1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

NHẬT KÝ NHỮNG NGÀY ĐÔNG

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi dixuyenquamuathu, 12/11/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Winter_Of_Man

    Winter_Of_Man Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    808
    Đã được thích:
    0
    Nào cô gái , bình tĩnh đi nào , mạng có thể giúp bạn xả những stress ngày thường mà bạn không thể nói ra miệng hoặc nói với ai , nhưng hãy tự tin lên đi , tự tin rằng mình sẽ làm được một điều gì đó bạn ạ , tôi cũng thế chứ , nhiều lúc tôi chán , tôi cũng chẳng hiểu tôi đang chán cái gì thế nhỉ , mọi thứ với tôi hình như vẫn ok , tôi cũng chẳng biết . Bạn còn đi học bằng 2 nữa cơ mà , con gái có chí khí đấy , phấn đấu nhé , là một người ảo nhưng những lời của tôi là thật , xin một lần nữa take it easy , pls try it once
    Người ra đi đầu không ngoảnh lại
    Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy...
  2. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Cuối cùng thì sếp cũng đi vắng nên tranh thủ nghịch trong giờ làm việc.
    Thế là đã khỏi ốm nên không còn cảm thấy khó chịu và bức bối nữa. Đọc qua lại những gì mình viết đúng thật là mấy ngày qua vừa ốm, vừa mệt mỏi, vừa bức bối,vừa có những tâm trạng hoang mang của một người mới bắt đầu đi làm. Nhưng đến hôm nay thì mọi thứ coi như là tạm ổn.Mình đã quen việc và thấy nơi đây phù hợp với năng lực hiện có của mình. Có lẽ, hiện tại minh cũng chưa có ý định nhẩy chỗ khác dù chỗ này không được tốt lắm nhưng nếu cứ có ý định đi thì tâm trạng làm việc không tập trung và vô cùng hoang mang. Cứ làm việc thế này, thứ 7 chủ nhật nghĩ vẫn có thể viết bài cho báo. Hôm nọ đi làm buổi đầu tiên mà vẫn thấy có bài của mình được đăng, dù bị biên tập đôi chút, nhưng cứ có bài được đăng là lại muốn viết tiếp.Thực ra làm việc ở đây cũng chỉ vì tiền và cần kinh nghiệm thôi. Cái quan trọng là nó rèn mình vào khuôn phép. Mình cần chiến thắng cái sức ì quá lớn của mình.
    Tối qua đi làm về, ngủ một mạch, nửa đêm tỉnh giấc đọc sách cả đêm đến gần sáng. Đi làm thấy mình chăm học hẳn lên. Vì mình biết mình cần phải chuẩn bị những gì, chuẩn bị những kiến thức gì, trước hết là cho công việc hiện tại, sau là để nhẩy đến một chỗ khác, có thể sẽ tốt hơn về điều kiện cũng như tiền lương.
    Hiện tại như thế là tạm ổn. Còn chuyện tình cảm, thực ra chả có gì cả, chỉ thấy thích viết linh tinh mà thôi.
    Bây giờ mọi thứ đã bình thường.
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 10:27 ngày 21/11/2003
  3. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay vừa làm thỉnh thoảng còn vừa hát nữa chứ.Ngoài trời có vẻ hơi rét nhưng mà thấy thời tiết dễ chịu,nên tâm hồn con người cũng dễ chịu hơn. Cũng có lẽ vì do ngày mai được nghĩ làm nên thấy thoải mái.
    Lại vừa nhận được tin có quà của miền nam gửi ra, hôm nay chắc mấy anh em Thi ca lại tụ tập rồi. Hội Gà cũng vui, trêu nhau như hồi cấp 3.Thôi, nghỉ trưa một lúc.
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 12:12 ngày 21/11/2003
  4. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Thank you
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  5. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    zimzim224: Sap di campuchia roai.
    doanminhhang17681: that ha?
    zimzim224: uh
    zimzim224: dang o dau thia?
    doanminhhang17681: vua ve den gan nha
    zimzim224: uh
    zimzim224: tuong ngoai nay thi di choi
    doanminhhang17681: dang o co quan a?
    doanminhhang17681: di dau?
    zimzim224: uh
    zimzim224: di lang thang
    zimzim224: nga(''m la.nh
    zimzim224: the thoi
    doanminhhang17681: nhung co dua to ve duoc khong?
