1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký tâm sự ngày.....tháng ....năm

Chủ đề trong 'Miền Tây' bởi line85vn2006, 24/12/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. candyduong

    candyduong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2006
    Bài viết:
    855
    Đã được thích:
    0
    Tớ chọn tiền bạc . Dạo này lúc nào cũng thiếu $$$$$$$$$
  2. dep_tong_quai_hong

    dep_tong_quai_hong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2006
    Bài viết:
    6.213
    Đã được thích:
    0
    Tớ vẫn chọn cống hiến.
    Con người, cả đời có thể có 1 ngày kiếm được tiền.
    Nhưng có người, cả đời không có nổi 1 ngày biết cống hiến.
    Vì thế, còn trẻ, cứ cống hiến.
    Tiền là cái bên ngoài.
    Ít vẫn là tiền, nhiều vẫn là tiền.
  3. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    em thì nghĩ, kiếm được tiền trước rồi mới an tâm cống hiến. Chứ cống hiến mà cứ phải lo cơm áo gạo tiền thì không ổn chị ạ. Chắc em hơi cầu toàn tí.
  4. dep_tong_quai_hong

    dep_tong_quai_hong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2006
    Bài viết:
    6.213
    Đã được thích:
    0
    Kiếm được tiền? Bao nhiêu là đủ? Bao nhiêu để dừng lại và cống hiến? Sẽ không ai làm cái việc đó cả.
    Tôi may mắn vì công việc hiện tại của tôi đem lại cho tôi cả 2 cơ hội: tôi được cống hiến cho trẻ em và tôi cũng có 1 chút lương giúp gia đình mình.
    Phải lựa chọn tiếp, không phải cả đời được sống với niềm đam mê của mình, điều đó là day dứt và khó chịu nhất. Rong chơi bao lâu thì phải quay về? Phải nhìn vào thực tại?
  5. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    đây là thiển ý của riêng em nhé.
    Nhìn vào thực tại ? OK. Thực tại là gì nhỉ? Cơm ăn? Áo mặc, chi phí sinh hoạt hằng ngày. Còn cái lý tưởng kia là phù du. Chỉ khi nào có cơm ăn, áo mặc, thì mới có học hành. ( Bác Hồ sắp xếp thế mà ).
    Ví như một gia đình, lý tưởng, mục tiêu của họ là con cái phải học hành thành đạt, nhưng học phí ở đâu mà lo cho nó khi cơm còn chưa đủ ăn. Vậy dẹp quách cái lý tưởng qua một bên.

    Người ăn mày bảo : tao thì thích có tiền để giúp những người nghèo khổ trong khi bản thân hắn còn chưa có cơm ăn, áo mặc... thì lấy gì mà thực hiện cái lý tường ấy.
    Rộng hơn : Việt Nam muốn làm cường quốc kinh tế, nhưng nhân dân Việt Nam còn nghèo, nghèo lắm. Chính phủ lo cho dân còn chưa đủ nói chi là xuất khẩu thu ngoại tệ.
    Lý tưởng là cái xa vời. Cơm ăn, áo mặc hằng ngày mới là cái thực tại cần giải quyết. Nếu nghèo, đói thì vui lòng vứt cái lý tưởng đi. Khi nào cảm thấy đầy đủ sung túc rồi hãy đi làm " từ thiện "
    Còn riêng chị may mắn, có lương cao, no đủ thì chị mới có thể cống hiến. Nhưng bao nhiêu người khác , cống hiến bằng cách nào? Có hạt gạo bản thân và gia đình còn chưa ăn đủ. Có nỡ lòng nào mà đem đi cho người khác để được tiếng là " Cống hiến" ?
    Tí thiển ý của riêng em, mỗi người có 1 cách suy nghĩ và sống khác nhau. Chị đừng giận.
    Dù sao cũng chúc chị sớm thực hiện được lý tưởng của mình.
  6. dep_tong_quai_hong

