1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký Đặng Thùy Trâm

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi FNguyen1, 06/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. con_buon

    con_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2005
    Bài viết:
    169
    Đã được thích:
    0
    Coi BBC về Tâm sự ngươ?i lính Việt Nam Cộng Ho?a
    Khoái nhất đoạn này :
    .........
    David Nguyêfn, San Jose
    Để có được một chút cre*** đối với các bạn đọc khác trên website này về những điều tôi sắp trình bày dưới đây, tôi xin tự giới thiệu bản thân tôi cũng là một cựu sĩ quan "lính Thuỷ Đánh Bộ" của Quân Lực VNCH, tức là cùng binh chủng với vị sĩ quan đã tử trận được người em ruột đăng tải những lá thư gởi gia đình của anh.
    Tôi cũng từng tốt nghiệp ở TBS (The Basic School) của TQLC Hoa Kỳ tại Quantico, Virginia, nhưng trươc vị sĩ quan này 7 năm (1965).
    Tôi xin nói thẳng rằng vị sĩ quan TQLC/VNCH, táv giả của những bức thư này là...không có thực. Điều ngụy tạo nhất chính là vào thời gian cuối tháng 12 năm 1970 tức Lễ Giáng Sinh được nêu trong thư, không có bất cứ đơn vị Thuỷ Quân Lục Chiến VNCH nào hành quân ở vùng Năm Căn, cái Nước, Đầm dơi thuộc tỉnh Cà Mau.
    Trong năm 1970 này Sư Đoàn TQLC Quân Lực VNCH đã hành quân tại Campuchia, yểm trợ cho chính phủ Phnom Penh chống lại sự gia tăng tấn công mạnh mẽ của lực lượng Khmer Đỏ, và kể từ năm 1969, sau cuộc hành quân Lam Sơn 719, xuất phát từ Khe Sanh, Lao Bảo đánh vào Hạ Lào, cắt trục tiếp tế của Quân CS Bắc Việt, và từ đó Sư Đoàn TQLC VNCH đã phải trấn đóng những căn cứ Hoả Lực thuộc thung Lũng Sông Ba Lòng ở đường số 9, là những căn cứ của T! QLC Mỹ để lại sau khi họ rút khỏi khe sanh.
    Chương trình huấn luyện ở TBS Quantico không chia ra làm 3 giai đoạn nào cả, suốt thời gian học đều có học tại phòng, học tại bãi.
    Các Huấn Luyện Viên của trường này cũng không chạy, lan, bò như khoá sinh. Sĩ Quan Đồng Minh cũng không được tham dự giờ lãnh đạo chỉ huy và quân kỷ của TBS, vì hai lãnh vực này mỗi quân đội một khác nhau. Do đó tôi không tin người viết những lá thư này là một cựu sĩ quan TQLC đã tử trận. Giá mà cậu em ruột của vị sĩ quan trên nêu ttên thật của anh mình thì chúng tôi biết ngay vị này là ai, bởi các Hội Ái Hữu binh chủng TQLC đã được thành lập gần 20 năm qua tại Hoa Kỳ, Canada, Úc Châu và có một Tổng Hội tại Mỹ.
    Đáng đời bọn "lưỡi gỗ "...
  2. lipitor

    lipitor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2005
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
  3. lipitor

    lipitor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2005
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Cái ban Việt Ngữ của đài BBC từ khi Đỗ Văn không còn phụ trách nữa mà để cho cái nhóm Bắc Kỳ vào đó tôi nghe nhiều lúc thấy ngứa lỗ tai
  4. mabun

    mabun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    1
    Những cuốn hồi ký đầu thì các cấp chỉ huy của sư đoàn Americal, bắt buộc chúng tôi phải dịch thật kỹ nhưng rồi, họ cũng không mấy tha thiết nữa vì đa số phán đoán rằng những bài viết hồi ký này, chẳng qua là cách "dương đông kích tây" hoặc đánh lạc hướng đối phương của ban chính trị hoặc các cấp chính ủy phân phár ra mà thôi.
    Thuở đời nào, cả ngày phải lo đào hào trú ẩn, lẩn tránh những cơn mưa bom, hoặc những cặp mắt thần của máy bay trinh sát, quần thảo súôt ngày. Ban đêm thì không đèn, không đuốc thì viết nhật ký bằng cách nào. Hơn thế nữa, trong hàng ngũ cộng sản thỉ đâu phải muốn viết gì thì viết, da96u phải muốn thương ai, nhớ ai cứ việc bộc lộ....
    Vì những người như bác k hiểu tại sao nên đến bây giờ càng k hiểu tại sao có ngày 30-4.
    Có thể bây giờ, những phong trào phản kháng bùng dậy khắp nơi, nhà cầm quyền VN đã thấy cần có một tác phẩm như vậy ra đời?
    Ở đâu hở bác : Tây nguyên, Thái bình....hay trên TTVNOL. Nếu có VN đã k được quảng cáo là nơi an toàn nhất TG.
    Tuy có tới 2ưu tiên trong 3 ưu tiên cao nhất để có thể đi định cư tại hoa Kỳ nhưng tôi vẫn không đi. hai ưu tiên đó là: - Người có huy chương của HK - Người phục vụ trực tiếp với những cơ quan HK trong nhiều năm.....
    Ngồi gõ vội ở cà phê Internet, vừa gõ, VỪA SỢ CÓ AI NHÌN NÊN TÔI KHÔNG CÓ GIỜ ĐỌC LẠI. VIẾT MỘT MẠCH VÀ GỬI ĐI NGAY. NẾU CÓ SAI SÓT GÌ THÌ XIN QÚY VỊ THA THỨ.

