1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký của một 7xer

Chủ đề trong 'Văn học' bởi _GreAT_PretenDER_, 22/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. _GreAT_PretenDER_

    _GreAT_PretenDER_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Vậy là đã hơn một năm rồi,kể từ ngày anh quen em.Thời gian trôi qua thật nhanh,vậy mà khuôn mặt,nụ cười,dáng hình của em vẫn hiện lên trong anh,mờ nhạt như trong quá khứ đã xa lắm rồi,chỉ còn có đôi mắt.Đôi mắt đó vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của anh nhưng anh sợ rồi anh sẽ lại quên nó đi mất thôi,rằng em lại như một bóng hình thoảng qua cuộc đời anh,giống như một cảm xúc đột ngột dâng trào,chợt đến lại chợt đi,chỉ còn lại chút xao động,chút dư vị đậm,đắng như hơi thuốc cuối mà anh vừa rít...Mà có lẽ như thế thì lại hơn,chẳng thà cứ để anh giữ lại một hình ảnh nguyên vẹn về em,về người con gái lý tưởng mà anh hằng ao ước,hằng khát khao còn hơn bắt anh phải thất vọng khi nhận ra rằng em ko phải là người con gái đó,rằng em khác nhiều lắm,rằng em ko phải là dành cho anh...Anh ích kỷ quá nhỉ,tại sao anh cứ đòi hỏi nhiều điều ở em trong khi ngay chính bản thân anh cũng chưa là cái gì.Ừ,bản chất con người vốn vẫn thế mà,ích kỷ,nhỏ nhen và lại luôn đòi hỏi.Trước đây anh luôn nghĩ tình yêu là thứ tình cảm trong sáng,vị tha,vô điều kiện.Anh đã từng sẵn sàng hy sinh mà ko đòi hỏi gì cả,chỉ cần sự chân thành,chia xẻ mà thôi..Nhưng giờ anh nghĩ lại rồi,giờ thì anh ích kỷ lắm,anh chỉ muốn em là của riêng anh,trước đây,bây giờ và sau này mãi mãi chỉ là của mình anh thôi.Anh sẽ ko chờ đợi,sẽ ko chấp nhận sai lầm và sẽ ko bao giờ tha thứ..
    Thời gian đã khiến cho nhiều điều thay đổi và cả anh cũng vậy.Anh sợ những khó khăn của công việc,những toan tính của cuộc sống,những đam mê của đời thường sẽ khiến anh thay đổi nhiều hơn.Anh sợ rồi anh sẽ ko còn có được nhiều cảm xúc,có được nhiều rung động,có được những khoảnh khắc cho riêng mình và anh sẽ trở thành một kẻ vô tình.Chỉ mong em sẽ là người con gái luôn ở bên anh(dù chỉ trong tâm trí) để khuấy động những cảm xúc trong anh,để chất men say trong anh mãi mãi được tuôn trào,để ngọn lửa cảm hứng trong anh ko bao giờ bị tắt,nếu được như thế anh tin anh sẽ là người hạnh phúc nhất!!!
