1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký ngắn người box Trịnh ( tiếp theo )

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi votrungh, 02/11/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. breaking_news

    breaking_news Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    1.200
    Đã được thích:
    0
    Nhớ có một lần nghe:
    "Dòng sông trước kia tôi về
    Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
    Chợt tôi thấy Thiên Thu là
    Một đường không bến bờ... "

    Lời hát nghe xong rồi thấy mình chìm đi trong hiu hắt. Một chút gì bàng bạc, muộn phiền, lỡ làng, dở dang. Một chút gì da diết và cũ kỹ. Nghe như tiếng của Định Mệnh thở dài qua không gian chống chếnh. Dòng sông Thiên Thu chảy qua Đời Người hữu hạn. Nào ai sống đủ ngày tháng năm để biết, đâu là Bến hay cõi chi là Bờ?
    Tri kỷ à, đã hứa với tri kỷ sẽ không viết gì xa xôi nữa. Thế mà cứ chỉ định nói những gì không đầu không đũa ấy thôi. "Dòng sông trước kia tôi về... một đường không bến bờ... " Sông lẽ nào sông không tìm ra Bến? Bến lẽ nào không tựa nổi Đôi Bờ?
    Đã viết thư cho tri kỷ rồi đấy nhỉ. Tri kỷ đọc chắc là hiểu cho tớ. Có những điều mình không làm được. Có những điều tớ không biết phải làm sao. Tớ đã nói. Có lẽ, tớ cần một giấc ngủ dài, và thật sâu. Cho đến khi nào, tìm thấy mình đang chảy như dòng sông mãi chảy. Khi đó, hẵng nên tỉnh lại và sống như dòng sông hằng sống. Miết mải và theo một hướng không ngừng. Có phải vậy không?
  2. vinhxtv

    vinhxtv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Cac'' bac cac chi cac co cac'' chu'' a` sao viet nhung thu'' xa roi doi song qua'' the'' vay.Trinh noi ta bo` duoi dat co ma` toi chi thay cac bac cac co cac chu'' cac chi cac em toan bo` o tren may thoi.Cac bac cac co cac chu'' cac chi cac em oi,dung lang nhach the'' co'' duoc khong ?tinh cam tuy nhieu nhung cai'' cam nhan duoc ro net nhat lai khong fai la nhun gi` cac bac cac co cac chu'' cac chi cac em viet ra duoc dau ,nhan nhu voi'' moi nguoi hay co'' gang song yeu doi nhe'' ,song het minh nhe'' ,chau'' ,em,anh nghi the'' day''.Moi nguoi hay thu xem nhu the'' co'' duoc khong .To'' rả mong lam quen voi'' moi nguoi hay lam quen voi'' toi nhe'' du truoc het toi ch co'' the chuc moi nguoi dam ba cau xa giao thong thuong the'' thoi .Va du to'' la nguoi xau rat xau nhun gvoi'' "ban be" to'' lai luonla nguoi song het minh .SOng cho minh va song cho moi nguoi,.....Hay lam quen voi'' chau'' ,em ,anh nhe''..Muon noi'' nhieu nhung noi'' nhieu so rong dai chat box nhi.Lai fi'' cong cac bac'' gi` gi` do'' quan tri box nay fai del thoi.Bye bye BIBI BIBO
  3. vinhxtv

