1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký MỘT CÔ GÁI THIẾU NGOAN

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Coltpard, 11/06/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 20/06/05,
    Vậy là tôi lên đường, tâm trạng của hoàng tử nhỏ, hoàn toàn bối rối, trốn chạy vì môt bông hoa và vô cùng đơn độc.
    Chuyến bay khá suôn sẻ, ngoại trừ Vietnam airlines, như mọi khi, luôn muộn giờ bay (hình như đó là tính cách của người VN, luôn muộn giờ để tỏ ra là người quan trọng), còn Cathay là hãng hàng không rất tuyệt. Tôi may mắn vì không hiểu lý do gì mà ghế cạnh tôi bỏ trống, do đó tôi nghiễm nhiên có chỗ ngồi rộng gấp đôi người khác; điều đó có nghĩa một giấc ngủ ngon, xem phim hay và những bữa ăn khá tuyệt trên máy bay.
    Paris rất nóng, nhưng không phải cái nóng điên người như Hanội; nhớ nhà đến nao lòng...
    Nhận được thư anh, buồn da diết. Hai con đường đã tách biệt, chẳng sớm chẳng muộn, đến lúc phải cách chia.
    Đêm qua, tôi không sao ngủ được. Với nỗi cô đơn cùng cực, tôi kiếm tìm hành tinh nhỏ bé của mình ở trên cao, lòng tự hỏi liệu tôi thuộc về nơi nào trên bầu trời sao đã tắt ấy?! Có phải đã đến lúc thắp lại những vì sao...?
    Lạc lõng và đơn độc, đó là hành trang của tôi chăng?!
    Những người lớn thật là lạ!...
    CC.
    http://ttvnol.com/tacphamvanhoc/519279.ttvn
    Được coltpard sửa chữa / chuyển vào 23:39 ngày 20/06/2005
  2. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 21/06/05,
    Đây là lần thứ bao nhiêu tôi đọc câu truyện này, Le Petit Prince, mà tôi lại ngậm ngùi khi Hoàng tử nhỏ tạm biệt đóa hồng, lại bồi hồi với những điều Cáo nói với chàng, và khóc ở những chương cuối...
    Tôi đang ở đất nước có những cánh đồng lúa mì vàng óng, những đồng nho trải dài tít tắp, nơi người ta thích uống rượu và sống như những vị vua, những kẻ kiêu căng và rất nhiều nhà doanh nghiệp, nơi mà Antoine D.S.E và bạn ông đă từng tồn tại, nước Pháp.
    Không phải lần đầu tiên, nhưng lần quay lại này của tôi hoàn toàn khác lạ, bởi đã khác rồi những ngôi sao tôi nhìn trên bầu trời mỗi đêm. Đêm qua, tôi tự hỏi ngôi sao nào thắp sáng cho tôi nhung nhớ? Hành tinh nào tôi thuộc về? Và ở đâu có thể thắp sáng lại trời sao đã tắt của tôi? "Người ta có thể khóc một ít khi lỡ để mình bị thuần hóa".
    Quà một người bạn (ông thật quá sức tử tế) dành cho khi tôi đặt chân xuống sân bay là một cây hồng, một đóa hồng đẹp với ba cái nụ xanh mướt. Hôm qua trời mưa, tôi đã để nàng ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng sẽ làm nàng dễ chịu, nhưng gió đã cuốn nàng từ tầng 3 rơi xuống đất, chậu vỡ tan tành. Quá sức đau lòng vì sai lầm của mình, tôi chạy lại nâng nàng lên, chẳng để tâm mưa làm tôi ướt đẫm. Tôi đã khóc, bởi sự quá vụng về và ngớ ngẩn để biết chăm sóc đóa hồng của mình.
