1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký MỘT CÔ GÁI THIẾU NGOAN

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Coltpard, 11/06/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, thứ năm, ngày 11 tháng 5 năm 2006,
    Vậy là tôi đã về được một tuần một ngày. Thế mà dường như cả tháng trời đã trôi qua. Nỗi nhớ đã ngấm vào da, chìm vào bên trong, giống như nước ngấm vào lớp bọt biển, chỉ khi cầm lên mới thấy ướt sũng.
    Một tuần cố gắng bận rộn. Làm hết những việc mình cần làm. Rồi bỗng trong một chốc, cảm thấy hoàn toàn trống trải. Giờ thì nhìn người mình yêu thương bôn tẩu vất vả, lòng thấy xót xa và bất lực. Đôi khi kẻ nhảy vào lửa lại chẳng đau bằng kẻ yêu thương đứng ngoài nhìn mà không biết làm cách nào giúp.
    Tối thấy lòng chẳng buồn, chẳng vui. Nhìn hộp đồ vẽ, như nhìn thấy đôi mắt và nụ cười của Dodom. Ngồi vẽ, lòng nhớ nhung, thanh thản. Nghĩ về AK, thấy một chút an lòng. Bật ngọn đèn đỏ, nhớ MS. Đốt cây nến thơm, nhớ AY, nhớ căn phòng, nhớ bàn ghế, nhớ bếp núc, nhớ cửa sổ, nhớ đóa hồng. Không biết nàng hồng có tươi tắn như ngày tôi đi? Có nở thêm hoa, ra thêm nụ hay không? Dẫu biết rằng sẽ không phải là vĩnh viễn không gặp lại, nhưng ai biết được tương lai! Nàng hồng đầu tiên của tôi, chẳng phải đã không còn rồi sao! Tình cảm với cây hồng thứ hai, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, nhưng vẫn chẳng như cây hồng đầu tiên.
    Điều ấy khiến tôi chạnh lòng... Không tình cảm nào giống tình cảm nào, nàng hồng này không bao giờ là nàng hồng khác.
    Chính thời gian ở bên đóa hồng đã khiến cho nàng trở nên quan trọng đến thế!
    Ở đây không thể nhìn được lên trời cao, không trông thấy những ngôi sao, nhưng hành tinh của tôi vẫn ở trên cao, vẫy gọi.
    Làm người, chẳng nên cố chấp làm gì!
    CC
  2. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Hallelujah
    I?Tve heard there was a secret chord
    That David played and it pleased the Lord
    But you don?Tt really care for music do you?
    It goes like this ?" the fourth, the fifth
    The minor fall, the major lift
    The baffled King composing Hallelujah
    Hallelujah, hallelujah, hallelujah, hallelujah 
    Your faith was strong but you needed proof
    You saw her bathing on the roof
    Her beauty in the moonlight overthrew you
    She tied you to a kitchen chair
    She broke your throne, and she cut your hair
    And from your lips she drew the hallelujah
    Hallelujah, hallelujah, hallelujah, hallelujah 
    Maybe I?Tve been here before
    I know this room, I?Tve walked this floor
    I used to live alone before I knew you
    I?Tve seen your flag on the marble arch
    Love is not a victory march
    It?Ts a cold and it?Ts a broken hallelujah
    Hallelujah, hallelujah, hallelujah, hallelujah 
    There was a time when you let me know
    What?Ts real and going on below
    But now you never show it to me, do you?
    And remember when I moved in you
    The Holy Dark was moving too
    And every breath we drew was hallelujah
    Hallelujah, hallelujah, hallelujah, hallelujah 
    Maybe therê?Ts a God above
    And all I ever learned from love
    Was how to shoot at someone who outdrew you
    And it?Ts not a cry you can hear at night
    It?Ts not somebody whô?Ts seen the light
    It?Ts a cold and it?Ts a broken hallelujah
    Hallelujah, hallelujah, hallelujah, hallelujah
    Hallelujah, hallelujah, hallelujah, hallelujah
     ​
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 00:26 ngày 12/05/2006
  3. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, thứ sáu, ngày 13 tháng 5 năm 2006, Mega vnn make me angry. c''''est le bordel dans ma vie!
    Tức giận khiến người ta phẫn nộ. Cơn phẫn nộ thường gây ra lắm chuyện thị phi. Tôi, tôi đang rất tức giận.
