1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký trong câu hát...

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi tigerlily, 04/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. be_map_be_ngoan_1808

    be_map_be_ngoan_1808 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2003
    Bài viết:
    176
    Đã được thích:
    0
    Tôi vốn không phải một người nghe nhạc hoà tấu có thâm niên.Nhưng khi tôi đến với hoà tấu,tôi nghĩ tôi đã đến đúng nơi mà tôi mong đợi.Tôi tìm thấy sự thanh thản,tôi tìm thấy phần sâu kín nhất trong tôi vẫn đang ngủ bấy lâu nay...Nghe hoà tấu là khoảng thời gian tĩnh lặng nhất đối với tôi,tôi thả hết mọi cảm xúc của mình vào những giai điệu du dương và trầm bổng của tiếng nhạc nhẹ như tơ lòng.Nhạc không lời nghĩa là không có những lyric trực ngôn,mà nó là lyric chìm,ẩn mình sâu trong mọi bản nhạc.Càng lắng nghe mới càng hiểu hết ý nghĩa của từng bài.Nếu bạn đã nghe trước ca khúc nào đó,bạn đã từng biết lời ca khúc ấy thì trong hòa tấu bạn lại tìm thấy phần khác của ca khúc ấy mà đôi khi nghe nhạc có lyric bạn vẫn không cảm nhận hết được.Lúc trước khi tôi buồn tôi thường nghe rock nhưng giờ thì tôi lại nghe hòa tấu.Vì những nốt ngân trong hoà tấu như chạm đúng phần sâu kín nhất trong tôi..."Tears in heaven" có lẽ không còn mới đối với bạn.Nhưng khi nghe hòa tấu, bạn có tìm thấy điều gì mới lạ không?Đó không còn là tiếng lòng của một người cha mất con,mất đi điều quý giâ nhất của ông trên cõi đời này nữa,mà còn là sự nuối tiếc của bạn khi mất đi điều mà bạn yêu thương.Nó cũng là nỗi đau,nỗi đau nghẹn ngào phải dằn lòng xuống để cho những thanh âm bật lên,giải bày cảm xúc.Khi bạn vấp ngã,nỗi đau là điều không tránh khỏi.Có thể lúc đó bạn không muốn giải bày nỗi buồn cùng tôi,vì bạn sợ bạn sẽ vỡ oà trong cảm xúc.Vậy bạn hãy nghe "Tears in heaven" bằng hoà tấu thử xem,giai điệu nhẹ đến nỗi như một lời thì thầm.Bạn nghe rồi sẽ hiểu,bởi khi đó dường như đang có một người thấu hiểu nỗi buồn của bạn.Từng nốt nhạc là từng lời vỗ về,từng lời an ủi...Lòng cũng nhẹ và thanh thản hơn rất nhiều.Mọi nỗi buồn rồi sẽ qua mà,phải không?Và khi tiếng nhạc của nội cảm gặp đúng tâm trạng thì nó sẽ giúp ban gượng dậy đấy.Nỗi buồn là sự khởi đầu của mọi niềm vui,bạn biét không?Tôi luôn lắng nghe những gì bạn nói,bạn biết mà!That''s what friends are for!
    Bạn thân mến à!
    Bạn đã đỡ buồn chưa?Mỗi lần tôi buồn,tôi lại dễ cáu gắt và lúc đó tôi trở nên khó gần hơn (mà thường thì đã khó gần sẵn rồi).Tôi biết bạn buồn nhưng bạn cũng như tôi đều không muốn để bạn bè không vui.Bạn đang cố kìm nén nỗi buồn phải không?Hãy cho phép mình vỡ tung trong giây phút đi,bởi nếu bạn càng tỏ rõ sự mạnh mẽ trong lúc này,tôi lại càng thấy bạn yếu đuối đến tội nghiệp.
    Tôi viết những dòng này đơn giản là tôi luôn muốn đem đến cho bạn những điều bất ngờ dù là rất nhỏ (như trong cách xưng hô lúc này chẳng hạn).Bởi tôi không thích sự bình lặng trong cuộc sống và cũng không thích mọi thứ đúng như nó vốn có...
    ?oBạn hãy mơ những gì bạn muốn mơ, và đi tới những nơi mà bạn muốn . Bạn hãy làm những gì bạn muốn làm, vì bạn chỉ có một cuộc đời và cũng chỉ có một lần cơ hội để làm những gì bạn muốn.?
    Không ai không tránh khỏi những lựa chọn trong cuộc sống,không thể tránh khỏi những lúc mất bình tĩnh.Tôi biết khi tôi cần bạn sẽ giúp tôi,vì chúng ta là Bạn mà,chắc chắn rồi nhỉ !Vậy thì khi bạn cần,hãy để tôi giúp bạn theo đúng nghĩa một người bạn.Hãy trải lòng mình ra để cùng san sẻ,cùng vui và cùng buồn như những người bạn tri âm.Lúc tôi buồn điều tôi cần nhất là một người có thể lắng nghe tôi nói,cho lòng mình vơi đi ít nhiều.Vậy khi bạn buồn,bạn có cần một người để lắng nghe không?Hãy nhớ đến tôi nhé,bởi vì tôi là Bạn của bạn mà.
    Người Bạn của Mập

