1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký ngắn người box TRỊNH

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi tigerlily, 29/04/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Solitaire

    Solitaire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    1.436
    Đã được thích:
    0
    Bật lên, rồi lại ngồi nhìn... Lại qua một ngày...

    Lai như lưu thủy hề thệ như phong
    Bất tri hà xứ lai hề, hà sở chung

    Được solitaire sửa chữa / chuyển vào 22:04 ngày 04/06/2003
  2. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Nhân tết Đoan Ngọ, nhớ về Hà Nội và....
    Tháng năm, nhớ nhót, mận, rượu nếp và lá móng
    ...Tinh mơ sáng tháng năm, trời trong vắt như lọc qua một tấm vải màu xanh. Đó là lúc trời mát mẻ nhất trong một ngày, giấc ngủ của người lành mạnh tương đối vào lúc này là ngon nhất, nhưng không bao giừo tôi dậy muộn, là vì vào chính lúc đó thì các con chim bé nhở ríu ran tập hót ở trên các ngọn cây chung quanh nhà. Bao giờ cũng vậy, nghe tiéng chim hót như thế tôi cũng thức dậy, nhưng không mở mắt vội, cứ nằm mà nghe khúc nhạc của chim và tôi ưa nằm đoán một mình xem tiếng nào là tiếng chim sâu, tiếng chim khuyên, tiếng nào là tiếng chào mào, tiếng chích choè, và tiếng nào nữa là tiếng chim cu, bạc má?
    Không khí thanh bình lúc ấy hiện lên từ trong ngọn gió, từ tiếng động ở trong nhà, từ tiếng xẻng của người phu xúc đất dắt vào trong đường ray xe điện cho đến cái tiếng chổi chà cán dài ngòng của người quét đường làm việc một cách thong dong nhàn nhã.
    Chắc hẳn cũng có nhiều người vất vả, nhưng không hiểu tại sao dưới mắt tôi lúc đó, đời sống của người ta có vẻ nhẹ nhàng bình dị, không bôn ba lo nghĩ đến đồng tiền như bây giờ để đáp ứng những đòi hỏi mỗi ngày mỗi nhiều hơn...
    ... Đường phố vãn hẳn người đi lại. Nằm ở trong nhà nhìn ra bên ngoài thấy cái cảnh êm ả của phố phường, tự nhiên mình có cảm giác cái nắng cũng có vẻ nên thơ, tiếng giu tiếng dế cũng có một cái gì thú vị, mà ngay đến sự uể oải của người ta cũng là thứ uể oải phong lưu chứ không phải là vù quá lao tâm khổ trí mà thành ra kiệt sức. Hầu hết mọi người ngoài sự bôn ba tranh đấu sự sống còn ra, vẫn còn một chút thì giờ để pha một ấm trà ngon nhắm nhót, cao hứng ngâm một vài câu thơ để mình lại nghe với mình, xong rồi tìm những đường phố mát để thủng thỉnh đi chơi, xem cây thế, ngắm giò lan, hoặc nếu cao hứng hơn chút nữa thì đi tìm hàng mần thắn gia dụng đậu ở gần đền Vũ Thạch ăn một tô hay rẽ xuống chợ Hôm tìm hàng bánh cuốn ngon nhất thưởng thức vài miếng rồi tráng miệng một chén chè hạt sen long nhãn...
    ... Nói không phải nịnh, chớ miền Nam nước Việt nhiều trái cây không chỗ nói, mà trong đó có nhiều thứ ở Bắc không thế lấy giống đem ra trồng... Thật ra lúc nào thức đêm nhiều xót ruột, chán cơm nhấm nhót trái cây của miền Nam nước Việt thân yêu, tôi vẫn nhớ đến năm người bạn lâu ngày không gặp đó, nhưng sang đến tháng năm, tôi phải nói thực là có lúc nhớ quả nhót đến thèm ... rõ giải!
    Ấy là vì tháng năm là mùa nhót, nhưn glàm cho tôi nhớ nhót nhiều chính là tại vì nhà nào ở Bắc, vào ngày tết Đoan Ngọ, mùng năm tháng năm, cũng giết sâu bọ bằng rượu nếp, mận, nhót và bỏng bộp. ...
