1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký trở về

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi ga_ru_21, 05/06/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Danang, Jan 2012​

    Một năm qua đi, nhiều sự thay đổi và trưởng thành hơn. Nhưng cho dù thế nào năm 2011 vẫn dễ dàng hơn năm nay, quá nhiều cái ngưỡng phải vượt qua.
  2. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    Ở lưng chừng thời gian

    Gần 5 giờ chiều thứ 7 làm bù ở văn phòng, mọi người đã về gần hết, làm bù nên chẳng ai có tinh thần cả. Mình thì vẫn đấy không hẳn quá chăm chỉ, làm việc này, lướt chỗ kia, vài việc đã nhận cố làm cho xong. Nấn ná mãi mới gọi điện hỏi thăm được một người bạn, cảm giác hơi buồn vì đã lâu rồi thấy có lỗi với người bạn đấy. Đọc lại những bài thơ và thở dài...Mình thật tệ đúng không...

    Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ nhiệt độ ngoài trời, và nếu không nhìn đồng hồ thì cũng không rõ thời gian nữa. Cứ thế mà ngồi đến tối, hôm nay là cuối tuần mà, phải về sớm để bảo vệ họ nghỉ sớm. Văn phòng vắng, bật nhạc không lời của Yiruma, nhẹ nhàng nhưng buồn quá. Lúc này là chỉ muốn đi Mộc Châu, đi một ngày cũng được vì mình đang mệt, vả lại cuối tuần sau đi công tác, cuối tuần sau lại có kế hoạch đi HG nên nếu đi cuối tuần này qua đêm không đành.

    Vài việc của mình không biết có làm được không, thấy sức khỏe ngày một yếu, quan trọng là tinh thần đôi khi không ổn định. Nhưng lẽ nào mình không làm được...

    Đôi khi chỉ cần một rung động nhỏ...

    Về thôi, nấu bữa cơm tối toàn món mình thích, đã kịp đi chợ lúc sáng rồi. Phận nữ nhi thường tình vẫn phải thế. Cuối tuần vui vẻ và đừng ngủ nhiều nhé, việc còn nhiều ơi là nhiều.


    [​IMG]


    ----------------
    Thơ Nguyễn Phong Việt

    Nói cho hết một lần
    để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những phân vân…

    Chúng ta chưa bao giờ lừa dối nhau mà chỉ lừa dối chính bản thân mình
    nghĩ đó là niềm vui thì đó là niềm vui mà không hề toan tính
    nghĩ đó là cô đơn thì chọn một người sẻ chia và gán cho nó hai từ định mệnh
    để rồi vất vả với nỗi đau

    Khi đó là tình yêu thì những ngày mưa cũng thấy hạnh phúc như mùi hương tóc trên đầu
    lặng lẽ cười lúc nhớ về ấm áp
    chỉ thấy mình có đủ niềm tin để chịu đựng bất cứ điều gì không phải người ấy mang đến
    mà quên mất cuộc đời đầy nhẫn tâm…

    Là một giấc mơ cũng khiến cho người ta xót xa đến lạnh căm
    là một con đường thôi nhưng không bao giờ dám đi qua lần nữa
    là một thoáng nhận ra cũng làm cho bản thân run sợ
    biết nói điều gì để bỏ lại hết yêu thương

    Biết nói điều gì lúc nhận ra con người đó bình thường
    có hàng triệu thứ để nói nhưng cũng không có gì để nói
    buông tay một lần để biết thật ra mình đâu cần phải yếu đuối
    không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui!

    Thì mình tự rót nước giữa khuya để uống bù vào nước mắt rơi xuống vì một quãng đời
    thì mình tự kéo chăn mỗi khi trời trở lạnh
    thì tự mình nhìn vào gương và thấy đời mình quá chừng hạnh phúc
    có thể bước trong cuộc đời mà không cần dựa dẫm vào ai

    Có thể bước đi vì vẫn còn mọi thứ thuộc về ngày mai
    yêu thương một con người là thứ yêu thương nhiều mất mát
    không ai tự nghĩ ra nỗi đau để nếm thử cuộc đời mình có bao nhiêu là chua chát
    bao nhiêu lần được vui và bao nhiêu lần khóc chỉ riêng mình được biết
    sống đâu thể bao dung như được sống lần đầu!

