1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký Đặng Thùy Trâm

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi FNguyen1, 06/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. con_buon

    con_buon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2005
    Bài viết:
    169
    Đã được thích:
    0

    Nói thì hay lắm, giá mà các bác đóng góp cho đất nước được như các bác nói
    Toàn võ mồm
    thế bác cóbiết VN thoát ra khỏi chiến tranh được bao nhiêu năm trong số nghìn năm của bác không ?
    Các nước có nền kinh tế phát triển đa số là các quốc gia không có chiến tranh và đủ giàu để đi gây sự với nuoc khác
    Mình có lịch sử mấy ngàn năm,Mỹ vài trăm năm! Tại sao nó như vậy,thì phải xét lại mình!
    Cứ đọc bài của tiến sĩ LÊ ĐĂNG DOANH thì rõ,mình chỉ so sánh với mình cho vui thôi,so với thiên hạ chúng cười!
    Giống như HỒ CẨM ĐÀO, vận tốc phát triển như vậy,nhưng TRUNG QUỐC chưa là gì cả vì GDP($US3105) Trung Quốc chỉ sắp hạng trên dưới 100 của thế giới,có nghĩa là dân Trung Quốc vẫn còn nghèo!!!
    [/quote]
  2. eskimot09

    eskimot09 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    249
    Đã được thích:
    0
    Cái GDP per capita của bác tôi thấy mỗi VN là gần đúng, còn ông Thái Lan với Philippine nó cứ cao cao thế nào ấy. Sau đây là GDP (đ.vị triệu $) và dân số (trong ngoặc-đ.vị nghìn người) của lần lượt VN, Thái và Phi nhé:
    $45.210 (83.585) ; $163.491 (64.081) ; $86.429 (82.809)
    GDP per capita tương đương là:
    VN 541$ ; Thailand 2.551$ ; Phi 1.041$
    Hay các thể chế dân chủ có thêm hệ số khi tính toán GDP hả bác Cũng có thể số liệu của tôi sai. Bác kiểm tra cái nguồn này hộ cái
    http://earthtrends.wri.org/pdf_library/data_tables/pop1_2005.pdf
    http://www.worldbank.org/data/databytopic/GDP.pdf
  3. chiangshan

    chiangshan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    5.574
    Đã được thích:
    12
    Trong Dấu chân người lính thì có cô Xiêm người Vân Kiều bị chồng cũ là lính biệt kích hãm hiếp chứ bộ đội nào ở đây. Bác MDB bị tẩu hoả nhập ma hay sao thế ?
  4. spirou

    spirou Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/05/2003
    Bài viết:
    2.819
    Đã được thích:
    1
    Không phải đâu, một số người đọc hết, biết hết đấy nhưng mắc bệnh xuyên tạc quen miệng. Muốn chữa thì dễ thôi, các bác chịu khó lục lọi tài liệu tìm chứng cứ rồi cứ thế mà vả thật mạnh vào, khỏi ngay.
  5. lipitor

    lipitor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2005
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Tôi chưa chắc đã lớn tuổi hơn bạn, nhưng bạn đã gọi bằng "chú''''''''''''''''" thi thôi để chú nói thêm 1 cho "cháu" hiểu rõ vần đề là nó như thế nầy:
    1. Tốc độ phát triển kinh tế của Thailand và Philipne ngày nay thấp hơn tốc độ của VN. Nhưng kinh tế của 2 nước đó bỏ xa đã phat triển nhiều so với chúng ta do đó nếu tính theo tỷ lệ thì khó có thể nào có chỉ số tăng trưởng như VN. Nói 1 cách đơn giản, nếu lọi tức trung bình trên mổi đầu người của VN mỗi năm tăng 50 usd và Thailand mổi năm tăng 100 usd cho mổi người (gấp 2 lần chung ta) thì tỷ lệ tăng trưởng của VN là 10% còn cua Thailand tính ra chỉ có 4% thôi. Đó là chưa kể mức lạm phát của VN hiện nay rất cao, thực tế tăng trưởng sẽ bị "offset" gần 1/2.
    2. Vấn đề khủng bố ở Thailand và Phi có nguồn gốc khác nhau, có liên quan đến vấn đề tôn giáo và vấn đề dân tộc thiểu số đòi ly khai. Nó không có liên quan đến vấn đề tu do, dan chủ, và dĩ nhiên không thể dùng chính sách đàn áp để giải quyết được. Chính phủ Thailand hiểu rõ như thế. Vấn đề tranh chấp trong chính phủ Phi hiện nay phát sinh ra do có nghi vấn về gian lận bầu cử (phản dân chủ). Rõ ràng là thiếu dân chủ sẽ sinh ra tình trạng bất ổn định.
    3. Vấn đề biểu tình, chống đối chẳng qua là 1 sinh hoạt chính trị bình thường của 1 thể chế dân chủ mà thôi. Nó không co ảnh hưỡng nhiều đến vấn đề phát triển kinh tế, làm cho dân giàu nước mạnh. Mấy năm trước đây, Hàn quốc dân chúng biếu tình, đình công như ăn cơm bửa. Còn Đài loan thì khỏi nói rồi. Nhưng sự phát triển của 2 nước đó như thế nào thì chú không cần nói cháu cung đã rõ.
    4. Một nước cang có nhiều tự do dân chủ, chính sách kinh tế nước đó sẽ trong sáng (tranparent) hơn, it tham nhũng hơn, đầu tư ngoài quốc không ngại bỏ vốn vào đầu tư giúp chúng ta tiến nhanh, tiến mạnh.
    5. Cháu muốn so sánh thì phải so sánh "apple to apple", khong thể nào lấy trái táo để so sánh với trái ... mận được. Thử so sánh giửa Bắc và Nam Hàn, giửa Đông và Tây Đức thì sẽ thấy sự thật như thế nào. Ở đây chú không bàn đến vấn đề chống đối hoặc ủng hộ. Chú chỉ muốn nói đến làm thế nào nước ta phát triển theo kịp những nước chung quanh. Dân ta khỏi phải đi xuất khẩu lao động làm công xứ người. Những công nhân đáng thương đó hiện dang bi đày đoạ, ngược đãi, bi bóc lột ở Taiwan, Malaysia để hàng năm gởi về hơn 1.5 tỷ USD ngoai tệ về nuôi gia đình. Nếu muốn xuất khẩu lao động thì nên xuất khẩu lao động kiểu Đai Loan, kiểu Ấn Độ. Có lẽ cháu chưa biết là Đài Loan chỉ có hơn 30 triệu dân thôi nhưng hiện nay họ có hơn 1 triệu "lao động" đang làm việc tại Trung quốc. Họ không làm công nhân trong nhà máy, không làm Oshin nhưng ho làm kỷ sư, lam Manager, làm cấp chỉ huy. Ấn Độ thì khỏi nói rồi. 1/3 kỷ sư của Microsoft là người gốc Ấn Độ. Oracle, Intel thi có vô số kể "lao động" đến từ Ấn Độ.Ta phải học kinh nghiệm của người rút ngắn khoãng cách nghèo giàu với láng giềng.
    Cháu tỉnh giấc.
    Được lipitor sửa chữa / chuyển vào 13:52 ngày 11/10/2005
  6. thanhle2004

    thanhle2004 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    4.211
    Đã được thích:
    2.247
    Có cái này hay này:
    Chuyện về Đặng Thùy Trâm viết từ Mỹ (Phần mở đầu)
    23:18:00, 07/10/2005