  2. _GreAT_PretenDER_

    _GreAT_PretenDER_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Lại một đêm Giáng sinh một mình,cô độc trong ngôi nhà ba tầng mới xây,lạnh lẽo,hoang vắng.Gã lại tiếp tục đánh bạn với bốn bức tường còn thơm phức mùi sơn,lại tiếp tục trải lòng mình cùng với những trang giấy trắng,lại tiếp tục cuộc hành trình theo đuổi những những khát khao,những ước mơ thầm kín của riêng mình.Đã bao đêm như vậy rồi nhỉ,trong cái buốt lạnh của nỗi cô đơn,trong cái khắc khoải của sự trống trải,sự tĩnh lặng của thời gian,nỗi u buồn của bóng tối,gã đã luôn tự nhủ mình cần phải cố gắng,phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
    Chà,hạnh phúc và khổ đau,nỗi cô đơn và tình yêu đôi lứa,sự thành công và nỗi đau thất bại,niềm tin cùng với sự thất vọng...Những khái niệm trái ngược nhau,đối lập nhau giống như hai kẻ hằn thù,ghen ghét,luôn hằm hè,rình rập,sẵn sàng triệt tiêu,huỷ hoại đối phương,ấy vậy mà chúng lại có sự gắn bó mật thiết với nhau,luôn song hành xuất hiện trong cuộc sống của mỗi con người với muôn nghìn dáng vẻ.Phải chăng chỉ có kẻ nào đã từng thực sự đau khổ trong cuộc sống mới hiểu hết được giá trị của hạnh phúc,phải chăng chỉ có những ai từng rất cô đơn mới cảm nhận hết được cái vị ngọt của tình yêu đôi lứa và phải chăng chỉ có những người đã phải ở trong sự tột cùng của nỗi thất vọng,chìm đắm mãi trong nỗi đau thất bại mới lại có được cái sức mạnh của một con người khi tìm lại được niềm tin đã bị đánh mất,để rồi tiếp tục chiến đấu vượt qua bản thân để vươn tới một cuộc sống tốt đẹp hơn,ý nghĩa hơn??? Suy cho cùng,những khái niệm trên đều có chung một bản thể.Chúng chỉ là sự thay đổi về trạng thái trong tâm lý của mỗi con người,tuỳ thuộc vào những thời điểm và hoàn cảnh nhất định.Nếu hiểu được điều đó thì con người ta sẽ có những suy nghĩ mới mẻ,thoáng đạt hơn,những cảm nhận về nỗi buồn sẽ êm ái hơn,về sự cô đơn sẽ trầm lắng hơn và nỗi đau sẽ cũng mềm dịu đi hơn rất nhiều.Biết vậy mà sao tâm trạng của gã vẫn ko khá hơn được nhỉ,dường như có cái gì đó đã phủ bóng đen của nó lên tâm trí gã khiến cho gã ko sao thoát ra khỏi cái trạng thái mơ hồ,kỳ lạ này.Nhà văn Rơ mác đã từng viết "con người ta ko nên nghĩ ngợi quá nhiều,nhất là những lúc chỉ có một mình và đặc biệt khi ta sắp ba mươi tuổi" nhưng cũng chính Đuđinxép chả từng đã bảo "người nào đã có thói quen suy nghĩ thì ko thể ko suy nghĩ được.Khi con người ta được luyện tập trong một thời gian dài,luôn trăn trở,suy nghĩ về một vấn đề nào đó thì người đó dần đạt tới sự hoàn thiện trong lĩnh vực này.Khi ấy,một cái gì đó sẽ bung ra trong đầu và xẩy ra phản ứng dây chuyền.Ý tưởng làm nảy sinh ý tưởng.Và đó là cả một thế giới..." Ừ,đó chính là cả một thế giới,một thế giới hoàn toàn mới mẻ,khác lạ.Một thế giới của cảm xúc và đam mê,một thế giới của niềm tin và hy vọng,một thế giới mà con người ta luôn khao khát vươn tới và chinh phục...Rốt cuộc gã cũng bình tâm trở lại.
    Tầm này năm ngoái,có một cô bé rủ gã tham gia một chuyến đi đặc biệt.Cưỡi xe máy vượt hơn nghìn cây số,trong cái rét căm căm của gió mùa đông bắc để chứng kiến cái thời khắc chuyển giao của thời gian trên những tỉnh vùng cao biên giới.Một ý tưởng điên rồ nhưng cũng vô cùng hấp dẫn.Tiếc là gã ko thể nhận lời,bố gã đang nằm viện,ngôi nhà mới của gia đình lại vừa bắt đầu khởi công và thế là gã đành chúc may mắn cho cô bé đó và người bạn thân có một chuyến đi ý nghĩa và nhiều kỷ niệm.Đêm giao thừa năm ấy,gã cùng một người bạn lang thang trên khắp phố phường Hà Nội,khi ngồi trong quán cà phê chờ đón ánh nắng ban mai,gã đã kể cho người bạn đó nghe về những câu chuyện,về những dự định của bản thân và rồi gã lại chìm đắm trong ý nghĩ một đêm cuối năm nào đó,trong cái khoảnh khắc thiêng liêng của cuộc sống,khi đất trời giao hoà làm một,gã sẽ lại rong ruổi trên những nẻo đường xa,một mình rảo bước,đón nhận năm mới trên đỉnh Lũng Cú mù sương.
