1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký của người Hà nội

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi Linhcabincrew, 30/05/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0

    Ngày..../200
    Ngoài trời mưa, Paris xám xịt trong mưa, nó ngồi trong khách sạn nhìn ra xa, tháp Eiffel nhoà trong mưa, sông seine vắng lặng. Nó nhớ anh, nhớ Hà nội. Đây là lần đầu tiên nó có dịp ngắm kỹ ngọn tháp và niềm tự hào của dân Pháp này. Nó tự hỏi sao năm 1887 mà họ đã xây được cái tháp cao thế nhỉ, so với kim tự tháp Ai cập mà nó đã đến thì chiếc tháp này đâu có cao, nhưng đây chắc là cái tháp bằng thép cao nhất mà nó đã thấy.
    ...
    Nó chẳng thể hiểu được sao anh và nó lại chia tay, hay vì nó còn sợ tình yêu, sợ sự giả dối và nó chưa sẵn sàng. Chắc chẳng phải sến đến thế chứ.
    Bài hát của ca sĩ từ cái ipod càng làm nó buồn, chàng ca sĩ mà nó thích như đang xoáy vào tâm trạng của nó.
    Khóc cho vơi đi những nhục hình
    Nói cho quên đi những tội tình
    Đời con gái cũng cần dĩ vãng
    Mà em tôi chỉ còn tương lai
    Mai về sau nước mắt có cạn
    Khi xa đời thương cho đàn con
    Triệu người quen có mấy người thân
    Khi lìa trần có mấy người đưa?
    Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
    Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm?
    Đếm cho em giây phút mặn nồng
    Giữ cho em mái tóc bồng
    Lời anh nói sẽ còn mãi đấy
    Truyện mai sau xin gửi trên tay
    .....
    Buồn quá.
  2. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0

    Ngày..../200
    Đã lâu lắm nó mới có dịp chạy xe dòng dòng quay phố phường Hà nội, trời Hà nội hôm nay sao mà xanh thế...nó chẳng biết đi đâu, nhưng cứ cho xe chạy. Bà triệu, Phố Huế, hàng Bài, Hồ gươm, rồi Quán thánh, Hồ tây. Rồi Nghi tàm, LLQ, phút chốc nó về đến Bưởi, rồi Láng, NCT. Nó không ngờ mình lại đi nhiều như thế.
    ....
    Cái anh chàng cảnh sát giao thông trông trẻ măng cứ nhìn nó lom lom, chẳng hiểu mặt nó có vết tích gì đáng để nhìn thế không biết. Nó đưa giấy tờ với vẻ mặt bất cần.
    ...xe chị chưa sang tên đổi chủ...Ừ nhỉ cái xe của anh mua cho mình...Biển Tp.HCM...Uh thì sao...nó là kỷ niệm cuối cùng về anh. Nó nhớ khi đi xem, anh nói với nó rằng chiếc LX này đang là mode của các cô gái Hànội. Chẳng hiểu sao nó lại đồng ý nhận cái xe quái quỷ đó.
    ...Chị đã vi phạm điều...Chị ký biên bản nộp phạt nhé..
    Tiếng anh chàng cảnh sát vang lên làm nó chợt tỉnh, uh thì nộp tôi đâu có thắc mắc gì...
    Cảnh sát giao thông cũng dễ thương quá chứ, chẳng hiểu từ bao giờ ai cũng có ác cảm với họ, chứ nó thì thấy bình thường...Anh chàng cười và đưa biên bản cho nó...
    ....
    Nó lại ngồi đó trong quán cà phê quen thuộc, ông già bưng cà phê cho nó...dạo này con ít đến...chàng trai ngày xưa thì hay ngồi đây...anh ta có vẻ không được vui vẻ...
    Nó nghe mà như chẳng thấy gì...Ngoài kia đám lá đang rơi hình như Hà nội đang lại vào thu.
  3. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0

