1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật Ký III

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi sweettaboo, 12/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Căm hận mà muốn giết một người.
    Uất ức mà muốn giết hơn một người.
  2. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay nói láo, nói dối, nói xạo. Ừ, xạo, xạo là mức nhẹ nhất của thói nói sự trái ngược với sự thật.
    Sống nhiều, chán rùi, nản rùi, nên k thích căng ng ra tìm cách không nói sự thật nữa, nói xạo dễ hơn nhiều. Chẳng là gì cả, nhưng mình không có tính hay nói xạo, nên cũng lợn gợn một chút. Chắc mai mốt mình nói nhiều nhiều là quen ngay, chẳng nghĩ vớ vẩn nữa. Cũng chẳng ai - trừ mình - quan tâm mà.
  3. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay quăng tô vào lò vi ba, đến lúc ăn xong, mới phát hiện là tô bị nứt một đường dài.
    Vậy là mình không còn phải suy nghĩ nhiều về nó nữa, không còn phải mân mê đưa tay rà theo những hình trang trí xoắn ốc trên tô nữa, nó sẽ sớm bể ra làm đôi ba mảnh thôi. Mình sẽ gói nó trong mảnh giấy báo và cho nó vào thùng rác. Mình rồi sẽ quên nó đi, quên những khi mình dùng nó để đựng cam vàng hay táo xanh, táo đỏ cho hợp với phòng mình, quên đi lúc nó chứa mấy thứ trái và hoa khô màu xanh lá cây đậm trên kệ, mình sẽ quên cái ngày mình đi mua nó về, quên đi bao nhiêu lần ngắm nó trong phòng mà thích thú là mình đã có thể tạo ra một thứ ''nhà'' trong căn phòng này - căn phòng mà rồi mình cũng sẽ quên đi.
    Tự nhìn thấy trước tương lai của sự việc là một cảm giác thật dễ chịu, dù rằng tương lai ấy không mấy tích cực. Ai nói quên là rất khó? Phải nói là rất khó để nhớ khi đã quên. Mình rồi sẽ quên cái tô xinh đẹp này, cùng cái phòng này, cùng cái outlook từ cửa sổ ra, như mình từng quên đi nhiều thứ dễ chịu và kém dễ chịu hơn trong đời. Một cảm giác dễ chịu...
    [nick]
    Được Angst sửa chữa / chuyển vào 21:19 ngày 30/03/2008
  4. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    After all, he said to himself, it is probably only insomnia. Many must have it.
    A clean, well-lighted place (1933)
    It was late and every one had left the cafe except an old man who sat in the shadow the leaves of the tree made against the electric light. In the day time the street was dusty; but at night the dew settled the dust and the old man liked to sit late because he was deaf and now at night it was quiet and he felt the difference. The two waiters inside the cafe knew that the old man was a little drunk, and while he was a good client they knew that if he became too drunk he would leave without paying, so they kept watch on him.
    "Last week he tried to commit suicide," one waiter said.
    "Why?"
    "He was in despair."
    "What about?"
    "Nothing."
    How do you know it was nothing?"
    "He has plenty of money."
    They sat together at a table that was close against the wall near the door of the cafe and looked at the terrace where the tables were all empty except where the old man sat in the shadow of the leaves of the tree that moved slightly in the wind. A girl and a soldier went by in the street. The street light shone on the brass number on his collar. The girl wore no head covering and hurried beside him.
    "The guard will pick him up," one waiter said.
    "What does it matter if he gets what he''s after?"
    "He had better get off the street now. The guard will get him. They went by five minutes ago."
    The old man sitting in the shadow rapped on his saucer with his glass. The younger waiter went over to him.