  3. _GreAT_PretenDER_

    _GreAT_PretenDER_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Ngày..tháng..Lũng Cú.Mờ sáng.
    "Tôi thức dậy vào buổi rạng sáng đầy sương mù của một ngày nào đấy ko hề biết..." Trong thoáng chốc mình chợt quên bẵng là mình đang ở đâu,cái cảm nhận về ko gian và thời gian bị biến mất,chìm lẫn trong mờ mịt của khói sương,của mây mù.Ko rõ mình đã ngồi đấy bao lâu trong cái giá rét thấu xương,trong cái tĩnh lặng gần như tuyệt đối cho đến khi mình phát hiện ra một ngôi sao sáng đang nhấp nháy trên cái nền tím ngắt của bầu trời đêm đang dần hửng sáng.Đấy là ngôi sao Mai đấy,hình như nó đang vẫy chào mình thì phải.
    Chuyện kể rằng "ngày xửa ngày xưa,đã lâu lắm rồi,khi đó Mặt Trời và Mặt Trăng còn là một đôi vợ chồng tâm đầu ý hợp.Họ rất đẹp đôi,Mặt Trời thì rực rỡ,huy hoàng,oai nghiêm như một vị chúa tể.Còn Mặt Trăng thì xinh đẹp,lộng lẫy,thanh khiết giống như viên kim cương gắn trên vương miện của một bà hoàng.Họ có với nhau rất nhiều người con,tất cả đều trẻ trung,tươi vui,khoẻ mạnh.Đó chính là những ngôi sao,mỗi người mang một vẻ.Kẻ thì toả ra những ánh sáng rực rỡ,ấm áp,mạnh mẽ giống như cha.Người thì lại có một vẻ đẹp dịu dàng,huyền ảo,trong trắng như của mẹ.Họ chung sống rất hạnh phúc,ngày lại ngày cùng nhau toả ánh hào quang trên bầu trời,đem lại ánh sáng,sự sống,tình yêu cho muôn loại.Cho đến một ngày,Mặt Trời và Mặt Trăng bất đồng với nhau về một vấn đề.Họ tranh luận với nhau rất gay gắt,ai cũng cho là mình đúng,nhất quyết ko chịu nhượng bộ người còn lại.Sự bất đồng giữa họ sâu sắc đến độ ko thể hàn gắn nổi,các ngôi sao cũng ko làm sao khuyên giải được cha mẹ mình và thế là họ quyết định chia tay nhau,kể từ ấy mới bắt đầu có Ngày và Đêm.Từ dạo đó,Mặt Trời bắt đầu chiếu ra những tia nắng gay gắt,chói chang,thiêu đốt tất cả những ai có ý định lại gần,còn ánh sáng của Mặt Trăng cũng ngày càng lạnh lẽo,u uẩn và cô đơn.Thương mẹ hơn và cũng vì giận cha quá nóng tính,các ngôi sao về ở với mẹ và hàng đêm cùng Mặt Trăng toả rạng,soi sáng bầu trời đêm sâu thẳm.Duy có người con cả và người con út là Sao Mai và Sao Hôm,cùng rất yêu thương cha mẹ và mong muốn hàn gắn những hiểu lầm giữa hai người nhưng lại ko biết phải làm thế nào.Cuối cùng hai anh em nghĩ ra được một cách,thế là họ thay phiên nhau toả sáng vào những khoảng thời gian giữa Ngày và Đêm,tựa như những gạch nối để gắn liền Mặt Trời và Mặt Trăng lại,với nguyện ước một ngày nào đó,cha mẹ họ sẽ trở về bên nhau..."