    Đặng Thùy Trâm (trái) và em gái trước ngày vào Nam
    LTS: Thông tin về Đặng Thùy Trâm và cuốn nhật ký lần đầu tiên được đăng trên Thanh Niên, tiếp đó báo Tuổi Trẻ đã lần lượt giới thiệu cuốn nhật ký và sau đó được in thành sách, Đặng Thùy Trâm trở thành một huyền thoại.
    Trong nỗ lực đi tìm dấu vết thượng sĩ Nguyễn Trung Hiếu, người đã ngăn Fred đừng đốt nhật ký Đặng Thùy Trâm, chúng tôi đã liên lạc được với anh Lê Thành Giai, nguyên là một thông dịch viên cùng đơn vị với anh Nguyễn Trung Hiếu, hiện định cư tại Mỹ. Qua hàng loạt thư điện tử trao đổi giữa hai bên, cận cảnh chiến trường Đức Phổ, Quảng Ngãi giai đoạn 1967- 1970 ngày càng hiện rõ với rất nhiều chi tiết chưa ai từng biết. Đồng thời, trên cái nền chiến trường ác liệt ấy, hình ảnh bác sĩ Đặng Thùy Trâm nổi lên như một huyền thoại, như lời của toán trưởng viễn thám Danny L.Jacks, người chỉ huy các cuộc săn đuổi chị, đã khẳng định.
    Chúng tôi xin giới thiệu loạt bài của anh Lê Thành Giai viết cho Thanh Niên, phần mở đầu là bài giới thiệu của phóng viên Đặng Ngọc Khoa - người đã trực tiếp liên lạc và đề nghị anh Giai viết loạt bài này.
    Định cư tại Milpitas, California năm 2000, hiện anh Giai đang theo học tại Đại học Mission, Santa Clara. Ngay sau khi nhận được thư đầu tiên của chúng tôi, anh đã đáp lời.
    "...Chung quanh sự kiện bác sĩ Đặng Thùy Trâm, tôi là thông dịch viên độc nhất biết nhiều chi tiết nhất, có thể do tôi là thông dịch viên thâm niên nhất thuộc Lữ đoàn 11 của Sư đoàn Americal (tức sư đoàn Mỹ duy nhất được thành lập tại Việt Nam đóng tại Chu Lai, Quảng Nam). Thùy Trâm từng bị quân Mỹ săn đuổi như thế nào, đơn vị nào được phân công săn đuổi tôi đều nhớ rõ. Một số người còn sống, trong số đó, đang ở Mỹ, tôi đều có thể liên lạc được. Thùy Trâm là một kỷ niệm lớn trong đời lính của tôi và của nhiều người khác. Do vậy, tôi rất muốn viết tất cả những gì tôi biết mà mấy chục năm qua không thể thổ lộ cùng ai. Có hai anh Hiếu biết rõ về Thùy Trâm: Hiếu Nguyễn, thông dịch viên Lữ đoàn 3, Sư đoàn 4 và anh Nguyễn Trung Hiếu, thông dịch viên của Lữ đoàn 11, Sư đoàn Americal, Bộ binh Hoa Kỳ. Hiếu Nguyễn ra trường trước tôi 6 tháng và anh ấy đã "đánh hơi" Thùy Trâm từ cuối năm 1967. Chính anh đã vẽ chân dung Thùy Trâm dù chưa bao giờ gặp. Tôi biết về Thùy Trâm qua Hiếu Nguyễn và các đơn vị phân công săn đuổi người nữ bác sĩ này. Chỉ có một điều mãi đến nay, tức 35 năm sau, tôi mới biết, Thùy Trâm đã hy sinh tại Đức Phổ, nơi chị và cái trạm phẫu thuật thoắt ẩn thoắt hiện trong suốt mấy năm liền!".

    Jacks (thứ 2 từ phải sang)

    "...Tôi cũng chưa đọc nhật ký của Thùy Trâm và không biết Thùy Trâm tập kết vào miền Nam năm nào. Nhưng tôi tin rằng Thùy Trâm bắt đầu viết nhật ký vào năm 1968, sau Mậu Thân. Tôi nhắc lại, tôi nghe về Thùy Trâm cuối năm 1967. Hiếu Nguyễn là thông dịch viên tham gia trận tấn công vào trạm phẫu thuật của Thùy Trâm tại núi Tam Cọp, đông đông bắc Landing Zone Liz (tức căn cứ Núi Chóp, tên tiếng Việt ghi trong nhật ký của chị Trâm) cuối năm 1967. Danny L.Jacks (hiện còn sống ở bang Arkansas), toán trưởng toán viễn thám Oregon của Lữ đoàn 11, là người truy đuổi Thùy Trâm suốt năm 1969. Công tác của Thùy Trâm và của trạm phẫu thuật lưu động, trong đó có một số việc na ná như công tác dân sự vụ của đơn vị chúng tôi như phát thuốc, cứu chữa người bị thương nên giữa chiến trường ác liệt, cái tên Thùy Trâm có ảnh hưởng khá lớn với những thông dịch viên Việt Nam và không ít những người lính Mỹ".
    "...Tôi cũng đã chuyển ngay một số câu hỏi của bạn (tức Đặng Ngọc Khoa) đến Jacks. Jacks khá ngỡ ngàng khi nghe tin bác sĩ Thùy Trâm đã hy sinh. Mãi đến trước ngày 28/9/2005 (tức ngày Jacks biết tin chị Trâm đã hy sinh), Jacks vẫn nghĩ sau 1975, Thùy Trâm đã trở về Hà Nội tiếp tục hành nghề bác sĩ. Với Jacks, Thùy Trâm chính là một huyền thoại và nếu được, nhà xuất bản bang Arkansas sẽ hợp tác với báo Thanh Niên in một cuốn sách bằng tiếng Anh về huyền thoại ấy. Cũng như những người Việt Nam, trong tôi và Jacks, Thùy Trâm chưa bao giờ và không bao giờ chết!".
    Sau lá thư đầu, anh Giai đã tranh thủ thời gian bên ngoài giảng đường để viết bài gửi về Việt Nam. Câu chuyện về bác sĩ Thùy Trâm là một câu chuyện dài, qua đó nó đang nối kết nhiều người, nhiều tấm lòng lại với nhau, trong đó có cả những người chưa từng quen biết nhau trên trái đất này. Và đây là câu chuyện của chính những người trong cuộc kể lại.
    Kỳ 1: Bác sĩ Thùy Trâm - biểu trưng sức mạnh của một trung đoàn chính quy (Xem số báo ra ngày mai, 9/10)
  7. thanhle2004

    thanhle2004 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    4.211
    Đã được thích:
    2.247
    Chuyện về Đặng Thùy Trâm viết từ Mỹ (kỳ 1)
    21:41:00, 08/10/2005