    ... Vào những ngày bé tỉ tì ti đó, bố mẹ tôi cho người đi mua lá móng về cho vào cối giã từ ngày mùng bốn để đến tối thì phát cho mỗi đứa con một chút. Anh em chúng tôi đem cái thứ lá giã nhỏ đó đắp vào mười đầu ngón chân, mười đầu ngón tay rồi lấy những miếng vải nhỏ quấn lại một đêm để sáng tinh mơ hôm sau, thức dậy mở ra ngắm nghía và hãnh diện vì móng tay móng chân mình đỏ chói màu gạch cua bể luộc...
    ... Ăn rượu nếp ra ăn, đâu có tàn nhẫn thế! Cái chén đựng rượu nếp phải là những cái chén nhỏ như chén chè, còn đũa dùng thì là một thứ đũa riêng, vót bằng tre cật, ngắn bằng hai ngón tay, tròn trịa, nhẵn nhụi mà chỉ lớn hơn tăm bông một chút. Tôi van cô bạn đừng có lấy đôi đũa xinh xinh đó để và lùa một mạch vào trong miệng tươi hơn hớ, mà tôi xin cô khẽ cầm đũa xới từng hạt rượu nếp lên, để lên đũa rồi thong thả nhấm nhót từg miếng nho nhỏ, be bé và cô sẽ thấy cái rượu ấy nó ngọt biết chừng nào, cái nếp ấy nó ngậy, nó thơm, nó bùi, nó bổ biết chừng nào! ...
    ... Mà không phải tôi chỉ phản khoa học như thế mà thôi đâu: rượu nếp ăn rồi, tôi lại htích ăn liền roi mận - hỡi ơi, mận Thất Khê, to bằng quả đào, cắn một miếng ngập răng mà ngọt, dám chắc không có thứ mận Đà Lạt nào sánh kịp - ăn luôn cả một vốc nhót cho nó đau bụng luôn đi, nhưng năm nò cũng "giết sâu bọ" như thế, tôi chẳng thấy đau bụng bao giờ hết...
    ... Vừa giết sâu bọ như thế, vừa nhớ lại lúc còn ở Bắc Việt, có một vài lúc, tôi muốn kêu trời một tiếng để xem Trời có cách gì cho tôi được ăn một quả nhót, và chỉ một quả thôi, cho đỡ thèm thuồng, nhớ tiếc. Nhớ như thế nào, có phải là tiếc nhớ, thèm thuồng riêng quả nhót thôi đâu, mà thèm thuồng, tiếc nhớ cả một thuở thiết hời xanh mướt mộng thần tiên,đi học về, mua nhót đầy hai túi áo, lấy ra từng quả, xoa vào tay áo "ma ga" cho hết bụi phấn rồi bóp cho mềm, chấm muối ớt, mút sì sà sì sụp.
    Đó là nhót chín.
    Nhót xanh thì lại nhớ cách khác, nhớ là cứ vào khoảng cuối tháng tư, đầu tháng năm, vợ mua nhót về nấu canh ăn sướng quá, sướng không biết nào mà nói ....
    ... Có lẽ nhiều người nghĩ như vậy nên vào ngày tết Đoan Ngọ họ ăn chí tử; ăn bao nhiêu thứ đó cho là chưa đủ, đến bữa trưa, nhiều nhà lại ăn bún xáo vịt, tố thêm dưa hấu rồi đi tắm với nước đun với lá chanh và vỏ bưởi. Tắm như thế, theo nhiều người, trừ được nhiều thứ bệnh cũng như có nhiều người tin rằng nếu chính giữa trưa mùng năm tháng năm mà trời đổ mưa, hứng lấu nước ống máng bôi vào những ngón tay "xước mang rô" thì sẽ hết hẳng, không bao giờ trở lại, hay sắc vỏ cây bưởi bong để uống sau khi ăn đủ các thứ "độc" vào bụng rồi thì không còn sợ đau bụng nữa....
    ... Mình muốn tiến lên, nhưng bảo mình bỏ tết Đoan Ngọ vì nó hủ lậu, không hợp thời, nhất định mình không chịu. Có khi chính vì thế mà mình lại yêu tháng năm hơn nữa cũng nên bởi vì tháng năm có tết Đoan Ngọ... mà nhớ tết Đoan Ngọ là nhớ đến bao nhiêu phong tục của nước ta đã tạo nên môt nền văn hóa oai hùng mà bao nhiêu ngoại nhân muốn cắt bỏ đều tỏ ra bất lực...
    (Trích Thương Nhớ Mười Hai - Vũ Bằng)
    All the rivers run into the sea; yet the sea is not full: unto the place from whence the rivers come, thither they return again. (ECCLESIASTES)

