1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Nhật ký tuổi 30

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi funtasia, 11/06/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. cundc

    cundc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2004
    Bài viết:
    4.595
    Đã được thích:
    0
    Ở hai đầu nỗi nhớ
    Yêu và thương sâu hơn

    ...
    I have a feeling that you don''''t ever know that beautiful words of a song. Becoz if you knew ''''em, at your age of 30, you wouldn''''''''t have been spending so much time on thinking of any man like the man called "su phu".
    Yes, I believe in deep love, and I have no suspection you''''ve been in love deeply. But I also think that it''''s too innocent for a young lady at her age of 30 to waste time on such emails. He is not beside you, he needs not doing anything for you, just sitting in front of his computer and typing some emails. Did he mention anything such as coming to be with you and giving you joys and happiness all the time? You... you stay there, keep thinking of him, then when he sends you emails or SMS... you force caring of the unemotional letters on the monitor upon yourself??????????????????
    So funny!
    Little innocent young lady at her age of 30!
    Have you ever asked yourself how deep your love would be if he and you were not so far away from each other?
    Somebody thinks I misunderstood. But I will stop talking about love only when you stop talking about him!
    Face yourself!!!
    Good luck!
    Được cundc sửa chữa / chuyển vào 18:55 ngày 30/06/2006
  2. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    When I was young, I found it sad that people who had been in love (or married) can become total strangers or worse, treat each other with pure hatred. My reactions were: where did love and affection go? Surely there must be some tenuous fondness for the other? Is it inevitable to become enemies or strangers?
    Oh, what did I know. My first lesson on this was when the relationship with the Petit Prince ended. We kept an amicable friendship for a while, then spoke and met up less and less often. When I heard he was about to get married, I tried to call to get back some of my things that he kept. Most of them are trivial, but some are important, like my degrees.
    He did not take my call. I asked a friend to call him. He said hê?Td call her back, but never did. Just disappeared. I could not understand it. He had to return my stuff some time, plain and simple. Why did he not return the calls? I had to find out where he then lived and wrote him a short letter. After a month, he called and said he would return my stuff by mail. When asked why he did not call earlier, he said casually ?ooh, it has been a while since we last spoke; I did not know what you had in mind when you called...?.
    WHOA! Excuse me, what were you thinking?! Why on earth would I want to poke my nose into your life again, except to wish you happiness, and incidentally, collect my items from you? Why would I change my mind about you just because you were to get married?! All at once, all nice memories and residual fondness/affections for him drained out of me. He did not have the slightest courtesy to return calls, to clear things up. Instead, I seemed to have become an enemy that he had to guard against, and he did it with such zeal as to show cowardice. Who would have thought he once said he could not live without me? Needless to say we never spoke or met again.
    There is no good way to end a relationship, sure. But I once thought both sides should try to contain damages, give up whatever that cannot be saved, but save whatever that should be treasured forever. Now, what Su Phu does starts to annoy me (it is not love I am talking about, it is anger, baby!). What does he want? If he missed our email exchange, well, forget it, we are not gonna travel the same road again. If he had something else to say, then say it straight out, like a man! If I asked him to give me some time before we talk again, then at least he should respect my request. I mean, it is the minimum courtesy one shows any social friend! Do not go sneaking into my mailbox uninvited, after I told him time and again not to. He did it with such a sheer lack of respect that made my blood boil with rage.
    Let it go, you?Td say. Ah, but feelings cannot be turned on and off like a tap. You can let it go, you can look at his email as though it is a meaningless spam once you stop caring. But only a robot is able to stop caring whenever it wants to. And one does not automatically become a robot just because one has turned 30. One does not stop falling in love and wanting to be loved just because one has turned 30. Just get there, my dear, then you will know what I am talking about...
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 13:48 ngày 02/07/2006
  3. skept82

