1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký tuổi 30

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi funtasia, 11/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. halv07

    halv07 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2006
    Bài viết:
    1
    Đã được thích:
    0
    Nothing else matter !
  2. ngayphale

    ngayphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2005
    Bài viết:
    264
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Được ngayphale sửa chữa / chuyển vào 13:57 ngày 04/10/2006
  3. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Someone scolded me yesterday for not taking care of my topic. She said it?Ts been buried under lots of others and the film of dust and cobwebs has settled on the surface. And that reminds mê? I think that phase has gone. I am in a more exciting phase, and as usual, that does not induce me to write compulsively like my unhappier phases.
    Therê?Ts some excitement about having a new friend. And therê?Ts even more excitement when you know they like you and you feel the same way towards them. You don?Tt know where things are heading but you don?Tt really mind it that much. Everyday you learn a few new things about them, and that?Ts exciting. There are things that make you smile, and there are things that make you wonder and want to know more about them. And it helps when they are open and frank with you and vice versa.
    Pen Friend is not like anyone I?Tve met. I don''t think he fits into any stereotype that I think I?Td like. Yet I like him. I thought I know my preferences, but maybe my preferences have shifted? But having said that, it has always been the case that I tend to like the person first without pinning down exactly what I like about them. And sometimes it is impossible to list out exactly what are the qualities I like most. Is it sufficient to say I feel at ease with them and all the positive vibes make me feel happy and upbeat? Like being in haze most of the time. But maybe this is why I like certain people against my better judgement. But that?Tll be the topic for another time...
  4. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Pen Friend asked me if I?Td be bored if I had to spend 10-40 years with the same person, with the same qualities, good and bad. I haven?Tt been with anyone for so long, except for my parents and sibling. Was I bored? At times, yes. But it is similar to being bored with rice at times but still not wanting to shift to bread for the rest of my life. And that?Ts the thing: we have no choice when it comes to our parents and sibling, and later on, children. Yet we can have all these options when it comes to spouse: we have divorce, adultery affairs, or one-night stands, etc.. It seems to be where all problems begin. We are spoiled with choices and thought we are happier because of it. This topic deserves a more thorough discussion, but unfortunately (or fortunately) I am not really in a situation when I have to think about it. I haven?Tt had a spouse yet. I will deal with that specific boredom when it comes.
    Someone just asked what?Ts going to happen with Pen Friend and me. That?Ts an interesting question, I would lie if I said I don?Tt think about it. Of course I like him, and he seems to like me enough on the emails to write back and forth so eagerly. But he is also a realistic and straightforward 30 something. There must be other exciting things to do once the novelty wears off. I don?Tt even know if I?Td ever see him again, so I do not have any expectations re what is going to happen next. I can?Tt even remember what he looks like. All I remember is that he looked friendly, cute and smart, like many professionals you meet at work places. My visual image of him is a bit like an image of someone standing far away in the fog, if you know what I mean. All that links us together is this email thread. One day the thread may stop, when therê?Ts something more exciting to do in a more convenient setting and a closer vicinity. Or maybe one day what we have is worth for each of us to take an extra step to the next level of connection? Currently the answer is I don?Tt know, and in part I try not to think about it. Whatever will be will be. If anything, there is another reason for me to smile when I think about that city, about that area of town, about the spicy food, the cafe, and about the struggle to find somewhere to park and to not bump into people on the pavement... For now that is good enough.
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 19:51 ngày 09/10/2006
  5. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Maybe this is the tip of the iceberg that he diverts my attention to, with his usual frankness. After various vague references to problems in relationship, trust, passion, etc. yesterday Pen Friend said that his situation is ?ocomplicated and personal? and it is not for him to share with me, and that he hoped some day hê?Td be able to share it with me freely. That can only mean one thing: hê?Ts in a relationship. Maybe not a functional or a regular one, but it is a relationship nonetheless. That?Ts disappointing. Actually I didn?Tt see it coming, I thought the main obstacle is the distance. It must be a big secret, as he has not had any issues with discussing difficult subjects before. And the Host and other friends do not seem to know about it. My background check does not work again. So I have allowed myself to like him. Another mistake made. Now I have to fiddle with the thread, try to untangle it and try to undo the damage to the heart again...
    On the bright side I am kinda glad (switching onto AQ mode to see if it helps ). It is a relief to put an end to a crush, a vague one at that, given the fact that I can?Tt remember clearly how he looks like, and I have no clue how we are going to work it if therê?Ts a ?onext step?. Now ?onext step? is not a possibility. Better be sure than be in the fog... And hê?Ts a nice guy, nothing has changed that. I have not met anyone so candid, frank and straightforward with various delicate and difficult issues. It shows confidence and strength, and it is very much likeable. I am pleased to know such a guy still exists.
    In times like this I tend to miss the Petite Prince or a random memory, vaguely and unintentionally. It does not mean anything, and it has become somewhat like a reflex. It makes me sad, but it also makes me smile. Suddenly I feel lonely in this world again...
    Now back to that assignment that will be due soon before I know it...
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 10:24 ngày 12/10/2006
  6. ma_bocap

