1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký Đặng Thùy Trâm

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi FNguyen1, 06/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mabun

    mabun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    1


    ?oCô ấy đã chạy trên những hố bom B-52?
    Tiếng chuông điện thoại réo lên bất chợt. Từ đầu dây bên kia, giọng Jacks nghe như hối thúc. 4h sáng ở Milpitas, 7h sáng một ngày thượng tuần tháng 10/2005 ở Rison, Arkansas.
    "Hi, Giai! Theo tôi, bà mẹ của cô Thùy Trâm cũng là anh hùng nữa đấy", Jacks nói, "Bà ấy có công sinh ra một người con gái tuyệt vời". Jacks - cựu toán trưởng năm xưa - dựng tôi dậy để nói thêm chi tiết vào câu chuyện trao đổi ngày hôm trước. Có điều gì đó đã làm xáo động Jacks. Anh ấy nói luôn một hơi: "Bà ấy trao tặng cuốn nhật ký của Thùy Trâm cho một viện bảo tàng ở Texas. Tôi hiểu ra bà ấy không còn giận người Mỹ nữa. Mấy hôm trước, tôi cứ nghĩ bà mẹ ấy rất căm giận những người Mỹ đã theo đuổi và tìm cách giết chết con gái của bà. Bà thật là cao thượng. Tôi sẽ kể lại cho Marcell (vợ của Jacks) nghe mọi chuyện...". Được thể, tôi gợi chuyện về một cuộc tập kích B-52, Jacks ngưng một chút rồi "Thôi được!", cùng tôi nhớ lại...
    ...Cả toán của Jacks được triệu tập lên Trung tâm Hành quân - TOC. Bốn trinh sát viên của sư đoàn 2 bộ binh tăng cường cũng có mặt. Tôi là phiên dịch của buổi thuyết trình. Thiếu tá Perkin nói (tôi nghe như thuộc lòng): "Theo tin của chi khu, tiểu khu và của lữ đoàn, một nhóm quân y của quân Bắc Việt sẽ đến tọa độ (...). Đây là nguồn tin tổng hợp tin cậy. Lực lượng địch gồm (...). Jacks, các bạn Việt Nam sẽ hỗ trợ cho anh hoàn thành công tác". Chuẩn úy Ngữ, trưởng toán trinh sát 2, nói với Jacks qua tôi: ?oRáng kỳ này tóm cho được con bác sĩ Trâm".
    Cũng theo tin tình báo của chi khu Đức Phổ, tiểu khu Quảng Ngãi, khu 12 chiến thuật và của sư đoàn 2 bộ binh, hai trung đoàn của sư đoàn Sao Vàng đang tập trung gần khu vực thám sát của Oregon Team. Nhưng vấn đề quan trọng nhất là làm sao định được hướng di chuyển của hai đơn vị lớn này. Từ cứ điểm San Juan Hill (đông nam Ba Tơ), hướng 270 độ, kéo lên hướng Bắc theo hình rẻ quạt thêm 45 độ, trong mặt quạt ấy là hai điểm tập trung quân của hai trung đoàn thuộc sư đoàn Sao Vàng. Họ chuẩn bị xuống đồng bằng. Thiếu tá Perkin kết luận: "Họ sẽ di chuyển lên cao, khu rừng dày hơn để tránh pháo binh và máy bay trinh sát". Đại tá lữ đoàn trưởng gửi yêu cầu về sư đoàn Americal đề nghị tạm ngưng các cuộc không thám tại khu vực rẻ quạt, nhưng tăng cường thực hiện các động tác trinh sát đánh lừa tại một số khu vực của Minh Long. Lữ đoàn đề nghị 6 phi tuần oanh tạc chiến thuật B-52 tại khu vực rẻ quạt. Sư đoàn cho biết, đúng 6h tối ngày... 1969, các pháo đài bay B-52 sẽ xuất phát từ Guam và Uta-Pao và đánh các mục tiêu theo yêu cầu.
    Tôi và các trinh sát của tiểu đoàn 3/1 + 1/2 trung đội 6, đại đội 106 cảnh sát dã chiến (CSDC) Quảng Ngãi, được trực thăng vận xuống thung lũng 515. Ở đó, chúng tôi sẽ đào công sự phòng thủ, nằm chờ. Theo dự đoán, nếu B-52 đánh trúng mục tiêu, những cán binh sống sót sẽ lần theo đường 515 về vùng có dân. Chúng tôi có nhiệm vụ đón lõng những nạn nhân của B-52.