    doanminhhang17681: hay ru them thang nao nua
    zimzim224: hi`
    zimzim224: chang biet ru ai nua
    doanminhhang17681: tai so Z khong dua to ve duoc
    zimzim224: uh
    zimzim224: cong nhan
    zimzim224: duong day ma to ve thi lac luon den ngay mai
    zimzim224: hic
    doanminhhang17681: the lam the nao bay gio
    zimzim224: goi cho thang conhui di
    doanminhhang17681: to tu cong ty ve, bay gio phai ve nha mot lat
    doanminhhang17681: sau do se ra
    zimzim224: the ah
    zimzim224: muon roi ma
    doanminhhang17681: nhung phai co nguoi dua ve
    zimzim224: goi thang con hui di
    doanminhhang17681: lam gi co phone ma goi
    doanminhhang17681: Z nhan cho no
    zimzim224: oi gioi
    doanminhhang17681: duoc roi, bay gio to ve
    zimzim224: phai noi chuyen cho chac chan chu
    doanminhhang17681: sau do se goi cho no
    zimzim224: con no lam gi nhan tin lai duoc dau
    zimzim224: uh
    doanminhhang17681: hinh nhu hom nay co qua cua mien nam ra tang may anh em thi ca, cac anh cung dinh tu tap de lay qua, to se lien he voi ca hoi thi ca nua, loi conhui di.
    doanminhhang17681: z thu goi cho may dua nua xem co dua nao di duoc nua khong?
    zimzim224: thoi
    zimzim224: met lam
    zimzim224: ca cong chua va Minh@ deu doi so roi
    zimzim224: chua co so moi
    doanminhhang17681: the a
    doanminhhang17681: the chi co to, cau va conhui thoi a?
    doanminhhang17681: gia co dong mot chut thi tot
    zimzim224: oi troi
    doanminhhang17681: hoac chi cau va to thoi cung duoc
    zimzim224: ma thoi
    zimzim224: co khi de hom khac
    doanminhhang17681: nhung co dieu cau lai khong dua to ve duoc
    zimzim224: vi bely ra ma
    zimzim224: de ca lu gap bely luon
    doanminhhang17681: khong, le ra hom nay to va cau di lung tung duoc thi tot
    zimzim224: uh
    doanminhhang17681: nhung thoi, con gai hoi kho, vi di dau ve toi phai co nguoi dua
    zimzim224: uh
    doanminhhang17681: bely la ai? sap ra chua?
    zimzim224: mod ga SG
    zimzim224: ra roi
    zimzim224: hqua
    zimzim224: ma chua thay goi dien cho minh
    zimzim224: co ban minh gui qua ra ma
    doanminhhang17681: the ha,
    zimzim224: uh
    doanminhhang17681: Thang Minh doi so roi a, chan nhi
    zimzim224: no mat dien thoai ma
    zimzim224: no mua may cua congchua
    zimzim224: uh
    zimzim224: chuyen sang dung Sphone hay sao ay
    doanminhhang17681: the di campuchia that ca?
    doanminhhang17681: a?
    doanminhhang17681: bao gio di?
    doanminhhang17681: di cong tac hay sao?
    zimzim224: uh
    zimzim224: di hoi thao
    zimzim224: dau thang sau
    doanminhhang17681: thich nhi
    zimzim224: uh
    zimzim224: cung tam tam thoi
    doanminhhang17681: hom nay thoi tiet dep
    doanminhhang17681: hoi lanh lanh
    doanminhhang17681: to thay thich
    zimzim224: uh
    zimzim224: de chiu
    doanminhhang17681: du tu sang toi gio moi ra ngoai troi
    doanminhhang17681: uh
    doanminhhang17681: thoi to ve day
    doanminhhang17681: bye nhe
    doanminhhang17681: chuc cuoi tuan vui ve
    zimzim224: uh
    zimzim224: cau cung the
    zimzim224: cbi tinh than
    zimzim224: neu bely di la ca lu di luon
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  6. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Thời hoa gạo cháy.