    "What do you want?"
    The old man looked at him. "Another brandy," he said.
    "You''ll be drunk," the waiter said. The old man looked at him. The waiter went away.
    "He''ll stay all night," he said to his colleague. "I''m sleepy now. I never get into bed before three o''clock. He should have killed himself last week."
    The waiter took the brandy bottle and another saucer from the counter inside the cafe and marched out to the old man''s table. He put down the saucer and poured the glass full of brandy.
    "You should have killed yourself last week," he said to the deaf man. The old man motioned with his finger.
    "A little more," he said. The waiter poured on into the glass so that the brandy slopped over and ran down the stem into the top saucer of the pile. "Thank you," the old man said. The waiter took the bottle back inside the cafe. He sat down at the table with his colleague again.
    "He''s drunk now," he said.
    "He''s drunk every night."
    "What did he want to kill himself for?"
    "How should I know."
    "How did he do it?"
    "He hung himself with a rope."
    "Who cut him down?"
    "His niece."
    "Why did he do it?"
    "For his soul."
    "How much money has he got?"
    "He''s got plenty."
    "He must be eighty years old."
    "Anyway I should say he was eighty."
    "I wish he would go home. I never get to bed before three o''clock. What kind of hour is that to go to bed?"
    "He stays up because he likes it."
    "He''s lonely. I''m not lonely. I have a wife waiting in bed for me."
    "He had a wife once too."
    "A wife would be no good to him now."
    "You can''t tell. He might be better with a wife."
    "His niece looks after him."
    "I know. You said she cut him down."
    "I wouldn''t want to be that old. An old man is a nasty thing."
    "Not always. This old man is clean. He drinks without spilling. Even now, drunk. Look at him."
    "I don''t want to look at him. I wish he would go home. He has no regard for those who must work."
    The old man looked from his glass across the square, then over at the waiters.
    "Another brandy," he said, pointing to his glass. The waiter who was in a hurry came over.
    "Finished," he said, speaking with that omission of syntax stupid people employ when talking to drunken people or foreigners. "No more tonight. Close now."
    "Another," said the old man.
    "No. Finished." The waiter wiped the edge of the table with a towel and shook his head.
    The old man stood up, slowly counted the saucers, took a leather coin purse from his pocket and paid for the drinks, leaving half a peseta tip.
    The waiter watched him go down the street, a very old man walking unsteadily but with dignity,.
    "Why didn''t you let him stay and drink?" the unhurried waiter asked. They were putting up the shutters. "It is not half-past two."
    "I want to go home to bed."
    "What is an hour?"
    "More to me than to him."
    "An hour is the same."
    "You talk like an old man yourself. He can buy a bottle and drink at home."
    "It''s not the same."
    "No, it is not," agreed the waiter with a wife. He did not wish to be unjust. He was only in a hurry.
    "And you? You have no fear of going home before your usual hour?"
    "Are you trying to insult me?"
    "No, hombre, only to make a joke."
    "No," the waiter who was in a hurry said, rising from putting on the metal shutters. "I have confidence. I am all confidence."
    "You have youth, confidence, and a job," the older waiter said. "You have everything."
