1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký, tâm sự, vui buồn quanh cuộc sống, tại sở làm, ở trường học ... (Ph.2)

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ kỹ sư' bởi familypearl, 09/09/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mommy

    mommy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/11/2004
    Bài viết:
    405
    Đã được thích:
    0
    Chị nghĩ có 2 khả năng, một là bi giờ door mới open, hai là bi giờ ... nhím con mới open
    À còn 1 khả năng nữa chứ, là cả door và nhím đều mới open
  2. levant57

    levant57 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2003
    Bài viết:
    1.520
    Đã được thích:
    1
    Bớ người ta cô Mommy đi trêu người nè. Mà em học cách trêu người từ bao giờ thế? Ngộ hén?
  3. Y2K2009

    Y2K2009 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2007
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Anh lại vào đây, viết cho em, chia sẻ lại một lần nữa, bằng văn bản, một cách minh bạch những gì anh đã nói.
    Suốt thời gian qua, anh luôn thu thập và phân tích các thông tin liên quan đến em, chưa có sự rõ ràng tuyệt đối; nhưng em biết là anh quan tâm tới chuỗi vận động có tạo nên TÌNH YÊU THỰC SỰ hay không? Và anh biết em chưa có sự mạnh mẽ về tinh thần để vững vàng trước những tác động bên ngoài.
    Vui đáo để khi có chiến sỹ đồng môn khoá trước, chưa rõ nếp tẻ thế nào, ngửa mặt phun mưa "... bệnh hoạn" ---> em thấp thỏm.
    Cười méo miệng lúc em bảo những người nữ - sâu sắc như cơi đựng trầu - nghe em kể đôi chút là phán xanh rờn chuyện chúng ta.
    Họ đều đáng tin hết, em nhỉ?! Toàn dân có tuổi kha khá này, có tri thức ôn ổn này, có lưng vốn âm ấm này...; lẽ nào họ buông lời thảo mai?! Khà khà, đấy là những người chưa có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của em; còn nhiều người khác nữa, những người thân yêu, có tiếng nói rất có trọng lượng với em.
    Vậy đừng chần chờ, nhiều người nói hẳn là đúng rồi, không vội vã hấp tấp, sai lầm trong đánh giá con người đâu.

    [​IMG]
    [​IMG]
    P/s: Mong rằng bài này không bị tụi nhỏ hiếu động ném đá, xoá sửa...
  4. tramanhvn

    tramanhvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2007
    Bài viết:
    1.456
    Đã được thích:
    0
    ABC
    Khang rất ghét đàn bà. Anh 29 tuổi và sống ở ngoại thành. Ngày ngày, anh đến cơ quan phía trái đường Võ Văn Tần. Thời sinh viên, anh có mối tình lãng mạn với cô bạn cùng trường.
    Tốt nghiệp, cô ấy về quê lấy chồng theo ý gia đình, rồi bặt tin. Đi làm, anh gặp cô sinh viên khác. Nhưng lòng cô ấy không chỉ có mình anh. Từ đó, Khang rất ghét đàn bà.
    Vi rất ghét đàn ông. Cô 25 tuổi và sống ở trung tâm thành phố. Ngày ngày, cô đến cơ quan phía phải đường Võ Văn Tần. Thời sinh viên, sáng - chiều cô đến giảng đường và tối đến lớp Anh văn. Đi làm, cô bắt đầu cuộc tình thứ nhất với một đồng nghiệp nhưng trái tim anh ấy có nhiều ngăn. Sau đó, cô gặp anh chàng khác, vốn là bạn của một người bạn. Nhưng anh ấy lại cả ghen. Từ đó, Vi rất ghét đàn ông.