    Ngày..../200
    Đã lâu lắm nó mới có dịp chạy xe dòng dòng quay phố phường Hà nội, trời Hà nội hôm nay sao mà xanh thế...nó chẳng biết đi đâu, nhưng cứ cho xe chạy. Bà triệu, Phố Huế, hàng Bài, Hồ gươm, rồi Quán thánh, Hồ tây. Rồi Nghi tàm, LLQ, phút chốc nó về đến Bưởi, rồi Láng, NCT. Nó không ngờ mình lại đi nhiều như thế.
    ....
    Cái anh chàng cảnh sát giao thông trông trẻ măng cứ nhìn nó lom lom, chẳng hiểu mặt nó có vết tích gì đáng để nhìn thế không biết. Nó đưa giấy tờ với vẻ mặt bất cần.
    ...xe chị chưa sang tên đổi chủ...Ừ nhỉ cái xe của anh mua cho mình...Biển Tp.HCM...Uh thì sao...nó là kỷ niệm cuối cùng về anh. Nó nhớ khi đi xem, anh nói với nó rằng chiếc LX này đang là mode của các cô gái Hànội. Chẳng hiểu sao nó lại đồng ý nhận cái xe quái quỷ đó.
    ...Chị đã vi phạm điều...Chị ký biên bản nộp phạt nhé..
    Tiếng anh chàng cảnh sát vang lên làm nó chợt tỉnh, uh thì nộp tôi đâu có thắc mắc gì...
    Cảnh sát giao thông cũng dễ thương quá chứ, chẳng hiểu từ bao giờ ai cũng có ác cảm với họ, chứ nó thì thấy bình thường...Anh chàng cười và đưa biên bản cho nó...
    ....
    Nó lại ngồi đó trong quán cà phê quen thuộc, ông già bưng cà phê cho nó...dạo này con ít đến...chàng trai ngày xưa thì hay ngồi đây...anh ta có vẻ không được vui vẻ...
    Nó nghe mà như chẳng thấy gì...Ngoài kia đám lá đang rơi hình như Hà nội đang lại vào thu.
  4. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0
    Ngày...../200
    Nó về nhà thì nhận được bước thư của ai đó nhắn rằng anh ốm đã mấy hôm nay. Nó chỉ kịp quang chiếc valy và lấy xe chạy đến nhà anh, quãng đường từ TB sang Q7 sao mà xa thế. Nó phải vòng vèo vì kẹt xe, mãi đến 5 giờ chiều nó mới đến được nhà anh. Ngôi nhà với dàn hoa màu tím mà nó quen gọi là dàn hoa của thiên đường.
    ....
    Nó mở cửa vào nhà, quang cảnh quen thuộc. Chị bếp nhìn thấy nó khẽ kêu ...Nó bước lên cầu thang...
    Nó đứng lặng nhìn anh, anh gầy đi nhiều kể từ khi chia tay... chẳng biết nó đứng đó bao lâu...
    Anh chợt thức giấc, khi thấy nó khuôn mặt anh bừng lên nụ cười....Em đến thăm anh đấy ư...nó không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh...Em qua thăm anh, vậy thôi...
    ......
    ... Nó ra về lúc đồng hồ điểm 1 giờ sáng, nó lái xe vòng vèo trên con đường vắng, Sài gòn về đêm thật là yên lặng so với vẻ ồn ào ban ngày, nó với tay bật nút CD...Hà nội ơi mỗi khi lòng xác xơ...giọng nam ca sĩ vút lên trầm ấm...
    ...Có phải hạnh phúc là cho người ta yêu một cơ hội hay không, nó tự hỏi...
  5. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0
    Ngày...../200
    Nó về nhà thì nhận được bước thư của ai đó nhắn rằng anh ốm đã mấy hôm nay. Nó chỉ kịp quang chiếc valy và lấy xe chạy đến nhà anh, quãng đường từ TB sang Q7 sao mà xa thế. Nó phải vòng vèo vì kẹt xe, mãi đến 5 giờ chiều nó mới đến được nhà anh. Ngôi nhà với dàn hoa màu tím mà nó quen gọi là dàn hoa của thiên đường.
    ....
    Nó mở cửa vào nhà, quang cảnh quen thuộc. Chị bếp nhìn thấy nó khẽ kêu ...Nó bước lên cầu thang...
    Nó đứng lặng nhìn anh, anh gầy đi nhiều kể từ khi chia tay... chẳng biết nó đứng đó bao lâu...
    Anh chợt thức giấc, khi thấy nó khuôn mặt anh bừng lên nụ cười....Em đến thăm anh đấy ư...nó không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh...Em qua thăm anh, vậy thôi...
    ......
    ... Nó ra về lúc đồng hồ điểm 1 giờ sáng, nó lái xe vòng vèo trên con đường vắng, Sài gòn về đêm thật là yên lặng so với vẻ ồn ào ban ngày, nó với tay bật nút CD...Hà nội ơi mỗi khi lòng xác xơ...giọng nam ca sĩ vút lên trầm ấm...
    ...Có phải hạnh phúc là cho người ta yêu một cơ hội hay không, nó tự hỏi...
  6. vuhoanganh_pci