    Thật ra, tôi đang nổi giận, vì mạng internet vớ vẩn quá, tôi mất cả tiếng cũng không truy cập được. Nhưng cái lý do bên ngoài ấy chỉ là một cái cớ, giống như một cơn gió thổi bùng lên ngọn lửa. Ngọn lửa ấy nhen nhúm bởi một cái khác, đã có từ trước khi cơn gió tới. Khổ là cơn gió đến không phải lúc, nên người ta cho rằng tại gió làm cho cháy rừng.
    Tôi giận bản thân mình.
    Mọi cơn giận đều có cái gốc rễ là bất mãn với chính mình.
    Tôi muốn chửi thề. Cho bung bét hết đi. Tôi muốn nổi loạn. Tôi ước gì mình có thể bốc cháy.
    Lửa Tam muội, lửa xuất phát từ bên trong, có đem nước cả bốn bể đến cũng chẳng dập tắt được. Đó là lửa sân hận của Hồng Hài Nhi.
    CC
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 10:15 ngày 14/05/2006
  4. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, Thứ bảy, ngày 13 tháng 5 năm 2006,
    HU bảo tại sao tôi nói ra chuyện tu hành, mà lại tức giận đến thế. Tôi nói tức giận cũng là một cách tu hành. Cậu ta bảo chưa bao giờ nghe thấy kiểu tu ấy cả.
    Trời đang nổi gió. Bão cũng là lẽ tự nhiên, giống như mưa nắng vậy. Đã là người, không thể có lúc không tức giận. Sân hận là một trong tam độc hại người. Tam độc ấy là: THAM, SÂN, SI.
    Tức giận giống như một cơn bão tố, đến tự nhiên, nhưng ta thích gán ghép cho nó một hay một vài lí do bên ngoài để nghe có vẻ hợp lý. Cơn nóng giận thường bột phát ra với vẻ mặt đỏ nồ ngầu, thái độ nông nổi, ngúng nguẩy, vùng vằng, nói những lời cay nghiệt, nặng nề, nảy sinh ra ý tưởng phá phách, tiêu diệt, có khi làm tổn thương mình, tổn thương người, hệt như một đứa trẻ, mà đứa trẻ ấy Ngô Thừa Ân gọi là Hồng Hài Nhi.
    Cơn giận nổi phát lên do một vài lí do ngớ ngẩn nào đó bên ngoài. Nhưng một khi cơn tức giận đã bùng phát, thì không có cách gì làm nó dịu lại cả. Càng khuyên giải hay giải quyết cái nguyên nhân kia, càng như đổ thêm dầu, giống như , lửa sân hận lan từ nguyên nhân này tới nguyên nhân khác. Nhiều lúc thấy nực cười và khó hiểu. Nhưng chỉ bởi vì cái nguồn có phải từ ngoài cảnh ấy mà ra đâu, nó bắt đầu từ bên trong.
    Bão có tâm bão. Hồng Hài Nhi nổi lửa bằng cách đứng tâm điểm trận ngũ hành, tự đấm vào mũi mình mà thổi ra lửa. Cơn giận đều xuất phát từ bên trong bản thân, do sự đối kháng của mình với mình mà ra, mọi nguyên nhân bên ngoài chỉ là ngụy tạo.
    Lại nói, ở điểm chính giữa tâm bão thì chẳng có chấn động gì, đúng thực chỉ là một điểm không. Tất cả mọi tai hại nằm trong vùng ảnh hưởng của bão đều nằm kề cận tâm bão cả. Đối với người đang trong cơn nóng giận, nếu càng hướng ra ngoài thì càng thấy điên cuồng, không kiềm chế được. Nhưng nếu hướng vào bên trong, trở về với cái tâm của cơn bão, sẽ thấy cái gốc rễ thật ra lại là không.
    Vậy thì ngoài tịnh tâm, giống như dùng Tịnh thủy của Quan Âm dập lửa tam muội của Hồng Hài Nhi, thì chẳng có cách nào dập được lửa sân hận cả. Cho dù có lắng dịu đấy, nhưng cái ngòi vẫn ở đấy cả thôi.