    Người ta bảo,nếu ai đó có may mắn được trông thấy Sao Mai và Sao Hôm thì hãy nói to lên điều mong ước của mình và điều đó sẽ sớm trở thành hiện thực.Vậy thì mình sẽ ước nguyện điều gì nhỉ?? Tiền tài và danh vọng ư,cũng hấp dẫn đấy nhưng đó ko phải là mong muốn lớn nhất của mình.Tình yêu và hạnh phúc chăng,cái đó ai mà chả cần nhưng chưa phải là lúc này.Thế thì mình cần thứ gì nhỉ,ừ,nếu có thể hãy cho tôi một niềm tin,tôi sẽ biến tất cả những ước mơ trở thành hiện thực!!! Cái niềm tin rằng mình sẽ làm được những điều có ý nghĩa,cái niềm tin rằng mình sẽ đem lại được niềm vui cho những người mình yêu quý,cái niềm tin rằng một ngày nào đó,mình sẽ trở thành một người như mình mong muốn,mình sẽ trở thành một người viết văn.
  4. Talorossi

    Talorossi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2005
    Bài viết:
    363
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi nếu tôi có làm phiền đến anh!
    - Tôi muốn ghi dấu vài dòng ở đây, chỉ đơn giản tôi đã thấy tôi qua một chiếc gương suy nghĩ của anh. Tôi đang đọc và sẽ chờ đọc tiếp những gì anh viết.
  5. _GreAT_PretenDER_

    _GreAT_PretenDER_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Đôi lúc gã thấy mình như kẻ lần đầu tiên đặt chân lên chiếc cầu treo bắc ngang qua vực thẳm.Cứ dò dẫm,lần mò bước từng bước một rồi lại lo lắng dừng lại với suy nghĩ có nên tiếp tục bước tiếp hay ko.Sợ hãi rằng nếu tiến thêm bước nữa rồi lại trượt chân ngã lộn cổ xuống,bao công sức,nỗ lực đi ra được đến đấy sẽ lại đổ ra sông,ra bể.Nỗi ám ảnh thất bại lại hiện ra lờ mờ trước mắt.Chao ôi,làm thế nào để vượt qua nỗi sợ hãi này để tiếp tục đi tiếp đây,để tiếp tục bước tiếp đây?? Cần xiết bao một bàn tay đưa ra cho ta nắm lấy,một lời an ủi,khích lệ,động viên để ta gạt bỏ nỗi ám ảnh này.Nhưng ko,ko,đó đâu phải là điều ta mong mỏi.Cái ta cần đâu chỉ là một công việc nhỏ nhen,tầm thường để qua ngày,đoạn tháng;cái ta cần đâu chỉ là chút tình cảm mong manh,yếu đuối của một người con gái;cái ta cần đâu chỉ là một chốn nương thân,trú tạm trong những ngày giông tố của gia đình và cuộc sống.Cái ta mong muốn là khát khao được tự khẳng định mình,tự đứng vững và bước đi trên chính đôi chân của bản thân.Các người cho rằng ta hài lòng khi được ở trong ngôi nhà ba tầng,rộng rãi,to lớn này ư;các người nghĩ rằng ta thoả mãn khi được sở hữu thứ vật chất hoang vắng và lạnh lẽo này lắm sao??? Ko,ko,đó chỉ là công sức của cha mẹ ta,đó chỉ là nơi ta che giấu cái thân xác nhỏ bé,mềm yếu của mình;đó chỉ là nơi ta xây dựng lại niềm tin,là nơi ta tìm kiếm lại những cảm xúc,những rung động,những ý tưởng,những giấc mơ tưởng chừng như đã bị đánh mất.Các người cho là ta kỳ quặc,điên rồ lắm chăng?? Ta biết ta ko kỳ quặc,cũng ko điên rồ nhưng ta hiểu rằng ta đang là một kẻ bị cầm tù bởi chính óc tưởng tượng phong phú và cái thế giới nội tâm nhạy cảm,phức tạp nhưng lại dễ bị tổn thương của chính mình.Và ta đang nỗ lực,cố gắng để phá vỡ cái vòng lao tù,luẩn quẩn đó để có thể tự tin,ngẩng cao đầu kể cho tất cả mọi người,cho những người bạn của ta nghe về những câu chuyện,về những chuyến đi,về những con người,những nhân vật mà ta gửi gắm vào đó tất cả những suy nghĩ,những day dứt,những trăn trở và với cả tâm hồn mình.
