1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký một sĩ quan VNCH

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi vm_v2005, 07/12/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vm_v2005

    vm_v2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2005
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Nhật ký một sĩ quan VNCH

    NHẬT KÝ CUẢ MỘT SĨ QUAN NGỤY BỊ GIẾT TRƯỚC
    TỔNG TIẾN CÔNG MÙA XUÂN 1975

    Tháng sáu.
    Du Tự.
    Đã hơn một tháng nay, đơn vị ta đóng quân một cách trái phép trên ngọn đối nhỏ bé này. Đó là ta nói theo cách nói của văn bản hiệp định. Thực thi hiệp định Pa-ri đã bị người ta xé toạc ngay khi nó vưà được ký kết. Bây giờ nhớ lại ta vẫn còn gặp những cảm giác hãi hùng khi mà hơn một trăm con người bị dồn ép đã tràn lên như điên để chiếm cứ ngọn đồi chỉ vẻn vẹn có một tiểu đội du kích nắm giữ.
    Đêm qua, ta ra lệnh cho bọn lính đào sâu thêm căn hầm đất ta ở. Sáng dậy, ta thấy trong đám đất mới hất ngoài cửa lổn nhổn những mảnh xương người đen thấm. Ở nhiều căn hầm quanh tuyến, bọn lính cũng gặp những bộ xương người nát vụn, đen đuá như thế. Chúng bảo đó là hài cốt cuả bọn lính thuộc chiến đòan đặc nhiệm số 2 bị bom Mỹ chôn vùi vào thời kỳ Tồng tiến công năm trước của Cộng sản.
    Từ căn hầm, một mùi hôi nồng nặc bốc lên. Ta vội vã rời chỗ ở. Trong khi đó, một thằng lính đã lấy một mảng sọ người còn in hằn những đường dây thần kinh trên não bộ gọt một bùa hộ mệnh đeo trước ngực. Lúc đầu ta nhìn cái thẻ buà trên bộ ngực xăm nhằng nhịt của nó với một vẻ kinh sợ, sau rồi quen dần, đôi khi còn thấy nó đẹp nưã. Điều làm cho ta ngạc nhiên từ ngày bước chân vào quân ngũ, ta có thể quen được với mọi thứ. Ngay cả việc nhữnh thằng lính bất thần trúng đạn hoặc xuống mìn chết, cũng không gây ta một xúc động đáng kể nào.
  2. vm_v2005

    vm_v2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2005
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Du Tự.
    Khi người ta chưa tổng hợp lý thuyết về một vấn đề nhân bản thì sự kết án chiến tranh cũng trở nên vô căn cứ. Chiến tranh cần thiết hai vô ích ? Nó nâng cao con người hay huỷ hoại con người ? Thật ra, cho đến giờ phút này, ta cũng không thể đưa đến một kết luận naò chắc chắn.
    Từ ngày ký kết ngừng bắn, cuộc chiến đã không dừng lại mà còn diễn ra trên một bình diện rộng lớn và khốc liệt hơn. Dân chúng ở đây đã quen thuộc quá nhiều với bom đạn nên họ gần như không để ý đến nữa. Họ vẫn tiếp tục bám vào những mảng ruộng già cỗi, những vườn khoai sắn bấy nát, mặc dù không ngày nào pháo kích không xảy ra. Nhiều hôm máy bay còn đến oanh tạc, càn quét xuống những khu vực theo phòng tuyến phía bên kia. Nhiều ngôi nhà đã bốc cháy. Trong những cuộn khói trắng bốc cao, từ đồi bên này ta có thể nhìn thấy những bóng đen cuống cuồng chạy trốn. Đồng ruộng cũng bị ảnh hưởng. Khắp mọi nơi, khói cuốn lên ngùn ngụt, y như những đám mây trắng phủ xuống xóm làng. Ban đêm giữa một vùng đen ngóm nổi lên những đám lửa tàn khổng lồ như nhũng cặp mắt đỏ ngầu của những con thú bị thương. Thế mà sáng hôm sau, họ lại từng bọn kéo nhau ra đồng với một con bò hoặc một con trâu,tiếp tục cày những khoảng ruộng bỏ dở. Nhiều hôm tình hình quá gay cấn, họ lại làm về ban đệm và đi về lúc tản sáng. Có thể người ta sẽ dựa vào những lý do chiến tranh để biện minh cho những hàng động tàn nhẫn. Nhưng đối với những đứa trẻ vô tội, vấn đề sẽ khác hẳn. Vào khoảng tháng 2, trong thời gian ở Bệ Đức, có lần ta xuống một cái ấp nhỏ nằm dưới chân đồi cùng với một người lính mang theo súng đạn. Ta gặp hai đứa bé gái đang tát nước vào ruộng, cạnh con đường đất dẫn vào làng. Cả hai đều dơ bẩn và ốm gầy, giống như những cành cây khô chập lại và khoàc lẹn những mảnh áo rách rưới hôi hám . "Các em mấy tuổi rồi ?"---Ta hỏi chúng một cách dịu dàng, cốt để chúng khỏi sợm, nhưng cả hai không nói gì cả chúng vẫn tiếp tục tát nước, đôi cánh tay khẳng khiu nắm chặt những sợi dây gàu."Em mấy tuổi ?"---Ta lại hỏi một đứa bé hơn, với gương mặt xương xẩu như một con khỉ già. Đứa nhỏ đưa mắt nhìn ta, nhìn người lính phía sau lưng, đôi mắt sợ hãi và hoảng hốt khiến ta liên tưởng đến một con chó bị cột bốn chân treo ngược lẹn xà ngang đang chờ người ta giết thịt. Rồi cả hai ngừng tay, thì thầm với nhau một lát, nhớn nhát thu xếp gàu, lội qua vũng nước đi về, gần như chạy trốn. Kể từ đó cho đến bây giờ, đôi mắt kinh hoàng của đứa bé ngòai ruộng vẫn ám ảnh ta một cách đau xót. Đôi khi ta nghĩ rằng, chúng ta đổ lối cho những thế hệ nối tiếp.
    Còn nữa mong các bạn thông cảm.
  3. vm_v2005

