1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký MỘT CÔ GÁI THIẾU NGOAN

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Coltpard, 11/06/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Tôi vẫn tin một ngày tương lai sẽ tươi sáng...
    Tôi vẫn đợi ông...
    Ngôi sao của tôi vẫn lấp lánh trên trời, cây hồng đang được chăm sóc ở nơi nào kia...
    Chỉ cần nghĩ tới thôi, hạnh phúc sẽ nở hoa trong tim, và hàng triệu ngôi sao mỉm cười...
    http://wm.warnermusic.com/France/danielpowter/danielpowter/Bad_Day_hi.wmv
    Where is the moment we needed the most
    You kick up the leaves and the magic is lost
    They tell me your blue skies fade to grey
    They tell me your passion''s gone away
    And I don''t need no carryin'' on
    You stand in the line just to hit a new low
    You''re faking a smile with the coffee to go
    You tell me your life''s been way off line
    You''re falling to pieces everytime
    And I don''t need no carryin'' on
    Cause you had a bad day
    You''re taking one down
    You sing a sad song just to turn it around
    You say you don''t know
    You tell me don''t lie
    You work at a smile and you go for a ride
    You had a bad day
    The camera don''t lie
    You''re coming back down and you really don''t mind
    You had a bad day
    You had a bad day
    Well you need a blue sky holiday
    The point is they laugh at what you say
    And I don''t need no carryin'' on
    You had a bad day
    You''re taking one down
    You sing a sad song just to turn it around
    You say you don''t know
    You tell me don''t lie
    You work at a smile and you go for a ride
    You had a bad day
    The camera don''t lie
    You''re coming back down and you really don''t mind
    You had a bad day
    (Oh.. Holiday..)
    Sometimes the system goes on the brink
    And the whole thing turns out wrong
    You might not make it back and you know
    That you could be well oh that strong
    And I''m not wrong
    So where is the passion when you need it the most
    Oh you and I
    You kick up the leaves and the magic is lost
    Cause you had a bad day
    You''re taking one down
    You sing a sad song just to turn it around
    You say you don''t know
    You tell me don''t lie
    You work at a smile and you go for a ride
    You had a bad day
    You''ve seen what you like
    And how does it feel for one more time
    You had a bad day
    You had a bad day
    Had a bad day
    Had a bad day
    Had a bad day
    Had a bad day
    Had a bad day
  2. i1

    i1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2005
    Bài viết:
    585
    Đã được thích:
    0
    Bạn Coltpard đi lấy chồng đi
    Chứ cứ ngồi than thở mãi thế này , có ngày chập dây TK mất thôi .
  3. alonebigcat