  6. _GreAT_PretenDER_

    _GreAT_PretenDER_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Nhà văn là gì nhỉ,ắt hẳn cũng chỉ là một người bình thường như bao kẻ khác.Như ai đó đã từng nói "nghệ thuật là sự thăng hoa của cảm xúc";nếu như người hoạ sỹ dùng cây cọ và những gam màu rực rỡ để lưu lại những nét đẹp của cuộc sống trong những bức tranh của mình,người nhạc sỹ,người thi sỹ biến những rung động,những xao xuyến tự trong đáy lòng trở thành những giai điệu,những vần thơ dạt dào cảm xúc thì nhà văn chỉ đơn giản là người viết ra những suy nghĩ,những tình cảm,chuyển hoá những khát khao,những ước mơ hiển hiện thành những dòng văn,câu chữ trên những trang giấy ẩn chứa niềm vui và thậm chí cả nỗi buồn cho bất kỳ kẻ nào mong mỏi được khám phá nó.Có những nhà văn có may mắn được đi thật nhiều,được biết thật nhiều.Chính vì thế những trải nghiệm,những ý tưởng của họ cũng sẽ phong phú hơn,đa dạng hơn,sâu sắc hơn.Do vậy việc chuyển hoá tất cả những điều đó thành những nhân vật,những câu chuyện,những tác phẩm cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều,dĩ nhiên còn phải tuỳ thuộc vào khả năng cảm nhận và nỗ lực lao động của mỗi người.Còn gã thì ko có được cái may mắn đó.Có vẻ như gã thích nhảy múa với óc tưởng tượng của mình hơn là diễn đạt chúng trên giấy trắng,mực đen.Gã cũng lại chưa biến được cái ham muốn được viết trở thành một thói quen như những sinh hoạt thường ngày của mỗi con người.Giờ thì gã sẽ phải viết,viết thật nhiều hơn nữa,mạnh mẽ hơn nữa để đến lúc cái khát khao được viết trở thành một nhu cầu ko thể thiếu trong cuộc sống như khi ta hít thở bầu ko khí trong lành hay uống ngụm nước ngọt trong trẻo,tươi mát.Gã cũng sẽ phải huy động trí não của mình làm việc nhiều hơn,vận dụng hết khả năng tư duy,sáng tạo đến mức cao độ như chính lúc này,khi trước mắt gã dường như bốn bức tường bỗng mở toang ra,chiếc đệm dưới chân gã đã biến thành tấm thảm thần đưa gã bay lên thật cao,tới một nơi thật xa,tới một ốc đảo kỳ vĩ ngập tràn những ánh sáng rực rỡ cùng với những sắc màu huyền diệu.Một thế giới bí ẩn,lung linh,tươi mát của những xúc cảm,những rung động,của những háo hức,những khát khao.Những kỷ niệm,những ký ức,những hình ảnh,những nhân vật,những câu chuyện hiện ra trước mắt ta thật rõ ràng,sắc nét,sống động tưởng chừng như ta có thể động chạm vào chúng,trêu đùa với chúng,tóm bắt được chúng...Chúng hoà nhập vào tâm hồn ta,tan chảy trong cơ thể ta,cho ta cái cảm giác được buông thả bản thân để tận hưởng trọn vẹn cái niềm sung sướng và hạnh phúc lớn lao đó.Những nỗi buồn bị xua tan,sự cô đơn bị đẩy lùi,nỗi thất vọng ko còn hiện hữu,chỉ còn lại mình ta và cả một thế giới...
