1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

nhật ký online

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi giotmuathu, 04/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. itakeni

    itakeni Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    thèm ngủ nhưng lại không muốn ngủ . Vẫn thức chưa đã ! Sáng 5g rưỡi đã phải bật dậy, sửa soạn đến 6h rưỡi thì đón bus, lấy xe điện, mất cả 2 tiếng đồng hồ đi từ nhà đến chỗ làm. Chiều về nhà đã 7g rưỡi tối, loanh quanh chẳng làm được gì lại đi ngủ . Chán vậy đó ! Vậy mà có mấy ông boss già ngủ không được đi làm sớm nên đòi hỏi mấy đứa nhóc có mặt 7g rưỡi sáng . Không biết lúc đó fải thức từ mấy giờ nữa . Đúng là khùng điên!
    mệt, nhưng những suy nghĩ vu vơ về anh ta vẫn lén len lỏi trở lại . Không còn cảm xúc mạnh nhưng nó vẫn làm lòng chao nghiêng đôi chút. Biết bao giờ mới thoát khỏi cái ám ảnh này ?!!!
  2. itakeni

    itakeni Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    thèm ngủ nhưng lại không muốn ngủ . Vẫn thức chưa đã ! Sáng 5g rưỡi đã phải bật dậy, sửa soạn đến 6h rưỡi thì đón bus, lấy xe điện, mất cả 2 tiếng đồng hồ đi từ nhà đến chỗ làm. Chiều về nhà đã 7g rưỡi tối, loanh quanh chẳng làm được gì lại đi ngủ . Chán vậy đó ! Vậy mà có mấy ông boss già ngủ không được đi làm sớm nên đòi hỏi mấy đứa nhóc có mặt 7g rưỡi sáng . Không biết lúc đó fải thức từ mấy giờ nữa . Đúng là khùng điên!
    mệt, nhưng những suy nghĩ vu vơ về anh ta vẫn lén len lỏi trở lại . Không còn cảm xúc mạnh nhưng nó vẫn làm lòng chao nghiêng đôi chút. Biết bao giờ mới thoát khỏi cái ám ảnh này ?!!!
  3. the_world_is_not_enough

    the_world_is_not_enough Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2004
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Chiê?u nay đưa chị vê? ngang sông, tự dưng lại thấy nhớ nhớ... Khuya, ngô?i lục lại mấy ba?i viết cu?a mi?nh, chợt gặp lại "nó"... Biết ră?ng mi?nh chă?ng thê? na?o viết 2 lâ?n cho cu?ng 1 ca?m xúc, nhất la? khi nó đaf đi đến tận cu?ng. Thôi đa?nh post lại trên đây - nhật ký lâ?n 2 cho một ngươ?i va? một nga?y đaf cuf - cu?a tôi...
    Sau một chuyến đi, sau một cơn mưa lây rây chỉ đủ làm cay mắt, sau một ngày gió thốc vào khoảng hồn trống hoác, tôi trở về từ dòng sông ấy? Nhớ rõ lắm, chưa bao giờ tôi nhìn thấy nước sông chảy xiết đến vậy ! Có lần anh nói : ?osông Đồng Nai trầm tĩnh và quý phái như một mệnh phụ chứ không như dòng sông quê anh - mạnh mẽ, ồn ào nhảy múa qua núi qua đồi như một cô sơn nữ tuổI đôi mươi??. Vậy thì, anh, chiều nay có chứng kiến sự nổI giận của dòng sông tưởng chừng luôn hiền hòa lặng lẽ này ?
    Nghe Thái Thanh hát Chiều Về Trên Sông, thấy nhớ nhiều lắm? Có nhưfng buô?i chiều nắng trải vàng trên mặt sông, tôi ngồi bên anh, và hát. Những bài hát giờ như những cơn đau trở về theo từng con nước, có khi day dứt, có khi mệt mỏi, có khi vui buồn lửng lơ không rõ rệt? Rồi những chiều trời mưa tầm tã, anh đọc thơ, vu vơ thôi, của ai đó :
    ?oRồi người cũng lại ra đi như đã đến
    Dòng sông xưa vẫn chảy sa mù
    Ta đứng lại bên đời thương dĩ vãng
    Nghe trong hồn cây cỏ mọc hoang vu??