    Những cây hoa mạnh mẽ hơn ta tưởng. Thật may mắn vì nàng chỉ mất vài cái lá và cánh hoa dập nát, còn thân không bị gãy và rễ không đứt. Sáng sớm nay, việc đầu tiên khi tôi tỉnh dậy là thăm nàng. Một nụ hoa đã bắt đầu hé nở, còn nàng thì có vẻ hơi tàn tạ... Lòng tôi se lại khi nghĩ rằng một ngày kia, đóa hoa của tôi sẽ rơi rụng những chiếc lá cuối cùng, để những nụ hoa khác tiếp tục nở... Không có gì là hoàn hảo, và những đóa hoa đều là phù du.
    Có lẽ sẽ nhiều người cho rằng việc lo lắng và suy nghĩ về một cây hoa thật là vớ vẩn, và tôi đã phát điên vì Le Petit Prince, nhưng điều quan trọng thì đôi mắt không bao giờ nhìn thấy được...
    Nếu bạn có một cây hoa, dù nhỏ thôi, vì nàng mà bạn tưới nước, vì nàng mà bạn đặt vào chậu cây, vì nàng mà bạn thỉnh thoảng ngó nhìn... cuộc sống của bạn sẽ hoàn toàn thay đổi, và bạn sẽ hiểu mình đang kiếm tìm gì trong cuộc sống này.
    CC.
    http://ttvnol.com/tacphamvanhoc/519279.ttvn
    Được coltpard sửa chữa / chuyển vào 16:46 ngày 21/06/2005
  3. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 21/06/05,
    Đây là lần thứ bao nhiêu tôi đọc câu truyện này, Le Petit Prince, mà tôi lại ngậm ngùi khi Hoàng tử nhỏ tạm biệt đóa hồng, lại bồi hồi với những điều Cáo nói với chàng, và khóc ở những chương cuối...
    Tôi đang ở đất nước có những cánh đồng lúa mì vàng óng, những đồng nho trải dài tít tắp, nơi người ta thích uống rượu và sống như những vị vua, những kẻ kiêu căng và rất nhiều nhà doanh nghiệp, nơi mà Antoine D.S.E và bạn ông đă từng tồn tại, nước Pháp.
    Không phải lần đầu tiên, nhưng lần quay lại này của tôi hoàn toàn khác lạ, bởi đã khác rồi những ngôi sao tôi nhìn trên bầu trời mỗi đêm. Đêm qua, tôi tự hỏi ngôi sao nào thắp sáng cho tôi nhung nhớ? Hành tinh nào tôi thuộc về? Và ở đâu có thể thắp sáng lại trời sao đã tắt của tôi? "Người ta có thể khóc một ít khi lỡ để mình bị thuần hóa".
    Quà một người bạn (ông thật quá sức tử tế) dành cho khi tôi đặt chân xuống sân bay là một cây hồng, một đóa hồng đẹp với ba cái nụ xanh mướt. Hôm qua trời mưa, tôi đã để nàng ra ngoài cửa sổ, nghĩ rằng sẽ làm nàng dễ chịu, nhưng gió đã cuốn nàng từ tầng 3 rơi xuống đất, chậu vỡ tan tành. Quá sức đau lòng vì sai lầm của mình, tôi chạy lại nâng nàng lên, chẳng để tâm mưa làm tôi ướt đẫm. Tôi đã khóc, bởi sự quá vụng về và ngớ ngẩn để biết chăm sóc đóa hồng của mình.
    Những cây hoa mạnh mẽ hơn ta tưởng. Thật may mắn vì nàng chỉ mất vài cái lá và cánh hoa dập nát, còn thân không bị gãy và rễ không đứt. Sáng sớm nay, việc đầu tiên khi tôi tỉnh dậy là thăm nàng. Một nụ hoa đã bắt đầu hé nở, còn nàng thì có vẻ hơi tàn tạ... Lòng tôi se lại khi nghĩ rằng một ngày kia, đóa hoa của tôi sẽ rơi rụng những chiếc lá cuối cùng, để những nụ hoa khác tiếp tục nở... Không có gì là hoàn hảo, và những đóa hoa đều là phù du.
