1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký của một con bé 24 tuổi ham lông bông.

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi cres, 22/11/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Xibolo

    Xibolo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/07/2001
    Bài viết:
    1.055
    Đã được thích:
    0
    Quên giải thích.
    Đấy là Ảnh hôm họp Họ mà tớ đã nói từ trước trong này rồi
    click here to :INTERNET & CHAT club
  2. cres

    cres Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/2002
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    17/12/2003
    Lại vẫn bài ca đi đi đi... Đi như điên ngoài đường. Về nhà mệt rũ ruợi...
    Cái máy tính của mình đã trở lại rồi. Té ra là bị hỏng main. Là la, lá la, em yêu đã lại về nhà rồi. Em yêu ơi, chị yêu em lắm í. Mặc dù chị sắp sửa đổi em đi rồi. Ai học IT cũng thế hay sao í. Chả thế mà mình thề không bao giờ yêu dân IT ("Để anh đừng có yêu cái máy tính hơn yêu em")..
    Con mèo đã có chủ mới. Chắc chiều nay là chuyển nhà thôi. Mấy hôm nay hình như em í cũng biết là sắp bị đem cho hay sao í, ngày nào cũng lủi tha lủi thủi chạy trên gác, ẩn vào cái xó ấm áp của nó. Mà nó khôn ghê lắm cơ, một đống thảm để đấy, cậu cứ nhảy lên ngồi chễm trệ. Lạ lùng là đến trưa cũng chẳng thèm ăn. Chỉ có mỗi sáng sớm thì rõ quấy, cứ quẩn hết chân nọ đến chân kia đòi ăn. Mình thì chẳng yêu mèo tí nào, vậy mà vẫn bị chúng nó ăn dỗ hết cả phần ăn sáng. Bánh mì nó cũng ăn, bơ cũng ăn, mứt cũng ăn, sữa chua cũng ăn... Ối giời ơi, ở đâu có con mèo ăn lắm thứ thế không biết? À, con này chưa ăn ác chiến bằng mẹ nó, mẹ nó ăn cả kẹo dừa, mọi nguời tin không???
    Hôm nay đọc được 7 trang sách, mà tổng cộng có tới hơn 700 trang. HU HU, thứ 7 thi rồi.



    Chẳng bao giờ em được trọn anh
    Suốt đời chỉ một vầng trăng khuyết
    Một vành cong tội nghiệp
    Phần khuất đi còn hơn cả trăng tròn
     
  3. wawawa

    wawawa Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    4.866
    Đã được thích:
    0
    "Nhật ký của một con bé 24 tuổi ghét mèo" nội dung toàn tả mèo
    PS: tớ théc méc tý nhá, thật ra thì không phải bi giờ mới thắc mắc mà là cứ thấy thế nào ý, hình như có cái gì không ổn, nhấn nút trả lời thì quên papa mất rồi, chẳng nhớ gì cả, ấy thế mà ra lại nhớ muốn nói gì rồi thì vào lại quên Thế mới lạ chứ... Đấy lại mắc bệnh nói lắm rồi đã tự nhủ là phải di vào chủ đề ngay vậy mà cứ luyên thuyên, mà đến khổ không nói thì thấy bức rứt mà nói thì lại toàn xọ sang chuyện khác, mà khi đã xọ sang chuyện khác thì lại quên mất chủ đề chính muốn nói gì, ờ thế là lại ra, mà ra thì cứ buồn buồn thế nào ý rồi lại vào, vào xong rồi không nhớ ra bực mình thế lại ra. Vừa ra khỏi cái lại nhớ ra rồi vào mà vào rồi thì lại không nhớ... Ơ thế tớ định nói gì nhỉ! Thôi ra cái nèo cho nhớ lại rồi tớ lại vào nhá!
    [​IMG]
    Đau đớn thay phận đàn bà
    Dẫu hơn hai tuổi vẫn là phận em​
  4. wawawa