    Chính thế nên nóng giận cũng là một cách tu. Hay đúng ra, dựa vào cơn nóng giận để mà nhìn vào bên trong cái bản thể. Hành giả chính là người quan sát, quan sát bên ngoài, rồi quan sát bên trong. Quan sát là nhìn mà không phán xét đúng sai, tiếp nhận và cho đi mà không đòi hỏi. Bởi vậy trong cơn nóng giận khởi phát, giống như cơn bão vậy, tìm được cái tâm bão tĩnh lặng, ấy chính là một chặng đường để tu tâm.
    Ở đời này, bất kể cái gì cũng khiến ta rút ra bài học được cả, chỉ có điều là đừng quên mở to tâm nhãn mà nhìn.
    CC
  5. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, Chủ Nhật, ngày 14 tháng 5 năm 2006,
    Chiều qua bão về. Đến đêm thì lạnh như mùa thu. Sau cơn mưa bão, trời lại khô và hanh, ướp trong gió một mùi đặc trưng. Mùi này khiến đi xa thì nhớ day nhớ dứt Hà Nội. Mùi này gợi lên những ngày cấp ba xa lạ, cuốn trong áo ấm ngồi nghe thầy giảng thơ. Mùi này gợi lên giảng đường và những gương mặt quen thuộc. Mùi này cũng khiến lòng bỗng cồn lên, nhớ tới một người đi cùng uống rượu cả đêm khi tiết trời lạnh lẽo...
    Tối AY gặp Pierre, Daniel ở nhà Dodom. Ở đây, bỗng thấy cô đơn kinh khủng. Trời lạnh, nằm co ro, nghe hơi thở bốc hơi ở đầu gối, mà đôi bàn chân thì như hai cục đá. Tự hỏi gì đã rét, mà lò than trong người giống như bị tạt nước lạnh, chẳng đủ tự sưởi ấm mình.
    Sáng dậy, lòng bỗng thấy bòn chồn. Người mỏi mệt. Đêm ngủ không được ngon giấc, thức dậy nhiều lần vì lạnh. Không buồn, chẳng vui. Chẳng cảm xúc, chẳng mong muốn gì cả. Nằm chống tay nhìn lên trần nhà, rồi hỏi mình mơ ước điều gì cho cuộc đời này?
    CC
  6. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, Chủ nhật, ngày 14 tháng 5 năm 2006,
    Lâu rồi không học căng như thế. Tiết trời hơi se lạnh, rùng mình như thấy quay lại thời sinh viên, với những kỳ thi cài răng lược của hai trường đại học. Trời sinh tính, không dễ gì sửa. Hễ làm gì là muốn làm cho hoàn thiện, nhanh chóng, nên tạo cho mình áp lực lớn quá.
    Đêm qua có mưa đá ở Paris. Trưa ngồi bàn chuyện với Gilles, mới thấy kiến thức của mình thui chột nhiều quá. Nghĩ thấy buồn buồn... Học rồi để đấy không dùng, kiến thức cũng như nước, bốc hơi.
    Chiều, có cô bé hỏi có còn nhớ AK không, giọng như mọc gai. Thấy lạ. Sực nhớ bạn cô ấy là bạn gái của AK. Thấy nực cười quá! Đúng là chuyện trẻ con! Hóa ra đúng là mình đã già.
    Đi uống nước với người bạn quen. Lại bị chê vừa đen, vừa già, vừa xấu. Ngẫm lại thấy mình bước khỏi ngưỡng 25 thì trở thành một người khác. Chẳng biết có nên buồn không. Gilles và Dodom bảo nếu ai đó thật sự yêu thương mình thì cái bề ngoài của mình sẽ chỉ là cái thoảng qua. Tự nhiên nhận ra ở nơi này, ngay cả bản thân mình, trú trọng vào hình thức quá!
    Hoàn toàn lạc lõng với lối sống này.
    Anh bạn lại kể chuyện anh em lợi dụng nhau, rồi không làm ăn nổi mà chia tay, đổ bể. Kể từ ngày về, nghe nhiều chuyện vì tiền mà anh em, bạn bè trở mặt. Đúng là thị phi, ô trọc!
    Thiên nhiên đẹp là thế! Thời tiết tuyệt là thế! Mà lòng người sao nanh nọc thế!
    Làm sao sống ở nơi này mà vẫn có thể tu tâm?!
    CC
    [​IMG]
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 00:42 ngày 15/05/2006
  7. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Người mà đến thế thì thôi
    Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi...​
    [​IMG]
    Pavel Filonov. Musicians. 1912. Indian ink, brush, graphite pencil on paper.
