1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHẬT KÝ NHỮNG NGÀY ĐÔNG

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi dixuyenquamuathu, 12/11/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Nắng buồn hơn mưa
    Khánh Ly
    Tôi đã như một kẻ lạc loài đi giữa cuộc đời bằng đôi chân thơ dại, bằng trái tim sớm mang nhiều vết thương, bằng cảm nghĩ luôn lo âu, sợ hãi, mất niềm tin ở chính mình và cuộc đời. Tôi đã không biết phải làm gì, phải làm sao. Đó, phải chăng là tiếng kêu bi ai, đã nhiều lần bật ra từ trái tim tôi.
    Trời đất bao la, lẽ nào không có một nơi bình yên cho tôi trú ẩn. Tôi mải miết đi tìm. Tìm một bóng mát đủ che đời mình. Tìm một trái tim độ lượng đủ để cưu mang mình. Tìm một người có tấm lòng nhân hậu để dẫu mai sau có thế nào, ở cuối chân mây, góc biển, tôi vẫn cảm thấy được gần gũi, chở che và an ủi.
    Vẫn như những ngày xưa, sự im lặng thay cho bao lời nói mà chỉ những tấm lòng đồng cảm mới có thể nắm bắt dược những tín hiệu... Bên ngoài, nắng đang lên. Căn phòng nhỏ tịch lặng, có hai người đang đứng bên lề cuộc đời. Hai người ở ngoài những cuộc vui. Không hề liên quan đến sự sống ồn ào, hối hả của một ngày vừa bắt đầu. Ly rượu pha nhạt, trên mặt bàn là gốc của một cây thốt nốt 100 tuổi bóng ngời ngộ nghĩnh. Tôi rút một điếu thuốc. Làn khói mỏng bay vờn. Những ngón tay gầy guộc đưa lên gọng kính. Anh bảo ...nắng buồn hơn mưa. Tôi hiểu.
    Lơ đãng nhìn ra khung cửa nhỏ. Những đốm nắng lung linh đậu trên vòm lá xanh. Cái cây này, anh đã trồng từ năm 1973, giờ nó cũng bắt đầu già. Anh tránh cái nhìn soi mói của tôi... Bao giờ tôi cũng nhìn anh như thế. Rất chăm chú bởi tôi muốn tìm đọc thêm những điều mới lạ, không nói nên lời kia...rằng cái gì ẩn dấu sau vầng trán thông minh kia...cái gì được chứa đựng trong trái tim nhỏ bé kia... Tất cả những điều tôi cho là kỳ diệu tiềm tàng trong thân thể mảnh mai yếu đuối. Tôi muốn - thậm chí nắm bắt chúng, cất giữ cho riêng mình - anh, chính anh là Lý Tầm Hoan của thế kỷ 20.
    Nhân vật truyền kỳ mang tên Lý Tầm Hoan có lẽ là hình dáng lý tưởng cho tất cả mọi người, trong đó có tôi. Với một ngọn đao nhỏ bé mong manh, dẫu ra tay chậm hơn nhưng bao giờ cũng đến đích trước, không bao giờ sai chạy dù không ai thấy Lý Tầm Hoan xuất thủ... Con người ất trọng nghĩa khinh tài, luôn luôn bênh vực lẽ phải, một đời sống cho người. Nhường cả người yêu và gia tài cho người ơn. Lánh xa, ở ẩn, lấy rượu làm vui... Một con người có cái tâm vĩ đại trong một thân thể thoạt trông tiều tụy nhưng lại luôn tỏa sáng hào quang đẹp đẽ.
    Tôi đã bắt gặp một Lý Tầm Hoan - bằng lòng để người phụ mình chứ không phụ người - ở anh trong một buổi chiều êm ả trên căn gác nhỏ, nơi anh thường ngồi... gọi nắng, mong mưa. Những ca khúc anh viết lúc nào, không ai biết. Trong những đêm khuya một mình bên ly rượu không bao giờ vơi. Trong một buổi chiều một mình lặng lẽ nghe tiếng mưa nhẩy nhót trên sân nhà. Trong bình minh - cũng vẫn một mình - chờ đợi để thấy nắng lên, để chiêm nghiệm rằng... nắng buồn hơn mưa.
    Thế đấy, không ai biết mà những ca khúc ấy cứ đi thẳng vào tim rồi ở lại đó. Ca khúc của anh và người nghe đã trở thành đôi bạn tâm giao chẳng chia lìa. Vì sao tôi yêu những ca khúc của anh. Tôi sẽ không đủ sức ngợi khen anh như nhiều người đã làm bởi tôi đơn giản lắm. Con người của anh cũng đơn giản và vì thế những ca khúc của anh - nhanh hơn cả lưỡi đao của Lý Tầm Hoan - cũng ngọt ngào, êm ái xuyên vào tim tôi.