    Có lẽ sẽ nhiều người cho rằng việc lo lắng và suy nghĩ về một cây hoa thật là vớ vẩn, và tôi đã phát điên vì Le Petit Prince, nhưng điều quan trọng thì đôi mắt không bao giờ nhìn thấy được...
    Nếu bạn có một cây hoa, dù nhỏ thôi, vì nàng mà bạn tưới nước, vì nàng mà bạn đặt vào chậu cây, vì nàng mà bạn thỉnh thoảng ngó nhìn... cuộc sống của bạn sẽ hoàn toàn thay đổi, và bạn sẽ hiểu mình đang kiếm tìm gì trong cuộc sống này.
    CC.
    http://ttvnol.com/tacphamvanhoc/519279.ttvn
    Được coltpard sửa chữa / chuyển vào 16:46 ngày 21/06/2005
  4. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 22/06/05,
    Tôi có một quá khứ không mấy vui vẻ. Mẹ nuôi tôi một mình và cho tôi một tuổi thơ khá êm đềm. Khoảng thời gian vô tư lự bình yên ấy trôi qua nhanh như gió. Bỗng ngày kia, tôi bắt đầu biết lợi dụng hoàn cảnh của mình để sống buông thả và phát sinh ra nhiều tật xấu. Điều đó cũng qua nhanh cùng những bất ổn của tuổi vị thành niên, bây giờ tôi đã khá khẩm hơn và không làm những trò điên rồ nữa.
    Tuy vậy, những mất mát trong tuổi niên thiếu vẫn luôn làm tôi u sầu, nên tôi viết, chỉ để khuây khoả. Nhưng truyện của tôi như một con bé sinh thiếu tháng còi dí, không có bạn và cũng chẳng ai để ý tới, thế là tôi thôi không viết nữa. Cho đến khi người yêu cũ của tôi có bạn gái mới, đau lòng lại giúp tôi có đủ kiên nhẫn cầm bút viết.
    Chúng tôi yêu nhau được hơn bốn năm, có lẽ là năm năm, thời gian giờ chẳng còn quan trọng nữa. Tôi là người chủ động chia tay, điều đó khiến anh đau khổ nhiều lắm. Nhưng mau chóng anh có bạn gái mới. Tôi đã vô cùng thất vọng và cảm thấy niềm tin bị phản bội. Bởi tôi đã tin anh yêu tôi nhiều đến mức sẽ khó có thể vui vẻ với ai khác ngay được. Sau tất cả những khó khăn và diệu kỳ mà chúng tôi đã trải qua, lần đầu tiên đối diện với sự vô thường của tình cảm, tôi nhận thấy hóa ra mình quá ngây thơ. Tôi đã đem lòng tin vào một tình cảm gần như hoàn mỹ. Trên đời chẳng có gì là hoàn hảo.
    Một nhà văn đã viết: "chớ nên tin vào mặt trăng, nó chỉ là tấm gương phản chiếu thế giới đẹp đẽ này. Nó đầy lên rồi lại khuyết đi, một cách phản trắc...", với tôi, mặt trăng ấy giống hệt như tình cảm vậy. Đẹp lắm, nhưng chớ đặt niềm tin và hi vọng vào sự bất biến của vầng trăng.
    Không trách móc gì ai, tôi chỉ thấy buồn và chán. Mỗi cú sốc đều để lại những hậu quả khó lường, điều đó hằn trên những nhân vật của tôi. Nhưng rồi họ vùng lên, bứt phá khỏi số phận là nô lệ của người viết, những nhân vật của tôi, họ đang tự sáng tạo đời mình.