    vinhxtv Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Cac'' bac cac chi cac co cac'' chu'' a` sao viet nhung thu'' xa roi doi song qua'' the'' vay.Trinh noi ta bo` duoi dat co ma` toi chi thay cac bac cac co cac chu'' cac chi cac em toan bo` o tren may thoi.Cac bac cac co cac chu'' cac chi cac em oi,dung lang nhach the'' co'' duoc khong ?tinh cam tuy nhieu nhung cai'' cam nhan duoc ro net nhat lai khong fai la nhun gi` cac bac cac co cac chu'' cac chi cac em viet ra duoc dau ,nhan nhu voi'' moi nguoi hay co'' gang song yeu doi nhe'' ,song het minh nhe'' ,chau'' ,em,anh nghi the'' day''.Moi nguoi hay thu xem nhu the'' co'' duoc khong .To'' rả mong lam quen voi'' moi nguoi hay lam quen voi'' toi nhe'' du truoc het toi ch co'' the chuc moi nguoi dam ba cau xa giao thong thuong the'' thoi .Va du to'' la nguoi xau rat xau nhun gvoi'' "ban be" to'' lai luonla nguoi song het minh .SOng cho minh va song cho moi nguoi,.....Hay lam quen voi'' chau'' ,em ,anh nhe''..Muon noi'' nhieu nhung noi'' nhieu so rong dai chat box nhi.Lai fi'' cong cac bac'' gi` gi` do'' quan tri box nay fai del thoi.Bye bye BIBI BIBO
  4. miendong

    miendong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2004
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Người ta đã đến mang đi dấu yêu của tôi, ngày xưa mỗi lời nói của tôi làm em ngưỡng mộ, mỗi sự chăm sóc của tôi đều làm em xúc động, mỗi cơn đau của tôi làm em lo lắng. Bây giờ mỗi lời nói của tôi làm em bực dọc, mỗi hành động chăm sóc của tôi làm em khó chịu, dửng dưng trước nhưng cơn đau của tôi. Nhiều lúc thấy mình thiếu tự trọng quá! Nhớ có lần L nói với tôi: anh hãy tỉnh ngộ lại đi! giận L từ bấy đến giờ.? Non cao biển rộng làm sao một cơn gió có thể san bằng được hả L. Tôi không muốn tỉnh lại đâu, đừng khuyên tôi. Sáng nay tự dưng đi qua căn phòng định mệnh nghe ngực đau buốt
    Anh định khóc, nhưng mà anh không khóc
    Khóc đã nhiều còn khóc nữa làm chi
    Anh tưởng niệm tương lai còn khổ nhọc
    Nhiều vô cùng là nhẹ bấc nặng chì
    Em cứ khóc? Ta xin em đừng khóc
    Em nhìn ta lệ chảy có vui gì
    Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc
    Nước xuôi dòng ngàn thu hận tan đi
    BG
  5. miendong

    miendong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/12/2004
    Bài viết:
    27
    Đã được thích:
    0
    Người ta đã đến mang đi dấu yêu của tôi, ngày xưa mỗi lời nói của tôi làm em ngưỡng mộ, mỗi sự chăm sóc của tôi đều làm em xúc động, mỗi cơn đau của tôi làm em lo lắng. Bây giờ mỗi lời nói của tôi làm em bực dọc, mỗi hành động chăm sóc của tôi làm em khó chịu, dửng dưng trước nhưng cơn đau của tôi. Nhiều lúc thấy mình thiếu tự trọng quá! Nhớ có lần L nói với tôi: anh hãy tỉnh ngộ lại đi! giận L từ bấy đến giờ.? Non cao biển rộng làm sao một cơn gió có thể san bằng được hả L. Tôi không muốn tỉnh lại đâu, đừng khuyên tôi. Sáng nay tự dưng đi qua căn phòng định mệnh nghe ngực đau buốt
    Anh định khóc, nhưng mà anh không khóc
    Khóc đã nhiều còn khóc nữa làm chi
    Anh tưởng niệm tương lai còn khổ nhọc
    Nhiều vô cùng là nhẹ bấc nặng chì
    Em cứ khóc? Ta xin em đừng khóc
    Em nhìn ta lệ chảy có vui gì
    Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc
    Nước xuôi dòng ngàn thu hận tan đi
    BG
  6. nguoibinhthuong_2011

    nguoibinhthuong_2011 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2004
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Tue Mar 01, 2005 12:29 pm
    ---------------------------------------