    Làm sao người ta có thể hiểu được vì đâu ...con chim hót trên những cành lau... nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối... ấy lại có thể nặng lòng với quê hương, gia đình và bằng hữu đến như vậy. Đó cũng chính là điều tôi muốn tìm ở anh và tôi đã hiểu, đã biết. Nói một cách đơn giản nhất mà tôi có thể nói được là, ai cũng chỉ có một quê hương. Nếu ngay chính cả quê hương mình, mình còn không yêu thì liệu mình có thể yêu thương cái gì nữa.
    Anh để lại cho những thế hệ sau một bài học yêu thương. Hãy tìm nhau, lại gần với nhau học lại từ đầu bài học yêu thương. Những bông hoa đẹp đẽ. Những cây lành trái ngọt không thể nảy sinh từ lòng căm thù. Sự hận thù chỉ làm cho người ta nhỏ lại. Làm cho cuộc đời tăm tối hơn. Làm cho tâm hồn nghèo nàn, thấp kém. Cái tâm không bình yên sẽ chẳng còn ai nghĩ đến ai với những điều tử tế, dẫu chỉ trong trí tưởng.
    Những ca khúc của anh chính là tấm gương soi cho tôi nhìn lại rõ mình, tìm lại được chính mình từ những mất mát. Tôi đã được chia sẻ. Được an ủi ngay cả trong giây phút phân ly. Thế nên, điều tôi muốn nói ở đây là anh - không phải những ca khúc - rằng chính anh trong tâm hồn tôi còn lớn lao vĩ đại hơn những gì anh đã làm và để lại. Một người tầm thường không thể làm nổi những điều tốt đẹp và một người vĩ đại không hề làm những điều tầm thường.
    Chiều nay, ở một nơi rất xa, tôi cũng ngời một mình nhìn nắng vàng đang ngả màu trên lá cỏ. Lòng bỗng xót xa ngậm ngùi... Anh ơi, trong bữa cơm chiều nay, chiếc ghế của anh không người ngồi. Anh chắc lại ra đầu phố, mua một cái gì đó, hoặc cùng dăm ba người bạn ngồi ở quán cà phê, nhìn xe ngựa ngược xuôi. Lát nữa đây, anh sẽ trở về, ngồi vào chiếc ghế đó, nâ6ng cây đàn lên bằng hai bàn tay gầy và hát rằng ...cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.
    Cũng chiều nay, em không đưa anh đi bởi em không đủ sức cản chân người đi. Anh em mình sẽ gặp lại. Song em biết trên hết mọi điều, như anh nói, chúng ta không bao giờ xa nhau. Chưa bao giờ... nắng vẫn buồn hơn mưa anh ạ nhưng chúng ta yêu thương nhau vĩnh viễn không bao giờ chia lìa... có phải anh đã từng nói như thế?
    Khánh Ly
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  2. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Lời tựa tập nhạc "Trong nỗi đau tình cờ"
    Nỗi lòng của tên tuyệt vọng
    Trịnh Công Sơn
    Saigon, tháng 11.1972
    Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ - Có khi bày tỏ được thì cũng chỉ là những tiếng nói dở dang. Có người dấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: ?oCái ta đáng ghét?. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.
    Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi đã nhiều sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
    Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay kẻ chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng.
    Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.
    Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.
    Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như môt bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.
    Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ lại những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.
    Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.
    Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi người từ khước tước hiệu đó.
    Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua.Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.
    Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...
    Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.
    Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
    Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.
    Trịnh Công Sơn
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  3. sandy_sad