    Đặng Thùy Trâm (trái) và em gái trước ngày vào Nam
    Bác sĩ Thùy Trâm - biểu trưng sức mạnh của một trung đoàn chính quy
    Trong tôi, hồi ức về chiến tranh trên quê hương, về những năm tháng quân ngũ một thời, về những người bạn bên này bên kia tưởng như đã chết nay bỗng dưng sống lại qua sự kiện bác sĩ Đặng Thùy Trâm.
    Khuôn mặt những người đã chết hiển hiện lửng lơ trên đám mây mù ký ức, giờ đây tự nhiên rõ nét như mới gặp ngày hôm qua. Tôi nhớ trung sĩ Phan Văn Đức, trung sĩ Phùng Hoàng Miêng, trung sĩ Nguyễn Văn Hiền, và trung sĩ Nguyễn Thiên Hối. Các bạn tôi là những thông dịch viên Anh ngữ, biệt phái làm việc với Lữ đoàn 11, Sư đoàn Americal (còn gọi Sư đoàn 23 Bộ binh Hoa Kỳ). Từ năm 1967 đến 1969, bốn người bạn ấy đã lần lượt tử trận tại chiến trường Quảng Ngãi.
    Tôi càng nhớ đến bác sĩ quân y Đặng Thùy Trâm - lúc trước anh em thông dịch viên chúng tôi quen miệng gọi là Nguyễn Thị Thùy Trâm - của Sư đoàn Sao Vàng, quân chính quy Bắc Việt. Đó là đơn vị đối đầu với Sư đoàn Americal. Đại tá Okral K.Henderson, Chỉ huy trưởng Lữ đoàn 11 có lần chỉ tay lên tấm bản đồ trận liệt treo trên tường của Trung tâm Hành quân Lữ đoàn nói: ?oTai họa đến từ khu vực này?.

    Sư đoàn Sao Vàng hoạt động trong khu tam giác Kon Tum - Pleiku - Quảng Ngãi. Bác sĩ Trâm theo chân các chiến sĩ Sao Vàng lần từ vùng núi cao hiểm trở Kon Tum xuống đồng bằng Quảng Ngãi. Và nay tôi mới biết, bác sĩ Trâm đã vĩnh viễn nằm xuống tại miền đất có tên Núi Ấn Sông Trà. Sau hai tháng tác chiến tại khu chiến thuật mới: Đức Phổ - Mộ Đức - Minh Long - Sơn Hà - Trà Bồng (Quảng Ngãi), Lữ đoàn 3 Sư đoàn 4 chỉ mới có dịp đụng độ nhỏ với một số đơn vị chủ lực địa phương. Từ Pleiku nóng bỏng chuyển về Đức Phổ, Quảng Ngãi, các cấp chỉ huy Mỹ đều nhận định đây là một chiến trường yên tĩnh. Ba tiểu đoàn bộ binh: 1/35, 2/35 và 4/31 bắt đầu rảnh tay xây dựng các căn cứ hỏa lực. Bộ Chỉ huy 1/35 chiếm ngự căn cứ Thunder (Phổ Trang), 2/35 chiếm đóng căn cứ Liz (Núi Chóp), 4/31 nằm trên căn cứ Max (Mộ Đức). Các đại đội trực thuộc được trực thăng vận chiếm đóng hình vòng cung tại các căn cứ phụ ở Minh Long, Trà Bồng, Sa Huỳnh. Lúc đó, một trung đoàn của Sư đoàn Sao Vàng di chuyển xuống đối diện với các căn cứ hỏa lực của Mỹ. Quân Bắc Việt (Quân giải phóng - BT) thực hiện các hoạt động quân sự có mục đích đặt Lữ đoàn 11 vào thế bị động. Pháo kích căn cứ Bronco (tức Núi Dàng, một địa danh ghi trong nhật ký của chị Đặng Thùy Trâm) nơi có BCH Lữ đoàn 11, phục kích các đoàn quân xa tiếp vận từ Quy Nhơn vào Đức Phổ và Chu Lai, cắt mạch giao thông trên quốc lộ 1 hoặc pháo kích các căn cứ hỏa lực phụ, tấn công các tiền đồn quân sự của Mỹ và Nam Việt Nam (chính quyền Sài Gòn cũ - BT).
    Trong bối cảnh đó, gần cuối năm 1967, Hiếu Nguyễn, thông dịch viên của 1/35, có lần khoe với tôi rằng, đại đội trinh sát của 1/35 suýt bắt được một nữ bác sĩ *********. Hiếu cho biết, theo tin tình báo do chi khu cung cấp, quân trinh sát đột kích bất ngờ vào một lán trại có trạm quân y của "vi-xi" ở núi Tam Cọp, đông bắc Đức Phổ. "Nhưng do trực thăng làm ầm ĩ nên địch quân rút mất tiêu!" - Hiếu nói - "Tao chút nữa thì ăn đạn AK. Chiến lợi phẩm thu được là một số bông băng máu me và một số tài liệu". Trong mớ tài liệu ấy, ngoài số cập nhật về thương binh địa phương, là báo cáo tình hình hoạt động của Trạm phẫu thuật lưu động do bác sĩ quân y Thùy Trâm điều hành. Hiếu kể như một người mơ ngủ, đặc biệt khi đề cập đến bác sĩ Thùy Trâm. Trong bối cảnh phải đối diện với những căng thẳng và nguy hiểm chờ đợi, với súng đạn, tiếng ồn của trực thăng, pháo binh, thiết giáp, thì hình ảnh một nữ bác sĩ của phía bên kia tựa như một làn gió mát làm dịu không khí nóng của chiến trường. Rồi sau đó, Hiếu nói với tôi, dường như có biết bao lời nhắn nhủ về một lý tưởng qua hình ảnh nữ bác sĩ Thùy Trâm. Sự lựa chọn một con đường đi cho thật đúng dường như đang xoay vòng trong đầu những người thông dịch viên trẻ tuổi chúng tôi.
    Tin tức về nữ bác sĩ ********* được truyền miệng đến tai lính Mỹ. Các bác sĩ quân y của Tiểu đoàn 1 quân y Hoa Kỳ cũng biết. Các phi công trực thăng của Đại đội 174 cũng biết. Quân thiết giáp, pháo binh cũng biết. Ai cũng nghĩ, có bác sĩ phẫu thuật thì lực lượng của đối phương phải ở cấp trung đoàn. Cấp trung đoàn phải thuộc quân Bắc Việt. Quân Sao Vàng đã xuống đồng bằng. Và cấp chỉ huy Mỹ biết rằng thời quần thảo với quân du kích địa phương đã chấm dứt. Với họ, bác sĩ Thùy Trâm là biểu trưng sức mạnh của một trung đoàn chính quy.
    (Còn tiếp)
    Kỳ 2: Người vẽ chân dung bác sĩ Thùy Trâm giữa chiến trường (xem số báo ra ngày mai 10/10/2005)