    Trời vẫn gió. Vẫn rét. Anh vẫn gần. Vẫn xa.
    Em lại đi trên con đường quen thuộc lên giảng đường. Con đường vẫn soi bóng em, vẫn mình em chung lối. Con đường nhỏ, vắng lặng và rợp bóng cây. Này đây, hàng hoàng lan cao vút , kiêu hãnh, đơn độc, mùa thu trước vẫn buông hương thơm vấn vít theo gió, theo từng bước chân em. Có lần, em trèo cây, cố hái hoa để ích kỉ giữ lấy mùi hương ấy cho mình, đã bị ngã đến rách toạc cả áo... Đây là hàng sữa nồng nàn, thơm cả giấc mơ em ướt đầm nước mắt nỗi nhớ anh. Hương hoa toả lan trong từng giấc ngủ, quyện cả vào từng cánh thư gửi phương xa, anh có biết? Và đây nữa, cây cơm nguội trước cổng khoa rực rỡ hoa vàng những ngày đầu tháng 6,em đã reo lên như 1 đứa trẻ khi thấy nắng hạ về. Những chùm phượng ngoài cửa sổ bừng lửa trong ánh trời sáng chói ... Những đốm lửa phượng nhấp nháy trong mắt em, đốt lên trong em niềm tin về những điều tốt đẹp, về sự sống. Và anh.
    Cả con đường ấy, cả những hàng cây ấy, sao giờ xa lạ quá! Mùa xuân về rồi, sao tất cả vẫn đìu hiu, xơ xác thế? Và anh, anh của riêng em, anh yêu của em, sao anh xa xôi đến thế? Hoa ko còn nồng nàn, gió ko còn vấn vương, cây ko còn bừng bừng nhựa sống... anh cũng ko còn ở bên.. Em vẫn đi, lầm lũi.Cuống quít giấu mình nhung nhớ .Cồn cào. Thẳm sâu.
    " Khi người ta sắp ngã, người ta cần có 1 cái cây để dựa vào, bởi ngã - theo nghĩa nào- thì cũng rất đau". Anh từng nói thế. Vậy, tự khi nào em đã dựa vào anh hồn nhiên như khách đường xa dựa vào cây- ngơi nghỉ? Tự khi nào anh đã thân thuộc với tâm hồn em đến vậy? Những ngày tháng đã qua, những ngày tháng em cuống cuồng đuổi bắt bóng hình anh, những ngày tháng hồi hộp âu lo, khắc khoải mong chờ.. Chao ôi! Nỗi nhớ mùa hè rát bỏng, nỗi nhớ mùa thu da diết, nỗi nhớ mùa đông nồng nàn. Những đêm đông rét lùa trong gió, gió lùa theo khe cửa mang giá lạnh ngập ...ng, chỉ có nỗi nhớ và dáng hình anh hư ảo chập chờn là nóng rực lên , cháy như 1 ngọn lửa. Những đêm đông ko ngủ, nửa đêm choàng dậy, gục mặt vào lòng bàn tay mà khóc. Người hừng hừng gây gây như lên cơn sốt. Nỗi nhớ cứ râm ran trong từng tế bào, từng mạch máu, nhoi nhói trên da thịt . Nước mắt trào ra, ko sao ngăn lại được, rơi xuống tay, vừa nóng bỏng rẫy lại vừa lạnh buốt thấu xương. Em đã thèm biết nhường nào có anh ở cạnh bên...
    Đông qua. Xuân tới. Mà sao trời vẫn gió, vẫn rét. Sao anh vẫn cứ quá gần, quá xa..
    _________________

  7. nguoibinhthuong_2011

    nguoibinhthuong_2011 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2004
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Tue Mar 01, 2005 12:29 pm
    ---------------------------------------

