1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký - Thơ - Văn - Ca nhạc và..........

Chủ đề trong 'Public các box địa phương' bởi thieubinh, 31/05/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thieubinh

    thieubinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    1
    Lang thang trên net tự dưng thấy bài thơ này hay nên post cho mọi người đọc, mong rằng sẽ đến được với những tâm hồn yêu nhac Trịnh
    Nguời hát rong của thế kỷ 20.
    __________Tặng Trịnh Công Sơn____
    _______________Anh Ngọc_________
    Rơi xuống từ trời những sắc lá vàng phai
    Giọt nuớc mắt của mùa đông lạnh lẽo.
    Chiều đã xuống trên mặt nguời khô héo
    Thế gian đẹp và buồn.
    Ngân lên từ những sợi dây đàn
    Tiếng run rẩy muời ngón tay gầy guộc
    Tiếng im lặng cặp kính tròn ngơ ngác
    Trái tim yêu và đau.
    Người đến từ đâu
    Và sẽ về đâu?
    Nguời làm lụng trên cánh đồng mệt mỏi
    Giữa hoang vu nguời cất lên tiếng gọi
    ỏi đá trăm năm dội tiếng con nguời.
    Người đứng cao hơn mọi thành kiến trên đời
    Giữa đồng loại nhu một người xa lạ
    Ôm cây đàn như vác cây thánh giá
    Người lạc loài ngay chính giữa quê hương.
    Từ chốn hận thù người hát tiếng yêu thương
    Chạy trốn bơ vơ người tìm vào giấc mộng
    Người học cách sống chung cùng tuyệt vọng
    Người vỗ về từng ngọn cỏ xót xa.
    Ngủ đi, ngủ đi những dục vọng mù loà
    Ngủ đi, ngủ đi những lọc lừa phản trắc.
    Ngủ đi, ngủ đi những trái tim tan nát
    Ngủ đi, ngủ đi tàn tạ những hình hài.
    Người hát rong của thế kỷ hai muơi
    Giờ đã hết, năm cùng, tháng tận.
    Mắt đã mờ, máu trong tim đã cạn
    Tay đã buông, gối đã mỏi, chân rời.
    Người vẫn còn hát mãi không thôi
    Yêu và đau trái tim đương nức nở
    Đẹp và buồn, thế gian còn nặng nợ
    Người là tôi
    Hay tôi cũng là người?
    Người hát rong
    Người hát rong ơi...
  2. bagiadanhda

    bagiadanhda Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2006
    Bài viết:
    2.090
    Đã được thích:
    1

    :::Hoàng Nhuận Cầm:::
    Viên Xúc Xắc Mùa Thu
    Tình yêu đến trong đời không báo động
    Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
    Viên xúc xắc mùa thu trong cỏ
    Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng
    Anh đi qua những thành phố bọc vàng
    Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
    Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
    Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh
    Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
    Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
    Anh đi qua tổ chim non mới dựng
    Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm
    Anh đi qua tất cả mối tình câm
    Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở
    Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
    Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!
    Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
    Trọng Thủy đứng suốt đời không hết lạ
    Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xóa
    Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng
    Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
    Khi mở mắt Mỵ Châu
    em ngồi đó
    Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
    Suốt đời anh mang tội với con tàu
    Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
    Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
    Những giọt mực thứ ba
    em ơi không thể lỡ
    Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi
    Giọt mực em thong thả đến trong đời
    Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
    Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
    Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh
  3. hotboy007

    hotboy007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/07/2007
    Bài viết:
    506
    Đã được thích:
    0
    nhớ về em , nhớ những lúc cô đơn trở về
    nhớ về em , nhớ ánh mắt môi cười thơ ngây .....
  4. Ngumo

    Ngumo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/11/2003
    Bài viết:
    10.072
    Đã được thích:
    12
    LẶng thầm ngồi ngắm sao
    Bao nhiêu mog ước cũ
    NAy hoá thành hư vô
    Trở về với cát bụi
  5. thieubinh

    thieubinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    1
    Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ
    George Bernard Shaw
    Ngày đầu tiên của năm học, vị giáo sư môn hóa lớp của lớp tôi tự giới thiệu mình với sinh viên trong lớp. Rồi dành thì giờ cho chúng tôi làm quen với nhau. Đương lúc tôi đứng dậy nhìn xung quanh thì nhận thấy một bàn tay dịu dàng đặt lên vai mình. Tôi xoay người lại và nhận ra đó là bà cụ có vóc dáng nhỏ bé, làn da nhăn nheo, tươi cười nhìn tôi với nụ cười làm sáng cả gương mặt bà.
    Bà nói:
    - Xin chào, anh bạn tuấn tú. Tôi tên là Rose. Tôi 87 tuổi. Tôi có thể ôm anh bạn được chứ?
    Tôi cười và vui vẻ trả lời:
    - Dĩ nhiên là được, thưa bà! ?" và bà đã ôm tôi thật chặt.
    - Tại sao bà lại vào đại học ở độ tuổi hồn nhiên và trẻ trung như thế này? ?" Tôi hỏi đùa.
    Bà mỉm cười:
    - Tôi đến đây để tìm một người đàn ông nổi tiếng, có tâm hồn để yêu và sẽ bên nhau, có một vài đứa con, và sau đó về hưu rồi đi du lịch vòng quanh thế giới.
    - Bà nói nghiêm túc chứ? ?" tôi hỏi. Tôi tò mò muốn biết điều gì đã thúc đẩy bà muốn thử thách như thế ở độ tuổi như bà.
    - Tôi luôn mơ ước được vào một trường đại học và bây giờ tôi đang thực hiện giấc mơ đó! ?" bà nói với tôi.
    Sau khi giờ học kết thúc chúng tôi đi đến tòa nhà hội sinh viên cùng uống với nhau một ly sữa sô cô la. Chúng tôi trở thành bạn của nhau ngay. Hằng ngày trong suốt 3 tháng tiếp theo chúng tôi luôn cùng nhau rời khỏi lớp và trao đổi với nhau không dứt. Tôi luôn bị cuốn hút bởi ?ocỗ máy thời gian? này khi nghe bà chia sẻ sự từng trải và kinh nghiệm cuộc đời của bà với tôi.
    Qua năm học, Rose trở thành một nhân vật biểu tượng trong trường đại học và dễ dàng kết bạn với tất cả mọi người. Bà thích ăn mặc lịch sự, có tính cách và hạnh phúc với sự chú ý mà các sinh viên khác tập trung vào mình. Bà luôn sống trong niềm say sưa đó.
    Vào cuối khóa học chúng tôi mời Rose đến nói chuyện trong một buổi tiệc chiêu đãi và tôi sẽ không bao giờ quên được những gì bà đã truyền cho chúng tôi. Bà được giới thiệu và bước lên bục giảng đường. Khi bắt đầu phát biểu, bà đánh rơi mảnh giấy ghi chú xuống sàn. Hơi ngại ngùng và thoáng bối rối bà nghiêng người xuống micro và nói:
    - Xin lỗi quý vị, tôi hơi hồi hộp. Tôi đã bỏ bia và chuyển sang rượu Lent và thứ rượu này đang giết chết tôi mất! Tôi không bao giờ sắp xếp những gì mình sẽ nói, hãy để cho tôi nói với các bạn một cách giản dị những gì tôi thực sự hiểu.
    Khi chúng tôi cười, bà lấy giọng và bắt đầu:
    - Chúng ta ngừng vui chơi bởi vì chúng ta đã già, nhưng thật ra chúng ta già bởi vì chúng ta không vui chơi nữa. Chỉ có năm bí quyết để giữ mình trẻ mãi, hạnh phúc và đạt được thành công.
    Thứ nhất, các bạn hãy vui cười lên và tìm kiếm sự hài hước trong cuộc sống hằng ngày.
    Thứ hai, các bạn hãy xem mỗi ngày là một ngày mới với những điều mới mẻ. Ai sống bằng quá khứ, định kiến của ngày hôm qua sẽ không có cơ hội tin và hiểu con người. Các bạn hãy trải lòng với những người có thể chia sẻ được. Hãy kiên trì, tin vào tâm hồn con người và đừng nhìn vào một lỗi lầm nào đó để phá bỏ tất cả những gì tốt đẹp sẽ đến trong tương lai. Các bạn đừng ngại mạo hiểm để thay đổi cuộc sống.
    Thứ ba, các bạn phải có một mơ ước, một khát vọng. Khi các bạn đánh mất những mơ ước đó, các bạn sẽ chết. Đã có quá nhiều người trong chúng ta chết theo kiểu ấy và họ thậm chí cũng không biết đến điều đó!
    Thứ tư, có sự khác biệt lớn giữa việc trở nên già hơn và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trên giường suốt một năm trời mà không làm được điều gì hữu ích, bạn sẽ thành 20 tuổi. Nếu tôi 87 tuổi và cứ nằm trên giường suốt một năm và không làm bất cứ điều gì, tôi vẫn sẽ trở thành một bà cụ 88 tuổi. Bất cứ người nào cũng phải lớn lên và già đi. Nhưng điều đó không làm mất đi tài năng và khả năng của các bạn. Vấn đề là trưởng thành bằng cách luôn luôn tìm được cơ hội để thay đổi.
    Thứ năm, đừng bao giờ nuối tiếc. Người trưởng thành thường không nuối tiếc về những gì mình đã làm mà sẽ nuối tiếc về những gì mình đã không làm. Chỉ những người sợ chết mới hay nuối tiếc.
    Bà kết thúc bài thuyết trình của mình bằng cách mạnh dạn hát bài ?oCánh hoa hồng?. Bà đã cùng chúng tôi hát bài hát đó và lời bài hát ấy hiện giờ trở nên quen thuộc với cuộc sống hằng ngày của chúng tôi.
    Vào cuối năm, Rose đã hoàn tất văn bằng đại học mà bà bắt đầu nhiều năm trước đây. Một tuần sau tốt nghiệp Rose đã ra đi một cách thật thanh thản trong giấc ngủ. Hơn hai ngàn sinh viên của trường đã đến dự đám tang của bà bằng tất cả lòng kính trọng, mến thương đối với người phụ nữ tuyệt vời đã dùng cuộc đời mình làm tấm gương minh chứng rằng: ?oKhông bao giờ quá trễ để thực hiện tất cả những gì mà bạn có thể làm được trong đời.?
    George Bernard Shaw - Giáo sư tâm lý học ĐH Kentucrky Hoa Kỳ.
  6. thieubinh

    thieubinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    1
    -*-*-TÔI CHỈ CÓ MÌNH TÔI-*-*-- (Vũ Trung Hiếu)
    Tôi chỉ có mình tôi.
    Ở cũng vậy mà đi cũng vậy.
    Bỗng một ngày nào đấy .
    Tôi mặc kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi .
    Tôi một mình, chỉ mỗi một mình thôi.
    Ðến cũng được mà đi cũng được.
    Sống trên đời ai biết trước .
    Bởi có khi thua được cũng bằng nhau .
    Tôi một mình, có nhiều ít gì đâu.
    Một hạt cát giữa vô cùng vũ trụ .
    Vậy thôi là cũng đủ .
    Cười khóc, buồn vui cho một kiếp người.
    Tôi một mình mê mải rong chơi.
    Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng.
    Giọt nước mắt nào mằn mặn.
    Chợt hóa hạt sương trên một nụ hồng.
    Tôi một mình ngơ ngẩn số không.
    Chỉ muốn một mai cựa mình tỉnh giấc.
    Làm một điều gì nhỏ nhặt.
    Số không vu vơ thành có nghĩa cho đời .
    Tôi một mình và chỉ một mình tôi.
    Ðời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá.
    Muốn được là tất cả.
    Ôm cả trăng sao, ngày tháng vào lòng .
    Tôi một mình ngơ ngác có và không.
    Cái có chẳng cần, cái cần chẳng có.
    Nên suốt đời lọ mọ.
    Tự hỏi chính mình những chuyện vu vơ.
    Tôi một mình nên cặm cụi làm thơ.
    Trút vào đó những nỗi buồn vụn vặt.
    Sẽ có một ngày người ta cúi nhặt.
    Câu thơ vô tình góc phố bỏ quên
  7. KIEPDATRANG