    ?oRồi em cũng phải rời bỏ anh mà đi thôi, lúc đó anh sẽ giống như bài hát của Trịnh, dưới chân người cỏ xót xa đưa??. Phải, anh là cỏ, loài cỏ lạ dẫn đường trong đêm tối cho một vị quân nhân, cho một vương tộc huyền thoại nào đó tận một đất nước xa xôi, như có lần anh giải nghĩa? Và tôi, đơn giản lắm, chỉ muốn được là dòng sông trôi giữa hai bờ cỏ dại, như trong một bài thơ tôi từng viết tặng anh? Anh cười tôi, bằng một câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên, ?oem còn nhỏ làm sao mà hiểu được, mỗi nụ tình ẩn chứa một loài sâu !?o? Tôi cũng chỉ cười, lặng lẽ gom nhặt những cảm xúc còn lưu lại, nguyên sơ và trong suốt?
    Những bài thơ đôi khi như những vết thương lòng, tôi viết ra, trân trọng giữ lại, vài ngày sau lại quăng đi. Tôi đã quăng những nỗi đau của mình như thế biết bao nhiêu lần. Ngu ngốc ! Bởi vì những nỗi đau tồn tại bằng cách đó, nó độc lập! Giờ thì tôi hiểu, dư âm của những vết thương lòng sẽ là bất diệt. Một người bạn viết cho tôi ?oĐôi khi người ta không ngã vì những khó khăn hiện tại, mà vì những dư âm của nó. Người chiến sĩ có thể chiến thắng mọi kẻ thù trên mặt trận, nhưng cũng có thể gục ngã vì một tàn quân bắn lén lúc tan trận trở về??. Thế là, lại có lần tôi lùng sục tìm lại những gì mình đã viết. Không đủ. Thôi, cũng chẳng sao !
    Trong những gì anh viết, bóng dáng những con sông nhiều lắm. Anh cười, nói, tôi cũng là một dòng sông định mệnh, và là dòng sông cuối cùng. Phải, anh nói, nhiều lắm, tôi không nhớ hết. Tôi chỉ tự hỏi, cuộc đời vốn vô tận, đâu là khởi đầu thì người ta chỉ có thể nhận ra khi đã đi được một khoảng khá xa, vậy thì, người ta liệu có thể biết trước đâu sẽ là điểm cuối cùng ? Anh kể tôi nghe câu chuyện về người đàn ông. Khi anh ta hai mươi tuổi, anh ta lang thang trên biển tìm viên ngọc của mình, nhưng lẫn lộn nó với những hòn sỏi. Khi anh ta ba mươi tuổi, anh không còn nhầm lẫn nữa mà đã phân biệt được đâu là sỏi, đâu là ngọc. Và khi anh ta bốn mươi tuổi, anh ta có thể biết rõ đâu là viên ngọc mình cần tìm. Nhưng rất tiếc, đã muộn rồi. Tôi nheo mắt, hỏi : ?oĐê? làm gì??. Anh bâng quơ : ?oChẳng để làm gì cả. Muộn rồi.?
    Thế nào là muộn ? Tôi không rõ. Có lẽ muộn là khi con người ta cảm thấy không còn thời gian để bắt đầu một việc gì đó...
    Tôi lại viết, những bài thơ không phải cho anh, mà dành cho ai đó xa rồi. Viết để giải tỏa cảm xúc, tưởng như những trang giấy là nơi chia sẻ tốt nhất của mình... Nhưng cũng có những đêm không ngủ được, mỗi con chữ đều trở nên nặng nề hơn. Những bài thơ làm tôi mệt mỏi. Tôi quẳng đi. Lại quẳng đi ! Giá như quá khứ cũng có thể dứt bỏ dễ dàng như thế?
    ?oHạnh phúc tôi hạnh phúc tôi?
    Từ những ngày con nước về
    Ngoài trời mưa mau ngoài trời mưa mau
    Tay vuốt mặt không cùng
    Bầy sẻ cũ hom hem
    Chiều mái xám rêu xanh
    Trời êm cao chân nhỏ cũng không về trên dòng sông tội lỗi??o

    Trở về từ một dòng sông, tôi nghe lòng chùng lại. Rồi tất cả cũng sẽ lại vùi chôn dưới bước đi nghiệt ngã của thời gian thôi mà. Tôi không rõ mình có đang mong đợi điều đó hay không?
    Được the_world_is_not_enough sửa chữa / chuyển vào 04:51 ngày 04/06/2004
  4. the_world_is_not_enough