    "And what do you lack?"
    "Everything but work."
    "You have everything I have."
    "No. I have never had confidence and l''m not young."
    "Come on. Stop talking nonsense and lock up."
    "I am of those who like to stay late at the cafe," the older waiter said.
    "With all those who do not want to go to bed. With all those who need a light for the night."
    "I want to go home and into bed."
    "We are of two different kinds," the older waiter said. He was now dressed to go home. "It is not only a question of youth and confidence although those things are very beautiful. Each night I am reluctant to close up because there may be some one who needs the cafe."
    "Hombre, there are bodegas open all night long."
    "You do not understand. This is a clean and pleasant cafe. It is well lighted. The light is very good and also, now, there are shadows of the leaves."
    "Good night," said the younger waiter.
    "Good night," the other said. Turning off the electric light he continued the conversation with himself. It is the light of course but it is necessary that the place be clean and light. You do not want music. Certainly you do not want music. Nor can you stand before a bar with dignity although that is all that is provided for these hours. What did he fear? It was not fear or dread. It was a nothing that he knew too well. It was all a nothing and a man was nothing too. It was only that and light was all it needed and a certain cleanness and order. Some lived in it and never felt it but he knew it was already nada y pues nada y pues nada. Our nada who art in nada, nada be thy name thy kingdom nada thy will be nada in nada as it is in nada. Give us this nada our daily nada and nada us our nada as we nada our nadas and nada us not into nada but deliver us from nada; pues nada. Hail nothing full of nothing, nothing is with thee. He smiled and stood before a bar with a shining steam pressure coffee machine.
    "What''s yours?" asked the barman.
    "Nada."
    "Otro loco más," said the barman and turned away.
    "A little cup," said the waiter.
    The barman poured it for him.
    "The light is very bright and pleasant but the bar is unpolished," the waiter said.
    The barman looked at him but did not answer. It was too late at night for conversation.
    "You want another copita?" the barman asked.
    "No, thank you," said the waiter and went out. He disliked bars and bodegas. A clean, well-lighted cafe was a very different thing. Now, without thinking further, he would go home to his room. He would lie in the bed and finally, with daylight, he would go to sleep. After all, he said to himself, it is probably only insomnia. Many must have it.
  5. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Ôi mẹ ơi!
    Chuyện mấy nàng ưa tưởng tượng rồi vẽ chuyện để rồi suy nghĩ thì mình rành lém (mình cũng dzị mờ) nhưng giải thích thế nào về cái sms thứ hai chèn thêm 1 đoạn của em gái kia đây.
    Thời buổi này, hix hix, vàng thau lẫn lộn, bi với les cũng lẫn lộn. Có khi nào em ấy là les hông? Rùi em ấy quý mình? Hix hix. Má ơi! Có lẽ nào kia! Ghê wớ à. Hy vọng là nó thì yếu kém về mặt diễn đạt tình cảm ra ngôn ngữ còn mình thì cả nghĩ thôi, hix hix.
  6. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    He he, hôm nay lên gân hơi bị nhiều, xong session tự kỷ ám thị òy, lo đi làm việc nào.
  7. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Cái đáng quí nhất là bản thân mình. Đừng làm nó bị tổn thương.

