1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật Ký III

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi sweettaboo, 12/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Khổ thân: Xui nên vật vã mãi.
    Mình tính ra cũng xui ghê á.
    Còn thêm cái k vui vô nữa chứ.
    Mai thế nào cũng có chuyện.
    [nick]
    Bỏ chữ ký
    được Angelika sửa chữa / chuyển vào 21:04 ngày 19/08/2008
  2. bluesss_mizu

    bluesss_mizu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2006
    Bài viết:
    651
    Đã được thích:
    0
    copy:
    Nỗi buồn thời đạiBây giờ đi đâu cũng gặp nỗi buồn. Nói chuyện tán gẫu với bạn, buồn. Đến cơ quan làm việc, buồn. Đến lớp học buổi tối, buồn. Lên mạng đọc blog, buồn. Đọc truyện, buồn. Quái, ở đâu ra mà nỗi buồn nhiều thế nhỉ?Thật lạ là nỗi buồn thống trị trong những người trẻ như chúng mình, những người còn rất nhiều thứ ở phía trước và chưa mất gì nhiều ở phía sau. Tuổi trẻ, tương lai, cuộc sống? tất cả đều không thể mang lại cho những người trẻ sự yên bình trong tâm hồn. Mới gần đây thôi, đọc tiểu thuyết của một cô gái trẻ, thấy nỗi buồn lớn đến mức đủ sức đè chết ngườiImage Từ những dòng đầu tiên cho đến dấu chấm cuối cùng, chỉ thấy nỗi buồn. Đọc xong thấy người cứ lơ mơ, liêu xiêu như say. Chắc là say nỗi buồn. Sáng nay đọc blog của một loạt ?othanh niên thế hệ @? lại gặp nỗi buồn. Nỗi buồn hẫng cả người, mất hoàn toàn sự cân bằng vào cuộc sống.Chẳng rõ với những người đồng trang lứa với mình, nỗi buồn khởi nguồn từ đâu. Nhớ có một bài báo phân tích: nỗi buồn của lớp trẻ giống như thứ đồ trang sức. Người ta buồn chẳng có lý do, thích là buồn thôi. Nhận định đó có vẻ không hoàn toàn chính xác.Càng ngày mình càng nhận ra nhạy cảm quá là một nhược điểm. Nhạy cảm quá làm con người dễ trở nên yếu đuối, dễ tổn thương và vì thế mà sinh ra nỗi buồn. Những người thuộc thế hệ mình đa phần đều nhạy cảm. Và đó là nguyên nhân lớn nhất sinh ra nỗi buồn.Nhưng vì sao những người trẻ chúng mình lại nhạy cảm đến thế?Lớn lên trong gia đình yên ấm, tình cảm và sự nâng niu chiều chuộng của bố mẹ nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta. Học văn từ bé, những vần thơ và những trang truyện làm giàu tâm hồn chúng ta. Thành công từ bé, những kết quả và những lời chúc mừng bủa vây chúng ta. Và tất cả làm nên một tấm áo lấp lánh nhưng vô cùng mỏng manh. Tấm áo bằng thuỷ tinh màu không giống như chiếc giáp sắt. Nó sẽ vỡ tan ngay khi va chạm với vật đối chọi đầu tiên.Và vật va chạm ấy đã đến vào ngày đầu tiên những người trẻ chúng ta tiếp xúc chính thức với xã hội này, thời điểm bước chân vào trường đại học. Một môi trường hoàn toàn mới, cũng phức tạp và nhiều va vấp. Các cậu ấm cô chiêu phải tự tìm ra cách thích ứng với môi trường mới. Nhưng khốn khổ thay (dùng từ này có chính xác không nhỉ), thời đại học vẫn còn bình yên quá. Thành công nối tiếp thành công. Năng lực được khẳng định. Thầy cô yêu quý, cưng chiều những đứa con giỏi giang và xinh đẹp. Màu hồng vẫn là gam màu chủ đạo. Có khi còn pha chút màu vàng kiêu hãnh về bản thân nữa. Mà sự pha trộn mức độ hai sắc màu này là tuỳ từng người nữa nhé.Những năm tháng đại học trôi qua, chúng ta đối mặt trực tiếp với cuộc đời. Bạn bè, đồng nghiệp, tình yêu, gia đình? vô vàn những mối quan hệ, những vấn đề cần giải quyết. Chúng ta vẫn là người có năng lực. Chúng ta vẫn mặc tấm áo có hai màu hồng và vàng. Tấm áo ấy bảo bọc cho sự nhạy cảm của chúng ta. Nhưng khốn khổ thay, ngoài đời lại có quá nhiều thứ bay ngược chiều, hoặc xiên chéo va vào tấm áo mỏng manh ấy. Một hạt bụi, một viên cuội hay cả một quả cầu lửa, tất cả đều nhằm vào tấm áo của chúng ta. Hay chính tấm áo của chúng ta là miếng nam châm hút những vật ấy lao đến nhanh hơn, mạnh hơn. Sự va chạm, dù là nhẹ nhất vẫn gây ra thương tổn nặng nề. Nỗi buồn ra đời từ đó.Thất bại, không phải trong công việc, mà trong cách xử lý các thứ lòng vòng liên quan đến công việc khiến tấm áo bị vỡ một chút. Thất bại trong tình cảm, không phải là sụp đổ ghê gớm gì mà là sự ve vuốt tự ái không được như mong muốn lại khiến tấm áo vỡ lần thứ hai. Cứ như thế, tấm áo lộng lẫy vỡ dần từng mảng, để lộ thân hình yếu đuối vì nhạy cảm.Nỗi buồn thoát ra từ đó.Từng ngày, từng giờ, hạt bụi và cả viên cuội vẫn đang mài mòn tấm áo lộng lẫy được chúng ta khoác từ những ngày thơ bé. Như thai nhi sắp đến ngày ra khỏi lòng mẹ bình yên để đến với cuộc đời này. Chẳng có thai nhi nào thực sự biết cách chuẩn bị đầy đủ cho sự kiện trọng đại ấy, nên đứa nào khi bị lôi ra khỏi lòng mẹ cũng bật khóc nức nở. Những người trẻ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị được một tấm giáp sắt mới, hoàn thiện và đủ cứng cáp để thay thế cho tấm áo thuỷ tinh lộng lẫy cũ. Và thế là nỗi buồn vẫn cứ thoát ra, đeo bám, ám ảnh chúng ta từng ngày.Suy cho cùng, nỗi buồn cũng có gì xấu đâu. Có buồn mới biết trân trọng niềm vui. Chỉ có điều, nỗi buồn lớn nhanh quá, choán nhiều chỗ quá. Đi kèm với nỗi buồn là sự mệt mỏi. Cứ như thế thì chúng choán hết chỗ của niềm vui mất. Mà những niềm vui con tý, nhỏ nhoi làm sao đủ sức toả sáng cho cuộc đời này.Buồn ơi ta xin chào mi? đó là lời đầu tiên trong bài hát mà mình rất thích. Nhưng không phải lời chào đón khách đến nhà mà là lời chào người bạn gặp ngang qua đường thôi nhé. (FormK)
  3. linhkhuong

    linhkhuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2006
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Máy bị hư giờ mới lên mạng đc ...
  4. than_lan_kon

    than_lan_kon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2006
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Tội chưa
    Hèn chi hum nay mới thấy ku lên mạng!
    dạo này đang bị điên
    @Chị Angie: thnks chị nhìu nhá ^^
  5. than_lan_kon

    than_lan_kon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2006
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Một tháng trời ko quét virus
    Hum nay quét thử, hé hé, 26 em ^^
    Zui!
    Dạo này đang bị điên!
  6. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Mệt mỏi. Lại tiếp tục hic hic hic nữa rồi.
    Nhắn LK: Vào cái link dưới thì có thể đăng ký để mỗi ngày người ta gửi 1 cái email có hình Garfield cho mà coi.
    http://www.arcamax.com/garfield
    Nhắn Blue: Nếu có thời gian và còn hứng thú thì bạn vào đọc thread CN cá nhân Thảo luận.
    Giữa giữa thread thì là cãi nhau chí chóe, nhưng phần đầu và phần...sau phần cãi vã cùn thì đọc được đấy, nhưng nếu muốn hiểu ý liền lạc thì cũng mất thời gian.
    Chính tôi cũng chỉ hiểu lờ mờ, vì thread bị đứt liên tục vì cãi nhau. Có một số bạn có đầu tư công sức viết bài rất tỉ mỉ, X-Zero, mixture, Escamillo chẳng hạn. Các nick khác thì viết bài cũng có thể okay, nhưng tôi không chắc lắm, vì họ còn dính vào vụ cãi vã với chủ topic, nên có khi bài viết có đánh tráo vấn đề gì đó thì tôi cũng chưa đọc kỹ mà biết được.
    Có cả những đoạn trích dẫn những cái văn kiện gì gì ở đâu đấy nữa, mà chắc chắn để hiểu thấu đáo thì người đọc phải tìm hiểu ngữ cảnh sinh ra các văn kiện ấy.
    Có cả những đoạn những người khác nhau chỉ ra lỗi sai về lý luận logic. (Đây là một bằng chứng hiển nhiên cho thấy tính lươn lẹo của đẻ_nhầm trong tranh luận: đối với CN cá nhân, áp dụng trong thực tế thường sinh ra vị kỉ, vô chính phủ, nhưng nếu gộp chung nó vào CN cá nhân thì đẻ nhầm gân cổ lên cãi: vị kỉ không phải là CN cá nhân. Còn CN tập thể, áp dụng vào thực tế, bị khiếm khuyết do tính vị kỉ của con người, do CN cá nhân thì đẻ nhầm gộp chung vào luôn, coi đó chính là CN tập thể.)
    Có cả những, hic hic, mô hình hóa những lập luận lên thành công thức nữa.
    Có cả anh KP nhà ta góp mặt chọc ngoáy 1 câu nữa.
    À, thread dài hơn mấy chục trang lận.
    http://www9.ttvnol.com/forum/ThaoLuan/918183/trang-1.ttvn
    [nick]
    Bỏ chữ ký
    được Angelika sửa chữa / chuyển vào 21:09 ngày 19/08/2008
  7. linhkhuong

    linhkhuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2006
    Bài viết:
    561
    Đã được thích:
    0
    Ối >.< quá tuyệt, thanks angie nhìu nhìu ^^
  8. Free_Wing