    vuhoanganh_pci Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    bai viet cua ban that la hay
  7. vuhoanganh_pci

    vuhoanganh_pci Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/06/2004
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    bai viet cua ban that la hay
  8. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0

    Ngày..../200
    Nó nhận được thông báo về việc đi trao ngôi nhà tình thương mà chi đoàn cơ quan nó tài trợ. Vậy là đã 5 năm, cô bí thư chi đoàn ngày nào giờ đã khác...Nó thật sự chẳng thể hiểu cuộc đời nó sẽ còn có bao nhiêu thăng trầm và biến đổi nữa. Từ một cô bé cương nghị với giọng nói mà lũ bạn thường trêu là như lệnh vỡ trong cuộc họp liên chi, đến một con bé ngổ ngáo với quần Jean rách, đến một cô gái trông đến ẻo lả trong tà áo dài...
    ....
    Chiếc xe lướt quá thị xã TN, núi Bà ẩn hiện trước mắt, đằng xa từng vạt rừng cao su xanh đến nhức mắt, cái nơi mà nó sẽ đến là một xã xa nhất của vùng rừng này chỉ cách Cam có vài km. Qua thị trấn T..., nhà cửa thật thưa thớt và nghèo khó. Một vài cô bé người KM nhìn chiếc xe chạy qua, bụi đỏ hoà lẫn trong bầu trời thành một mầu.
    ....
    Ngôi nhà mà nó đến nằm sâu gần bìa một cánh rừng. Anh bí thư xã đoàn là một cán bộ còn trẻ nhưng đã thoáng có nét khắc khổ trên mặt ra đón. ...Tôi chờ các anh chị từ sáng... chắc là đường xa...Nó nhìn quanh, văn phòng đoàn là một căn phòng nhỏ và đơn sơ...Mời các chị ngồi, chỗ chúng tôi được Cơ quan quan tâm là tốt lắm rồi, nơi đây còn nhiều trường hợp khó khăn...
    Một cô bé lấp ló bên cửa nhìn nó mỉm cười...Chào cô bé...
    ....
    Đôi vợ chồng được nhận nhà đón chúng tôi bên ngôi nhà mới...người vợ mới ngoài 30 mà như đã 50 có lẽ gánh nặng của người chồng ốm yếu và những đứa con đã vắt kiệt sức lực của ngừơi đàn bà này...Nó thoáng lau giọt nước mắt chỉ trực rơi ra nơi khoé mắt...Cám ơn các anh chị nhiều lắm...
    Anh bí thư xã mời đoàn nó phát biểu, ai cũng nhìn nhau, biết nói gì đây...L đồng chí nói vài điều đi...
