1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật Ký - Quán vỉa hè, nơi trò chuyện, tán dóc của các thành viên box Cần Thơ!

Chủ đề trong 'Cần Thơ' bởi nguyenvietbach, 06/08/2003.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. always_be_01

    always_be_01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Ra là vậy, năm thứ mấy rồi?
  2. always_be_01

    always_be_01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Ra là vậy, năm thứ mấy rồi?
  3. in_anotherlife

    in_anotherlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2004
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Năm 2 bác à
  4. in_anotherlife

    in_anotherlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2004
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    Năm 2 bác à
  5. always_be_01

    always_be_01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Trẻ nít thì lúc nào cũng mong muốn mình mau chóng thành người lớn. Được làm người lớn thì vui sướng biết bao, không bị cấm đoán gì cả, không phải lúc nào cũng nghe "con nít không đuợc như thế", rồi "trẻ con phải như thế.. như thế''
    Tới khi lớn được một chút, đi học, đến trường với bạn bè, thì lại ao ước mình được lớn hơn tí nữa, được kiếm tiền, được đi về thoải mái, được tụ tập bạn bè, được đi về muộn mà không phải sợ bị mắng.. lớn rồi thì không phải nơm nớp lo sợ khi kỳ thi học kỳ đến, phải chong mắt ra lẩm nhẩm sin sin, cos cos.
    Nhưng khi đã kiếm ra được đồng tiền rồi, được đi về thoải mái rồi, được quyền bồ bịch lăng nhăng rồi, mới thấy lòng sợ hãi. Cái ''trách nhiệm'' của người lớn sao mà khó thế. Lời nói cử chỉ đều phải e dè, cẩn trọng. trẻ con thì muốn hét lúc nào cũng được, muốn cười khóc lúc nào cũng được. Giờ, muốn liếc nhìn ai, cũng sợ. Muốn cười với ai, cũng sợ. Muốn làm gì, cũng sợ. Sợ là mình phải chịu trách nhiệm với những cái mình vừa làm. Chợt thở dài, muốn trở lại thời hồn nhiên biết bao.. không lo toan, không suy nghĩ. Suốt ngày chỉ biết ăn, học, và đi chơi với bạn bè..
    Chợt thèm cảm giác vừa đi vừa mút một cây cà rem giữa đường, nhưng cũng không dám. Kẻo không thôi sẽ nhận được một lời bình phẩm của ai đó vứt lại: con gái con đứa gì mà.... Thèm tung tăng với nhóm bạn với cây kẹo bông gòn, mắt tròn xoe háo hức chờ xem cái bông gòn của ai to nhất...
    Bây giờ, muốn hẹn hò đi chơi với lũ bạn sao mà khó thế. Gọi điện thoại rủ rê, đứa nào cũng bận rộn, không công việc, thì cũng chuyện gia đình . muốn gặp nhau, sao mà k hó thế. phải sắp xếp , phải lên lịch giống như hẹn với khách hàng.Mà cũng đúng thôi, mình còn không có nhiều thời gian nữa, huống gì ai. Suốt ngày chúi mũi vào núi công việc. Tan sở rồi còn ráng tranh thủ nán lại để giải quyết việc cho xong, để rồi cuống cuồng quơ lấy ổ bánh mì Lệ hà nội để kịp đến giờ học.
    Cứ thế, vòng lặp cứ mãi quay tròn, đến một chiều, chợt giật mình nhận ra mình sắp hết tuổi đôi mươi, thấy mình già đi với những tính toan, giả dối. Mỗi khi chải tóc, soi gương, thấy nụ dửng dưng mọc mầm trong đáy mắt, thấy niềm vui chẳng còn nhiều, mà sao nỗi buồn cứ ngun ngút thế. Nhưng rồi lại tự trấn an mình "cuộc sống có quá nhiều điều cần phải hội nhập. và để cần phải thích nghi được, đôi khi người ta phải bỏ qua một điều gì đó.."
  6. always_be_01