    Để những yêu thương có giá trị của yêu thương khi đi qua bể dâu
    sao cho phép mình tước mất tiếng cười lúc đi ra phố
    sao cho phép mình chắp tay trong khi trái tim cần rộng mở
    sao cho phép mình chết đi lúc vẫn còn một con người nào đó
    đang bước về phía này…

    Nói cho hết một lần…
    để những yêu thương về sau biết mỉm cười từ chối những đắng cay!
  3. minhduc1985

    minhduc1985 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2004
    Bài viết:
    534
    Đã được thích:
    0
    mộc châu ư ??? Phải rồi, đi được đấy, 1 ngày cũng đi. Sáng sớm đi, tối mịt về cũng được, trong tháng này nhé :))
  4. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Chuyến đi ý nghĩa và bất ngờ nhất, Trường Sa vẫy gọi...​
  5. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    Một tuần rồi đấy, thời gian ra Tết thấy mình tự kỷ ghê gớm... thường chỉ đi từ nhà tới cơ quan và ngược lại, đoạn đường ngắn chỉ trong vài phút đi xe máy, ít gặp gỡ hội này hội kia hơn, thích ngồi một mình nghe nhạc và trống rỗng. Ấy thế mà lúc nào cũng có việc để làm, kế hoạch để chơi, mà mình không tự sắp đặt. Có lẽ lá số mình lấy hôm đi lễ chùa đầu năm lại đúng.

    Việc: A là nơi mình làm cho ổn định, B làm vì cảm hứng, C là việc làm thêm không thường xuyên, D là việc cống hiến cho xã hội. Mấy hôm nay việc A bất ổn, việc B vào guồng, việc C nhiều nhưng áp lực vì thiếu dữ liệu, việc D 3 dự án to nhỏ đang triển khai.

    Sắp tới lại tiếp tục việc học ngu si và lười biếng của mình, chả biết nên cơm cháo gì không. Thời gian còn lại là ở nhà với thầy bu. Hết. Cuộc sống đấy, nên vui hay buồn.


    http://nhacso.net/nghe-playlist/best-valentine-sad-songs.XFxUVkFf.html

    ----------
    http://dantri.com.vn/c20/s202-457274/lai-mot-mua-valentine-co-don.htm

    Sáng nay, rảo bước ra con đường chính của thành phố, tôi đã cảm nhận được một ngày lễ tình yêu nữa lại về với những người đang yêu…âm thanh tình yêu như đang ngân vang khắp nơi. Thi thoảng nhìn thấy những đôi trai gái nắm tay nhau dạo phố trong sắc xuân tràn ngập. Đây đó, trên đường phố đã thấy bạn trẻ rộn ràng đi tìm cho nửa kia của mình những món quà đầy yêu thương. Vậy mà trong lòng tôi lại thấy trào dâng một nỗi buồn miên man, một ngày lễ tình yêu nữa lại đến với tôi trong nỗi cô đơn...

    Tôi cầu mong cho tôi và cho những ai đang cô đơn trong mùa xuân và mùa Valentine này sẽ không còn phải cô đơn, lẻ loi một mình trong mùa xuân và Valentine năm sau nữa. Còn giờ đây hãy cho tâm hồn mình một chút bình yên giữa đời thường tất bật. Dẫu biết rằng đâu đó vẫn còn có những người cô đơn, như bạn, như tôi…


    [​IMG]
  6. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    Vừa viết 1 mớ hay ho mà bị lỗi, thôi post tạm bài hát

    http://mp3.zing.vn/bai-hat/Loi-thien-thu-goi-Giang-Trang/IW8ZB7IA.html

    LỜI THIÊN THU GỌI
    Về trong phố xưa tôi nằm
    Có lần nghe tiếng ru bên vườn
    Chợt như xác thân không còn
    Và cạnh tôi là đồng vắng

    Về trên phố cao nguyên ngồi
    Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
    Chợt như phố kia không người
    Còn lại tôi bước hoài

    Lòng ta có khi tựa như vắng ai
    Nhiều khi đã vui cười nhiều khi đứng riêng ngoài
    Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
    Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà

    Giòng sông trước kia tôi về
    Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
    Lòng tôi có khi mơ hồ
    Tưởng mình đang là cơn gió

    Về chân núi thăm nấm mồ
    Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
    Chợt tôi thấy thiên thu
    Là một đường không bến bờ
  7. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    Mình mới mất điện thoại cách đây vài ngày, kết quả của việc làm việc căng thẳng khiến đầu óc lơ đãng. Mỗi khi mất đi cái gì đó hoặc điều gì đó, không nói về giá trị vật chất, mà về tinh thần, những thứ gắn bó với mình ra đi đều khiến hụt hẫng. Thực sự mình rất thích chiếc điện thoại ấy, nó không phải là loại hiện đại nhất, đẹp đẽ nhất nhưng nó phù hợp với mình, ấy vậy mà mình lại không để ý tới nó trong vài phút... Liệu có chăng đôi khi trong cuộc sống có lúc mình không để ý tới những điều thực sự có ý nghĩa với mình?

    Tối nay sau nhiều ngày mới đi xem một bộ film, biết là film lãng mạn nhưng nhẹ nhàng hơn mình nghĩ, đủ để cảm nhận được tình cảm họ dành cho nhau...


    [​IMG]

    http://mp3.zing.vn/bai-hat/Marry-You-Bruno-Mars/ZWZ9CZ6I.html
  8. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    1 tháng rưỡi qua mình ôm đồm quá (hoặc là cuộc sống của mình cứ phải tất bật như thế) khiến lúc nào cũng có deadline, suy nghĩ, quyết định... công với việc chuẩn bị đi Trường Sa (đang gặp vài khó khăn). Mình không muốn nói quá nhiều đến từ này: căng thẳng, không thể bù đắp nổi, những giờ phút nghỉ ngơi, lãng đãng, ngủ vùi đều trong tình trạng mệt mỏi. Thực sự nhìn lại mình nghĩ vẫn chưa hề làm được quá nhiều điều cho mình, và phải tự hỏi mình đang ở đâu?

    Sau 3 ngày nghỉ phải vươn vai đi làm thôi.


    [​IMG]
  9. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    Tôi ngồi ở góc ồn ào quen. Quen với tôi vì chẳng phải đứa có nhiều thời gian lê la lắm, còn có thể tôi là người lạ ở góc ấy. Đã ăn hết một cốc sữa chua mà chị bạn chưa tới, xung quanh kẻ nói người cười, nhạc xập xình chẳng rõ tiếng len những câu chuyện, không thiếu những đứa ngồi im lặng ôm đồ high tech, hoặc phì phèo thuốc.

    Hôm qua hoặc hôm kia còn ở một chốn lạ hơn với vài người bạn đồng hành đa quốc tịch. Một phút nào đó trên bãi biển Sentosa ngắm nắng chiều dần xuống, tôi thấy khoảng trống vô hình như hoàng hôn của lòng mình vậy. Lẽ nào nắng đã tắt?


    Tôi lang thang trên phố đông người. Hòa vào đêm tối. Cái ánh sáng leo lắt của phố phường đôi khi khiến tôi nhầm lẫn. Không phải đến lần đầu, nhưng sao vẫn thấy lạ, vẫn nhầm lẫn ... Hóa ra dẫu quen đến mấy đôi khi vẫn có thể là nhầm. Nhiều con mắt nhìn tôi khi tôi bước lên. Tôi đảo mắt tìm em. Những khuôn mặt lạ. Những cái nhìn ít thiện cảm. Tôi váy ngắn, chân ngắn len lỏi luồn lách qua những khoảng trống nhỏ bé để tìm em ... Em bé nhỏ, ngồi thu lu trong góc. Em bình dị hơn trong tưởng tượng của tôi. Em hòa vào những ồn ào, những con người nhỏ bé. Cái giấy phút em ngước nhìn tôi. Cái giây phút khiến tôi ngỡ ngàng...

    ...
  10. ga_ru_21

    ga_ru_21 Du lịch Moderator

    Tham gia ngày:
    17/09/2005
    Bài viết:
    2.319
    Đã được thích:
    0
    ANH YÊU EM - TRANG HẠ

    Mình có những người bạn gái, đã gần bốn mươi tuổi nhưng chưa từng yêu lần nào trong đời. Đúng hơn là chưa từng được ai tỏ tình bao giờ.