    (Nguyễn Thị Mai)
    Không có mây để nhớ
    Không có mưa để buồn
    Chiều chia tay rất vắng
    Nón em chờ nghiêng nghiêng
    Cái bóng cây chẳng tròn
    Nắng về anh tất cả
    Con đường thưa thớt lá
    Chứa chan chiều ta đi
    Thôi anh đừng nói thầm thì
    Em buồn cười lắm đấy
    Cái thời hoa gạo cháy
    Xa mãi rồi anh ơi
    Dòng sông vẫn em trôi
    Bên bờ không theo được
    Bàn chân rồi dừng bước
    Nhưng mắt lòng em theo
    Bàn chân rồi dừng bước
    Thương nhớ lòng không nguôi
    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 10:06 ngày 22/11/2003
  7. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    22.11
    Hình như đã từ lâu lắm rồi hôm nay tôi mới dậy muộn đến thế. Tôi hay có thói quen khi tỉnh giấc thường nằm trên giường một lát để suy nghĩ mông lung. Sáng nào khi tỉnh giấc tôi cũng đều có tâm trạng thoải mái nhẹ nhàng, nhưng chỉ vài phút sau đó, mọi chuyện thường nhật, những chuyện của ngày hôm trước, lại ùa về, xâm chiếm cái cảm giác trong trẻo của một buổi sớm mai.
    Đêm qua hình như tôi đã mơ một giấc mơ nào đó, những hình ảnh lẫn lộn mà tôi không nhớ nổi, nhưng tôi chỉ nhớ trong giấc mơ, hình như có ai đó nắm tay mình thật chặt, và tôi để nguyên như thế. Hình như là do tối qua tôi có xem 1 đoạn phim Hàn Quốc. Lâu lắm rồi tôi cũng không xem phim,mà thường là không muốn xem phim tình cảm, vì sợ mình buồn. Sáng tỉnh giấc tự nắm tay mình, nhưng không có cái cảm giác nóng bừng như trong giấc mơ. Dường như bây giờ dường như một cái nắm tay để người ta phải run rẩy và xúc động một cách chân thành cũng là quá xa xỉ đối với một số người.Dường như bây giờ,người ta sống thờ ơ và lạnh lùng với chuyện tình cảm hơn, chỉ bởi đơn giản thời hoa gạo cháy đã qua mất rồi, người ta đã đau buồn nhiều quá, như một con chim từng trúng tên sợ cành cây cong, và hình như tất cả sự nhiệt thành của tuổi trẻ đã dần nguội lạnh. Tôi thì không muốn đề cập đến bộ phận những người yêu gấp và sống gấp, chuyện đó tôi không để tâm và không phải là cái mà tôi để tâm. Tôi chỉ muốn nói đến những rung động cực kỳ tinh tế và tế nhị ở mỗi con người, chỉ một ánh nhìn, một nụ cười, một cái nắm tay, đôi lời thì thầm to nhỏ,hay thậm chí chỉ là những giây phút lặng câm, liệu trong mỗi con người chúng ta giờ có còn thèm muốn những khoảnh khắc đó, và còn rung động trước những khoảnh khắc đó? Tôi thích phim Hàn Quốc, bởi cách biểu hiện tình cảm của các nhân vật rất tế nhị, tinh tế mà vẫn thể hiện được những sắc thái tình cảm cuồng nhiệt. Trong tình yêu và sau này tôi có được một tình yêu thật sự đối với ai, với một con người cụ thể nào đó (không phải với những người mà trước đây tôi tự ***g ghép những tưởng tượng về chàng trai riêng của mình, gắn vào một người nào đó tôi tình cờ quen biết) tôi cũng chỉ muốn đó là một tình yêu đầy tế nhị mà chân thành, đầy bất ngờ mà không nhàm chán.