    always_be_01 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Trẻ nít thì lúc nào cũng mong muốn mình mau chóng thành người lớn. Được làm người lớn thì vui sướng biết bao, không bị cấm đoán gì cả, không phải lúc nào cũng nghe "con nít không đuợc như thế", rồi "trẻ con phải như thế.. như thế''
    Tới khi lớn được một chút, đi học, đến trường với bạn bè, thì lại ao ước mình được lớn hơn tí nữa, được kiếm tiền, được đi về thoải mái, được tụ tập bạn bè, được đi về muộn mà không phải sợ bị mắng.. lớn rồi thì không phải nơm nớp lo sợ khi kỳ thi học kỳ đến, phải chong mắt ra lẩm nhẩm sin sin, cos cos.
    Nhưng khi đã kiếm ra được đồng tiền rồi, được đi về thoải mái rồi, được quyền bồ bịch lăng nhăng rồi, mới thấy lòng sợ hãi. Cái ''trách nhiệm'' của người lớn sao mà khó thế. Lời nói cử chỉ đều phải e dè, cẩn trọng. trẻ con thì muốn hét lúc nào cũng được, muốn cười khóc lúc nào cũng được. Giờ, muốn liếc nhìn ai, cũng sợ. Muốn cười với ai, cũng sợ. Muốn làm gì, cũng sợ. Sợ là mình phải chịu trách nhiệm với những cái mình vừa làm. Chợt thở dài, muốn trở lại thời hồn nhiên biết bao.. không lo toan, không suy nghĩ. Suốt ngày chỉ biết ăn, học, và đi chơi với bạn bè..
    Chợt thèm cảm giác vừa đi vừa mút một cây cà rem giữa đường, nhưng cũng không dám. Kẻo không thôi sẽ nhận được một lời bình phẩm của ai đó vứt lại: con gái con đứa gì mà.... Thèm tung tăng với nhóm bạn với cây kẹo bông gòn, mắt tròn xoe háo hức chờ xem cái bông gòn của ai to nhất...
    Bây giờ, muốn hẹn hò đi chơi với lũ bạn sao mà khó thế. Gọi điện thoại rủ rê, đứa nào cũng bận rộn, không công việc, thì cũng chuyện gia đình . muốn gặp nhau, sao mà k hó thế. phải sắp xếp , phải lên lịch giống như hẹn với khách hàng.Mà cũng đúng thôi, mình còn không có nhiều thời gian nữa, huống gì ai. Suốt ngày chúi mũi vào núi công việc. Tan sở rồi còn ráng tranh thủ nán lại để giải quyết việc cho xong, để rồi cuống cuồng quơ lấy ổ bánh mì Lệ hà nội để kịp đến giờ học.
    Cứ thế, vòng lặp cứ mãi quay tròn, đến một chiều, chợt giật mình nhận ra mình sắp hết tuổi đôi mươi, thấy mình già đi với những tính toan, giả dối. Mỗi khi chải tóc, soi gương, thấy nụ dửng dưng mọc mầm trong đáy mắt, thấy niềm vui chẳng còn nhiều, mà sao nỗi buồn cứ ngun ngút thế. Nhưng rồi lại tự trấn an mình "cuộc sống có quá nhiều điều cần phải hội nhập. và để cần phải thích nghi được, đôi khi người ta phải bỏ qua một điều gì đó.."
  7. in_anotherlife

    in_anotherlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2004
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    =>ko phải chỉ là một điều đâu, nhiều điều lắm MOD à...
    Cuộc sống đem đến cho ta nhiều thứ, nhưng cũng lấy đi của ta bằng như thế, ko ai được tất cả, cũng ko ai mất tất cả....
    Hôm nay nhận được thư HN, ko phải của bạn...bạn chưa bao giờ, và tôi biết rõ bạn cũng ko bao giờ, nhưng sao tôi vẫn cứ chờ mong, và điều tự nhiên thì những gì mình mong chờ là những thứ ko bao giờ đến, ko bao giờ đến.
    HN vào đông rồi...gió mùa đông Bắc đang về...ko phải mùa xuân ấm áp, ko phải mùa thu trong lành, ko phải mùa hè nóng bỏng, mùa đông, mùa lạnh lẽo là lúc người ta dễ cảm thấy cô đơn nhất, dễ có cảm giác cần "một-ai-đó" nhất...nhưng bạn thì ko...
    Cần Thơ những tối trời mưa cũng lạnh như mùa đông HN, tôi một mình trên phố, cảm thấy cần có "một-ai-đó" hơn bao giờ hết...nhưng bạn thì ko...
  8. in_anotherlife

