1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký Sài Gòn-Er

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi duongjack, 21/08/2011.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hitmeifucan

    hitmeifucan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Cố lên rồi mọi chuyện sẽ qua thôi
  2. duongjack

    duongjack Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Ngày 08 tháng 09 năm 2011

    [​IMG]
    Những câu nói hay về tình yêu khi chia taylà bộ tổng hợp những câu nói dành cho tình yêu khi nó đã mãi mãi lìa xa.

    Tình yêu trong tớ vẫn còn, nhưng niềm tin thì đã vỡ vụn.

    Niềm tin vỡ rồi
    Nhặt lại làm gì cho xước nữa bàn tay?

    Hãy luôn là người tự quyết định. Dù quyết định đó sau này là đúng hay sai thì đó cũng là sự lựa chọn của bạn và quan trọng hơn nữa, khi bạn tự quyết định được cuộc sống và tình yêu của mình, tức là bạn đang biết mình muốn và cần gì, bạn sẽ không bao giờ phải sống trong hai chữ: “Giá như…”



    “Hãy yêu thương say đắm nồng nhiệt, có thể bạn sẽ bị tổn thương nhưng đó là cách để bạn sống trọn vẹn cuộc đời này”.

    “Cảm ơn những vấp ngã năm xưa vì nhờ nó mà tôi lớn lên”.

    Tờ giấy kết hôn chưa bao giờ là một tờ giấy bảo hành, chỉ có tình yêu thương mới là sự bảo hành trọn vẹn và chung thủy nhất mà thôi.

    “Tha thứ một lần để lại bắt đầu yêu”.

    Nếu muốn vui một phút: hãy trả thù. Nếu muốn yên vui một đời: hãy tha thứ!

    Một bức tranh đẹp đôi khi chỉ cần một tác giả. Nhưng bức tranh tình yêu ko thể đẹp nếu như chỉ vẽ bởi một người.

    Từ bỏ không có nghĩa là yếu đuối, đôi khi nó có nghĩa là bạn đủ mạnh mẽ để buông tay. – Khuyết danh

    Những người có trái tim tan nát là những người ở gần với Chúa trời nhất.

    Đôi lúc, sự mất đi của một người khiến thế giới dường như trống vắng hơn ~ Lamartine

    Khi tình yêu ra đi, đừng cúi đầu trong nỗi tuyệt vọng; hãy ngẩng lên và ngước nhìn trời cao để thấy được nơi mà trái tim của bạn đang được chữa lành

    Cách tốt nhất để hàn vỡ những vết thương trong tim là thời gian và những người bạn.
  3. hitmeifucan

    hitmeifucan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Học Để Biết Yêu


    Xuân sang, hè tới, thu về, rồi đông đến... thời gian mải miết trôi không ngừng nghỉ, không đợi chờ ai. Ðời người cũng đủ bốn mùa, mùa xuân được coi là mùa của tuổi trẻ và tình yêu. Vậy mà không ít bạn gái đã để cho mùa xuân vô tình trôi qua nhanh chóng, dẫn bạn sang mùa hè gay gắt của cuộc đời, lúc đó mới giật mình thảng thốt: Hình như mùa xuân đã vụt bay đi, mang theo cả tuổi trẻ của ta rồi ! Vậy mà hình như ta vẫn chưa hề được yêu, chưa hề biết đến tình yêu đích thực. Vì sao ?
  4. hitmeifucan

    hitmeifucan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống là thế mà bạn ^^
  5. duongjack

    duongjack Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Ngày 10 tháng 09 năm 2011
    1. Hai người bước vào thang máy. Thang máy là một loại máy móc đưa người ta lên hoặc xuống những tầm cao theo chiều thẳng đứng. Khi ở trong thang máy, mọi người gần nhau hơn là bình thường.
    [​IMG]
    Anh nhìn nàng. Nàng đẹp không bàn phím nào tả xiết. Anh nhìn sâu vào mắt nàng. Mắt nàng đẹp không bàn phím nào tả xiết.

