tới trung tâm nha khoa anh làm.
    Chữa răng cho tôi là một bà bác sĩ luống tuổi ưa chuyện phiếm. Biết tôi là em gái vợ chưa cưới của anh, bà ta hỏi đủ thứ về chị. Mỗi lần như thế, tôi buộc phải ngậm cái miệng đang ứa đầy nước bọt lại để nói, mệt không tả nổi.
    Đến công đoạn lấy mẫu để làm lớp phủ răng bằng vàng thì anh bước ra từ phía sau cánh cửa phòng khám. Vì là kĩ thuật viên nên anh mặc áo choàng trắng ngắn hơn của các bác sĩ. So với bây giờ anh gầy hơn một chút và tóc dài hơn. Lúc anh đứng bên cạnh và chào hỏi tôi theo cái cách thông thường khi mới gặp nhau, tôi biết anh khá căng thẳng. Vì giọng anh sau khẩu trang có vẻ hụt hơi. Đang nằm thẳng đừ trên ghế khám, tôi không biết phải đáp lễ theo tư thế nào đành chỉ cúi đầu về phía anh.
    - Tôi xin phép được lấy mẫu.
    Anh nói với một ngữ điệu quá mức lịch sự rồi phủ khăn lên mặt tôi. Chiếc răng cần chưa trị nằm tít tận trong cùng nên thành ra tôi phải mở miệng hết cỡ. Anh đưa mặt lại gần và đút tay vào miệng tôi, những ngón tay ẩm ướt đầy mùi thuốc sát trùng chạm vào lợi. Tôi nghe thấy tiếng anh thở rất rõ qua khẩu trang.
    Bà bác sĩ chuyển qua bệnh nhân khác. Giọng nói tươi tắn văng vẳng cùng tiếng máy mài răng.
    - Men răng tốt lắm.
    Anh vừa thao tác vừa nói. Tôi chẳng hiểu men răng mình tốt xấu ra sao, chỉ khổ nỗi không sao có thể nói được gì với cái miệng đang há.
    - Hơn nữa răng rất đều. Cái nào cũng mọc thẳng trên lợi.
    Anh lẩm bẩm.
    - Màu lợi cũng rất khỏe mạnh. Tươi sáng và nhuận sắc.
    Tôi không hiểu tại sao anh lại phải trình bày cái ấn tượng bên trong miệng tôi? Tôi đâu cần anh miêu tả răng với lợi của mình.
    Sau khi đã ngắm nghía qua một lượt, từ chiếc ghế đẩu đang ngồi, anh với tay lấy khay thủy tinh nhỏ đặt trên chiếc xe đẩy xếp đầy lọ thuốc. Rồi anh đổ lên đó thứ bột màu hồng. Một mảng màu tươi tắn in dưới đáy kính mờ.
    Ánh sáng rọi xuống từ chiếc đèn hình đĩa to tướng làm trán tôi nóng rát. Những chiếc mũi khoan đầu tù, đầu nhọn xếp hàng trên mặt bàn bên cạnh. Chiếc cốc màu bạc đựng nước súc miệng đầy tràn.
    Anh rót lên mặt khay một loại chất lỏng từ chiếc bình giống như bình đựng sữa rồi ra sức quấy. Dây buộc khẩu trang sau tai rung lên yếu ớt. Mắt anh hết đảo từ bệnh án, qua chiếc khay rồi lại tới răng tôi.
    ?oChẳng lẽ người đàn ông bạc nhược sau tấm choàng trắng cùng cái khẩu trang này sẽ cưới chị mình ư??
    Tôi tự nhủ như vậy sau khi ngắm chỗ chất lỏng đang dần đặc lại như kẹo kéo trên mặt thủy tinh. Cho rằng từ ?ocưới? hơi thiếu tự nhiên, tôi thử đổi sang cách gọi khác như là ở cùng chị, yêu chị, ngủ với chị? nhưng chẳng thấy cái nào phù hợp. Tiếng cái dao bay nghiến lên thủy tinh nghe thật chối tai. Chẳng hề gì, anh vẫn tiếp tục miết nó trên khay.
    Chất bột màu hồng cuối cùng vón lại như đất sét. Anh kẹp lấy nó bằng ngón trỏ và ngón giữa, dùng những ngón còn lại vành miệng tôi ra rồi dính chặt nó vào chiếc răng trong cùng. Chẳng có vị gì, chỉ có cảm giác tê tê đầu lưỡi. Ngón tay anh ko ngừng gại vào lớp niêm mạc trong miệng làm tôi chỉ muốn cắn thật mạnh vào chúng và cái viên màu hồng kia.