  8. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Đêm lạnh lẽo ​
    Nhớ người yêu ​
    Không ngủ được! ​
    Tôi không muốn đêm nằm cô đơn!​
     http://www.freewebs.com/heonhua/alone.wma [​IMG]
    Pavel Filonov. Man and Woman. 1912-13. Watercolor, brown ink, Indian ink, feather, brush on paper, 31x23.3 cm​
    ----- Today is not tomorrow ----- On ne voit bien qu''avec le coeur. L''essentiel est invisible pour les yeux ------
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 00:58 ngày 15/05/2006
  9. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Hà Nội, thứ hai, ngày 15 tháng 5 năm 2006,
    Tôi dị ứng nhất với loại con gái lúc nào cũng tỏ ra tội nghiệp, đôi mắt luôn như đập nước, chỉ đợi chớp chớp vài cái là lệ trào ra, lăn dài trên má, khóc mà vẫn xinh tệ. Lại còn cố thể hiện rằng mình là người cứng cỏi cho thêm phần li kỳ hấp dẫn. Mà thay đổi nét mặt thì nhanh như chớp. Tóm lại là kiểu nhân vật nữ chính phim Hàn Quốc.
    Loại đàn bà Chu Chỉ Nhược thì tôi thật sự nể phục, nhưng không muốn diện kiến trong đời. Ngặt nỗi, ghét của nào trời trao của ấy...
    Buổi sáng thức dậy, tôi chẳng muốn gặp ai hết. Tôi hoàn toàn thấy mất tự tin vào chính mình, mà lí do thì lại rất nực cười. Tại vì những điều người ta nói. 
    Khi Osho còn là một cậu sinh viên ngỗ nghịch, Osho có một vị giáo sư, người luôn phản bác lại các hướng nghiên cứu của Osho. Để làm phép thử với một giáo sư nọ, Osho dựng nên một vở kịch, vở kịch đó thế này. Vào buổi sáng, giáo sư, hoàn toàn khỏe mạnh và tràn đầy sinh lực, đi ra khỏi nhà để đến trường học. Bước chân ra cửa, giáo sư gặp người làm vườn. Họ chào nhau và người làm vườn nói: "Đêm qua chắc ngài ngủ không ngon giấc, trông ngài có vẻ mệt mỏi". Giáo sư thấy hơi lăn tăn, nhưng ngài cho rằng có lẽ bác làm vườn chỉ chào hỏi lấy lệ ,như vậy.
    Một lúc sau, giáo sư gặp một người quen, họ chào hỏi nhau và người này bảo: "Thưa giáo sư, tôi trông sắc mặt ngài tiều tuỵ lắm, hẳn là ngài đang không được khỏe". Kể từ đấy, giáo sư thấy hơi thở có vẻ khó khăn hơn.
    Khi giáo sư nọ đến cổng trường, người bảo vệ nói với ông: "Ôi thưa giáo sư, sắc diện của ngài tệ quá, ngài có cần ngồi xuống nghỉ ngơi không?". Giáo sư cảm thấy dường như chân mình nặng trịch. Hẳn ông phải có vấn đề gì về sức khỏe, mà ông chưa nhận thấy được.
    Giáo sư vào phòng mình, ngồi phịch xuống và suy nghĩ về tình trạng của mình thì Osho, Osho bắt tay giáo sư và nói: "Thưa giáo sư, tôi hỏi khí không phải. Không hiểu giáo sư có mang bệnh gì không mà trông ngài lạ thế. Tôi nghĩ có lẽ ngài nên về nhà nghỉ ngơi và gọi bác sĩ đến khám bệnh". Đến lúc này thì giáo sư thấy trời sụp lên đầu mình, ông tin chắc rằng mình bị bệnh. Tự dưng ông thấy hoa mắt, nhức đầu, đau dạ dầy, bụng cồn cào, người không còn hơi sức. Giáo sư lập tức xin nghỉ và về nhà.