    Hôm nay là chủ nhật. Khang đến hồ Con Rùa ngắm cảnh. Vi đến hồ Con Rùa đón gió. Hồ Con Rùa rất đông người. Chỉ còn duy nhất một chiếc ghế trống. Khang đi đến chiếc ghế từ phía trái. Vi đi đến chiếc ghế từ phía phải. Cuối cùng thì họ cùng ngồi một ghế. Khang có thể đứng lên, lịch sự nhường ghế lại cho Vi. Nhưng Khang rất ghét đàn bà. Anh cứ ngồi yên đó và quay mặt về phía bên phải mình. Vi có thể đứng lên và đi tìm chỗ ngồi khác. Nhưng Vi rất ghét đàn ông nên cô cứ ngồi yên đó và quay mặt về phía bên trái mình.
    Đứa bé bán hoa hồng mời Khang mua hoa. Cùng lúc, đứa bé bán kẹo cao su mời Vi giúp. Khang lắc đầu, quay về phía trái. Vi lắc đầu, quay về phía phải. Họ chạm mặt nhau. Họ nhận thấy có nét gì thân thuộc nơi nhau.
    Khang chợt vỗ tay reo đúng lúc mắt Vi vụt sáng:
    - Anh Còi phải không?
    - Anh Còi đây. Bé Điệu à?
    Họ là hàng xóm thân thiết của nhau cho đến khi Khang lên lớp 10 và Vi học lớp 6, Khang và Vi cùng chuyển nhà. Thế là cả hai mất liên lạc. Họ hỏi nhau về gia đình, công việc, bạn bè...
    Khang hỏi địa chỉ nơi ở mới của Vi và hứa sẽ đến thăm. Vì rất ghét đàn bà nên Khang không thích ngồi nói chuyện lâu với một cô gái. Anh lấy cớ bận việc rồi chào cô. Vì ghét đàn ông nên Vi chẳng lưu luyến.
    Chủ nhật tuần sau, Khang nghĩ: "Chắc Vi đi chơi với bạn cô ấy rồi" bèn đến thăm ba mẹ Vi. Hôm Khang đến, Vi ở nhà. Nhưng cô chỉ bưng nước mời rồi để ba mẹ tiếp Khang, cô lấy cớ bận việc để trở vào phòng. Ba mẹ Vi hỏi thăm chuyện tình cảm của Khang. Khang trả lời rằng anh hiện rất chán nản khi nghĩ về đàn bà. Ba mẹ Vi bảo Vi cũng cảm thấy thế đối với đàn ông. Anh có chút gì đồng cảm với Vi nhưng lại nghĩ: "Cô ấy sẽ mau chóng tìm được một người mình mong muốn". Biết Khang rất ghét đàn bà, Vi cảm thấy giữa anh và cô có gì như đồng điệu nhưng cô thầm nói: "Rồi anh ấy sẽ tìm được người mình yêu nhanh thôi".
    Tuần sau...
    Tuần sau nữa... Anh đến công viên 30-4 từ phía trái. Vi đến công viên 30-4 từ phía phải. Khang trông thấy Vi và chính anh cũng ngạc nhiên khi mừng rỡ vẫy cô. Vi cũng trông thấy anh và bất ngờ thấy bước chân mình đến với anh luống cuống. Họ chọn một ghế đá và ngồi cạnh nhau. Họ hỏi nhau những ngày chủ nhật trước làm gì. Vi bảo cô mê nhạc Trịnh.
    Khang lắc đầu bảo thật ra nhạc Phạm Duy hay hơn. Rồi anh kể về một vụ án anh đọc trong số báo mới nhất gần đây. Vi nghĩ: "Tuần sau, tốt nhất là mình cứ chui vào phòng". Khang thấy Vi chẳng chú ý gì đến câu chuyện của mình nên nghĩ: "Có lẽ đi nhậu sẽ vui hơn". Anh đứng lên chào cô khi cô đang kể dở dang về một kỷ niệm ngày bé trong tiết hình học, với bài giảng về hình học phẳng, rằng hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.