    skept82 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2003
    Bài viết:
    1.056
    Đã được thích:
    0
    Tui thấy bác tâm hồn trẻ trung đấy chứ nhỉ? Cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra thoy. 7xers nên tự tin như vậy nhỉ?
    Có 1 chút gì đó bác giống 1 ng bạn của tôi. Hừm, không hiểu sao tôi cứ nghĩ vậy.
  4. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    This morning I got out of a blind date by coincidence. I only knew that when I overheard a conversation my Mum had with a cousin on the phone. Mum knows very well the best time of day to catch me at home is when I wake up. Turned out I just missed a lieutenant in the military. The zodiac signs work, apparently! Phew!
    I do not know how one deals with blind dates, but they are definitely not for me. I tend to act like a rigid clumpsy old maid when faced with a blind date (btw, before you ask, I have read thread ?oTìm Chồng?, and while I find it fascinating, it is unlikely to help me). There are a few plain vanilla ones that I absolutely hate. First, when a ?odate? comes to your flat with a friend of a friend of a friend of your Mum, and just sits there for a couple of hours, grinning and trying to spice up the dreadful conversation. Second, a ?odate? pretends to drop in at a tea house as though he was there just to pick up a key from your friends to check you out; everyone knows it, except you. Third, a ?odate? is seated next to you at a wedding banquet, and between boring food and boring small talk, you are tempted to just go home on an empty stomach. I am forever impressed with how the Koreans do it in their soaps, so matter-of-factly easy!
    But how am I gonna get a boyfriend without blind dates? I have no clue on this one yet. Ex-boyfriends are all sort of ready-made ones (i.e., close friends turning into boyfriends). So I barely have any knowledge at all of the ritual dance of courting (e.g., should I call or email him, or should I sit tight to wait for him to make the move? I used to have this puzzle with Cau Am, and in the end just gave up). These days most of my guy friends are already married, and after having a baby or two, they are not so reliable in their advice as to dating lingo :-( So, in the long term, this one is gonna work in my disadvantage :-( Ok, let me do some more homework and soul-searching and get back to you on this one. Which leads me right back to the ?olifetime goal list? exercise. Oh, dear, today does not seem to be a promising day.
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 10:21 ngày 03/07/2006
  5. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Last week was a lot of work, and I do not seem to be able to concentrate very well these days. No matter how much hours I put in, I canâ?Tt seem to get things done. A long pile of assignments is waiting to be done, analysed or finalised, and I dread it. I am so tempted by the idea of taking off a year or so to go back to school or travel, learn Spanish or something completely exotic, doing odd jobs from time to time to make ends meet and wander around to figure out what I should do with my life. But it is always scary to leave my comfort zone to step into the unknown, so I still hesitate. A lot.
    Ok thatâ?Ts going to be this monthâ?Ts fantasy. For now I badly need a long holiday. I need to choose a new destination first though. Before I do that, I need to sort out a mini puzzle for a project today, otherwise I will be in big trouble.
  6. thongxanhsg

    thongxanhsg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2006
    Bài viết:
    322
    Đã được thích:
    0
    Đọc những gì chị nói trên đây, em thấy em giống chị đến lạ. Em còn thương nhưng nếu người ấy muốn quay lại chắc em cũng không dám nhận lời vì người ta đã từng đối xử với em tệ bạc quá. Bây giờ có thật lòng với mình, mình cũng không thoát khỏi ý nghĩ là người ta chắc lại đang lừa mình, đang lợi dụng mình hay gì gì đấy... hoặc không thoát khỏi những suy nghĩ về những việc đã qua.
    Em cũng cất hết những thứ liên quan đến người ta vào một góc khuất nào đó, cũng đi cắt tóc, thậm chí uốn tóc (một việc em nghĩ chắc em chả bao giờ làm) để có cảm giác mới mẻ, có cảm giác mình là một ai đó khác với mình hiện tại, cũng làm thêm những việc khác như đi học thêm, đi xem phim với bạn bè, và việc mới nhất là tìm đến TTVN như một người bạn mới.
    Không hẳn là mình sẽ lại vui vẻ như xưa nhưng dù sao ngày mai trời lại sáng...
  7. lehoalina