    ...chẳng hiểu nó nói những gì... đồng chí bí thư xã đứng lên bắt tay nó khi kết thúc ...này đồng chí làm bên tuyên huấn đấy à...dạ cháu...Nó đỏ bừng mặt khi nghe người lãnh đạo già nói, nhưng nó biết cô bé bí thư ngày xưa hình như đang trở lại.
    ....
    Đám thanh niên lôi nhau đi khi anh bí thư nói rằng khu rừng này nhiều hoa lan. Nó cũng muốn đi xem, anh bí thư đi cạnh nó thỉnh thoảng bẻ 1 cành cây cho nó mà không nói gì...
    Một nhành hoa lan treo trên cao, nó đứng dưới nhìn lên, bóng nắng xuyên qua kẽ lá như tinh nghịch khẽ vuốt vào má nó...không biết hoa lan có từ bao giờ nhỉ, thật đẹp và thánh thiện...
    ....Em biết không câu chuyện về người con gái và hoa lan, một câu chuyện về linh hồn em có tin là thật không...Ấy em sợ ma, đừng kể...
    Em biết không, hôm đó một toán thợ khoan khảo sát địa chất dừng chân ở đây, ngày xưa nơi đây thật ác liệt, bị bom đạn huỷ diệt. Nhưng hoa lan vẫn nở, đẹp như hình ảnh cô gái giải phóng. Toán thợ khoan dừng chân cũng ở nơi anh và em đang đứng, một chàng trai cũng ngước lên nhìn hoa lan như em bây giờ, bất chợt anh ta bước đi vào khu rừng mà chẳng nói một lời, 10 phút, 20 phút, 30 phút, toán thợ khoan hoảng lên tỏa đi tìm, cuối cùng họ bắt gặp anh ta đang nằm trong chiếc lán của họ tận bìa rừng, sốt mê man....
    Câu chuyện kỳ bí làm nó tò mò, anh kể tiếp đi. ..Anh bí thư hái cho nó một bó bông cỏ, giọng anh đều đều...
    ...Sau đó, câu chuyện đã hé mở sau 5 ngày... Chàng trai kẻ lại...khi anh ta đang nhìn đoá hoa lan, một giọng nhẹ nhàng thoảng đến...Ở đây nhiều hoa lan lắm, đã từ lâu chẳng còn ai đến với bọn em để ngắm hoa... một cô gái trẻ trung trong bộ bà bà khăn rằn, vai mang súng...nụ cười thật rạng rỡ... em sẽ đưa anh đi và hái những cánh hoa...Anh bước đi vô thức...và khi tỉnh lại thì đã là 5 ngày sau đó...
    ...Em có tin là có linh hồn không...
    ...Em tin...
    Bài học tiếp theo mà nó nhận được: Linh hồn vẫn tồn tại trên thế gian.
  9. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0