    Tuần sau, ở ngoại thành, Khang ôm đàn nhìn về trung tâm thành phố và hát nhạc Trịnh. Vi ở nhà, mở lớn tivi nhưng không nhìn vào màn ảnh mà hướng mắt về ngoại thành.
    Tuần sau...
    Tuần sau nữa... Họ không gặp lại nhau.
    Ngày ngày, Khang vẫn đến cơ quan phía trái đường Võ Văn Tần và vẫn ghét đàn bà. Vi vẫn đến cơ quan phía phải đường Võ Văn Tần và vẫn ghét đàn ông.
    Hơn hai năm sau.
    Gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của Khang ai cũng có tổ ấm riêng mình. Ban đầu Khang cảm thấy trống trải. Ngày dài ra đối với anh. Nhưng rồi anh nghĩ chia sẻ niềm vui với người khác cũng là một cách khiến mình hạnh phúc hơn. Hôm nay là đầy tháng con của một người bạn. Anh muốn hết lòng chúc mừng bạn và đứa trẻ nên vào siêu thị tìm quà.
    Còn Vi, đôi khi cô cảm thấy đau lòng vì những câu nói: "Đã thấy chưa, người ta lập gia đình rồi đấy...". Cô nghe nỗi cô đơn lấn vào mình. Nhưng rồi cô nghĩ cứ yêu thương, đem niềm vui đến cho tất cả mọi người cũng là một cách khiến mình hạnh phúc. Cô vào siêu thị tìm mua thiệp để tặng bạn bè, người thân không nhân dịp gì cả. Từ chỗ bán thiệp, Vi bước ra. Đúng lúc, từ ngoài cổng, Khang bước vào.
    - Anh Còi phải không?
    - Anh đây. Bé Điệu à?
    - Anh... mua gì thế?
    - Anh chưa biết nữa. Hôm nay là đầy tháng con của bạn anh, em có thể...
    - Em chọn giúp anh nhé!
    Họ cùng đi đến khu bán hàng cho trẻ em. Đứng bên những vật dụng xinh xinh, Vi thì thầm: "Những đứa trẻ bao giờ cũng là thiên thần". Khang trầm ngâm: "Làm ba mẹ của những thiên thần cũng thật thích!". Họ cùng khẽ giật mình, nhìn nhau sau câu nói đó. Vi cố phá vỡ sự ngại ngùng bằng một câu khiến cô phải ngập ngừng:
    - Mới đó mà hai năm rồi. Hôm ấy, mình... gặp nhau trong công viên....
    - Em kể về buổi học hình học phẳng...
    - Anh còn nhớ sao?
    - Anh còn nhớ rằng khác với hình học phẳng, trong không gian, hai đường thẳng song song vẫn có thể gặp nhau...
    st
  5. tramanhvn

    tramanhvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/05/2007
    Bài viết:
    1.456
    Đã được thích:
    0
    Mình là người ném đá đầu tiên hahha
    Sự cố về ruồi
    Khi trời nắng lên, em thích nói lảm nhảm. Nhưng đây là ngày thu xanh. Ngày thu xanh thì không được quyền nói lảm nhảm. Em đi hẫng hiu trong gió và đưa tay bắt vào khoảng không trước mặt. Mọi người bảo rằng em đang bắt ruồi.
    Khi trời mưa xuống, anh thích múa Thái cực quyền. Nhưng đây là ngày thu xanh. Ngày thu xanh thì không thích hợp để chỉ múa Thái cực quyền và nói chuyện mưa bão. Mọi người bảo rằng anh đang giết ruồi.