    5h chiều, Jacks đưa tôi ra helipad (sân bay dã chiến) của lữ đoàn. Quân 3/1 và CSDC đã có mặt. Họ dàn hàng theo từng chiếc trực thăng. Trong tiếng ồn của cánh quạt, của mùi xăng, giữa những lời dặn dò, Jacks hét vào tai tôi: "Sau cú này, chắc tao khỏi phải đi kiếm cô bác sĩ ấy nữa. Mày cẩn thận". Rõ ràng, cái tên Thùy Trâm và toán phẫu thuật lưu động đã làm cho Jacks phân tâm. Jacks đã nhắn gửi với tôi, chỉ riêng mình tôi, những tin tức không mấy tốt lành cho những người bên kia chiến tuyến. B-52 có sức hủy diệt lớn, không thương tiếc, và được quân Mỹ cho là giải pháp quân sự có hiệu quả nhất.
    B-52 đến mục tiêu đúng giờ. Từng đoàn trực thăng bay trên đầu chúng tôi khi trời vừa sáng rõ. Tôi tưởng tượng từng đoàn đổ ùa quân xuống các điểm bị trúng B-52 phía bên kia rừng núi. Lữ đoàn tung hai tiểu đoàn 3/1 + 1/20 vào cuộc hành quân trực thăng vận. Các trinh sát của 3/1 ngước nhìn, lắng nghe qua hệ thống âm thoại. Trong nắng sáng, từ một công sự dã chiến, một người lính Mỹ nói to với tôi: "Chỉ có giẻ rách chứ có gì mà ầm ĩ!". Mấy chỗ khác nghe cười ầm lên. Những người dân xuất hiện trên đường mòn. Họ như từ vùng sương mù bước ra. Có một cáng thương, trên đó là một bà già. "Bà con đi đâu đây?" - một CSDC bước ra chặn đoàn người. Một người phụ nữ tách ra: "Tụi tôi lên thăm rẫy, nhưng mấy ông giải phóng đuổi về. Lo chạy nên má tôi vấp té phải cáng về" - "Giải phóng cái gì. Mẹ nó, ********* thì nói *********. Ba người dân lộn xộn. Giấy tờ đâu?". Chị phụ nữ móc túi áo... Tôi nhìn hơn hai chục người dân đi về Thạch Trụ.
    B-52 có đánh trúng mục tiêu. Nhưng quân đổ bộ không thu được gì. Các hố bom B-52 có đường kính hình phễu khoảng 20 mét. Chẳng ai có thể kiểm chứng được kết quả. Ngày hôm sau, căn cứ Bronco bị đối phương pháo kích. Trên các mảnh nhôm bung ra từ hỏa tiễn 122 ly, nằm rải rác đây đó, có dòng chữ made in USSR. "Họ trả đũa chúng ta - Jacks nói với tôi - Thật không thể tin được! Cô ấy đã chạy trên những hố bom B-52".
    [i]Gặp mẹ chị Đặng Thùy Trâm tại Mỹ
    8h tối thứ hai (giờ Washington), Đại sứ Việt Nam tại Hợp chủng quốc Hoa Kỳ Nguyễn Tâm Chiến đã có buổi tiếp thân mật gia đình liệt sĩ Đặng Thùy Trâm cùng Fred và Robert. Không quá xúc động như những lần trước, buổi gặp thực sự là một cuộc trò chuyện thân mật, vui vẻ nhưng không kém phần cảm động. Trước đó một giờ, cả đoàn với sự hướng dẫn của anh Bạch Ngọc Chiến, Tùy viên báo chí của Sứ quán, đã đến thưởng thức món ăn Việt Nam tại nhà hàng Nam Việt 1. Mẹ chị Đặng Thùy Trâm, bà Doãn Ngọc Trâm nói:
    - Tôi nhận Fred là con nuôi vì anh ta là người đã gìn giữ cuốn nhật ký trong suốt 35 năm, một quãng thời gian còn hơn cả tuổi đời của Thùy (tức chị Thùy Trâm - TN). Ban đầu, tôi chỉ an ủi Fred, bảo là thôi thì xem như người trong gia đình. Anh ta nghe vậy liền đề nghị tôi nhận anh ta làm con nuôi.