    sandy_sad Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    0
    Sự có mặt của mình làm người khác khổ sở nhiều như vậy, cách tốt nhất là thoát ra khỏi cuộc đời của cả 2. Bây giờ có thể buồn rất nhiều nhưng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương, thà mang tiếng vô tình hay gì gì cũng được... cảm giác có lỗi với người khác thật sự không dễ chịu 1 tí tẹo teo nào
    ·:-*´¨¨`*:·.*·:-*´¨¨`*:·.Va^nAnh ·:-*´¨¨`*:·.*·:-*´¨¨`*:·.
  4. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 17:02 ngày 15/11/2003
  5. julie06

    julie06 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0

    Chẳng có miền nắng ấm đâu !!! Chỉ có cái nắng do bản thân tự tạo ra thui !!
    1 mình đi giữa mùa Đông.....sống được như vậy là hạnh phúc. Và bạn có bao giờ nghĩ rằng.......cuộc đời là 1 mùa Đông !?
  6. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Tự dưng không biết viết gì nữa.
    Hoặc là hết cảm xúc, hoặc là đầu óc đang chi phối cho cái khác, hoặc là quá phức tạp để diễn đạt.
    Kệ nó. Để đấy.
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 17:11 ngày 15/11/2003
  7. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    16.11
    Hôm nay em dậy sớm hơn mọi ngày.Ngồi bó gối một lúc để suy nghĩ mình nên sắp xếp công việc như thế nào. Vì bắt đầu từ tuần sau có lẽ em sẽ rất bận rộn, và em sợ mọi thứ sẽ rối tung rối phèo lên nếu như em không bình tĩnh để làm được mọi việc một cách hiệu quả nhất.
    Em thấy tâm hồn mỗi con người thật là diệu kỳ, nó có những chiều sâu ẩn kín mà khi hiểu được nó,mình lại thấy cuộc sống thật đẹp.
    ?oĐôi khi bạn gặp một vật gì hiếm thấy trong rừng, những nhánh rễ cây gắn với nhau một cách kỳ quặc hay những thân cây phong cuốn lấy nhau và không thể tưởng tượng bằng cách nào chúng gắn với nhau như thế. Một mỗi băn khoăn ám ảnh bạn : bằng cách nào? Bạn không tìm được câu trả lời và thực ra cũng không có câu trả lời nào cả. Thiên nhiên thích tạo nên những cái kỳ là không tuân theo các quy luật sinh học, vậy thì tại sao lại không chấp nhận sự thật đó như nó hiện có? Hãy để mặc cho sự bí mật vẫn là bí mật?Nhưng bạn lại bướng bỉnh, bạn cứ muốn tìm cho ra chân lý cho đến khi nào bạn phá tan được thói tuỳ tiện của thiên nhiên và huỷ diệt được sự huyền nhiệm. Đúng hơn, không phải là bạn, mà là tôi.?
    (Trích trong ?oĐiều kỳ lạ của tâm hồn? của Lêonit Bêgin. Tập truyện ngắn,nhà xuất bản Phụ nữ 1986.)
    Em sẽ luôn nhắc nhở mình, suy nghĩ tích cực sẽ làm việc tích cực. Và dù có thế nào đi chăng nữa, em sẽ sống để luôn lắng nghe, luôn thấu hiểu và luôn tin yêu vào một tương lai tốt đẹp. Suy nghĩ tích cực để làm việc tích cực, vẫn luôn giữ trọn niềm tin yêu vào cuộc sống để làm việc tích cực. Em tin, rất tin là mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tạ ơn cuộc sống vì trong tôi vẫn còn niềm tin yêu. Ta ơn cuộc đời đã cho tôi niềm tin.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 10:50 ngày 16/11/2003
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 15:42 ngày 17/11/2003
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi em mới có một giấc ngủ ngon đến thế. chỉ có hai việc một là học, hai là ngủ, để tập bỏ những thói quen không tốt cũ. Eo ơi, nằm cuộn tròn trong chăn ngủ như một con mèo nhỏ, thích thật. Thấy mình giống con mèo nhà bác Long mỗi khi nó ngủ trên gối của bác mà lại được bác đắp cho cái khăn ngang mình nữa chứ
    Em thấy tâm trạng mình thoải mái vô cùng. Em sẽ, em sẽ và em sẽ....Nhưng mà thôi, em không nói ra đây, sợ nói trước lại bước không qua. Sáng nay em xem chương trình nữ sinh tương lai, người ta có bình luận câu nói "Để khởi đầu một cái gì, hãy bắt đầu niềm yêu đời". Vâng, em đang rất yêu đời đấy chứ ạ. Cứ hết tháng hết năm là em sợ hãi, em cuống cuồng như người sắp sửa lìa cõi đời. Em thấy rằng đi chơi với bạn bè cũng tốt. bạn bè em toàn những người vui tính và thân thiện.Chỉ cần em vẫn còn đi chơi với mọi người, không ở nhà một mình, ấy là em yêu đời rồi.
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 15:31 ngày 16/11/2003
  9. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    csong.jpeg
    Cái ảnh này có vẻ đẹp.
    Em thích cả cái bên dưới nữa. Rất đẹp.
    Từ giờ em chỉ online vào ngày thứ 7 hàng tuần. Em sẽ viết NK hàng ngày nhưng cuối tuần mới post. Khi nào online em sẽ nghịch cho thoả thích thì thôi, chú không online về mà lại tự mắng mình là thế này thế nọ, rằng là mất thời gian nọ kia. Tự giao kèo với mình thế cho tư tưởng thoải mái. Thứ 7, chỉ thứ 7 thôi.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  10. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Canh_kho_4.jpeg
    Canh_kho_3bd.jpeg
    Những chiếc là còn sót lại cuối thu
    Em đem về ủ thành tia nắng ấm
    Mùa đông dù lạnh lắm
    Nhưng cuộc sống ấm nồng bới nắng ở lòng em.

    94774355hxjplw_ph.jpeg
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 17:06 ngày 16/11/2003

Chia sẻ trang này