    ***
    Quả thực, ngày hôm trước đây thôi, nghĩa là cách đây hai ngày, trung tâm dự báo bệnh dịch thông tin trên tivi rằng ruồi sẽ xuất hiện trở lại. Em biết đó, sự hiểm nguy có thể lường trước được. Bọn trẻ của chúng ta dù đã được trang bị kiến thức giáo khoa phổ thông: biết ghê tởm với ruồi (vì ruồi là côn trùng mang mầm dịch bệnh!) nhưng chúng ta không thể ngăn cản được việc chúng bắt ruồi chơi, một số đứa khác còn có thể cho ruồi vào miệng nhai chung với sôcôla, kem hay kẹo. Trong khi đó, những cô nuôi dạy trẻ thì đóng cửa ở lì trong phòng vì ghê tởm sự cho ô nhiễm, khắp nơi tràn ngập những chấm li ti *** đen do bọn ruồi để lại.
    Hình dung đi, trứng ruồi nở nhanh đến nỗi, chúng ta đã dùng hết mọi loại thuốc diệt côn trùng, sâu bọ nhưng vẫn không giải quyết được gì. Chưa nói đến việc ruồi sẽ lờn thuốc, nguy cơ miễn nhiễm của chúng sẽ tăng lên gấp bội, và chúng ta chỉ có thể đứng nhìn những đám mây vo ve kia tấn công thế giới một cách tự do, bất trị.
    Kênh truyền hình tối nay chiếu một phim tài liệu về chuyện ông đạo diễn trẻ mời nhóm bảy trí thức ở một nước ngoài đặt vào bốn không gian khác nhau: Về thôn quê làm ruộng, lên núi cao đốn củi, vào quầy bar đô thị để ăn chơi và đến trường đại học danh tiếng để giảng bài. Bảy trí thức có bảy cách ứng xử tuỳ thuộc vào kỹ năng ít nhiều khác nhau trong mỗi một điều kiện sống và sự cố phát sinh của nó. Có kẻ đốn củi tốt nhưng cày ruộng thì thua, vì sợ đỉa; có kẻ chấp nhận đỉa bám vào quần hút máu nhưng sợ những con kiến trâu rúc ra từ những bó củi khô trên núi.
    Hầu hết họ đều quen với môi trường của trường đại học (có lẽ vì họ là trí thức, đây là không gian của họ chăng?). Nhưng chẳng may, trong khi chuẩn bị dạy học thì sự cố xảy ra: cúp điện. Có kẻ ứng xử bằng cách bật điện thoại di động lên, tự soi vào mặt mình mà chửi rủa công ty điện lực; kẻ khác lại ngồi yên đợi đến khi có điện trở lại và cũng có người chạy ù ra khỏi phòng sau khi tuyên bố giải tán lớp học. Tất nhiên, cũng không tránh khỏi chuyện có người tiếp tục nói nhảm trong khi không có ánh sáng và kết quả là anh ta phải đâm đầu vào vách tường đầy bụi phấn.
    Phản ứng dễ đoán nhất là khi họ cùng vào một bar nóng bỏng ở nước ngoài. Nhưng trong chốn ăn chơi quằn quại, hầu hết họ đều tỏ ra lớ ngớ. Họ sợ mất quá nhiều thứ. Có người (cái tay sợ đỉa khi xuống ruộng, chịu vác củi khi lên núi và nói lảm nhảm khi cúp điện) lại khư khư giữ mắt kính dù hai gọng kính đã có một sợi dây tròng vào sau gáy. Tính cẩn thận của hắn, có thể nói là đứng đầu danh sách bảy người. Dù sáu người kia (xuất phát từ đô thị, được ứng phó với tình huống sàn nhảy) thì có thể đi tango rất sành điệu.
    ***
    Khi trời nắng lên, em thích nói lảm nhảm. Nhưng đây là ngày thu xanh. Ngày thu xanh không được quyền nói lảm nhảm.
    Khi trời mưa xuống, anh thích múa Thái cực quyền. Nhưng đây là ngày thu xanh. Ngày thu xanh không thích hợp để chỉ múa Thái cực quyền và nói chuyện mưa bão.
