1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

nhật ký online

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi giotmuathu, 04/08/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Salix7911

    Salix7911 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2002
    Bài viết:
    294
    Đã được thích:
    0
    Ngày 13......
    Nghĩ gì mà hôm nay lại hát "Cánh chim giang hồ" của Trịnh? Hát cho ai nghe, phải là tôi không em?
    Như là mây giang hồ
    Lang thang cùng với gió
    Lạc loài nơi chốn xa
    Như là chim xa đàn
    Giấu nỗi buồn trong cánh
    Hẹn hò với giấc mơ
    Hẹn về nghiêng cánh vui bên làng xưa
    Có con sông vạm vỡ
    Có bóng cây vườn cũ
    Hẹn đền em nỗi lo
    Những ngày tháng qua
    Đêm từng đêm bay về
    Quê hương là nỗi nhớ
    Đời nhẹ như lá thu....

    Mình đang nghĩ và nhớ gì vậy mình ơi?

    Có một quả tim nho nhỏ
    Để quên trên nắp vĩ cầm
    Tháng năm vô tình đi mất
    Vỡ tan
    Vì ai
    Biết không?
  2. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Có gì đâu mà khóc
    Có gì đâu mà cười
    Niềm vui như gió thoảng
    Nỗi buồn tựa mây trôi...
    Hà Nội đã vào thu, nắng mỏng tang trôi nhẹ trên những bức tường mầu vàng nhạt. ... Kìa tháng ngày đang trôi.
    Lại đi qua một mùa thương nhớ. Qua bao nhiêu hò hẹn không kịp giữ lời, qua những nỗi mong chờ chợt thành dửng dưng quên lãng. Để rồi lại âm thầm nghe lòng mình nghẹn lại trước những giận hờn trách móc. Giá như có thể níu lại tháng ngày qua.
    Khóc được thì cứ khóc, tại sao không? Khóc xong lại nhoẻn cười, như chưa từng vướng bận. Giũ sạch những nỗi buồn cho tan đi với gió và ngồi với mùa thu...
    Này em bâng khuâng gì thế
    Ban mai dậy hát bên thềm
    Hay là... có niềm xao xuyến
    Ai vừa thắp lửa con tim?<
  3. Rosebaby

    Rosebaby Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/12/2002
    Bài viết:
    792
    Đã được thích:
    0
    Có gì đâu mà khóc
    Có gì đâu mà cười
    Niềm vui như gió thoảng
    Nỗi buồn tựa mây trôi...
    Hà Nội đã vào thu, nắng mỏng tang trôi nhẹ trên những bức tường mầu vàng nhạt. ... Kìa tháng ngày đang trôi.
    Lại đi qua một mùa thương nhớ. Qua bao nhiêu hò hẹn không kịp giữ lời, qua những nỗi mong chờ chợt thành dửng dưng quên lãng. Để rồi lại âm thầm nghe lòng mình nghẹn lại trước những giận hờn trách móc. Giá như có thể níu lại tháng ngày qua.
    Khóc được thì cứ khóc, tại sao không? Khóc xong lại nhoẻn cười, như chưa từng vướng bận. Giũ sạch những nỗi buồn cho tan đi với gió và ngồi với mùa thu...
    Này em bâng khuâng gì thế
    Ban mai dậy hát bên thềm
    Hay là... có niềm xao xuyến
    Ai vừa thắp lửa con tim?<
  4. Salix7911