  7. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0

    Ngày 28 tháng Năm ( thứ Năm), hai mươi bảy tuần + ba ngày
    Càng ăn, bụng chị càng nở ra. Cho dù từng thấy người mang thai trước đó song bởi chưa bao giờ được nhìn tận mắt quá trình biến đổi hình dáng cơ thể nên tôi không khỏi tò mò quan sát chị.
    Sự biến đổi bắt đầu từ phần bụng ngay bên dưới ngực. Từ đó nó phình dần ra, một mạch xuống tận bụng dưới. Sờ vào đó, tôi giật mình vì nó cứng hơn tôi tưởng. Cảm giác có cái gì bị bó chặt ở bên trong. Cái bầu ko hề cân đối, mà hơi méo. Điều đó càng làm tôi sợ.
    - Thời kì này, thai nhi đã hình thành nó trên và mí dưới, lỗ mũi đã thông với xoang rồi đấy. Nếu là con trai thì bộ phận sinh dục nằm trong khoang bụng bắt đầu di chuyển xuống dưới.
    Chị giải thích một cách điềm nhiên về đứa bé. Nào là thai nhi, nào là khoang bụng, nào là bộ phận sinh dục, cách dùng từ chẳng giống với một bà mẹ khiến cảm giác về sự biến đổi của chị càng thêm dị thường.
    Nhiễm sắc thể của thai nhi nhân đôi có thuận lợi ko? Những cặp ấu trùng song sinh nối đuôi nhau lổm nhổm bò trong cái bụng đang phồng lên của chị? Tôi vừa ngắm nhìn chị, vừa tưởng tượng.
    Ở chỗ làm thêm hôm nay có một sự cố nhỏ. Một nhân viên đẩy xe hàng xếp đầy trứng gà không may giẫm phải mẩu rau diếp đã trượt chân đánh vỡ toàn bộ số trứng. Chuyện đó xảy ra ngay cạnh chỗ tôi đang trình diễn món kem, trứng gà rơi rào rào trước mắt. Khắp trên sàn nhà, những quả trứng giập nhảy nhớt nháp. Để giày thể thao của nhân viên bán hàng vẫn còn in hình trên dau diếp. Trứng rơi cả xuống quầy hoa quả dính đầy vào vỏ táo, vỏ dừa, vỏ chuối.
    Người quản lí siêu thị cho tôi một túi đầy bưởi Mỹ vì không còn bày bán được nữa. Trong nhà lúc này bao nhiêu thức ăn cũng thiếu nên tôi vui vẻ cầm về.
    Đặt bưởi lên bàn rồi mà tôi vẫn còn cảm thấy mùi trứng phảng phất đâu đó. Đấy là giống bưởi Mỹ tép to, vàng óng. Tôi quyết định sẽ nấu mứt.
    Bóc hết vỏ và tách từng múi ra quả là một công việc nặng nhọc. Chị và anh rể đi ăn cơm Tàu ngoài tiệm. Đêm lặng lẽ buông bên ngoài cửa sổ. chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng dao chạm vào xoong, tiếng bưởi lăn, tiếng ho của chính tôi.
    Nước bưởi bám vào các đầu ngón tay. Dưới ánh đèn bếp, đường vẫn của những múi bưởi hiện lên tươi rói. Tôi rải đường kính lên trên, đến lúc đường tan, trông chúng càng lóng lánh. Tôi xếp những múi bưởi hình bán nguyệt đáng yêu thành nhiều lớp.
    Đám vở dày nằm bừa bãi mới ngu ngốc làm sao. Tôi băm vụn chỗ vỏ sau khi đã gọt bỏ phần cùi trắng cho vào nồi. Nước bưởi màu vàng bắn tung tóe trên lưỡi dao, mu bàn tay, thớt, như một loài sinh vật. Trên vỏ cũng có những đường vân. Những đường vân với một quy luật nhất định, như người ta soi niêm mạc của con người dưới kính hiển vi.
    Sau khi châm lửa, tôi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Tiếng sôi lục bục của những tép bưởi bồng bềnh trong đêm tối. Mùi thơm lẫn vị chua bốc lên cùng hơi nước nóng.