    ***
    Anh không hình dung được người ta sẽ làm gì trong không gian quá nhiều ruồi và lũ ruồi đã miễn nhiễm với mọi loại thuốc xịt. Em sẽ vẫn nằm yên trên giường và oán trách thời tiết. Với cách lý lẽ của em thì ấu trùng ruồi chỉ có thể phát sinh trong một môi trường khí hậu như thế này. Thế này là thế nào? Đó là ngày mưa xong, những đám mây mang vòm khí ẩm trên cao bay xa và gió hắt những đợt hơi nóng từ phía tây trở về làm cho trời khô hanh. Lúc ấy, từ trong các bụi rậm của rừng, lau sậy của đầm lầy, hôi thối của những bồn rác ngoại ô, bọn ruồi sinh sôi và làm cuộc trường chinh về thành phố chúng ta.
    Phải, nhưng tại sao bọn chúng không đi nơi đâu khác và chỉ bay về thành phố chúng ta?
    Có lẽ chúng ta đang sống trong một thành phố có vị ngọt và nhiều thực phẩm có mùi (hôi, thơm, tanh,...).
    Đến đây thì mọi thứ vẫn còn là giả thiết. Nhưng em sẽ nói rằng, giả thiết hội đồng khoa học trung ương sẽ xem xét, đề bạt chiến dịch tầm cỡ quốc gia về "Thực trạng và giải pháp chống ruồi trong ngày thu xanh khô hanh ở phố X.". Khi đó là vấn nạn tượng trưng của nhân loại. Ruồi, châu chấu, cào cào, chuồn chuồn, mối mọt... tấn công được thành phố X. thì hoàn toàn, nó cũng có thể tấn công toàn cầu vào bất kỳ lúc nào, thời gian nào thuận lợi về thời tiết, khí hậu.
    Em đang nghĩ về một viễn cảnh hàn lâm học thuật xa xôi. Trong khi đó, anh đang loay hoay xổ những bị nilông ra bàn, kiểm tra lại một lần nữa trước khi bao bọc từng vật dụng một trong nhà, từ chén đũa, kệ băng đĩa, máy vi tính, tủ chén, tủ lạnh, kệ sách, mặt bàn nơi chúng ta ngồi uống trà và cả giường chúng ta ngủ... Chúng ta ăn và nằm trên những vật dụng được bao bọc bằng nilông mỏng dùng xong một lần thì thay. Điều anh quan tâm không phải là giải pháp chiến lược quốc gia về chống ruồi mà cụ thể là nilông trắng đang sốt giá một cách chóng mặt, trong khi giá nilông đen chỉ nhỉnh hơn ngày thường đôi chút...
    Ruồi tác động đến giá cả thị trường.
    Trong khi anh đang cẩn thận bao bọc từng chiếc chén thì em nằm trên giường xem TV, chương trình về bảy trí thức đô thị được đặt vào trong những hoàn cảnh, điều kiện sống khác nhau. Em cười rúc rích kể lại cho anh: "Họ đang nhảy. Một trong số họ có nốt ruồi ở cằm giống anh". Anh ngừng tay bọc chén: "Thật thế à? Có lẽ hắn sinh ra vào ngày bão ruồi tấn công thế giới...".
    Ngày hôm qua là thế. Anh đặc biệt bất hạnh khi sinh ra vào ngày bão ruồi. Dĩ nhiên, mọi chuyện được kể qua lời của ba mẹ anh lúc sinh thời. Đó là khi phòng đẻ mở toang cửa, ba anh chưa kịp nhào tới ôm ấp đứa con đầu lòng trong mừng vui cuống quýt đến phát nấc thì bầy ruồi đã ùa vào như một đám mây, chúng che khuất tầm nhìn của ông; làm ông bất ngờ đâm sầm vào cửa. Sự lạ.