    Salix7911 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2002
    Bài viết:
    294
    Đã được thích:
    0
    7h42: Đánh rơi bên hồ...Hơn một lần nghe và tự hát cho mình nghe...Bao giờ cũng là một điều gì đó rất khó gọi tên nhưng ám ảnh. Và nỗi hoang mang tưởng ngủ yên lại đầy ắp, đầy ắp trong sự trống rỗng ngột ngạt. Giọng Thu Phương hoang hoải hơn bao giờ hết.
    Tự nhiên thấy mình hâm hâm, từ chối ra phố dạo chơi để ngồi nhìn màn hình máy tính loang loáng và nhìn câu chữ cứ chuội ra khỏi cái nhìn chính mình...
    Vẫn sợ nghe bài hát này khi chiều xuống. khi lòng mình bất ổn hoặc trống rỗng. Vậy nghĩ sao mà cứ trở đi trở lại với giai điệu đó...........
    Đi qua một mùa thương nhớ...Có trôi qua là hết không You ơi? Tôi vừa khao khát sự thay đổi, thay đổi để mình không còn là mình ngày hôm qua và hôm nay... thay đổi để vững vàng hơn và những điều mới mẻ lại tới. Vừa sợ hãi, hoang mang trưóc những xáo trộn.......Biết đâu được cái sự hơn thua? Nhưng không thay đổi, không xáo trộn, không can đảm vứt bỏ một vài thói quen nào đó thì cũng có nghĩa là đứng yên bên lề cuộc sống
    Đi qua dòng sông
    Nụ hôn em đánh rơi bên bờ
    Dòng sông qua biết bao mùa lũ
    Nụ hôn rơi biết đâu ai tìm
    Theo mưa về phố
    Bởi vì đâu mắt em hay buồn
    Ngày mưa đi nắng trôi ngoài bãi
    Ngày mưa đi nối con sông dài
    Mây che đầu non
    Đã quên đi chưa hay còn mang nỗi sông đau
    Trôi qua là hết
    Có ai đam mê như là tôi đã yêu em
    Đi qua dòng sông
    Nụ hôn rơi đã quên lâu rồi
    Dòng sông trôi giống em lặng lẽ
    Mặc tình yêu hoá thân trong lòng

    Đánh rơi bên hồ...Gì hả You? Một thời đầy những nông nổi, lãng đãng, vu vơ nhưng cũng đầy tràn những tha thiết, đam mê và những niềm vui không ngờ?! Không đâu...Chỉ một nụ hôn đấy chứ

    Có một quả tim nho nhỏ
    Để quên trên nắp vĩ cầm
    Tháng năm vô tình đi mất
    Vỡ tan
    Vì ai
    Biết không?
  5. Salix7911

    Salix7911 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/12/2002
    Bài viết:
    294
    Đã được thích:
    0
    7h42: Đánh rơi bên hồ...Hơn một lần nghe và tự hát cho mình nghe...Bao giờ cũng là một điều gì đó rất khó gọi tên nhưng ám ảnh. Và nỗi hoang mang tưởng ngủ yên lại đầy ắp, đầy ắp trong sự trống rỗng ngột ngạt. Giọng Thu Phương hoang hoải hơn bao giờ hết.
    Tự nhiên thấy mình hâm hâm, từ chối ra phố dạo chơi để ngồi nhìn màn hình máy tính loang loáng và nhìn câu chữ cứ chuội ra khỏi cái nhìn chính mình...
    Vẫn sợ nghe bài hát này khi chiều xuống. khi lòng mình bất ổn hoặc trống rỗng. Vậy nghĩ sao mà cứ trở đi trở lại với giai điệu đó...........
    Đi qua một mùa thương nhớ...Có trôi qua là hết không You ơi? Tôi vừa khao khát sự thay đổi, thay đổi để mình không còn là mình ngày hôm qua và hôm nay... thay đổi để vững vàng hơn và những điều mới mẻ lại tới. Vừa sợ hãi, hoang mang trưóc những xáo trộn.......Biết đâu được cái sự hơn thua? Nhưng không thay đổi, không xáo trộn, không can đảm vứt bỏ một vài thói quen nào đó thì cũng có nghĩa là đứng yên bên lề cuộc sống
    Đi qua dòng sông
    Nụ hôn em đánh rơi bên bờ
    Dòng sông qua biết bao mùa lũ
    Nụ hôn rơi biết đâu ai tìm
    Theo mưa về phố
    Bởi vì đâu mắt em hay buồn
    Ngày mưa đi nắng trôi ngoài bãi
    Ngày mưa đi nối con sông dài
    Mây che đầu non
    Đã quên đi chưa hay còn mang nỗi sông đau
    Trôi qua là hết
    Có ai đam mê như là tôi đã yêu em
    Đi qua dòng sông
    Nụ hôn rơi đã quên lâu rồi
    Dòng sông trôi giống em lặng lẽ
    Mặc tình yêu hoá thân trong lòng

    Đánh rơi bên hồ...Gì hả You? Một thời đầy những nông nổi, lãng đãng, vu vơ nhưng cũng đầy tràn những tha thiết, đam mê và những niềm vui không ngờ?! Không đâu...Chỉ một nụ hôn đấy chứ

    Có một quả tim nho nhỏ
    Để quên trên nắp vĩ cầm
    Tháng năm vô tình đi mất
    Vỡ tan
    Vì ai
    Biết không?
  6. kitty_sona

    kitty_sona Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    17.08.03
    Tuần trước đọc được trên báo bài người ta dịch từ Net, định chờ mọi người đọc xong rồi cất đi, cuối cùng lại quên. Hôm nay tranh thủ tìm được tờ báo, gõ lại post lên trang Nhật Ký, cất ở trên này khỏi lo thất lạc.
    Mà với cuộc sống bây giờ thì những truyện ?ongày xửa ngày xưa?? thế này nên kể cho ai, cho lứa tuổi nào nghe được nhỉ