    Trời vẫn gió. Vẫn rét. Anh vẫn gần. Vẫn xa.
    Em lại đi trên con đường quen thuộc lên giảng đường. Con đường vẫn soi bóng em, vẫn mình em chung lối. Con đường nhỏ, vắng lặng và rợp bóng cây. Này đây, hàng hoàng lan cao vút , kiêu hãnh, đơn độc, mùa thu trước vẫn buông hương thơm vấn vít theo gió, theo từng bước chân em. Có lần, em trèo cây, cố hái hoa để ích kỉ giữ lấy mùi hương ấy cho mình, đã bị ngã đến rách toạc cả áo... Đây là hàng sữa nồng nàn, thơm cả giấc mơ em ướt đầm nước mắt nỗi nhớ anh. Hương hoa toả lan trong từng giấc ngủ, quyện cả vào từng cánh thư gửi phương xa, anh có biết? Và đây nữa, cây cơm nguội trước cổng khoa rực rỡ hoa vàng những ngày đầu tháng 6,em đã reo lên như 1 đứa trẻ khi thấy nắng hạ về. Những chùm phượng ngoài cửa sổ bừng lửa trong ánh trời sáng chói ... Những đốm lửa phượng nhấp nháy trong mắt em, đốt lên trong em niềm tin về những điều tốt đẹp, về sự sống. Và anh.
    Cả con đường ấy, cả những hàng cây ấy, sao giờ xa lạ quá! Mùa xuân về rồi, sao tất cả vẫn đìu hiu, xơ xác thế? Và anh, anh của riêng em, anh yêu của em, sao anh xa xôi đến thế? Hoa ko còn nồng nàn, gió ko còn vấn vương, cây ko còn bừng bừng nhựa sống... anh cũng ko còn ở bên.. Em vẫn đi, lầm lũi.Cuống quít giấu mình nhung nhớ .Cồn cào. Thẳm sâu.
    " Khi người ta sắp ngã, người ta cần có 1 cái cây để dựa vào, bởi ngã - theo nghĩa nào- thì cũng rất đau". Anh từng nói thế. Vậy, tự khi nào em đã dựa vào anh hồn nhiên như khách đường xa dựa vào cây- ngơi nghỉ? Tự khi nào anh đã thân thuộc với tâm hồn em đến vậy? Những ngày tháng đã qua, những ngày tháng em cuống cuồng đuổi bắt bóng hình anh, những ngày tháng hồi hộp âu lo, khắc khoải mong chờ.. Chao ôi! Nỗi nhớ mùa hè rát bỏng, nỗi nhớ mùa thu da diết, nỗi nhớ mùa đông nồng nàn. Những đêm đông rét lùa trong gió, gió lùa theo khe cửa mang giá lạnh ngập ...ng, chỉ có nỗi nhớ và dáng hình anh hư ảo chập chờn là nóng rực lên , cháy như 1 ngọn lửa. Những đêm đông ko ngủ, nửa đêm choàng dậy, gục mặt vào lòng bàn tay mà khóc. Người hừng hừng gây gây như lên cơn sốt. Nỗi nhớ cứ râm ran trong từng tế bào, từng mạch máu, nhoi nhói trên da thịt . Nước mắt trào ra, ko sao ngăn lại được, rơi xuống tay, vừa nóng bỏng rẫy lại vừa lạnh buốt thấu xương. Em đã thèm biết nhường nào có anh ở cạnh bên...
    Đông qua. Xuân tới. Mà sao trời vẫn gió, vẫn rét. Sao anh vẫn cứ quá gần, quá xa..
    _________________

  8. nguoibinhthuong_2011

    nguoibinhthuong_2011 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2004
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Wed Mar 02, 2005 10:54 am