    Cơn bão ruồi không được dự báo trước đã tràn qua mọi đường sá, ngõ ngách, cửa nhà... bủa vây thành phố rất nhanh, khiến không ai kịp trở tay. Đám mưa ruồi mạnh đến nỗi đủ sức làm cho khoảng cách người cha và đứa con trai bị che khuất, phong toả. Ánh sáng ùa vào căn phòng. Và màn đen cũng ùa vào căn phòng cùng tiếng vo ve cực đại. Phố phường bên ngoài náo động bởi tiếng hụ còi loạn xạ của xe cảnh sát. Giữa tình huống đó, những tiếng nổ lép bép liên thanh kèm theo ánh chớp trên chiếc vợt điện xài pin thường ngày diệt muỗi trở thành biểu hiện chống trả quyết liệt và yếu ớt nhất trong gian phòng. Chiếc vợt trở nên huyền ảo và thần bí trong bài múa Thái cực quyền diệt ruồi của bà đỡ đẻ.
    Xác ruồi bay tứ phía. Tiếng trẻ sơ sinh khóc thét. Người lớn náo loạn. Sản phụ trùm kín mền và ngất đi. Lúc ấy, người đàn ông lần đầu tiên làm bố thực thi nhiệm vụ thiêng liêng là lội qua đám xác ruồi trong căn phòng và đón nhận từ tay bà đỡ đẻ một sinh thể hồng hào kháu khỉnh đang khóc ré...
    Sử ký ghi: "... Ngày Thu xanh, phố X. xảy ra nạn bão ruồi. Sự lạ. Nhiều trẻ nhỏ sinh ra ngày này có nốt ruồi ở mồm, má, bắp đùi, mông và cả bộ phận sinh dục. Ruồi bay theo mùi tanh mà đến. Ruồi đậu khắp nơi. Ba phiên chợ đóng cửa.
    Ruồi bu kín những vật dụng trong nhà và sinh nở ấu trùng. Ruồi chui rúc vào mắt, mũi, kẽ tay, miệng, nách, lỗ tai... tiếng vo ve không dứt khỏi tâm trí, ám ảnh cả giấc ngủ. Ruồi đậu thành từng gờ trên các hàng quán còn lưu cữu mùi tanh, thơm, hôi... Rồi từ ruồi toả ra mùi rác rến, xú khí, ươn tởm, lờm lợm... Đó được xem là ngày đại hoạ vậy...
    Mãi về sau này, khi vết sẹo trên trán - hậu quả của cú té sầm vào bậu cửa - đã kín miệng, ba anh vẫn không thể nào quên cái cảm giác hân hoan lẫn hốt hoảng trước sự kiện, khoảnh khắc anh chào đời. "Xác ruồi chết ngập mắt cá chân! - Ông nói - Và tiếng nổ lép tép, ánh sáng chạm điện nhá lên từ bàn tay vợt Thái cực quyền của bà đỡ đẻ như thể pháo hoa chào mừng một con người đến với thế giới...".
    Dĩ nhiên, ba anh có quyền văn chương hoá mọi thứ. Nhưng sau đó, ông cũng nói rằng, ngay cả khi vết sẹo trên trán lành lặn thì ông vẫn nhìn thấy nốt ruồi trên cằm anh để nằm lòng sự cố lạ lùng ấy.
    "Ôi, một con người đến với thế giới. Và một con ruồi đã vô ý ỉa vào cằm của hắn ta!".
    Đó là anh - người có nốt ruồi ở cằm đang làm nhiệm vụ bọc những chén, đũa, muỗng, nĩa lại một cách cẩn thận trước ngày cơn bão ruồi trở lại.
    Đêm qua, em nằm trong lòng anh, ngoan như một con mèo. Em nói rằng, em lo quá, nếu chẳng may con chúng ta bốc ruồi ăn thì quá nguy hiểm. Anh trấn an, chúng ta đã đóng tiền cao cho phí nội trú, nó sẽ được các cô giáo chăm lo kỹ hơn những đứa trẻ khác. Hôm trước anh còn gởi phong bì riêng cho cô ấy. Cô ấy hứa sẽ đảm bảo cho thằng bé trở thành con ngoan trò giỏi và độc lập trong tương lai. Cô ấy làm anh mát lòng mát dạ, chúng ta giao con đúng địa chỉ rồi em ạ. Em thở dài và rúc vào ngực anh cứ như thể đó là một hang động còn sâu lắm, chưa và mãi mãi không khám phá hết.