    * Mẹ có thể cho biết tại sao mẹ lại đồng ý cho in nhật ký Đặng Thùy Trâm?
    - Từ bé, tôi đã khuyến khích các con tôi viết nhật ký và dặn là phải giữ kín, không ai được tự ý đọc của người khác. Đến khi Fred cầm quyển nhật ký của Thùy về, thoạt đầu tôi không muốn cho in nhưng có nhiều ý kiến cho rằng nên in để mọi người có thể thấy được tình cảm và tinh thần anh dũng của người Việt Nam trong cuộc chiến.
    * Vì sao mẹ lại đặt tên Trâm cho tất cả các con?
    - Vì tôi mong ước đứa nào cũng giống mẹ nó. Ở nhà, chúng tôi thường gọi nhau bằng tên đệm.
    * Chào anh Fred! Là người ở bên kia chiến tuyến, tại sao anh vẫn quyết định tìm về Việt Nam, gặp lại gia đình Thùy?
    - 35 năm qua, lúc nào 3 chữ Đặng Thùy Trâm cũng đeo đuổi tâm trí tôi, thôi thúc tôi trở lại Việt Nam. Cách đây 5 năm, thậm chí chỉ cách đây 5 tháng thôi, tôi không thể tưởng tượng nổi hôm nay tôi có bà mẹ thứ hai, có thêm gia đình thứ hai. Hôm qua, hai bà mẹ đã nói chuyện với nhau rất nhiều (mẹ Thùy và mẹ Fred - TN) về sức mạnh của tình yêu thương. Tôi không biết ngày trước ra sao nhưng bây giờ, tôi biết chắc là tương lai sẽ rất tươi sáng.
    * Về và gặp lại gia đình Thùy Trâm, anh không sợ à?
    - Cũng sợ chứ! Lúc đầu, tôi gửi e-mail đến cho người bạn ở Hà Nội, nhờ anh ấy đến hỏi rằng gia đình Thùy có chịu cho tôi gặp hay, hay sẽ mắng cho một trận và tống cổ tôi ra đường. Thật may mắn, tôi đã được chấp nhận.
    Ngọc Thịnh
    (từ Washington, Mỹ)[/i]

  2. mabun

    mabun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    1

    Suýt quên: Phải giới thiệu tác giả thật của những thông tin này.
    Thành thật xin lỗi
    LTS: Thông tin về Đặng Thùy Trâm và cuốn nhật ký lần đầu tiên được đăng trên Thanh Niên, tiếp đó báo Tuổi Trẻ đã lần lượt giới thiệu cuốn nhật ký và sau đó được in thành sách, Đặng Thùy Trâm trở thành một huyền thoại.
    Trong nỗ lực đi tìm dấu vết thượng sĩ Nguyễn Trung Hiếu, người đã ngăn Fred đừng đốt nhật ký Đặng Thùy Trâm, chúng tôi đã liên lạc được với anh Lê Thành Giai, nguyên là một thông dịch viên cùng đơn vị với anh Nguyễn Trung Hiếu, hiện định cư tại Mỹ. Qua hàng loạt thư điện tử trao đổi giữa hai bên, cận cảnh chiến trường Đức Phổ, Quảng Ngãi giai đoạn 1967- 1970 ngày càng hiện rõ với rất nhiều chi tiết chưa ai từng biết. Đồng thời, trên cái nền chiến trường ác liệt ấy, hình ảnh bác sĩ Đặng Thùy Trâm nổi lên như một huyền thoại, như lời của toán trưởng viễn thám Danny L.Jacks, người chỉ huy các cuộc săn đuổi chị, đã khẳng định.
    Chúng tôi xin giới thiệu loạt bài của anh Lê Thành Giai viết cho Thanh Niên, phần mở đầu là bài giới thiệu của phóng viên Đặng Ngọc Khoa - người đã trực tiếp liên lạc và đề nghị anh Giai viết loạt bài này.
    Định cư tại Milpitas, California năm 2000, hiện anh Giai đang theo học tại Đại học Mission, Santa Clara. Ngay sau khi nhận được thư đầu tiên của chúng tôi, anh đã đáp lời.