    Vợ giáo sư thấy chồng đi tacxi về, vội ra dìu vào và thảng thốt: "Trời ơi, ông làm sao mà ra nông nỗi này, trông ông kinh khủng quá! Tôi sẽ gọi ngay bác sĩ". Thế là giáo sư nằm liệt giường. Ông cảm thấy toàn thân đau mỏi, không thể cử động được. Ông cho rằng hẳn mình mắc chứng bệnh quái ác lắm, mà sáng hôm nay còn khỏe mạnh là vậy, sau vài tiếng đã kiệt quệ thế này. Ông tin chắc rằng mình sẽ chết trong nay mai và gọi người giúp việc mang giấy bút ra để ông viết chúc thư.
    Lúc bấy giờ, Osho tới và nói với thầy giáo về toàn bộ vở kịch, về người làm vườn, về người quen trên đường, về người bảo vệ. Rằng ông chỉ muốn làm một bài trắc nghiệm về cái gọi là trí não thôi miên cơ thể. Người ta có thể làm một người phát điên hoặc ám hải một người bằng cách sử dụng bộ não của chính người đó. Phần lớn bộ não của loài người chỉ tin vào những cái nó nghe thấy, nhìn thấy hơn là lắng nghe sự thực của cơ thể. Đầu tiên, vị giáo sư vô cùng tức giận. Nhưng rồi, ông nhận ra rằng mọi cơn đau đã hoàn toàn biến mất, căn bệnh kia chỉ là do ông tưởng tượng ra. Từ lúc đó, ông bắt tay vào việc nghiên cứu tâm lý học với các hướng có vẻ khác lạ với người học trò Osho của mình.
    Trước đây, khi đọc câu truyện này, tôi thấy đầu óc con người đúng là ngu ngốc. Nhưng giờ thì tôi nhận ra rằng, những gì mà người bên ngoài nhận xét về mình thật ra lại rất quan trọng. Nếu bạn gặp 10 người, và 9 người trong số đó nói rằng trong bạn vừa đen, vừa mập, vừa già, vừa xấu, bạn sẽ hiểu tâm trạng của người đàn ông nọ, cũng như bạn sẽ hiểu tâm trạng của tôi. Bởi thế tôi chẳng còn muốn ra đường gặp ai khác nữa.
    Nghe thì có vẻ ngu ngốc, nhưng sự thật lại chính là vậy. Kể cả tôi là một người khá minh mẫn trong vấn đề về trí não, mà cũng không thoát khỏi cái tâm lý thường tình ấy đấy.
    Mọi chuyện khiến tôi nhớ về câu chuyện "Con vịt xấu xí" của Andecxen. Rằng một ngày nọ, trong vườn có một đàn vịt con mới nở. Trong đàn vịt con đó có một con vịt con khác hẳn với những con khác. Cả đàn vịt cho rằng nó thật xấu xí, đến nỗi con vịt kia tin rằng nó là một sai lầm của tạo hóa. Bởi thế mà vịt con không dám theo đàn bay về phương Nam tránh rét, nó chui vào trốn trong một cái hang sâu suốt mùa đông, và những nghĩ suốt đời sẽ chẳng gặp ai. Khi mùa xuân tới, băng tan cả, vịt con ra khỏi hang và bắt gặp một đàn thiên nga. Một cô thiên nga tuyệt đẹp bay tới ôm chầm lấy con vịt xấu xí. Con vịt lúc này soi mình xuống nước, mới nhận ra mình đúng là một con thiên nga, lúc còn là trứng đã bị lạc vào trứng của đàn vịt.
    Tất nhiên đó là một câu truyện kết thúc có hậu. Ai cũng mong rằng Lọ lem sẽ được lấy hoàng tử. Vịt con xấu xí sẽ thực sự là một con thiên nga. Nhưng truyện cổ tích là ước mơ của loài người. Sự thật rằng mình là một người đàn bà xấu thì không thể phủ nhận, bởi xấu đẹp lại không phải do mình mà do mắt của người ta nhìn. Và "đàn bà xấu thì không có quà"! 
    CC
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 16:41 ngày 15/05/2006
  10. Coltpard

    Coltpard Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/03/2005
    Bài viết:
    988
    Đã được thích:
    0
    Tôi chỉ là những mảnh thủy tinh rách nát, dù nhiều màu sắc, nhưng vô dụng...
    Chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt, tan tành. Nếu không cẩn thận sẽ làm chảy máu tay người chạm vào...
    CC

    [​IMG]
    Được Coltpard sửa chữa / chuyển vào 10:00 ngày 16/05/2006

Chia sẻ trang này