    Free_Wing Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    907
    Đã được thích:
    0
    Vậy là xong!
    Xong rồi! Mừng, mệt, lo lắng và hào hứng.
    Mừng vì mình đã xong giai đoạn cày bừa như con trâu. Cày như điên, cày tối mắt tối mũi, cày nhiều luống một ngày. Vậy là xong thực tập, xong 3 job, xong chuyện kiếm tiền, xong chuyện tích lũy, xong những ngày tháng thực tập hấp dẫn và lý thú. Tiếc, à không có gì phải tiếc với cái khoản tiền lương thực tập èo uột cả.
    Xong rồi. Mừng! {"Mừng" viết hoa!!! Chợt nhớ Mừng trong "Tuổi thơ dữ dội" của Phùng Quán, đã bao lâu rồi mình không đọc lại những quyển tiểu thuyết nhỉ? Nhớ tủ sách nhà mình, giờ nó còn không?}
    Mệt vì mình đã 4 tháng nay không có một giây phút ngơi nghỉ. Mệt vì một tuần làm 7 ngày. Mệt vì sức ép của công việc, sức ép của cuộc sống, sức ép của cơm áo gạo tiền. Cơ thể vẫn vậy thôi, chỉ là sự mệt mỏi của tinh thần....
    Tinh thần của con người là một thứ kỳ lạ. Nó có sức chứa khủng khiếp nhưng tốc độ xử lý thì có hạn. Xử lý nhiều thread song song khiến nó mệt mỏi. Đổ bao nhiêu calorie lẫn oxy vào thì nó cũng chẳng khá hơn. Cái bộ não của mình chỉ là một cái CPU 486 cà rịch cà tàng, không chạy nổi cả Win95, không có chức năng phân luồng, không có chức năng hỗ trợ đồ họa. Chịu! Ước gì được holiday! {Lại nhớ thằng bạn tự hào có cái Pentium trong đầu. Lâu rồi không chat. Chậc, thằng nào cũng bận chuyện gia đình cả!}
    Lo lắng. Môn thi cuối cùng buộc phải vượt qua. Đây không phải là lần thi cuối cùng nhưng nó là lượt thi cuối cùng của môn này. Chiến thuật dời thời gian thi của mình đã hoạt động hiệu quả và đây là thời điểm quan trọng để hoàn thành công việc của 4 năm qua. Phải vượt qua. Cố! {Cố, cười khẩy một mình! Có một tuần để học thôi, không qua thì chết, không cố mới lạ nhưng cố nữa được thì còn lạ hơn!}
    Sự học là một đường thẳng. Đó là tập hợp của nhiều điểm. Trong đó có những điểm cực kỳ quan trọng mà không vượt qua được thì con đường sẽ gãy. Nói gãy thì cũng không đúng vì qua một điểm có vô số đường thẳng, một tiên đề quan trọng của hình học phẳng. Chỉ có điều, những đường thẳng ấy sẽ không có tên là "học đại học" nữa, mà sẽ mang những cái tên đại loại như "bốc xếp", "thủ kho", "nhân viên văn phòng", "tài xế taxi", "tạp vụ", "ăn không ngồi rồi".... Và nếu không vượt qua được những điểm quan trọng trên đường "học đại học" thì ta buộc phải rẽ sang những con đường với cái tên hào hoa phong nhã như thế. Chua! {Nhớ Tú Xương, "Thi không ăn ớt thế mà cay!", thế nhưng mình chỉ mới ở cấp "chua" chứ chưa có "cay" như ông này}