    ma_bocap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2004
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Dành cả buổi chiều nay để đọc nhật ký của Funtasia, đọc xong đã buồn càng buồn. Hôm qua, lại một lần nữa tôi delete tấm ảnh của anh và tôi chụp chung lưu trong điện thoại, delete tên anh khỏi danh bạ, ...
    Nhưng rồi tôi biết sẽ khó quên lắm vì không biết bao nhiêu lần tôi cũng thế rồi...
    Tấm ảnh đó, tôi đã mất công ngồi học mấy buổi liền về Photoshop (tự học thôi), rồi toét mắt sửa nó, trang trí thật đẹp và cuối cùng ra được một tấm.Bây giờ, xoá mất rồi. (Nhưng thật sự không tiếc - Phải chăng đó là điều may mắn cho tôi...).
    Còn số đt, còn những tin nhắn của anh lưu trong máy thì không (hay chưa) thể quên được.Anh đã thay số hai lần và tôi - chắc sẽ không bao giờ quên được những con số đó, sao có thể delete nó trong đầu của tôi đây?
    Chỉ một tin nhắn của A vào tối qua đã làm tôi thấy vỡ tan tất cả.Tan vỡ cuộc tình kéo dài 5 năm, tan vỡ bao ảo tưởng, tình cảm tốt đẹp tôi dành cho A. Và thật ngạc nhiên, là tôi đã không thể khóc, dù chỉ rơi một giọt nước mắt. Rất nhiều lần tôi rơi nước mắt vì A, vậy mà đêm qua...Lại một điều may mắn nữa dành cho tôi chăng?
    Tôi yêu Anh vì điều gì? Đến lúc này tôi cũng không thể nhận rõ nữa. Nhiều lúc tôi yêu anh đến mụ cả người, yêu anh đến nỗi dù biết Anh không tốt nhưng vẫn bào chữa cho những lỗi lầm đó của Anh, yêu Anh đến nỗi bỏ qua và suýt nữa đánh mất một người bạn tốt...Cuối cùng, tay trắng hoàn tay trắng.
    Nhưng tôi biết, tôi sẽ vượt qua. Nhờ chuyện tối qua - tôi đã tỉnh hẳn rồi. Thật sự kỳ lạ vì rất nhiều khi cố gắng vượt qua mà không được nhưng chỉ vì một câu nói mà người ta có thể thay đổi cuộc đời???
    Tôi biết, tôi phải tự cứu tôi thôi, tự cứu mình thoát khỏi mớ bòng bong 5 năm nay tôi vướng phải...5 năm, một con số thật lớn. Hơi phí khi nghĩ mình đã mất 5 năm. Nhưng cũng thật may là mới chỉ 5 năm...
    Tí nữa, sẽ xoá sạch những tin nhắn, bỏ đi những món quà kỷ niệm của anh...
    Phải quên thôi. Hành động ngay thôi.
  7. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Ồ, vậy mà mình tưởng là nhật ký của mình càng ngày càng vui hơn đấy