    "...Chung quanh sự kiện bác sĩ Đặng Thùy Trâm, tôi là thông dịch viên độc nhất biết nhiều chi tiết nhất, có thể do tôi là thông dịch viên thâm niên nhất thuộc Lữ đoàn 11 của Sư đoàn Americal (tức sư đoàn Mỹ duy nhất được thành lập tại Việt Nam đóng tại Chu Lai, Quảng Nam). Thùy Trâm từng bị quân Mỹ săn đuổi như thế nào, đơn vị nào được phân công săn đuổi tôi đều nhớ rõ. Một số người còn sống, trong số đó, đang ở Mỹ, tôi đều có thể liên lạc được. Thùy Trâm là một kỷ niệm lớn trong đời lính của tôi và của nhiều người khác. Do vậy, tôi rất muốn viết tất cả những gì tôi biết mà mấy chục năm qua không thể thổ lộ cùng ai. Có hai anh Hiếu biết rõ về Thùy Trâm: Hiếu Nguyễn, thông dịch viên Lữ đoàn 3, Sư đoàn 4 và anh Nguyễn Trung Hiếu, thông dịch viên của Lữ đoàn 11, Sư đoàn Americal, Bộ binh Hoa Kỳ. Hiếu Nguyễn ra trường trước tôi 6 tháng và anh ấy đã "đánh hơi" Thùy Trâm từ cuối năm 1967. Chính anh đã vẽ chân dung Thùy Trâm dù chưa bao giờ gặp. Tôi biết về Thùy Trâm qua Hiếu Nguyễn và các đơn vị phân công săn đuổi người nữ bác sĩ này. Chỉ có một điều mãi đến nay, tức 35 năm sau, tôi mới biết, Thùy Trâm đã hy sinh tại Đức Phổ, nơi chị và cái trạm phẫu thuật thoắt ẩn thoắt hiện trong suốt mấy năm liền!".
    "...Tôi cũng chưa đọc nhật ký của Thùy Trâm và không biết Thùy Trâm tập kết vào miền Nam năm nào. Nhưng tôi tin rằng Thùy Trâm bắt đầu viết nhật ký vào năm 1968, sau Mậu Thân. Tôi nhắc lại, tôi nghe về Thùy Trâm cuối năm 1967. Hiếu Nguyễn là thông dịch viên tham gia trận tấn công vào trạm phẫu thuật của Thùy Trâm tại núi Tam Cọp, đông đông bắc Landing Zone Liz (tức căn cứ Núi Chóp, tên tiếng Việt ghi trong nhật ký của chị Trâm) cuối năm 1967. Danny L.Jacks (hiện còn sống ở bang Arkansas), toán trưởng toán viễn thám Oregon của Lữ đoàn 11, là người truy đuổi Thùy Trâm suốt năm 1969. Công tác của Thùy Trâm và của trạm phẫu thuật lưu động, trong đó có một số việc na ná như công tác dân sự vụ của đơn vị chúng tôi như phát thuốc, cứu chữa người bị thương nên giữa chiến trường ác liệt, cái tên Thùy Trâm có ảnh hưởng khá lớn với những thông dịch viên Việt Nam và không ít những người lính Mỹ".
    "...Tôi cũng đã chuyển ngay một số câu hỏi của bạn (tức Đặng Ngọc Khoa) đến Jacks. Jacks khá ngỡ ngàng khi nghe tin bác sĩ Thùy Trâm đã hy sinh. Mãi đến trước ngày 28/9/2005 (tức ngày Jacks biết tin chị Trâm đã hy sinh), Jacks vẫn nghĩ sau 1975, Thùy Trâm đã trở về Hà Nội tiếp tục hành nghề bác sĩ. Với Jacks, Thùy Trâm chính là một huyền thoại và nếu được, nhà xuất bản bang Arkansas sẽ hợp tác với báo Thanh Niên in một cuốn sách bằng tiếng Anh về huyền thoại ấy. Cũng như những người Việt Nam, trong tôi và Jacks, Thùy Trâm chưa bao giờ và không bao giờ chết!".
    Sau lá thư đầu, anh Giai đã tranh thủ thời gian bên ngoài giảng đường để viết bài gửi về Việt Nam. Câu chuyện về bác sĩ Thùy Trâm là một câu chuyện dài, qua đó nó đang nối kết nhiều người, nhiều tấm lòng lại với nhau, trong đó có cả những người chưa từng quen biết nhau trên trái đất này. Và đây là câu chuyện của chính những người trong cuộc kể lại.