    Được thanhle2004 sửa chữa / chuyển vào 17:24 ngày 11/10/2005
  8. thanhle2004

    thanhle2004 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    4.211
    Đã được thích:
    2.247
    Chuyện về Đặng Thùy Trâm viết từ Mỹ (kỳ 2)
    22:36:00, 09/10/2005

    Người vẽ chân dung bác sĩ Thùy Trâm giữa chiến trường
    Hiếu Nguyễn là dân miền Tây (đồng bằng sông Cửu Long). Anh em trong đơn vị gọi Hiếu là "dân chơi vùng 4 chiến thuật". Hiếu rất tự hào về nơi xuất thân.
    Hiếu tính nóng nảy nhưng biết nhường nhịn anh em. Đối với lính Mỹ, kể cả sĩ quan, nói chuyện với Hiếu ngang ngang là Hiếu cự lại liền. Hiếu có tinh thần dân tộc rất cao. Một sĩ quan Mỹ kể lại có lần Hiếu rút súng Colt 45 định ăn thua đủ với mấy tay Yankee (từ chỉ lính liên bang thời nội chiến ở Mỹ) trong Zippo Squad (nhóm lính Mỹ chuyên sử dụng hộp quẹt hiệu Zippo).
    Đại đội Hiếu tăng phái ngày đó có một tiểu đội Mỹ chuyên đốt nhà dân trong vùng oanh kích tự do (Free Fire Zone), đốt bằng hộp quẹt Zippo. Buổi trưa cả đại đội vào làng. Như thường lệ, Zippo Squad mò đến mấy ngôi nhà giữa làng để đốt. Trong lúc cả chục con người mắt xanh vui sướng chuẩn bị phóng hỏa thì Hiếu đến ngăn cản. Tay trung sĩ tiểu đội trưởng vung súng gạt Hiếu qua một bên. Hiếu tay móc súng Colt 45 tay cầm lựu đạn M.67 sẵn sàng ăn thua đủ. Đại đội trưởng trờ đến giải hòa. Hiếu chỉ tay vào mặt tên tiểu đội trưởng, chửi thề như hét: "Đ.M mày đốt nhà dân bốc khói, vi-xi thấy mục tiêu pháo kích làm sao tao ăn cơm. Đồ ngu!". Vừa nghe có lý lại vừa sợ chết, từ đó màn đốt nhà dân làm vui của Mỹ chấm hết.
    Nhưng trong con người Hiếu Nguyễn ngang tàng đó có một trái tim dễ rung động. Hiếu hay nói chuyện miền Tây, về dân tình, về thức ăn, về lòng hiếu khách của người dân ở quê Hiếu. Hiếu muốn cho chúng tôi biết rằng, dân Sài Gòn, dân Mỹ Tho cũng là người Việt với đầy lòng tự hào bình đẳng. Tôi nhớ Hiếu Nguyễn nhắc về bác sĩ Thùy Trâm rất nhiều lần. Anh tưởng tượng người nữ bác sĩ quân giải phóng có dáng người tầm thước, mặt trái xoan, da trắng và tóc dài. Tóc dài có kẹp ngang bằng chiếc kẹp làm bằng inox. Hiếu say mê vẽ chân dung Thùy Trâm qua bức ảnh một nữ dân quân du kích Minh Long. Ảnh chụp một người con gái quàng súng đứng trên bậc đá, dưới chân là dòng suối đang chảy. Và qua nét vẽ xuất thần của Hiếu, bác sĩ Đặng Thùy Trâm đã nhập hồn vào nhân dáng nữ du kích ấy, thanh thoát, dịu hiền. Hiếu đi hành quân nhiều nên có nhiều vật kỷ niệm cho riêng mình: cờ Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam, ảnh chụp các du kích, lưỡi lê Ba Lan, nón đi rừng, thư của cán binh gửi về Bắc...
    Giữa năm 1968, Hiếu Nguyễn chuyển lên phía bắc cùng với Lữ đoàn 3, Sư đoàn 4, tiền thân của Lữ đoàn 3, Sư đoàn 25 bộ binh Hoa Kỳ. Từ Hawaii, Lữ đoàn 11 đến trám vào chỗ trống chiến thuật do Lữ đoàn 3, Sư đoàn 4 để lại tại căn cứ núi Dàng. Chia tay Hiếu Nguyễn nhưng những gì Hiếu nói, Hiếu làm đối với đồng bào trong vùng chiến sự, đặc biệt là thái độ trân trọng của anh đối với bác sĩ Thùy Trâm mãi không rời trong suy nghĩ của chúng tôi. Thế nhưng trong bao điều nghiệt ngã của chiến tranh, chúng tôi không có nhiều thời gian để suy tư, chiêm nghiệm. Cái chết luôn rình rập, cái chết ập vào trong những cơn mê. Nghĩ về bác sĩ Thùy Trâm nhưng chúng tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ và không thể làm gì khác khi các toán viễn thám Mỹ luôn xem chị là mục tiêu săn tìm. Trong các toán, có toán của Danny L.Jacks. Trước đó do trung sĩ Bob Pruden làm toán trưởng, Jacks là toán phó. Sau khi Bob Pruden tử trận tại Quảng Ngãi ngày 20/11/1969 trong một cuộc thám sát trạm phẫu thuật của bác sĩ Thùy Trâm, Jacks được đề bạt toán trưởng. Sau nhiều chuyến nhảy công tác, toán viễn thám Oregon của Jacks đã chụp hụt đội phẫu thuật của bác sĩ Đặng Thùy Trâm tất cả là 3 lần. Lúc ấy, tôi đang là thông dịch viên cơ hữu của Trung đội 1, Đại đội 29 dân sự vụ.