    Tình yêu và Lý Trí

    Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, tính tốt và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, tính tốt và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: ?oChúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!?. Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu chơi. Lý Trí la lớn: ?oNày các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!?.
    Lý Trí đứng tựa vào gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: ?oMột, hai, ba??, tính tốt và thói xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất. Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn. Tham Lam trốn trong một bao tải?
    Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi? tám mươi? chín mươi. Lúc này, tất cả đều tìm một chỗ nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
    Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đoá hồng?
    Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến? cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu. Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: ?oTôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu ******** Yêu đấy?.
    Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: ?oTôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ??.
    Tình Yêu nói: ?oBạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường trở lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi?.
    Và đó là lý do vì sao Tình Yêu thường mù quáng và phải luôn đồng hành với Lý Trí.

    ... Put your head on my shoulder...
  7. kitty_sona

    kitty_sona Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0
    17.08.03
    Tuần trước đọc được trên báo bài người ta dịch từ Net, định chờ mọi người đọc xong rồi cất đi, cuối cùng lại quên. Hôm nay tranh thủ tìm được tờ báo, gõ lại post lên trang Nhật Ký, cất ở trên này khỏi lo thất lạc.
    Mà với cuộc sống bây giờ thì những truyện ?ongày xửa ngày xưa?? thế này nên kể cho ai, cho lứa tuổi nào nghe được nhỉ

    Tình yêu và Lý Trí

    Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, tính tốt và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. Một ngày nọ, tính tốt và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: ?oChúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!?. Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu chơi. Lý Trí la lớn: ?oNày các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!?.
    Lý Trí đứng tựa vào gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: ?oMột, hai, ba??, tính tốt và thói xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây. Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất. Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn. Tham Lam trốn trong một bao tải?
    Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi? tám mươi? chín mươi. Lúc này, tất cả đều tìm một chỗ nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
    Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đoá hồng?
    Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến? cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu. Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: ?oTôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu ******** Yêu đấy?.
    Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: ?oTôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ??.
    Tình Yêu nói: ?oBạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường trở lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi?.
    Và đó là lý do vì sao Tình Yêu thường mù quáng và phải luôn đồng hành với Lý Trí.

    ... Put your head on my shoulder...
  8. kitty_sona

    kitty_sona Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0

    02.09.03
    Xong mấy ngày thử việc mới. Chuyện gì cũng xem là thử thách, cắm đầu vào làm chẳng nghĩ ngợi gì hết. Nhỏ bạn chưa đi làm nhưng có vẻ ?ogià đời? hơn mình, cảnh cáo mình nhiều điều. Nó bảo sinh viên mới tốt nghiệp đi làm còn lớ ngớ, nhìn đồng tiền to lớn lắm, trong khi cùng số tiền đó với những người khác thì chẳng là gì cả, vì mình kiếm tiền, mình cần tiền, còn người ta khi có nhiều tiền rồi lại cần cái khác! Tự thấy mình cũng hiểu biết lắm, mình hiểu nhiều điều hơn cả nhỏ bạn nữa nhưng những hiểu biết đó với mình chẳng có ý nghĩa gì hết. Người ta cần gì, muốn gì cũng vì phục vụ nhu cầu cuộc sống của người ta. Những cái vui trong cuộc sống với mỗi người có một định nghĩa riêng. Tại sao mình phải cảnh giác? Có lẽ với mình công việc hay cuộc sống nói chung là 1 trò chơi. Mình sẽ có lúc mất mạng, có lúc thêm mạng nhưng cái chính là đã chơi hết mình, có gì phải hối tiếc! Còn rất nhiều điều mới từ cuộc sống mà mình chấp nhận trả giá để tìm hiểu?
    Vậy mà vẫn có chuyện làm mình chựng lại. Có lúc muốn phá tung mọi lề lối cũ nhưng cứ như có bức tường thành chặn lại. Mình bình thản thật sự hay đó là cảm giác ảo, có phải mình đang chạy trốn những điều có thể làm mình nổ tung?!!! Ngay cả khi mình cảm thấy thoải mái lúc này, hoàn toàn không buồn bực, thất vọng mà mình cũng không tự tin được đó là cảm giác thật hay ảo!!! Tại sao mình lại quá bình thản vậy?! Cứ giống như không còn chút cảm xúc. Thế là thế nào?
    Hồi chiều buột miệng nói với người bạn ?omuốn bị đụng xe cho mất trí nhớ quên hết mọi chuyện, chẳng còn nhận ra ai?, bạn nói rủi không mất trí nhớ mà bị tàn tật báo gia đình? Hì hì? mình nghĩ tiêu cực? cho đôi lúc có cảm giác giống những người tiêu cực thôi... Mà cũng chưa hẳn nghĩ vậy là tiêu cực. Có những người thật sự cần được mất trí nhớ. Còn mình bây giờ? Trời đất chứng giám mình chẳng bao giờ ghét bỏ những chuyện đã qua?