    Tôi k hiểu .Có lẽ ảnh hưởng chiến tranh quá lớn tới bác nên bác k dám nhìn vào thực tế VN ngày nay. K phải chỉ có bác đâu mà cả cái tay nhạc sĩ viết bài hát TÔI CỐ BÁM mà Khánh Li hát trong Thuý nga Paris 30 năm viễn xứ nữa cơ. nghe hát mà tôi cứ bò lăn ra cười
    Tôi sẵn sàng gửi bằng tưởng lục, huy chương của tôi với chức danh Staff sergeant intepreter đến để chứng minh, nếu được yêu cầu với điều kiện là cho tôi bôi đen cái tên đệm của tôi, để tránh những bất trắc có thể xảy ra.
    Bác ơi, mấy cái huy chương đó được bày bán vô khối cho khách du lịch kia kìa. mà hình như trên diễn đàn Khoa học quân sự nước ngoài cũng có topic mua bán cái đó đấy.
  5. con_buon

    con_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2005
    Bài viết:
    169
    Đã được thích:
    0
    Vài dòng nhắn gởi ku MDB F đời XXX của Mộ Dung Phục
    Về việc nhật ký của BS Đặng Thuỳ Trâm bị biên tập cắt xén mời ku nghe phỏng vấn của BBC trên BBC radio online ngày 15.10.05 lúc 14g30 nhé
    Đến phóng viên BBC còn bị ngọng vụ biên tập và kiểm duyệt này đấy ku à !!!
    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/radio/aod/vietnamese_promo.shtml
    http://www.bbc.co.uk/vietnamese/
    Mà sao mấy hôm nay trốn mất tích rồi !!
    Mấy ku chỉ đc cái hoang tưởng phát biểu linh tinh , đến khi bị vạch mặt thì chuồn đi reg nick khác
    Hay là về đi xin kẹo rồi ???
  6. con_buon

