1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký của mình tôi...

Chủ đề trong 'Đức (German Club)' bởi Jules, 09/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Jules

    Jules Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2004
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    0
    đâu có bức xức đâu, giải tỏa tí. đang sốt, giải tỏa stress chút mà... chửi nhau ầm ầm nghe vui như chợ hơ hơ..Cảm ơn Đ. gửi cho mình cuốn tiểu thuyết để đọc, đọc thâu đếm tới gần 9h sáng, mệt quá...
    Chuông điện thoại reo. Luân vào phòng khách nhấc ống nghe.
    - Alô! Dinh Gia Long phải không? Ai đó?
    Giọng rất quen và Luân kêu lên:
    - Thiếu tướng Lâm!
    - Ủa! Đại tá Luân... Sao lại kẹt trong dinh?
    - Gì mà kẹt? Đang rất ung dung đây... Thiếu tướng từ đâu gọi đến?
    - Tôi đang chỉ huy. Chỉ huy một sư đoàn hẳn hoi!
    - Sư nào?
    - Sư 5. Thay cho ông Thiệu. Nó chỉ huy thiết giáp thay cho ông Vĩnh Lộc... Còn anh?
    - Tôi chỉ huy...
    - Cũng chỉ huy?
    - Tất nhiên. Chỉ huy giữ dinh Gia Long!
    - Đừng có giỡn cha nội
    ... Mấy ?ovị? còn ở đó không?
    - Anh hỏi làm gì? Cứ cho là còn...
    - ?oTẩu? rồi hả? ?oTẩu? hướng nào?
    - Bí mật!
    - Tôi cho nã pháo vào dinh được không?
    - Tùy anh... Nhưng...
    - Tôi hiểu. Tay trung đoàn phó ?" anh nhớ chứ - dự kiến đợi sáng mai mới tấn công...
    - Nói với Nghĩa tôi thăm nó...
    Một phi đội AD6 gầm rú trên nền trời.
    - Máy bay của ông Kỳ đó. Ổng làm tàng. Hồi chiều, ổng tính bốc hết Hội đồng cách mạng chạy sang Miên, bị nghe tin ông Khánh kéo về ?ocứu giá?. Bây giờ, ôngt tỉnh hồn rồi... Anh coi chừng ổng ném bom.
    - Thành Cộng Hòa thế nào?
    - Tôi cho bắn pháo 105 vô. Đánh lẹt đẹt thôi...
    - Tôi muốn gặp anh được không?
    - Được, anh đi bằng cái gì?
    - Bằng xe...
    - Tôi đón anh tại ngã tư Mạc Đĩnh Chi ?" Hồng Thập Tự, gần chỗ anh.
    Luân rời dinh Gia Long, theo ngã Pasteur. Thạch chờ Luân từ trưa, chia khẩu phần bánh mì nguội với liên binh. Cậu định vào dinh hỏi tin Luân song lính gác ngăn.
    - Tình hình kỳ cục quá! ?" Thạch mở máy,càu nhàu.
    - Đảo chính mà! ?" Luân trả lời, giọng vui.

    - Đảo chính gì mà không ra đánh...
    Thiếu tướng Lâm đón Luân đúng điểm hẹn.
    - Ở đây nói chuyện bất tiện, hay anh đến nhà tôi?
    Lâm đồng ý, sau khi gọi Lê Khánh Nghĩa bằng bộ đàm:
    - Alô! Nghĩa cứ siết vòng vây thành Cộng Hòa, kêu gọi đầu hàng, đừng xung phong. Tôi gặt đại tá Luân một chút.
    Lê Khánh Nghĩa reo trong máy:
    - Cho gửi lời chào đại tá!
    Nhà Luân được nửa tiểu đội quân cảnh Mỹ canh giữ cẩn thận. Saroyan đưa Dung về nhà khi sập tối. Dung đón Luân và Lâm giống mọi ngày.
    - Chị cho ăn cái gì... Tôi đói quá. Chắc anh Luân cũng đói.
    Trong khi chờ đợi Dung và chị Sáu lo bữa ăn, hai người uống bia.
    - Điệu này, phía ông Diệm chẳng chống cự nổi... - Luân rầu rầu.
    - Chưa phải tụi tướng tá theo đảo chính hết cả đâu, song chúng nó chờ đợi. Thằng Conein giục thằng Đôn, thằng Đính làm lẹ.
    - Lũ này mà thắng, để gọn tình hình sẽ rất xấu...
    - Tôi cũng lo. Cậu Nghĩa có một ý táo bạo, nhưng tôi chưa dám gật đầu, đợi trao đổi với anh...
    he he tac gia mieu ta dao chinh buon cuoi qua.
    u?c tunphuong s?a vo 18:03 ngy 25/09/2006
  2. Jules