    --------------------------------------

    Lại một ngày nữa sắp trôi qua. Em thấy lòng mình bình thản và tĩnh lặng . Nỗi nhớ đằm lại, lắng sâu 1 góc nào đó trong tim. Anh vẫn cứ là anh, vẫn biền biệt, vẫn bằn bặt bóng hình. Em vẫn cứ là em, nhẫn nại đợi chờ và hi vọng. Đôi khi ngồi 1 mình, vu vơ nghĩ, ko khỏi mỉm cười, cái con bé cứng đầu cứng cổ, cái con bé ương ngạnh bảo thủ là em, chẳng hiểu lấy đâu ra lắm kiên nhẫn đến thế, lắm sự ngoan ngoãn đến thế nữa...
    Em lại thấy mình hụt hơi. Lại thấy tất cả như đang vuột mất. Anh có còn nhớ đến em ? Anh có còn mong ước? Anh có còn thiết tha? Như 1 bong bóng xà phong` tan biến vào hư vô. Như nước chảy kẽ tay, ko sao ngăn lại được. Quá khứ , thực tại và cả tương lai mờ nhoè lẫn lộn trong nhau. Anh cách xa em quá, anh xa lạ cả trong từng ý nghĩ ,cả từng khát vọng. Hình như ko thể níu với được, đúng ko anh?
    Mấy ngày hôm nay, Hà Nội lại trở gió. Trời bàng bạc 1 màu , và từ ô cửa sổ lớp học chỗ em ngồi trông ra những ngọn cây phượng khẳng khiu, trơ trụi lá, gầy gò buồn thảm. Từ đây nhìn xuống, nhìn ra xa, chỉ thấy 1 màu nhờ nhờ trăng trắng, ko rõ là sương hay là bụi nữa. Hà Nội bụi bặm quá, bụi giăng nhiều , lắm lúc cứ ngỡ sương...
    Dưng không , sao em lại thèm nắng quá. Thèm cái ánh nắng chói chang rực rỡ, cái ánh sáng bừng bừng của những ngày đầu hè, ko quá gắt, ko quá khó chịu. Thèm nhìn thấy 1 sắc biếc xanh ngoài cửa lớp biết bao. Em lại thèm mưa đầu mùa, thèm dầm mình trong mưa, ko mũ nón, ướt như chuột , run rẩy... Thèm nghe anh lo lắng , trách cứ, sợ rằng em ốm... Lại muốn nhõng nhẽo nhịn đói lên giảng đường, nhịn đói lên thư viện học trưa, để được anh nhắc nhở: mua chút gì mà ăn... Muốn được kể cho anh nghe về cây hoàng lan, cây cơm nguội đã nở hoa đẹp đến thế nào, kể cho anh nghe về những bài giảng, về thầy cô, bạn bè, về cả chuyện em đang cố học nấu ăn, nào cơm khê thịt khét... Và anh, anh mãi mãi là thế, ân cần, dịu dàng, kiên trì, điềm đạm... Là 1 người bạn, 1 người anh, 1 người cha, 1 người thầy và .. hơn thế nữa...
    Quá khứ đã đi qua, nhưng ko bao giờ mất. Kí ức vẫn còn mãi mãi , như những lằn chỉ tay dọc ngang hằn in trong lòng bàn tay mỗi người. Với em, những năm tháng đã qua, đó là sân trường Trần Phú hè nào ngập nắng , là cây bàng lá đổ ào ào như những trận mưa màu đỏ, là thảm lá xà cừ khô vỡ giòn tan dưới mỗi bước chân , là màu xanh sắc áo sơ mi của T. ,của thầy... Là anh. ..Cho dù hôm qua, hôm nay và ngày sau có thế nào, vẫn thế.

  9. nguoibinhthuong_2011

    nguoibinhthuong_2011 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2004
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Wed Mar 02, 2005 10:54 am