    the_world_is_not_enough Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/05/2004
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Chiê?u nay đưa chị vê? ngang sông, tự dưng lại thấy nhớ nhớ... Khuya, ngô?i lục lại mấy ba?i viết cu?a mi?nh, chợt gặp lại "nó"... Biết ră?ng mi?nh chă?ng thê? na?o viết 2 lâ?n cho cu?ng 1 ca?m xúc, nhất la? khi nó đaf đi đến tận cu?ng. Thôi đa?nh post lại trên đây - nhật ký lâ?n 2 cho một ngươ?i va? một nga?y đaf cuf - cu?a tôi...
    Sau một chuyến đi, sau một cơn mưa lây rây chỉ đủ làm cay mắt, sau một ngày gió thốc vào khoảng hồn trống hoác, tôi trở về từ dòng sông ấy? Nhớ rõ lắm, chưa bao giờ tôi nhìn thấy nước sông chảy xiết đến vậy ! Có lần anh nói : ?osông Đồng Nai trầm tĩnh và quý phái như một mệnh phụ chứ không như dòng sông quê anh - mạnh mẽ, ồn ào nhảy múa qua núi qua đồi như một cô sơn nữ tuổI đôi mươi??. Vậy thì, anh, chiều nay có chứng kiến sự nổI giận của dòng sông tưởng chừng luôn hiền hòa lặng lẽ này ?
    Nghe Thái Thanh hát Chiều Về Trên Sông, thấy nhớ nhiều lắm? Có nhưfng buô?i chiều nắng trải vàng trên mặt sông, tôi ngồi bên anh, và hát. Những bài hát giờ như những cơn đau trở về theo từng con nước, có khi day dứt, có khi mệt mỏi, có khi vui buồn lửng lơ không rõ rệt? Rồi những chiều trời mưa tầm tã, anh đọc thơ, vu vơ thôi, của ai đó :
    ?oRồi người cũng lại ra đi như đã đến
    Dòng sông xưa vẫn chảy sa mù
    Ta đứng lại bên đời thương dĩ vãng
    Nghe trong hồn cây cỏ mọc hoang vu??

    ?oRồi em cũng phải rời bỏ anh mà đi thôi, lúc đó anh sẽ giống như bài hát của Trịnh, dưới chân người cỏ xót xa đưa??. Phải, anh là cỏ, loài cỏ lạ dẫn đường trong đêm tối cho một vị quân nhân, cho một vương tộc huyền thoại nào đó tận một đất nước xa xôi, như có lần anh giải nghĩa? Và tôi, đơn giản lắm, chỉ muốn được là dòng sông trôi giữa hai bờ cỏ dại, như trong một bài thơ tôi từng viết tặng anh? Anh cười tôi, bằng một câu thơ của Nguyễn Tất Nhiên, ?oem còn nhỏ làm sao mà hiểu được, mỗi nụ tình ẩn chứa một loài sâu !?o? Tôi cũng chỉ cười, lặng lẽ gom nhặt những cảm xúc còn lưu lại, nguyên sơ và trong suốt?
    Những bài thơ đôi khi như những vết thương lòng, tôi viết ra, trân trọng giữ lại, vài ngày sau lại quăng đi. Tôi đã quăng những nỗi đau của mình như thế biết bao nhiêu lần. Ngu ngốc ! Bởi vì những nỗi đau tồn tại bằng cách đó, nó độc lập! Giờ thì tôi hiểu, dư âm của những vết thương lòng sẽ là bất diệt. Một người bạn viết cho tôi ?oĐôi khi người ta không ngã vì những khó khăn hiện tại, mà vì những dư âm của nó. Người chiến sĩ có thể chiến thắng mọi kẻ thù trên mặt trận, nhưng cũng có thể gục ngã vì một tàn quân bắn lén lúc tan trận trở về??. Thế là, lại có lần tôi lùng sục tìm lại những gì mình đã viết. Không đủ. Thôi, cũng chẳng sao !
    Trong những gì anh viết, bóng dáng những con sông nhiều lắm. Anh cười, nói, tôi cũng là một dòng sông định mệnh, và là dòng sông cuối cùng. Phải, anh nói, nhiều lắm, tôi không nhớ hết. Tôi chỉ tự hỏi, cuộc đời vốn vô tận, đâu là khởi đầu thì người ta chỉ có thể nhận ra khi đã đi được một khoảng khá xa, vậy thì, người ta liệu có thể biết trước đâu sẽ là điểm cuối cùng ? Anh kể tôi nghe câu chuyện về người đàn ông. Khi anh ta hai mươi tuổi, anh ta lang thang trên biển tìm viên ngọc của mình, nhưng lẫn lộn nó với những hòn sỏi. Khi anh ta ba mươi tuổi, anh không còn nhầm lẫn nữa mà đã phân biệt được đâu là sỏi, đâu là ngọc. Và khi anh ta bốn mươi tuổi, anh ta có thể biết rõ đâu là viên ngọc mình cần tìm. Nhưng rất tiếc, đã muộn rồi. Tôi nheo mắt, hỏi : ?oĐê? làm gì??. Anh bâng quơ : ?oChẳng để làm gì cả. Muộn rồi.?
    Thế nào là muộn ? Tôi không rõ. Có lẽ muộn là khi con người ta cảm thấy không còn thời gian để bắt đầu một việc gì đó...
    Tôi lại viết, những bài thơ không phải cho anh, mà dành cho ai đó xa rồi. Viết để giải tỏa cảm xúc, tưởng như những trang giấy là nơi chia sẻ tốt nhất của mình... Nhưng cũng có những đêm không ngủ được, mỗi con chữ đều trở nên nặng nề hơn. Những bài thơ làm tôi mệt mỏi. Tôi quẳng đi. Lại quẳng đi ! Giá như quá khứ cũng có thể dứt bỏ dễ dàng như thế?
    ?oHạnh phúc tôi hạnh phúc tôi?
    Từ những ngày con nước về
    Ngoài trời mưa mau ngoài trời mưa mau
    Tay vuốt mặt không cùng
    Bầy sẻ cũ hom hem
    Chiều mái xám rêu xanh
    Trời êm cao chân nhỏ cũng không về trên dòng sông tội lỗi??o