    Jules Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2004
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    0
    Buổi tối hôm chôn hai cỗ áo quan xuống huyệt, hai nấm đất vừa phủ xong thì một chiếc xe đỗ bên cạnh.
    Ánh đèn đủ sáng theo dõi bước đi của hai người từ trên xe bước xuống: đại tá Nguyễn Thành Luân và Thạch. Họ mang một vòng hoa. Hẳn đây là vòng hoa đầu tiên và duy nhất mang đến vĩnh biệt Ngô Đình Diệm và Ngô Đình Nhu. Vòng hoa không lớn nhưng rất tươi.
    Lính gác báo động. Tiếng điện thoại trong Bộ tổng tham mưu reo.
    Luân nhờ Thạch giúp, đặt vòng hoa trước hai nấm mộ. Anh đứng thẳng người, chào theo đúng quân phong, rồi giỏ mũ, làm dấu thánh và sau đó cúi đầu im lặng.
    Một ánh lóe. Nhà báo Mỹ Fanfani ghi hình ảnh này.
    Một người thứ hai xuất hiện. Anh ta quát Fanfani:
    - Ai cho phép bà chụp ảnh?
    - Ai cho phép ông cấm tôi chụp ảnh? ?" Fanfani bĩu môi, hỏi vặn.
    Đó là Tường, bây giờ đeo thêm một hoa mai trắng, không tranh cãi với cô nhà báo Mỹ mà thét vào mặt Luân:
    - Anh không trình diện theo lệnh của Hội đồng quân nhân, dám lén lút đến đặt vòng hoa... Tôi bắt anh!
    Tường tiến đến Luân. Luân vẫn đứng yên.
    - mày tính làm phách hả?
    Tường nghiến răng và thẳng cánh tát Luân.
    Một tiếng nổ thật gọn. Thạch bắn Tường. Tường ôm ngực lảo đảo, rồi ngã vật, Luân, Thạch và luôn Fanfani nghe tiếng culát tiểu liên của toán lính kéo lên rờn rợn. Sẽ có mấy băng đạn ghim vào hai người.
    Luân bình tĩnh đánh bay khẩu súng ngắn trên tay Thạch, khom người lấy chiếc còng mà Tường cầm vừa rơi xuống đất.
    - Không được bắn! ?" Fanfani lấy thân che Luân.
    Luân tự còng mình và còng Thạch, gọi một sĩ quan gần đấy:
    - Mang chúng tôi đến nơi nào các anh muốn!
    Giọng Luân đĩnh đạc.
    - Cảm ơn cô Helen. Song đây là việc của chúng tôi!
    Luân lách khỏi Fanfani, tiến về phía các họng súng...
    hum dm cu phai ba luc va chui boi the nay moi khoe nhanh duoc
    u?c tunphuong s?a vo 18:05 ngy 25/09/2006
  3. Jules

    Jules Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2004
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    0