    Anh nói: Em có biết không, anh sẵn sàng cho đi tất cả những gì anh có để được ở bên cạnh em.
    Nàng nở nụ cười mê hồn. Không phải ai cũng có nụ cười mê hồn như thế.
    Nàng nói: Tất cả những gì anh có là những gì?

    Chẳng lẽ lại liệt kê ra những gì anh có: nhà, xe, bằng cấp, nghề nghiệp, sách, đàn… Hoá ra nàng không chỉ đẹp mà còn thông minh, và có thể chuyên nghiệp nữa. Thời buổi này nói ai đó chuyên nghiệp là một lời tán tụng.
    Anh nói: Anh có nhiều thứ, nhưng anh nghĩ thứ quan trọng nhất anh có là trái tim yêu em và tôn thờ em.
    Nàng nở nụ cười mê hồn. Không phải ai cũng có nụ cười mê hồn như thế.

    2. Thực ra khi hai người bước vào thang máy họ không hề quen nhau. Anh có vẻ ngoài khiêm tốn của dân Đông Á, nàng đẹp rực rỡ và quyến rũ như nàng tiên cá. Khi bước ra khỏi thang máy từ tầng 12 xuống, họ không đi chung đường.

    Thang máy từ tầng 12 xuống, với anh như thang máy xuống địa ngục. Địa ngục của sự cô đơn. Có ai đó bảo: “Điều bất hạnh lớn nhất của con người là anh ta không thể sống một mình”. Có ai đó bảo: “Cô đơn ơi, tên mi có nghĩa là nghị lực”; với anh bây giờ thì: “Cô đơn ơi, tên mi có nghĩa là địa ngục”.

    Hôm nay là Giáng sinh. Thành phố thắp lên ngàn vạn ngọn đèn và ngàn vạn cây nến. Thành phố rung lên ngàn vạn tiếng chuông. Nhưng ngàn vạn cây nến không đủ sưởi ấm lòng một người. Nhưng ngàn vạn tiếng chuông không hề làm vui cho một người.

    Vì sao anh cô đơn? Anh bỗng nhớ đến một bài hát từ ngày xưa, bài hát “Vì sao anh ra đi”: “Khi muôn tia nắng ban mai tràn khắp phố phường, thành phố buồn tênh, anh đã ra đi như chim bay xa bỏ em đi mãi…”. Vì sao anh cô đơn?
    [​IMG]

    Tất cả những gì anh có là những gì? Nếu ở Việt Nam, anh có thể mạnh dạn làm quen với cô gái tóc nâu môi trầm đẹp mê hồn đi cùng thang máy từ tầng 12 xuống. Nhưng ở đất nước của những ông vua dầu mỏ, vua kim cương này, tất cả những gì anh có thể liệt kê ra nghe buồn cười, như thể thành trì của những chú kiến cần mẫn trước con mắt của người khổng lồ.

    Có ai đó bảo: “Tại sao cứ thích gặm nhấm nỗi cô đơn của mình, tại sao cứ tự chôn sống mình?”. Ừ nhỉ, có gì đâu, dẫu sao ta cũng có một người bạn, người ấy tên là cô Đơn. Đơn hóa ra là một cô gái, thích cà phê đen và im lặng.

    3. Thực ra câu chuyện này do K. nghĩ ra một buổi sáng, lúc còn chưa ra khỏi giường.

    Bắt đầu một ngày bằng câu chuyện về một cô gái đẹp mê hồn, đẹp như nàng tiên cá, đẹp không bàn phím nào tả xiết… cũng không phải là tồi. Đó có thể là một cái cớ, một động lực khiến K. tung chăn, làm vài động tác thể dục.

    Buổi sáng hôm qua, lúc còn chưa ra khỏi giường, K. nghĩ ra câu chuyện về một cô giáo nghèo mở lớp dạy chữ cho những đứa trẻ tàn tật.