    vm_v2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2005
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Du Tự.
    Vị trí ngọn đồi được xem là nguy hiểm và thất lợi vì chung quanh đều có phòng tuyến của bên kia, ngòai những toán du kích bám sát chân đồi. Hàng đêm, tiếng xe tiếp tế của họ rầm rập trên tỉnh lộ, ánh đèn pha sáng rực một góc trời. Hầu như mỗi đêm pháo binh đều hoạt động để ngăn chặn sự di chuyển đó. Nhiều hôm ta phải giật mình choàng giậy vì tiềng đạn nổ sát bên mình.
    Vào khoảng giữa đêm, chừng ba cây số vềà hướng tây- nam, người ta nghe thấy những tiếng động cô rú liên hồi, đồng thời từ trong lùm cây rậm rạp thấp thoáng ánh đèn pha. Ta lắng nghe tiếng hú có vẻ dữ dằn như một tiếng gầm ngắt quãng."Mắt mèo!"---Bọn lính thốt lên. "Mắt mèo" tức là ánh đèn của chiến xa. Khoảng dăm phút sau, ngững tiếng hú lại nổi lên, cùng với tiếng động cơ ở khúc quanh dãy đối băng qua con tỉnh lộ. Sự kiện này trùng với những khu vực cỏ cây bị đốt cháy phía bên kia sông Kim Sơn khiến ta lo ngại. Mọi người đều sợ chiến xa. Không ai nghĩ tới chuyện chống cự với những con cua sắt này. Thứ vũ khí chống chiến xa như những cây M72 chỉ sử dụng được tring tầm bắn vài trăm mét, thật khó tưởng tượng có thể đối diện với một hỏa lực dễ sợ đến như thế trong khoảng cách ngắn ngủi đó. Nhưng khi sử dụng chiấn xa trong trận đánh, cố nhiên họ phải đạt được kết quả lớn về chiến thuật. Ta nghĩ rằng mặt trận không thể xảy ra một cách bất ngờ được. Tiền đồn Du Tự, khi trận chiến bùng nổ, khó có thể giữ vững vì áp lực cuả trọng pháo địch lẫn những chốt của họ siết chặt chung quanh đồi.
    Du Tự.
    Ta bị sốt rồi. Suốt từ buổi trưa đến xế chiều, cơ thể ta nóng như lửa, trong lúc hai tay hai chân lạnh toát. Ta cảm thấy người gây gây và sợ gió. Ta chui vào hầm nằm co người trong chiếc võng dã chiến, lấy chiếc áo lạnh đắp lên người, chiếc aó có mùi mồ hôi vì đã lâu rồi không được giặt khiến ta khó chịu, vì thế chỉ một lát sau ta lại tung ra. Gió bên ngoài đập liên tục vào mảnh " pon cho" căng trên nắp hầm. Bầm trời mây xám ngắt như báo hiệu một cơn dông. Người lính pha cho ta một ít sữa. Ta ngửi tháy mùi tử khí và lại buồn nôn. Gió vẫn đập liên tục vào cửa hầm. Ban đêm khắp ngườ ta ớn lạnh như nhúng vào một thùng nước đá. Ta cứ lọc xọc mãi trên chiếc võng dã chiến, răng cắn chặt vào nhau. Ta đã ra lệnh bịt tất cả các khe hở quanh hầm, nhưng gió vẫn cứ lùa vào. Nhiều lúc ta muốn lêu thét lên vì thấy quanh hầm những mẩu xương người đen đúa đâm ra lởm chởm và một mảng sọ đang nhe răng cười ở một góc hầm.
    Điều ta lấy làm lạ là lúc tỉnh, lòng ta vô cùng phiền muộn và đầu óc ta cứ luẩn quẩn hình ảnh người con gái ngày xưa và những kỷ niệm thời niên thiếu. Người ta chỉ nên sống với hiện tại, nhưng ít ra cũng với một số điều kiện nào. Trong khi đó, hiện tại ở xung quanh mỗi ngày chỉ làm cho ta thêm ghê tởm và kinh hãi.
  4. vm_v2005