    I still believe...
  9. kitty_sona

    kitty_sona Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    327
    Đã được thích:
    0

    02.09.03
    Xong mấy ngày thử việc mới. Chuyện gì cũng xem là thử thách, cắm đầu vào làm chẳng nghĩ ngợi gì hết. Nhỏ bạn chưa đi làm nhưng có vẻ ?ogià đời? hơn mình, cảnh cáo mình nhiều điều. Nó bảo sinh viên mới tốt nghiệp đi làm còn lớ ngớ, nhìn đồng tiền to lớn lắm, trong khi cùng số tiền đó với những người khác thì chẳng là gì cả, vì mình kiếm tiền, mình cần tiền, còn người ta khi có nhiều tiền rồi lại cần cái khác! Tự thấy mình cũng hiểu biết lắm, mình hiểu nhiều điều hơn cả nhỏ bạn nữa nhưng những hiểu biết đó với mình chẳng có ý nghĩa gì hết. Người ta cần gì, muốn gì cũng vì phục vụ nhu cầu cuộc sống của người ta. Những cái vui trong cuộc sống với mỗi người có một định nghĩa riêng. Tại sao mình phải cảnh giác? Có lẽ với mình công việc hay cuộc sống nói chung là 1 trò chơi. Mình sẽ có lúc mất mạng, có lúc thêm mạng nhưng cái chính là đã chơi hết mình, có gì phải hối tiếc! Còn rất nhiều điều mới từ cuộc sống mà mình chấp nhận trả giá để tìm hiểu?
    Vậy mà vẫn có chuyện làm mình chựng lại. Có lúc muốn phá tung mọi lề lối cũ nhưng cứ như có bức tường thành chặn lại. Mình bình thản thật sự hay đó là cảm giác ảo, có phải mình đang chạy trốn những điều có thể làm mình nổ tung?!!! Ngay cả khi mình cảm thấy thoải mái lúc này, hoàn toàn không buồn bực, thất vọng mà mình cũng không tự tin được đó là cảm giác thật hay ảo!!! Tại sao mình lại quá bình thản vậy?! Cứ giống như không còn chút cảm xúc. Thế là thế nào?
    Hồi chiều buột miệng nói với người bạn ?omuốn bị đụng xe cho mất trí nhớ quên hết mọi chuyện, chẳng còn nhận ra ai?, bạn nói rủi không mất trí nhớ mà bị tàn tật báo gia đình? Hì hì? mình nghĩ tiêu cực? cho đôi lúc có cảm giác giống những người tiêu cực thôi... Mà cũng chưa hẳn nghĩ vậy là tiêu cực. Có những người thật sự cần được mất trí nhớ. Còn mình bây giờ? Trời đất chứng giám mình chẳng bao giờ ghét bỏ những chuyện đã qua?


    I still believe...
  10. giotmuathu

    giotmuathu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    1.956
    Đã được thích:
    0
    Có điều gì xa lạ
    Cứ quyện lấy trí óc tâm hồn ta
    Sao giấc ngủ chập chờn mệt mỏi quá
    Căn phòng đèn thắp sáng
    Mà chừng đâu đây lãng đãng những bóng ma
    Ngày tháng đã qua có bao giờ trở lại
    Chân cầu vẫn im lìm để dòng nước mãi trôi xa
    Mà bàn tay còn tiếc nuối
    Giữ làm sao được thời gian mà cứ cố hoài
    Kỷ niệm đã chia phôi
    Đã cho đi thì gửi theo cả tiếng thở dài
    Ngoài kia
    Trời thấp thoáng ánh ban mai ...
    Em nhón gót qua ô vuông ngắm ban mai mỏng mảnhSài Gòn nghiêng những mầm mưa

Chia sẻ trang này