    _______________________________________________________________________
    Luân và Thạch vào Bộ tổng tham mưu. Cả hai đi rất đàng hoàng, giữa hai hàng lính ghìm tiểu liên, mặt đầy sát khí.
    Không có một tướng lãnh nào có mặt tại Bộ tổng tham mưu giờ đó, chắc họ tránh gặp Luân. Một trung tá không quân nhìn thấy Luân đã quát:
    -Bắn bỏ nó đi! Đồ Cần Lao!
    Hắn khoát tay, coi như số phận của Luân và Thạch đã định đoạt
    - Tại sao bắn tôi? ?" Luân hỏi
    - Tao đã bảo: Đồ Cần Lao!
    - Tôi nhớ hình như trung tá cũng là Cần Lao. ?" Luân điềm tĩnh nói ?" Đơn xin gia nhập đảng của trung tá lúc trung tá còn là trung úy, do tôi ký nhận...
    - Tao khác, mày khác!
    Hắn xông tới, lột quân hàm của Luân, vứt xuống đất và lấy đế giầy chà lên...
    - Tại sao trung tá không lột quân hàm của chính mình? ?" Luân hỏi, hơi cười khinh miệt.
    - Tao à... Tao... - Hắn ấp úng.
    - Ai định ném bom quân đảo chính? ?" Luân lại hỏi
    - Không lắm mồm, lôi hắn ra sân bắn ngay! - Hắn nổi khùng.
    - Không được!
    Tiếng lanh lảnh của Fanfani cùng ánh chớp của chiếc đèn máy ảnh.
    - Ê! Bà kia... - Hắn chỉ mặt Fanfani
    - Tôi là nhà báo Mỹ...
    - Tôi không cần biết bà là nhà báo nước nào...
    Hắn tạt lại quầy, rót một cốc Whisky pha soda, nốc cạn. Số lính áp giải ngơ ngác, không biết phải làm gì.
    - Đến tổng thống chúng ông còn bắn,... Nói cho chúng bay biết - Hắn liếm môi, đôi mắt một mí như cụp hẳn xuống.
    Một ô tô đỗ ngay thềm Bộ tổng tham mưu. Saroyan tất tả ra khỏi xe.
    - Thêm con mẹ nào nữa đây? - Hắn hỏi
    Fanfani cười nhẹ:
    - Thưa trung tá, bà Jones Stepp... Phu nhân thiếu tướng Jones Stepp...
    - Tao không biết trung tướng, thiếu tướng nào ráo... Alê, bắn!...
    Saroyan đến cạnh Luân
    - Em hơi chậm một chút... Phải cảm ơn cú phone của Fanfani vừa rồi... Anh yên tâm.
    Thật ra viên trung tá không dám bắn Luân. Chỉ với Fanfani hắn ta đã ớn, bây giờ thêm Saroyan nữa. Hắn ta nói cũng chỉ vì cốc whisky và mấy trăm sĩ quan và lính đang có mặt.
    Một sĩ quan cấp úy hớt hải báo cáo với hắn:
    - Thưa trung tá, có lệnh của trung tướng chủ tịch...
    Hắn uể oải bước đến chỗ đặt điện thoại, người ngoài chỉ nghe rặt một kiểu nói của hắn:
    - Tôi nghe rõ... Xin tuân lệnh... Tôi nghe rõ... Xin tuân lệnh... - Hắn trả lời bằng tiếng Việt rồi tiếng Anh.
    Thật ra trung tướng chủ tịch Hội đồng quân nhân cách mạng chỉ bảo hắn đừng làm rối còn đích thân Jones Stepp sẽ ra lệnh cho hắn phải trả tự do ngay lập tức và xin lỗi đại tá Luân.
    Hắn lững thững quay ra:
    - Mở còng cho nó! - Hắn bảo cộc lốc.
    Một hạ sỹ tra khóa vào còng, tiếng ?ocạch? nhẹ nhàng.
    - Còn thằng này! - Hắn trỏ Thạch ?" Lôi cổ nó đi...
    - Không! ?" Luân quắc mắt - Mở cả còng cho thiếu úy Thạch...
    - Mày ra lệnh cho tao à? - Hắn cũng quắc mắt
    Saroyan không nói gì, đến chỗ máy nói. Hắn không đủ bình tĩnh nữa
    - Khỏi! Bà thiếu tướng, tôi thả cả hai...
    Thạch được mở còng
    - Theo chỗ tôi biết, trung tá phải xin lỗi đại tá... Chừng nào tôi chưa nghe được tận tai lời xin lỗi của trung tá thì tôi chưa bỏ ý định nói với nhà tôi...
    Hắn nhún vai rồi chìa tay cho Luân:
    - Ta coi như không có việc gì xảy ra cả, đồng ý chứ?
    Luân nhìn quân hàm của anh dưới đất, viên trung tá toan cúi nhặt nhưng chính Luân đã nhặt trước. Viên trung tá giằng quân hàm, lau sạch bằng chiếc mù soa của hắn và thận trọng đính lên ve áo của Luân. Bằng cả hai tay, viên trung tá vồ tay Luân:
    - Đại tá đừng giận!
    Hắn tiễn Luân ra xe và đứng nghiêm chào đúng điều lệnh...
    cool
    u?c tunphuong s?a vo 18:09 ngy 25/09/2006
  4. Jules