    alonebigcat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/10/2005
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Bố mẹ là những người sinh ra ta nên nhiều khi họ luôn coi chúng ta la trẻ con, mặc dù chúng ta đã lớn. Giữa bố mẹ và chúng ta có một khoảng cách thế hệ rất lớn. Thật khó có thể khoả lấp khoảng cách đấy. Ở đây, tôi ko muốn nói đến "sự tò mò" mà là "sự chiếm hữu". Bất kể ai cũng thế thôi. Ai cũng muốn chiếm hữu cho riêng mình một cái j đó. Bố mẹ đã có sẵn một cái j đó để chiếm hữu, đó là con cái. Bạn cũng vậy thôi, chắc rằng khi về già bạn cũng muốn kiểm soát một cách chặt chẽ con cái bạn. Bởi vì sao? Bởi vì bạn lo lắng rằng con cái bạn có thể đang làm một việc nào đó rất có hại cho nó mà nó ko biết, rằng nó quá ngây thơ trước những cám dỗ của cuộc đời, rằng muốn nó sẽ luôn sung sướng hơn mình, sẽ ko vấp phải những chướng ngại mà mình đã phải vất vả khó nhọc để vượt qua những chướng ngại đấy. Bất kỳ người mẹ nào cũng rất bao dung, theo ý kiến tôi là như thế. Kể cả những người mẹ xấu xí nhất trên đời (cả về nghĩa bóng và nghĩa đen) cũng sẽ có những khoảng lặng để lo lắng, quan tâm đến những đứa con của mình, rồi sau đó có thể cuộc sống nghiệt ngã đã phủ định tất cả, xoá nhoà tất cả, kể cả tình mẫu tử thiêng liêng. Có vẻ hơi lan man, nhỉ.
    Điều đó, tôi muốn nói với bạn rằng, việc "mẹ bạn can thiệp quá thô bạo" vào đời tư của bạn cũng có thể xuất phát từ tình cảm quá yêu bạn mà thôi, ko muốn mất bạn, vì có thể bạn là tất cả của bà.
    Cũng như, tại sao lại có sự mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu. Sự mâu thuẫn đó nảy sinh do cả hai người cùng quá yêu một người, đó là chồng của nàng dâu và cũng là con trai của bà mẹ. Bà mẹ luôn dành những tình cảm tốt đẹp cho đứa con trai của mình từ lúc lọt lòng, nên cũng muốn rằng tình cảm của con trai bà cũng luôn giành cho bà. Tuy nhiên, đứa con trai đã lớn, và nó đã lấy vợ. Vợ nó rất yêu thương nó và nó cũng yêu thương vợ nó (tất nhiên). Thế nên, đôi lúc bà mẹ cảm thấy tình cảm của đứa con trai giành cho bà không như ngày xưa nữa, và bà cảm thấy hụt hẫng. Hơn nữa, khi con trai bà ở với bà, nó luôn được sự bao bọc, chở che của bà, ăn uống sung sướng, với tất cả những gì bà có bà đếu giành cho nó. Đến nay, khi sống với vợ nó, có thể vì lý do công việc, vợ nó ko quan tâm đến việc ăn ở của nó như bà. Thế nên, bà ghét con dâu, bà ghét vì con dâu bà giành quyền chăm sóc đứa con trai bà mà ko chăm sóc.....vân vân và vân vân. Thế còn, người con dâu lại cảm thấy mẹ chồng đã can thiệp quá sâu vào đời sống vợ chồng, rằng chồng nàng đã đủ lớn nên có quyền quyết định bất cứ việc gì, và có khi chồng nàng cũng thích thế, rằng bà quá xét nét, nên đâm ra ghét bà.
    Có thể lại lan man quá chăng. Nhưng những vấn đề trên, chỉ muốn nói lên một điều, bất kỳ một sự xung đột nào, mâu thuẫn nào cũng có thể được giải quyết bằng đàm phán, cần phải có sự bình tĩnh, và nhất là ko được bảo thủ, kiên quyết giữ ý kiến riêng của bản thân mình. Hãy nên đặt mình vào địa vị của người khác và nhìn nhận vấn đề của mình một cách nghiêm túc.
    Cũng như bạn, bạn đã quá lo lắng cho MS khi anh ý ko gọi điện, bạn đã cảm thấy tình cảm của mình bị tổn thương, bạn nghĩ rằng anh ý ko quan tâm đến bạn, và như vậy sự quan tâm của bạn đối với anh ấy là thừa, vân vân và vân vân. Nhưng có thể cũng có những lúc hoặc cũng có công việc mà MS ko thể chia sẻ cho bạn được, mà những lúc đấy, những việc đấy chỉ có thể chia sẻ cho bạn cùng giới mà thôi. Cũng như là con gái các bạn vậy thôi. Bạn đã thấy suy nghĩ của bạn đã "quá chiếm hữu" chưa.
    Ngay như trong cuộc sống, mỗi người cũng luôn có những mảnh trời riêng, mà ko muốn ai xâm phạm, bạn cũng vậy. Ở đó. là góc khuất của mỗi tâm hồn mà chỉ có chính chủ nhân của nó biết mà thôi, ko một ai kể cả vợ hoặc chồng, bố, mẹ, con cái. Và chắc chắn bạn cũng ko thể cố tình xâm nhập được cũng như ko ai xâm nhập được bạn.
    Bạn là một người luôn muốn bắt bất cứ sự việc nào cũng phải theo như bạn nghĩ, như vậy có CHỦ QUAN quá ko?
    Bạn nên xem xét , nên nhìn nhận cuộc đời với cái nhìn đa chiều, ko nên vội vàng kết luận bất cứ một sự vật, hiện tượng j. Vì sự kết luận vội vàng đấy có thể vô tình "làm đau" chính bạn và có thể "lam đau" cả "người khác" nữa
    Let''s make a better life !!!!
  4. bin_xinh_dep

    bin_xinh_dep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/01/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi vì cắt ngang, nhưng đọc đoạn kết của mèo bự hai mình xong thấy mún nhe răng quá
    Muốn khuyên người ta nên nhìn đa chiều, đừng kết luận vội vàng với lại chủ quan, thế xong lại làm chính cái việc ấy
  5. a_j749

    a_j749 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    149
    Đã được thích:
    0
     