  2. Langbiang

    Langbiang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    3
    Có một lần mình nằm mơ cùng một người đi chơi giữa mùa thu Hà Nội. Để sáng ra nhớ rõ đến từng chi tiết. Mình nhớ lòng lâng lâng cùng người ta đi giữa con đường vàng lá. Tay run run... Mà lạ, hai bàn tay thật gần, nhưng chẳng hiểu sao người ấy lại không nắm tay mình... Cứ thế, hai người đi, như hai người bạn... không, như tri kỷ trong phim kiếm hiệp thì giống hơn. Và hình như mình đã huyên thuyên đủ thứ. Người ấy hay cười khi nghe mình nói. Nụ cười ấy khuyến khích mình. Vui vui là...
    Tỉnh dậy rồi mà vẫn thấy quanh mình đầy gió heo may. Cái lạnh tê tê trên má...
    Có bao giờ bạn thấy một bức tranh có giai điệu chưa. Nè...
    Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ,
    nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu.
    Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội,
    mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió,
    mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ,
    cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua.

    Thích nhất là người ấy đã hứa dẫn mình về Hà Nội giữa thu. Năm nay bận không đi được, mình sẽ chờ năm sau... Nhất định sẽ có một ngày như mình hằng tưởng tượng. Đó không phải là giấc mơ. Bởi người ấy cũng không đến từ giấc mơ... Người ấy hứa sẽ dẫn mình đi vòng Hồ Tây. À, còn dọa mình Sài Gòn mới man mát đã lôi áo len ra mặc thì làm sao Hà Nội cuối thu được nữa chứ. Hì, không sợ. Vì mình sẽ nắm tay người ấy... Khi hai bàn tay nắm chặt, sẽ không còn sợ chuyện gì trên đời.
    Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi.
    Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời.

    Người ta hay nói Sài Gòn làm gì có mùa thu. Nhưng mình tin là có. Mùa thu Sài Gòn không chia rõ vào tháng 8, tháng 9, hay tháng 10... Thu Sài Gòn đến vào mùa lá rụng... Thời còn đi học, cứ mỗi lần đi qua đường Nguyễn Đình Chiểu hay Nam Kỳ Khởi Nghĩa đoạn gần Dinh Thống Nhất, cứ thấy lá rụng nhiều là mình tin Thu đã về... Chẳng biết như thế có giống thu Hà Nội hay không. Mình đọc truyện, thấy người ta tả thu Hà Nội gió heo may xao xác và lá bắt đầu chuyển vàng. Anh cũng kể thu Hà Nội là khi trời dịu mát. Và rất đẹp. Hết cái nực của mùa hè. Mà cũng chưa cần phải mặc áo rét mùa Đông.
    À, còn nữa, mình nghe nhạc, biết là Thu Hà Nội có cây bàng lá đỏ, có cây cơm nguội vàng, có hương cốm xanh và có màu gió heo may... Màu gió heo may chắc sẽ giống màu buổi chiều ở xứ lạnh. Giống màu xam xám của trời khi tuyết rơi. Giống như màu nỗi nhớ trong mình...
    Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người,
    lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai,
    sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi,
    sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.
    Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người ...
    Để nhớ mọi người.