  3. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Thế có nghĩa là cho đến khi bị dồn vào đường cùng rồi mà bác lorela vẫn chưa chịu nhận là mình đã đọc toàn bộ bài viết của tôi bàn về lối sống thác loạn của đồng đội chị Thùy Trâm, trong đó có đoạn tôi viết về NBCT. Và trong suốt cả ngày trời qua, bác cũng đã lê la ở cái chủ đề này với bao nhiêu đoạn hỏi và trả lời mà cũng không một lần ghé mắt qua các bài viết khác trong chủ đề. Theo ý tôi hiểu thì có nghĩa là bác lorela nhập vào chủ đề này, bấm chuột lướt qua tất cả các bài viết trong chủ đề để đọc bài viết bình luận của tôi. Nếu tôi là kẻ kiêu ngạo một tí thì đã dám mừng thầm mà cho rằng bác lorela có biệt nhãn tới thương hiệu MDB này. Cơ mà, nếu thế thì bác phải đọc hết cả bài phân tích của tôi chứ sao bác lại lướt mắt qua cả bài mà chỉ tập trung vào đoạn văn thứ hai của tôi. Rồi bây giờ thì bác lại thề sống thề chết là bác chưa đọc gì về bình luận của tôi với nhật ký Đặng Thuỳ Trâm cả (?), nên không thể cho ý kiến gì (?)
    Đối với một người mà giọng lưỡi leo lẻo như thế thì tất nhiên họ Mộ này phải đề phòng téo xem tay này có phải có tinh thần "vô tư" thật sự muốn tìm hiểu sự thật hay không, và có sẵn sànvô tư để nghe tôi giảng giải về đoạn nhân vật Phương trong Nỗi buồn chiến tranh bị hiếp; Hay tay này vào đây miệng nam mô là ấy em trước giờ vẫn trọng tài học của nhà bác MDB, nhưng mà em chỉ xin góp ý xây dựng để bảo vệ hình ảnh tươi đẹp của bác trong tim em và trong lòng của quần chúng (sic!), nhưng bụng thì lại một bồ dao găm chỉ muốn chọc quàng xiên bất kể sự thực chỉ vì anh ta quá sợ sự thật mà người ta nói tới tại chủ đề này?
    Bởi thế, để khỏi phí thì giờ anh em trên diễn đàn, xin bác công nhận là bác có đọc bình luận của tôi về những đồng đội ghê tởm của chị Thuỳ Trâm và tôi sẽ giải thích cho bác hiểu lý do nào mà tôi nghĩ là Phương trong NBCT bị bộ đội hiếp. Tôi nghĩ đây là lần thứ 2 hay thứ 3 tôi đã đưa ra một đề nghị cực kỳ đơn giản mà chưa được đáp ứng. Nếu bác là người đàng hoàng, xin mời bác chấp nhận sự thực.
  4. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Hê hê, có điều khá buồn cười là tôi đã đưa ra 2 điểm rất rõ ràng là đã có trang sách trong nhật ký chị Thuỳ Trâm bị kiểm duyệt và đã có sự mờ ám trong cách giải thích hoàn cảnh hy sinh của chị Thùy Trâm. Đã có bao nhiêu người phát biểu cảm tưởng về...họ Mộ này, nhưng chả ai lại dám đá động gì tới các sự thật mà họ Mộ nêu ra. Các bác sợ sự thật đến vậy sao? Người ta đã điều kiện hóa bác syquandubi đến mức không còn muốn suy nghĩ giữa đúng và sai, giữa dối trá và sự thực, mà chỉ cần "nghe khó lọt lỗ tai, ngứa con mắt thôi" là nhào vào chưởi bới ăn thua đủ?
    Chị Thùy Trâm là một anh hùng. Đó là một chân lý hiển nhiên, thì tại sao bác syquandubi hay bác koliaga lại sợ gương người anh hùng ấy bị "bới lông tìm vết". Gương anh hùng sáng chói như vậy muôn đời sẽ không có tì vết. Nhưng mà nhửng kẻ cơ hội, những tên núp bóng anh hùng để tư lợi cho đảng phái, cho cá nhân chúng, thì mỗi một cái "bới "của họ Mộ này sẽ nhung nhúc bò lên. Và phản ứng của loại dòi bọ này khi bị thiêu đốt dưới ánh sáng của chân lý chắc chắn sẽ không phải là lời hoan hô sự thật rồi. Em biết các bác không phải là chúng, nên các bác đừng tuyên ngôn vớ vỉnh để bị đồng hóa với chúng.