    --------------------------------------

    Lại một ngày nữa sắp trôi qua. Em thấy lòng mình bình thản và tĩnh lặng . Nỗi nhớ đằm lại, lắng sâu 1 góc nào đó trong tim. Anh vẫn cứ là anh, vẫn biền biệt, vẫn bằn bặt bóng hình. Em vẫn cứ là em, nhẫn nại đợi chờ và hi vọng. Đôi khi ngồi 1 mình, vu vơ nghĩ, ko khỏi mỉm cười, cái con bé cứng đầu cứng cổ, cái con bé ương ngạnh bảo thủ là em, chẳng hiểu lấy đâu ra lắm kiên nhẫn đến thế, lắm sự ngoan ngoãn đến thế nữa...
    Em lại thấy mình hụt hơi. Lại thấy tất cả như đang vuột mất. Anh có còn nhớ đến em ? Anh có còn mong ước? Anh có còn thiết tha? Như 1 bong bóng xà phong` tan biến vào hư vô. Như nước chảy kẽ tay, ko sao ngăn lại được. Quá khứ , thực tại và cả tương lai mờ nhoè lẫn lộn trong nhau. Anh cách xa em quá, anh xa lạ cả trong từng ý nghĩ ,cả từng khát vọng. Hình như ko thể níu với được, đúng ko anh?
    Mấy ngày hôm nay, Hà Nội lại trở gió. Trời bàng bạc 1 màu , và từ ô cửa sổ lớp học chỗ em ngồi trông ra những ngọn cây phượng khẳng khiu, trơ trụi lá, gầy gò buồn thảm. Từ đây nhìn xuống, nhìn ra xa, chỉ thấy 1 màu nhờ nhờ trăng trắng, ko rõ là sương hay là bụi nữa. Hà Nội bụi bặm quá, bụi giăng nhiều , lắm lúc cứ ngỡ sương...
    Dưng không , sao em lại thèm nắng quá. Thèm cái ánh nắng chói chang rực rỡ, cái ánh sáng bừng bừng của những ngày đầu hè, ko quá gắt, ko quá khó chịu. Thèm nhìn thấy 1 sắc biếc xanh ngoài cửa lớp biết bao. Em lại thèm mưa đầu mùa, thèm dầm mình trong mưa, ko mũ nón, ướt như chuột , run rẩy... Thèm nghe anh lo lắng , trách cứ, sợ rằng em ốm... Lại muốn nhõng nhẽo nhịn đói lên giảng đường, nhịn đói lên thư viện học trưa, để được anh nhắc nhở: mua chút gì mà ăn... Muốn được kể cho anh nghe về cây hoàng lan, cây cơm nguội đã nở hoa đẹp đến thế nào, kể cho anh nghe về những bài giảng, về thầy cô, bạn bè, về cả chuyện em đang cố học nấu ăn, nào cơm khê thịt khét... Và anh, anh mãi mãi là thế, ân cần, dịu dàng, kiên trì, điềm đạm... Là 1 người bạn, 1 người anh, 1 người cha, 1 người thầy và .. hơn thế nữa...
    Quá khứ đã đi qua, nhưng ko bao giờ mất. Kí ức vẫn còn mãi mãi , như những lằn chỉ tay dọc ngang hằn in trong lòng bàn tay mỗi người. Với em, những năm tháng đã qua, đó là sân trường Trần Phú hè nào ngập nắng , là cây bàng lá đổ ào ào như những trận mưa màu đỏ, là thảm lá xà cừ khô vỡ giòn tan dưới mỗi bước chân , là màu xanh sắc áo sơ mi của T. ,của thầy... Là anh. ..Cho dù hôm qua, hôm nay và ngày sau có thế nào, vẫn thế.

  10. nguoibinhthuong_2011

    nguoibinhthuong_2011 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2004
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    9/3/2005
    ---------------------------------------