    Học cấp ba, để ý tới bạn trai cùng lớp cũng không dám nói. Lên đại học, đôi khi gặp gỡ bạn bè ở trường bên, thường bạn sẽ ngồi lẫn trong đám bạn gái thân. Đi làm để ý sếp, thì sếp đã vợ con đàng hoàng, ngoài sếp ra thấy mọi đồng nghiệp khác đều ấu trĩ và nhạt nhẽo.

    Mọi người lần lượt cưới, trước và sau ba mươi tuổi. Vào lứa tuổi ấy, bạn lại xách va li lên đường du học, làm quen được với một nhóm cũng – vì – chưa – bị – cưới – nên – đi – du – học, bạn càng thấy cuộc sống tự do độc thân là một lựa chọn khôn ngoan.

    Bạn không định cưới Tây Tàu, nên du học là một cuộc sưu tập các quán cà phê và tiệm sách ở nước ngoài, không yêu ai lần nào. Sau dăm bảy năm buồn chân nên về nước. Có thêm được nhiều thứ xinh xẻo thời thượng và sành điệu nhưng không biết để làm gì. Về Việt Nam, bạn trở thành mẹ nuôi của một đám con nít, con của những bạn học thời đại học. Mỗi lần Tết đến, bạn đều tíu tít chuẩn bị phong bao mừng tuổi cho lũ – trẻ – con – không – phải – của – mình.

    Bỗng nhiên, bạn có mơ ước đi chinh phục Tây Tạng, bạn vội lên đường đi theo một nhóm người quen trên mạng. Sau chuyến đi, bạn bỗng giác ngộ cả thể chất lẫn tinh thần, đi học Yoga chăm chỉ kèm theo một loạt sách dạy về tử vi, càng đọc càng thấy tâm đắc, bỗng nhiên tự hỏi sao trước đây mình không bận tâm tới du lịch và khoa học thần bí?

    Và mỗi sáng lên cơ quan, việc đầu tiên của bạn là mở báo điện tử ra. Sau đó lướt qua vài trang blog hoặc Facebook của người quen bạn bè. Đôi khi có một bài viết khiến bạn dừng lại hồi lâu:

    Một công ty xây lắp trúng thầu dự án. Ngày xưa, chàng giám đốc này ngủ cạnh đôi dép của mình, bên đống lửa trại của thời sinh viên, bao lâu rồi nhỉ?

    (Đủ lâu để một cậu trai non nớt và ấu trĩ trở thành người đàn ông thành đạt và nghiêm túc. Có điều, không phải trở thành một phần nào của bạn mà thôi.)

    Trưởng phòng kinh doanh của một công ty trả lời phỏng vấn về một vụ khiếu nại từ khách hàng. Con bé này ngày trước đụt thế, hóa ra bố nó là cựu phó tổng của công ty mẹ. Đúng là con ông cháu cha!

    (Bạn tìm ra thêm nhiều lý do khác nữa đã kéo chân bạn ngồi ở cái bàn này, trước cái máy tính này, sáng sáng mở báo điện tử ra đọc!)

    Trường Anh ngữ chiêu sinh và ưu đãi học phí. Cậu này xưa toàn lăn lộn trên forum, chửi nhau mấy lần.

    (Cậu ấy giờ đã bắt tay vào sự nghiệp riêng, bạn vẫn còn ngồi hồi tưởng thời quá khứ ấy.)

    Rời màn hình, đi ra ngoài gọi vài cú điện thoại, quay về chỗ ngồi. Lại mở một trang web quen tay nào đó.

    ***

    Ở đâu có một tình yêu như bạn mơ ước? Ở đâu có một người đàn ông không tì vết? Một người đàn ông sẵn sàng để bạn yêu và yêu bạn, đáp ứng đủ mọi nhu cầu mà bạn muốn có ở một người đàn ông?

    Mười lăm tuổi, cậu bạn trai nào ngỏ lời, mình cũng rung động. Bất kể cậu ấy là ai, cá tính thế nào, gia cảnh ra sao. Cậu ấy chỉ cần học giỏi là đủ.