    lys

    Được solitaire sửa chữa / chuyển vào 22:03 ngày 04/06/2003
  3. Hiencucvang

    Hiencucvang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2003
    Bài viết:
    81
    Đã được thích:
    0
    Mỗi khi chiều tím loang vỉa hè lại thèm có một tiếng cười, ghé vào Nhạc Trịnh nhưng chỉ có một mình. Thôi đã vậy thì đành để lòng mình cho gió cuốn đi , về nhà mà ru mình vào trong giấc ngủ vùi, vì cũng chẳng biết ngủ thế nào là vừa nữa.
    Ngày mai chắc sẽ tốt hơn nhiều, đừng tuyệt vọng nhé ngay cả khi cảm thấy rất tuyệt vọng vì mình không hề tuyệt vọng.

    Ngày buồn như tóc mọc
    Cắt mãi cứ dài ra
  4. Solitaire

    Solitaire Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/01/2002
    Bài viết:
    1.436
    Đã được thích:
    0
    6h45....
    "Được" đánh thức dậy bằng một tin nhắn "Hôm qua anh mơ gặp chú lừa"
    Thôi thì dậy nào...
    Một ngày mới, và nhiều niềm vui nhé, tự nói với chính mình như thế ....
    Nghêu ngao một mình rằng "Đường hoà bình đã đến gần"... Bỏ qua một bên những cải cọ, những hờn giận, những ghen ghét, và cả những u buồn nhỉ???
    P.M cho một ai đó : Bài hát "cháu" tặng hay không???

    A friend is a person who knows all about you, but likes you anyway

    Được solitaire sửa chữa / chuyển vào 07:59 ngày 06/06/2003
  5. toitimtoi

    toitimtoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/06/2003
    Bài viết:
    10
    Đã được thích:
    0