    Xem tiếp kỳ 3: Chuyện của nhóm lính Mỹ đột kích vào trạm phẫu thuật của Đặng Thùy Trâm
  9. thanhle2004

    thanhle2004 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    4.211
    Đã được thích:
    2.247
    Chuyện về Đặng Thùy Trâm viết từ Mỹ (kỳ 3)
    23:13:41, 10/10/2005Lê Thành Giai



    Chuyện của nhóm lính Mỹ đột kích vào trạm phẫu thuật của Đặng Thùy Trâm
    Lữ đoàn 11 sư đoàn Americal có 4 tiểu đoàn bộ binh cơ hữu: 3/1 (Always First), 1/20 (Sykes Regular), 4/21 (Gimlet) và 4/3 (Old Guard). Tiểu đoàn 1/20 là tiểu đoàn đã gây ra vụ thảm sát Mỹ Lai, Quảng Ngãi.
    Nguyễn Trung Hiếu, Trần Bình và Nguyễn Văn Thế là ba trung sĩ thông dịch viên được biệt phái làm việc cho đại đội tình báo quân sự 635 Military Intelligence Detachment (MID). Chính do biệt phái làm việc tại đây nên Nguyễn Trung Hiếu có điều kiện tiếp cận nhiều loại tài liệu, trong đó có nhật kí của bác sĩ Đặng Thùy Trâm do các toán viễn thám mang về.
    LRRP là cơ quan viễn thám của sư đoàn Americal. Bộ chỉ huy của Americal LRRP đặt tại Chu Lai. Trung đội 1 tăng phái về lữ đoàn 11, Đức Phổ. Trung sĩ Danny L.Jacks là toán trưởng toán Oregon, thường xuyên được thiếu tá Perkin, trưởng phòng 2 giao nhiệm vụ truy lùng đội phẫu thuật lưu động của bác sĩ Đặng Thùy Trâm. Trước khi được sư đoàn đề bạt chức vụ trưởng phòng 2, thiếu tá Perkin nguyên là trưởng phòng 5 Dân sự vụ. Trung đội 1/29 tăng phái yểm trợ kĩ thuật cho phòng 5 của thiếu tá Perkin. Làm việc với
    Jacks (bìa phải)

    nhau hơn nửa năm, thiếu tá Perkin hay nhờ tôi trong công việc phiên dịch khi tiếp xúc với người dân hay chính quyền. Sau này sang phụ trách Ban 2, thiếu tá Perkin vẫn tiếp tục mượn tôi làm phiên dịch riêng. Nhờ đó, tôi hiểu rõ thêm về LRRP và kết bạn với các lính Mỹ, những con người mặt mũi không lúc nào sạch phấn ngụy trang.
    Cuối năm 1969, Oregon Team nhận nhiệm vụ thám sát một thung lũng có vị trí bản đồ phía đông - đông nam Ba Tơ, Quảng Ngãi. Ở buổi thuyết trình chiến thuật, thiếu tá Perkin kết thúc bằng một câu dặn dò riêng với người toán trưởng: "Jacks, một nhóm quân y Vi-xi đang có mặt trên chỗ ấy đấy". Jacks hỏi lại tôi. Tôi giải thích ý của Perkin rằng, nhóm quân y có nghĩa là người con gái miền Bắc đang giữ chức vụ bác sĩ giải phẫu của một trung đoàn thuộc sư đoàn Sao Vàng quân chính quy Bắc Việt. Jacks ngẫm nghĩ một lúc rồi à một tiếng: "Nhớ rồi".
    Toán viễn thám Oregon lên đường vào sáng sớm hôm sau. Hai chiếc trực thăng võ trang Shark của 174 Aviation Company hộ tống chiếc Slick chở Oregon bay là là trên ngọn cây. Cả ba tiến vào vùng núi cao, bay len giữa thung lũng, vượt qua, hạ tầm bay, chúi đầu rồi đáp xuống sân bay dã chiến của Chi khu Ba Tơ. Tôi và Jacks nhanh chân chạy vào BCH Chi khu. Thiếu tá Bửu Tương, Chi khu trưởng, nguyên là sĩ quan liên lạc của sư đoàn Americal, cũng là sĩ quan chỉ huy trực tiếp của tôi hồi ấy, tiếp Jacks và tôi. Thiếu tá Bửu Tương cung cấp thêm cho Jacks một số tin tức có liên quan đến sự xuất hiện của một đơn vị thiết giáp quân Bắc Việt ở phía đông - đông nam Chi khu Ba Tơ. Ông tăng cường cho Oregon một người dẫn đường địa phương. Tiễn chúng tôi ra sân bay, ông lắc vai tôi: "May mắn!". Sau lần ấy tôi chẳng bao giờ còn gặp lại ông nữa!
    ...Tôi được gọi gấp lên Trung tâm Hành quân, gọi tắt là TOC, vào lúc nửa đêm. Trưởng phòng 2 muốn tôi dịch cho ông ấy những âm thanh đang vang lên trong hệ thống truyền tin nội bộ của lữ đoàn. Đại tá Okral K.Henderson, lữ đoàn trưởng, cũng có mặt. Mặt ai cũng căng thẳng. "U Minh Đen đã hết thép". Tiếng một âm thoại viên có giọng Bắc lặp đi lặp lại. "Oregon Team đang bị nguy" - thiếu tá Perkin nói, "Jacks đang cố gắng di chuyển đến điểm an toàn". Đã 2 giờ sáng! Jacks đang hướng dẫn cả toán viễn thám chạy thoát vào lúc hai giờ sáng. Không thể tin được. Tôi nghe tiếng Jacks gọi về xin phép chấm dứt liên lạc âm thoại vì địch ở rất gần.
    Jacks kể lại: "Từ trên triền đồi chúng tôi phát hiện một số lán trại nằm khuất trong vòm cây nhô ra che phủ dọc bờ suối. Cả toán dừng lại chia nhau hướng quan sát. Đáng lẽ di chuyển đến mục tiêu đã định và thiết lập đài quan sát (OP) nhưng các lán trại phía trái của hướng di chuyển đã thu hút sự tò mò của tôi. Chúng tôi lần xuống thấp. Có khói bốc vơ vưởng, có tiếng người, có tiếng va chạm... Tôi nhìn thấy hai chiếc cáng cứu thương của quân đội Mỹ được dựng vào một thân cây. Có một cáng thương đi phía bên phải cách chỗ tôi khoảng 20 mét. Như một ánh chớp trong đầu chợt lóe sáng, tôi đang lọt vào một hospital (bệnh viện) của Vi- xi!".
    "Mỹ! Mỹ!" - Jacks tiếp - "Tôi nghe có tiếng la lớn bằng tiếng Việt. Không còn sự lựa chọn, chúng tôi đột kích thẳng vào lán thứ nhất. Một trái RPD nổ bùng bên trái đội hình. Có tiếng AK chát chúa, đạn xéo trên đầu. Oregon bị dìm đầu gần hai phút. Nổ súng, chúng tôi buộc phải nổ súng và đáp trả bằng hai trái hỏa tiễn cầm tay L.A.W (Light Anti - Tank Weapon) hay M.72. Ngưng tác xạ, nửa phút nghe ngóng. Hoàn toàn im lặng. Cả toán tiếp tục xông vào lán thứ nhất. Giường dã chiến đổ nghiêng nhưng không còn ai. Ba chiếc lán kia cũng thế. Cuộc lục soát tạm kết thúc, Gromacki (qua đời năm 2003 tại Mỹ) trao cho tôi một mớ giấy tờ, Schult cầm một thùng đạn M.16, không biết chứa gì trong đó và một cây súng AK.47 đã bị gãy báng. Khoảng 10 phút sau, trong lúc tôi đang củng cố và rút lui..., đối phương quay lại phản kích. Họ đàn áp chúng tôi bằng hỏa lực. Rồi họ đến đông thêm. Chúng tôi cho nổ hỏa lực bọc hậu bằng mìn claymore".
    "Chạy, chạy nhanh hơn. Tôi nghe tiếng hò hét vang lên phía sau. Toán Oregon lên đến gần đỉnh núi vào khoảng một giờ đêm. Tơi tả, mất mát thiết bị và đạn dược. May còn máy truyền tin. Chưa bao giờ trong đời tôi phải chạy nhiều như thế. Ở Trung tâm Huấn luyện Ranger North Carolina, tôi cũng chưa từng chạy đến mức ngất thở. Tôi và các bạn đã chạy trong rừng dày đặc đầy gai góc gần 7 tiếng đồng hồ. Chạy dưới làn đạn bắn theo, chạy trong tiếng thét hãi hùng của những người săn đuổi như dính cứng sau lưng" - Jacks kết thúc.
    Nhóm Rescue (giải cứu) của lữ đoàn bay vào núi sâu lúc mây mù trước mặt giãn ra. Bốn chiếc Shark và hai chiếc Slick. Chiếc Slick hốt gọn toán Oregon rồi quay đuôi. Nhìn sang, tôi thấy Jacks và đưa ngón tay cái chào, nhưng anh ấy lắc đầu. Cả đoàn đáp xuống sân bay Ba Tơ để giao trả người dẫn đường. Jacks sang trực thăng của chúng tôi. Mặt Jacks xanh đen, lớp vẽ ngụy trang vằn xước những vệt máu khô. Jacks chỉ vào bụng: "Tao giúp cho mày có việc làm". Cánh cửa trực thăng đóng lại. Tôi nóng nảy liếc sơ xấp giấy tờ Jacks tống vào ngực áo, trong số ấy, có tờ đẫm mồ hôi. Tờ nào cũng viết bằng viết mực. Có đóng dấu kí tên. Con dấu nhìn mờ mờ quen quen. Hình như là quân y. Và chữ kí của tên người thì tôi đã gặp. Bạn tôi, Hiếu Nguyễn, thông dịch viên của Tiểu đoàn 2/35, lữ đoàn 3 sư đoàn 4 bộ binh Hoa Kỳ, hồi làm việc chung ở căn cứ Bronco đã từng khoe với tôi mấy lần: "Chữ ký của bác sĩ quân y Đặng Thùy Trâm!".
    Lê Thành Giai (California, Mỹ)
    Kỳ tới: ?oCô ấy đã chạy trên những hố bom B52?