    wawawa Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    4.866
    Đã được thích:
    0
    A tớ nhớ ra rồi nên tớ vào các cậu ạ, hì hì may thế, thôi phải post nhanh không lại quên, quên thì các bạn xì trum mình chết, các bạn lại nói mình là đồ hâm đơ tỷ độ mới sáng sớm ra đã post linh tinh. Khổ quá đã trình bày ở trước rồi rằng thì là tớ có muốn post linh tinh đâu nhưng mà do cái bệnh của tớ hay do triệu chứng tờ tờ vờ nờ thỉnh thoẳng đơ phát, thế mới ghét, mà khi đơ thì bực mình lắm nhé, muốn uýnh nó phát thôi, tức một nỗi là chả uýnh được, cả nhà cả cửa có mỗi cái máy, uýnh nó thì rúc vào đâu cớ chứ, bao nhiêu thứ phải trông chờ vào nó, nào tiền gạo tiền xăng tiền xe, tiền bạn gái tiền trả góp,vvv.. bao nhiêu thứ tiền không thể không có được. Các bạn thắc mắc rằng hết cái thời điểm cái gì cũng chả góp rồi à?? Không đâu có thứ mà suốt đời phải trả góp đấy, đến khi sắp die cũng phải trả, thậm chí đến khi nằm xuống hai tay để lên ngực vẫn phải trả, vâng chắc tôi không nói ra các bạn cũng biết đấy là tièn gì rồi chứ! Vâng ạ chính nó đấy ạ , khổ nhỉ! "Đau đớn thay...". ÂY chết lại quên roài , lan man thế nào tự dưng quên tịt cái định thắc mắc hỏi các bạn một cái. THôi để tớ ra vậy, chán nhở
    [​IMG]
    Đau đớn thay phận đàn bà
    Dẫu hơn hai tuổi vẫn là phận em​
  5. wawawa

    wawawa Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    4.866
    Đã được thích:
    0
    "Nhật ký của con bé 24 tuổi ham lông bông"<==24 tuổi vẫn là bé con à??
    Đấy là cái tớ thắc mắc, ra ra vào vảo đến 3 lần mới nhớ. Bạn nèo giải giùm tớ cái nhỉ. Lúc các bạn bảo già, lúc bảo trẻ tớ chẳng xì trum tý gì cả!
    [​IMG]
    Đau đớn thay phận đàn bà
    Dẫu hơn hai tuổi vẫn là phận em​
  6. cres

    cres Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/2002
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    Trưặỏằ>c hỏt phỏÊi trỏÊ lỏằi Wawawa cĂi 'Ê, 'ỏƠy gỏằi là tôn trỏằng ngặỏằi khĂc mà
    24 tuỏằ.i vỏôn là con bâ ỏĂ. Mỏạ tỏằ> gỏằi tỏằ> là con bâ, Anh câng gỏằi tỏằ> là NH"C. Kỏt luỏưn lỏĂi thơ hơnh nhặ tỏằ> 'úng là trỏằ con thỏưt.
    Thêm nỏằa, cho rà ràng, không phỏÊi 'ỏằâa con gĂi 24 tuỏằ.i nào câng là con bâ. Nhặng tỏằ> thơ trỏằ con nên mỏằ>i bỏằ 'Ê tỏằông trỏÊ lỏằi Batigol thơ phỏÊi, 24 tuỏằ.i nhặng tỏằ> chặa 'ỏằĐ trặỏằYng thành 'ỏằf có thỏằf 'ặỏằÊc gỏằi là ngặỏằi lỏằ>n, và tỏằ> câng chặa muỏằ'n phỏÊi trặỏằYng thành 'ỏằf thành ngặỏằi lỏằ>n. Tỏằ> còn muỏằ'n làm trỏằ con thêm mỏằTt vài nfm nỏằa cặĂ... Ngặỏằi lỏằ>n nghăo lỏm chỏng có gơ, ngặỏằi lỏằ>n hặ lỏm...



    Chỏng bao giỏằ em 'ặỏằÊc trỏằn anh
    Suỏằ't 'ỏằi chỏằ? mỏằTt vỏĐng trfng khuyỏt
    MỏằTt vành cong tỏằTi nghiỏằ?p
    PhỏĐn khuỏƠt 'i còn hặĂn cỏÊ trfng tròn
     
