1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký Đặng Thùy Trâm

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi FNguyen1, 06/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tmkien

    tmkien Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/12/2004
    Bài viết:
    494
    Đã được thích:
    0
    Ngoài Tố Hữu, ông Trần Quỳnh mới mất mấy bữa nay cùng với ông Trần Phương (cũng là Phó thủ tướng) phụ trách mấy cái này thì phải. Hồi đó trong dân gian có câu:
    Trần Phương cùng với Trần Quỳnh
    Nghe 2 thằng đấy dân mình đói to

  2. Gmail1234

    Gmail1234 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    10/10/2005
    Bài viết:
    250
    Đã được thích:
    0
    Ông Trần Quỳnh này có viết bài hồi ký ca ngợi bác Lê Duẩn rất hay. Các bạn chịu khó tìm trên Internet sẽ thấy.
    Đại loại là khi nào các đoàn của ta đi công tác thì sẽ xin chỉ thị anh Ba rồi sau vào báo cáo với Bác. Bác lúc đó thì sẽ khuyên là các chú cứ làm như kế hoạch .
  3. con_buon

    con_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2005
    Bài viết:
    169
    Đã được thích:
    0
    Ku Cháu Mộ Dung Phục này mặt dày thật, các link về quyển nhật ký như thế + source nguyên gốc của bọn Mỹ + Bài của BBC phỏng vấn chính người biên tập ( là Em ruột tác giả) rảnh rành ra mà còn lấp liếm được
    Choáng mất mấy hôm, nay hồi tỉnh đi tru tréo tiếp chỗ khác
    Mặt dày thật
    Được con_buon sửa chữa / chuyển vào 21:13 ngày 17/10/2005
    Được con_buon sửa chữa / chuyển vào 07:53 ngày 18/10/2005
  4. langtudien

    langtudien Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/06/2004
    Bài viết:
    1.060
    Đã được thích:
    0
    Họ Mộ này đầu óc sáng tạo đến nỗi hoang tưởng. Mời bác ấy qua YTST thì các bác bên ấy mừng phải biết.
  5. hp_unix