    Anh với tay tắt đèn bàn. Và một lần nữa dặn em cứ phải yên tâm, dù sao đi nữa, thì chuyện các cô giáo với hàng chục chiếc vợt PRCR (phòng ruồi chống ruồi), thì con mình cũng được bảo vệ tốt hơn ở nhà. Vả lại, lũ trẻ bây giờ giàu kiến thức kỹ năng ứng phó tính huống hơn chúng ta ngày xưa...
    "Nhưng em thương cu Ruồi quá!" - Em nói, và lại rúc sâu hơn vào ngực anh. Đám lông trên ngực anh xon xót nước mắt em. Trong khi em đang mơ giấc mơ cu Ruồi nói lảm nhảm và đưa hai ngón tay nhỏ xíu chụp bắt khoảng không rồi cho vào miệng như thể đang bốc một món ăn vô hình treo lửng lờ trước mặt rồi thưởng thức ngon lành thì anh lại mơ thấy ba sống lại và bay về cùng với đàn ruồi, ông đến và hút sạch cái đốm đen trên cằm anh. Một đốm đen khổ lụy trong thuật tướng số. Một đốm đen sinh ra chỉ để làm những việc vặt vãnh. Cũng phải, việc đầu tiên là ông sẽ khắc phục sai lầm của sự cố khi xưa, dùng miệng cắn vào cằm con trai một cái đau đớn và hút một ngụm máu từ cái nốt ruồi sưng tấy, phun vào vách tường.
    ***
    Em bảo em không ngủ được. Nửa đêm, chúng ta, mỗi người đều trải qua một giấc mơ ám ảnh. Em nói, phải bắt đầu lại từ cơn bão ruồi. Trước khi ngủ chúng ta đang nói tới đâu? À, chúng ta nói tới đoạn "lũ trẻ bây giờ giàu kiến thức và kỹ năng ứng phó tình huống hơn chúng ta ngày xưa". Và chúng chắc chắn cũng ít ám ảnh hơn. Dấu vết về những sự cố cũng ít để tại trong tâm trí của chúng nó hơn chúng ta ngày trước - em nói như thể gắn kết trở lại cuộc trò chuyện chưa làm thoả mãn tâm trí.
    "Nhưng em nghĩ đi - anh nói - Việc chúng ta ám ảnh bởi những câu chuyện về cơn bão ruồi ngày xưa liệu có ích gì cho đời sống? Nhiều khi chúng ta không có khả năng nhớ hay ám ảnh lại đâm ra hay". "Không - em phản biện - ít ra chúng ta có kinh nghiệm để ứng xử và đối phó. Anh không nhớ hôm qua mình đã gởi con vào nhà trẻ là gì? Chúng ta đối phó tự nhiên cũng như bao nhiêu người khác chưa từng xảy ra sự cố bão ruồi. Thậm chí họ còn đút phong bì vào túi cô giáo nhiều hơn để con họ được an toàn sau cuộc tấn công của ruồi...".
    Câu chuyện giữa anh và em kéo dài đến sáng. Thực ra, cũng không giải quyết được tình hình gì. Nó chỉ làm sống lại nỗi ám ảnh về cơn bão ruồi và làm lên men, trương phình nỗi âu lo. Mà có thật cơn bão ruỗi hay không nhỉ (sao em và bạn đọc đều không đặt câu hỏi này ngay từ đầu để đến đây thì phải trò chuyện tiếp?). Anh nhớ lại, anh chưa từng có ký ức hay chứng nghiệm trực tiếp về nó. Sự cố ngày sơ sinh mà anh biết cũng chỉ bằng phóng chiếu tưởng tượng thông qua lời kể của ba mẹ vào các dịp có tính tưởng niệm lớn lao hoặc vớ vẩn trong đời...