  7. cres

    cres Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/2002
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    18/12/2003
    Chưa bao giờ mình rời khỏi công ty muộn thế. 9h 15''. Mà đấy còn là trốn về sớm đấy. 11h vẫn thấy mấy anh gọi điện cho mình hỏi mấy thứ. Ad-hoc issue mà. Nói chính xác là vì một số người làm việc không có kế hoạch gì cả....Nhưng mà mấy người đấy cấp cao quá, cả sếp mình cũng chẳng dám kêu nữa là mình.
    Mệt nhưng vui.
    19/12/2003
    Đọc lời nhắn của bluemooninsgn mới nhớ ra rằng mình chưa hề giới thiệu gì về sở thích của mình trên này cả. Vâng ạ, thưa bạn bluemoon, tớ yêu Andre Mourois lắm lắm ạ. Mình yêu tập "HOA TỪNG MÙA" đến nỗi sinh nhật Thầy, mình còn mua tặng Thầy, bắt thầy đọc... Nhưng tớ mới đọc được tập Hoa Từng Mùa, Mưa nắng tình yêu và Tổ ấm gia đình của ông í thôi. Nếu ấy biết quyển nào hay hơn thì giới thiệu với ạ. Vì ở VN, khá ít truyện của ông.
    Nhưng nói tóm lại thì mình có thể đọc tất cả những cái gì có chữ. Mình bây giờ chỉ ước sao có đủ thời giờ và đủ tiền để có một tủ sách to như quầy sách ở Nguyễn Xí ấy.
    Hôm nay buổi trưa server ở công ty chết đờ, ngồi dở "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" ra đọc. Quá bất ngờ vì giọng văn của Nguyễn Ngọc Thuần. Đúng như chị Vàng Anh nhận xét, không tưởng tượng được rằng một nhà văn trẻ của Việt Nam lại có thể viết hay đến như thế, bằng một phong cách khác lạ đến như thế. Phảng phất chất của Hoàng Tử bé. Mà mình thì nghiện Hoàng Tử bé phát điên phát rồ. Copy một đoạn truyện cho mọi người đọc nhé.
    ---------------------------------------------------------------------------------------
    Một hôm, lớp học của tôi bỗng xôn xao vì một chuyện lạ. Ðầu tiên không ai để ý cả, nhưng dần dần mọi việc đã quá rõ. Thằng Tí là người luôn đi học sớm. Ðiều này lạ hoắc vì chưa bao giờ nó siêng năng như vậy. Khi đi học, nó còn không thèm gọi tôi. Nhiều lần lặp lại liên tiếp, thế là tôi ráng dậy sớm để đi theo nó, rình. Nó giở trò gì đây, tôi chẳng biết. Nó chỉ cắm cúi đi.
    Khi đến lớp, nó nhảy xổ đến bàn cô giáo nhặt một cái gì đó rồi đi về bàn mình. Cầm cái vật nhỏ nhỏ trong tay, nó cứ cười miết. Hỏi cười cái gì, nó cũng không nói.
    Tôi kể mọi chuyện cho tụi bạn nghe. Thế là cả bọn chúng tôi quyết định sẽ đến sớm hơn. Nhưng thật không may, khi đến lớp đã thấy nó ngồi chễm chệ, cười cười, không nói. Hôm sau tụi tôi đi sớm hơn nữa, vẫn thấy nó ngồi cười cười. Nó luôn đến trước. Mãi cả tuần sau, tôi mới được hân hạnh là người đến đầu tiên.
    Trên bàn cô giáo có một gói giấy nhỏ. Khi mở ra bên trong có một viên kẹo, chẳng biết ai đã để ở đây và để khi nào. Tôi vừa lột viên kẹo bỏ vào miệng thì vừa lúc thằng Tí xông vào.
    Tôi hét to:
    - Tao biết bí mật của mày rồi!
    Thằng Tí bĩu môi:
    - Tao đã ăn được những hai mươi viên.
    - Nhưng ai để lại vậy?
    - Tao không biết.
    Giờ ra chơi, tụi bạn bu quanh tôi hỏi:
    - Cái gì vậy?
    Tôi nhìn thằng Tí rồi cười cười. Bọn chúng tức điên lên, hỏi mãi, tôi cũng chỉ cười cười. Làm sao có thể cho bọn chúng biết điều bí mật ngọt ngào này được!
    Cách vài hôm, lại thêm một đứa mới biết điều bí mật. Chúng tôi cứ nhìn nhau cười cười... Rồi dần dần, lớp chúng tôi ai cũng biết điều bí mật. Nhưng ai là người làm ra điều bí mật đó thì không được biết. Chúng tôi đã phân công nhiều ổ mai phục, nhưng cuối cùng chẳng thu được kết quả gì. Luôn luôn, vào sáng sớm, trên bàn cô lại xuất hiện một viên kẹo.
    Lúc đầu chúng tôi cứ nghĩ là cô giáo Hà. Nhưng không phải. Cô luôn ra khỏi lớp khi trong phòng vẫn còn chúng tôi. Vậy thì ai? Nghĩ mãi vẫn không ra.
    Một hôm tôi ngồi lì trong lớp, định ngồi đến sáng để chờ người lạ mặt nhưng vì đói bụng quá đành ôm sách về. Rồi tôi chợt nghĩ, tại sao mình không gởi cho người lạ mặt một lá thư. Thế là tôi viết ngay. "Gởi người lạ mặt. Anh là ai vậy, có thể cho tôi biết được không?".
    Hôm sau tôi vào lớp sớm, trên bàn vẫn như thường lệ có một viên kẹo gói trong tờ giấy nhỏ. không có thư trả lời, còn lá thư của tôi thì biến mất. Chứng tỏ người lạ mặt đã lấy nó đi.
    Tôi suy nghĩ lung lắm. Tại sao người lạ mặt không trả lời tôi? Một ý định khác chợt đến với tôi, tôi sẽ là người lạ mặt. Tại sao không chứ? Tôi cũng làm được vậy.
    Hôm đó tôi giấu một trái ổi to trong cặp. Ðợi tụi bạn đi học về hết, gói nó lại bằng một tờ báo rồi đề chữ lên: Tôi - Người lạ mặt - có món quà nhỏ tặng người đến sớm.
    Hôm sau, tôi nghe bọn chúng kháo nhau:
    - Ðến hai người lạ mặt. Một người để trái ổi, một người để cục kẹo.
    Hôm sau nữa bỗng xuất hiện ba người lạ mặt, rồi bốn, rồi năm, rồi sáu, bảy... Bây giờ thì chúng tôi vỡ lẽ ra rồi. Người lạ mặt đang ở trong lớp. Những buổi đi học về, đứa này cứ nhìn đứa kia nấn ná không muốn rời lớp. Chúng chính là những kẻ lạ mặt.
    Nhưng người lạ mặt đầu tiên là ai, vẫn không biết.
    Những buổi sáng đi học sớm, chúng tôi - những người lạ mặt - người lạ mặt này ăn món quà của người lạ mặt kia. Lâu lâu trong món quà còn kèm những câu hỏi rất vui. Và chúng tôi ngầm thỏa thuận trả lời những câu hỏi của nhau bằng những món quà. Nhưng chúng tôi vẫn ấm ức một điều, ai là người lạ mặt đầu tiên?
    Tôi kể chuyện này cho bố nghe. Bố nói:
    - Ðó mới là điều bí mật. Trong mỗi người bạn của con đều có một điều bí mật và một món quà, đúng chưa? Khi biết món quà của ai, ta sẽ yêu người đó mà không yêu những người khác. Khi nhận một món quà không biết ai gởi, con sẽ yêu tất cả những người con quen. Vì biết đâu, một trong số họ đã gởi món quà đó. Chúng ta không nên biết người lạ mặt để làm gì cũng là một điều hay...
    Tôi đi học và tôi biết, mỗi buổi sáng luôn có một người bạn nào đó tặng tôi một món quà. Bạn có thấy điều đó thú vị không? Bạn hãy tưởng tượng đi. Những người xung quanh chúng ta đều có thể là người lạ mặt. Và tất nhiên, trước khi đi học về, bạn hãy nhớ quên một cái gì đó. Và bạn sẽ thấy, người lạ mặt từ từ xuất hiện thật nhiều, cho đến lúc tất cả chúng ta đều là người lạ mặt.
    --------------------------------------------------------------------------------------
    Thôi, mình về thôi. Tối nay còn học bài. Mai thi rồi. Good LUCK to me! Mọi người cùng chúc tớ thi tốt đi nào...