    hp_unix Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/08/2005
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    Tôi nhớ có mấy câu thơ "Núi Đôi" trong nhật ký
     TT - Xe dừng trước khu căn hộ cho thuê khá đẹp. Tôi gọi cho ông Nguyễn Trung Hiếu. Không có ai ở nhà. Gọi lần hai, không có ai nhấc máy. Tôi để lại hai lời nhắn, rồi tiến đến bên chiếc cổng sắt kềnh càng có khóa số. Khu nhà vắng lặng.
    Làm sao vào được đây? Tôi bấm chuông gọi người điều hành khu nhà, nói là bạn từ xa đến thăm Nguyễn Trung Hiếu, nhờ ông chỉ dẫn giùm. Người điều hành từ chối, nói đó là việc của tôi.
    Loay hoay một lát trước những dãy số và tên những vị chủ nhà viết tắt, tôi bấm gọi cái tên ?oNguyen T.?. Vô ích. Một cái tên ?oNguyen T.? khác, cánh cửa nặng nề không chịu hé. Tôi thử bấm một vài số bất kỳ cầu may.
    Bỗng một thanh niên da đen đi tới, anh điềm nhiên nhấn phím, tôi dõi theo, lẩm nhẩm 91... Anh nhoẻn cười, cánh cửa mở rộng: ?oCô có muốn vào không??.
    Vị khách không mời
    Chân bước lần theo những con số thứ tự xuất hiện theo từng cánh cửa. Tưởng như có cả một dàn trống trong ***g ngực. Tới rồi, tay tôi nhấn chuông. Tiếng trẻ con hỏi vọng ra: ?oWho?Ts that??. Nghe quen lắm. Đã nhiều lần tôi trò chuyện với ông Hiếu trong sự vang vọng của thứ âm thanh trong veo này.
    Cửa hé mở, lộ ra hai khuôn mặt châu Á nhỏ xíu nghiêng nghiêng rất giống nhau. Linh cảm cho biết tôi đã tìm đúng nhà. ?oBố cháu có nhà không??. ?oBố cháu đi đón mẹ rồi, lát sẽ về?. ?oCháu là Andrew phải không??. ?oVâng?. ?oCòn cháu là Alvin??. ?oVâng?.
    Nhà ông Hiếu đây rồi. Tôi thở ra, tạm biệt hai đứa trẻ rồi ra ngoài ngồi chờ bên bồn hoa trong khuôn viên khu nhà, điện thoại thông báo tình hình cho chị Hiền Trâm và chị Phương Trâm, chờ tiếng chân chú Hiếu. Những đứa trẻ da đen, da trắng, da vàng đang chơi đùa rộn rã. Một người đàn ông châu Á nhìn tôi ngắm lũ trẻ, vẻ mặt thân thiện. Một phụ nữ da đen dắt theo đứa trẻ lũn cũn tập đi mỉm cười chào tôi. Cảm giác không an toàn biến mất trong tôi.
    18g, rồi 18g30, một người đàn ông mập, chậm rãi ôm túi đồ bước lên cầu thang. Theo sau là một phụ nữ trẻ ôm con nhỏ. Qua những gì ông Hiếu tả về gia đình, tôi biết chắc chắn đó là ông.
    Thấy tôi xuất hiện trước khung cửa, ông Hiếu nhận ra tôi lập tức bởi tôi đã gửi ảnh cho ông kèm theo bức thư đầu tiên. Sau lời chào, ông hỏi ngay: ?oCô đi taxi tới đây à? Còn ai đi với cô nữa không??. Tôi nói tôi đi một mình, còn hai chị Hiền Trâm và Phương Trâm đang ở khách sạn mong tin tôi.
    Ông Hiếu mời tôi vào nhà. Một căn hộ ấm cúng, ngổn ngang đồ chơi và quần áo trẻ em. Một cô bé lũn cũn tới gần khoanh tay chào. Đó là Alisa, cô con gái 2 tuổi mà ông Hiếu từng kể. Ông nhắc đi nhắc lại: ?oCô còn trẻ mà sao tìm tới được đây??, và dành cho tôi sự đón tiếp nồng nhiệt hơn tôi tưởng.
    Mọi việc đã trở nên suôn sẻ. Từ nhà ông Hiếu, tôi điện về mời hai chị Hiền Trâm và Phương Trâm tới. Họ cùng lên taxi trong đêm  tối.
    Gặp gỡ
    Ông Hiếu đợi sẵn tại vỉa hè đón khách quí. Hai em gái của chị Đặng Thùy Trâm vui mừng rạng rỡ khi gặp người phiên dịch Nguyễn Trung Hiếu.
    Cuốn nhật ký sau hơn 35 năm thất lạc, nay lại được trao tận tay người phiên dịch năm xưa như một món quà tặng, trên có chữ ký trân trọng của gia đình. Ông Hiếu đưa tay đón nhận, từ tốn đặt cuốn sách ngay ngắn trên bàn. Phương Trâm chỉ vào tấm ảnh: ?oChị tôi đây này?.
    Ông Hiếu nhìn tấm ảnh rất lâu và nói: ?oCô Trâm đối với tôi là một thánh nhân?. Ấn tượng về cuốn nhật ký trở lại tươi mới. Ông nói: ?oKhoảng năm 1970, cuốn nhật ký này đến với tôi khi đã mệt nhoài sau những ngày làm việc thâu đêm suốt sáng. Tất cả những thông dịch viên đều ngủ gà gật. Khi cầm nó trên tay, tôi thấy cuốn sổ nhỏ rất bắt mắt. Tôi mở ra đọc và quên cả buồn ngủ.
    Người viết chỉ viết cho riêng mình đọc, nhưng những tư tưởng trong đó rất mạnh mẽ và tình cảm. Tôi yêu văn chương miền Bắc nên tôi nhớ trong cuốn nhật ký có mấy câu trong bài thơ Núi Đôi. Tôi định giữ cuốn nhật ký lại để dịch nhưng trình độ của tôi không đủ, công việc lại nhiều nên tôi bảo Fred giữ lại, đừng quẳng vào lửa. Không ngờ Fred nghe theo tôi và giữ nó lại cho đến hàng chục năm sau?.
    Chị Phương Trâm bảo: ?oĐó là bởi vì anh đã nói một câu rất hay, anh bảo cuốn nhật ký đó đã có lửa rồi. Anh là người có tâm hồn nên cuốn nhật ký mới còn đến bây giờ. Mẹ tôi rất cảm ơn anh về điều đó và khi nào có dịp mời anh đến chơi nhà chúng tôi ở Hà Nội. Mẹ tôi sẽ rất vui khi được gặp anh?.
    Một điều ngạc nhiên thú vị là ông Hiếu đã vượt qua nỗi sợ do chứng bệnh dị ảnh để vui vẻ chụp ảnh lưu niệm với chúng tôi. Từ ngày đi lính đến nay, ông không chụp tấm ảnh nào trừ một tấm chụp chung với gia đình ở Mỹ. Những bức ảnh tôi chụp ông là những bức mà người ngoài gia đình ông khó thể có được.
    Cuộc trò chuyện kéo dài đến quá nửa đêm. Ông Hiếu lái xe đưa chúng tôi về tận khách sạn cách đó hơn 30 dặm, và bên tách cà phê chúng tôi lại tiếp tục nghe ông nói say sưa... Đã rất lâu rồi ông không có người chia sẻ...
    Một ngày sau cuộc gặp gỡ này, tôi lại điện thoại cho ông để hỏi thăm tình hình. Ông nói mọi việc đều ?oêm?, từ hôm chúng tôi đến, gia đình ông Hiếu không bị ai làm phiền.
    Cũng có một quê hương xa ngái trong nỗi nhớ của người lưu lạc. Ở đó còn có một mẹ già và một người em đau ốm. Ở đó cũng còn mãi những ám ảnh của một thời chinh chiến, những xác chết bạn bè...
    Kỳ sau: Nguyễn Trung Hiếu - một thân phận chiến tranh
    Ông Nguyễn Trung Hiếu:
    ?oThật không thể tưởng tượng được là cuốn nhật ký còn đến bây giờ. Hồi đầu nghe báo chí, người xung quanh nói về nó, tôi thấy e sợ vì nghĩ có khi mình bị liên lụy bởi đó là tài liệu chiến tranh, theo qui định thì không được giữ lại. Nếu vi phạm có khi đi ở tù. Tôi ngày ấy trẻ lắm, có biết luật lệ gì đâu, thấy hay thì bảo Fred vậy thôi.
    Hai mươi năm nay tôi sống không có bạn bè vì người ta nghi tôi làm việc cho tình báo. Điều này thì thanh minh với ai được bởi vì đúng là tôi đã từng làm thông dịch viên cho tình báo Mỹ.
    Cuộc sống của tôi bị thu hẹp, không giao du với ai. Bây giờ ai cũng biết tôi làm gì rồi. Tôi chỉ là một người bình thường. Lúc nãy, trước khi mấy cô đến, khi tôi đi đón bà xã gặp mấy người trong hãng. Trước đây họ lạnh nhạt với tôi, nay bỗng dưng trở nên thân mật, tươi cười, hỏi khi nào tôi về VN...
    Chuyện trở về VN tôi sẽ tính toán kỹ. Tôi rất muốn đi thăm lại quê hương, thăm bạn bè, thăm những nơi chốn cũ, chắc chắn tôi sẽ tới Hà Nội, và đó sẽ là lần đầu tiên trong đời?.
     