    con_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2005
    Bài viết:
    169
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Thứ Hai, 17/10/2005, 06:46 (GMT+7)
    Hành trình đi tìm Nguyễn Trung Hiếu:Lời mời không được đáp lại (kỳ 2)
    TT - Lịch trình chuyến đi Mỹ của gia đình chị Đặng Thùy Trâm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Nguyện vọng cao nhất của người mẹ là được ôm cuốn nhật ký của con gái vào lòng, nguyện vọng thứ hai là tìm gặp người phiên dịch năm xưa. Còn với tôi, địa chỉ và số điện thoại của ông Nguyễn Trung Hiếu tôi đã nằm lòng.
    Đã đến lúc cần phải cho Fred và gia đình biết rằng tôi đã liên lạc được với ông Hiếu. Tôi hỏi ông có đồng ý vậy không? Ông Hiếu nhận lời nhưng vẫn dè chừng: ?oĐể coi họ nói sao!?.
    Ngày 21-9, ông Hiếu kể rằng Fred và chị Kim Trâm đã gọi cho ông. Hai cuộc điện thoại ấy đã gợi cho ông rất nhiều tình cảm về quê hương. Tôi ngỏ ý rằng báo Tuổi Trẻ và rất nhiều người bạn khác nữa sẵn lòng mời ông về VN. Ông Hiếu từ chối với lý do đơn giản là không muốn về, ẩn chứa đằng sau đó là những băn khoăn mà ông chưa tiện bày tỏ. Tôi cũng kể với ông rằng gia đình chị Thùy Trâm đang sửa soạn đi Mỹ và hi vọng sẽ được gặp ông để tỏ lòng cảm tạ, ông nói sẽ suy nghĩ về việc đó.
    Những ngày này hình như ông đang gặp phải những phản ứng tiêu cực, ông dè dặt: ?oHóa ra chuyện về cuốn nhật ký lớn lắm. Tôi biết sách bán được mấy trăm ngàn bản rồi. Bây giờ chuyện gia đình cô Kim và cuốn nhật ký ở bên này ai cũng biết hết. Cô Kim có gọi điện cho tôi. Tôi nói chuyện xưa tôi đã quên. Mấy chục năm rồi. Gia đình muốn đến gặp thì tôi cũng welcome (chào đón - PV) thôi, nhưng khi gia đình cô Kim ra khỏi nhà là tôi có chuyện liền?.
    Gần kề ngày đến Mỹ, giữa những cuộc trò chuyện tôi luôn nhắc lại những lời mời và nguyện vọng được gặp ông Hiếu. Ngày 27-9, ông thổ lộ nỗi lo và những suy nghĩ có phần day dứt: ?oTôi sẽ về VN không biết chừng, nhưng về VN rồi trở lại Mỹ sao đây?... Không nên gặp tôi ở đây vì tôi còn có gia đình, tôi sợ bị người ta gây phiền nhiễu?.
    Con_buon: Chả biết ai gây phiền nhiễu nhỉ, Người Việt cả mà hé hé
    Đêm 2-10, một ngày trước khi tôi bay đến Mỹ, ông Hiếu nói: ?oTôi không muốn gặp cô. Tôi mến cô và muốn giúp cô, nhưng nếu cô đến, tôi sợ người ta sẽ ?obụp? cô?. ?oBụp? ư? Dù chưa biết thực hư sẽ ra sao, cảm giác bất lực bỗng xâm chiếm tâm trí tôi. Tôi viết cho người bạn mới một bức thư buồn bã: ?oCháu sẽ không làm những gì mà cháu không yên tâm, đặc biệt là khi việc làm của mình có thể ảnh hưởng đến người khác... Qua các cuộc trò chuyện từ điện thoại, chắc hẳn chú nhận ra sự chân thành của cháu. Nhưng sự chân thành ấy đã vướng những rào cản quá khứ?.Câu trả lời nằm ở những người như chú. Sức mạnh tinh thần vượt qua năm tháng chính là tình người, mà sao người đến với nhau khó quá. Cháu chẳng trách được ai cả...!?.
    Khi đặt dấu chấm than, tôi nghĩ: ?oỪ nhỉ, vì sao người lại không được gặp người? Chiến tranh đã lùi xa rồi. Robert (anh trai của Fred) nói lời của chị Thùy là cây cầu bắc qua dòng sông cay đắng. Nhưng làm sao để bắc những cây cầu...?.
    Uyên Ly, tôi đang hỏi một cô gái nhỏ bé, rằng khi nào tôi sẽ ngừng xao động đây? Được tin về Hiếu, những giọt nước mắt tưởng như đã khô nay lại rơi. Bóng tối lại vây quanh và bám chặt. Dù cho ta có quên được chúng trong một thời gian, chúng vẫn quay trở lại và mang theo nước mắt. Đó không phải là ám ảnh, mà chính là những kỷ niệm nay đã trở thành một phần của tâm hồn không thể lãng quên.
    Hiếu cũng có những kỷ niệm ấy. Tôi hiểu. Liệu có ổn không khi tôi gọi cho anh ta? Tôi không muốn làm Hiếu tổn thương nhưng tôi rất muốn nói chuyện với anh. Anh là một người rất tốt và can đảm, một người lính trung thực. Hãy cho tôi biết ý cô về chuyện tôi gọi điện cho Hiếu. Nếu cô thấy được, tôi sẽ gọi.
    Fred