    Chẳng bao giờ em được trọn anh
    Suốt đời chỉ một vầng trăng khuyết
    Một vành cong tội nghiệp
    Phần khuất đi còn hơn cả trăng tròn
     
  8. Xibolo

    Xibolo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/07/2001
    Bài viết:
    1.055
    Đã được thích:
    0
    cĂc bĂc nhà ta quan tÂm Đàn bà và Con gĂi nhỏằ???
    Thôi thơ ko có cĂch gơ 'ỏằf kiỏằfm chỏằâng thơ tỏằ't nhỏƠt là chỏằi nhau thui.
    NgỏĂi nhỏƠt là cĂc Cô cĂc BĂc giỏằ>i thiỏằ?u em này em kia.
    hi hi hi hi
    Thui thơ cỏằâ tỏằô tỏằô cho khoai nó nhỏằô
    Nó chưn thơ nó tỏằ nhỏằô.
    Còn mơnh thơ cỏằâ ỏằô ỏằô cho xong.
    click here to :INTERNET & CHAT club
  9. wawawa

    wawawa Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    4.866
    Đã được thích:
    0
    Ôi giời đang bàn về tính cách Xi tương ngay câu đụng chạm vấn đề nhạy cảm rồi: ai quan tâm "ĐÀN BÀ và CON GÁI" ở đây hả?? Vấn đề quan tâm là trẻ con hay người nhớn nhé!
    Chuyện cres nghe như chuyện cổ tích ý!
    [​IMG]
    Đau đớn thay phận đàn bà
    Dẫu hơn hai tuổi vẫn là phận em​
    Được wawawa sửa chữa / chuyển vào 06:48 ngày 20/12/2003
  10. Xibolo

    Xibolo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/07/2001
    Bài viết:
    1.055
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay, đọc báo Hà nội mới, bạn cres nhà ta cũng kinh dị đấy chứ.
    Nhưng ko hiểu bài viết có mục đích gì: quảng cáo cho khoa KSTN Đh BK hay là kể lý lích trích ngang của bạn cres của mấy bác nhà ta nữa.
    Có anh em nào quan tâm thì để em scan cho các bác.
    click here to :INTERNET & CHAT club

Chia sẻ trang này