  6. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, ngày 20 tháng 1 năm 2006, những trái tim run rẩy trong một ngày kỷ niệm đã đánh mất,
    Có khi nào bạn gặp trường hợp này, bạn nhận ra đã đánh mất đi cái gì rất quý giá, rất quan trọng. Thế rồi, khi bạn đã tuyệt vọng trong việc tìm kiếm, bạn chợt nhìn thấy vật ấy nằm khuất ở đâu đó... Điều gì sẽ xảy ra? Bạn có sung sướng đến run rẩy, trái tim bạn nhói lên, cảm giác xốn xang lan tỏa từ bụng, vùng dạ dầy nôn nao, làn da bạn rợn lên, khi bạn chạm vào vật quý giá những tưởng sẽ không bao giờ còn gặp lại ấy? Đó có phải là những giây phút hạnh phúc trong đời?
    Có khi nào bạn phải mua một cái vé xem phim đắt tiền, một bộ phim hành động (King Kong chẳng hạn), mà lại được xem trong một cái rạp tồi tàn, âm thanh không gì khác là tiếng ù ù của máy chiếu và tiếng người thuyết minh. Buổi chiếu bị ngắt giữa chừng hai lần mà ngưòi ta cũng chẳng buồn xin lỗi bạn. Những người xem chung kẻ thì nói chuyện riêng (rất to), kẻ thì ăn quà vặt (bim bim chẳng hạn), kẻ thì để nguyên chuông điện thoại reo và trả lời điện thoại thật vô tư, kẻ lại bình phẩm một cách thô thiển những tình tiết trong phim như thể họ đang ngồi gác chân rít thuốc lào ở nhà, kẻ ngồi trên thì hết nghiêng cái đầu kều của hắn hết bên này đến bên khác khiến bạn không thể yên ổn xem hết bộ phim?... Bạn sẽ cảm thấy gì?
    Có khi nào bạn hết nhẵn tiền trong túi. Cơn buồn chán khiến bạn tiêu cho đến không còn một đồng. Rồi bạn hoảng hốt nhận ra mình chẳng có đủ tiền để trả cho một bữa ăn, một cốc nước. Bạn sẽ thấy gì?
    Mà thôi, hết một ngày dài với đầy những sự kiện, những nỗi buồn bị đánh mất, những niềm vui tìm thấy lại, những cơn bực bội vớ vẩn, những tuyệt vọng, những hoang tưởng, những nỗi đớn đau, những niềm hoan lạc, những cuộn xoáy, những bồi hồi... Tất cả đã qua, chỉ còn lại những trái tim, run rẩy vì tình yêu...
    CC
  7. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, ngày 21 tháng 1 năm 2006, Lưu Đức Hoa của tôi
    Tôi gọi anh ấy là Lưu Đức Hoa, vì anh giống đến buồn cười chàng diễn viên điển trai đó. Bởi thế tự dưng mỗi khi xem phim có LĐH đóng (mới cách đây hai hôm chứ đâu), tôi lại xốn xang nhớ đến anh...
    Đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc, đúng ra là anh ấy không trả lời tin nhắn của tôi, đó là tin chúc mừng năm mới. Một email tôi gửi, lâu lắm rồi, anh cũng chẳng trả lời. Thi thoảng tôi nhớ tới LĐH và thú thật là cũng thấy hơi buồn, vì anh ấy biến mất tăm. Tôi nghĩ có lẽ vợ anh ấy có bầu, hoặc là anh ấy đi công tác đâu, hoặc đơn thuần chỉ là anh ấy không thích liên lạc với tôi nữa.
    Đùng cái, tôi nhận được tin nhắn với cái số lạ hoắc chiều nay, người ấy hỏi dạo này tôi ra sao, có dự định đi Pháp nữa không, có viết thêm được gì nữa? Trực giác mách bảo tôi, giọng điệu này hẳn chỉ có LĐH.
    Nhắn đến tin thứ hai, tôi dám chắc đến 80%. Đến tin thứ ba thì tôi chắc 1000% là anh ấy. Tôi đã rất vui. Ít ra tôi cũng đã không mất một người (hình như là) bạn, cho dù (theo anh nhớ) tôi chỉ gặp anh có 4 lần và mỗi lần chỉ vài phút.
    Anh ấy là người đầu tiên và duy nhất tôi gửi cho xem những đoạn tác phẩm đầu tay, cái mà tôi chưa khi nào hoàn thành được. Anh ấy đã đọc nó, nhận xét khá khách quan. Và sau đó, tôi không có khi nào phát triển thêm được câu truyện.