    Những giọt nước mắt
    Tin tức và hình ảnh về chuyến đi của gia đình chị Thùy Trâm được truyền đi khắp thế giới. Nhà ông Hiếu không có Internet nhưng tin tức đổ tới qua tivi, báo chí địa phương và qua câu chuyện của những người xung quanh. Gia đình chị Thùy Trâm và chúng tôi cùng thống nhất giải pháp mời ông Hiếu tới Washington DC, như vậy sẽ tránh được những mối lo mà ông Hiếu từng nhắc tới, đồng thời cũng tránh sự quan tâm của báo chí lúc nào cũng bao vây lấy gia đình trong thời gian ở Texas và Bethel, North Carolina.
    Đầu giờ chiều thứ năm, ngày 6-10, lòng tôi như tan ra khi nghe người đàn ông này khóc qua điện thoại. Chuyến đi của gia đình đã có tác động mạnh tới ông. Ông Hiếu nói mấy hôm nay ông không ngủ được vì day dứt trước tấm lòng của gia đình chị Thùy Trâm đối với mình mà mình lại không thể đáp lại.
    Ông nói như một người có lỗi cần được thể tất. Ông Hiếu hứa sẽ ghi nhớ tấm lòng của gia đình Thùy Trâm, của Fred, của báo Tuổi Trẻ, của phía VN suốt đời và nói xa xôi về những khó khăn mà mình gặp phải... Ông Hiếu đã khóc, những tình cảm đang giày vò ông.
    Đến North Carolina, Fred, chị Hiền Trâm và tôi thay nhau gọi điện cho ông Hiếu nhiều lần để khơi gợi tình cảm sẵn có trong ông. Sáng thứ bảy (8-10), Fred động viên ông Hiếu: ?oHiếu à, ông nên gặp mẹ và các em gái tôi. Đó là gia đình thật sự của tôi với những con người có tâm hồn đẹp đẽ. Ông hãy suy nghĩ và sau đó gọi cho tôi biết nhé?.
    Chiều thứ bảy (8-10), ông Hiếu nói với tôi bằng một giọng rất lạ: ?oCô Uyên Ly, 10g sáng mai tôi sẽ gọi vào số điện thoại của Fred để nói chuyện với cô?. Cả buổi sáng trôi qua, tôi quanh quẩn bên Fred, tai căng ra đón tiếng điện thoại. Không có tín hiệu.
    Thứ hai (10-10), chúng tôi khởi hành đi Washington DC bằng ôtô. Gọi cho ông nhưng ông không có nhà. Tôi bắt đầu lên kế hoạch: ?oỞ đó có đường bay thẳng đến Cali...?. Bỗng trong bữa ăn trưa dọc đường, chị Hiền Trâm thông báo với mọi người: đêm qua ông Hiếu đã ngỏ ý muốn mời gia đình tới nhà riêng của ông. Như vậy, nỗi lo không an toàn cho ông và cho cả chúng tôi khi đến gặp ông đã được giải tỏa phần nào.
    Gia đình nhất trí cử chị Hiền Trâm và chị Phương Trâm đi tới Cali cùng tôi. Chị Kim Trâm và bác Doãn Ngọc Trâm tiếp tục đi thẳng tới New York theo lịch trình đã sắp sẵn.
    Chuyến bay nội địa dài nhất nước Mỹ đưa chúng tôi đến với người phiên dịch năm xưa.
    Phương án cuối cùng
    Sáng 11-10, tôi phấn khởi gọi cho ông Hiếu từ sân bay Cali: ?oCháu và gia đình đã tới nơi?. Ông Hiếu trả lời, giọng đầy hoảng hốt: ?oBa giờ sáng nay có người gọi đến nhà tôi chửi bới, dọa dẫm. Người đó nói biết hết việc tôi đang làm. Trên Internet hình như người ta cũng đang chửi tôi. Việc gặp cô và gia đình chắc phải coi lại xem sao đã?. Chiếc balô trên vai tôi bỗng trở nên nặng trĩu... Nỗi mệt nhọc về tinh thần đè nặng lên các cơ bắp nhão ra sau chuyến bay dài.
    Con_buôn: Khổ thân Ông Hiếu, lại gặp đám chăn trâu
    Chị Hiền Trâm gọi lại cho ông Hiếu. Mười lăm rồi 20 phút trôi qua, chị thuyết phục và nhắc lại với ông về lời mời hôm trước, nhưng ông Hiếu vẫn khẳng định chưa thể gặp được. Rồi ông nói ông bận đi đón con và nhắn chị gọi lại vào đầu giờ chiều, sau khi lũ trẻ đi học về.
    Trên taxi từ sân bay về khách sạn, chúng tôi mải suy nghĩ và thất vọng đến nỗi không nói với nhau lời nào.
    Buổi trưa nặng nề trôi qua. Một giờ chiều, 2 giờ chiều... 2 giờ 30 chiều... Chị Hiền Trâm, chị Phương Trâm và tôi thay nhau bấm số. Những tiếng chuông điện thoại réo lên vô vọng.
    Tôi biết mình phải làm gì: đến thẳng nhà ông với tất cả trái tim mình!
    Để tránh những rắc rối có thể xảy đến như lời ông Hiếu đã nói, hai chị Hiền Trâm và Phương Trâm sẽ chờ tôi ở khách sạn.
    Lúc đó là 3 giờ chiều 11-10, tôi kiểm tra phương tiện nghề nghiệp, để lại chiếc túi có logo Tuổi Trẻ tại phòng khách sạn, thuê taxi thẳng tới địa chỉ cần tìm. Con đường 30 dặm nối hai thành phố hun hút dài, người lái xe đưa tôi đi qua những dãy trúc đào và tường vi thắm đỏ, qua những dãy núi hùng vĩ...
    http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/PrintView.aspx?ArticleID=103398&ChannelID=89
  7. Cavalry

    Cavalry Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    13/10/2001
    Bài viết:
    3.062
    Đã được thích:
    0
    Coi chừng vài bữa lại có tin đăng "Mr.Hiếu: báo chí VN đã trích sai lời tôi"!
  8. lipitor