    Thật khó khăn khi ta cứ phải che giấu,giữ kín những suy nghĩ,những nỗi niềm của riêng mình trong cả một khoảng thời gian dài đằng đẵng và lại càng ko dễ dàng gì khi ta thổ lộ,bày tỏ những tâm sự đó ra dù chỉ là trên những trang viết.Để làm được điều đó mỗi con người cần phải có một quyết định dũng cảm và một niềm tin lớn lao vào những điều mình đang thực hiện.Chắc hẳn sẽ có ko ít người dè bỉu,cho rằng gã là một kẻ tâm thần ko ổn định,trí óc bất bình thường,hoang tưởng và điên rồ.Nhưng giờ gã đã có được niềm tin để ko bị những điều tầm thường,nhỏ mọn đó chi phối.Gã sẽ nói thẳng vào mặt những kẻ đó rằng "ngươi đừng có phán xét ta,kẻo một lúc nào đó những người khác sẽ phán xét lại ngươi.Ngươi đừng có đặt ta vào tầm nhìn của cái lăng kính hiển vi nhỏ bé trong tâm hồn nghèo nàn,nhạt nhẽo của những kẻ luôn tự cho mình là người có quyền đưa ra phán xét.Có thể ta cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác,ko có gì đặc biệt mà cũng chẳng có gì hấp dẫn nhưng ta hiểu được ta là ai,ta muốn gì,ta từ đâu tới và sẽ đi tới đâu.Ta đã có được nỗi đam mê của riêng mình,ta cũng đã tìm lại được niềm tin mà ta tưởng chừng như đã đánh mất và ta có cái khát khao,cái ước nguyện cháy bỏng được biến những đam mê đó,những niềm tin đó trở thành sự thật.Với ta,thế đã là quá đủ."
  7. greenlily2505

    greenlily2505 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    25/08/2005
    Bài viết:
    854
    Đã được thích:
    0
    Sau khi em đọc topic của anh thì em rút ra một kinh nghiệm là không bao giờ nên post bài quá dài.
    Dù sao anh Ta lo cũng nói là tôi nhìn thấy anh qua tôi, nên em cũng hơi hơi hình dung ra tính cách anh thế nào rồi, coi như là em đã đọc hết nhật ký 7xer
  8. Rosy_dew

    Rosy_dew Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2006
    Bài viết:
    92
    Đã được thích:
    0
    Đọc đến đây mới biết không phải là..người ấy. Thế giới có hơn 6 tỷ người mà cũng chỉ có từng ấy cung bậc cảm xúc, từng ấy hoàn cảnh nên chẳng trách được mình quá...nhạy cảm.
    Ôi, đôi khi mình căm ghét cái trí nhớ dai dẳng của mình.
    ....................................................................................
  9. DinosTrung

    DinosTrung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/03/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Viết tiếp đi anh bạn. Tôi muốn được biết những diễn biễn sau đó của "gã" như thế nào. Vì chính tôi cũng có những suy nghĩ dường như thế. May mắn làm sao, tôi cũng đã nhận ra tôi phải làm gì, cho những suy nghĩ tràn đầy ý tưởng trong sự nhạy cảm và dày vò nội tâm đó phải là một cái gì đó đã. Hay ít nhất, phải bắt tay vào thực hiện nó như thế nào. Tôi không từ bỏ ngôi sao trên trời, nhưng tôi không mơ mình có đôi cánh nữa, tôi bắt đầu nghĩ xem, người ta làm tàu vũ trụ như thế nào!