    KIEPDATRANG Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2007
    Bài viết:
    1.461
    Đã được thích:
    0
    ::: Trường Sa :::
    Rồi Mai Tôi Đưa Em
    Rồi mai tôi đưa em xa kỷ niệm.
    Xin lời cuối không dối gian trong mắt em.
    Tình yêu cho thương đau nghe buồn thêm.
    Gác vắng mưa gợi niềm chăn chiếu.
    Còn đây không gian xưa quen gót lầy.
    Bên hè phố cây lá thưa chim đã bay.
    Ngồi nghe yêu thương đi xa tầm tay.
    Giữa tiếng ru trầm vào cơn mê này.
    Chiều xưa em qua đây ru hồn nắng ngủ say
    lời yêu trót đong đầy.
    Đón em Thu mây bay tiễn em Xuân chưa phai
    xót ngày vàng còn gì?
    Đành đoạn rồi những lần chiều hẹn ước...
    Rồi mai chân hoang vu lên phố gầy.
    Tôi về nhớ trong mắt môi đã đắng cay.
    Còn ai mơ trên tay khi hoàng hôn!
    Vỗ giấc xuân muộn về trên môi hồng.
    rồi mai tôi đưa em tôi ko biết thế nào nữa!!!
    nhưng mà .....
  8. thieubinh

    thieubinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    1
    Tôi chưa ra biển bao giờ
    Ngỡ biển xanh , xanh màu im lặng
    Tôi chưa yêu bao giờ
    Ngỡ tình yêu là ảo mộng
    Ngày nay tôi đã ra biển rồi
    Biển nhiều sóng to,gió lớn
    Ngày nay tôi đã yêu rồi
    Tình yêu nhiều khổ đau, cay đắng
    Không gió lớn sóng to , không là biển
    Chẳng nhiều cay đắng , chẳng là yêu
    Puskin
  9. thieubinh

    thieubinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    1
    Gà đã mắc nhiều sai lầm nhưng sai lầm lớn nhất là đã thần tượng sói. Cho dù sói xinh đẹp, duyên dáng thì ngoài kia cũng có rất nhiều cáo khác hơn sói rất nhiều. Chẳng qua vì gà ít tiếp xúc nên khi thấy sói đã bị choáng ngợp. Thêm vào đó sói này lại biết cách tăng giá trị cho bản thân bằng việc biết điều khiển cảm xúc và hành động của mình, để biến mình thành the untouchable trong mắt gà !
  10. thieubinh

    thieubinh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.216
    Đã được thích:
    1
    (copy and paste-chả biết của ai )
    Nếu vẫn còn biết khóc, -
    Thì hãy khóc đi em! -
    Để thấy rằng em vẫn còn cảm xúc, -
    Hơn biết bao người vô thức, dửng dưng...-
    Nếu một lần trong đời em biết tủi hờn,-
    Đó là lúc em đã thấy mình lớn dậy.-
    Vượt lên nỗi đau, hằn thù, tức tối, -
    Để biết yêu thương, giận dỗi, buồn sầu. -
    Để biết làm người trung thực đáng yêu, -
    Cho dù phải nhỏ rất nhiều giọt nước mắt. -
    Sự trung thực không chỉ đến một cách bất cập,-
    Mà nó cần có cảm xúc thật lòng. -
    Giữa chợ đời giả dối hư không,-
    Tìm đâu ra một trái tim yêu thương chất phác? -
    Vậy nếu em vẫn còn biết khóc, -
    Thì cứ việc khóc nữa đi em!-
    Khóc để quên bao cay đắng tủi hờn... -
    Khóc để biết mình còn sống trong chân thật! -
    Khóc để biết mình vẫn còn nước mắt, -
    Nhỏ xuống cho đời và làm ướt trái tim ai? -
    Những giọt lệ dài... -
    Nhưng chất đầy cảm xúc. -
    Vẫn có khối người mong khóc nhưng không được! -
    Vì tim họ chai ngắt, tính toán mệt nhoài... -
    Vì cảm xúc của họ chẳng thèm dành cho ai, -
    Mà chỉ dành riêng cho họ.-
    Cất giấu trong hộc tủ. -
    Đeo mặt nạ hư danh chối bỏ tình đời. -
    Phủ lớp băng che lấy gương mặt người,-
    Để giành lấy chút danh xưng hư vị. -
    Em thua họ chút cao sang quyền quý, -
    Nhưng em hơn họ cái chân lý cuộc đời. -
    Đó là khi em biết khóc biết cười, -
    Nghĩa là em đã biết sống. -
    Tấm lòng em đã biết mở rộng, -
    Với nỗi đau, với hy vọng của riêng mình. -
    Nếu lúc nào đó xúc cảm dâng lên, -
    Thì cứ việc khóc liền đi em nhé!-

Chia sẻ trang này