    Đi giữa mọi người để nhớ một người...
    Trưa nay bỗng dưng lòng tôi vậy ! Nhớ miên man một điều gì đó không bóng dáng ,không chân dung ...nhớ đến những điều tựa hồ như đã nhạt phai rồi ...
    Và rồi tôi nhớ đến em ,một người bạn đã có lần cùng tôi chia sẻ chuyện vui buồn ! Tôi chưa bao giờ gặp em ,tôi chỉ hình dung em qua những dòng thư em gởi ,tôi đã lang thang vào cõi Trịnh và gặp em ...Dường như chốn này là nơi gặp gỡ của những tâm hồn cô quạnh "còn mãi tìm nhau"...
    Tôi biết em buồn ,nhưng tôi vụng về không biết phải nói gì với em cả !Tôi chợt nhớ đến một đoạn văn Nguyễn Ngọc Ngạn đọc mở đầu cho một CD của Ý Lan Productions và gởi tặng lại em :
    Đời người ai cũng có ít ra một kỷ niệm lớn đi theo mãi với mình như hình với bóng trong suốt hành trình cuộc sống .Đôi khi đã muốn gạn kỷ niệm ra khỏi ký ức nhưng dễ gì xóa được !Bởi kỷ niệm của dĩ vãng bao giờ cũng đẹp cũng đáng yêu hơn hiện tại dù hiện tại hoan lạc. Thôi thì hãy giữ lấy nó ,hãy âu yếm cưu mang như một phần đời không thể thiếu ,như những bậc thềm đặt chân bước tới tương lai .Bao nhiêu gặp gỡ thế nhân ,bao nhiêu bóng dáng tiếp cận trong đời rồi cũng sẽ qua đi ,chẳng biết sẽ cón lại những hình ảnh nào em ghi khắc trong tim .tình của mình hôm nay nếu ngày mai có trở thành quá khứ thì trong cõi ký ức dày đặc em gạn lọc để giữ lấy ! Anh mong được dành một chỗ đứng riêng biệt như bóng mát tỏa nỗi dịu êm trong suốt con dốc đời mệt mỏi mà em sẽ nhọc nhằn dấn bước .Hãy gọi đó là tình sử muôn đời ,như dòng thơ Đinh Hùng đã một lần nhắc đến :
    Kỷ niệm thơm từ năm ngón tay
    Trăng lên từ nét gợn đôi mày
    Bóng hoa huyền ảo nghiêng vầng trán
    Chưa ngát ân tình...hương đã bay...

    Mong rằng em hiểu và tha thiết hơn với đời sống dù nghiệt ngã vẫn còn lẫn khuất đâu đây ...
    Sài Gòn gánh gió trên vai mưa lầy lội
    Tôi tìm chập chùng dấu vết hươu nai
    Không ai chờ đợi hình dáng tôi phai...

  6. gari

    gari Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/09/2002
    Bài viết:
    260
    Đã được thích:
    0
    ngày đón nhận thêm một thành viên mới trong gia đình. ai cũng muốn đặt cho nó một cái tên theo ý mình.
    Tất nhiên mình cũng không ngoại lệ. mình muốnđặt tên nó là Khánh Ly.
    nhưng chắc là không được.
  7. Alngom

    Alngom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2002
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    "Không có em còn tôi với ai, không có em lạnh giá đường vui".... Giờ không có anh thì em còn lại một mình. Một mình trong đêm lạnh, trong những chông gai, những khó khăn. Một mình, ừ nhỉ, thì một mình. Em cũng đã quen rồi những việc như thế.
    Có ai đó bảo rằng giờ em rất giàu có, vì nụ cười trao cho cả thế gian, còn nước mắt quí giá thì để cho riêng mình. Thì cứ cho như là thế đi anh nhỉ?
    Saigòn cuối tuần buồn thật anh à... Mình em rong xe dạo khắp phố phường. Nhìn nam thanh nữ tú chở nhau... Ngày ấy em cũng thế vào những cuối tuần, giờ có khác gì đâu... Nhưng sao lại buồn thế? "Từng cơn gió và từng cơn gió, em đi gió lạnh bến xa bờ"...
    Phải mất bao nhiêu lâu mới quên được một người hở anh?