    Được thanhle2004 sửa chữa / chuyển vào 17:26 ngày 11/10/2005
  10. thanhle2004

    thanhle2004 Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    07/06/2004
    Bài viết:
    4.211
    Đã được thích:
    2.247
    Và cái này cũng hay:
    Tâm sự ngươ?i lính Việt Nam Cộng Ho?a


    Cuốn Nhật ký Đặng Thu?y Trâm đaf gây được nhiê?u sự chú ý ơ? Việt Nam
    Ba?i vê? cuốn nhật ký cu?a Đặng Thu?y Trâm cu?a BBC đaf trơ? tha?nh ba?i được nhiê?u thính gia? đón đọc nhất trong tháng chín va? thính giả Trần Minh đaf gư?i cho BBC nhưfng do?ng tâm sự cu?a ngươ?i anh, một ngươ?i lính Việt Nam Cộng Ho?a đaf hy sinh trên chiến trươ?ng.
    Các bạn thân mến!
    Tôi là người ở miền nam, là em một người lính VNCH đã chết trong cuộc chiến. Tôi đã phải chứng kiến sự đau khổ day dứt của ba tôi cho đến khi ông trút hơi thở cuối cùng cũng vì chuyện này.
    Khi anh tôi vào quân ngũ tôi còn nhỏ lắm không nhớ gì nhiều. Hình ảnh cuối cùng tôi nhớ được về anh ấy là một ngày cuối tháng Giêng năm 75 thì phải, trước khi ra khỏi nhà vào năm giờ sáng để về lại đơn vị, anh ấy có vào giường lúc tôi còn ngái ngủ hôn nhẹ lên má tôi rồi âm thầm ra đi không nói một lời nào...Anh ấy đã không bao giờ quay trở về.
    Phải 10 năm sau 75 tôi mới bắt đầu đọc những lá thư anh ấy viết từ chiến trường về. Bây giờ tôi xin trích một vài đoạn trong vài bức thư để các bạn hiểu một người lính VNCH nghĩ gì hầu có thể so sánh với suy nghĩ của một người cộng sản như chị Trâm ở bên kia chiến tuyến.
    Bản thân tôi rất tôn trọng thư và nhật ký vì ưu điểm là nó chân thật nhưng khuyết điểm của nó lại là chủ quan do đó chưa thể gọi là văn học lịch sử được vì tính khái quát và sâu sắc của nó chưa cao:
    Nam Can Noel 1970
    Kính thưa ba má, Đêm nay là đêm 24/12. Ngồi trong lều, kê một thùng đạn làm bàn viết. Trên bàn có hai cây đèn cầy, một bidon nước trà, một chai rượu. Những món này con gởi mua từ trước với rất nhiều công phu. Trên bàn còn có ba cartes de noel. Một của ba má vừa nhận được hồi chiều. Chỗ con ngồi là một nền nhà cũ nền được đắp cao, đúng như ba chúc trong thiệp. Và con ngồi một mình, vừa nhấm rượu vừa viết thơ.
    Lúc trước mình chấp nhận hiện tại để chờ một ngày mai tươi đẹp. Bây giờ không dám mơ ước đến thế nữa. Chỉ xin Trời Phật cho ngày mai đừng xấu hơn bây giờ là đủ rồi.

    Chung quanh con anh em binh sĩ, người thì nằm trên võng, người thì ngồi gần bếp lửa được đốt lên vì trời lạnh. Mỗi người một ý nghĩ. Người thì quay về kỷ niệm để quên bớt hiện tại, người thì nghĩ đến vợ con. Văng vẳng từ những radio nhỏ những âm thanh giáo đường. Và nếu không có những âm thanh đó, thì không ai biết và nhớ đêm nay là đêm Noel trong chốn hoang vu này.
    Riêng con thì nghĩ nhiều về những năm xưa. Những đêm Noel năm nào xin ba má lên nhà giòng dự lễ. Những năm lang thang ngoài đường nhìn qua những nhà có cây sapin nhưng vẫn thấy cuộc đời đẹp và đáng sống, chưa biết lo nên lòng thảnh thơi. Những đêm sương mù với biển người tấp nập đi nhà thờ. Lúc đó chạy theo những cái vô giá trị mà không biết mình đang sống trong một khung cảnh thiên đàng.
    Bây giờ, hoài bão của con là được sống một cách rất tầm thường trong khung cảnh ấy. Con cũng cám ơn Thượng đế đã cho con sống những năm đẹp và đầy kỷ niệm ấy. Con cũng còn nghĩ đến những ngày vừa qua, những năm tháng sắp tới mà không thấy chỗ nào sáng sủa cả. Lúc trước mình chấp nhận hiện tại để chờ một ngày mai tươi đẹp. Bây giờ không dám mơ ước đến thế nữa. Chỉ xin Trời Phật cho ngày mai đừng xấu hơn bây giờ là đủ rồi.
    Con người bây giờ không biết sợ lương tâm như xưa nữa mà chỉ còn sợ pháp luật mà thôi. Mà pháp luật làm sao khám phá tất cả những tội lỗi được. Những tệ trạng ngày nay cũng từ đó mà ra.