  6. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Lạc đê? chút, em cha? thê? na?o tin nô?i mấy cái dạng "tin ha?nh lang" thế na?y. Nhưfng thứ ma? đựoc các cụ CCCB va? báo chí Việt ha?i ngoại đưa lên hă?ng nga?y, na?o la? tư? một cán bộ cao cấp dấu tên, na?o la? ông xyz trong nước gư?i ra v.v.... Đa số la? ... xạo. Ví dụ gâ?n nhứt la? Việt Báo, Ngươ?i Việt va? một lô một lốc báo Việt (ha?i ngoại) khác, cu?ng đăng tin la? cụ Vof Văn Kiệt bị ám sát, ngươ?i thi? phán tại nha?, ke? thi? nói ơ? sân golf v.v... va? cu?ng theo nguô?n tin... ha?nh lang. Nhân đó các báo tán rộng ra na?o la? nội bộ CS lu?ng cu?ng, na?o la? Bắc Nam tranh quyê?n vân vân va? vân vân. Kết cuộc la? nga?y hôm qua, họp Quốc Hội thấy mặt ông cụ ơ? đó, ra tra? lơ?i phóng viên rất hăng, rất thă?ng. Em xin ca?m ơn các báo ha?i ngoại lúc na?o cufng đưa tin chính xác, ngay thă?ng, không "tâ?y nafo" bọn em. Trân trọng ca?m ơn báo ha?i ngoại va? các anh chị CCCB. Em biến đây, không dám nghe mấy anh nói nưfa!
  7. MDB