    Em đanh đá với tất cả mọi người, chỉ dịu dàng với riêng anh thôi

    Được alngom sửa chữa / chuyển vào 08:01 ngày 07/06/2003
  8. hongngocnguyen

    hongngocnguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Vẫn đêm nhưng đã sang một ngày mới...
    Hơn một ngày đã phải cố gắng để làm được nhiều thứ...
    Đọc lại nhật ký... bàng bạc những cơn mưa... Bạn bảo Hà Nội đang nhiều mưa. Sài Gòn cũng mưa. Chiều qua đã đội mưa để chạy suốt mấy mươi cây số về nhà... Nhớ phố, nhớ mẹ, nhớ cả những âu lo của mẹ... Cái đứa người lớn-trẻ con này đi đâu đến đâu cuối cùng rồi cũng thế. "Phố có nhiều chỗ để đi nhưng ít nơi để đến" và... chỉ có một chốn để quay về... Chỉ còn mưa và nỗi nhớ là vẫn hồn nhiên...
    Thức khuya quen giấc rồi, nhưng cho dù có "ôm đời ngủ muộn" thì cũng không " tiếc xuân thì" đâu... Chỉ sợ còn nhiều điều đến sớm mai sẽ không kịp làm, nhiều khuôn mặt sớm mai không còn nhớ, và những nỗi thương yêu không kịp nói ra....
    Cuộc sống sâu rộng không cùng thật lys ạ ! Và mình đang sống trong những giấc mơ êm đềm quá...
    hnn
  9. TieuBao

    TieuBao Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    643
    Đã được thích:
    0
    Đã hẹn để làm lành với nhau nhưng em lại không đến. Anh đến và ngồi chờ đợi. Hơn 1 tiếng đồng hồ trôi qua anh cứ ngồi như thế mà chờ đợi em. Biết em đã không đến anh ra về mà lòng nặng trĩu. Ừ chắc em không thể hiểu cái cảm giác của anh lúc đó đâu. Đọc email của em và anh biết không thể giữ được em nữa rồi. Ừ thì thôi em cứ ra đi, anh sẽ cố gắng không hồi âm và cũng không tỏ ra buồn rầu để em được thanh thản mà bước chân ra khỏi đời anh dù lòng anh lúc đó quặn đau, mỗi đêm về lại trằn trọc không ngủ vì nhớ em.
    Anh biết em sẽ không vào đây để đọc những dòng này đâu vì anh biết em không thích nhạc Trịnh nên anh mới dám vào đây để viết vài dòng này để vơi bớt nỗi buồn. Ừ có lẽ chia tay là tốt cho em vì con người anh không thích hợp cho em và em còn một chân trời mới phía trước cần đi tới.
    Anh cầu mong cho em được vui vẻ và hạnh phúc.


    http://www.vietvoice.net/lyrics/

  10. gari

    gari Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/09/2002
    Bài viết:
    260
    Đã được thích:
    0
    mình đã từng đi offline nhiều lần. nhưng đây là lần đầu tiên vào ngồi cùng mọi người. nghe Blu nói vì thời gian hơi gấp, nên chưa chuẩn bị được tốt. ( thời gian này ai cũng bận tíu tít với thi cử...).
    chưa thật sự cảm nhận được cái mà mọi người gọi là ngôi nhà tình yêu như mọi người nói. ( có lẽ mình là người khô khan hay sao ). mọi người dường như vẫn vướng bận những công việc khác, nên không chú tâm đến buổi offline này. và mình có cảm giác là cái không gian ở Nhạc Tranh đã không còn đầm ấm như những lần đầu. hôm đấy, chỉ có Nguyệt Ca, Nhím, và chị ThươngNguyên là con gái. có ai đó nói, box mình bây giờ dương thịnh âm suy. có anh ATC kể chuyện được gặp Trịnh, Blu hát " Lặng lẽ nơi này ". và ai nữa nhỉ, mình không nhớ được nữa vì sau đó hầu như mọi người đều cùng hát. mình nhớ có lần được nghe Nguyệt Ca hát " Rừng xưa đã khép " hay lắm. à cả " Hãy yêu nhau đi " nữa. hôm đó, tình cờ thôi. trong một thoáng nào đấy, có ánh đèn ( hình như từ máy ảnh của anh ATC ),,,,một thoáng...thấy Nguyệt Ca rất đẹp, rất bình dị thôi. hôm đấy, cũng tưởng được nghe Nhím hát " Tưởng rằng đã quên ". Nhưng mình chỉ nghe được một đoạn rồi chẳng nghe được nữa. có lẽ do Nhím ngồi sau lọ sen. Nhím cắm hoa có vẻ có nghề lắm.
    Gà Ri
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này