    lipitor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2005
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Gởi bạn Mabun:
    Vì chủ đề của diễn đàn bên đã bị KHOÁ. Thấy bạn có post bài o đây tôi đành phải tạm mượn diễn đàn nầy để trã lời câu hỏi của bạn.
    Xin thành thật tạ lổi cùng những thành viên khác trên diễn đàn nầy.
    ___________________________________________________________
    Ở đâu ra mấy câu thơ này bạn. Tôi học từ tiểu học đến đại học tại miền Bắc từ trước những năm 90,là đối tượng "nhồi sọ" của CS mà chưa từng được nghe. Bạc có thể nêu nguồn gốc của chúng được k ,được trích dẫn từ tập thơ hay cuốn sách nào k để tôi tìm đọc tham khảo.
    caccumcum
    _________________________________________________________
    Tôi thích bạn Mabu o điểm nầy, có gì mình nên tìm hiểu đến nơi đến chốn. Không nên chửi bói hoặc sỉ nhục người có ý kiên khác với minh.
    Bạn muốn tìm hiểu thì đây. Tôi không nhớ 4 câu thơ của Chế Lan Viên nằm trong tập thơ nào (có thể không nằm trogn tập thơ nào cã). bay giờ nói dzụ Tố Hữu trước:
    Nguyên văn bài Ðời Ðời Nhớ Ông - trong Tố Hữu tác phẩm do Nhà Xuất Bản Văn Học Hà Nội phát hành năm 1979 như sau :
    Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
    Ông Xta-lin bên cạnh nhi đồng
    Áo ông trắng giữa mây hồng
    Mắt ông hiền hậu miệng ông mỉm cười
    Trên đồng xanh mênh mông
    Ông đứng với em nhỏ
    Cổ em quàng khăn đỏ
    Một niềm tin
    Hướng tương lai hai ông cháu cùng nhìn
    Xta-lin !
    Yêu biết mấy nghe con tập nói
    Tiếng đầu lòng con gọi Xta-lin !
    Mồm con thơm sữa xinh xinh
    Như con chim của hòa bình trắng trong
    Ðêm qua loa gọi ngoài đồng
    Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao !
    Làng trên xóm dưới xôn xao
    Ngôi sao sáng nhất trời cao băng rồi !
    Xta-lin ơi !
    Hỡi ơi Ông mất, đất trời biết không ?
    Thương cha, thương mẹ, thương chồng
    Thương mình thương một, thương Ông thương mười
    Yêu con yêu nước yêu đời
    Yêu bao nghiêu lại yêu Người bấy nhiêu...
    Ngày xưa khô héo quạnh hiu
    Bây giờ mới có ít nhiều vui tươi
    Ngày xưa đói rách tơi bời
    Bây giờ mới có được nồi cơm no
    Ngày xưa cùm kẹp giày vò
    Bây giờ mới có tự do tháng ngày.
    Ngày mai dân có ruộng cày
    Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai ?
    Ơn này, nhớ để hai vai
    Một vai ơn Bác, một vai ơn Người
    Con còn bé dại con ơi
    Mai sau con nhé, trọn đời nhớ Ông !
    Thương Ông, mẹ nguyện trong lòng
    Yêu làng yêu nước yêu chồng yêu con
    Ông dù đã khuất không còn
    Chân Ông còn mãi dấu son trên đường...
    Trên đường quê sáng tinh sương
    Sáng nay nghi ngút khói hương xóm làng
    Ngàn tay trắng những băng tang
    Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.
    (Ðời Ðời Nhớ Ông, 5/1953)
    Bài thơ nầy rất nổi tiếng ngay cả tụi Mẽo nó cũng dịch ta tiếng Anh để thưởng thức:
    Oh, Stalin! Oh, Stalin!
    The love I bear my father,
    my mother, my wife,
    myself
    It?Ts nothing beside the love I bear you.
    Bạn chưa từng nghe thì dỡ quá.
    Bạn có thể tìm đọc những tác phẩm của Tố Hữu đước đây:
    - Từ ấy (1946)
    - Việt Bắc (1954)
    - Gió lộng (1961)
    - Ra trận (1972)
    - Máu và Hoa (1977)
    - Một tiếng đờn (1993)
    Thực ra tôi tuy sinh ra và lớn lên ở miền Nam, thời còn ở trung học dưới chế độ "ngụy" (xin lổi tôi nói theo chử của mấy Bác) tôi đã từng thuộc lòng bài những bài thơ của Tố Hữu như:
    Từ Ấy (sáng tác năm 1938).
    Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
    Mặt trời chân lý chói qua tim
    Hồn tôi là một vườn hoa lá
    Rất đậm hương và rộn tiếng chim
    Nhưng từ khi "giác ngộ cách mạng" thì Tố Hữu không còn là Tố Hữu của ngày xưa nửa. Từ đó thơ của Tố Hữu (phải gọi là Tố tã mới đúng) biến thành Máu và giết, giết tất cả để tiến lên XHCN. Thơ sau nầy của Tố Hữu thì tôi không dám thưỡng thức nửa.
    Sau vụ Nhân Dân Giai Phẩm ở miền Bắc, do ông phát động, cuộc đời chính trị của Tố Hữu cũng lên như mây như gió từ đó, đến năm 1976 được vào Uỷ viên dự khuyết bộ chính tri. Đến năm 1980 là Phó Thủ Tướng đặc trách kinh tế. Ông phát động chủ trương đánh tư sản ở miền nam và đưa kinh tế VN xuống ... bùn. Bạn không tin thử tìm đọc hồi ký của những cán bộ cao cấp trong đãng như "hồi ký của Đoàn Duy Thành"(cũng cựu Phó Thủ Tướng) có in ở VN thì biết liền.
    Tôi viết những dòng nầy để nói lên 2 con người Nam Bắc khác nhau. Khác nhau khong phải là do bản tính mà là do .. hoàn cảnh, do giáo dục, tôi nghĩ như thế.
    Trước khi chết, Tố Hữu có làm 1 bài thơ gửi lại cho đời như thế nầy:
    Xin gửi bạn đời yêu quý nhất
    Còn mấy vần thơ một nắm tro,
    Thơ gởi cuộc đời, tro bón đất
    Sống là CHO và chết cũng là CHO
    Nhưng cay đắng thay là bài thơ cuối cùng Tố Hữu gửi lại cho đời, bị cánh nhà thơ, nhà báo sửa lại bằng cách thêm một dấu sắc vào hai chữ ?oCHO? ở câu cuối rồi rỉ tai nhau lan khắp hội, ngoài phường:
    CHẮC BẠN CŨNG ĐÂU CÓ BIẾT CHUYỆN NẦY HẢ? TÔI ĐÃ NÓI RỒI, CHƯA CHẮC GÌ SỐNG Ở VN MÀ BIẾT HẾT CHUYỆN Ở VN ĐÂU.
    Tuy tôi sống chỉ có 1/2 thời gian ở VN thôi, nhung tôi biết những chuyen mà bạn khong biết.
    Ngày 13/12/2002, tang lễ Tố Hữu được cử hành trọng thể tại Hà Nội. Ðông đủ các lãnh đạo đến dự. Nghiêm trang và long trọng lắm. Tuy nhiên mờ mờ qua những hình thức ấy người ta thấy có một cái gì là lạ. Ngày Tố Hữu mất, không một tờ báo nào đăng hình trên trang bìa, kể cả báo Nhân Dân - trong chế độ, đây là một trong những cái tiêu chuẩn, cái "thước đo" sự thăng hoa hay thất sủng của một nhân vật. Các báo chỉ tóm tắt vài hàng tiểu sử, một vài bài viết về kỷ niệm xưa của các bè bạn trong chiến tranh và chỉ đăng ở trang trong - mà đôi khi lại đăng sai. Chôn xong, mọi chuyện đều chấm dứt. Người ta có cảm tưởng như nhà nước không chỉ chôn cái xác Tố Hữu mà còn vĩnh viễn chôn cả "70 năm lao động thơ" vào hố sâu quên lãng.
    Trăm năm bia đá thì mòn
    Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ.
    Được lipitor sửa chữa / chuyển vào 09:55 ngày 17/10/2005
  9. mabun