    Vậy là bốn tháng rồi, từ ngày đầu tiên mình viết những dòng này... Thực ra quyết định rời bỏ Sư Phụ đã lâu lắm rồi, quyết tâm từ lâu lắm rồi, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, cứ giữ liên lạc, cứ cố gắng làm ?obạn tốt? mới nguy hiểm và ngây thơ làm sao. Để mỗi lần nhìn thấy một mối quan hệ mới của họ, lại thấy u ám, buồn bã, mà chẳng có tư cách gì để can thiệp vào cuộc sống đó nữa. Bây giờ nhìn lại mình mới thấy khi đã tỉnh táo hơn, không ?osay nắng? nữa, mới hiểu ra nhiều điều hơn. Bây giờ mình mới hiểu là người ta giữ liên lạc với mình, nói những lời có cánh, vì họ biết rằng mình vẫn lưu luyến, vẫn chưa chuyển hẳn sang được trạng thái bạn bè. Con người đâu phải gỗ đá, đâu phải cứ muốn là ?ochange status? như máy tính. Vậy nhưng họ vẫn có cuộc sống riêng của họ, vẫn bận rộn để tránh ngồi âu sầu mơ màng nghĩ đến những cái đã qua, và có thể mỉm cười khi biết ở một nơi xa xôi nào đó có một người không thể tiếp tục sống vui vẻ, vì thương nhớ đến họ. Họ sống cho tương lai của họ, còn mình ngồi trong quá khứ, ngồi trong dĩ vãng, từ chối không chịu tiếp tục cuộc sống của mình, hành hạ bản thân. Mình ngốc thì mình phải chịu, vậy đấy.
    Nếu đó là người bạn không thể không có trong cuộc sống, thì hãy quyết tâm có lại họ trong cuộc sống của mình. Còn nếu không, hãy dừng mọi liên lạc, đừng hành hạ bản thân thêm nữa. Hãy nhớ rằng bạn đang tiêu xài tương lai một cách hoang phí và vô nghĩa để mang thêm khổ đau cho mình. Sau 4 tháng nhìn lại, mới thấy con đường đã đi qua cũng không tệ lắm, chưa kể có thêm những niềm vui mà mình không hề nghĩ là sẽ tồn tại, khi mình đang chìm đắm trong ưu phiền. 5 năm thật là dài, nhưng tính một cách tương đối thì cũng đâu phải là nhiều trong một đời người? Nếu bạn cho người khác một cơ hội, bạn sẽ thấy bạn sẽ gặp được những người khác, có thể chia xẻ vui buồn trong cuộc sống của bạn và có thể đi cùng bạn đến cuối cuộc đời, và bạn sẽ thấy, người đã làm bạn đau khổ không xứng đáng với tình yêu của bạn...
    Có thể hôm nay lại AQ, nhưng mình thấy độc thân đâu có tệ lắm nhỉ? Nhiều khi thì cô đơn, nhiều khi thì cứ như một cái dép cọc cạch mà mãi không tìm được đôi. Nhưng có một lúc nào đó, sẽ gặp một người làm cho con tim đập những nhịp khác lạ, thấy người ta thú vị, muốn nói chuyện mãi với người ta, và mơ màng nghĩ đến một tương lai mà người ta có mặt ở trong đó. Những cảm giác tuyệt vời đó đâu thể lúc nào cũng có được nếu như mình đi qua họ một cách thờ ơ, lòng mải nghĩ về chuyện cũ? Có khi thì trạng thái đó chỉ kéo dài được vài hôm, vì lý do này khác mà không thể tiếp tục được chẳng hạn. Nhưng đâu có hề gì? Nhất định rồi mỗi người sẽ gặp được một người phù hợp, mình tin là thế. Điều quan trọng là mình sẽ có một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, có cơ hội gặp một người mà mình sẽ yêu say đắm, và hy vọng là những kinh nghiệm không vui trong quá khứ sẽ giúp mình tìm được một người tốt, người sẽ mang lại cho mình nhiều hạnh phúc hơn là nỗi buồn, và có thể đi cùng mình đến cuối đời, che chở và nâng niu mình...
    Vui lên nào... trời đang nắng đẹp, hàng bóng bay bên đường đã bắt đầu đông kìn kìn rồi...
    [​IMG]
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 17:26 ngày 14/10/2006
  8. chominhhoi

    chominhhoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2005
    Bài viết:
    413
    Đã được thích:
    0