    Trong lúc quan sát đám tép bưởi nổ lách tách dưới đáy nồi, tôi chợt nhớ tới buổi thảo luận ?oSuy ngẫm về ô nhiễm trái đất ?" ô nhiễm nhân loại? mà một người bạn trong nhóm chuyên đề đã lôi tôi đi bằng được. cuộc thảo luận được tổ chức trong phòng học số 313, tuy đơn giản, song tất cả các sinh viên có mặt đều nghiêm túc và tập trung. Duy có tôi là người ngoài cuộc, chỉ biết một mình ngắm nhìn hàng dương dưới sân trường từ cái bàn trong góc lớp.
    Một cô bạn mảnh khảnh đeo đôi kính đã lỗi mốt phát biểu về cái gì như là mưa axit, rồi ai đó đặt ra một câu hỏi khó khủng khiếp. Không có việc gì làm, tôi cuộn tròn tờ giới thiệu được phát đầu buổi hội thảo trong lòng bàn tay. Trang đầu tiên in bức hình một quả bưởi Mỹ.
    ?oBưởi Mỹ, thứ thực phẩm nhập khẩu nguy hiểm!?
    ?oĐược ngâm tẩm trong ba loại độc chất trước khi xuất hàng?
    ?oChất diệt nấm mốc PWH là chất gây ưng thư cực mạnh, hủy hoại nhiễm sắc thể của con người!?
    Tờ giấy khi ấy lởn vởn trong đầu tôi.
    Đúng lúc vỏ và tép quện lẫn vào nhau sền sệt, nhiều chỗ đã quánh lại như thạch thì chị và anh rể về. Chị xộc thẳng vào trong bếp.
    - Mùi gì mà mê hồn thế này?
    Nói rồi chị ngó vào trong chiếc nồi tôi vừa tắt lửa.
    - Chị chưa từng thấy mứt bưởi bao giờ.
    Chưa kịp nói hết câu chị đã thò tay vào quệt đầy một ngón tay món mứt nóng bỏng.
    - Làm sao bằng kem sơn trà được.
    Tôi lẩm bẩm. Chị làm ra vẻ không nghe thấy, sục mạnh thìa vào trong nồi. Chị vẫn mặc nguyên váy bầu mới, đeo khuyên hoa tai và còn chưa bỏ chiếc sắc tay khỏi tay trái. Anh rể đang đứng sững người ở cách đó một chút.
    Chị không ngừng tay đưa mứt lên miệng. Cái bụng ưỡn ra khiến chị trông thật oai vệ. Những miếng mứt giòn tan trôi tuột qua cổ họng chị.
    ?oLiệu chất PWH có hủy hoại luôn cả nhiễm sắc thể của thai nhi không nhỉ??
    Vừa nhìn chỗ mứt đang khẽ rung lên như sợ hãi dưới đáy nồi, tôi vừa tự hỏi.
  8. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Ngày 15 tháng Sáu (thứ hai), ba mươi tuần + không ngày
    Bước sang mùa mưa phùn, chẳng có gì ngoài mưa. Bất kể là sáng hay tối, bầu trời lúc nào cũng nặng một màu xám xịt, nên cả ngày tôi không dám tắt đèn trong phòng. Tiếng mưa dai dẳng dội vào đầu nghe như bị ù tai. Những con mưa lạnh lẽo đến mức tôi lo lắng tự hỏi, có thật là sắp đến hè rồi không?
    Ấy vậy, cơn háu đói của chị thì chẳng có gì chuyển biến.
    Chị phì ra trông thấy. CÙng với nhịp độ nở ra của bụng, mỡ cũng bắt đầu bám vào má, cổ, ngón tay và cổ chân chị. Thứ mỡ trắng đục, không căng.
    Tôi chưa quen nhìn thấy chị béo như thế bao giờ, thành thử mỗi lần những nét chảy xệ bở lớp mỡ bao quanh của chị đập vào mắt là tôi lại cảm thấy bối rối. Tôi chẳng dám hé răng nói gì vì chị hoàn toàn không quan tâm tới sự biến đổi đó, chỉ biết ăn lấy ăn để. Cơ thể chị tựa như đã biến thành một khối u to tướng.