    Nhắc hình học phẳng mình lại nảy ra một ý nghĩ ngông. Nếu mình viết cái tiên đề như thế này: "qua một điểm có vô số đường nhưng chỉ có một đường thẳng, các đường còn lại là cong." thì mình sẽ có một mô hình hình học mới mà trong đó không gian 3 chiều bị lõm lỗ chỗ như tổ ong và bẻ cong đến vô tận. Khà khà, nếu mà trời cho mình chút ít khiếu về toán thì mình sẽ thích học toán hơn kinh tế!
    Lo vì luận văn tốt nghiệp. Phải viết rồi. Chỉ vài tháng thôi mà phải viết một cái nghiên cứu nhỏ. Lo thật. Dù sao thì mình đã đạt được nhiều bước tiến quan trọng trong việc đề nghị đề tài, tìm kiếm tài liệu, suy nghĩ về một số vấn đề, tìm kiếm hỗ trợ... Mọi chuyện rất suôn sẻ. Phải nói là tuyệt vời. Người ta nói đầu xuôi đuôi lọt. Mình đã xuôi đầu rồi, hy vọng sẽ lọt đuôi. Hy vọng!
    Con người tồn tại và vượt qua khó khăn phần lớn không phải ở cái thể chất của họ có gì đặc biệt như có lớp lông dày hơn cùi dừa của bọn gấu bắc cực, hay con mắt tinh như máy ảnh Kodax với zoom 20x của lũ đại bàng. Điều đặc biệt nằm ở tinh thần con người. Và cái tinh thần ấy tồn tại được, phát triển được là nhờ cái "Hy vọng". Chẳng phải sau khi Pandora, vợ của Epimetheus, mở chiếc hộp của thần Zớt ra, tất cả những điều xấu xa đã bay ra và con người chỉ giữ lại được một điều tốt đẹp là "Hy vọng" thôi hay sao. Sống với Hy vọng.
    Hào hứng. Hào hứng lắm chứ vì lần đầu tiên trong đời mình sẽ có thể thể hiện được những suy nghĩ của mình một cách khoa học, có hệ thống và biện chứng. Hào hứng lắm chứ vì những người đọc suy nghĩ của mình là những giáo sư đại học hoặc có học vị tiến sĩ. Hào hứng lắm vì đề tài của mình gần như được đặt hàng để viết. Hào hứng lắm vì mình sẽ có thể làm được điều mình đã mong chờ gần 5 năm qua. À không, 7 năm qua.
    Dù sao thì cũng hơi bị tough. Dính đến luật là tough rồi!
    Một tâm trạng lẫn lộn: vui, buồn, lo lắng, tự hào, tự ti, tự tin, thư giãn, căng thẳng, mệt mỏi, đầy năng lượng, hạnh phúc.... Cái tinh thần của con người quả là một thế giới kỳ lạ. Yêu đời.
    27.06 này mình nhất định phải đi xem Die Hard 4.0 của Bruce Willis. Mình yêu thích thể loại phim hành động đến tột cùng nhưng chứa chan tinh thần yêu nước, yêu công bằng, yêu xã hội, yêu con người của Bruce. Nice, Die hard 4.0.
  9. than_lan_kon

    than_lan_kon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/12/2006
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    @All: ai có kinh nghiệm tổ chức họp lớp bày em cái, thnks nhìu nhìu ^^
  10. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Nhức đầu...
    Làm được vài việc, trốn vài việc...
    Nhức đầu...
    Tại vì gội đầu mà đi ra ngoài...
    Chán nản...
    Mai sẽ hết.
    Mai cần làm 1 cái detailed plan.
    [nick]
    Bỏ chữ ký
    được Angelika sửa chữa / chuyển vào 21:09 ngày 19/08/2008

Chia sẻ trang này