    Jules Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2004
    Bài viết:
    352
    Đã được thích:
    0
    Đúng ra, trong vụ bắt giữ bất thần đêm ngày 29 rạng ngày 30 tháng 1 năm 1964 phải có đến năm tướng và một trung tá. Tướng thứ năm là Nguyễn Văn Vĩ và trung tá Trần Đình Lan.
    Họ đã bị đưa về trại Hoàng Hoa Thám, giam ở các phòng riêng dành cho các sĩ quan độc thân.
    Từ xe bước xuống, họ chạm mặt liền Nguyễn Chánh Thi - hắn đi xe nhỏ, đến trước. Gần như một cuộc điểm danh các ?otù nhân?. Thi gọi tên từng người, gọi cộc lốc.
    - Tôn Thất Đính!
    - Dạ!
    - Vô phòng kia...
    - Lê Văn Kim!
    - Có mặt...
    - Hả, sao không dạ?

    Tướng Lê Văn Kim không trả lời, lững thững bước vào hỏi:
    - Tôi ở phòng nào?
    Thi lượng sượng một thoáng
    - Phòng kia... Mai Hữu Xuân...
    - Dạ!
    - Lễ phép dữ! Đồ lưu manh...

    Hầm hừ như thế xong, Thi không làm gì. Xuân, trỏ phòng ông ta.
    - Trần Văn Đôn.
    Trần Đôn không trả lời, bước lên... Thi ngó nghiêng ông rồi chửi:
    - Mày mà tướng! Tướng cái gì... Tướng gì mà lấy vợ người khác? Vô phòng kia!

    Đôn đi rồi, còn lại hai người.
    - Nguyễn Văn Vĩ...
    - Có tôi.
    - Vô phòng, rồi mày sẽ biết tay tao.!
    Nguyễn Chánh Thi ngó Trần Đình Lan; ông này từ Pháp về đến Sài Gòn sau Trần Kim Tuyến một ngày.
    - Đồ chó săn của Tây!
    Và Nguyễn Chánh Thi thoi vào mặt Trần Đình Lan, cú thoi cực mạnh, máu mũi Lan chảy ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng.

    - Không có phòng cho mày... Mày nằm ở nhà xe. Tao bắn mày, nói trước để mày cầu nguyện...
    Trần Đình Lan lủi thủi theo một lính gác về phía nhà xe. Nguyễn Chánh Thi chống nạnh, đứng trên thềm quát to cho cả phòng đều nghe.
    - Không đứa nào được bước ra khỏi phòng, hễ bước ra bị bắn liền...
    Vừa lúc đó, một Chevrolet đen đỗ, tướng Nguyễn Khánh vội vã bước xuống. Sau xe của Khánh, hai xe hộ tống đầy lính.
    - Cái gì? ?" Thi bỏ tay chống nạnh, chào Khánh. Hắn bối rối. ?oHay là nó bắt mình??. Hắn nghĩ.
    - Mời tướng Nguyễn Văn Vĩ ra... ?" Khánh ra lệnh.
    - Tại sao? ?" Thi trấn tĩnh hỏi lại.
    Khánh không trả lời. Và, cũng không đợi lệnh của Thi, lính đã đưa tướng Vĩ ra. Khánh bắt tay Vĩ.
    - Xin lỗi... Đây là một lầm lẫn, mời anh lên xe tôi, ta về...
    - Còn trung tá Trần Đình Lan?
    - Ủa, ai bắt trung tá? ?" Khánh kinh ngạc - Mời trung tá ra...
    - Không được! - Nguyễn Chánh Thi nổi nóng.
    - Anh bắt trung tá Lan?
    - Phải...
    - Tại sao?
    - Tay sai của Pháp.
    - Anh không có quyền bắt bất kỳ ai... Anh là cái gì mà bắt bớ lung tung vậy?
    hehhe chui nhau nghe gio`n ca tai thoi ra ngoai pha''''t, chua boa gio doc mot cau chuyen hay nhu vay, cam on D.
    u?c tunphuong s?a vo 18:10 ngy 25/09/2006

Chia sẻ trang này