    ***
    Khi trời nắng lên, em thích nói lảm nhảm. Mọi người bảo rằng em đang bắt ruồi.
    Khi trời mưa xuống, anh thích múa Thái cực quyền. Mọi người bảo rằng anh đang giết ruồi.
    ***
    Ngày mai, chúng ta sẽ nằm trong căn phòng kính trong suốt, đóng kín cửa và xem tập tiếp theo của phim tài liệu thể nghiệm về bảy trí thức ngơ ngác phát lại trên kênh truyền hình thử nghiệm. Có lẽ ngày mai, những nhân vật của chúng ta sẽ được đặt vào những không gian ngặt nghèo hơn: thế giới của ruồi nhặng, trong rừng trúc, giữa bãi rác hay sang trọng hơn, ví dụ như trên ngai vua, dự tiệc tối trên sân thượng toà nhà cao nhất thế giới chẳng hạn. Có điều, anh và em đều đoán được về sự lớ ngớ trong những giai đoạn thích nghi của họ. Nhờ thế, tính giải trí từ bộ phim trở nên cao hơn một bậc vì những suy diễn của chúng ta về nó.
    Trong khi đường phố đang vo voè vò voè bởi âm hưởng phát ra từ những đám mây ruồi chao lượn và chui rúc vào mọi ngõ ngách, thì chúng ta sẽ nằm bình tâm giữa mọi vật dụng đều đã được bọc nilông trắng bảo hiểm trước ấu trùng ruồi, *** ruồi. Bản thân chúng ta - anh và em - sẽ chui vào trong hai bao nilông và tự rút kín miệng bằng một sợi dù rút.
    Chúng ta dẹp mọi lo âu và trả cho cu Ruồi sự độc lập ứng phó hoàn cảnh, để ký ức của nó không bị nhàu nhụa bởi những đám mây lo sợ hay ám ảnh với những câu chuyện của người khác trong những ngày trọng đại hay những dịp vớ vẩn nào đó của chuỗi đời sống.
    Dĩ nhiên, chuyện này xảy ra nếu chẳng may, ruồi tấn công thế giới chúng ta. Và cơn bão ruồi trở thành hiện thực.
    ***
    Mọi người bảo rằng em đang bắt ruồi.
    Mọi người bảo rằng anh đang giết ruồi
    st
    Về thoai
  6. opentdoors

    opentdoors Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    1.205
    Đã được thích:
    0

    Được opentdoors sửa chữa / chuyển vào 17:11 ngày 02/11/2007
  7. opentdoors

    opentdoors Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    1.205
    Đã được thích:
    0
    Ờ thì chắc là như vậy.
  8. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1
    Sao chàng nào mà lạ vậy ? Sao lại ghét đàn bà ?
    Câu highlight thú vị quá .
  9. thuyenxaxu

    thuyenxaxu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/08/2004
    Bài viết:
    4.201
    Đã được thích:
    1
    Góp ý hoài với em Nhím mà em Nhím cứ hông nghe . Trời ơi, Nhím không còn nhỏ nữa đâu nhé . Đàn ông ghét nhất mấy cô lớn rồi mà cứ phang ra là "chú & cháu" . Ra ngoai đời là ngang nhau hết , em ơi ...
    Còn nếu nhỏ tuổI quá đến phải xưng bằng cháu thì .. hông nói chuyện ! Nhỏ quá nói chuyện trên này làm chỉ ?
    Mấy "em" thì nói chuyện ok !
  10. mommy

    mommy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/11/2004
    Bài viết:
    405
    Đã được thích:
    0
    Ờ nhỉ ... hình như em biết trêu người từ cái dạo em biết anh đó mà. Ngộ hén.

Chia sẻ trang này