    Năm ngoái, vào khoảng trước Noel con có trình cho ba rõ những quan niệm của con về trách nhiệm trong chiến tranh. Bao nhiêu tội lỗi rồi cuối cùng cũng đổ tội cho chiến tranh và ba đã nhắc cho con biết còn có lương tâm để phán đoán để buộc tội mình.
    Thưa ba trong đêm thanh tịnh này, con xin trình tiếp những cảm nghĩ của con về vấn đề đó. Con người bây giờ theo con nghĩ, không còn lương tâm nữa. Tất cả những giá trị tinh thần và đạo lý đều bị đảo ngược. Theo Victor Hugo, Dieu c''est la consience. Và giáo dục cũng đã dạy con, mình tội lỗi khi lương tâm quyết định như vậy và không có hình phạt nào bằng sự ray rứt của nó. Nhưng bây giờ sau những năm lăn lóc ngoài đời cũng như trong quân ngũ con đã nhận thấy lương tâm giảm đi rất nhiều trong những người có giáo dục đạo lý và hầu như tắt hẳn nơi những người khác.
    Con người bây giờ không biết sợ lương tâm như xưa nữa mà chỉ còn sợ pháp luật mà thôi. Mà pháp luật làm sao khám phá tất cả những tội lỗi được. Những tệ trạng ngày nay cũng từ đó mà ra.
    Con xin kể một ít mà hình như rất nhiều người đều vấp phải: Sự tham lam. Lấy của không phải của mình, ăn cắp của những kẻ khác, tham nhũng hối lộ. Nạn cướp bóc, đào ngũ trốn quân dịch không một chút thẹn thùng. Tội mãi dâm dưới nhiều hình thức (từ bà lớn ngoại tình đến những cô chơi bời) Và còn rất nhiều điều khác người ta không làm chỉ vì sợ bị bắt chớ không! phải vì không nên làm...
    Hoa kỳ 3-8-72
    ...Giai đoạn 2 của cuộc huấn luyện bắt đầu nên bận rộn. Dụng cụ huấn luyện đầy đủ và huấn luyện viên không khó như ở Việt Nam nên cứ tà tà. Tụi Mỹ vì không quen nên rên dữ lắm.
    Chẳng hạn tuần tiễu trong rừng. Tương đối rừng ở đây thưa hơn ở VN. Chỉ có những bụi cây nho nhỏ dưới lớp cây cao, không có dây gai chằng chịt như xứ nhà. Di chuyển rất dễ nhưng những ông đồng minh vĩ đại thì rên dữ lắm vì không quen. Vấp lên vấp xuống mồ hôi lả chả. Thân xác quá to nên không lách dễ bằng người VN. Huấn luyện viên và cán bộ phần nhiều là đại uý hay thiếu tá, tận tâm vô cùng không phải chỉ tay năm ngón như bên mình. Họ chạy họ bò như khoá sinh.
    Có những lúc nghe họ kể mà bực mình vì VC thì cũng là người VN và con thừa biết người lính cộng sản thua ai chứ không thua người Mỹ về đánh giặc. Chẳng qua họ nghèo mà thôi.

    Tất cả đều có huy chương chiến dịch VN. Tuy nhiên vì họ là một dân tộc tự kiêu và háo thắng nên từ già đến trẻ đều hăng say. Lúc nào cũng đề cao mà không cảnh giác. Trong giờ huấn luyện họ thuật lại những trận mà họ một, VC mười mà vẫn thắng dễ dàng. Vì vậy khoá sinh rất tự tin. Quá tự tin. Và khinh địch. Có những lúc nghe họ kể mà bực mình vì VC thì cũng là người VN và con thừa biết người lính cộng sản thua ai chứ không thua người Mỹ về đánh giặc. Chẳng qua họ nghèo mà thôi. Họ huấn luyện sĩ quan để chiến đấu ở VN.
    Thiết lập nguyên một làng VN với 10 nóc nhà, nằm bên bờ suối. Nhà tranh,tôle, ngói. Trông đẹp mắt. Họ là một dân tộc trẻ và háo thắng nên không hiểu nỗi tại sao người Mỹ lại rút lui khỏi VN mà không đổ toàn bộ lực lượng lên Đông Dương chẳng hạn, thanh toán vấn đề trong một tháng.
    Họ không hiểu khi con không đeo huy chương. Họ hỏi con và yêu cầu con đeo trong những dịp đặc biệt. Mỗi lần đeo là con nhớ những kỷ niệm chết chóc. Một huy chương là một lần những người VN đôi bên đều nằm xuống.

    Họ không hiểu rằng vũ lực không phải là mạnh nhất, rằng chiến tranh mà không có chính nghĩa thì không thắng được, rằng chiến tranh là sự tiếp tục của chính trị (la guerre est la continuation de la politique) Cũng vì háo thắng nên rất thích phô trương. Huy chương chẳng hạn. Mỗi người khi nhập ngũ đều có huy chương gọi là huy chương quốc phòng. Ai cũng đeo. Họ ao ước được qua VN để có nhiều huy chương hơn. Chẳng hạn như một đại uý có rất nhiều huy chương tuy tham chiến chừng1 hay 2 năm thôi.
    Nếu bênmình mà có hệ thống huy chương như họ chắc không còn chỗ để đeo. Họ không hiểu khi con không đeo huy chương. Họ hỏi con và yêu cầu con đeo trong những dịp đặc biệt. Mỗi lần đeo là con nhớ những kỷ niệm chết chóc. Một huy chương là một lần những người VN đôi bên đều nằm xuống.
    Hoa Kỳ 15-9-1972
    Hôm kia con nhận được thơ ba, nhưng bận huấn luyện đi bãi cả ngày nên không tiện trả lời. Tuần này là tuần thứ 16 trong số 28 tuần ở Quantico. Con sẽ mãn khoá vào ngày 30-11-72. Cuộc huấn luyện bước qua giai đoạn 3, học tập ngoài bãi nhiều. Tuần trước thi giai đoạn 2. Một sĩ quan được đánh giá trên ba lãnh vực: Thi viết (họ gọi là acdemic) gồm chiến thuật, vũ khí v..v..,bản đồ và là phần quan trọng nhất. Phần thứ hai là Military skills(skill=habileté) gồm thể thao, chạy đoạn đương chiến binh, tác xa súng trường và súng lục. Phần thứ 3 là lãnh đạo chỉ huy. Phần này họ không đánh giá sĩ quan đồng minh.
    Về phần academic con có điểm trung bình 95/100 điểm rất cao đối với Mỹ và hình như con dẫn đầu trong số sĩ quan đồng minh khoảng 14 người. Về phần military skills thì thua họ. Thành thật mà nói chúng con qua đây không phải để thi đua nên chẳng học, thức khuya như những người khác. Vì vậy điểm cao làm con ngạc nhiên.
    Trong số 230 người con về thứ 15 và 14 người về trước con đều trong ở toán đi trước con từ một tiếng đồng hồ trở lên. Một điểm tốt cho Việt nam. Không có gì đáng ngạc nhiên vì con đi theo bản đồ quen.