    Được MDB sửa chữa / chuyển vào 15:59 ngày 12/10/2005
  5. syquandubi

    syquandubi Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    02/10/2005
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Bác MDB !     Vì đây là diễn đàn lịch sử -văn hoá , viết cái gì cũng cần có dẫn chứng cụ thể, nên có nhiều điều E biết huặc ở đọc ở đâu đó ko thể trích dẫn ra ngay, do đó đành phải đọc và ghi nhận những bài Bác đưa lên .Quay lại chuyện nhật kí Đặng Thuỳ Trâm, E xin kể một chuyện sau :     Cách đây khoảng 8 tháng (nếu ai biết thì có thể đính chính lại) , tại rạp Hồng Hà (gần chợ Hàng Da - Hà Nội) có chiếu vở kịch "Người đàn bà uống rượu" , E cùng bạn gái đi xem. Ko đi vào nội dung, E xin kể 1 tình tiết :----------------------------------     Có một đơn vị bộ đội hành quân đi qua một đoàn nữ thanh niên xung phong (kiểu như các cô gái Đồng Lộc) , đêm đó một vài cô gái bị mất "áo lót". Sau khi điều tra thì biết được thủ phạm là chiến sĩ trẻ, người chỉ huy định kỷ luật theo quân pháp nhưng rất nhiều người trong đó có cả cô gái bị "mất trộm" đến xin tha vì thấu hiểu anh lính này còn quá trẻ chưa được cầm tay con gái . Đó là sự thật rất con người ! Vở kịch này chiếu cho cán bộ, công nhân viên chức xem ...nhưng tại sao vẫn có những tình tiết này. Xin nhắc lại : đó là sự thật rất con người !----------------------------------    Chắc  Bác từng nghe nhạc vàng về những người lính VNCH (cũ) có những đoạn như sau :"Tôi xin vào cuộc gian nan...mà bạn thân gục ngã khi chưa biết yêu là gì...""Tôi ở miền xa trời quen đất lạ, nhiều đông lắm hạ nối tiếp đi qua , thiếu bóng đàn bà..."..... Em nói rộng hơn, đến như Đức Phật Như Lai trước khi tự giác ngộ cũng đã phải trải qua kiếp sống con người (có vợ-con) , một số vĩ nhân khác cũng thế. Nên nếu giả sử , vâng ! giả sử có cuốn nhật kí đó có những đoạn như vậy thì đó là điều bình thường. Ko nên sa đà vào tiểu tiết mà phải thấy cái hồn của cuốn nhật kí , ngay cả những người ở bên kia chiến tuyến cũng không dám đốt vì bản thân trong nó đã có lửa rồi !
    ---------------------------------------------------------------------------------------    Em phải viết bài này ko chỉ cho riêng Bác mà tất cả những đối tượng như Bác ...thích xăm xoi vào cái mặt xấu rất nhỏ của một tác phẩm, một vấn đề để lái theo một hướng khác, nếu nâng cao quan điểm có thể gọi đó là xuyên tạc. Thực ra có nhiều bài của Bác ở các topic khác chắc chắn xuyên tạc, nhưng ko cần thiết đưa ra ở đây.    Bác đọc rộng biết nhiều, Em thực sự nể Bác. Nhưng cái kiểu của Bác là kiểu đọc du kích , cứ nhè người ta gõ sai chính tả, hay có đoạn nào ko hợp lí  một tí là "phang".  Giống như BBC hay RFA... đọc những trang Web này chắc ngỡ VN toàn thối nát, xấu xa cả sao ? Nhưng sự thực mọi mặt VN (xét một cách toàn diện) hiện nay ra sao ? Xin để mọi người tự nhận xét !
  6. thanhle2004

    thanhle2004 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    4.212
    Đã được thích:
    2.248
    Không thích tranh luận vì không có thời gian, nhưng vì tôi là người thích NKĐTT,nên muốn hỏi MDB câu này:
    - Ông bạn bảo rằng: Lối sống của đồng đội ĐTT là thác loạn, đúng không. Lý lẽ của Ông bạn theo như tôi hiểu: thì chỉ là một câu trong trang nhật ký không được in ra. Rồi dựa vào đó ông bảo rằng lối sinh hoạt của QĐND là thác loạn, rồi gì gì nữa, đúng không.