  10. _GreAT_PretenDER_

    _GreAT_PretenDER_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/10/2004
    Bài viết:
    290
    Đã được thích:
    0
    Gã sinh ra trong một gia đình nghệ sỹ.Ông nội gã là nhà văn,mẹ gã trước là ca sỹ,gã còn có một người chú ruột là hoạ sỹ.Có lẽ sinh ra và lớn lên trong một gia đình như vậy nên trong gã luôn có một chút gì đó đặc trưng cho bản chất của gia đình,đó là hơi lơ đãng,mơ hồ,yêu thích cuộc sống tự do,phóng khoáng,ko hay chấp nê,để ý vặt vãnh,chỉ suy nghĩ và hành động theo ý thích cá nhân.Gã rất yêu gia đình mình,họ chính là những thần tượng thuở ấu thơ của gã.Gã luôn ao ước được sống và làm việc giống như họ,luôn mong muốn được nói,được kể,được viết về họ,về những con người mà gã vô cùng yêu quý,tuy rằng những điều mà gã có thể làm được nhiều khi ko tương xứng với những tình cảm mạnh mẽ mà gã luôn dành cho họ.
    Gã có một người chú ruột là hoạ sỹ,đó là người em út của bố gã.Một con người đặc biệt,rất kỳ lạ,đã để lại trong gã nhiều kỷ niệm ko thể nào quên.Chú gã thuộc lứa hoạ sỹ tốt nghiệp trường cao đẳng mỹ thuật Đông Dương,tiền thân của trường đại học mỹ thuật Hà Nội(còn hay được gọi là trường mỹ thuật Yết Kiêu) những năm thập kỷ 60.Chú có khuôn mặt gầy,hai má hơi hóp,đã thế lại còn để ria mép.Chú bảo để thế cho giống Rết Bất-lơ nhưng gã thấy chả đểu tẹo nào mà lại còn hơi bân bẩn thì phải.Chú thân hình nhỏ bé,đi đầu hơi cúi xuống,người luôn nghiêng nghiêng về phía trước.Mẹ bảo người nào có dáng đi như vậy thì vất vả cả đời,chú chỉ cười mà ko nói.
    Chú vẽ rất đẹp,thật đấy,ko phải vì chú ruột mà gã khen đâu.Sở trường của chú là vẽ chân dung,đặc biệt là chân dung phụ nữ.Nhà gã vẫn còn treo mấy bức tranh thiếu nữ của chú,có một điểm lạ là tất cả những người thiếu nữ trong tranh đó đều mang một mái tóc dài,có một khuôn mặt trái xoan và đặc biệt là đôi mắt.Đôi mắt to,huyền,với hàng lông mi dài,cong vút và ánh nhìn sâu thăm thẳm.Khi mẹ hỏi chú về điều này,chú chỉ cười rồi im lặng.Về sau nghe một người bạn thân của chú kể lại,khi xưa chú có yêu một cô gái.Cô ấy rất đẹp,có một mái tóc dài,đen mượt với khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt to,huyền và hàng lông mi cong vút.Nhưng ko hiểu sao hai người lại ko thể đến được với nhau và kể từ đó,mỗi khi vẽ chú luôn mang theo khuôn mặt ấy,mái tóc ấy,đôi mắt và ánh nhìn sâu thẳm ấy vào trong những bức tranh của mình.Có lần mẹ đưa cho chú hai bức ảnh hồi trẻ của bố và mẹ để nhờ vẽ chân dung lại,âu như là để giữ kỷ niệm của một thời xuân sắc.Bức tranh của mẹ chú vẽ rất nhanh,chưa đầy tuần lẽ đã gần xong.Nhưng bức chân dung của bố thì mãi mà chú vẫn chưa hoàn thiện.Mẹ hỏi,chú trả lời "vẽ đàn ông ko hứng lắm,để khi nào rảnh thì vẽ tiếp" để rồi chúng mãi chỉ là những bức tranh còn dang dở...

Chia sẻ trang này