    Một buổi sáng tỉnh dậy, K. thấy mình bị biến thành nhà văn. Một trong những biểu hiện của căn bệnh này là mỗi buổi sáng K. lại cần có một lý do nào đó để tỉnh dậy. Có bệnh thì vái tứ phương, gia đình đã đưa K. đi chữa ở các bệnh viện A, B, C, D… gần hết bảng chữ cái; gia đình đã đưa K. đến các ông lang, bà lang và cả bác sĩ Trung Quốc. Xem bói thì thấy thầy ở Thường Tín bảo K. có duyên tiền kiếp với cô Sách cô Vở gì đó, phải làm lễ đốt hình nhân thế mạng để cắt duyên.

    Một buổi sáng tỉnh dậy, K. thấy mình bước vào thang máy. Thang máy là một loại máy móc đưa người ta lên hoặc xuống những tầm cao theo chiều thẳng đứng. Khi ở trong thang máy mọi người gần nhau hơn là bình thường.

    4. Thực ra nhân vật K. cũng chỉ do ai đó tưởng tượng.

    Ngoài đời thực thì ở đâu đó trong thành phố, có hai người bước vào thang máy, cùng đi lên tầng cao. Ngoài đời thực thì ở đâu đó trong thành phố không có sự cô đơn. Ngoài đời thực thì ở đâu đó có Thiên đường?
  6. hitmeifucan

    hitmeifucan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Dù là nam hay nữ cũng đều mong muốn tìm được một người bạn đời chung thủy. Vì thế, một lối sống hời hợt, dễ dãi, buông thả, vui đâu chầu đó dễ bị đánh giá là thiếu nghiêm túc. Một cô gái "hiến dâng" cho người yêu một cách quá dễ dàng sẽ không làm cho anh ta vui thích. Anh ta sẽ nghĩ: Cô ấy dễ với mình thế thì cũng có thể dễ với người khác, làm sao có thể tin được là cô ta sẽ chung thủy với mình? Cho dù đã cưới nhau thì anh ta vẫn có cảm giác "cả khi chắp cánh liền cành, thì lòng rẻ rúng đã dành một bên".
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Bị quá khứ ám ảnh


    Bạn đừng cho rằng, kỷ niệm là những thứ "vô hại". Nó cũng có thể là một nguyên nhân làm cho người yêu của bạn mất lòng tin đấy. Anh ta có thể tự hỏi: "Nếu không còn yêu nữa, tại sao cô ấy vẫn thường xuyên nhắc đến anh ta, lại còn lưu giữ ảnh và những bức thư tình của anh ta nữa chứ? Cô ấy yêu mình thật hay chỉ để lấp chỗ trống?". Nếu có những kỷ niệm, bạn hãy cất giữ nó cho riêng mình.
    Ðể tình yêu mãi mãi bền vững, bạn phải tạo cho nó niềm tin bằng trái tim trung thực, lối sống nghiêm túc thủy chung, và trước hết là lòng tự tin vào chính mình.
  7. duongjack

    duongjack Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Ngày 14 tháng 09 năm 2011
    …Em không bị bạn trai đánh đập như bạn gái trong tâm sự trên, nhưng em lại bị người yêu quản lý kiểu khác khiến em thấy chán nản, thất vọng vô cùng. Dường như anh đã không như những gì em đã hình dung. Thật ra là em đã ảo tưởng quá nhiều về người yêu của mình. Anh ấy bắt đầu có những mối quan hệ ngoài luồng, bắt đầu có những biểu hiện không coi trọng em. Khi hai đứa giận dỗi nhau, anh ấy bỏ mặc em với những suy nghĩ, với những giọt nước mắt và rồi em lại phải xin lỗi và giảng hòa trước.
    [​IMG]
    Anh ấy còn có một tật xấu không bao giờ em có thể sửa được, đấy là thù dai. Em làm gì có lỗi với anh ấy, anh ấy phải làm lại bằng được, không quan tâm đến cảm nhận và suy nghĩ của em. Vẫn biết chuyện kinh tế là chuyện nhạy cảm, anh thì còn là sinh viên nên tiền tiêu không có nhiều. Thật sự mà nói em cũng không quá coi trọng việc đấy. Em thông cảm cho anh ấy khi 4, 5 ngày liền anh không có tiền, mỗi lần đi chơi khát nước cũng không dám kể, sợ anh tự ái. Nhưng nhiều lúc nhìn bạn bè em được người yêu dẫn đi ăn món này món nọ, đi xem phim, đi cafe, shopping.... em không khỏi chạnh lòng.