    Thế rồi tôi vẫn tiếp tục nấu món mứt bưởi. Bưởi có mặt khắp nơi trong bếp: trong giỏ đựng hoa quả bằng mây, trên tủ lạnh hoặc bên cạnh đống lọ gia vị. Tôi thái vỏ, tách múi, rắc đường và ninh chúng lên bằng thứ lửa liu riu.
    Bao giờ cũng thế, mứt nấu xong, chị ăn luôn chứ chẳng kịp cho vào lọ. Đặt nồi lên bàn, tay trái ôm khư khư, chị xúc thẳng bằng thìa. Chị ăn mỗi mứt ko, chẳng quết lên bánh mì hay gì khác. Nếu chỉ nhìn cái cách đưa thìa và cử động miệng của chị, người ta dễ lầm tưởng chị đang ăn cơm cà ri vì quá mạnh mẽ. Tôi chợt phân vân tự hỏi đấy có phải là người ta ăn mứt ko?
    Tôi đang ngồi đối diện quan sát chị. Mùi chua của nước quả trộn lẫn với mùi nước mưa bay lơ lửng giữa hai người. Chị hầu như quên mất tôi. Đôi lần tôi tự hỏi.
    ?oĂn nhiều thế mà chị không thấy sợ à??
    Hoặc,
    ?oĂn thế thôi đã nhé??
    Nhưng vô ích. Giọng nói của tôi đã bị nhấn chìm bởi tiếng nuốt mứt của chị và tiếng mưa.
    Tôi nhìn chị lâu như thế không phải bởi cách ăn mứt bất thường mà có lẽ tại cái cơ thể kỳ dị. Cái bụng phình to khiến cho sự tương quan giữa các bộ phận trên người chị đều trở nên mất cân đối (chẳng hạn như bụng, chân và má, lòng bàn tay và dái tai, móng tay cái và mi mắt). Lúc chị nuốt mứt, lớp mỡ nơi cổ họng bò lên bò xuống. Cán thìa ngập lút giữa những ngón tay phù nề. Tôi lặng lẽ quan sát từng bộ phận ấy của chị.
    Sau khi liếm sạch thìa mứt cuối cùng, vẻ nũng nịu, chị nhìn tôi bằng ánh mắt ướt át và khẽ nói.
    - Hết mất rồi.
    - Mai em lại nấu. ?" tôi đáp, ko biểu lộ gì.
    Thế rồi khi đã nấu hết số bưởi có trogn nhà, tôi lại mua thêm bưởi ở chỗ làm. Mỗi lần như thể, bao giờ tôi cũng phải hỏi lại người phụ trách quầy hoa quả xem có đúng là bưởi Mỹ hay ko?
  9. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Mùng 2 tháng Bảy (thứ Năm), ba mươi hai tuần + ba ngày
    Loáng một cái đã bước sang tháng thứ chín. Sau khi hết nghén, có vẻ như các tuần trôi qua nhanh hơn. Tựa như mọi cặn lắng trong quãng thời gian khó chịu khi ốm nghén được gột rửa sạch sẽ.
    Tuy nhiên, hôm nay từ viện M về chị có vẻ không vui. Hình như chị bị nhắc nhở về việc quá cân.
    - Này, em biết ko? Họ bảo mỡ có thể bám vào cả thành âm đạo nên nếu béo quá sẽ khó sinh.
    Chị bực bội ném cuốn sổ theo dõi sang một bên. Tôi thấy mấy dòng chữ hạn chế cân nặng bằng mực đỏ ở trang ?oQuá trình mang thai?
    - Họ bảo cho đến khi sinh mà tăng thêm sáu cân là lí tưởng nhất. Điệu này thì chị đẻ khó là cái chắc rồi.
    Chị thở dài, vén tóc. Chị đã tăng thêm mười ba cân.
    - Phải chịu thôi chứ biết làm sao.
    Tôi vừa nhìn những ngón tay phù nề của chị vừa lẩm bẩm, rồi đi vào bếp và bắt đầu nấu mứt như thường lệ.
    Không biết tự lúc nào, nấu mứt đã thành thói quen của tôi. Tôi nấu mứt, chị ăn, như việc hàng sáng thức dậy chải đầu.
    - Đẻ khó đáng sợ đến thế kia à?
    Tôi hỏi trong khi vẫn quay mặt về phía bệ bếp.
    - Sợ chứ.
    Chị trả lời ngắn gọn, giọng như hết hơi.