    Mình làm gì bản thân thế này? Ai thương mình hơn chính bản thân mình kia?
    Tự làm mình hạnh phúc nhé, Angie...

  8. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Nàng Noelia.
    Hôm nay là một ngày trọng đại - không phải bởi lòng mình đã dịu lại, mà bởi, nếu mình có vẫn khổ sở, thì mình cũng đã làm điều cần làm. Dù chỉ 1 điều, nhưng đó là rất nhiều.
    Ơn kẻ dữ hơn ơn ng lành + Phải biết buông tay.
    Khi nào còn mong chờ sự tình khá lên, người ta còn lắm mộng hão, khi nào nhìn thấy thật rõ là không còn gì nữa, người ta sẽ buông tay thôi. Hôm nay, mình buông tay. Cám ơn những người đã ác với mình, để mình buông tay ra.
    Và để mình sống tiếp, đẹp hơn, tốt hơn, hạnh phúc hơn những ngày qua.
    9/1/2008 - 8/4/2008: lần thứ 3 hoặc 4 gì đó của cuộc đời mình, qua nhé, bye.
  9. Angst

    Angst Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/10/2006
    Bài viết:
    2.445
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay là ngày thứ hai sau ngày trọng đại. Lại là một ngày cố gắng khác, và mặc dù mặt mình vẫn chảy dài, mình đã cảm thấy vui hơn một chút.
    Một người độc ác
    Trên đời này, sự rủa xả những câu chửi thề, những lời mạ lỵ nhau chỉ chứng tỏ sự nóng nảy thiếu kiềm chế + thiếu giáo dục của những người sử dụng nó. Nhưng, đối với tôi, sự rủa xả ở mức cao nhất là gọi một người là độc ác. Một con người có thể làm nhiều điều sai nhỏ, nhưng điều sai lớn nhất là độc ác với một con người khác.
    Tôi đang cố gắng để vực dậy chính mình sau nhiều tháng khóc đến độ khăn giấy ngập phòng.
    Tôi đang cố gắng quên cái ngày tháng 9 ấy, khi tôi đã gào thét xong, đã khóc xong, đã gọi đến Thảo để cầu xin có ai đó bên mình, và sau đó là đi xe trong mưa để đem đi vài món đồ của chính mình đến nơi cất giữ, và đi cho đến khuya, gọi loạn cả danh sách điện thoại lên để tìm một người bạn.
    Tôi đang cố gắng quên đi ngày 9/1 khi tôi rụng rời nghe tin dữ, và tiếp sau đó là những lời dối trá, và sau đó là sự thật. 3 tháng khóc mỗi ngày. 3 tháng biết rằng mình đang bỏ phí mất nhiều cơ hội, rằng mình đang phá hỏng 5 năm trước mắt của mình. 3 tháng để một ngày cố gắng hết sức, dặn mình hãy bỏ lại tất cả những gì đã mất, để gìn giữ những gì đang có. Mất, nghĩa là mất. Đau lắm, nhưng mất rồi, đừng làm tội bản thân nữa, có làm gì được đâu.
    Cách đây hai ngày, tôi đã nghĩ Ơn kẻ dữ hơn ơn người lành, cách đây hai ngày, tôi đã cố gắng, tôi đánh dấu sự quay lại của mình bằng màu đỏ: ngày trọng đại.
    Một người độc ác đang phá đi ngày thứ nhất và ngày thứ hai trọng đại của tôi, ngày mà tôi cần hơn hết không phải là những cú đạp, mà là những từ khích lệ ''bonne continuation'', ''carpe diem!'', ''bắt đầu lại rồi à, good good.'' Tôi nhận ra sự hoang mang, sự lo lắng, sự khắc khoải - tất cả có cùng một nghĩa, bởi vì tôi không bao giờ có được sự yên lành toàn phần trong cuộc sống của mình kể từ một ngày rất xa xưa - tất cả đã bị đem ra chơi đùa như thế nào.
    Tôi có thể độc ác với nhiều người, khi tôi biết họ đã từng độc ác với một người khác, hay với tôi. Nhưng tôi không bao giờ độc ác với một người lạ. Bởi vì: cuộc sống của mỗi người đã đủ khổ sở rồi, không cần thiết độc ác với nhau mà không có nguyên do.
    Cuộc sống của tôi thật sự rất khổ sở, đã rất khổ sở, và vẫn còn khổ sở, dù tôi có cố gắng thế nào, tôi vẫn đang khổ sở. Hôm nay, một người đã rất độc ác với tôi.
    Ngươi là một kẻ độc ác.
    @ Angst - Sự hoang mang: Mục lục sẽ không phải là topic đầu tiên và duy nhất có màu xanh lá cây đâu. Có những điều không thể nào thay đổi được, từ một gia đình, đến một mối quan hệ, đến một...cái nick của một trong hàng ngàn forum trên đời này. Mất, nghĩa là mất, Angst ơi.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Mất, nghĩa là mất.
    Ngày mai, carpe diem! nhé, ngày mai lại là sự bonne continuation nhé, ngày mai lại cố gắng nhé. Thầy cô, người lớn, dẫu có dạy sai rằng không đc độc ác, thì cái chính không phải là học cách độc ác với người khác, mà là học cách không khóc khi người khác độc ác với mình.
  10. em-be

    em-be Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    1.570
    Đã được thích:
    0
    Mọi chuyện rồi sẽ qua.
    Khóc để giải tỏa uất ức cũng tốt nhưng khóc nhiều quá cũng ko tốt - tốn tiền mua khăn giấy
    Mới thấy 1 câu giống giống câu chữ ký của Angie nè "The way you see the problem is the problem"

    Được em-be sửa chữa / chuyển vào 06:55 ngày 10/04/2008

Chia sẻ trang này