    mabun Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2005
    Bài viết:
    1.036
    Đã được thích:
    1



    Đặng Thùy Trâm - Một thông điệp hòa bình
    Danny L.Jacks là cựu toán trưởng Viễn thám Oregan thuộc Lữ đoàn 11, Sư đoàn Americal đóng tại Chu Lai. Sau 18 tháng phục vụ tại chiến trường Đức Phổ, Quảng Ngãi - trong đó có 3 tháng nằm viện vì bị thương - ông về Mỹ. Một ngày trung tuần tháng 10/2005, Jacks trở lại với các câu hỏi của phóng viên Báo Thanh Niên từ Việt Nam gửi sang, do tôi trực tiếp chuyển đến ông.
    * Thưa ông, sau khi trở về Mỹ, ông có bị hội chứng sau chiến tranh?
    - Danny L.Jacks: Kể từ cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất nổ ra, người dân Mỹ mới có dịp so sánh với cuộc chiến tại Việt Nam. Và mọi người thấy rằng, mỗi cuộc chiến đều được giới truyền thông đặt tên. Mỗi danh từ riêng từ miệng báo chí, truyền hình đều låp đi låp lại và thấm vào người xem, người đọc. Tôi bị thương trở về từ Việt Nam được những người hàng xóm ở Rison đặt tên là baby-killer. Tôi còn bị hội chứng sau chiến tranh, PTSD (Post-Traumatic-Stress-Disorder), và phải nhập bệnh viện tâm thần để chữa trị gần 6 tháng. Tôi đã chịu đựng. May quá, hình ảnh chiến tranh vùng Vịnh đã làm mất đi quan niệm cũ kĩ trong đầu người dân miền Nam nước Mỹ. Họ đẩy trách nhiệm đến trước mặt chính phủ. Tất cả những ai bị mất mát vì Việt Nam gần như đều quay nhìn chúng tôi, những nạn nhân, thật thông cảm.