    Nhưng đỉnh điểm là vào đợt hè năm ngoái, em có đi làm thêm trong dịp hè. Đến ngày lĩnh lương, anh đòi em mua cho cái này cái nọ, rồi lại còn... xin tiền em để tiêu. Em cũng tỏ thái độ không thích và rồi 2 đứa cãi nhau 1 trận rất to. Nhiều lúc anh vòi vĩnh em làm em cảm thấy mình như bảo mẫu của anh vậy. Nhưng em sợ nói ra khiến cả 2 tan nát nên lại giữ trong lòng.

    Anh không tôn trọng em, em có thể nhịn. Nhưng anh ấy còn không tôn trọng bạn em. Hội bạn thân của em đã có lần xúc phạm anh ấy trước mặt em và anh ấy tình cờ biết được. Từ đó, anh ấy cấm không cho em chơi với những người bạn đấy. Nhiều lần đi với bạn bè, em phải nói dối anh để được đi. Những lần muốn tâm sự riêng lại phải gọi điện thoại cố định vì anh ấy kiểm tra điện thoại của em 24/24 để xem em có nói chuyện với cái "lũ bạn" đấy không.
    [​IMG]
    Và còn nữa, anh ấy thản nhiên nói bạn em là "chó", là "đĩ" trước mặt em. Em phản ứng lại thì anh ấy quay ra "ngày trước chúng nó nói tôi còn kinh hơn" rồi bắt đầu nói xấu hết đứa bạn này đến đứa bạn nọ của em. Trong tất cả những người bạn của em, không ai là vừa ý anh cả. Điều đấy tương đương với việc em không được giao du với ai. Đấu tranh kịch liệt lắm, anh ấy đưa cho em mốc giới hạn: "Đi chơi với bạn 1 lần/tuần. Đi đúng 1 lần, đi rồi không đòi hỏi". Em cảm thấy mình còn khổ hơn cả đứa trẻ lên 4, lên 5. Đến bố mẹ em còn không quản lý em đến mức đấy. Lắm lúc làm người ở giữa, em như muốn phát điên lên. Rồi dần dần cả hội bạn không ai chơi với em nữa, khi mà chúng nó rủ đi đâu em cũng không (được) đi. Chúng nó thì cứ nghĩ em thoái thác để đi chơi với người yêu, nhưng có đứa nào biết rằng em đang trong một ách thống trị ở thế kỉ 21 này.

    Đứa bạn thân nhất của em (2 đứa chơi với nhau được 5 năm rồi) khi biết chuyện, đã khuyên em chia tay với anh. Ban đầu, nó còn khuyên nhủ nhẹ nhàng. Dần dần, nghe nhiều chuyện về anh quá, nó đâm ra chán chả buồn nói. Em tâm sự chuyện gì cũng chỉ ừ vài câu cho qua chuyện. Rồi em lại chịu đựng trong im lặng, không có ai đưa ra cho em 1 lối thoát. Em vẫn mù quáng bước đi trên con đường mình đã chọn.

    Và đỉnh điểm là bây giờ đây, người bạn thân nhất của em đã rời xa em. Hai đứa đã chính thức không nói chuyện và quan hệ với nhau nữa vì anh ấy. Em biết tại sao nó lại như vậy. Có lẽ nó quá thất vọng vì em, khi nhiều lần em đã hứa là sẽ dứt khoát, nhiều lần chia tay nhau em đều đồng ý quay lại. Và thật sự là nó làm như thế cũng vì muốn tốt cho em. Em hiểu, nhưng thật sự em không làm được. Em vẫn chưa thể rời xa anh ấy.