    lehoalina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    Đọc những gì Funtasia viết nhiều lần. Nhưng bữa nay mới có thể sẻ chia cùng. Có những nỗi niềm cũng chết lặng, không biết làm sao để nói ra.
    Funtasia có lẽ còn may hơn tôi nhiều đấy, bởi vì tôi chia tay trong lúc công việc của tôi thật sự khó khăn và cần sự an ủi về tinh thần. Mà tôi lại nhận rõ được người ta đến với mình để lợi dụng trong công việc. Không có gì tệ hơn như thế cả.
    Chúc một tuần làm việc tốt! Mình vun đắp cho một người có thể bị lừa dối nhưng vun đắp cho một công việc thì không.
  8. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn các bạn nhiều. Mấy hôm nay công việc bận quá nên cũng ít viết. Một phần vì cũng không có gì mới để viết. Mặc dù lúc ngồi trước máy tính thì cũng có thể lan man mãi không chán. Tình cảm ư, vẫn còn đấy, vẫn còn thương nhớ len lỏi ở một góc nào đó trong tim. Có điều lý trí bây giờ đã chế ngự được rồi, nên không cảm thấy tê liệt và sống vật vờ như những ngày đầu nữa. Nhưng cũng vẫn buồn lắm, cảm thấy như có một góc nào đó của mình đã chết rồi. Bây giờ nghĩ đến yêu rồi lỡ có đổ vỡ nữa thì sợ thật. Cũng thấy khó tưởng tượng là rồi mình sẽ có thể có hạnh phúc với một người nào đó khác.
    Hôm qua lò mò ngồi đọc các tâm sự khác trên diễn đàn mới biết hóa ra mình vẫn may mắn khi gặp những người tử tế - nhưng vì lý do này hay lý do khác cũng chẳng đi đến đâu. Cũng có lúc người ta làm cho mình đau, nhớ đến già luôn, nhưng cũng không phải vì chủ ý. Có lẽ thế. Mà bây giờ thì có quan trọng gì nữa đâu.
    Cũng như Lehoalina, mình ghét nhất là những kẻ lợi dụng tình cảm để kiếm lợi về mặt tiền bạc hay công việc ?" có lẽ coi thường thì đúng hơn, thiếu gì cách để kiếm tiền hay tiến thân mà phải đem tình cảm ra đánh đổi thế, không đáng. Cũng may là nếu mình cảm thấy coi thường vì bất kỳ lý do gì thì tình cảm sẽ tan đi rất nhanh. Mình hoàn toàn đồng ý với Thông Xanh là nếu người ta làm sứt mẻ niềm tin rồi thì việc tiếp tục với nhau còn khó gấp ngàn lần việc bắt đầu lại từ đầu. Lúc nào cũng hơi chút nghi ngờ, liệu người ta làm như vậy có thực lòng không? Liệu sau lưng mình anh ta có nói hay làm điều gì làm mình đau lòng không? Thiếu tin cậy trong tình cảm quả là điều tồi tệ nhất. Điểm yếu của mình là lúc tin thì quá cả tin, để rồi đến lúc biết là mọi việc không chỉ như mình nghĩ, thì lại thành ra lúc nào cũng nghi ngờ. Làm thế nào để sửa đổi đây, thì mình cũng không biết được.
    Ví dụ như với anh bạn Nerd chẳng hạn, giá như hắn không kể cho mình biết là đang hẹn hò với một cô gái mà hắn biết là đang đính hôn với một người khác, thì có lẽ mọi việc cũng có thể khác. Anh ta đẹp trai, hiền, hay ủy mị, lúc thì ủy mị đáng yêu lúc cũng đáng ghét, có một sở thích khá vô hại là sưu tầm CDs và say sưa âm nhạc đến quên hết mọi thứ trên đời. Nhưng việc anh ta hẹn hò chơi bời với cô gái đó khiến mình ngay lập tức nghĩ: nếu anh ta chấp nhận sự phản bội của cô ta, thì anh ta cũng có thể phản bội người khác lắm chứ? Nghĩ đến đó thì cũng sợ luôn, chẳng còn mơ mộng gì nữa. May mà cũng chưa thích hắn đến mức tự ru ngủ bằng ý nghĩ ?ochắc là với mình thì anh ta sẽ khác...?. Chắc là chẳng khác gì đâu. Đôi khi hi vọng quá lại thành ảo tưởng thì còn buồn hơn. Nhưng nếu anh ta không thật thà kể ra thì mình làm sao biết được? Ôi, cuộc sống sao phải phức tạp đến thế?
    Tối hôm qua dọn dẹp lại đống sách vở, tình cờ tìm thấy mấy cái bưu thiếp ngày xưa Petit Prince cầu kỳ tự làm gửi cho, đẹp lắm, đọc lại những câu chan chứa tình cảm, cũng không thấy buồn nữa, chỉ thấy cuộc sống hồi đó đẹp quá, ngây thơ quá. Nghĩ đến anh ấy đang hạnh phúc ở đâu đó, bên ai đó, không cảm thấy buồn nữa, mà thấy ấm áp trong lòng. Cũng phải mất nhiều năm mới cảm thấy được như vậy. Cũng hơi nản chí, không hiểu sẽ mất bao lâu nữa mới cảm thấy được như vậy với Sư Phụ đây?
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 20:13 ngày 05/07/2006
  9. funtasia