    * Hồi đó, ông từng nghĩ gì mỗi khi nhận lệnh công tác?
    - Danny L.Jacks: Sau lần thoát chết ở Ba Tơ, 1969, đầu óc tôi trống rỗng khi bước lên trung tâm hành quân nghe thuyết trình, bay VR (thám sát mục tiêu trước) và nhiều lúc trong khi chuẩn bị lên đường. Tôi không muốn gặp người tôi tìm kiếm (tức bác sĩ Thùy Trâm). Tôi thực sự không muốn gặp bất trắc. Thời gian cạn dần theo tour phục vụ, tâm trạng ấy càng tăng lên. Tôi nhớ có lần nói lại với anh em trong toán rằng thiếu tá Perkin chê chúng ta vì cứ bị người con gái vi-xi ấy bỏ sau lưng hoài. Mà đâu chỉ một mình tôi mang tiếng, nhiều đơn vị bạn cũng đã để cô bác sĩ chạy thoát.
    * Trở lại chuyện một cuốn sách bằng tiếng Anh về bác sĩ Trâm, theo ông nên như thế nào?
    - Danny L.Jacks: Tất nhiên là công việc phải làm của những con người còn may mắn sống sót. Theo tôi, chuyện in ấn xuất bản không khó nhưng cái khó là phải thực hiện sao cho thuyết phục. Hình ảnh một người con gái có học vị, có chuyên môn, xung phong vào miền Nam chiến đấu, vượt gian khổ cứu giúp dân lành và chấp nhận hi sinh vì lí tưởng, tôi nghĩ, sẽ bay vượt lên trên tầm mắt của giới trẻ tại Mỹ. Riêng tôi rất tiếc, nếu ai đó cho tôi biết chuyện này sớm, tôi đã không bị PTSD giày vò.
    * Ông có dự định trở lại thăm Việt Nam?
    - Danny L.Jacks: Việt Nam thật may mắn có được những con người như cô Trâm sau khi cuộc chiến tàn. Gia đình cô ấy phải thật hãnh diện có một người con tuyệt vời như thế. Ngược lại, chúng tôi chỉ sản xuất những người anh hùng, theo nghĩa đen của nó - (Jacks nói như giễu cợt). Chẳng ai có huy chương "cứu người bội tinh" (Life-Saver Medal) trong thời chiến. Nghĩ lại buồn cười, hồi đó chúng tôi đã từng chạy theo đuôi tóc cô ấy. Tôi có kể chuyện này cho Steve Lemire - Americal LRRP, đang ở Alaska - nghe mấy hôm trước. Tay ấy vừa nghe vừa thở vừa lặp đi lặp lại sự ngạc nhiên. Đáng lẽ ra cô ấy không bao giờ chết mới đúng (Jacks ngừng). Những người ở quê hương các anh thật là rộng lượng. Họ thật rộng lượng. Việt Nam, ai lại không muốn đến!
    Thư của Danny L.Jacks gửi phóng viên Báo Thanh Niên
    Anh Đặng Ngọc Khoa thân mến,
    Ký ức trong tôi luôn tràn ngập lòng khâm phục bác sĩ Trâm, một người được đồng đội vô cùng yêu mến. Cô ấy đã hiến dâng cả sự nghiệp và hi sinh cuộc sống riêng tư để phục vụ cách mạng. Là người đứng đầu nhóm Oregon, Co G.Rangers, tôi từng cố gắng bắt cô ấy nhưng đã thất bại vì cô ấy luôn được những người lính yêu mến chiến đấu tới cùng để bảo vệ. Mỗi ngày trong cuộc sống, tôi đều có những kí ức đẹp đẽ về Việt Nam. Mỗi khi khẽ nhắm mắt để cho những kỉ niệm cũ ùa về, tôi có thể cảm nhận được mùi vị của những cánh rừng ven Đức Phổ. Tôi có thể nghe tiếng cười của lũ trẻ. Tôi có thể nghe tiếng hát ngọt ngào của vùng đất này dù rằng tôi không hiểu ý nghĩa của những khúc ca đó. Tôi cũng có thể thấy những lão nông theo sau những con trâu kéo cày trên cánh đồng lúa. Những ký ức đó cứ tràn ngập trong tôi hàng giờ liền.
    Tôi muốn cảm ơn anh vì đã giúp đăng bài viết của anh Lê Thành Giai, bạn thân của tôi. Tôi nghĩ anh Giai đã làm được một công việc tuyệt vời, đó là góp phần tôn vinh những cống hiến của cô Trâm và tình yêu của cô dành cho đất nước, để những giá trị đó còn mãi trong lịch sử Việt Nam.
    Danny L.Jacks
    Co G.Rangers