    Được chominhhoi sửa chữa / chuyển vào 18:22 ngày 14/10/2006
  9. ma_bocap

    ma_bocap Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2004
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Trưa nay tôi gặp anh - kể từ ngày xảy ra chuyện không vui đó đã 4 ngày. Nhìn thấy A từ xa mà tim thắt lại - (không biết mặt tôi có tái đi không nhỉ).Bạn bè không ai biết giữa tôi và anh có chuyện. Vào tới quán ăn, đụng mặt nhau, anh có nói câu gì đó với tôi nhưng tôi không nghe thấy gì và lơ đi, coi như chẳng có anh xuất hiện ở đó.
    Ngồi ăn, mà tôi vẫn bình thường, nói chuyện như chim chích.(Nhưng thật sợ, bạn bè trêu: sao hôm nay T nói nhịu thế). Anh ngồi ở bàn bên cũng có một lần quay sang góp chuyện. Tôi thì chẳng dám nhìn vào mặt anh.Chỉ sợ nhìn thêm một lần không biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo...
    Sáng nay bạn bè nhắc tới anh, tôi cx góp chuyện, giọng rất bình thản nhưng cảm giác có gì đó mắc ở cổ.Chắc do tôi đang nói dối...
    Ngày hôm qua, ở lại cơ quan muộn hơn bình thường.Và tôi đã lục lọi hết các ngăn kéo, tìm và vứt bỏ hết những gì liên quan tới anh: những món đồ, bưu thiếp, thậm chí xóa cả những bài hát trong máy tính - tôi và anh hay song ca mỗi khi đi karaoke...Nhưng làm sao có thể xóa được đây, vẫn còn có nx tấm ảnh chụp tập thể, có mặt hai đứa, những đoạn phim khi đi picnic, kỷ niệm bao năm vui có buồn có. Đau thật là đau. Ngày mai vẫn phải đối diện với anh.
    Ngày mai trời lại sáng hay tối đây? Nếu như, nếu như tôi có thể bỏ lại công việc này, chắc thời gian sẽ giúp tôi quên anh.Nhưng không thể, công việc là công việc, còn bao thứ liên quan, đâu dễ nói bỏ là bỏ được.Kệ vậy, mai tính tiếp.Nghĩ làm gì mệt lắm T ơi.
    Biết đối diện những chuyện sắp tới sao đây?
  10. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi ta tự hỏi, ta tìm kiếm gì trên thế gian này...?
    Trưa, ngồi uống trà với bạn ở góc phố có cây bàng tán rộng, hàng rong lơ thơ qua lại, cảm thấy sao mà bình yên. Bạn vẫn ít nói, vẫn luôn ưu tư, lúc nào cũng như gánh cả thế gian trên vai. Hai đứa ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng nhắc lại một kỷ niệm cũ, thỉnh thoảng kể cho nhau nghe một cái tin chưa kịp kể. Danh sách những điều trăn trở của hai đứa bây giờ cực kỳ ngắn và cực kỳ cũ. Với bạn, vẫn là làm sao lo được cho gia đình một mái ấm. Với ta, bạn không cần hỏi, chỉ cần nhìn cái mặt bí xị, bạn đã bảo, nghĩ làm gì, một tháng nữa là lại quên ấy mà (!). Cái gì đến sẽ đến, đừng lăn tăn nhiều. Bạn vẫn thế, vẫn cười vào mũi những lăn tăn của ta, nhưng vẫn đủ người lớn để cho ta những lời khuyên chí lý. Hai đứa tranh nhau xem "tình hình" đứa nào ?onan giải? hơn. Bạn bảo, vợ đây, con đây, mà chưa biết đến bao giờ mới không phải đi thuê nhà nữa cho khỏi nheo nhóc? Ta bảo, có vợ con là có tất cả, nhà thuê được, còn ta, làm sao thuê được một ông chồng đây? Hai đứa cười ngất ngư, rồi giao hẹn sẽ xem đứa nào ?oxong kế hoạch? trước. Ta bảo bạn, 5 năm nữa, đứa nào mà chưa xong sẽ coi như là thua cuộc. 35 tuổi mà ta vẫn chưa có ai, vẫn còn ngồi đây mặt bí xị với bạn, thì sẽ vào SOS xin nhận hai cháu làm con nuôi. Còn bạn bảo, ờ, lúc đó 37 rồi mà vẫn phải làm dân du mục thì cũng coi như thua, sẽ về quê ở ẩn, ra bờ ao làm cái chòi câu cá, dạy vẽ cho trẻ con trong làng, thỉnh thoảng ta về thăm, sẽ gói cho một con gà còi mang lên thành phố gặm xương. Hai đứa thấy, ồ, đời như vậy thì kể cả trường hợp tồi tệ nhất cũng đâu đến nỗi chán sống, nhỉ? Thế là lại cười, uống hết tách trà, rồi chia tay, đi về cái thực tại của mình...
    Năm tháng trôi qua. Năm tháng cho thêm và lấy đi... bạn là một trong những hằng số ít ỏi trong cuộc sống bấp bênh của ta. Và lúc nào ta cũng mừng khi nhớ ra, ta còn những hằng số của ta? Bạn yêu quý ơi, viết tặng bạn này, những dòng lẩn thẩn mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ bạn đọc đến?
    [​IMG]
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 14:06 ngày 22/10/2006

Chia sẻ trang này