    Nhưng, đời thực thì khác xa với những gì mình mong muốn. Và đôi khi con người ta càng lớn càng biết sống chấp nhận nhiều hơn. Có những sự nhàm chán ngày này qua tháng khác, một quy luật đều đều, nhưng nếu không có nó, thì cuộc sống lại khác đi, và người ta đành chấp nhận. Con người là thế, khi cuộc sống đang nhuốm mầu u ám và đơn côi, thì một mẩu niềm vui nho nhỏ như cái móng tay thôi người ta cũng nâng niu và trân trọng. Vả lại, cũng hết cái thời cuồng nhiệt, dù muốn cũng chẳng thế, vì bên cạnh tình yêu còn bao thứ bộn bề cuộc sống. Công việc, gia đình, bè bạn, học hành và tất tần tật những thứ khác. Khi níu vào tình yêu không tìm nổi hạnh phúc, người ta lại có thể tìm thấy niềm vui ở những điều khác chứ không riêng ở chuyện tình cảm lứa đôi. Đôi khi, thấy con người nào sống mang trong mình chút tin yêu le lói, nâng niu và chân trọng một tình cảm nhỏ nhoi và hấp hối, thấy con người đó thật bất hạnh vì phải chấp nhận sống như thế. Nhưng lại thấy thế là hạnh phúc, vì dù sao người ta cũng có một đốm lửa nhỏ nhoi, như một ngọn hải đăng nhỏ xíu, xa xăm, giữa biển đêm đen tối mịt mù, để người ta có chút ấm áp, nhìn thấy con đường đi tới tương lai. Người mà đang nắm giữ trong mình một niềm tin mong manh ấy, chính là tôi.Tôi như một người đang reo một mầm cây nhỏ nhoi và yếu đuối, lúc nào cũng chỉ mong nó đừng chết chứ chưa dám nghĩ đến chuyện nó sẽ đơm hoa. Tôi như con chim hót trong bụi mận gai, dù biết là mình sẽ chết nhưng vẫn mong muốn một lần được cất cao tiếng hót bằng tất cả sức sống còn sót lại cuối cùng của mình. Càng ngày, tôi càng khác hơn, hình như tôi không còn những cái tự ái của thời con trẻ, hình như tôi đã bắt đầu biết chấp nhận những cái mà trước đây con người đầy kiêu hãnh như tôi, chỉ cần một chút tự ái thôi là có thể tung hê tất cả, hình như là tôi đã biết sống theo cái thế giới của người lớn hơn, hình như tôi đang sống phó mặc hơn chứ không phải là đấu tranh nữa.Nói đúng hơn, tôi sống thật là mình hơn, thì phải. Cũng không rõ nữa, nhưng tôi nghĩ rằng,mình sẽ như thế, cho đến khi nào tôi tạm hài lòng và ổn định về việc học hành cũng như công việc, khi tôi đủ cứng rắn và mạnh mẽ hơn trong cuộc đời, chắc tôi sẽ khác. Trước đây, tôi vẫn thường mong muốn một tình yêu vĩnh cửu, một người có thể cũng tôi đi chung suốt cuộc đời,nhưng điều đó, hoàn toàn là không có thực. Mà không nên bàn tới chuyện tương lai, khi tôi không muốn suy diễn niềm vui hay khổ đau sẽ đến với mình. Vì tôi biết quy luật của nó, đương nhiên, một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ hạnh phúc và khổ đau, hai cái đó song hành, vì trời không cho ai không cái gì cả. Vì thế, nếu là hạnh phúc mong manh, thì cũng nên gìn giữ và nâng niu.
    Tôi đang nói về chuyện tôi có một chiếc hộp nho nhỏ. Cứ đến cuối tuần tôi lại mở ra. Nó có một thứ hương thơm và ánh hào quang dìu dịu.Nó đem đến cho tôi những phút giây được sẻ chia, được thoải mái trong tâm hồn nhưng vô cùng ngắn ngủi, và không mang lại nhiều niềm vui cho tôi.Thường thì đến sáng thứ 2 thôi, thì tất cả hương thơm và ánh hào quang trong chiếc hộp ấy nhạt nhoà, không còn quanh quất bên tôi, không còn đem đến trong tôi cái cảm giác vui tươi và ngập tràn hy vọng, và trong 5 ngày còn lại của tuần, hoặc là tôi sẽ sống cực kỳ bức bối khi nghĩ về nó,hoặc là sẽ sống bình thản và khô khan khi không nghĩ về nó. Tôi thấy bức bối, là vì tôi vẫn còn hy vọng ở nó sẽ mang đến niềm vui cho mình, còn khi tôi bình thản, là khi nó làm cho tôi không còn muốn hy vọng,là khi tôi muốn nhưng không thể coi nó là điều gì quan trọng trong cuộc sống của tôi. Nhưng dẫu sao, sau một tuần làm việc, tôi vẫn có cái háo hức cuối tuần được mở chiếc hộp ra, và vì thế, chuyện những ngày sống hoà đồng với bè bạn, với công việc, để cuối tuần tôi lại có phút được sống lại là mình, cũng giống như tôi đang nhìn đến một ngọn hải đăng leo lét nào đó để sống, để lưu giữ trong mình chút tin yêu còn sót lại giữa đời.