    Hiện tại, bên cạnh em không còn một người bạn nào để sẻ chia những niềm vui nỗi buồn. Tất cả đều đã rời xa em vì em quá tôn thờ tình yêu của mình. Em phải gặm nhấm tất cả, một mình. Nhiều lúc, muốn kể lể, tâm sự với đứa nào đấy, nhưng hễ nghe chuyện tình yêu của em là chúng nó lại tỏ thái độ khó chịu. Em nhớ những phút bạn bè nằm cùng nhau cười đùa, ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau như chị em ruột vậy. Em đã làm gì, em đã sai đến thế nào để đến mức người bạn thân nhất cũng bỏ em mà đi?

    Giờ đây, em muốn trở lại là em của ngày nào - vui vẻ và thoải mái tận hưởng cuộc sống này, với bạn bè, với những niềm vui mà em đáng có. Em muốn vậy đấy, nhưng em cũng không muốn xa anh ấy. Có cách nào có thể thay đổi một con người không? Mong mọi người đưa ra một hướng đi cho em lựa chọn. Em thật sự gục ngã rồi!
  8. hitmeifucan

    hitmeifucan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Tình Lừa Dối : Mua Bán Danh Lợi
    Một trong hai người không yêu thật sự. Chỉ yêu "cái gì đó" và họ muốn lợi dụng, dựa hơi uy thế của người kia để dễ bề làm ăn cho mình, hoặc tìm cách tráo trở tiền bạc, tài sản của người kia chuyển sang tay mình. Khi đã đạt được mục đích, nếu không từ bỏ người kia thì họ cũng đối xử tệ bạc không ra gì.Thật ra đây không phải là tình yêu mà chỉ là sự lừa dối tình yêu. Hay nói cách khác, họ treo bảng hiệu tình yêu để lừa dối, mua bán danh lợi.
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Cái Thuở Ban Đầu Lưu Luyến Ấy
    Trong mọi cuộc tình, thường có nhiều nguyên nhân đưa đẩy lứa đôi đến yêu đương. Có thể yêu nhau vì nết na, vì tài năng, vì chung một ước mơ... nhưng người ta có thể nhân danh tình yêu để chiếm đoạt thể xác, những toan tính về tiền tài, danh vọng. Ngay trong những cuộc tình đẹp nhất, lý tưởng nhất lứa đôi cũng chỉ đồng cảm, tương đắc, bền bỉ với một số điều mà họ cho là quý giá nhất theo quan niệm riêng của họ. Có thể nói xưa nay chẳng có cuộc tình nào hoàn toàn giống nhau, vì có rất nhiều động lực khiến họ yêu nhau. Ông bà mình thường bảo: "Trai yêu bằng mắt, gái yêu bằng tai". Sau những xúc cảm ban đầu, một trong hai bên có thể bị một vài động lực không trong sáng, không lành mạnh, làm nảy sinh lắm dạng tính toán: yêu được gì và không yêu được gì?
  9. duongjack

    duongjack Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Ngày 16 tháng 09 năm 2011

    [​IMG]
    Người ta thường hay sợ cảm giác im lặng, đặc biệt là khi chia tay. Bỗng dưng một ngày không còn nhận được những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những lời hỏi thăm. Cả những lời chia sẻ trên các mạng xã hội cũng biến mất dần.
    Im lặng có lẽ là thứ cảm giác đáng sợ nhất.
    Bạn phải vật lộn tìm cho mình những cách khác để níu kéo lấy những thứ trước đây thường thuộc về những cuộc trò chuyện. Bạn phải học cách chấp nhận sự im lặng và thu cuộc sống của mình lại. Có những người chóng vượt qua những đổ vỡ trong tình yêu nhưng cũng có những người để tang cuộc chia tay rất lâu, có thể là cho đến bạc đầu. Và họ dằn vặt mình bởi những cảm giác bực bội, gắt gỏng hay thậm chí là tuyệt vọng khi cuộc tình tan vỡ.
    Nhưng
    Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương. Khi người kia không còn nói gì với bạn nữa không có nghĩa là họ bỏ rơi bạn, cũng không có nghĩa là tình yêu đã chấm dứt. Có quá dễ dàng không nếu như tình yêu tan vỡ đồng nghĩa với việc quên hết về nhau? Vậy thì đó có gọi là tình yêu không?
    Họ im lặng. Đó là cách họ chọn để vượt qua những đổ vỡ, không phải là cách họ bỏ rơi bạn. Vì họ vẫn luôn quan tâm đến bạn, theo cách này hay cách khác, những cách thầm lặng hơn, ít ồn ào hơn, nhưng tình cảm họ dành cho bạn vẫn luôn đặc biệt hơn những người khác.
    Nếu bạn sợ hãi, bạn lo lắng, bạn hốt hoảng khi người ấy im lặng. Vậy thì có phải chăng bạn nên hỏi lại chính mình rằng bạn có tin vào tình yêu trước kia hay không? Hay bạn có thực sự yêu người ấy hay không?
    Cuộc đời này là vô thường. Gặp nhau, yêu nhau rồi rời xa nhau, đó cũng là lẽ thường tình.
    Quan trọng là ta đã là gì của nhau trong cuộc đời này
  10. duongjack