    Mình chưa một lần ra Hà Nội, sao gọi là "nhớ mùa thu Hà Nội" được... Thế mà sao vẫn thấy lòng mênh mang vô cùng khi nghe ai đó nói rằng Hà Nội bây giờ cũng bắt đầu chớm thu...
    Được langbiang sửa chữa / chuyển vào 17:43 ngày 07/10/2004
  3. Langbiang

    Langbiang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    3
    Có một lần mình nằm mơ cùng một người đi chơi giữa mùa thu Hà Nội. Để sáng ra nhớ rõ đến từng chi tiết. Mình nhớ lòng lâng lâng cùng người ta đi giữa con đường vàng lá. Tay run run... Mà lạ, hai bàn tay thật gần, nhưng chẳng hiểu sao người ấy lại không nắm tay mình... Cứ thế, hai người đi, như hai người bạn... không, như tri kỷ trong phim kiếm hiệp thì giống hơn. Và hình như mình đã huyên thuyên đủ thứ. Người ấy hay cười khi nghe mình nói. Nụ cười ấy khuyến khích mình. Vui vui là...
    Tỉnh dậy rồi mà vẫn thấy quanh mình đầy gió heo may. Cái lạnh tê tê trên má...
    Có bao giờ bạn thấy một bức tranh có giai điệu chưa. Nè...
    Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ,
    nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu.
    Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội,
    mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió,
    mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ,
    cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua.

    Thích nhất là người ấy đã hứa dẫn mình về Hà Nội giữa thu. Năm nay bận không đi được, mình sẽ chờ năm sau... Nhất định sẽ có một ngày như mình hằng tưởng tượng. Đó không phải là giấc mơ. Bởi người ấy cũng không đến từ giấc mơ... Người ấy hứa sẽ dẫn mình đi vòng Hồ Tây. À, còn dọa mình Sài Gòn mới man mát đã lôi áo len ra mặc thì làm sao Hà Nội cuối thu được nữa chứ. Hì, không sợ. Vì mình sẽ nắm tay người ấy... Khi hai bàn tay nắm chặt, sẽ không còn sợ chuyện gì trên đời.
    Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi.
    Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời.

    Người ta hay nói Sài Gòn làm gì có mùa thu. Nhưng mình tin là có. Mùa thu Sài Gòn không chia rõ vào tháng 8, tháng 9, hay tháng 10... Thu Sài Gòn đến vào mùa lá rụng... Thời còn đi học, cứ mỗi lần đi qua đường Nguyễn Đình Chiểu hay Nam Kỳ Khởi Nghĩa đoạn gần Dinh Thống Nhất, cứ thấy lá rụng nhiều là mình tin Thu đã về... Chẳng biết như thế có giống thu Hà Nội hay không. Mình đọc truyện, thấy người ta tả thu Hà Nội gió heo may xao xác và lá bắt đầu chuyển vàng. Anh cũng kể thu Hà Nội là khi trời dịu mát. Và rất đẹp. Hết cái nực của mùa hè. Mà cũng chưa cần phải mặc áo rét mùa Đông.
    À, còn nữa, mình nghe nhạc, biết là Thu Hà Nội có cây bàng lá đỏ, có cây cơm nguội vàng, có hương cốm xanh và có màu gió heo may... Màu gió heo may chắc sẽ giống màu buổi chiều ở xứ lạnh. Giống màu xam xám của trời khi tuyết rơi. Giống như màu nỗi nhớ trong mình...
    Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người,
    lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai,
    sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi,
    sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.
    Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người ...
    Để nhớ mọi người.

    Mình chưa một lần ra Hà Nội, sao gọi là "nhớ mùa thu Hà Nội" được... Thế mà sao vẫn thấy lòng mênh mang vô cùng khi nghe ai đó nói rằng Hà Nội bây giờ cũng bắt đầu chớm thu...
    Được langbiang sửa chữa / chuyển vào 17:43 ngày 07/10/2004
  4. Langbiang

    Langbiang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    3
    Mấy bữa nay tự dưng mình hứng chí đổ bộ vào làm lụt topic này...
    Được langbiang sửa chữa / chuyển vào 15:34 ngày 07/10/2004
  5. Langbiang