    Hai mươi tuổi, thích những gì lãng mạn tuyệt đối. Sẵn sàng bỏ một kẻ theo đuổi chỉ vì kẻ ấy không biết tặng thứ hoa mà bạn thích. Và kẻ nào nói lời ngon ngọt sẽ có được trái tim yêu.

    Đến ba mươi, lại cần một người đàn ông vừa lãng mạn vừa có kinh tế độc lập, lại còn phải biết đối nội, đối ngoại, lấy lòng bạn bè người thân của ta.

    Bốn mươi dường như phức tạp hơn, không chỉ vừa lãng mạn, vừa có kinh tế độc lập, vừa biết ăn ở cư xử khéo léo chu đáo, lại còn phải có kiến văn, hiểu biết thời sự xã hội, có gu thẩm mỹ, không được gia trưởng, được biết mặt biết tên trên mạng Internet. Và quan trọng nhất là chưa từng cưới vợ lần nào.

    Không biết người yêu lý tưởng của tuổi năm mươi thì sẽ ra sao?

    Bạn không nhận ra rằng, người đàn ông lý tưởng của tuổi bốn mươi chính là cậu trai ấu trĩ của tuổi đôi mươi, là người thanh niên ba mươi tuổi chật vật kiếm sống và lập thân lập nghiệp mà bạn đã bỏ lại sau lưng. Bạn chưa có ai yêu chỉ bởi bạn đã không bao giờ cho cậu trai ấu trĩ ấy một cơ hội để ngỏ lời.

    Bởi tất cả những gì hoàn hảo, tốt đẹp của đời sống này không phải bao giờ cũng được bao gói một cách lộng lẫy. Nên bạn đã đi lướt qua người đàn ông tốt chỉ vì anh ấy không hấp dẫn, không bảnh bao ăn nói ngọt ngào, không biết lấy lòng bạn, không tỏa ra ánh hào quang thành đạt giàu có vào thời điểm bạn gặp anh ấy.

    Người con trai chu đáo và chân thành có thể là một người rất vụng về, không đoán được bạn thích hoa gì, bạn ưa câu hứa hẹn nào, bạn thích được khen ra sao. Vì thế nên bạn để anh ta rớt lại ở tuổi hai mươi.

    Người con trai thành đạt có thể bắt đầu hành trình trưởng thành bằng hình ảnh một cậu trai kiêu căng, ảo tưởng về bản thân nên ngày đêm chỉ theo đuổi mục đích khẳng định cái tôi to đùng ấy. Hối hả với từng cơ hội đến với cậu ấy. Bạn thấy một kẻ kỳ quặc, khó nói chuyện, kiêu ngạo thì làm sao xứng đáng được bạn yêu?

    Một người chồng tốt, yêu vợ con, chu đáo việc nhà, biết đỡ đần gánh vác cùng bạn, có khi lại là một người con trai đãng trí, nghèo và luộm thuộm, xấu trai, đi xe cũ, nghiện thuốc lá nặng, chẳng biết gì về phim ảnh và ca sĩ đang lên. Vì thế bạn cũng đánh trượt người chồng tốt ngay từ vòng gặp gỡ đầu tiên.

    Và trong lúc bạn thất vọng vì hiện tại, bạn vẫn sụt sùi với những bộ phim diễm tuyệt có những anh chàng vừa đẹp trai, vừa đa tình, vừa chung tình, vừa yêu tha thiết cô bạn gái, vừa tài giỏi thành đạt, vừa sẵn sàng xả thân để làm vừa lòng cô bạn gái. Bạn buồn bã nghĩ rằng, tại sao trong đời sống, đàn ông tốt đẹp đã đi đâu? Ở đâu ba tiếng “Anh yêu em!” của riêng mình bạn mà thôi? Đàn ông tốt vì sao luôn là những người đã có vợ? Thế những đàn ông tốt chưa vợ đi đâu hết rồi?

    Họ không đi đâu cả, họ luôn ở bên cạnh bạn, từ lúc bạn mười lăm cho tới khi bạn bốn mươi, năm mươi.

    Chỉ có điều bạn không hề nhận ra họ là ai, mà thôi!

Chia sẻ trang này