    duongjack Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2011
    Bài viết:
    37
    Đã được thích:
    0
    Ngày 16 tháng 09 năm 2011

    Có đôi khi mất nửa giờ để đi xuyên qua cái thềm chợ chỉ rộng chừng ba mét, tôi tự hỏi, cái gì đã níu bước chân mình ? Mớ rổ nan xếp hàng, mấy chú gà con mới thay áo lá bồn chồn vỗ đôi cánh trụi, hay vì cảnh đôi vợ chồng tóc bạc bẻ gói xôi thành hai nửa để chia nhau. Hay tất cả những hình ảnh đó đã khiến tôi nửa bước nửa dừng ?!.

    Một tháng vài ba lần, đôi vợ chồng già bán rổ lại tới cái chợ nhỏ bên đường. Ông mắt sâu, cao lòng khòng, tay chân xương xẩu nhô ra bén ngót, lúc cười thấy còn lơ phơ hai cái răng. Bà già nhỏ nhắn, mặt tròn mắt tròn, môi đỏ, miệng nhai trầu móm xọm. Những cái rổ úp thành hàng như những dấu ba chấm lẻ loi giữa cái trang giấy chợ đời nhốn nháo những dấu câu gấp rãi. Đôi lúc, có cái rổ ngửa ra, nụm nịu trong đó là mấy trái bình bát, lekiama chín vàng, vài chùm dâu… cuống còn dính dấp nhựa, như thể khi ông gánh mớ rổ trên vai, bà đi đằng sau tiện tay thấy gì hái nấy, cứ vậy mang ra chợ.



    Nhìn những món hàng con con, tôi hình dung được mảnh vườn xa xôi đó. Những bụi tre bụi trúc, bình bát mọc theo mé đìa, vài cây vú sữa, vài cây lekima, vài cây dâu… Và chúng đều đã già, hay đất già mà kiệt trái, nhỏ teo. Có bầy gà, bầy vịt túc tắc chạy chơi giữa những rau cỏ dại. Rau đắng đất, rau má mọc cạnh mấy dây bí. Đôi vợ chồng già mang mảnh vườn bày ra nơi thềm chợ. Người đã từng quê đi qua ngây ngô nhớ, người chẳng dan díu gì cũng đứng lại ngậm ngùi. Ở cái tuổi thất thập cổ lai hy rồi, mà họ còn vất vả mưu sinh, đôi bàn tay chai khô chi chít nhiều vết cắt. Cái rổ nan giá chỉ vài ngàn, thương quá mua về không biết dùng để làm gì, để đâu cho khỏi lạc lỏng giữa những những vật dụng hiện đại và hào nhoáng khác.