    - Nếu đúng như vậy, Ông bạn có cảm thấy ông bạn đang vơ đũa cả nắm không. Dựa vào chỉ một câu nhận xét cảm tính, để đưa ra một kết luận cho cả một thế hệ đi trước, ông bạn có cảm thấy ông đang nhẫn tâm không. Ngoài câu đó ra, ông cảm nhận được những gì khác từ cuốn nhật ký. Những người anh hùng vô danh khác: Thường, Thuận, Nghĩa, những chiến sĩ thương binh, người trinh sát bảy lần bị thương vẫn đi đánh giặc v.v..không gây cho ông chút xúc động nào chăng. Và ông cho rằng một người con gái trong trắng như ĐTT, có thể tồn tại và chiến đấu suốt 5 năm trời giữa những đồng đội thác loạn đó chăng. Cuối cùng, chị chấp nhận hi sinh thân mình để bảo vệ những tên "thác loạn" đó chăng.
    - Còn chuyện giai gái, thưa với ông ở đâu cũng có. Chỗ nào không có mới là chuyện lạ. Tôi nhớ có hẳn một topic nói về chuyện ấy của QĐND cơ mà (Cựu binh kể chuyện thì phải). Sao không thấy ông nói gì. Cái chính là nó có phổ biến, có đại diện, có thành "hình ảnh chủ đạo trong trái tim nhân dân" hay không mà thôi.
    - Còn chuyện kiểm duyệt. Tôi chả quan tâm. Ông có dám chắc 100% những gì người Mỹ nói đều là chính xác và những gì báo Mỹ nói đều đúng không. May mà ở đây ta còn có bản gốc, chứ nếu ko Ông dám phát biểu là toàn bộ NKĐTT đều là bịa đặt hết lắm.
    Thôi chào ông. Chúc ông mạnh.
  7. lorela

    lorela Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    398
    Đã được thích:
    0
    Bài viết này của bác MDB không khác gì nội dung bài viết trước, nên muốn xem trả lời của tôi thì mời bác đọc lại bài phía trên. Còn nếu bác chuẩn bị viết 1 bài nữa tương tự thì mời bác đọc lại bài này
  8. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Ồ, tất nhiên là không. Tôi chỉ nói rõ là đã có bằng chứng kiểm duyệt nhật ký Đặng Thùy Trâm. Khi bác chiangsan hỏi tôi là đâu có lý do gì mà trang nhật ký bị cắt xén ấy bị kiểm duyệt thì tôi đã đưa ra bằng chứng là lời nhận xét của chị Trâm về một số đồng đội của mình với lối sống đam mê xác thịt. Thế thôi.
    Tôi đồng ý với bác Thanhle. Bản thân một quyển nhật ký của một cá nhân không thể nào phản ánh được tính cách thực của cả một tập thể. Không thể vì một bộ phận bộ đội địa phương có lối sống thác loạn mà ta có thể kết luan đây là tính cách chung của cả tập thể QĐNDVN. Tuong tu, không thể vì một anh trung sĩ Hiếu hay tay lính Mỹ Frederic Whitehurst với những tâm hồn nhân bản, biết xúc động trước nhật ký mang chất lửa cũa chị Trâm mà chúng ta có thể kết luận được là quân đội VNCH hay quân đội Mỹ bao gồm toàn những con người cao quí như thế. Và MDB này chợt nghĩ, làm sao chỉ từ một tấm gương trong sáng của chị Thùy Trâm mà chúng ta có thể kết luận được là 99.99% đồng đội của chị cũng lý tưởng như vậy, cũng trong sáng như vậy? Ngay chinh trong nhat ky, chi Tram cung da nhieu lan nhan xet la minh khac nhieu dong doi cua minh. Như nhiều ngưòi trong chúng ta đã khẳng định đi, khẳng định lại trong chủ đề này, quân đội nào cũng thế, cũng có người tốt, người xấu; MDB này hoàn toàn không muốn xuyên tạc chân lý ấy; mà chính là những kẻ tuyên truyền ăn lương đang muốn bóp méo cái sự thật đơn giản mà mỗi chúng ta đều hiễu rõ đó.
    Nếu bạn thanhle
  9. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
  10. ThanhChienHoiGiao

    ThanhChienHoiGiao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2004
    Bài viết:
    30
    Đã được thích:
    0
    "không nên lấy việc thắng thua mà luận anh hùng" có nghe câu này chưa. Đi về nhà học thêm vài ba năm nữa đi!

Chia sẻ trang này