    Những tấm lòng từ nước Mỹ
    Phóng viên Báo Thanh Niên là người sớm nhất đã gửi cho tôi 100 trang Nhật kí Đặng Thùy Trâm, bản dịch tiếng Anh của Robert Whitehurst. Sau 15 ngày, tôi thực hiện việc ghi lại tâm tình của một số người đã và đang đọc nó. Xin cùng nghe họ...
    * Gary L.Klauenburch (Redwood city, California): "Tôi đọc vì tò mò, và bị cuốn hút vào từng trang của cuốn nhật kí của Thùy Trâm. Trong ấy, tôi thấy một con người trẻ tuổi có lí tưởng thật rõ ràng. Hồi trước, thú thật tôi không có được tính cách như vậy. Tôi đã phục vụ tại Đức Phổ 12 tháng. Tôi là chuyên viên xã hội của Trung đội 1 Đại đội 29 Dân sự vụ. Người dân Đức Phổ chắc có người còn nhớ tôi. Tôi không ngờ rằng địa phương đó nay đã trở thành một địa điểm lịch sử nhờ sự hi sinh của cô Thùy Trâm. Thật tiếc! Hồi đó, tôi có nghe loáng thoáng về người bác sĩ này. Tôi có gửi cho một vài người bạn cùng đọc... Theo tôi, rất nên làm một điều gì đó cho Đức Phổ. Tôi không phủ nhận công lao của người từng sở hữu cuốn nhật kí giá trị đó, tuy nhiên Fred và Hiếu đã chấm dứt vai trò lịch sử. Tôi tin rằng người Việt và người Mỹ đang cùng nhau nhìn về phía trước một cách tích cực hơn. Một cuốn sách hay một cuốn phim về người bác sĩ này là một việc đáng làm".
    * Jacks Marcell (Johnston Rd, Arkansas): "Tôi đọc được đến trang số 36. Thật cảm động! Tôi có mail 100 trang nhật kí cho các bạn láng giềng. Đọc nhật kí của một nữ bác sĩ người Việt và bàn luận chung quanh những gì cô ấy đã làm được là đề tài cuối tuần của chị em chúng tôi. Tôi thật sự cảm phục. Thật khó tìm ra một người như vậy. Qua cô Trâm, tôi yêu mến phụ nữ Việt Nam. Các bạn của tôi cũng chia sẻ như vậy. Một vài người trong họ có người thân tử trận tại chiến trường Việt Nam. Tôi nghĩ nên có một cuốn nhật kí in ấn thật đẹp để thỉnh thoảng đọc đi đọc lại. Tôi là phụ nữ như cô ấy. Chẳng có ranh giới giữa chúng tôi. Người Mỹ và người Việt nên cùng nhau hợp tác làm một cuốn phim về cô bác sĩ".
    * Độc giả thanhniennews.com.vn, gốc Việt 54 tuổi, xin giấu tên (Little Sai Gon, Orange County): "Tôi có quyền đọc gì thì đọc. Ai kiểm soát tôi! Nên nhớ, tôi đang ở một xứ sở tự do. Cái gì tốt nên khen, nên truyền bá, vì đó là nét văn hóa của người Việt. Tật câu nệ chỉ tồn tại trong những cái đầu đang bị những điều không tốt chế ngự. Anh nói sao về việc hàng ngàn người vẫn đi về Việt Nam như đi chợ! Liệu anh có ngăn nổi bà con gửi tiền về giúp thân nhân không? Hồi về Việt Nam, tôi đọc báo mỗi ngày. Báo viết chứ không phải báo dịch. Hãy cùng nhau tôn trọng cái đẹp, cái hay của bất kì chỗ nào, ở Mỹ và ở Việt Nam. Tôi đọc nhật kí của cô bác sĩ theo bản tiếng Anh. Một người bạn gửi từ Việt Nam cho tôi bằng e-mail. Hồi nào giờ mới có chuyện hay như vậy. Tôi công nhận hay và cảm động. Tôi cũng đọc báo ngày bản tiếng Việt. Mình có trọn quyền chọn lựa tin tức để đọc".
    * Một cựu thông dịch viên Đệ nhất Sư đoàn kị binh không vận (Santa Anna, California): "Theo dõi các bài viết về hoạt động của bác sĩ Thùy Trâm, về hoạt động của ông Danny L.Jacks, theo tôi, đây là phần lịch sử giúp cho chúng ta nhìn lại và suy nghĩ... Mọi người đã mở rộng vòng tay để đến với nhau. Đài Phát thanh Bắc Cali có đưa tin về sự kiện Thùy Trâm. Báo Mỹ có đưa tin về bác sĩ Thùy Trâm. Trên net, tôi đọc được nhiều website có đề cập đến cái tên Thùy Trâm. Nhật kí của Đặng Thùy Trâm, có phải đây là một thông điệp hòa bình ?...".
    L.T.G

    Lê Thành Giai
    (thực hiện)

  10. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Tố Hữu, tin hành lang, bị thất sủng từ thất bại của ông trong vụ đổi tiền cả nước trong năm 1985. Em nghe hóng người nhớn nói lại là đáng nhẽ phải làm theo trình tự Giá-Lương-Tiền, thì cụ Lành nhà ta làm ngược lại là Tiền-Lương-Giá. Sau vụ đổi tiền quỉ khốc thần sầu này, lạm phát tại Việt nam vọt lên với tốc độ phi mã. Cả nước choáng váng. Đại hội Trung ương Đảng năm 1986 cũng là điểm khởi đầu của quá trình trượt dốc về uy tín và quyền lực của Tố Hữu.
    Được MDB sửa chữa / chuyển vào 15:31 ngày 17/10/2005

Chia sẻ trang này