    funtasia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2006
    Bài viết:
    118
    Đã được thích:
    0
    I would love to know how our brains work. This morning I went to see the much talked about exhibition about Hanoi in the old time (Life under the Subsidy Economy). There is no connection between the things on display and Su Phu, but I immediately thought about him. I wandered around and around thinking Su Phu would have liked to see it. In the past he was often intrigued by the stories I told him about the old times õ?" when he arrived in Hanoi, it has become completely different from Hanoi in the 70s and 80s when I was growing up. He does not even speak Vietnamese fluently, and of course he did not realise one could wrap breakfast in recycled newspapers, and not proper brown bags. So how could he understand how a doctor''s family could partition their flat and raise a pig there (i.e., live with a pig in the flat) to make ends meet? How could he understand the need to recycle (and how to recycle) shirt collars, ball pens, tennis balls, etc.?
    The exhibition could serve as a useful explanation. Would save me a lot of airtime; I could save my efforts for explaining other stuff. I thought, too bad I did not bring a camera to take some photos. But then, I thought, what is the need for photos? No one cares anymore. That thought still hurt.
    And I kept on thinkingõ?Ư I do not think he would ever come back here. There is no reason for him to come back anymore. This lovely city does not mean anything to him anymore; it is only a dot on the map. He has come back to a different world where he belongs. It is not like the Petit Prince, I still think we may run into each other on the street some day. But all ties with Su Phu have been severed. I do not think we would ever meet again in this random world. That thought makes me want to cry.
    And there is still so much to share. . .
    Nhỏằ> quĂ!
    Được funtasia sửa chữa / chuyển vào 14:42 ngày 07/07/2006
  10. lehoalina

    lehoalina Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/06/2006
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    funtasia và Su phụ thế nào rồi ? Rồi sẽ qua. Rồi sẽ quên. Mình với một người nhiều ân tình gần như funtasia và Su phụ, 11 năm rồi, bao nhiêu đổi dời , bao nhiêu trắc trở và sóng gió riêng tư và có những lúc tưởng chừng chỉ có người ấy và mình là sống vì nhau. Giống như Sư phụ, người ấy cũng không thể sống độc thân mãi, với những áp lực về cuộc sống của một xã hội hòan tòan khác mình. Cho mình một niềm thanh thản đi và cho người một sự tự do đi nếu thấy không thể quay về cùng nhau nữa. Giờ thì bạn mình sẽ ở lại London. Và mình hòan tòan có thể nói về những nỗi buồn vui mới trong đời cho người ấy...
    Chuc Funtasia cuối tuần có điều bất ngờ!

Chia sẻ trang này