    Nghĩ tới LĐH, tôi hay mỉm cười. Có thể chỉ vì tôi chẳng biết gì về anh ta cả. Anh ấy luôn xuất hiện lúc tôi cần (tất nhiên, chỉ có một vài lần thôi), cũng đủ để có những khởi đầu tốt đẹp cho một tình bạn. Như AY nói: "TAO is greate!"
    Tôi buồn mỗi khi MS nhìn tôi với đôi mắt u hoài. Cảm giác là người đem lại cho anh ấy nhiều rắc rối khiến tôi khó chịu, và tôi ghét phải trở thành một vấn đề của một ai. Tôi muốn mọi chuyện kết thúc nhẹ nhàng, và sẽ nhớ đến nhau với những tình cảm tốt đẹp như sáng xuân, những hồi ức ngọt ngào như kẹo lạc. Thật khó khăn!
    Đêm nay trời bỗng dưng lạnh quá. Tôi ước gì có tuyết rơi xuống ở trên cao. Nhưng chỉ có sương mù thôi.
    Thấy đó, tôi viết về niềm vui thật chẳng ra làm sao. Đành vậy, tôi sinh ra để cảm nhận nỗi u sầu. Một tuần đang đợi, tuần cuối cùng của năm, bao nhiêu việc nhàm chán phải giải quyết, thật đáng để ủ ê...
    CC
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 00:56 ngày 23/01/2006
  8. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, thứ hai ngày 23 tháng 1 năm 2003, Vô duyên đối mặt bất tương phùng...
    Một khi duyên đã hết thì có cố công đến tìm nhau cũng không thể gặp mặt. Có cái gì đó đẩy tôi ra xa AK, mãi mãi ở vô tận.
    Cho dù sáng nay tôi có đi qua khu nhà cũ hồi thuê chung, những hàng quán quen thuộc, con phố và không khí ấy; cho dù sáng nay tôi có tới bệnh viện và vào khoa chạy thận nhân tạo; cho dù anh đem xe của tôi tới trả và (nghe nói) cố công ngồi đợi (một chút), thì chúng tôi cũng chỉ là hai dòng sông đã tách biệt và đi về hai ngả.
    Đại dương của cái chết thì vẫn đang chờ...
    Nói chung là buồn.
    CC
  9. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, thứ ba, ngày 24 tháng 1 năm 2006, Đắm và chìm...
    Suốt cả ngày lang thang và giúp các chị gái ở cơ quan nấu nướng chuẩn bị đồ Tết, tất cả những gì tôi hình dung có thể là: MỆT. Nhưng cái thú làm việc với người mình thích, dù có là bất kể việc gì, cũng khiến người ta dễ chịu.
    Không thích Tết! Nếu không phải vì mẹ, sẽ đi biến đâu đó.
    Đêm về, mới là thế giới của tôi. Thế giới ấy mới tuyệt vời làm sao, những mảnh đời cuốn xoáy, những thước phim sống động trong đầu, những từ ngữ múa loạn, những cảm xúc chưa thể miêu tả... Dồn nén, chìm đắm, trôi lang thang, quẫy đạp trong một thế giới khác.
    Cuộc sống này đây, những người đang đi qua đi lại, những náo động đây... là thật, hay cũng chỉ là mơ thôi?
    Mỗi bước chân của tôi là một bước phiêu du. Những gì tôi muốn chỉ là trở về căn phòng khóa kín, với một cuộc sống khác, được hiện lên dưới những phím chữ và cảm xúc cồn cào nơi bụng, tê rần những ngón tay, những giọt nước mắt ngập trong mắt nhưng nụ cười trên môi...
    Nghiệp chướng! Định mệnh đang kêu gọi.
    CC
    CC
  10. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, thứ năm ngày 25 tháng 1 năm 2006, Dodom thân yêu...
    Hôm nay là sinh nhật của Dodom, tôi nhớ cô làm sao.
    AY báo quá chậm, tôi chẳng biết chuẩn bị món quà gì. Cuối cùng, tôi quyết định vẽ tặng cô một bức tranh. Dodom luôn muốn tôi vẽ, vậy thì có gì có thể ý nghĩa hơn thế.
    Với tất cả trái tim mình, tôi mong cô luôn hạnh phúc bên gia đình ngọt ngào của cô. Trong trái tim tôi, cô vẫn mãi mãi trẻ trung và tuyệt đẹp...
    Dominique của tôi, tôi thật sự yêu mến chị.
    CC
    Và đây là bức tranh tôi vẽ tặng Dodom
    Thế giới luôn xoay chuyển, tất cả chỉ là những hình ảnh qua những mảnh gương...
    [​IMG]
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 04:14 ngày 26/01/2006

Chia sẻ trang này