  5. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 22/06/05,
    Tôi có một quá khứ không mấy vui vẻ. Mẹ nuôi tôi một mình và cho tôi một tuổi thơ khá êm đềm. Khoảng thời gian vô tư lự bình yên ấy trôi qua nhanh như gió. Bỗng ngày kia, tôi bắt đầu biết lợi dụng hoàn cảnh của mình để sống buông thả và phát sinh ra nhiều tật xấu. Điều đó cũng qua nhanh cùng những bất ổn của tuổi vị thành niên, bây giờ tôi đã khá khẩm hơn và không làm những trò điên rồ nữa.
    Tuy vậy, những mất mát trong tuổi niên thiếu vẫn luôn làm tôi u sầu, nên tôi viết, chỉ để khuây khoả. Nhưng truyện của tôi như một con bé sinh thiếu tháng còi dí, không có bạn và cũng chẳng ai để ý tới, thế là tôi thôi không viết nữa. Cho đến khi người yêu cũ của tôi có bạn gái mới, đau lòng lại giúp tôi có đủ kiên nhẫn cầm bút viết.
    Chúng tôi yêu nhau được hơn bốn năm, có lẽ là năm năm, thời gian giờ chẳng còn quan trọng nữa. Tôi là người chủ động chia tay, điều đó khiến anh đau khổ nhiều lắm. Nhưng mau chóng anh có bạn gái mới. Tôi đã vô cùng thất vọng và cảm thấy niềm tin bị phản bội. Bởi tôi đã tin anh yêu tôi nhiều đến mức sẽ khó có thể vui vẻ với ai khác ngay được. Sau tất cả những khó khăn và diệu kỳ mà chúng tôi đã trải qua, lần đầu tiên đối diện với sự vô thường của tình cảm, tôi nhận thấy hóa ra mình quá ngây thơ. Tôi đã đem lòng tin vào một tình cảm gần như hoàn mỹ. Trên đời chẳng có gì là hoàn hảo.
    Một nhà văn đã viết: "chớ nên tin vào mặt trăng, nó chỉ là tấm gương phản chiếu thế giới đẹp đẽ này. Nó đầy lên rồi lại khuyết đi, một cách phản trắc...", với tôi, mặt trăng ấy giống hệt như tình cảm vậy. Đẹp lắm, nhưng chớ đặt niềm tin và hi vọng vào sự bất biến của vầng trăng.
    Không trách móc gì ai, tôi chỉ thấy buồn và chán. Mỗi cú sốc đều để lại những hậu quả khó lường, điều đó hằn trên những nhân vật của tôi. Nhưng rồi họ vùng lên, bứt phá khỏi số phận là nô lệ của người viết, những nhân vật của tôi, họ đang tự sáng tạo đời mình.
  6. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    đã lâu lắm rùi mình ko nghe thấy một bài viết nào có sức miêu tả tâm trạng khá đặc biệt như bài của người viết trang này .Đang nghe dở một bản nhạc giao hưởng của Kitaro .Thật tuyệt .Bản nhạc như những rung động của người con gái .Nó lại vút cao , trong trẻo như tiếng mưa mùa hạ ,như khi ta yên lặng giơ bàn tay nhỏ bé của mình hướng tới ánh sáng mặt trời .Dường như mọi nỗi đau của ngày hôm qua , đnag nhảy múa ,reo ca theo những giọt nước mắt..........................Nó khơi lên những kỉ niệm khó quên ..............về thứ hạnh phúc xa xăm .Ta nhận ra ánh mắt kì lạ của bạn dành cho ta .................chỉ tiếc là.......................mình lại ko .................Hương còn xót lại trong lòng bàn tay bé nhỏ .Bỗng chốc nhớ lại tiếng thở dài của Trịnh Công Sơn qua những bài ca ấy.....................tiếng bước chân dậm mạnh và dồn dập ......tiếng thở gấp gáp của cuộc sống .....tiếng sáo vivu vút lên hát cùng bài ca cuộc sống .Một lần ta đưa bạn trên sân ga tiếng còi vang vọng như tiếng sáo của kẻ độc hành ................đi đi nhé.................