    Langbiang Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    3
    Mấy bữa nay tự dưng mình hứng chí đổ bộ vào làm lụt topic này...
    Được langbiang sửa chữa / chuyển vào 15:34 ngày 07/10/2004
  6. xitrum83

    xitrum83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2003
    Bài viết:
    401
    Đã được thích:
    0
    Lụt kiểu này thì cứ ước gì Langbiang đổ bộ điều đặn mỗi ngày mất thôi .
    Lâu lắm rồi hôm nay lại nghe Phúc Âm Buồn:
    Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
    Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
    Từng tiếng người, nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm ​
    Có một thời thích mở bài vào đêm khuya, cũng một không gian tối và vắng ngắt, nhưng không thể nào bằng cái bóng tối đang trùm xuống bài hát. Thích bài hát cũng không phải vì tâm trạng, mà sao cứ thấy lòng chùng xuống mỗi lần nghe, cái cảm giác do bài hát mang lại dù chỉ là mơ hồ nhưng mạnh hơn hẳn những bài khác. Không biết bài hát ra đời trong hoàn cảnh nào, ý nghĩ ra sao, nhưng nghe là cứ hình dung rằng người ca sĩ không phải đang hát mà đang ngồi lặng lẽ trong căn phòng trống, cô độc cùng một nỗi lòng đã bị đẩy lên tới mức cùng cực nhưng vẫn phải kìm nén lại. Khô khốc.
    Người nằm co như loài thú trong rừng sương mù
    Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần
    Một góc trời, người vẫn ngồi, một đời nhỏ nhen
    Người còn đứng như tượng đá trong rừng cây già
    Người còn đứng như trăm năm vết thương chưa mờ
    Từng đêm về, từng đêm về mang đời ngẩn ngơ. ​
  7. xitrum83

    xitrum83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2003
    Bài viết:
    401
    Đã được thích:
    0
    Lụt kiểu này thì cứ ước gì Langbiang đổ bộ điều đặn mỗi ngày mất thôi .
    Lâu lắm rồi hôm nay lại nghe Phúc Âm Buồn:
    Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
    Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
    Từng tiếng người, nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm ​
    Có một thời thích mở bài vào đêm khuya, cũng một không gian tối và vắng ngắt, nhưng không thể nào bằng cái bóng tối đang trùm xuống bài hát. Thích bài hát cũng không phải vì tâm trạng, mà sao cứ thấy lòng chùng xuống mỗi lần nghe, cái cảm giác do bài hát mang lại dù chỉ là mơ hồ nhưng mạnh hơn hẳn những bài khác. Không biết bài hát ra đời trong hoàn cảnh nào, ý nghĩ ra sao, nhưng nghe là cứ hình dung rằng người ca sĩ không phải đang hát mà đang ngồi lặng lẽ trong căn phòng trống, cô độc cùng một nỗi lòng đã bị đẩy lên tới mức cùng cực nhưng vẫn phải kìm nén lại. Khô khốc.
    Người nằm co như loài thú trong rừng sương mù
    Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần
    Một góc trời, người vẫn ngồi, một đời nhỏ nhen
    Người còn đứng như tượng đá trong rừng cây già
    Người còn đứng như trăm năm vết thương chưa mờ
    Từng đêm về, từng đêm về mang đời ngẩn ngơ. ​
  8. ngautuan

    ngautuan Moderator

    Tham gia ngày:
    27/04/2001
    Bài viết:
    1.391
    Đã được thích:
    0
    Cái con bé này thật là...
    Lo mà cưới chồng đi
    ----------------------------------------
    Để xem nào, dạo này mình rất hay nghe linh tinh, lúc thì "Bèo dạt mây trôi", nhưng... ko có lời, lúc thì "Mùa hè nước Ý", có lời, nhưng ... dek hiểu
    Còn mai nữa là xong, ô hô, cuối cùng thì cũng phải thế chứ, mình tàn tạ quá rồi , toàn thân rệu rã, túm lại rất là bèo nhèo . Xem, câu nào thì hợp nhất lúc nầy nhể, hừm, Alibaba cái quần Hara xé ra làm 3, A'' li ba bà
    Mà mấy con mẹ TN với QM dạo này ko thấy đâu nhể, yêu rồi à, các bạn ko hiền . Em QM vào SG lại kiếm được anh nào để lừa lọc nhõng nhẽo rồi à, haha, nhưng kiếm được 1 anh SG đọc thơ cũng hơi khó đấy, ko phải anh nào cũng như bác Hiếu đâu
    Liếc mắt xuống dưới, thấy bài mở đầu topic của em Tiger-lily là viết về "Lênh đênh", mình cũng thích bài này, từ khi được thằng chim giới thiệu cho nghe là nghe đi nghe lại, rồi còn bài "Sông Lô chiều cuối năm" nữa, bài này thì ko chỉ thích mà còn cảm
    Sông Lô...
    chiều cuối năm
    ai tìm về bên ai
    ta tìm về bên em
    qua bến Bình Ca
    đứng lặng!
    Cây đào
    ngày Tết
    sắp ra hoa
    Mỗi lần nghe đến câu "Cây đào ngày Tết sắp ra hoa" sao thấy nao nao. Cũng lạ, nhỉ, chỉ một câu hát, đơn giản và dễ hiểu, nhưng cái giọng hát, cái không gian quanh quất đâu đây trong bài hát cứ làm người nghe phải suy nghĩ, dường như có một sự tương thông giữa người hát, giọng hát và những cảm xúc của người nghe...
    HN lại mùa thu rồi, lại một lần lỡ hẹn. Tặng lại bài thơ cũ:
    Nốt trầm buông giữa đêm sâu
    Thời gian buông trắng
    mái đầu
    năm xưa
    Không gian buông chút mơ hồ
    Lập lòe điếu thuốc
    buông mờ
    thinh không
    Trời thu buông một mảnh đông
    Gió về buông lá
    rơi chùng cơn mưa
    Đèn khuya buông phút suy tư
    Nghe
    vừa buông nhẹ
    giao mùa
    đâu đây
  9. ngautuan