    Hôm qua thi đua đi bản đồ. Họ phát cho một bản đồ(boussole), bắt tìm 10 hộp đạn to bằng một máy radio trong một khu rừng độ 15 cây số vuông. Mỗi người một đường, đi từng đợt 10 người, mỗi đợt cách nhau năm phút. Họ phải chạy vì thời gian là yếu tố quan trọng trong một lộ trình xa đa số chỉ tìm được 5 điểm trên 10 được cho.
    Con khởi hành trong toán chót, toán 23 nghĩa là hơn một tiếng rưỡi sau toán đầu. Con tìm được cả 10 điểm, và tuy không khi nào chạy về trước tất cả các sĩ quan khác. Trong số 230 người con về thứ 15 và 14 người về trước con đều trong ở toán đi trước con từ một tiếng đồng hồ trở lên. Một điểm tốt cho Việt nam. Không có gì đáng ngạc nhiên vì con đi theo bản đồ quen.
    Mấy hôm nay tin tức về những trận đánh Quảng trị cho biết TQLC/VN đã lấy lại phần lớn thị xã này. Chắc tốn xương máu nhiều...

    Mấy tuần vừa qua , con được dịp theo dõi thế vận hội thứ 20 trên vô tuyến truyền hình, trực tiếp từ Munich Đức Quốc bằng vệ tinh nhân tạo thật là hào hứng. Trong thế vận hội này điện tử làm việc nhiều, tất cả mesures về thời gian, khoảng cách đều đo bằng computers (máy điện tử) một cách chính xác đến 1/100 ème giây.
    Mấy hôm nay tin tức về những trận đánh Quảng trị cho biết TQLC/VN đã lấy lại phần lớn thị xã này. Chắc tốn xương máu nhiều...
    5-2-73 Quảng trị
    Hôm nay là mùng 3 Tết. Con vẫn ở phía bắc Quảng trị. Từ hôm ngưng bắn đến nay, chỗ con tương đối yên không đụng độ. Trong khi các đơn vị khác vẫn giao tranh đều đều. Ngày ngưng bắn quả thật là một ngày khó quên trong cuộc đời. Những ngày trước pháo kích và tấn công như mưa bão nhất là đêm cuối cùng. Hai bên bám sát nhau. Đến 8 giờ kém 5 con cho lệnh ngưng bắn. Nhưng bên kia vẫn tiếp tục cho đến 8 giờ 20 khi con cho bắn một hoả hiệu.
    Cũng may con không về TĐ2 TQLC như theo lệnh lúc đi Mỹ về. Họ bị thiệt hại rất nặng ở Cửa Việt như ba chắc đã nghe được ở đài BBC.

    Và từ lúc đó đến giờ không còn nghe tiếng súng nữa. Họ ra khỏi vị trí cắm cờ. Bên con cũng vậy. Những lá cờ nằm cách nhau đôi khi chỉ có hai thước. Chúng con nhào qua bên kia bắt tay, mời thuốc quên rằng cách đây 10 phút còn chém giết nhau. Ngày hôm sau con cho chấm dứt những cuộc tiếp xúc, bên nào bên ấy ở. Vì họ phái những chính trị viên ăn nói thật hay đến nói chuyên với binh sĩ thật tình đến khờ khạo của mình. Ăn nói không lại. Lâu lâu chính con qua nói chuyện thôi! hay chọc ghẹo những nữ cán bộ.
    Cũng may con không về TĐ2 TQLC như theo lệnh lúc đi Mỹ về. Họ bị thiệt hại rất nặng ở Cửa Việt như ba chắc đã nghe được ở đài BBC.
    Quảng Trị 24-2-73
    Con vẫn bình an. Những tuần qua tình hình có khi găng với bên kia tuy không đi đến chỗ nổ súng. Bây giờ thời yên hẳn. Nhưng cũng phải đề phòng không để họ qua mặt, chiếm đất cắm cờ. Riêng chỗ của con thì hai bên giữ nguyên vẹn như lúc ngưng bắn và họ cũng không dám ra khỏi những chỗ họ ở cũ.
    Có nhiều chuyện cũng buồn cười lắm. Lâu lâu họ đem những đoàn văn công đến nơi giáp nhau để diễn. Hầm hố và giao thông hào đôi bên cách nhau 20,30m, ở giữa có làm hai cổng treo cờ và một căn nhà do hai bên dựng lên để ngồi nói chuyện. Bây giờ thì con cấm không cho qua cổng hay đến nhà đó nữa. Những đoàn văn nghệ và nữ ca sĩ hát và hò.
    Họ cũng nói phét lắm. Bên họ mỗi đại đội có hoả đầu vụ, nấu cơm gánh lên cho họ ăn. Họ nói họ ăn điều độ và đầy đủ nhưng anh nào cũng xanh xao.

    Lính mình không thích nghe chèo cổ nên chả thèm nghe mà chỉ ngồi bên này chọc ghẹo và cười. Họ cũng nói phét lắm. Bên họ mỗi đại đội có hoả đầu vụ, nấu cơm gánh lên cho họ ăn. Họ nói họ ăn điều độ và đầy đủ nhưng anh nào cũng xanh xao. Con nói với họ lính của con cứ phát đồ ăn cho họ, họ muốn ăn lúc nào thì ăn không cần giờ giấc.Muốn nấu kiểu nào cũng được. Đó là tự do kiểu miền nam. Muốn ăn nói sao cũng được.
    Mời thuốc họ không hút, bảo là thuốc Mỹ. Không bao giờ thấy họ tự nhiên hay hồn nhiên như mình. Mình cười giỡn, đùa, chửi nhau. Họ thì không, không dám thổ lộ sợ đồng chí khác nghe...
    Lúc đi Mỹ con có hai người bạn. Trung uý cả, cùng đi với con. Hôm về Vn họ về đơn vị TQLC khác. Cả hai đều bị thương nặng trong những ngày tiếp theo cuộc ngưng bắn tại Cửa Việt. Như vậy là trong toán 10 người lúc trước đi học anh văn tại Sàigòn cách đây 9 tháng con là một trong hai người còn cầm súng. Tất cả những người khác đều bị loại ra khỏi vòng chiến bằng cách này hay cách khác. Có phước thì bị thương vô phước thì mất xác...

Chia sẻ trang này