    dep_tong_quai_hong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2006
    Bài viết:
    6.213
    Đã được thích:
    0
    Hì hì, không sao đâu em. Chị thích em trả lời chị mà?
    Thế này này, chị đang nói về chị thôi, chứ chị cũng không dám nói về ai đâu.
    Chị chưa có gia đình, chị không phải ăn mày, chị cũng không thích nhìn rộng hơn cái tỉnh Lào Cai chị đang làm và chị đang không nói về lý tưởng :P (chị nói về cống hiến kìa)
    Thật thà, dưng rất đau lòng, lương của chị không hề cao, no đủ thì chị không chắc (đưa cho gđ khoảng 2.5tr/ tháng, còn giữ lại 700k để trả tiền ăn, thế có gọi là no đủ không nhỉ?)
    Vấn đề ở đây, công việc này, vừa là cống hiến, vừa là điều may mắn chị có, mặc dù lương thì không như mình mong. Chị phải quyết định, sẽ bỏ công việc này (tức là bỏ cống hiến) để nghe theo gđ để tìm công việc khác tốt hơn (tức là chọn tiền bạc). Đấy, chị hỏi chị thế thôi mà?
    Ví lại, chị cũng đã nói ở trên rồi, rất ít người sẽ chọn cống hiến thay cho tiền bạc. Chị không muốn giống họ. Vì thế đang rất bức xúc
  7. dep_tong_quai_hong

    dep_tong_quai_hong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2006
    Bài viết:
    6.213
    Đã được thích:
    0
    Phát cuồng phát dại, động cỡn muốn đi xăm. 1 hình nho nhỏ, cỏ 4 cánh hay con chuồn chuồn cũng được. Ở cổ tay hay bả vai, nhỏ thật nhỏ.
    Ngày trc có ai nói, khi con gái điên lên, không biết làm gì thì chỉ xổ vào mái tóc. Cắt, ngắn thật ngắn. Tóc thì cắt mất rồi, nhuộm mất rồi. Chả biết làm thế nào, xăm vậy.
    Nhưng chưa đủ can đảm, không phải vì đau mà vì sợ bố mẹ bị nghe lời không hay. Ghét, cái trò làm 1 việc theo ý thích nhưng không ảnh hưởng tới ai dường như là KHÔNG THỂ.
  8. khanhlinh85

    khanhlinh85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/04/2006
    Bài viết:
    2.724
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay Mụ khá hơn rồi. Chắc tại hôm qua Mụ ngủ nguyên ngày. Từ sáng đến chiều chỉ thức dậy ăn gói mì tôm. Mụ thấy nếu như gia đình đừng quá coi trọng mụ, nếu như mọi người đừng quá yêu thương mụ thì mụ dễ sống hơn.
    Mụ chưa hề làm việc gì cho riêng mụ. Mụ thèm là chính mụ.
  9. dep_tong_quai_hong

    dep_tong_quai_hong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2006
    Bài viết:
    6.213
    Đã được thích:
    0
    Mệt mỏi, rất mệt mỏi.
    Chuyến đi xa gần 400km mọi lần đều rất ngon lành, riêng tối qua như 1 thảm họa. Không tài nào ngủ được, vui thế cơ chứ. Cái giấc ngủ không tròn trịa đó làm cho con giời sáng nay phải ngủ bù tới hơn 11h và hậu họa là không thể nào nhấc cái đầu nặng chịch đi lại được. Chưa ăn sáng, mệt vô độ.
    Mai bắt đầu vất vả rồi.
  10. dep_tong_quai_hong

    dep_tong_quai_hong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    24/11/2006
    Bài viết:
    6.213
    Đã được thích:
    0
    Tớ thật sự thấy hối hận vì đã nói ra điều đó với ấy. Thật sự!
    Tớ bắt đầu ước giá như tớ đừng nói, giá như thế này thế nọ. Thế nhưng, tớ chắc chắn rằng nếu thời gian có quay ngược lại, tớ vẫn sẽ nói điều đó với ấy.
    Có ai như tớ không? Nói vào mặt ng bạn mới kết hôn 1 tháng rằng vợ ấy sẽ đá đít ấy?
    Lần đầu tiên tớ gặp em ấy, tớ đã bị cái suy nghĩ đó xâm chiếm đầu óc rồi. Tớ ko thể không nói. Ấy cảm ơn tớ. Lời cảm ơn này, thực sự làm tớ thấy khổ tâm.
    Tớ mong điều đó là sai, tớ đã nhầm, tớ sai lầm và tớ hư đốn. Mong 2 bọn ấy luôn hạnh phúc.
    Tớ ko dám chat với ấy, ko dám cm trong blog của ấy vì tớ thấy hối hận vì đã nói ra điều đó (chứ tớ ko hề hối hận với những điều tớ cảm nhận về em ấy)
    Tớ biết ấy tỉnh táo để không chửi vào mặt tớ, dưng ... tớ vẫn sẽ nói.

Chia sẻ trang này