    - Dạo này chị thường nghĩ về những cơn đau. Chị tự hỏi mình đã từng cảm thấy đau đớn nhất vào lúc nào, trong hoàn cảnh nào? Nó giống với đau của bệnh ung thư giai đoạn cuối, hay là đau khi bị cắt cụt hai chân, hay là đau đẻ. Tưởng tượng về chúng vừa khó vừa sợ.
    - Thế à?
    Tôi đáp lấy lệ trong lúc vẫn ko ngơi tay. Chị bóp chặt quyển sổ theo dõi. Bức mình họa đứa trẻ in hình trên bìa méo xệch như đang khóc.
    Chị đưa ánh mắt xuống cái bụng đang lồi ra.
    - không thể hiểu nổi tại sao cái sinh vật đang tùy tiện lớn dần lên trong này lại có thể là con mình. Nó trừu tượng, mơ hồ, nhưng không thể phủ nhận, không thể chạy trốn. vào buổi sáng, trước khi thức dậy từ cơn ngủ sâu, chị có cảm giác tất cả mọi thứ như ốm nghén, bệnh viện M hay cái bụng to đều là hư ảo. Tâm trạng phấn chấn khi nghĩ mọi thứ chỉ là mơ. Nhưng tỉnh hẳn rồi, nhìn thấy cơ thể mình thì chị tuyệt vọng. Chị lại thấy ủ dột. Ôi, sao mà chị sợ gặp nó thế. Lúc nào chị cũng có cảm giác ấy.
    Tôi nghe chị nói từ phía sau lưng. Đường kính, những múi bưởi, đám vỏ bị thái vụn tan vào nhau thành một màu vàng óng, vài chỗ sôi lên lục bục. Tôi vặn nhỏ lửa, lấy muôi đảo đều đáy nồi.
    - Làm sao mà phải sợ chứ. Em bé nào chẳng là em bé, da dẻ mềm mại, bàn tay tròn xoe lúc nào cũng nắm chặt và thỉnh thoảng lại khóc ré lên. Có thế thôi mà.
    Nhìn chiếc muôi đang cuốn theo đám mứt và tạo thành những cái xoáy, tôi nói.
    - Mọi chuyện đâu có dễ dàng và mỹ mãn được thế. Khi nó đã ra khỏi bụng chị thì bất luận thế nào cũng là con mình rồi. Không có quyền lựa chọn. Ngay cả khi nó bị chàm đỏ nửa mặt, hoặc bị dính ngón, hoặc không có não, hoặc là sinh đôi dính liền?
    Chị tuôn ra một tràng những danh từ đáng sợ. Tôi nghe thấy tiếng muôi cạo xuống đáy nồi trầm đục cùng với tiếng mứt lão nhão.
    ?oKo biết có bao nhiêu phần trăm chất PWH hòa tan trong này nhỉ??
    Tôi dán mắt vào nồi mứt và nghĩ thầm trong bụng. Dưới ánh đèn huỳnh quang, màu mứt trong suốt làm tôi nghĩ đến những lọ hóa chất lạnh lẽo. Chất độc phá họa nhiễm sắc thể của thai nhi đang sóng sánh trong những chiếc lọ thủy tinh không màu.
    - Em nấu xong rồi đây.
    Tôi cầm chặt quai nồi, quay lại.
    - Chị ăn đi.
    Tôi đưa mứt ra trước mặt chị. Chị ngắm nghía hồi lâu rồi bắt đầu lẳng lạng ăn.
  10. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0

    Ngày 22 tháng Bảy (thứ Tư), ba mươi lăm tuần + hai ngày.
    Trường đại học đã bắt đầu kỳ nghỉ hè. Chẳng lẽ từ giờ tôi sẽ phải làm bạn với chị và cái thai suốt cả ngày.
    Tuy nhiên chẳng ai mang thai mãi. Rồi sẽ tới khi kết thúc. Ấy là lúc đứa bé ra đời.
    Đôi khi tôi cố thử tưởng tượng về cuộc sống giữa tôi, chị gái và anh rể sau khi có thêm đứa bé. Nhưng chẳng bao giờ thành công. Tôi không sao hình dung được cảnh tượng anh rể bế đứa bé hay màu trắng của bầu vú chị lúc cho con bú. Có chăng chỉ là bức ảnh nhiễm sắc thể trên tờ tạp chí khoa học mà thôi.

Chia sẻ trang này