    Ngày..../200
    Nó nhận được thông báo về việc đi trao ngôi nhà tình thương mà chi đoàn cơ quan nó tài trợ. Vậy là đã 5 năm, cô bí thư chi đoàn ngày nào giờ đã khác...Nó thật sự chẳng thể hiểu cuộc đời nó sẽ còn có bao nhiêu thăng trầm và biến đổi nữa. Từ một cô bé cương nghị với giọng nói mà lũ bạn thường trêu là như lệnh vỡ trong cuộc họp liên chi, đến một con bé ngổ ngáo với quần Jean rách, đến một cô gái trông đến ẻo lả trong tà áo dài...
    ....
    Chiếc xe lướt quá thị xã TN, núi Bà ẩn hiện trước mắt, đằng xa từng vạt rừng cao su xanh đến nhức mắt, cái nơi mà nó sẽ đến là một xã xa nhất của vùng rừng này chỉ cách Cam có vài km. Qua thị trấn T..., nhà cửa thật thưa thớt và nghèo khó. Một vài cô bé người KM nhìn chiếc xe chạy qua, bụi đỏ hoà lẫn trong bầu trời thành một mầu.
    ....
    Ngôi nhà mà nó đến nằm sâu gần bìa một cánh rừng. Anh bí thư xã đoàn là một cán bộ còn trẻ nhưng đã thoáng có nét khắc khổ trên mặt ra đón. ...Tôi chờ các anh chị từ sáng... chắc là đường xa...Nó nhìn quanh, văn phòng đoàn là một căn phòng nhỏ và đơn sơ...Mời các chị ngồi, chỗ chúng tôi được Cơ quan quan tâm là tốt lắm rồi, nơi đây còn nhiều trường hợp khó khăn...
    Một cô bé lấp ló bên cửa nhìn nó mỉm cười...Chào cô bé...
    ....
    Đôi vợ chồng được nhận nhà đón chúng tôi bên ngôi nhà mới...người vợ mới ngoài 30 mà như đã 50 có lẽ gánh nặng của người chồng ốm yếu và những đứa con đã vắt kiệt sức lực của ngừơi đàn bà này...Nó thoáng lau giọt nước mắt chỉ trực rơi ra nơi khoé mắt...Cám ơn các anh chị nhiều lắm...
    Anh bí thư xã mời đoàn nó phát biểu, ai cũng nhìn nhau, biết nói gì đây...L đồng chí nói vài điều đi...
    ...chẳng hiểu nó nói những gì... đồng chí bí thư xã đứng lên bắt tay nó khi kết thúc ...này đồng chí làm bên tuyên huấn đấy à...dạ cháu...Nó đỏ bừng mặt khi nghe người lãnh đạo già nói, nhưng nó biết cô bé bí thư ngày xưa hình như đang trở lại.
    ....
    Đám thanh niên lôi nhau đi khi anh bí thư nói rằng khu rừng này nhiều hoa lan. Nó cũng muốn đi xem, anh bí thư đi cạnh nó thỉnh thoảng bẻ 1 cành cây cho nó mà không nói gì...
    Một nhành hoa lan treo trên cao, nó đứng dưới nhìn lên, bóng nắng xuyên qua kẽ lá như tinh nghịch khẽ vuốt vào má nó...không biết hoa lan có từ bao giờ nhỉ, thật đẹp và thánh thiện...
    ....Em biết không câu chuyện về người con gái và hoa lan, một câu chuyện về linh hồn em có tin là thật không...Ấy em sợ ma, đừng kể...
    Em biết không, hôm đó một toán thợ khoan khảo sát địa chất dừng chân ở đây, ngày xưa nơi đây thật ác liệt, bị bom đạn huỷ diệt. Nhưng hoa lan vẫn nở, đẹp như hình ảnh cô gái giải phóng. Toán thợ khoan dừng chân cũng ở nơi anh và em đang đứng, một chàng trai cũng ngước lên nhìn hoa lan như em bây giờ, bất chợt anh ta bước đi vào khu rừng mà chẳng nói một lời, 10 phút, 20 phút, 30 phút, toán thợ khoan hoảng lên tỏa đi tìm, cuối cùng họ bắt gặp anh ta đang nằm trong chiếc lán của họ tận bìa rừng, sốt mê man....
    Câu chuyện kỳ bí làm nó tò mò, anh kể tiếp đi. ..Anh bí thư hái cho nó một bó bông cỏ, giọng anh đều đều...
    ...Sau đó, câu chuyện đã hé mở sau 5 ngày... Chàng trai kẻ lại...khi anh ta đang nhìn đoá hoa lan, một giọng nhẹ nhàng thoảng đến...Ở đây nhiều hoa lan lắm, đã từ lâu chẳng còn ai đến với bọn em để ngắm hoa... một cô gái trẻ trung trong bộ bà bà khăn rằn, vai mang súng...nụ cười thật rạng rỡ... em sẽ đưa anh đi và hái những cánh hoa...Anh bước đi vô thức...và khi tỉnh lại thì đã là 5 ngày sau đó...
    ...Em có tin là có linh hồn không...
    ...Em tin...
    Bài học tiếp theo mà nó nhận được: Linh hồn vẫn tồn tại trên thế gian.
  10. Linhcabincrew