    Và hôm qua, tôi lại mở chiếc hộp ra, khi đóng lại, nó làm cho tôi có cảm giác đau buồn, tôi thấy tim mình trong giây lát có chút nhói đau.Vì tôi biết rằng đó chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi vô cùng của một tuần.Tôi chỉ sợ một ngày nào đó chính bản thân mình không còn đủ kiên nhẫn để mở nó cũng như không còn đủ kiên nhẫn để đợi chờ nó tự mở ra với mình. Nếu sự nhàm chán luôn lặp lại, tôi sợ là niềm hân hoan không lưu giữ nhiều trong tôi.Bằng chứng là tôi sẽ chỉ vui trong khoảnh khắc ấy, và từ sáng ngày hôm nay tôi sẽ không nghĩ gì đến nó nữa, coi như nó chưa từng tồn tại.Chỉ đến tối thứ 6, hoặc thứ 7 tuần sau, tôi lại biết rằng, mình đã có một chiếc hộp niềm vui, niềm tin yêu ở trên đời. Và tôi nó chỉ mở duy nhất vào ngày tối thứ 6, hoặc thứ 7 hàng tuần.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Được dixuyenquamuathu sửa chữa / chuyển vào 10:05 ngày 23/11/2003
  9. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    23.11
    Hôm qua đang nấu cơm trưa thì Z gọi Z đang ở Dewoo, tự dưng thích đi chơi H có đi không, có 3 người rồi, H gọi cho HP đi, tớ không làm sao gọi được cho thằng M.Mình quay số nhưng HP đang ở Hải Phòng.
    Vội vàng tống hết đồ ăn đang chế biến dở vào tủ lạnh,loay hoay mãi mới bò được ra Dewoo. Z,CC,và A thấy mình vừa bước xuống xe buýt đã kêu trời đất, làm gì mà lâu thế không biết. Ôi chao, từ sáng chưa nhét gì vào bụng, đói mèm, lúc ấy là 12h30 trưa nên chỉ biết cười méo xệch. Ra Bờ Hồ đi, P đang đợi ở đó rồi.
    Vừa nhìn thấy P, Z đã kêu hôm nay P trông như chú rể. Còn P thì lại méo xệch kêu hôm nay lại cho ăn mầm đá lần hai hay sao mà tới muộn thế. Cả bọn lòng vòng chui vào hàng ăn ở Tràng Tiền ăn cơm rang. CC nói liên hồi gạ gẫm P mua bảo hiểm. Cả bọn vừa ăn vừa đùa nhau ầm ĩ. Z ăn cơm thường nhưng chén sạch rau và thức ăn, để lại gần một đĩa cơm nguyên nên P trêu thế này ai vào lại tưởng Z đang ăn kiêng.
    Ăn xong A về, bốn đứa còn lại chui lên cà fê Sinh Viên ở Bờ Hồ. Quán nhỏ, trông hơi bụi bặm và cổ cổ. Ngồi ngoài ban công có thể nhìn xuống đường và Hồ Gươm. Quán bụi bặm nên khách cũng toàn những người trầm lặng và kỳ dị,nếu không muốn nói là lập dị. Có gã tóc dài ngồi nghiêng người tựa đầu vào bức tường cáu bẩn, xỉn mầu thời gian. Có gã trông gày như cò hương, chơi cả một cây bò hình như cả tháng chưa biết đến ô mô là gi,say sưa ngồi thổi kèn Acmonika bên ban công ngập tràn ánh nắng. Gã thổi đủ các thể loại, toàn những bản nhạc hay của Nga,Nhật,Anh?Chỉ có bốn đứa là nổ như pháo rang. Được một lúc thì P đưa CC đi gội đầu, mình và Z ngồi lại. Z bảo H mặc áo len trông hơi béo. Hôm nọ H mặc áo xanh kia trông trẻ và gầy. Đừng mặc mấy cái bộ quần áo hôm đầu tớ gặp ấy, trông già dặn và đứng đắn quá. Ừ, thì đi làm văn phòng thì nên mặc thế mà. Nhưng cũng vui, vì Z lại quan tâm đến cả chuyện ăn mặc của mình nữa. Thực ra lâu lắm rồi mình cũng không buồn để ý cơ.