    Ông bà già cũng vậy, ngồi ở chợ mà chỏng chơ, chực rơi khỏi chợ. Bởi hai mái đầu bạc trắng, bởi bộ đồ cũ kỹ quăn queo, bởi những món hàng quê mùa lỗi thời mà họ mang tới từ cái rạch Ổ Ó xa xôi … Lạ lùng, có vẻ hai người không thấy buồn vì điều đó. Ngồi bên nhau, ông bà tươi rói nói cười, có khi ngặt ngẽo như trẻ con lên bảy lên mười. Mặt trời vói qua mái hiên quán hủ tiếu mì, ông già xích ra sau lưng bà già, che nắng. Củ khoai luộc luôn được bẻ làm hai nửa, rồi lại bẻ hai củ kế tiếp. Khách ghé qua, bà nói rổ này xài bền vô phương. Ông nói bả đương rổ tiếng tăm từ hồi con gái. Bà lại nói ổng nứt vành khéo, chắc chắn lắm. Ông lại nói, bả vót nan đều trân, đó, thím coi…

    Nồng ấm và âu yếm. Bà ngồi bên phải thì ông già sẽ hơi nghiêng vai về bên phải. Hôm bà lụi hụi bên trái vai ông lệch hẳn về trái. Cái kiểu ngồi làm tôi vừa mắc cười vừa cảm động. Không cố tình, nhưng lúc nào hai ông bà cũng làm tôi đi chậm, bởi cái ngón trỏ trên tay ông bà còn nguyên cuộn vải cũ sờn dùng để vót nan, như thể sớm nay họ đang ngồi đan rổ thì nghe tiếng tàu chạy, vậy là họ xỏ dép mau mau đùm túm đi; bởi mấy con vịt con lông vàng như rạ đứng trong rổ lao nhao rỉa gạo nát trên đầu nhau; bởi mớ trái nhãn ***g chín cây này đã lâu ngày tôi mới nhìn thấy lại.

    Và bởi hai ông bà nói năng duyên dáng, dùng nhiều chữ lạ. Ông nói, ngó người ta đi ăn xin lang thang lưới thưới thấy thương. Ông kể vụ mất trộm gà, nhà có con chó chậm chạp như bà già đi âm phủ, con chó này làm kiểng lâu quá rồi chắc ông phải làm gỏi thôi. Bà già nói bữa nay đi lúc trời còn lu, sương nhiểu hột ướt sượt cái đầu. Mấy nải chuối chín mùi rụng rún này ngọt mật phải biết. Bữa nay im trời dữ. Dì Hai buôn bán dễ ợt mà con, đâu có ke re cắc rắc từng đồng từng cắc. Hồi trẻ tui với ổng thương nhau bén chết, giờ già rồi, nên mần cũng thủng thẳng khẻ khọt thôi. Nhà mót dữ lắm cũng chỉ có hai mạng già, ăn láp váp ba hột cơm cho rồi bữa…

    Ngồi nghe ông bà già nói chuyện, suốt đường về nhà tôi cứ thấp thỏm sợ quên luôn thì tiếc. Lúc ghi lại vào sổ tay thấy từ ngữ bỗng trơ, thiếu mất vẻ đẹp, sự sống động như khi chúng phát ra từ đôi môi héo móm, từ cái miệng phập phều chỉ có hai cái răng nằm xiêu lạc, và ánh mắt đã dần mờ đục nhưng vẫn hồn hậu hấp háy, hấp háy…

    Những ngày đôi vợ chồng già không tới, qua thềm chợ tôi vẫn chậm, vì nhớ. Biền biệt một quãng ngày ngày, một sáng chỉ mình bà già quay lại, với gánh rổ nan toòng teng trên vai. Cái chợ chật chội nhưng rộng lòng nhón cho bà một khoảng trống nhỏ nhoi. Bà già chơ vơ ngồi đó, nắng rọi cái bóng lẻ thiệt buồn. Khách hỏi mua cái rổ, bà ngơ ngẩn, ờ ờ. Hỏi ông già đâu không thấy, bà ngơ ngẩn ờ ờ, bỗng dưng mắt kèm nhèm nước. Ngồi chợ không tha thiết bán mua, bà tới đây để nhớ người bạn đời đã về với đất rồi.

    Nhưng sao khi đứng nhìn những buổi chợ tan ban trưa, khói nắng vẫn thường hiện lên trước mắt tôi một ảo ảnh, có ông già cao lỏng khỏng gánh mớ rổ ế đi trên đường, bà già nhỏ nhắn lúp xúp bên cạnh tay cầm cái nón lá quạt mồ hôi cho chồng, như tát cạn vũng nắng đi.

Chia sẻ trang này