    mất 2 tiếng liền để nghe và tìm lại...... 1 điếu nhé
  7. tthhmm

    tthhmm Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    01/05/2002
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    112
    đã lâu lắm rùi mình ko nghe thấy một bài viết nào có sức miêu tả tâm trạng khá đặc biệt như bài của người viết trang này .Đang nghe dở một bản nhạc giao hưởng của Kitaro .Thật tuyệt .Bản nhạc như những rung động của người con gái .Nó lại vút cao , trong trẻo như tiếng mưa mùa hạ ,như khi ta yên lặng giơ bàn tay nhỏ bé của mình hướng tới ánh sáng mặt trời .Dường như mọi nỗi đau của ngày hôm qua , đnag nhảy múa ,reo ca theo những giọt nước mắt..........................Nó khơi lên những kỉ niệm khó quên ..............về thứ hạnh phúc xa xăm .Ta nhận ra ánh mắt kì lạ của bạn dành cho ta .................chỉ tiếc là.......................mình lại ko .................Hương còn xót lại trong lòng bàn tay bé nhỏ .Bỗng chốc nhớ lại tiếng thở dài của Trịnh Công Sơn qua những bài ca ấy.....................tiếng bước chân dậm mạnh và dồn dập ......tiếng thở gấp gáp của cuộc sống .....tiếng sáo vivu vút lên hát cùng bài ca cuộc sống .Một lần ta đưa bạn trên sân ga tiếng còi vang vọng như tiếng sáo của kẻ độc hành ................đi đi nhé.................
    mất 2 tiếng liền để nghe và tìm lại...... 1 điếu nhé
  8. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 23/06/05,
    Có những ngày lòng đầy phấn chấn và bầu trời thật xanh trong.
    Sau bữa tiệc tẻ nhạt đêm qua, sớm nay tôi háo hức mong chờ bữa tối ấm cúng với gia đình một người Pháp, người tôi lỡ để bị quyến rũ, cô rất đẹp...
    Thật là một ngày kỳ diệu, khi mà nỗi nhớ anh mỏng mảnh như làn mây trên trời kia, xa xôi và nhẹ nhàng quá. Tôi thấy hồn thơ thới lạ lùng...
    Hôm qua anh viết thư, nói nếu sau này tôi có chồng và anh có vợ thì vẫn mãi là một phần không thể tách rời trong nhau. Trái tim thổn thức của tôi tê dại vì đau đớn. Anh đã nghĩ tới việc cưới vợ, sau hơn nửa năm chúng tôi chia tay. Trong một thoáng chốc điên rồ, tôi muốn lấy chồng ngay lập tức.
    Thật dễ làm sao ở đất nước này, khi người ta uống rượu mỗi ngày và đốt thuốc không biết mệt mỏi. Thế mà tôi đã không thể nhấp một ngụm rượu và rít một điếu thuốc. Hóa ra tôi đã không còn buông thả với mình dễ dàng như trước nữa. Từ khi nào, tôi đã thay đổi.
    Và bỗng một ngày như hôm nay, tôi, nhẹ như một cánh ****, chấp chới đâu đó xa kia, tôi, tự do như chim, chỉ một cái vỗ cánh là đã tít tắp. Cả bầu trời rộng mở đón chào tôi...
    CC.
  9. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 23/06/05,
    Có những ngày lòng đầy phấn chấn và bầu trời thật xanh trong.
    Sau bữa tiệc tẻ nhạt đêm qua, sớm nay tôi háo hức mong chờ bữa tối ấm cúng với gia đình một người Pháp, người tôi lỡ để bị quyến rũ, cô rất đẹp...
    Thật là một ngày kỳ diệu, khi mà nỗi nhớ anh mỏng mảnh như làn mây trên trời kia, xa xôi và nhẹ nhàng quá. Tôi thấy hồn thơ thới lạ lùng...