    P và CC quay trở lại. Thì ra bọn họ chả đi gội đầu mà mua vòng cổ và dây buộc tóc. Z cứ kêu ầm cả lên là không thích dây buộc tóc ấy. P bảo buộc tờ 10K lên trông đẹp hơn.Lúc này mới 3h chiều nhưng trời đã tắt nắng và có cái se se lạnh. Cả bọn chưa muốn về nhưng cũng chẳng biết đi đâu, có một đứa bảo lên Phủ đi, thế là đi. Đường vào Phủ, lúc này thời tiết rất đẹp, hai bên mướt mầu xanh của thông, mình và Z đều xuýt xoa và đều có cảm giác như đang đi chơi ngày tết. Hai đứa thay nhau hát câu được câu chăng những bài hát của Trịnh và những bài hát về Hà Nội. Mình bảo tớ chả thuộc chọn vẹn một bài hát hay một bài thơ nào. Cứ hát được đôi câu lại bắt Z hát tiếp. Cả bọn phi vào phủ. Z bảo có cái gì. Có cái chùa thôi.Thôi chả vào,lại quay ra. Cũng chả biết đi đâu. Z muốn đến một nơi nào đó không ai quan tâm đến mình. Hay ra bãi sông Hồng? Rét. Hay ra bãi tre. Ừ, đi. Ngang đường CC gọi cho một anh bạn cùng công ty Z và CC. ?oNghe đồn cả Hà Nội nói hôm nay anh mời bọn em đi ăn, bọn em đến nhà anh bây giờ nhé, đang ở Âu Cơ.?
    Lúc này gió như mạnh hơn và trời thì hoàn toàn chả có chút nắng nào. Bỗng dưng lại gặp hàng hoa hướng dương bên đường. Những bông hoa vàng rực có lẽ thật phù hợp với một chiều đầu đông không nắng. Có hai bó và Z muốn mua cả hai. Không thuận mua vừa bán nên cả bọn đi nhưng Z có vẻ vẫn tiếc. Z có thói quen đến nhà ai thường hay mua hoa. Không mua được hoa cho anh bạn kia nên Z cứ áy náy.Bây giờ mới hiểu vì sao đợt trước mời Z đi uống Z đã mua tặng mình hoa thạch thảo. Mình cũng rất yêu hoa nhưng lâu rồi mình không còn thói quen hoa hoét gì cả.Nói tóm lại là lâu rồi mình chả quan tâm đến bất cứ thứ gì kể cả bản thân. Z bảo đi mua hoa mà nhìn thấy cái người bán hoa mặt khó đăm đăm thì mất cả hứng. Ừ thì không phải ai cũng giống mình mà, nên không nên muốn người ta phải làm mình hài lòng. Và chuyện kia thì đừng áy náy làm gì, đấy là thói quen của Z thôi chứ người khác họ không nghĩ gì đâu. Ở Z có cái mạnh mẽ hơn mình nhưng có những cái lãng mạn hơn mình. Lâu rồi, mình cũng không hiểu mình là ai và như thế nào nữa.Mình và Z có vẻ hợp chuyện nên mình có thể kể với Z nhiều chuyện cũng như Z có thể kể với mình về những người bạn của Z. Mình thấy quý Z chỉ đơn giản là Z quý mình. Chẳng biết có phải thế không nhưng mình thấy thế. Dù sao ở hai đứa cũng có một vài điểm chung cơ bản, và thấy Z, hình như mình thấy lại mình. Phải dám sống trọn vẹn với những gì mà mình yêu quý.
    Anh L, người bạn mà chúng mình đến thăm quả là người vui tính. Trên đường đi Z đã kể rằng anh này nói chuyện cực kỳ vui luôn. Nhìn anh đã thấy nhộn rồi chứ chưa muốn nói là nghe anh nói. Mấy anh em nói chuyện một lúc rồi kéo nhau ra Ngô Sĩ Liên ăn miến và bánh đa cua. Quay ra đến Văn Miếu, CC bảo CC và P quay lại đường Âu Cơ mua hoa hướng dương. Tự dưng thấy thích thôi.Mọi người cứ đi đâu đi rồi bọn tôi sẽ đuổi theo. Z cứ hí hửng là sẽ mua hoa tặng Z. Z hỏi anh L bây giờ đi đâu? Anh L bảo không biết.Mình bảo: Thôi, thế ra Hàng Trống có quán cà fê của bọn Nhật em thường ngồi đó hồi SV. Ở đây không gian cực đẹp và yên tĩnh, và chỉ mở duy nhất một điệu nhạc không lời.
    Ba anh em đến trước. Z và anh L lại ngồi tán chuyện. Mình lang thang ra ngoài Bờ Hồ gọi điện cho mẹ, mua một tớ báo mình thường mua và năm hộp kem. Quay lai thì CC và P đã ở đó rồi. P kêu lạnh thế này mà ăn kem. Ừ, tự dưng thích. Hai bó hướng dương to tướng dựng ở bên cạnh bàn trông như hai vạt nắng. Cả bọn lại buôn như pháo nổ. Quán này xưa nay tính lặng chắc chưa bao giờ đón tiếp những vị khách vui tính đến thế. Anh L cứ rút điện thoại liên hồi vì hình như có bạn cũ vừa sinh em bé.. Mọi người cứ nghe anh nói chuyện chỉ biết bò lăn ra cười.