    Trở về từ một dòng sông, tôi nghe lòng chùng lại. Rồi tất cả cũng sẽ lại vùi chôn dưới bước đi nghiệt ngã của thời gian thôi mà. Tôi không rõ mình có đang mong đợi điều đó hay không?
    Được the_world_is_not_enough sửa chữa / chuyển vào 04:51 ngày 04/06/2004
  5. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Anh còn lâu mới về ,buồn thật ,về cũng đâu có quan tâm ta ,nhưng ta cũng ko thời gian .
    Anh khỏi lo anh mà có về cưới người ta ,em cũng ko trách đâu ,ko giận ,ko hờn ......nói đúng là ko gì cả .Em ko có khả năng giành giựt em từ xưa tới giờ tự bỏ đi là chính.người kia em đối xử cũng thế ,lúc trước lo chạy trốn anh cũng vì em sợ em ko quên người ta và anh là kẻ.........,vì em biết em ko xứng .
    Câu nói "ko thua ai cả " thật sự là một câu đố .Nhưng thôi yêu anh vì yêu ko vì cái gì cả ,,,,,,,,,,,,
  6. juri

    juri Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/12/2003
    Bài viết:
    1.347
    Đã được thích:
    0
    Anh còn lâu mới về ,buồn thật ,về cũng đâu có quan tâm ta ,nhưng ta cũng ko thời gian .
    Anh khỏi lo anh mà có về cưới người ta ,em cũng ko trách đâu ,ko giận ,ko hờn ......nói đúng là ko gì cả .Em ko có khả năng giành giựt em từ xưa tới giờ tự bỏ đi là chính.người kia em đối xử cũng thế ,lúc trước lo chạy trốn anh cũng vì em sợ em ko quên người ta và anh là kẻ.........,vì em biết em ko xứng .
    Câu nói "ko thua ai cả " thật sự là một câu đố .Nhưng thôi yêu anh vì yêu ko vì cái gì cả ,,,,,,,,,,,,
  7. bietly22

    bietly22 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2004
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Hic,
    Cuối cùng mặt trời cũng lên
    Cuối cùng em cũng mỉm cười
    Cuối cùng mọi thứ đều ổn thoả
  8. bietly22

    bietly22 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/03/2004
    Bài viết:
    87
    Đã được thích:
    0
    Hic,
    Cuối cùng mặt trời cũng lên
    Cuối cùng em cũng mỉm cười
    Cuối cùng mọi thứ đều ổn thoả
  9. itakeni

    itakeni Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    Bắt đầu từ thứ hai sẽ có một ta khác, chững chạc hơn, kín đáo hơn, khôn ngoan hơn xíu nữa, lười biếng trong mắt mấy đứa bạn và siêng trong mắt boss . Nhất định sẽ ráng hết sức đễ được giữ lại !!! Sẽ không có một cơ hội tốt như vậy sau này đâu. Nhất định sẽ làm được !
    Được itakeni sửa chữa / chuyển vào 08:44 ngày 05/06/2004
  10. itakeni

    itakeni Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2003
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
    Bắt đầu từ thứ hai sẽ có một ta khác, chững chạc hơn, kín đáo hơn, khôn ngoan hơn xíu nữa, lười biếng trong mắt mấy đứa bạn và siêng trong mắt boss . Nhất định sẽ ráng hết sức đễ được giữ lại !!! Sẽ không có một cơ hội tốt như vậy sau này đâu. Nhất định sẽ làm được !
    Được itakeni sửa chữa / chuyển vào 08:44 ngày 05/06/2004

Chia sẻ trang này