    Hình như đã từ lâu lắm rồi trò ko về thăm thầy. Đủ mọi thứ lí do trên trời dưới bể, nào bận, nào ngại, nào thì trò lười nhác... Thầy có giận trò ko? Thầy có trách trò không? Hôm nay, bỗng dưng trò lại thấy nhớ, lại thèm được chuyện trò với thầy đến thế. Mà... ko có ai bắt máy... chỉ có những tiếng tút... tút... kéo dài... Lạnh lùng, vô cảm... Trò buồn. Trò nhớ.
    Hôm nọ, giở lưu bút ra đọc, gặp lại những dòng chữ thân quen gắn bó suốt thời cấp ba của thầy. Thầy viết: " Bây giờ tôi ko còn hình dung được dáng vẻ bướng bỉnh mà ngồ ngộ của trò Ánh năm lớp 10 nữa. Ba năm học dưới mái trường Trần Phú đã làm cái tính bướng bỉnh kia dịu đi nhiều". Trò bật cười, rồi lại thấy bâng khuâng, thấy lòng xốn xang, thấy buồn... Trò muốn khóc...
    Thầy không nhớ, nhưng trò thì vẫn nhớ, nhớ cái ngày trò bước chân vào trường, nhớ cả cái vẻ ngông nghênh bất cần , nhớ cả sự cứng đầu cứng cổ của trò. Trò vẫn nhớ, ngay ngày đầu tiên đi học, trò đã bị thầy phạt. Trò ức lắm, căm lắm, bụng bảo dạ sẽ ghi nhớ chuyện này dài dài, phá giờ thầy cho bằng được.. Ha ha, sao mà trẻ con đến thế. Mà trò nhớ thật đấy chứ, nhớ đến tận bây giờ...
    Ba năm cấp 3, biết bao điều để nhớ, biết bao điều đã hằn in thành máu thịt, thành kí ức trong trò. Và, trò chợt nhận ra, trong tất cả những ngày tháng đó, hình ảnh của thầy không khi nào không hiện hữu, tươi rói, lung linh, bừng sáng. Thầyđã là cả một nửa nỗi nhớ trong trò.
    Đến bây giờ, trò vẫn còn nhớ trò đã yêu quí thầy đến thế nào, đã luôn phụng phịu dỗi hờn, so đo từng chút tình cảm của thầy dành cho những học sinh khác. Trò vẫn còn nhớ những buổi trưa ko về nhà, trò lang thang lên nhà thầy hỏi bài. Thầy ko có nhà , trò ngồi bệt xuống cửa, dựa lưng vào tường đợi thầy, rồi ngủ lúc nào ko biết. Ngày ấy, khe cửa nhà thầy, cánh cửa nhà thầy luôn có những mẩu giấy con con trò viết, thầy nhỉ? "Thầy đi vắng, em đợi mãi ko gặp nên về.. " " Thầy ơi, thầy đi đâu mà lâu vậy? Em đợi thầy mãi.." " Thầy ơi, lần thứ n em đợi thầy rồi đấy nhé" " Thầy ơi... "
    Phải rồi, ngày ấy với trò, thầy là tất cả, là cha, là thầy, là 1 người bạn lớn, 1 người anh lớn ... Thầy đã là tất cả trong trò.
    Bạn nói, trò yêu thầy. Trò cười, bởi trò biết rõ rằng ko phải thế, ngàn lần ko phải thế. Đó ko phải là tình yêu, ko phải là bất cứ 1 thứ tình cảm nào mà người ta hay định nghĩa. Đơn giản, trò là trò, thầy là thầy, và trò cần đến thầy, trò yêu quí thầy, tôn thờ thầy như 1 chỗ dựa tinh thần vậy . Một thứ tình cảm thuần khiết, trong trẻo và kì lạ, trò ko bao giờ dám vươn tay chạm tới. Trò sợ, nó sẽ bị vấy bẩn,bị trầy xước, bị xúc phạm đến chăng?