    MDB Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2003
    Bài viết:
    947
    Đã được thích:
    0
    Hì hì, nhu cầu được thông tin của con người là vô hạn. Nhất là những thông tin về các sự việc làm thay đổi cuộc sống của họ. Sau vụ đổi tiền 1985, Việt Nam đã trải qua một giai đoạn cực kỳ đen tối về kinh tế, xã hội. Tin hành lang xuất hiện tại Việt Nam, vì không như ở các nước XHCN như Anh, Pháp, Mỹ khi thông tin tới nhân dân rất dễ dàng, tại VN, sau vụ đổi tiền, đã không có tin chính thức. Một ngày trước khi đổi tiền xảy ra, đài nhà nước vẫn còn leo lẻo "bà con đừng nghe tin đồn nhảm của bọn xấu", ngày hôm sau đổi tiền cái huỵch một phát! Chừng nào tin chính thức không bị bưng bít, chừng nào người đưa tin tôn trọng nhân dân, tự khắc quần chúng sẽ có đầy đủ tư liệu để nhận xét tin hành lang là đúng hay sai. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có tin chính thức về vụ đổi tiền 1985, đành nghe hóng tin hành lang vậy.
  8. Gmail1234

    Gmail1234 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    10/10/2005
    Bài viết:
    250
    Đã được thích:
    0
    Đồng ý 100%. Vì vậy vụ đường biên giới, chính quyền yếu thế là vậy. Khi nào chính quyền còn chưa cung cấp đầy đủ thông tin về hiệp ước đó thì còn có người đòi.
    Trên tin thần đó, tôi đang giúp mấy bạn con đeo kính các màu hiểu được quyền căn bản của con người mà thôi. Quyền căn bản đó được ông Hồ Chí Minh đọc rất rõ ràng là:
    "Mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng, tạo hoá cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền nhu cầu hạnh phúc".
    Riêng về bình đẳng thôi, 60 năm sau khi lời tuyên bố mà còn những người chưa hiểu về nó thì tôi cũng bó tay.
    Dậy dậy dậy, bên áng một tiếng gà vừa ngáy .
  9. Mr_Hoang

    Mr_Hoang Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    23/12/2004
    Bài viết:
    8.879
    Đã được thích:
    10.411
    Biết cái gì cần biết thôi , biết nhiều chết sớm đấy , cứ nhìn cái anh gì mà cái đồng chí Newgod hay gọi là "Chấy Quang" ấy thì biết. Thông tin về kế hoạch cung ứng tiền tệ là tài liệu cấp tuyệt mật, hiệp ước, tài liệu về biên giới chưa công bố là tài liệu cấp tối mật, vậy mà lắm người đòi biết thế không biết nữa , sao không đòi công khai luôn kế hoạch phòng thủ quốc gia luôn đi .
    Còn vụ bình đẳng thì bác Gmail bảo thế nào là bình đẳng nào, và nước nào đã đạt được bình đẳng rồi để VN còn phấn đấu theo nữa chứ . Mở topic riêng vế cái này bàn cho xôm tụ đi
  10. Gmail1234

    Gmail1234 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    10/10/2005
    Bài viết:
    250
    Đã được thích:
    0
    Vụ này từ từ đã đồng chí. Còn mấy vụ kia vui mà. Những gì hay ho thường phải mất thời gian đồng chí .

Chia sẻ trang này