    in_anotherlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2004
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    =>ko phải chỉ là một điều đâu, nhiều điều lắm MOD à...
    Cuộc sống đem đến cho ta nhiều thứ, nhưng cũng lấy đi của ta bằng như thế, ko ai được tất cả, cũng ko ai mất tất cả....
    Hôm nay nhận được thư HN, ko phải của bạn...bạn chưa bao giờ, và tôi biết rõ bạn cũng ko bao giờ, nhưng sao tôi vẫn cứ chờ mong, và điều tự nhiên thì những gì mình mong chờ là những thứ ko bao giờ đến, ko bao giờ đến.
    HN vào đông rồi...gió mùa đông Bắc đang về...ko phải mùa xuân ấm áp, ko phải mùa thu trong lành, ko phải mùa hè nóng bỏng, mùa đông, mùa lạnh lẽo là lúc người ta dễ cảm thấy cô đơn nhất, dễ có cảm giác cần "một-ai-đó" nhất...nhưng bạn thì ko...
    Cần Thơ những tối trời mưa cũng lạnh như mùa đông HN, tôi một mình trên phố, cảm thấy cần có "một-ai-đó" hơn bao giờ hết...nhưng bạn thì ko...
  9. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    Hu hu hu hu .... biết khóc thế nào cho giải được nỗi oan này vậy trời ? Trả sách trễ có 1h đồng hồ thôi mà giam thẻ 1 tháng. Hu hu... cái software chết tiệt, tuần trước gia hạn hình như lúc 10h, sáng nay 11h tới trả thì nó bảo trễ 1 ngày, tối nay họp lớp mấy đứa nó mới nói dù trễ 1 giây cũng tính là trễ nữa. Làm sao đây ? Làm sao đây ? Thư viện tỉnh đang làm thẻ lại nên hiện giờ không cho sv mượn, phòng đọc thì không cho vào, còn phòng mượn thì chắc từ giờ tới ra trường không dám hó hé tới nữa quá (vì lỡ lần nữa giam thẻ vĩnh viễn lun), hu hu, đang cần sách ... hu hu... chán đời chạy ra PN thì lọt vào mắt 2 cuốn PS và DW, lại tốn đúng ngay con số 77 mới thấy cái số con rệp, hu hu, hiện giờ cần 1 cuốn STD mà chẳng bít đi đâu, nhà sách cũng không có, cái thư viện khoa thì chán bà cố, hỏi cái gì cũng không có, hu hu...
  10. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    Hu hu hu hu .... biết khóc thế nào cho giải được nỗi oan này vậy trời ? Trả sách trễ có 1h đồng hồ thôi mà giam thẻ 1 tháng. Hu hu... cái software chết tiệt, tuần trước gia hạn hình như lúc 10h, sáng nay 11h tới trả thì nó bảo trễ 1 ngày, tối nay họp lớp mấy đứa nó mới nói dù trễ 1 giây cũng tính là trễ nữa. Làm sao đây ? Làm sao đây ? Thư viện tỉnh đang làm thẻ lại nên hiện giờ không cho sv mượn, phòng đọc thì không cho vào, còn phòng mượn thì chắc từ giờ tới ra trường không dám hó hé tới nữa quá (vì lỡ lần nữa giam thẻ vĩnh viễn lun), hu hu, đang cần sách ... hu hu... chán đời chạy ra PN thì lọt vào mắt 2 cuốn PS và DW, lại tốn đúng ngay con số 77 mới thấy cái số con rệp, hu hu, hiện giờ cần 1 cuốn STD mà chẳng bít đi đâu, nhà sách cũng không có, cái thư viện khoa thì chán bà cố, hỏi cái gì cũng không có, hu hu...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này