    vm_v2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/05/2005
    Bài viết:
    28
    Đã được thích:
    0
    Mùa hè năm 1970. Thư viện Alexandre de Rhodes:
    Cái góc tối là nơi ta hay ra ngồi một mình sau những lúc miệt mài với những bộ luật dày cộm. Đó là một khoảng trống hai mét vuông nằm sau tủ sách, đi thông ra một hành lanh hẹp lát gạch bông lạnh toát dẫn xuống cầu thang.
    Một buổi tối ta ngồi truyện trò với một người bạn trong góc đó thì nghe tiếng guốc gõ nhẹ trên cầu thang ; tiếng chân của một người con gái. Ta chợt thấy rung mà không hiểu cớ gì. Tiếng chân tiếp tục đi lên, ngừng một lát trước cửa phòng đọc rồi ra tới hành lang. Trong sự im lặng của thư viện, ta nghe được cả tiếng vạt áo chạm vào tủ sách hai bên lối đi. Ta bỗng tái người một chút vì có ý nghĩ chắc chắn rằng chính nàng, chióng người con gaí đó đang tiến về phía mình. Ta chờ đợi một cách xao xuyến. Nàng đứng trước mặt ta, trong chiếc aó dài màu đen viền kim tuyến mà nàng vẫn mặc, mái tóc chảy mềm mại bồng bềnh trước ánh đèn. Đôi mắt nàng đẹp, xanh xao một cách mệt mỏi. Ta thường nhìn thấy đôi mắt ấy cúi xuống trang sách với một vẻ buồn phiền. Một cô bạn gái của nàng nói với ta rằng, nàng là một người không có hạnh phúc. Trong phòng riêng của nàng, những tấm màn gió treo lên cửa sổ đóng kín. Trên tường có gắn hìng một con **** đen thật lớn. Nhiều đêm thao thức, nàng đã ngồi trong phòng hút thuốc lá, hết điếu này đến điếu kia như nam giới. Đó là những chi tiết ta nghe người ta nói về nàng, đó là những chi tiết làm ta chú ý xúc động ngày bấy giờ mặc dầu ta nghĩ ta nghĩ nàng thật kiểu cách. Một hôm, trong lúc làm bài thi nàng đừng dậy bỏ ra ngòai. Ta không nghĩ nàng làm bài không được. Hẳn phải có một lý do nào đó kích thích nàng như thế. Nghe tin đã chợt bàng hoàng, suốt ngaỳ hôm đó ta bỏ học hành và ra ngồi hàn giờ bên quán cà phê ngắm nhìn cơn mưa đầu mùa. Con người ta lúc bấy giờ thật dễ xúc động vì những chuyện không đâu.
    Nàng thi đỗ chỉ trong kỳ thi thứ hai, năm cự bị ban triết ở Văn khoa. Nhưng đến cuối năm ấy nàng đã xuất ngoại học về baó chí. Tin đó làm ta ngớ ngẩn và buổi chiều nhận được tin, ta cảm thấy thành phố hiu hắt, buồn bã như một đám tang. Hình như sau này nàng lấy chồng ở ngoại quốc. Không biết nàng có về nước không ta cũng không rõ. Đúng ra, nàng không để lại dấu vết sâu đậm trong tâm hồn ta, nhưng có lẽ suốt đời, ta vẫn lhông quên đôi mắt nàng buồn phiền và mơ mộng. Ta viết về nàng như một kỷ niệm đẹp nhất trong thời gian còn là sinh viên, những ngaỳ cắm đầu vào sách vở trong thư viện.
  5. pridon85

    pridon85 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    21/06/2003
    Bài viết:
    153
    Đã được thích:
    0
    Bác cố gắng post tiếp nhé. Em thắc mắc 1 chút, nhật ký của đồng chí này không ghi ngày tháng à bác ?
  6. Thieu_iot

    Thieu_iot Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.998
    Đã được thích:
    0
    Bạn vm_v2005 thân mến,
    Thay mặt các bạn quản trị box, tôi rất hoan nghênh bạn đã đóng góp tác phẩm. Tuy nhiên, tác phẩm bạn đưa lên mang đề tài nhạy cảm, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sự tồn tại của cả TTVNOL, nên tôi buộc phải khoá topic. Mong bạn thông cảm.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này