    Ngày ấy, trò đã coi thầy như 1 chỗ dựa tinh thần duy nhất. Trò gắn bó và yêu quí cái căn pho`ng nhỏ bé của thầy, cái căn pho`ng chất đầy sách vở, đơn sơ và lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng. Căn pho`ng có cửa sổ rất lớn, trông ra 1 tàn cây xanh um. Ba năm, biết bao nhiêu vui buồn của trò đã in dấu trong căn pho`ng ấy. Trò bắt thầy nghe đủ thứ chuyện của trò, chuyện trò nằm mơ thấy thầy ghét trò nhé, làm trò tức lắm, chuyện trò cãi nhau với bạn, chuyện trò lười học, bị cô giáo mắng, bị điểm kém... Lúc nào cũng vậy, dù vui dù buồn, khi trò buớc chân lên căn pho`ng ấy, lòng trò luôn lắng lại bình yên. Trò đã coi đó là chỗ trú ẩn cho lòng trò. Tất cả những lo buồn, tất cả những chông chênh đều ở lại bên ngoài bậu cửa căn pho`ng ấy. Và trò ngồi đó, thanh thản , nhẹ nhõm vô cùng.
    Đã bao lâu rồi trò ko còn bước chân lên căn pho`ng ấy, thầy nhỉ? Liệu cái chổi trò tặng thầy hôm SN thầy năm trò học lớp 12, thầy có còn giữ? Liệu bông hoa hồng trò tặng thầy cái hôm 20/11 bão bùng ấy, khi trò ướt lướt thướt lên nhà thầy, rét run và lem nhem như 1 con mèo, thầy có còn giữ? Những mẩu giấy ngày xưa trò nhét khe cửa - những dỗi hờn của trò, những tủi thân của trò, những trò so đo trẻ con của trò... thầy có còn giữ?
    Chẳng biết từ bao giờ, trò đã nghĩ về 1 người khác khi trò buồn, khi lòng trò ko yên ổn. Ko biết từ bao giờ trò đã đánh mất thói quen nghĩ về căn pho`ng của thầy. Hai năm đại học, mọi thứ cũng đổi thay nhiều. Thầy có nhớ, khi viết lưu bút cho trò, thầy nói: " Trò ồn ào, dữ dội như sóng biển, nhưng cũng cần phải biết lặng lẽ, dịu êm,bởi sự dịu dàng cần cho cuộc sống". Ngày ấy, khi đọc đến đó, trò đã giận thầy lắm. Trò nghĩ, thầy ko hiểu trò. Nhưng giờ đây, trò nhận ra thầy nói đúng. Trò đang học cách lắng mình lại cho đằm thắm hơn lên.
    Lần trước, trò mệt, trò mất phương hướng, trò cô đơn và hoảng sợ. Trò lại gọi cho thầy. Không ngờ, thầy vẫn còn quan tâm đến trò nhiều đến thế. Trò cười, cười rất nhiều, nhưng thầy có biết , khi đó trò đã xúc động , nước mắt cứ ứa ra. Thầy vẫn thế, vẫn bao dung, vẫn độ lượng, vẫn ân cần, vẫn ấm áp và tin cậy là thế. Vàtrò lại thấy mình như nhỏ lại , trở về là cô bé con 15 tuổi ngày nào mới bước chân vào trường, lại thấy mình như được an ủi, như được ngồi lại trong cái căn ...ng chật hẹp, gần gũi của thầy khi xưa...
    Những ngày tháng đã qua, trò đã đuổi theo 1 bóng hình ảo ảnh. Trò đã ngông cuồng muốn nắm được hạt nắng trong tay... Trò đã ngỡ, trò đã tìm được cho mình 1 bến bờ bình yên , 1 chốn dừng chân. Trò đã ngỡ, người đó là tất cả với trò, là cha, là thầy, là anh, là bạn - như thầy ngày xưa- và còn hơn thế- 1 người yêu...
    Nhưng trò hình như đã sai lầm mất rồi. Hình như tất cả chỉ là sự ngông cuồng ngốc nghếch của trò, của 1 con bé cứng đầu và mơ mộng hão huyền, 1 con bé con 20 tuổi rồi vẫn chưa chín chắn được hơn thuở 16 bao nhiêu...
    Trò đã mệt mỏi rồi. Trò muốn dừng chân. Liệu thầy có còn muốn nghe những câu chuyện ko đầu ko cuối của trò? Liệu căn pho`ng nhỏ của thấy có còn muốn trở thành chỗ trú chân bình yên cho trò? Liệu thầy còn có thể bao dung đón đứa học trò nhỏ dại dột ngang bướng quay trở về... Liệu thầy còn có thể cốc đầu trò mà mắng trò lười, trò bướng như xưa? ...
    [/size=3]
    Được nguoibinhthuong_2011 sửa chữa / chuyển vào 13:19 ngày 10/03/2005

Chia sẻ trang này