    6h anh L đi xem ở SVD. P đưa CC về để CC đi xem Rock. Còn mình và Z đến Cà fê báo gặp hội nhạc Trịnh. Z cứ suýt xoa. Bọn kia đểu thế. tưởng mua hoa tặng mình cơ. Hoá ra lại không tặng. Thôi, tớ với Z đi mua hoa bây giờ cũng được mà. Hai đứa lại đi lòng vòng, vừa đi vừa hát, Z lại kể chuyện, còn mình chả muốn kể chuyện gì vì đơn giản là chưa có gì khúc mắc cần giải toả cả. Chỉ thấy gió lạnh ùa vào tai và tóc thì để cho bay tự nhiên từ chiều tới giờ.Bao giờ cũng thế, uống cà fê vào là người cứ lâng lâng và hát thì cực phê. Vào hàng hoa, bảo Z thích hoa gì tớ mua tặng Z. Z chọn một cành lan trắng, trông ẻo lả chết đi được. Mình thì cũng ngố, xách nguyên nó ra. Z bảo, thế này đi đường có mà rụng hết. Lại quay vào bảo anh gói cho em bó này. Anh chủ hàng hoa cứ thoăn thoắt với các loại lá, các loại giấy, cuối cùng thì cành lan trắng mỏng manh và yếu ớt cũng được bao bọc bởi những cành lá cứng cáp, trông nó nổi hẳn lên và rất đẹp. Một bó hoa có phong cách lạ. Vui vì Z thích, thế thôi. Vui nữa là dường như Z đang làm cho mình thấy yêu đời lại, yêu những cái tinh tuý. Vì thú thực là lâu rồi mình không cẩn thận và tẩn mẩn với hoa lá cành nữa.
    Hai đưa đến cà fê Báo, chọn một bàn nhỏ bên ngoài gần cây râm bụt, phía sau là cây ngâu toà hương thơm dìu dịu. Hai đứa gọi trà đào. Đơn giản vì bây giờ mình không thể ăn cũng như uống nổi thêm thứ gì. chỉ muốn ngửi mùi thơm của trà.
    Được một lát thì mọi người bắt đầu đến đông. Bên nhạc Trịnh mình không quen ai cả, trừ một cô bé cũng ở Thi ca thôi. Z nhắn cho cô bé nói rằng em có đưa được chị H về không. Z cũng đang cần gặp nó để chuyển quà gửi từ nam ra. Cuối cùng thì không chỉ riêng cô bé đó mà cả 6 vị Thi ca nữa cũng đến. Ra đây anh bảo, phím nhau trước nhé, không được để lộ tên nick thật của mọi người ra, bịa lung tung hoặc là bạn đi kèm nhé. Eo ơi, bọn này ghét, nếu em không có ở đây nghĩa là cả hội đi mà không gọi em nhé. Nhà thì xa, gọi cho thì chả thấy ở nhà.Hôm qua bọn anh gọi có thấy đâu, cả hội gặp nhau để nhận quà của anh H trong nam.
    Z chuyển quà cho cô bé kia rồi về trước.Z không muốn vào bên trong. Chắc là có lý do gì. Mình phải bám theo hội Thi ca thôi nếu không chẳng ai đưa về.Lúc ấy khoảng 7h30.