    Hôm qua anh viết thư, nói nếu sau này tôi có chồng và anh có vợ thì vẫn mãi là một phần không thể tách rời trong nhau. Trái tim thổn thức của tôi tê dại vì đau đớn. Anh đã nghĩ tới việc cưới vợ, sau hơn nửa năm chúng tôi chia tay. Trong một thoáng chốc điên rồ, tôi muốn lấy chồng ngay lập tức.
    Thật dễ làm sao ở đất nước này, khi người ta uống rượu mỗi ngày và đốt thuốc không biết mệt mỏi. Thế mà tôi đã không thể nhấp một ngụm rượu và rít một điếu thuốc. Hóa ra tôi đã không còn buông thả với mình dễ dàng như trước nữa. Từ khi nào, tôi đã thay đổi.
    Và bỗng một ngày như hôm nay, tôi, nhẹ như một cánh ****, chấp chới đâu đó xa kia, tôi, tự do như chim, chỉ một cái vỗ cánh là đã tít tắp. Cả bầu trời rộng mở đón chào tôi...
    CC.
  10. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Paris 24/06/05,
    Bữa tiệc đêm đó thật đầm ấm. Dodom có một cuộc sống êm đềm trong một ngôi nhà nhỏ tiện nghi trên sườn đồi với những đoá hồng và hoa li thơm ngát. Tôi đã mơ ước biết bao cuộc sống ấy, với một người chồng hiền hậu và hai đứa con xinh xắn.
    Alexil 15 tuổi, con trai, đang tuổi trưởng thành, luôn muốn tỏ ra rằng mình cứng rắn, nhưng lại hay rụt rè, mỗi khi làm sai điều gì cậu thường nhún vai để chữa thẹn.
    Sonia, 11 tuổi, nàng công chúa nhỏ với đôi mắt to có thể đổi từ xanh lá sang nâu nhạt, các lọn tóc dài ánh lên một màu hạt dẻ huyền hoặc. Luôn tỏ ra nhún nhường nhưng đam mê như một ngọn lửa nhỏ.
    Alan, người đàn ông ít nói, luôn cười mỉm và im lặng chăm lo cho gia đình, ông đã dành tất cả thời gian cho việc thiết kế hai trang web nên đã tạm dừng cuốn tiểu thuyết mà ông khoe tôi là đang viết vào năm ngoái.
    Tất cả vây quanh cô, Dodom, người phụ nữ tôi yêu, nụ cười thân thiện nở ra như một đoá hồng trên làn trắng mịn sống động với đôi mắt to biết nói. Cô quyến rũ bởi vẻ rực rỡ của pha lê, trong suốt nhưng phản chiếu một cách lộng lẫy những sắc màu xung quanh, mà cũng thật mong manh và dễ vỡ làm sao!
    Ông nói chúng tôi yêu nhau bởi chúng tôi giống nhau. Tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra ở nước Pháp, nơi mà tôi, một cô gái Việt, có thể đem lòng yêu một người đàn bà Pháp. Có thể lắm chứ, tại sao không?! Tình yêu, nhiều khi đơn giản và trong sáng hơn người ta tưởng tượng. Và phụ nữ sinh ra là để yêu và được yêu, còn tùy thuộc vào định nghĩa tình yêu ở mỗi đối tượng.
    Rời căn nhà ấm cúng ấy, tôi thấy người nhẹ bỗng và thơ thới lạ lùng. Niềm hạnh phúc của cô làm tươi mát cuộc sống ít nhiều bất hạnh của tôi. Niềm vui ấy lặng lẽ toả ra trong từng thớ thịt tôi, ngọt ngào và mát mẻ như một mạch nước ngầm sâu trong lòng đất, nỗi sung sướng khi nhìn thấy người ta yêu thương hạnh phúc.
    Điều quan trọng thường không thể thấy được bằng mắt. Đôi khi hạnh phúc lại không đến từ những thứ mà ta có.
    CC.
    Được coltpard sửa chữa / chuyển vào 23:50 ngày 26/06/2005

Chia sẻ trang này