    ngautuan Moderator

    Tham gia ngày:
    27/04/2001
    Bài viết:
    1.391
    Đã được thích:
    0
    Cái con bé này thật là...
    Lo mà cưới chồng đi
    ----------------------------------------
    Để xem nào, dạo này mình rất hay nghe linh tinh, lúc thì "Bèo dạt mây trôi", nhưng... ko có lời, lúc thì "Mùa hè nước Ý", có lời, nhưng ... dek hiểu
    Còn mai nữa là xong, ô hô, cuối cùng thì cũng phải thế chứ, mình tàn tạ quá rồi , toàn thân rệu rã, túm lại rất là bèo nhèo . Xem, câu nào thì hợp nhất lúc nầy nhể, hừm, Alibaba cái quần Hara xé ra làm 3, A'' li ba bà
    Mà mấy con mẹ TN với QM dạo này ko thấy đâu nhể, yêu rồi à, các bạn ko hiền . Em QM vào SG lại kiếm được anh nào để lừa lọc nhõng nhẽo rồi à, haha, nhưng kiếm được 1 anh SG đọc thơ cũng hơi khó đấy, ko phải anh nào cũng như bác Hiếu đâu
    Liếc mắt xuống dưới, thấy bài mở đầu topic của em Tiger-lily là viết về "Lênh đênh", mình cũng thích bài này, từ khi được thằng chim giới thiệu cho nghe là nghe đi nghe lại, rồi còn bài "Sông Lô chiều cuối năm" nữa, bài này thì ko chỉ thích mà còn cảm
    Sông Lô...
    chiều cuối năm
    ai tìm về bên ai
    ta tìm về bên em
    qua bến Bình Ca
    đứng lặng!
    Cây đào
    ngày Tết
    sắp ra hoa
    Mỗi lần nghe đến câu "Cây đào ngày Tết sắp ra hoa" sao thấy nao nao. Cũng lạ, nhỉ, chỉ một câu hát, đơn giản và dễ hiểu, nhưng cái giọng hát, cái không gian quanh quất đâu đây trong bài hát cứ làm người nghe phải suy nghĩ, dường như có một sự tương thông giữa người hát, giọng hát và những cảm xúc của người nghe...
    HN lại mùa thu rồi, lại một lần lỡ hẹn. Tặng lại bài thơ cũ:
    Nốt trầm buông giữa đêm sâu
    Thời gian buông trắng
    mái đầu
    năm xưa
    Không gian buông chút mơ hồ
    Lập lòe điếu thuốc
    buông mờ
    thinh không
    Trời thu buông một mảnh đông
    Gió về buông lá
    rơi chùng cơn mưa
    Đèn khuya buông phút suy tư
    Nghe
    vừa buông nhẹ
    giao mùa
    đâu đây
  10. beenagirl83

    beenagirl83 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    29/07/2002
    Bài viết:
    380
    Đã được thích:
    0
    Còn bao lâu cho thân thôi lưu đầy chốn đây ?
    Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này ??

    Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người ???
    Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi ????

    Đã có lần trải qua cảm giác này ! Và đã có lần nỗi chết gần hơn bao giờ hết ...
    Tại sao ta sống chốn này quay cuồng mãi hoài, có gì vui

Chia sẻ trang này