    Box nhạc Trịnh tổ chức rất quy mô, nhưng order quá, tất cả ngồi im lặng và dường như không có sự vui vẻ và giao cảm giữa các thành viên. Họ tổ chức sinh nhật cho tất cả các thành viên sinh tháng 11, mời nhạc công đến chơi viôlôn nhạc Trịnh. Có người đệm đàn ghi ta cho từng thành viên hát.Lần lượt, người này lên hát người kia lên hát những bài hát trầm buồn.Không khi thật trầm lắng. Họ có đầy đủ ga to, rượu, bánh kẹo hoa quả, nhưng tuyệt nhiên ít thấy họ chuyện trò với nhau. Trong không khí ấy, thường người ta hay suy tư nhiều hơn.Từ sáng mấy cuộc cà fê nên mình không động đến bất cứ thứ gì, vì đã quá sợ phải nhét thêm cái gì vào bụng. Họ vẫn uống, và cắt bánh. Lúc giới thiệu, mấy anh em thi ca dấu bặt tung tích, nói tên lung tung, ngồi được gần một tiếng, cứ thì thầm trầm lặng như thế, một anh trong thi ca đứng lên phát biểu. ?oNói thật với các bạn, tụi mình ở bên Thi ca sang đây giao lưu thôi. Xin giới thiệu lần lượt từng thành viên. Lúc nãy nghe các bạn hát rồi, bây giờ chúng tôi cũng muốn góp vui, nói thật là tôi không thích nhạc Trịnh lắm, tôi xin hát một bài.? Mình và một cô bạn nữa cũng hát. Nhưng không hay bằng khi đi hát với Gà và Thi Ca.Thấy không khí ở đây quá căng thẳng. Xong màn hát giao lưu mấy anh em thi ca xin phép. Cả bọn nhẩy xuống đường, cười nói liên miên. Box Trịnh chơi thế này không sâu, order quá, không có giao cảm tí nào cả, cứ phải thoải mái tự nhiên như anh em mình. Lúc ấy là 9h tối, mấy anh em ra Nguyễn Du, ngồi một quán vỉa hè có ghế mây, nhìn ra hồ, tranh nhau hát ầm ĩ, tất tần tật các bài nhạc trẻ,nhạc nước ngoài, tiền chiến, nhạc thiếu nhi và các bài hát xuyên tạc. Còn tranh nhau hát mới sợ chứ. Mình cứ liên tục đòi về vì quá muộn và mình luôn sợ bị hàng xóm dị nghị. Nhưng bên Thi ca bao giờ cũng có nguyên tắc cùng nhau đưa từng người về nhà một. Và bao giờ mình cũng là người về gần cuối vì nhà khá xa.
    Dọc đường,mình suy nghĩ miên man về nhiều thứ. Tại sao đi giữa mọi người mà vẫn nghĩ về một người?Có những cái hoà đồng nhưng vẫn có những cái xa lạ và lạc lõng.Nghĩ về cả những người bạn cũ mà vì một số lý do nào đó mình không còn liên hệ lại nữa. Giờ này, họ đang làm gì? Có vui vẻ hay không? Giờ này, có người đã ngủ hay vừa lang thang ngoài nét về? Dường như, càng ngày mình càng khác, càng biết da diết và nâng niu cho một nỗi niềm dù biết đó chỉ là ảo tưởng thì phải.Vì, trước kia, khi nhận ra là ảo tưởng, mình tìm mọi cách để gạt bỏ luôn.Vì không đủ cứng rắn để chung sống với nỗi hoang mang hay lòng tự ái cũng như nỗi buồn vô vọng. Nhưng rồi nhận ra thế thì cuộc sống này vô nghĩa quá, và không hiểu mình đang làm gì và mình là ai nữa. Và dường như mình vẫn thế không đổi thay từ trước tới nay. Giữa đông người vẫn nghĩ về một điều nào đó. Càng vui vẻ, càng ồn ào bao nhiêu thì cái thẳm sâu càng da diết hơn.
    Mình về nhà lúc 11 giờ đêm, không cho xe nổ máy vào ngõ mà đi bộ về. Nhẹ nhàng mở khoá, nhẹ nhàng lách cửa vào nhà. Một nỗi đơn côi xâm chiếm và lan toả khắp căn phòng vắng lặng. Trong lòng lại vang lên những câu hát lúc chiều với Z ?oKhông có ngôi sao nào, trò chuyện cùng em đêm nay, không có ngọn gió nào, trò chuyện cùng em đêm nay, chỉ có bóng tối thân quen trong căn phòng em ở, chỉ có bóng tối thân quen khoảng trống em nhìn. Bóng tối đen như ly cà fê, bóng tối đắng như ly cà fê, em uống từng ngụm nhỏ bóng tối, từng ngụm nhỏ bóng tối??. Nhắn tin cho một người bạn hỏi hôm nay ở nhà có buồn không?Xong rồi lại ân hận, lẽ ra không nên thế.Bởi lúc nào cũng quan tâm đến người khác nên không cảm nhận được sự quan tâm của người khác cho mình. Biết chờ một chút có lẽ sẽ thấy vui hơn.Đọc hết hai tờ báo mà vẫn không buồn ngủ. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhắm mắt.
    Và một đêm lại qua, một ngày mới lại đến. Rất nhiều việc phải làm. Nhiều việc phải lo.Chiều nay hẹn Z đi sắm quần áo mùa đông.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  10. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .

Chia sẻ trang này