    Linhcabincrew Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/03/2006
    Bài viết:
    1.110
    Đã được thích:
    0
    Ngày...../200

    Nó nhận được điện thoại của M nói rằng anh đang ở Sài gòn và muốn gặp nó...Nó nghe với tâm hồn hoàn toàn vô cảm....5 giờ tại quán cafe @ Lý tự trọng, em nhé...
    Câu chuyện sẽ như thế nào nhỉ, gặp nhau, sau đó nó sẽ cởi chiếc dây chuyền mà M tặng nó đem ném xuống sông hay hồ. À mà Sài gòn làm gì có hồ, vậy thì sông. Nó mỉm cười chua chát, có cần sến hay Hàn quốc hoá cuộc sống không thế. Nhưng nó là một cô gái Hà nội, mà đã là người Hànội thì có cãch sử lý khác.
    Nó bước ra khỏi cửa hàng vàng bạc, trên tay nó là 2T đồng mà người bán hàng trả cho chiếc dây chuyền mà M tặng nó...Cô ơi, làm ơn mua cho con vé số...từ sáng đến giờ con chưa có gì ăn....Con bé con chừng 10 tuổi năn nỉ...Nó khoát tay...Cô không mua đâu con...nhưng chợt nghĩ ra điều gì nó quay lại...Cô mua cho con hết chỗ vé số này và cô cũng không lấy vé số...yên tâm đi nó là khoản tiền mà cô bán đi quá khứ của mình đó...Con bé dúi vào tay nó mấy cái vé số và vụt chạy.
    ...
    Nó lái xe đi mà trong lòng thật lạ, trong túi nó mấy chiếc vé số nằm im, bình thản.
    Người con gái, cũng cần dĩ vãng.
    Mà em tôi, chỉ còn tương lai.
    Còn nó chẳng còn cần dĩ vãng mà làm gì...
    ...

    Nó dựng chiếc xe Sh và lơ đễnh nhận chiếc phiếu xe, @ giờ này thưa thớt khách...M đang chờ nó, trông anh vẫn như vậy dù trên khuôn mặt đã có thêm vài nếp nhăn, mới có mấy năm mà M già đi nhiều quá...M nở nụ cười khi nhìn thấy nó, anh đứng dậy kéo ghế cho nó...Không cần tôi có thể tự ngồi...Anh gặp tôi có chuyện gì không...Anh lúng túng, không có chuyện gì nhiều...anh muốn gặp em, M khổ sở ấp úng.
    Không hiểu vì sao, đang lý nó phải gào lên, chửi mắng hay làm gì đó cho thỏa lòng..nhưng nó lại ngồi im, tiếng nó lạnh tanh...vậy anh nói đi, tôi nghe đây...
    ....
    M nói rất nhiều và mong nó tha thứ cho anh, về sai lầm gì đó...về sự nghiệp...Nó ngồi đó nhưng hoàn toàn vô cảm, khuôn mặt nó như có một lớp băng dù rằng trong sâu thẳm...một cái gì đó vẫn đang rỉ máu.
    ...vậy anh muốn gì ở tôi...M lặng nhìn nó, cúi đầu không nói, giọng anh chìm xuống...anh đã chia tay, anh muốn em cho anh một cơ hội...
    Cơ hội ư... có lẽ tôi sẽ cho anh một cơ hội...Em sẽ cho anh một cơ hội ư...đúng vậy..hãy cầm lấy, nó được mua bằng qua 1khứ của tôi và anh đó...
    Nó vụt chạy, giọt nước mắt thoáng rơi...M đứng lặng, trên tay anh mấy tờ vé số khẽ run run.
    ...

Chia sẻ trang này